Không còn hơi sức ngã ở trên long sàng, hai mắt Tịch Tích Chi vô thần nhìn chằm chằm xà nhà, tiếp tục vì mình than thở! Quả nhiên, tính toán ở trước mặt An Hoằng Hàn, kết quả cuối cùng chỉ có mua dây buộc mình. Nghĩ tới sáng chiều mỗi ngày đều phải chạy quanh Bàn Long điện một vòng, hai chân Tịch Tích Chi bị dọa đến có chút mềm nhũn.
"Tối nay nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai. . . . . ." An Hoằng Hàn giống như là cố ý muốn tàn phá ý thức của Tịch Tích Chi, nói chuyện chỉ nói phân nửa, để Tịch Tích Chi mơ màng vô hạn.
Ở trên giường trở mình một cái, Tịch Tích Chi ôm lấy chăn bông, lăn mấy vòng. Cảm xúc khó chịu trộn lẫn ở trong lòng, hận không được tỏ vẻ buồn bực khi gặp trở ngại.
Trong giấc mộng, Tịch Tích Chi cũng một lòng nghĩ chuyện này, một đêm ngủ không ngon, trằn trọc trở mình, cau mày.
An Hoằng Hàn ngủ cùng giường sạp, sao có thể không biết? Chỉ là lúc cần thiết, hắn chỉ có thể độc ác. Nếu bởi vì mềm lòng nhất thời mà thúc đẩy tính tình lười biếng của Tịch Tích Chi càng phát triển đến khó thu thập, như vậy sau này Tịch Tích Chi gặp nguy hiểm, lại không thể tự vệ, vậy phải làm sao?
Nhìn tiểu hài tử không cẩn thận đá văng chăn bông ra, trong bóng tối, An Hoằng Hàn mượn ánh trăng xuyên qua cửa sổ, từ từ đắp chăn bông lên cho tiểu hài tử.
Đêm, nói dài cũng dài, nói ngắn cũng ngắn.
Ánh nắng sáng sớm chiếu ra từng luồng, kéo ra một ngày mới.
Tịch Tích Chi trằn trọc trở mình đến quá nửa đêm mới chậm rãi ngủ. Vừa ngủ yên không lâu, hàng loạt tiếng ồn ào truyền đến từ bên ngoài. Phản ứng đầu tiên của Tịch Tích Chi chính là giơ tay lên che lỗ tai, kéo chăn bông qua che mình không lộ một chút nào, chui vào trong chăn tiếp tục ngủ.
Lâm Ân và thái giám, cung nữ đã sớm bận rộn bắt đầu chuẩn bị công việc, bồn ngọc dùng để rửa mặt, ngọc quan dùng để buộc tóc, y phục hôm nay bệ hạ sẽ mặc, tất cả đều đã chuẩn bị thỏa đáng. Bởi vì hôm qua bệ hạ đã nói sẽ mang theo Tịch cô nương đi chạy bộ buổi sáng, đám cung nữ, thái giám sợ xử lý chuyện không tốt, thức dậy càng sớm hơn bình thường, tận tâm tận lực chuẩn bị đầy đủ toàn bộ vật dụng cần dùng.
Cách thời gian lâm triều còn một lúc, An Hoằng Hàn không mặc long bào vào, mà là đổi một áo khoác màu xanh dương rộng thùng thình. Áo khoác này mặc tương đối mát mẻ, thích hợp để chạy bộ nhất.
"Bệ hạ, người xem có muốn đánh thức Tịch cô nương hay không?" Lâm Ân thấy cung nữ mặc xong y phục cho An Hoằng Hàn, lập tức mở miệng hỏi thăm.
Không có chỉ ý của bệ hạ, cấp cho Lâm Ân mười lá gan, ông cũng không dám đi gọi tỉnh Tịch cô nương. Người nào không biết bệ hạ sủng ái Tịch cô nương? Chẳng may bệ hạ đổi ý, muốn để Tịch cô nương tiếp tục ngủ, nếu Lâm Ân đánh thức nàng, như vậy đầu nhất định sẽ dọn nhà.
An Hoằng Hàn quay đầu nhìn về phía màn trướng màu vàng ấm, trên giường rồng to lớn, trong chăn bông có một đoàn cao cao nhô lên.
"Còn không nhanh rời giường?" An Hoằng Hàn mở ra bước chân, chậm rãi đi tới.
Bước chân của hắn rất ổn, âm thanh bịch bịch làm cho tâm người ta rất áp lực.
Vốn thính lực Tịch Tích Chi rất tốt, nghe tiếng bước chân, trái tim nhỏ cũng run rẩy theo quy luật đó.
"Trẫm biết ngươi đã tỉnh, chẳng lẽ quên hôm qua trẫm đã nói gì?" An Hoằng Hàn ngồi vào bên mép giường, vén chăn bông màu vàng kim lên.
Nhất thời lộ ra nửa thân thể uốn éo của Tịch Tích Chi, một khuôn mặt nhỏ nhắn bởi vì ở trong chăn kín mít đã lâu, cho nên kìm nén đến đỏ bừng. Nhưng ánh mắt kia lại nhắm thật chặt, hình như vẫn còn ngủ say.
Nhìn Tịch Tích Chi ngủ yên ổn, An Hoằng Hàn quả thật có một chút không nhẫn tâm đánh thức nàng. Nhưng đây chẳng qua là không đành lòng mà thôi, tâm tình như vậy còn chưa đủ để cho An Hoằng Hàn thay đổi quyết định. Đưa tay liền dùng sức vỗ cái mông của Tịch Tích Chi, thành công kêu tỉnh tiểu hài tử còn trong giấc ngủ.
Bất mãn bĩu môi, Tịch Tích Chi hừ hừ hai tiếng, lật người ôm chăn bông tiếp tục ngủ say. Không quan tâm An Hoằng Hàn sử dụng ‘bạo lực’, mắt càng không mở ra chút nào.
"Không sai, có thể ngủ." Sắc mặt của An Hoằng Hàn vẫn không thay đổi, lạnh lẽo giống như ngăn cách tất cả mọi người ở bên ngoài, không để cho bất luận kẻ nào đi vào trái tim của hắn.
Ai nói Tịch Tích Chi không tỉnh? Lấy thính lực của nàng, cộng thêm cái vỗ mông kia, dù là heo cũng tuyệt đối không ngủ được. Nhưng......suy nghĩ cho cái chân củ cải đỏ của mình, Tịch Tích Chi chỉ có một lựa chọn........dó chính là giả bộ ngủ.
Chỉ nghĩ tới diện tích của Bàn Long điện, Tịch Tích Chi lại bị hù đến đùi mềm nhũn. Chỉ cần nàng kéo dài thời gian tới lui, An Hoằng Hàn vào triều sớm, nàng cũng không cần đi chạy bộ rồi. Ai bảo An Hoằng Hàn thân là nhất quốc chi quân, không thể bỏ bê triều chánh.
Trong lòng tính toán thời gian, ước chừng cò khoảng một khắc.
Tịch Tích Chi sống chết không chịu rời giường, ôm chặt lấy chăn bông không buông tay.
Thái giám, cung nữ xung quanh cũng chờ đến sốt ruột, vốn thời gian của bệ hạ rất quý báu, phân ra một chút thời gian đi chạy bộ rất không dễ dàng.
An Hoằng Hàn hiểu rõ tâm tư của nàng, há lại sẽ không hiểu lòng dạ hẹp hòi của Tịch Tích Chi? Ánh mắt hơi lóe lên, nói với Lâm Ân: “Bưng một chậu nước lạnh tới.”
Lâm Ân đầu tiên là không phản ứng kịp, ngẩn người trả lời: “Bệ hạ, cung nữ đa chuẩn bị tốt nước cóng, chờ Tịch cô nương rửa mặt. Nước lạnh......không tốt cho thân thể.”
Ánh mắt An Hoằng Hàn lạnh lẽo, hình như không thích Lâm Ân nói tiếp: “Trẫm nói là nước lạnh.”
Lặp lại lời nói của mình lần nữa, An Hoằng Hàn mơ hồ đã chứa một tia tức giận.
Lâm Ân bị dọa đến cả người run lên, vội vàng cúi đầu phân phó cung nữ ra ngoài múc nước.
Không chỉ một mình Lâm Ân nghi hoặc, phàm là cung nữ, thái giám ỏ chỗ này đều vô cùng buồn bực hành động này của bệ hạ. Lấy sự sủng ái của bệ hạ đối với Tịch cô nương, ngay cả ăn cá đều muốn lấy xương cá ra rồi mới đưa đến bên miệng nàng. Để cho nàng dùng nước lạnh rửa mặt? Tai sao bệ hạ sẽ làm chuyện không tốt cho thân thể này?
Tịch Tích Chi giả bộ đang ngủ, trên thực tế, lỗ tai hoàn toàn không che giấu, trong lúc lơ đãng run lên lẩy bẩy.
Chuyện An Hoằng Hàn phân phó, không có bất kỳ người nào dám chậm trễ. Chỉ một lúc sau đã có người bưng một chậu nước lạnh đi vào phòng.
Nghe tiếng bước chân của cung nữ, trong lòng Tịch Tích Chi càng thêm rối rắm.
“Trẫm hỏi người một lần nữa, có dậy hay không?” Giọng nói của An Hoằng Hàn không có một chút độ ấm, lạnh băng giống như hàn băng vạn năm.
Ở chung với An HOằng Hàn đã lâu, Tịch Tích Chi dĩ nhiên không sợ giọng nói này, nhưng mà bây giờ nghe, nội tâm vẫn không nhịn được mà sợ hãi.
Thời gian trôi qua từng phút từng giây, Tịch Tích Chi vẫn nằm ở trên giường không có động tĩnh.
Trong nháy mất, không khí xung quanh giống như ở trở nên ngột ngạt, tất cả cung nữ thái giám đều cúi đầu, không dám phát ra một chút tiếng vang nào.
Càng an tĩnh, Tịch Tích Chi càng cảm thấy đáng sợ.
“Xem ra ngươi đã quyết định tiếp tục giả bộ ngủ.”
Nghe được ba chữ ‘giả bộ ngủ’, Tịch Tích Chi sợ tới mức trái tim nhỏ căng thẳng. Thì ra, An Hoằng Hàn đã sớm nhìn thấu tính toán của mình......Tự hỏi có muốn nhanh rời giường hay không, mí mắt Tịch Tích chi đã bắt đầu dần dần mở ra. Nhưng bởi vì nàng đưa lưng về phía đám người An Hoằng Hàn, cho nên không ai thấy được.
“Đưa chậu nước cho trẫm.” Năm chữ lạnh lùng, làm cho người ta không nhịn được rùng mình.
Tất cả cung nữ, thái giám đều kinh hồn bạt vía nhìn bệ hạ, không biết hắn sắp làm chuyện gì.
Nhận lấy chậu nước từ trong tay cung nữ, đầu tiên An Hoằng Hàn lấy tay bỏ vào trong chậu nước, cảm thấy nước hơi ấm, chợt nhấc tay, nước văng khắp nơi, toàn bộ bay về phía Tịch Tích Chi.
Nước ào ào nện trên người của Tịch Tích Chi, Tịch Tich Chi có thể không có cảm giác sao? Nước xẹt qua khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn nà, rơi từ cổ xuống chăn bông.
An Hoằng Hàn muốn làm cái gì? Trong đầu Tịch Tích Chi quay một vòng, đột nhiên bị dọa đến nhảy dựng từ trên giương. Nếu lại không hiểu, Tịch Tích Chi thật có thể xưng là ngu ngốc! Rõ ràng An Hoằng Hàn muốn dùng nước lạnh dội tỉnh nàng!
Nước lạnh liên tục dọi vào người, Tịch Tích Chi đá văng chăn bông, xoay người đối diện vói An Hoằng Hàn.
An Hoằng Hàn thấy Tịch Tích Chi đã đứng lên lại đưa chậu nước cho cung nữ, nhẹ nhàng vỗ vỗ tay, hình như có chút bất mãn Tịch Tích Chi nhanh như vậy đã rời giường, “Trẫm vốn tưởng rằng phải dội ngươi cả một chậu nước......ngươi mới có thể tỉnh lại. Hôm nayy ngủ đủ rồi?”
Ngủ đủ rồi? Không nhìn thấy hai mắt gấu mèo của nàng sao? Tịch Tích Chi tức giận chu cái miệng nhỏ nhắn. Cái miệng nhỏ nhắn màu hông đào chu lên, làm cho người ta có suy nghĩ tàn bạo.
An HOằng Hàn chỉ nhìn thoáng qua, liền suýt nữa không nhịn được, nhanh chóng nhìn chỗ khác.
“Ngủ đủ rồi.” Tịch Tích Chi rất muốn nói “không ngủ đủ”, nhưng chạm đến đôi mắt lạnh như băng của An Hoằng Hàn, nhất thời lời nói đã đên khóe miệng, nhưng vẫn không nói ra được.
Trong lòng sinh ra một cỗ hờn dỗi, chẳng biết tại sao, nghĩ tới An Hoằng Hàn dùng nước lạnh dội mình, tâm tình Tịch Tích Chi liền hỏng bét đến rối tinh rối mù.
“Còn không ngoan ngoãn rời giường thay quần áo?” An Hoằng Hàn tiếp nhận y phục của Tịch Tích Chi từ trong tay cung nữ, đưa cho Tịch Tích Chi.
Tịch Tích Chi nào dám không theo, cho dù trong lòng tức giận, nhưng còn không có đánh mất lý trí đi chọc giận An Hoằng Hàn, thuận theo nhận lấy y phục mặc vào.
Nhìn bộ dáng hờn dỗi của Tịch Tích Chi, An Hoằng Hàn lập tức nhíu mày. Phương pháp này của hắn cũng hoàn toàn là bất đắc dĩ, nếu lần này dung túng Tịch Tích Chi, như vậy lần sau thì sao? Lần lượt dung túng chỉ sẽ tạo thành nàng càng ngày càng lười biếng.
“Nếu không rời giường, đợi lát nữa liền không cho ăn đồ ăn sáng.” An HOằng Hàn xoay người đi ra ngoài hai bước, không nhìn vẻ mặt Tịch Tích Chi.
Tịch Tích Chi tức giận, nghiến răng nghiến lợi, trong đời Tịch Tích Chi thích nhất hai chuyện, chính là ăn và ngủ. An Hoằng Hàn lập tức phá hư toàn bộ hai chuyện, Tịch Tích Chi há có thể không hận sao? Hàm răng nghiến ‘két két’ vang dội, Tịch Tích Chi quay đầu nghiêng qua một bên, hừ một tiếng.
Tịch Tích Chi mặc một quần lụa mỏng rộng rãi, váy này hình như là may để chạy bộ, cố ý phân phó Cẩm Tú sơn trang máy gấp, Tịch Tích Chi sờ tới chất vải, lập tức nhận ra được. Ý phục mặc trên người Tịch Tích Chi đều là sản phẩm của Cẩm Tú sơn trang, quen mặc tơ lụa thượng đẳng, mặc những thứ y phục khác, Tịch Tích Chi chắc chắn sẽ cảm giác không quen.
Loại cảm giác này khiến Tịch Tích Chi cảm thấy không thoải mái.
Thở phì phò đi theo An HOằng Hàn bước ra khỏi cửa chính Bàn Long điện, Tịch Tích Chi khởi động tay chân, làm vận động nóng người.
Hôm nay đã tốn không ít thời gian dùng để gọi Tịch Tích Chi rời giường. Thấy tiểu hài từ không chút hoang mang lắc lư tay chân, An Hoằng Hàn hoàn toàn không có biện pháp với nàng, đây cũng là cố ý trì hoãn thời gian sao?
“Xem ra hôm nay trẫm chỉ có thể chạy nửa vòng với ngươi, còn dư lạ nửa vòng, do Lâm Ân giám sát ngươi chạy xong, đừng nghĩ lười biếng.”
Khóe môi Tịch Tích Chi nhếch lên lúm đồng tiền nhỏ, trong nháy mắt cứng ngắc. Vốn tưởng rằng chỉ cần kéo dài tới khi An Hoằng Hàn vào triều sớm, nỗi khổ ép buộc chạy bộ của Tịch Tích Chi liền kết thúc! Vậy mà An Hoằng Hàn lại dùng chiêu này đối phó nàng, còn để Lâm Ân giám sát. Vừa nghĩ tới An Hoằng Hàn chạy ít nửa vòng, trong lòng Tịch Tích Chi không thăng bằng, lập tức bộc phát.
"Tối nay nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai. . . . . ." An Hoằng Hàn giống như là cố ý muốn tàn phá ý thức của Tịch Tích Chi, nói chuyện chỉ nói phân nửa, để Tịch Tích Chi mơ màng vô hạn.
Ở trên giường trở mình một cái, Tịch Tích Chi ôm lấy chăn bông, lăn mấy vòng. Cảm xúc khó chịu trộn lẫn ở trong lòng, hận không được tỏ vẻ buồn bực khi gặp trở ngại.
Trong giấc mộng, Tịch Tích Chi cũng một lòng nghĩ chuyện này, một đêm ngủ không ngon, trằn trọc trở mình, cau mày.
An Hoằng Hàn ngủ cùng giường sạp, sao có thể không biết? Chỉ là lúc cần thiết, hắn chỉ có thể độc ác. Nếu bởi vì mềm lòng nhất thời mà thúc đẩy tính tình lười biếng của Tịch Tích Chi càng phát triển đến khó thu thập, như vậy sau này Tịch Tích Chi gặp nguy hiểm, lại không thể tự vệ, vậy phải làm sao?
Nhìn tiểu hài tử không cẩn thận đá văng chăn bông ra, trong bóng tối, An Hoằng Hàn mượn ánh trăng xuyên qua cửa sổ, từ từ đắp chăn bông lên cho tiểu hài tử.
Đêm, nói dài cũng dài, nói ngắn cũng ngắn.
Ánh nắng sáng sớm chiếu ra từng luồng, kéo ra một ngày mới.
Tịch Tích Chi trằn trọc trở mình đến quá nửa đêm mới chậm rãi ngủ. Vừa ngủ yên không lâu, hàng loạt tiếng ồn ào truyền đến từ bên ngoài. Phản ứng đầu tiên của Tịch Tích Chi chính là giơ tay lên che lỗ tai, kéo chăn bông qua che mình không lộ một chút nào, chui vào trong chăn tiếp tục ngủ.
Lâm Ân và thái giám, cung nữ đã sớm bận rộn bắt đầu chuẩn bị công việc, bồn ngọc dùng để rửa mặt, ngọc quan dùng để buộc tóc, y phục hôm nay bệ hạ sẽ mặc, tất cả đều đã chuẩn bị thỏa đáng. Bởi vì hôm qua bệ hạ đã nói sẽ mang theo Tịch cô nương đi chạy bộ buổi sáng, đám cung nữ, thái giám sợ xử lý chuyện không tốt, thức dậy càng sớm hơn bình thường, tận tâm tận lực chuẩn bị đầy đủ toàn bộ vật dụng cần dùng.
Cách thời gian lâm triều còn một lúc, An Hoằng Hàn không mặc long bào vào, mà là đổi một áo khoác màu xanh dương rộng thùng thình. Áo khoác này mặc tương đối mát mẻ, thích hợp để chạy bộ nhất.
"Bệ hạ, người xem có muốn đánh thức Tịch cô nương hay không?" Lâm Ân thấy cung nữ mặc xong y phục cho An Hoằng Hàn, lập tức mở miệng hỏi thăm.
Không có chỉ ý của bệ hạ, cấp cho Lâm Ân mười lá gan, ông cũng không dám đi gọi tỉnh Tịch cô nương. Người nào không biết bệ hạ sủng ái Tịch cô nương? Chẳng may bệ hạ đổi ý, muốn để Tịch cô nương tiếp tục ngủ, nếu Lâm Ân đánh thức nàng, như vậy đầu nhất định sẽ dọn nhà.
An Hoằng Hàn quay đầu nhìn về phía màn trướng màu vàng ấm, trên giường rồng to lớn, trong chăn bông có một đoàn cao cao nhô lên.
"Còn không nhanh rời giường?" An Hoằng Hàn mở ra bước chân, chậm rãi đi tới.
Bước chân của hắn rất ổn, âm thanh bịch bịch làm cho tâm người ta rất áp lực.
Vốn thính lực Tịch Tích Chi rất tốt, nghe tiếng bước chân, trái tim nhỏ cũng run rẩy theo quy luật đó.
"Trẫm biết ngươi đã tỉnh, chẳng lẽ quên hôm qua trẫm đã nói gì?" An Hoằng Hàn ngồi vào bên mép giường, vén chăn bông màu vàng kim lên.
Nhất thời lộ ra nửa thân thể uốn éo của Tịch Tích Chi, một khuôn mặt nhỏ nhắn bởi vì ở trong chăn kín mít đã lâu, cho nên kìm nén đến đỏ bừng. Nhưng ánh mắt kia lại nhắm thật chặt, hình như vẫn còn ngủ say.
Nhìn Tịch Tích Chi ngủ yên ổn, An Hoằng Hàn quả thật có một chút không nhẫn tâm đánh thức nàng. Nhưng đây chẳng qua là không đành lòng mà thôi, tâm tình như vậy còn chưa đủ để cho An Hoằng Hàn thay đổi quyết định. Đưa tay liền dùng sức vỗ cái mông của Tịch Tích Chi, thành công kêu tỉnh tiểu hài tử còn trong giấc ngủ.
Bất mãn bĩu môi, Tịch Tích Chi hừ hừ hai tiếng, lật người ôm chăn bông tiếp tục ngủ say. Không quan tâm An Hoằng Hàn sử dụng ‘bạo lực’, mắt càng không mở ra chút nào.
"Không sai, có thể ngủ." Sắc mặt của An Hoằng Hàn vẫn không thay đổi, lạnh lẽo giống như ngăn cách tất cả mọi người ở bên ngoài, không để cho bất luận kẻ nào đi vào trái tim của hắn.
Ai nói Tịch Tích Chi không tỉnh? Lấy thính lực của nàng, cộng thêm cái vỗ mông kia, dù là heo cũng tuyệt đối không ngủ được. Nhưng......suy nghĩ cho cái chân củ cải đỏ của mình, Tịch Tích Chi chỉ có một lựa chọn........dó chính là giả bộ ngủ.
Chỉ nghĩ tới diện tích của Bàn Long điện, Tịch Tích Chi lại bị hù đến đùi mềm nhũn. Chỉ cần nàng kéo dài thời gian tới lui, An Hoằng Hàn vào triều sớm, nàng cũng không cần đi chạy bộ rồi. Ai bảo An Hoằng Hàn thân là nhất quốc chi quân, không thể bỏ bê triều chánh.
Trong lòng tính toán thời gian, ước chừng cò khoảng một khắc.
Tịch Tích Chi sống chết không chịu rời giường, ôm chặt lấy chăn bông không buông tay.
Thái giám, cung nữ xung quanh cũng chờ đến sốt ruột, vốn thời gian của bệ hạ rất quý báu, phân ra một chút thời gian đi chạy bộ rất không dễ dàng.
An Hoằng Hàn hiểu rõ tâm tư của nàng, há lại sẽ không hiểu lòng dạ hẹp hòi của Tịch Tích Chi? Ánh mắt hơi lóe lên, nói với Lâm Ân: “Bưng một chậu nước lạnh tới.”
Lâm Ân đầu tiên là không phản ứng kịp, ngẩn người trả lời: “Bệ hạ, cung nữ đa chuẩn bị tốt nước cóng, chờ Tịch cô nương rửa mặt. Nước lạnh......không tốt cho thân thể.”
Ánh mắt An Hoằng Hàn lạnh lẽo, hình như không thích Lâm Ân nói tiếp: “Trẫm nói là nước lạnh.”
Lặp lại lời nói của mình lần nữa, An Hoằng Hàn mơ hồ đã chứa một tia tức giận.
Lâm Ân bị dọa đến cả người run lên, vội vàng cúi đầu phân phó cung nữ ra ngoài múc nước.
Không chỉ một mình Lâm Ân nghi hoặc, phàm là cung nữ, thái giám ỏ chỗ này đều vô cùng buồn bực hành động này của bệ hạ. Lấy sự sủng ái của bệ hạ đối với Tịch cô nương, ngay cả ăn cá đều muốn lấy xương cá ra rồi mới đưa đến bên miệng nàng. Để cho nàng dùng nước lạnh rửa mặt? Tai sao bệ hạ sẽ làm chuyện không tốt cho thân thể này?
Tịch Tích Chi giả bộ đang ngủ, trên thực tế, lỗ tai hoàn toàn không che giấu, trong lúc lơ đãng run lên lẩy bẩy.
Chuyện An Hoằng Hàn phân phó, không có bất kỳ người nào dám chậm trễ. Chỉ một lúc sau đã có người bưng một chậu nước lạnh đi vào phòng.
Nghe tiếng bước chân của cung nữ, trong lòng Tịch Tích Chi càng thêm rối rắm.
“Trẫm hỏi người một lần nữa, có dậy hay không?” Giọng nói của An Hoằng Hàn không có một chút độ ấm, lạnh băng giống như hàn băng vạn năm.
Ở chung với An HOằng Hàn đã lâu, Tịch Tích Chi dĩ nhiên không sợ giọng nói này, nhưng mà bây giờ nghe, nội tâm vẫn không nhịn được mà sợ hãi.
Thời gian trôi qua từng phút từng giây, Tịch Tích Chi vẫn nằm ở trên giường không có động tĩnh.
Trong nháy mất, không khí xung quanh giống như ở trở nên ngột ngạt, tất cả cung nữ thái giám đều cúi đầu, không dám phát ra một chút tiếng vang nào.
Càng an tĩnh, Tịch Tích Chi càng cảm thấy đáng sợ.
“Xem ra ngươi đã quyết định tiếp tục giả bộ ngủ.”
Nghe được ba chữ ‘giả bộ ngủ’, Tịch Tích Chi sợ tới mức trái tim nhỏ căng thẳng. Thì ra, An Hoằng Hàn đã sớm nhìn thấu tính toán của mình......Tự hỏi có muốn nhanh rời giường hay không, mí mắt Tịch Tích chi đã bắt đầu dần dần mở ra. Nhưng bởi vì nàng đưa lưng về phía đám người An Hoằng Hàn, cho nên không ai thấy được.
“Đưa chậu nước cho trẫm.” Năm chữ lạnh lùng, làm cho người ta không nhịn được rùng mình.
Tất cả cung nữ, thái giám đều kinh hồn bạt vía nhìn bệ hạ, không biết hắn sắp làm chuyện gì.
Nhận lấy chậu nước từ trong tay cung nữ, đầu tiên An Hoằng Hàn lấy tay bỏ vào trong chậu nước, cảm thấy nước hơi ấm, chợt nhấc tay, nước văng khắp nơi, toàn bộ bay về phía Tịch Tích Chi.
Nước ào ào nện trên người của Tịch Tích Chi, Tịch Tich Chi có thể không có cảm giác sao? Nước xẹt qua khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn nà, rơi từ cổ xuống chăn bông.
An Hoằng Hàn muốn làm cái gì? Trong đầu Tịch Tích Chi quay một vòng, đột nhiên bị dọa đến nhảy dựng từ trên giương. Nếu lại không hiểu, Tịch Tích Chi thật có thể xưng là ngu ngốc! Rõ ràng An Hoằng Hàn muốn dùng nước lạnh dội tỉnh nàng!
Nước lạnh liên tục dọi vào người, Tịch Tích Chi đá văng chăn bông, xoay người đối diện vói An Hoằng Hàn.
An Hoằng Hàn thấy Tịch Tích Chi đã đứng lên lại đưa chậu nước cho cung nữ, nhẹ nhàng vỗ vỗ tay, hình như có chút bất mãn Tịch Tích Chi nhanh như vậy đã rời giường, “Trẫm vốn tưởng rằng phải dội ngươi cả một chậu nước......ngươi mới có thể tỉnh lại. Hôm nayy ngủ đủ rồi?”
Ngủ đủ rồi? Không nhìn thấy hai mắt gấu mèo của nàng sao? Tịch Tích Chi tức giận chu cái miệng nhỏ nhắn. Cái miệng nhỏ nhắn màu hông đào chu lên, làm cho người ta có suy nghĩ tàn bạo.
An HOằng Hàn chỉ nhìn thoáng qua, liền suýt nữa không nhịn được, nhanh chóng nhìn chỗ khác.
“Ngủ đủ rồi.” Tịch Tích Chi rất muốn nói “không ngủ đủ”, nhưng chạm đến đôi mắt lạnh như băng của An Hoằng Hàn, nhất thời lời nói đã đên khóe miệng, nhưng vẫn không nói ra được.
Trong lòng sinh ra một cỗ hờn dỗi, chẳng biết tại sao, nghĩ tới An Hoằng Hàn dùng nước lạnh dội mình, tâm tình Tịch Tích Chi liền hỏng bét đến rối tinh rối mù.
“Còn không ngoan ngoãn rời giường thay quần áo?” An Hoằng Hàn tiếp nhận y phục của Tịch Tích Chi từ trong tay cung nữ, đưa cho Tịch Tích Chi.
Tịch Tích Chi nào dám không theo, cho dù trong lòng tức giận, nhưng còn không có đánh mất lý trí đi chọc giận An Hoằng Hàn, thuận theo nhận lấy y phục mặc vào.
Nhìn bộ dáng hờn dỗi của Tịch Tích Chi, An Hoằng Hàn lập tức nhíu mày. Phương pháp này của hắn cũng hoàn toàn là bất đắc dĩ, nếu lần này dung túng Tịch Tích Chi, như vậy lần sau thì sao? Lần lượt dung túng chỉ sẽ tạo thành nàng càng ngày càng lười biếng.
“Nếu không rời giường, đợi lát nữa liền không cho ăn đồ ăn sáng.” An HOằng Hàn xoay người đi ra ngoài hai bước, không nhìn vẻ mặt Tịch Tích Chi.
Tịch Tích Chi tức giận, nghiến răng nghiến lợi, trong đời Tịch Tích Chi thích nhất hai chuyện, chính là ăn và ngủ. An Hoằng Hàn lập tức phá hư toàn bộ hai chuyện, Tịch Tích Chi há có thể không hận sao? Hàm răng nghiến ‘két két’ vang dội, Tịch Tích Chi quay đầu nghiêng qua một bên, hừ một tiếng.
Tịch Tích Chi mặc một quần lụa mỏng rộng rãi, váy này hình như là may để chạy bộ, cố ý phân phó Cẩm Tú sơn trang máy gấp, Tịch Tích Chi sờ tới chất vải, lập tức nhận ra được. Ý phục mặc trên người Tịch Tích Chi đều là sản phẩm của Cẩm Tú sơn trang, quen mặc tơ lụa thượng đẳng, mặc những thứ y phục khác, Tịch Tích Chi chắc chắn sẽ cảm giác không quen.
Loại cảm giác này khiến Tịch Tích Chi cảm thấy không thoải mái.
Thở phì phò đi theo An HOằng Hàn bước ra khỏi cửa chính Bàn Long điện, Tịch Tích Chi khởi động tay chân, làm vận động nóng người.
Hôm nay đã tốn không ít thời gian dùng để gọi Tịch Tích Chi rời giường. Thấy tiểu hài từ không chút hoang mang lắc lư tay chân, An Hoằng Hàn hoàn toàn không có biện pháp với nàng, đây cũng là cố ý trì hoãn thời gian sao?
“Xem ra hôm nay trẫm chỉ có thể chạy nửa vòng với ngươi, còn dư lạ nửa vòng, do Lâm Ân giám sát ngươi chạy xong, đừng nghĩ lười biếng.”
Khóe môi Tịch Tích Chi nhếch lên lúm đồng tiền nhỏ, trong nháy mắt cứng ngắc. Vốn tưởng rằng chỉ cần kéo dài tới khi An Hoằng Hàn vào triều sớm, nỗi khổ ép buộc chạy bộ của Tịch Tích Chi liền kết thúc! Vậy mà An Hoằng Hàn lại dùng chiêu này đối phó nàng, còn để Lâm Ân giám sát. Vừa nghĩ tới An Hoằng Hàn chạy ít nửa vòng, trong lòng Tịch Tích Chi không thăng bằng, lập tức bộc phát.
/227
|