"Đã qua ngàn năm, ai biết thật giả?" An Hoằng Hàn quay người lại, ánh mắt nhìn chằm chằm Tịch Tích Chi.
Hơn ngàn năm, chân tướng sự việc không cách nào tìm hiểu được. Nhưng nếu muốn vĩnh viễn ở chung một chỗ với Tịch Tích Chi, đây cũng là cơ hội duy nhất của An Hoằng Hàn, vô luận như thế nào, An Hoằng Hàn cũng sẽ không buông tha.
Giơ tay lên vuốt vuốt sợi tóc mềm mại của Tịch Tích Chi, An Hoằng Hàn chỉ phun ra ba chữ, "Ngươi tin không?"
Tịch Tích Chi trừng mắt nhìn tấm da, ngón tay vuốt ve trang sách ố vàng, "Tin."
"Tin cái gì?" Mắt lạnh của An Hoằng Hàn chợt lóe, hình như là cực kỳ hài lòng với câu trả lời của Tịch Tích Chi.
Tịch Tích Chi đưa gia phả trả cho hắn, "Trên tờ thứ nhất viết, thiên địa sơ khai, vì quản lý chuyện nhân gian nên thiên đế sai một vị tiên hạ phàm làm đế vương nhân gian. Trong vòng trăm năm, phải quản lý nhân gian mưa thuận gió hòa, sau khi làm một thời gian, không chịu nổi lợi ích hấp dẫn, càng trở nên ngu ngốc vô năng, trở nên tàn bạo ích kỷ háo sắc, cuộc sống dân chúng khổ không thể tả. Sau khi thiên đế biết được chuyện này, giận tím mặt, lập tức hủy bỏ hết tất cả chức vụ của hắn ở nhân gian, lần nữa phái một vị tiên phẩm đức tuyệt hảo hạ phàm, nhưng qua trăm năm, kết quả vẫn không thay đổi. Vì vậy, thiên đế hiểu một đạo lý, người kiên định hơn nữa khi ở dưới lợi ích hấp dẫn quá lớn, cũng dễ dàng rơi vào oai đạo."
Mặc dù Tịch Tích Chi chỉ nhìn chuyện xưa này một lần, lại khắc ở trong đầu nàng vô cùng rõ ràng. Nhìn một chút biểu cảm của An Hoằng Hàn, Tịch Tích Chi tiếp tục mở miệng nói: "Sau này. . . . . . thiên đế lại nghĩ ra một biện pháp. Nếu quản lý nhân gian mấy trăm năm sẽ làm tâm linh của bọn hắn bị ô nhiễm, như vậy nếu trong thời gian ngắn, kết quả sẽ không giống?"
Giọng nói của Tịch Tích Chi ngừng lại một chút, nói tới chỗ này, cũng chính là bắt đầu của chuyện xưa.
Nàng chưa bao giờ nghĩ tới hoàng tộc An thị sẽ có một câu chuyện truyền kỳ không muốn người biết như vậy. Khó trách lúc Tịch Tích Chi lật xem sách sử, phát hiện trăm ngàn năm qua, chỉ có hoàng tộc An thị ổn định giang sơn, chưa từng có bất kỳ quốc gia nào có thể lật đổ bọn họ. Phong Trạch quốc vẫn luôn là nước cường giả nhất trong các quốc gia, chưa bao giờ thay đổi qua.
"Thiên đế hỏi quần thần, có người nào nguyện ý chủ động hạ phàm đảm đương đế vương phàm giới hay không? Nhưng mà trước đó, thiên đế nói ra một điều kiện, điều kiện này khiến mọi người nghe mà biến sắc. Thiên đế yêu cầu. . . . . . nếu người nào hạ phàm làm vua, như vậy phải buông tha tất cả mọi thứ của thần tiên, lấy thân thể người phàm quản lý nhân giới."
Đau khổ tu luyện thăng tiên, lại có ai nguyện ý buông tha tất cả đây? Rất nhiều thần tiên đều lùi một bước.
"Lúc này duy chỉ có một thần tiên chủ động bước ra một bước, đứng ở trước mặt thiên đế, quỳ một chân trên đất tiếp nhận nhiệm vụ này, vị thần tiên kia là. . . . . . tổ tiên hoàng tộc An thị, là hóa thân của ngũ trảo kim long."
Sau khi xem xong bản gia phả này, Tịch Tích Chi liền biết nguồn gốc của bốn chữ ‘Chân Long Thiên Tử’, cũng không phải là tin đồn vô căn cứ. Hoàng tộc An thị thật sự chính là hóa thân của chân long, Tịch Tích Chi cực kỳ vì bội phục tổ tiên An thị. Nếu không phải hắn, thiên hạ cũng sẽ không thái bình như thế. Có thể nói như vậy, hôm nay mặc dù bề ngoài quan hệ các quốc gia không tệ, nhưng lòng tham loài người là vô hạn, Tịch Tích Chi dám nói, mỗi quốc gia đều muốn mở rộng quốc thổ, xưng bá thiên hạ. Nhưng có một cường quốc Phong Trạch quốc ngăn ở trước mặt, coi như dã tâm bọn họ lớn hơn nữa, cũng không có lá gan dám đối nghịch với Phong Trạch quốc.
Tịch Tích Chi chớp chớp, nói xong tất cả chuyện xưa, nhìn An Hoằng Hàn, không thể nói một câu.
Có lẽ nhìn ra lo lắng của Tịch Tích Chi, mắt lạnh của An Hoằng Hàn nhìn thẳng, ngược lại nhìn về phía nàng, "Đừng tưởng rằng trẫm không biết tâm tư nhỏ của ngươi. Nếu trẫm có tâm xưng bá thiên hạ, thiên hạ này đã sớm thuộc về trẫm."
Cho nên không xưng bá thiên hạ, là bởi vì An Hoằng Hàn cho rằng không cần thiết. Trọng trách trên vai hắn đã rất nặng, không cần gia tăng phiền não cho mình.
Nhẹ nhàng nhéo gương mặt của tiểu hài tử, An Hoằng Hàn cảm giác rất tốt, nhưng nhìn khuôn mặt nhỏ bé của Tịch Tích Chi vì vậy mà trở nên đỏ rực, An Hoằng Hàn vẫn nhịn không được thu tay lại.
“Trên gia phả ghi lại, chỉ là một phần mà thôi.” Chuyện thật sự quan trọng như vậy, làm sao có thể để lại đầu mối trên thế gian.
Nói tới chỗ này, ánh mắt An Hoằng Hàn đã chứa một phần nghiêm túc.
Tịch Tích Chi hiểu… Lời nói tiếp theo của An Hoằng Hàn mới là quan trọng nhất. Tâm tình không khỏi trở nên khẩn trương, hai tay Tịch Tích Chi ở trong tay áo chậm rãi nắm lại, trán cũng rịn ra chút mồ hôi, “Cái gì mà thật sự quan trọng như vậy?”
Bất tri bất giác Tịch Tích Chi liền nói ra nghi vấn trong lòng, đây cũng chính là chuyện hôm nay An Hoằng Hàn muốn nói cho nàng biết.
An Hoằng Hàn bày bản đồ kia ra lần nữa, trên mặt giấy ố vàng, các đường giao nhau phức tạp, khiến người ta nhìn không thấu.
An Hoằng Hàn lại bày bản đồ ra ở trước mặt Tịch Tích Chi, từng câu từng chữ cực kỳ thận trọng nói ra: “Trước khi mỗi đời tiên hoàng qua đời, đều nói bí mật này cho đời đế vương kế tiếp, mà đế vương đời này chính là trẫm. Ngươi có biết năm đó tổ tiên An thị hạ phàm như thế nào không?”
Tịch Tích Chi thành thật lắc đầu một cái, chẳng lẽ thiên đế phế bỏ thần lực của tổ tiên An thị, sau đó giáng hắn hạ phàm? Nhưng một chiêu này chính là biện pháp đối phó tội nhân, tổ tiên An thị chính là làm việc cống hiến cho thiên địa. Nếu thiên đế dám đối đãi với hắn như thế, chẳng phải sẽ kích thích sự phẫn nộ của dân chúng?
Vì vậy, Tịch Tích Chi lần nữa mờ mịt.
“Đúng như ngươi suy nghĩ, thiên đế không dám thi hành cực hình với tổ tiên, liền hao phí suy nghĩ ra một biện pháp.”
Nghe An Hoằng Hàn nói, trong lúc lơ đãng ánh mắt Tịch Tích Chi đã chuyển tới trên bản đồ, trong lòng chỉ cảm thấy liên quan mật thiết.
“Vậy biện pháp là gì?” Tóm lại không phải là biện pháp tốt gì, trong lòng Tịch Tích Chi âm thầm suy nghĩ. Tu vi cả đời đều bị hủy trong chốc lát, cho dù ai cũng cảm thấy tiếc hận.
“Chân thân của tổ tiên chính là ngũ trảo kim long, tu luyện cả đời cũng tập trung vào một viên long châu. Thiên đế nghĩ biện pháp, chính là khiến tổ tiên phun ra long chân, mất toàn bộ tu vi. Làm như thế, tổ tiên trở nên không khác người phàm. Chỉ là coi như phun ra long châu, tổ tiên vẫn là thân thể thần tiên, sẽ không trải qua sinh lão bệnh tử, biện pháp tạm thời chỉ xóa bỏ tiên tịch của tổ tiên.
An Hoằng Hàn nói tới chỗ này, toàn thân Tịch Tích Chi căng cứng, vội vã hô ra miệng: “Xóa bỏ tiên tịch, chẳng khác nào không thể trở về tiên giới rồi sao?”
An Hoằng Hàn gật đầu, coi như là trả lời, “Có lẽ ngươi cũng cảm thấy biện pháp xóa bỏ tiên tịch này rất tàn nhẫn và vô tình. Ngươi nghĩ tới, sao thiên đế lại không biết? Cho nên hắn thiết lập một bí pháp, giữ long châu ở nhân gian, cam kết sau khi tổ tiên trăm tuổi, nếu muốn trở lại tiên giới, chỉ cần tìm về long châu, để long châu trở về cơ thể, liền có thể lần nữa đắc đạo thăng tiên.”
Ánh mắt long lanh như nước của Tịch Tích Chi chợt trừng lớn, bừng tỉnh hiểu, ra nói: “Tấm bản đồ này chính là chỗ cất giấu giữ long châu?”
“Còn không đần lắm.” An Hoằng Hàn cười như không cười khen một câu, khiến gương mặt Tịch Tích Chi đỏ lên.
Nàng rất đần sao? Tịch Tích Chi tự nhận là không có!
“Nhưng làm kẻ bề trên đều có cùng một đặc điểm, biết là cái gì không?” Lời nói xoay chuyển, ánh mắt An Hoằng Hàn trở nên vô cùng sắc bén.
Tịch Tích Chi hoàn toàn đoán không ra ý nghĩ của hắn, mới vừa rồi tâm tình của hắn cũng không tệ lắm, sao đột nhiên mặt liền trở nên âm u?
Lắc đầu một cái, Tịch Tích Chi thành thật đáp: “Không biết.”
An Hoằng Hàn nhẹ nhàng vuốt vuốt tóc của nàng, than nhẹ một tiếng, tựa hồ đang thở dài, rốt cuộc Tịch Tích Chi vẫn còn quá đơn thuần.
“Từng đế vương đều trải qua những mưa gió gian khổ mới đạt được địa vị vạn người kính ngưỡng, cho nên lòng của bọn họ đã sớm trăm ngàn vết thương, sẽ không buông lòng cảnh giác với bất kỳ kẻ nào, đặc biệt là đối với thần tử của mình.” Giống như là nói việc mình đã từng trải qua, nét mặt An Hoằng Hàn khiến trong lòng Tịch Tích Chi không khỏi co rút đau đớn một chút.
Tịch Tích Chi cũng không hiểu tại sao lại đau, chỉ là lúc nhìn An Hoằng Hàn, không khỏi vươn tay nắm bàn tay của hắn.
Không tiếng động an ủi quanh quẩn ở giữa hai người, hình như cảm nhận được nhiệt độ truyền tới bàn tay, ánh mắt sáng rực của An Hoằng Hàn nhìn tới đây.
“Như vậy thiên đế có từng làm cái gì với tổ tiên An thị không?” Lúc Tịch Tích Chi nói đến đây, cực kỳ khẩn trương. Mặc dù thời đại kia đã qua ngàn năm, nàng vẫn không khỏi toát mồ hôi dầm dề thay tổ tiên An thị.
Không phủ nhận, cũng không thừa nhận, An Hoằng Hàn tiếp tục nói: “Phàm nhân phải trải qua sống và chết, nếu đã lột bỏ tiên tịch, tổ tiên cũng đã trở thành một thành viên của phàm nhân. Nếu trước khi chết, hắn không tìm về long châu, hắn cũng chạy không thoát số chết.”
Tịch Tích Chi coi như ngu xuẩn đi nữa, nhìn bản đồ, cũng nghĩ đến một điểm, không thể tin được nói: “Tổ tiên An thị không thể trở về thiên giới đúng không? Nếu không bản đồ giấy này làm sao còn ở trên tay ngươi?”
Không thể trách Tịch Tích Chi suy đoán như vậy, mà tất cả mọi thứ ở đây đều nói cho Tịch Tích Chi đáp án này.
“Ngươi đoán đúng rồi.” An Hoằng Hàn nhìn bản đồ, cười lạnh một tiếng, “Tổ tiên chết vào năm tám mươi ba tuổi, mà lúc bảy mươi tuổi đã bắt đầu tìm kiếm nơi trong bản đồ. Nhưng đáng tiếc, đáng tiếc tìm mười ba năm, hắn cuối cùng vẫn không thể tìm được.”
Mười ba năm? Tịch Tích Chi kinh ngạc trợn to mắt. Chẳng lẽ trước khi thiên đế sai hắn hạ phàm, chưa nói cho hắn biết biện pháp phá giải bản đồ sao? Chuyện này rốt cuộc là như thế nào? Càng nghĩ, Tịch Tích Chi càng cảm thấy sợ.
Vốn tưởng rằng thiên giới chính là chỗ tốt nhất, mà nghe An Hoằng Hàn nói một phen, trong lòng Tịch Tích Chi đã có một suy đoán khác.
“Từ đầu chí cuối, thiên đế không có ý định để tổ tiên tìm được nơi đặt long châu….” An Hoằng Hàn tiếp tục cười lạnh, tràn đầy giễu cợt với chuyện này, “Hắn muốn cho tổ tiên và đời sau, đời đời kiếp kiếp bán mạng cho hắn, quản lý nhân giới cho hắn, không bao giờ trở về thiên giới.”
Cái cách vẹn toàn đôi bên này, thực sự không tồi.
Tịch Tích Chi cả kinh lùi về phía sau một bước, âm lượng không khỏi cất cao, “Chẳng lẽ bản đồ là giả sao?”
“Là thật, nhưng cũng là giả, có gì khác biệt sao?”
Những lời này của An Hoằng Hàn khiến Tịch Tích Chi hoàn toàn mơ hồ, Tịch Tích Chi từ trạng thái u mê lắc đầu với hắn, ý bảo mình không nghe rõ.
Vậy mà không giống như Tịch Tích Chi dự liệu, An Hoằng Hàn cũng không giải thích với nàng, mà là đặt gia phả lại rương nhỏ, “Chuyện xưa tới đây thì hết, nếu như còn có chỗ nào không hiểu ngươi chỉ có thể từ từ suy nghĩ.”
Ngụ ý, hắn sẽ không nói thêm gì nữa.
“Còn thất thần cái gì? Còn không nhanh đi ra ngoài, ở bên trong Ngự thư phòng một thời gian dài không có động tĩnh, sẽ khiến người khác hoài nghi.” An Hoằng Hàn dắt tay nhỏ bé của Tịch Tích Chi, cùng nhau trở về đường lúc đến.
Hơn ngàn năm, chân tướng sự việc không cách nào tìm hiểu được. Nhưng nếu muốn vĩnh viễn ở chung một chỗ với Tịch Tích Chi, đây cũng là cơ hội duy nhất của An Hoằng Hàn, vô luận như thế nào, An Hoằng Hàn cũng sẽ không buông tha.
Giơ tay lên vuốt vuốt sợi tóc mềm mại của Tịch Tích Chi, An Hoằng Hàn chỉ phun ra ba chữ, "Ngươi tin không?"
Tịch Tích Chi trừng mắt nhìn tấm da, ngón tay vuốt ve trang sách ố vàng, "Tin."
"Tin cái gì?" Mắt lạnh của An Hoằng Hàn chợt lóe, hình như là cực kỳ hài lòng với câu trả lời của Tịch Tích Chi.
Tịch Tích Chi đưa gia phả trả cho hắn, "Trên tờ thứ nhất viết, thiên địa sơ khai, vì quản lý chuyện nhân gian nên thiên đế sai một vị tiên hạ phàm làm đế vương nhân gian. Trong vòng trăm năm, phải quản lý nhân gian mưa thuận gió hòa, sau khi làm một thời gian, không chịu nổi lợi ích hấp dẫn, càng trở nên ngu ngốc vô năng, trở nên tàn bạo ích kỷ háo sắc, cuộc sống dân chúng khổ không thể tả. Sau khi thiên đế biết được chuyện này, giận tím mặt, lập tức hủy bỏ hết tất cả chức vụ của hắn ở nhân gian, lần nữa phái một vị tiên phẩm đức tuyệt hảo hạ phàm, nhưng qua trăm năm, kết quả vẫn không thay đổi. Vì vậy, thiên đế hiểu một đạo lý, người kiên định hơn nữa khi ở dưới lợi ích hấp dẫn quá lớn, cũng dễ dàng rơi vào oai đạo."
Mặc dù Tịch Tích Chi chỉ nhìn chuyện xưa này một lần, lại khắc ở trong đầu nàng vô cùng rõ ràng. Nhìn một chút biểu cảm của An Hoằng Hàn, Tịch Tích Chi tiếp tục mở miệng nói: "Sau này. . . . . . thiên đế lại nghĩ ra một biện pháp. Nếu quản lý nhân gian mấy trăm năm sẽ làm tâm linh của bọn hắn bị ô nhiễm, như vậy nếu trong thời gian ngắn, kết quả sẽ không giống?"
Giọng nói của Tịch Tích Chi ngừng lại một chút, nói tới chỗ này, cũng chính là bắt đầu của chuyện xưa.
Nàng chưa bao giờ nghĩ tới hoàng tộc An thị sẽ có một câu chuyện truyền kỳ không muốn người biết như vậy. Khó trách lúc Tịch Tích Chi lật xem sách sử, phát hiện trăm ngàn năm qua, chỉ có hoàng tộc An thị ổn định giang sơn, chưa từng có bất kỳ quốc gia nào có thể lật đổ bọn họ. Phong Trạch quốc vẫn luôn là nước cường giả nhất trong các quốc gia, chưa bao giờ thay đổi qua.
"Thiên đế hỏi quần thần, có người nào nguyện ý chủ động hạ phàm đảm đương đế vương phàm giới hay không? Nhưng mà trước đó, thiên đế nói ra một điều kiện, điều kiện này khiến mọi người nghe mà biến sắc. Thiên đế yêu cầu. . . . . . nếu người nào hạ phàm làm vua, như vậy phải buông tha tất cả mọi thứ của thần tiên, lấy thân thể người phàm quản lý nhân giới."
Đau khổ tu luyện thăng tiên, lại có ai nguyện ý buông tha tất cả đây? Rất nhiều thần tiên đều lùi một bước.
"Lúc này duy chỉ có một thần tiên chủ động bước ra một bước, đứng ở trước mặt thiên đế, quỳ một chân trên đất tiếp nhận nhiệm vụ này, vị thần tiên kia là. . . . . . tổ tiên hoàng tộc An thị, là hóa thân của ngũ trảo kim long."
Sau khi xem xong bản gia phả này, Tịch Tích Chi liền biết nguồn gốc của bốn chữ ‘Chân Long Thiên Tử’, cũng không phải là tin đồn vô căn cứ. Hoàng tộc An thị thật sự chính là hóa thân của chân long, Tịch Tích Chi cực kỳ vì bội phục tổ tiên An thị. Nếu không phải hắn, thiên hạ cũng sẽ không thái bình như thế. Có thể nói như vậy, hôm nay mặc dù bề ngoài quan hệ các quốc gia không tệ, nhưng lòng tham loài người là vô hạn, Tịch Tích Chi dám nói, mỗi quốc gia đều muốn mở rộng quốc thổ, xưng bá thiên hạ. Nhưng có một cường quốc Phong Trạch quốc ngăn ở trước mặt, coi như dã tâm bọn họ lớn hơn nữa, cũng không có lá gan dám đối nghịch với Phong Trạch quốc.
Tịch Tích Chi chớp chớp, nói xong tất cả chuyện xưa, nhìn An Hoằng Hàn, không thể nói một câu.
Có lẽ nhìn ra lo lắng của Tịch Tích Chi, mắt lạnh của An Hoằng Hàn nhìn thẳng, ngược lại nhìn về phía nàng, "Đừng tưởng rằng trẫm không biết tâm tư nhỏ của ngươi. Nếu trẫm có tâm xưng bá thiên hạ, thiên hạ này đã sớm thuộc về trẫm."
Cho nên không xưng bá thiên hạ, là bởi vì An Hoằng Hàn cho rằng không cần thiết. Trọng trách trên vai hắn đã rất nặng, không cần gia tăng phiền não cho mình.
Nhẹ nhàng nhéo gương mặt của tiểu hài tử, An Hoằng Hàn cảm giác rất tốt, nhưng nhìn khuôn mặt nhỏ bé của Tịch Tích Chi vì vậy mà trở nên đỏ rực, An Hoằng Hàn vẫn nhịn không được thu tay lại.
“Trên gia phả ghi lại, chỉ là một phần mà thôi.” Chuyện thật sự quan trọng như vậy, làm sao có thể để lại đầu mối trên thế gian.
Nói tới chỗ này, ánh mắt An Hoằng Hàn đã chứa một phần nghiêm túc.
Tịch Tích Chi hiểu… Lời nói tiếp theo của An Hoằng Hàn mới là quan trọng nhất. Tâm tình không khỏi trở nên khẩn trương, hai tay Tịch Tích Chi ở trong tay áo chậm rãi nắm lại, trán cũng rịn ra chút mồ hôi, “Cái gì mà thật sự quan trọng như vậy?”
Bất tri bất giác Tịch Tích Chi liền nói ra nghi vấn trong lòng, đây cũng chính là chuyện hôm nay An Hoằng Hàn muốn nói cho nàng biết.
An Hoằng Hàn bày bản đồ kia ra lần nữa, trên mặt giấy ố vàng, các đường giao nhau phức tạp, khiến người ta nhìn không thấu.
An Hoằng Hàn lại bày bản đồ ra ở trước mặt Tịch Tích Chi, từng câu từng chữ cực kỳ thận trọng nói ra: “Trước khi mỗi đời tiên hoàng qua đời, đều nói bí mật này cho đời đế vương kế tiếp, mà đế vương đời này chính là trẫm. Ngươi có biết năm đó tổ tiên An thị hạ phàm như thế nào không?”
Tịch Tích Chi thành thật lắc đầu một cái, chẳng lẽ thiên đế phế bỏ thần lực của tổ tiên An thị, sau đó giáng hắn hạ phàm? Nhưng một chiêu này chính là biện pháp đối phó tội nhân, tổ tiên An thị chính là làm việc cống hiến cho thiên địa. Nếu thiên đế dám đối đãi với hắn như thế, chẳng phải sẽ kích thích sự phẫn nộ của dân chúng?
Vì vậy, Tịch Tích Chi lần nữa mờ mịt.
“Đúng như ngươi suy nghĩ, thiên đế không dám thi hành cực hình với tổ tiên, liền hao phí suy nghĩ ra một biện pháp.”
Nghe An Hoằng Hàn nói, trong lúc lơ đãng ánh mắt Tịch Tích Chi đã chuyển tới trên bản đồ, trong lòng chỉ cảm thấy liên quan mật thiết.
“Vậy biện pháp là gì?” Tóm lại không phải là biện pháp tốt gì, trong lòng Tịch Tích Chi âm thầm suy nghĩ. Tu vi cả đời đều bị hủy trong chốc lát, cho dù ai cũng cảm thấy tiếc hận.
“Chân thân của tổ tiên chính là ngũ trảo kim long, tu luyện cả đời cũng tập trung vào một viên long châu. Thiên đế nghĩ biện pháp, chính là khiến tổ tiên phun ra long chân, mất toàn bộ tu vi. Làm như thế, tổ tiên trở nên không khác người phàm. Chỉ là coi như phun ra long châu, tổ tiên vẫn là thân thể thần tiên, sẽ không trải qua sinh lão bệnh tử, biện pháp tạm thời chỉ xóa bỏ tiên tịch của tổ tiên.
An Hoằng Hàn nói tới chỗ này, toàn thân Tịch Tích Chi căng cứng, vội vã hô ra miệng: “Xóa bỏ tiên tịch, chẳng khác nào không thể trở về tiên giới rồi sao?”
An Hoằng Hàn gật đầu, coi như là trả lời, “Có lẽ ngươi cũng cảm thấy biện pháp xóa bỏ tiên tịch này rất tàn nhẫn và vô tình. Ngươi nghĩ tới, sao thiên đế lại không biết? Cho nên hắn thiết lập một bí pháp, giữ long châu ở nhân gian, cam kết sau khi tổ tiên trăm tuổi, nếu muốn trở lại tiên giới, chỉ cần tìm về long châu, để long châu trở về cơ thể, liền có thể lần nữa đắc đạo thăng tiên.”
Ánh mắt long lanh như nước của Tịch Tích Chi chợt trừng lớn, bừng tỉnh hiểu, ra nói: “Tấm bản đồ này chính là chỗ cất giấu giữ long châu?”
“Còn không đần lắm.” An Hoằng Hàn cười như không cười khen một câu, khiến gương mặt Tịch Tích Chi đỏ lên.
Nàng rất đần sao? Tịch Tích Chi tự nhận là không có!
“Nhưng làm kẻ bề trên đều có cùng một đặc điểm, biết là cái gì không?” Lời nói xoay chuyển, ánh mắt An Hoằng Hàn trở nên vô cùng sắc bén.
Tịch Tích Chi hoàn toàn đoán không ra ý nghĩ của hắn, mới vừa rồi tâm tình của hắn cũng không tệ lắm, sao đột nhiên mặt liền trở nên âm u?
Lắc đầu một cái, Tịch Tích Chi thành thật đáp: “Không biết.”
An Hoằng Hàn nhẹ nhàng vuốt vuốt tóc của nàng, than nhẹ một tiếng, tựa hồ đang thở dài, rốt cuộc Tịch Tích Chi vẫn còn quá đơn thuần.
“Từng đế vương đều trải qua những mưa gió gian khổ mới đạt được địa vị vạn người kính ngưỡng, cho nên lòng của bọn họ đã sớm trăm ngàn vết thương, sẽ không buông lòng cảnh giác với bất kỳ kẻ nào, đặc biệt là đối với thần tử của mình.” Giống như là nói việc mình đã từng trải qua, nét mặt An Hoằng Hàn khiến trong lòng Tịch Tích Chi không khỏi co rút đau đớn một chút.
Tịch Tích Chi cũng không hiểu tại sao lại đau, chỉ là lúc nhìn An Hoằng Hàn, không khỏi vươn tay nắm bàn tay của hắn.
Không tiếng động an ủi quanh quẩn ở giữa hai người, hình như cảm nhận được nhiệt độ truyền tới bàn tay, ánh mắt sáng rực của An Hoằng Hàn nhìn tới đây.
“Như vậy thiên đế có từng làm cái gì với tổ tiên An thị không?” Lúc Tịch Tích Chi nói đến đây, cực kỳ khẩn trương. Mặc dù thời đại kia đã qua ngàn năm, nàng vẫn không khỏi toát mồ hôi dầm dề thay tổ tiên An thị.
Không phủ nhận, cũng không thừa nhận, An Hoằng Hàn tiếp tục nói: “Phàm nhân phải trải qua sống và chết, nếu đã lột bỏ tiên tịch, tổ tiên cũng đã trở thành một thành viên của phàm nhân. Nếu trước khi chết, hắn không tìm về long châu, hắn cũng chạy không thoát số chết.”
Tịch Tích Chi coi như ngu xuẩn đi nữa, nhìn bản đồ, cũng nghĩ đến một điểm, không thể tin được nói: “Tổ tiên An thị không thể trở về thiên giới đúng không? Nếu không bản đồ giấy này làm sao còn ở trên tay ngươi?”
Không thể trách Tịch Tích Chi suy đoán như vậy, mà tất cả mọi thứ ở đây đều nói cho Tịch Tích Chi đáp án này.
“Ngươi đoán đúng rồi.” An Hoằng Hàn nhìn bản đồ, cười lạnh một tiếng, “Tổ tiên chết vào năm tám mươi ba tuổi, mà lúc bảy mươi tuổi đã bắt đầu tìm kiếm nơi trong bản đồ. Nhưng đáng tiếc, đáng tiếc tìm mười ba năm, hắn cuối cùng vẫn không thể tìm được.”
Mười ba năm? Tịch Tích Chi kinh ngạc trợn to mắt. Chẳng lẽ trước khi thiên đế sai hắn hạ phàm, chưa nói cho hắn biết biện pháp phá giải bản đồ sao? Chuyện này rốt cuộc là như thế nào? Càng nghĩ, Tịch Tích Chi càng cảm thấy sợ.
Vốn tưởng rằng thiên giới chính là chỗ tốt nhất, mà nghe An Hoằng Hàn nói một phen, trong lòng Tịch Tích Chi đã có một suy đoán khác.
“Từ đầu chí cuối, thiên đế không có ý định để tổ tiên tìm được nơi đặt long châu….” An Hoằng Hàn tiếp tục cười lạnh, tràn đầy giễu cợt với chuyện này, “Hắn muốn cho tổ tiên và đời sau, đời đời kiếp kiếp bán mạng cho hắn, quản lý nhân giới cho hắn, không bao giờ trở về thiên giới.”
Cái cách vẹn toàn đôi bên này, thực sự không tồi.
Tịch Tích Chi cả kinh lùi về phía sau một bước, âm lượng không khỏi cất cao, “Chẳng lẽ bản đồ là giả sao?”
“Là thật, nhưng cũng là giả, có gì khác biệt sao?”
Những lời này của An Hoằng Hàn khiến Tịch Tích Chi hoàn toàn mơ hồ, Tịch Tích Chi từ trạng thái u mê lắc đầu với hắn, ý bảo mình không nghe rõ.
Vậy mà không giống như Tịch Tích Chi dự liệu, An Hoằng Hàn cũng không giải thích với nàng, mà là đặt gia phả lại rương nhỏ, “Chuyện xưa tới đây thì hết, nếu như còn có chỗ nào không hiểu ngươi chỉ có thể từ từ suy nghĩ.”
Ngụ ý, hắn sẽ không nói thêm gì nữa.
“Còn thất thần cái gì? Còn không nhanh đi ra ngoài, ở bên trong Ngự thư phòng một thời gian dài không có động tĩnh, sẽ khiến người khác hoài nghi.” An Hoằng Hàn dắt tay nhỏ bé của Tịch Tích Chi, cùng nhau trở về đường lúc đến.
/227
|