Lỗ tai Tịch Tích Chi run lên, có chút không xác định nhìn một chồng lớn tấu chương trên thư án, thật xử lý xong sao? Nàng nhớ rõ ràng An Hoằng Hàn có một thói quen, thích đặt hết tấu chương cần xử lý ở phía bên phải, sau đó xử lý một lần, như vậy sẽ không lộn xộn. .
Tịch Tích Chi nhìn tấu chương thật cao ở bên trái, cảm thấy hoài nghi.
"Ngươi thật xử lý xong?" Ánh mắt Tịch Tích Chi nhìn chằm chằm chồng tấu chương, rất là nghi ngờ.
An Hoằng Hàn cảm thán trong lòng, bình thường ngốc nghếch hồ đồ, sao đến lúc này, đầu nhỏ của Tịch Tích Chi lại đột nhiên thông suốt? Chỉ là có thể lưu ý thói quen nhỏ này của hắn, cũng nói lên con chồn nào đó cũng không phải không có tim không có phổi, vẫn biết quan tâm hắn.
Tâm tình An Hoằng Hàn nhất thời khá một chút, cũng không để ý tấu chương trên thư án, bàn tay khoác lên trên đầu vai Tịch Tích Chi, "Trẫm nói. . . . . . đã xử lý xong, bên kia là xử lý xong rồi, ngươi dám có dị nghị gì ư?"
Khí thế cả người An Hoằng Hàn vốn đã cực kỳ dọa người, lúc này nghiêm mặt lên, mỗ hài tử không có can đảm lập tức biến sắc, lắc đầu với hắn, không biết xấu hổ nói: "Xử lý xong."
Chỉ là nhìn một chồng tấu chương, trong lòng Tịch Tích Chi lại có tính toán, An Hoằng Hàn là muốn đi chơi với nàng.
Hai người cùng đi con đường nhỏ trong hoàng cung, con đường phủ kích đá ấm, lúc đạp lên sẽ có tiếng vang. Nhưng khi ngươi đi đã lâu, sẽ cảm thấy một tiếng rồi một tiếng, rất thú vị.
Từ trước đến giờ, Lâm Ân và Ngô Kiến Phong đi theo hai bên trái phải của An Hoằng Hàn, như hình với bóng. Hai người đi ở phía sau, một đường đi theo bước chân của An Hoằng Hàn, vẫn duy trì một khoảng cách, không dám đến gần quá mức, cũng không dám rời đi quá xa. Cách quá gần, sợ nghe được cuộc nói chuyện giữa bệ hạ và Tịch cô nương; cách quá xa, lại lo lắng chẳng may bệ hạ gọi bọn họ, bọn họ sẽ không nghe được.
Cho nên nói, vô luận thân phận gì, nghề nghiệp gì cũng tràn đầy bất đắc dĩ.
Ánh mắt Ngô Kiến Phong nhìn Tịch Tích Chi luôn mang theo một chút địch ý.
Tịch Tích Chi vừa quay đầu, không cẩn thận nhìn thấy ánh mắt của hắn, bị dọa đến trong lòng hồi hộp. Nàng chọc tới hắn khi nào? Tại sao hắn nhìn mình cằm chằm như vậy.
Ngô Kiến Phong cũng phát hiện ánh mắt của mình quá tiết lộ tâm tư, lập tức quay đầu đi, thu lại tâm tình của mình. Hắn luôn không ưa mái tóc màu trắng bạc kia của Tịch cô nương, cặp mắt màu xanh cũng sẽ làm hắn liên tưởng tới con Vân Chồn nào đó chỉ biết hại người.
"Bệ hạ, đi dạo lâu như vậy, phía trước có một lương đình, không bằng đi vào nghỉ ngơi một chút?" Lâm Ân nhìn thấy Tịch Tích Chi không ngừng nâng tay áo bào lên lau mồ hôi, phỏng đoán Tịch cô nương nhất định là mệt mỏi, cho nên nói lên đề nghị này.
An Hoằng Hàn cũng đã sớm chú ý tới cử động của Tịch Tích Chi, xem ra cả ngày trừ ăn ra chính là ngủ, cũng không phải là một biện pháp. Nhìn thể lực của nàng đi, lúc này mới đi bao lâu đâu, liền không ngừng thở hổn hển.
"Bắt đầu từ ngày mai, giờ mẹo rời giường, cùng trẫm chạy một vòng quanh Bàn Long điện." Đi vào lương đình, An Hoằng Hàn mới vừa ngồi xuống không lâu, liền mở miệng nói.
Sau khi Tịch Tích Chi nghe, giật mình nhảy dựng lên từ ghế đá. Chạy bộ? Hơn nữa còn là chạy quanh Bàn Long điện? Bàn Long điện chính là cung điện lâm triều ở bên ngoài, là một cung điện lớn nhất. Chạy một vòng quanh Bàn Long điện, ít hơn nửa canh giờ là không thể nào chạy xong.
Nhất thời, Tịch Tích Chi lo lắng cho đôi chân đáng thương của mình. Trước kia lúc còn là con chồn nhỏ, luôn bị An Hoằng Hàn ôm vào trong ngực, hoàn toàn không cần xuống đất đi bộ, đã sớm dưỡng thành thói xấu lười biếng của nàng. Nàng thích ngủ nướng, hôm nay lại muốn sáng sớm bị kéo ra ngoài chạy bộ, đây là cực kỳ bi thống?
"Có thể không đi không?" Tịch Tích Chi nhỏ giọng hỏi, đại khái cũng biết lời An Hoằng Hàn nói ra, lúc thu về là cực ít, cho nên lúc hỏi câu này là tràn đầy lo lắng.
"Ngươi cho là thế nào?" Ánh mắt lạnh lẽo đảo qua, An Hoằng Hàn lơ đễnh nhìn Tịch Tích Chi.
"Ta cho là có thể!" Vì suy nghĩ cho cuộc sống tốt đẹp sau này của mình, Tịch Tích Chi kiên quyết phải làm chống cự cuối cùng, lắc đàu nhỏ tiến tới trước mặt An Hoằng Hàn, “Có câu nói, nhất thiên chi kế tại vụ thần (1), cho nên sáng sớm...............chính là dùng để ngủ!”
Nửa câu nói trước còn có chút có lý, nghe nửa câu sau, mày kiếm An Hoằng Hàn đều nhíu lại rồi.
“Sáng sớm ngày mai phải chạy bộ, không thể nghe theo lời ngươi nói.”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tịch Tích chi xụ xuống, vẫn không hề nản chí nói: “Sáng sớm đương nhiên là dùng để ngủ, buồn ngủ mà không được ngủ, sao tinh thần có thể sung mãn qua hết cả ngày!”
“Ngụy biện,” Lời nói không hề phập phồng, nói ra từ trong miệng của An Hoằng Hàn. An Hoằng Hàn giơ tay lên búng một cái lên trán Tịch Tích Chi, hình như hơi trừng phạt một chút.
An Hoằng Hàn nắm giữ lực đạo vô cùng tốt, cho nên lần này sẽ không khiến Tịch Tích chi quá đau, nhưng cũng đủ dạy dỗ nàng.
Tịch Tích Chi che trán, chu cái miệng nhỏ nhắn, một bộ dáng không hài lòng.
“Đây là ngươi lấy cớ lười biếng, càng ngủ càng thích ngủ, chỉ có nghiêm khắc kiềm chế bản thân, mới có thể có thành tựu.” An Hoằng Hàn quét mắt nhìn toàn thân Tịch Tích Chi, cúi người lại gần lỗ tai của nàng nói: “Chẳng lẽ ngươi không muốn nhanh chóng tu luyện đắc đạo? Không có thân thể khỏe mạnh, xem sau này ngươi làm thế nào.”
Mặc dù Tịch Tích Chi đang tu luyện phép thuật, nhưng hàng yêu phục ma và lúc phi thăng đều cần hao phí thể lực, không có một thân thể khỏe mạnh, co hội vượt qua kiểm tra là cực kỳ khó khăn.
Cho dù Tịch Tích Chi bất mãn, cũng chỉ có thể từ bỏ.
Suy nghĩ biểu hiện ở sơn động vào hai ngày trước, mình một chút thực lực cũng không có. Tuy có tinh lực ở trong thân thể, nhưng còn không đấu lại An Hoằng Hàn- một người phàm tục.
“Nghĩ thông suốt là tốt nhất.”
Chẳng may ngày nào đó linh lực mất đi hiệu lực, thể lực liền phát huy được tác dụng. An Hoằng Hàn cũng là suy nghĩ cho Tịch Tích Chi, giống như nàng lười biếng sống qua ngày, sau này lôi kiếp đến, chẳng may có chuyện bất trắc, An Hoằng hàn không dám tưởng tượng.
Mới vừa ngồi ở trong lương đình một lúc, liền có cung nữ bưng tới mấy đĩa bánh ngọt mỹ vị.
Tịch Tích Chi ngẩng đầu nhìn Lâm Ân một cái, đây nhất định là do Lâm Ân phân phó, bởi vì chỉ có ông mới tỉ mỉ như thế. Tất cả bánh ngọt đều là bánh Tịch Tích Chi thích ăn, chỉ nhìn thoáng qua Tịch Tích Chi liền không nhịn được đưa tay nhỏ bé ra lấy.
Thích thú ăn xong một khối, Tịch Tích Chi vừa định đưa tay đi láy khối thứ hai, một giọng nói thanh thúy của thiếu nữ truyền đến từ ngoài lương đình, “Ra mắt hoàng huỳnh, không ngờ hôm nay tới Ngự Hoa Viên du ngoạn, có thể có duyên gặp hoàng huynh. Hoàng huynh, chúng ta đã không gặp nhiều ngày rồi.”
Tịch Tích Chi chậm rãi dừng miệng lại, sau đó nâng đầu nhỏ lên, nhìn ra phía ngoài.
Một đám công chúa mười một, mười hai tuổi trang điểm xinh đẹp đi tới vây quanh.
Cái gọi vô tình gặp được....Tịch Tích Chi sẽ không tin tưởng. Nhất định là bọn họ nghe được tiếng gió, nói là An Hoằng Hàn đến Ngự Hoa Viên, cho nên mới ngựa không ngừng vó chạy tới, giả vờ ngẫu nhiên gặp được,sau đó tới trò chuyện.
Tịch Tích Chi cũng xem như là nhìn thấu tính toán thường dùng của đám công chúa này, giả bộ như không có chuyện gì, tiếp tục ăn bánh ngọt của mình.
An Hoằng Hàn chỉ nhìn bọn họ một cái, liền thu hồi ánh mắt.
“Không ngờ ở cung điện của mình cho tốt, ra ngoài dạo chơi cái gì?” An Hoằng Hàn đưa tay ngắt một quả nho, sau khi lột vỏ đưa tới khóe miệng Tịch Tích Chi.
Tịch Tích Chi theo thói quen nuốt vào, cảm giác chua ngọt đúng như suy nghĩ của nàng, vui vẻ nhấm nháp hai lần.
Cử động thân mật này rơi vào trong mắt một đám công chúa, vừa hâm mộ, vừa ghen tỵ.
Một tia hung ác lóe lên ở trong mắt An Vân y, nàng nhìn cử chỉ thân mật giữa hai người, quả đấm trong tay áo dần dần nắm chặt. Nàng tốn bao nhiêu sức lực mới được hoàng huynh sủng ái, còn không hưởng thụ được bao lâu, lại đột nhiên xuất hiện ra một Trình Giảo Kim Tịch cô nương tranh giành. Khiến người không hiểu là, sao hoàng huynh lại nguyện ý giữ một cô gái bảy, tám tuổi có thân phận không rõ ở bên cạnh.
Nhớ lại con Vân Chồn trước kia, so sánh với nhau, An Vân Y vẫn tương đối có thể tiếp nhận con sủng vật kia. Bởi vì sủng vật được cưng chiều hơn nữa, cũng chẳng qua là một con vật, có thể nào đánh đồng với con người?
“Hồi bẩm hoàng huynh, chúng ta đều là tỷ muội thân sinh, hiếm khi mới gặp nhau, thời tiết hôm nay lại tốt, nên tất cả đều tụ họp với nhau, muốn thưởng thức, xúc tiến một chút tình cảm.”
Câu nói cuối cùng kia là không thể tin nhất.
Trong hoàng cung, chỉ có ích lợi, làm gì có tình cảm.....
Chỉ là trên mặt nổi, không có bất luận kẻ nào sẽ phơi bày lời nói dối này. Bởi vì có tầng lời nói dối này mới có thể duy trì khuôn mặt giả dối của bọn họ.
“Xem ra tình cảm mấy người tỷ muội các ngươi rất tốt.” Nói không rõ là châm chọc hay là khoe khoang. Tóm lại lời nói này của An Hoằng Hàn cũng làm cho mọi người cảm thấy không thoải mái, nhưng lại không có bất kỳ người nào dám nói thêm cái gì.
Bỏi vì giá phải trả Tề Uy quốc tiến dâng mấy rương bảo vật, đợi lát nữa để Lâm Ân mang các ngươi đi qua nhìn một chút.” Bóc một quả nho cuối cùng, An Hoằng Hàn nhận lấy khăn tay Lâm Ân đưa tới lau tay.
Ánh mắt của hắn không nhìn thẳng đám công chúa kia, mặc dù miệng nói ban thưởng, lại không nhìn thấy mấy phần thật lòng.
Càng là vẻ mặt không quan tâm, càng khiến lòng An Vân Y mang tức giận.
Mới vừa rồi, hoàng huynh không đối xử với Tịch cô nương như vậy! Mặc dù khi đó hoàng huynh cũng không cười, nhưng vẻ mặt lại mang một chút thỏa mãn, giống như đối phương thoải mái, tâm tình của hắn cũng sẽ thoải mái. Mà khi hoàng huynh đối mặt với các nàng, gương mặt đó chỉ có lưu lại băng hàn thấu xương, không có một chút nét mặt nào đáng nói.
Tại sao chênh lện lớn như thế?
Nàng đã đánh bại An Nhược Yên, thành công khiến tất cả công chua xoay chung quanh nàng. Đáng lẽ sủng ái của hoàng huynh cũng nên thuộc về nàng, mà Tịch Tích Chi đột nhiên xuất hiện, khiến giấc mộng đẹp của nàng hoàn toàn bị phá hủy. Tất cả mắc xích đều không phạm sai lầm, sai chính là Tịch Tích Chi xuất hiện.
An Vân y càng nghĩ càng tức giận, chỉ là nàng cũng là một người cực kỳ nhẫn nại. Thật vất vả mới đạt được, nàng không thua nổi. Nếu không phải bởi vì người nọ trợ giúp mình, nàng cũng không có biện pháp đi tới bước hôm nay. Nàng không có đường lui........cũng không thể cô phụ kỳ vọng của hắn.
“Cảm ơn hoàng huynh ban thưởng.” An Vân y dẫn các vị công chua hành lễ tạ ơn.
Không nhìn đối phương một lần, An Hoằng Hàn chì tùy ý gật đầu một cái.
“Ăn đủ chưa?” Ngược lại nhìn về phía Tịch Tích Chi ngồi bên cạnh, An Hoằng Hàn giơ tay lên hất rơi bột bánh ngọt trên khóe miệng nàng.
Tịch Tích chi vỗ vỗ bụng nhỏ phình ra của mình, gật đầu nói: “Rất no rồi.”
Vẫn là Bàn đầu bếp kiểu khẩu vị của nàng, mỗi một bánh ngọ đều rất hợp ý nàng.
Chú thích
(1) Nhất thiên chi kế tại vụ thần: Ngày tiếp theo là ở chỗ sáng sớm.
Tịch Tích Chi nhìn tấu chương thật cao ở bên trái, cảm thấy hoài nghi.
"Ngươi thật xử lý xong?" Ánh mắt Tịch Tích Chi nhìn chằm chằm chồng tấu chương, rất là nghi ngờ.
An Hoằng Hàn cảm thán trong lòng, bình thường ngốc nghếch hồ đồ, sao đến lúc này, đầu nhỏ của Tịch Tích Chi lại đột nhiên thông suốt? Chỉ là có thể lưu ý thói quen nhỏ này của hắn, cũng nói lên con chồn nào đó cũng không phải không có tim không có phổi, vẫn biết quan tâm hắn.
Tâm tình An Hoằng Hàn nhất thời khá một chút, cũng không để ý tấu chương trên thư án, bàn tay khoác lên trên đầu vai Tịch Tích Chi, "Trẫm nói. . . . . . đã xử lý xong, bên kia là xử lý xong rồi, ngươi dám có dị nghị gì ư?"
Khí thế cả người An Hoằng Hàn vốn đã cực kỳ dọa người, lúc này nghiêm mặt lên, mỗ hài tử không có can đảm lập tức biến sắc, lắc đầu với hắn, không biết xấu hổ nói: "Xử lý xong."
Chỉ là nhìn một chồng tấu chương, trong lòng Tịch Tích Chi lại có tính toán, An Hoằng Hàn là muốn đi chơi với nàng.
Hai người cùng đi con đường nhỏ trong hoàng cung, con đường phủ kích đá ấm, lúc đạp lên sẽ có tiếng vang. Nhưng khi ngươi đi đã lâu, sẽ cảm thấy một tiếng rồi một tiếng, rất thú vị.
Từ trước đến giờ, Lâm Ân và Ngô Kiến Phong đi theo hai bên trái phải của An Hoằng Hàn, như hình với bóng. Hai người đi ở phía sau, một đường đi theo bước chân của An Hoằng Hàn, vẫn duy trì một khoảng cách, không dám đến gần quá mức, cũng không dám rời đi quá xa. Cách quá gần, sợ nghe được cuộc nói chuyện giữa bệ hạ và Tịch cô nương; cách quá xa, lại lo lắng chẳng may bệ hạ gọi bọn họ, bọn họ sẽ không nghe được.
Cho nên nói, vô luận thân phận gì, nghề nghiệp gì cũng tràn đầy bất đắc dĩ.
Ánh mắt Ngô Kiến Phong nhìn Tịch Tích Chi luôn mang theo một chút địch ý.
Tịch Tích Chi vừa quay đầu, không cẩn thận nhìn thấy ánh mắt của hắn, bị dọa đến trong lòng hồi hộp. Nàng chọc tới hắn khi nào? Tại sao hắn nhìn mình cằm chằm như vậy.
Ngô Kiến Phong cũng phát hiện ánh mắt của mình quá tiết lộ tâm tư, lập tức quay đầu đi, thu lại tâm tình của mình. Hắn luôn không ưa mái tóc màu trắng bạc kia của Tịch cô nương, cặp mắt màu xanh cũng sẽ làm hắn liên tưởng tới con Vân Chồn nào đó chỉ biết hại người.
"Bệ hạ, đi dạo lâu như vậy, phía trước có một lương đình, không bằng đi vào nghỉ ngơi một chút?" Lâm Ân nhìn thấy Tịch Tích Chi không ngừng nâng tay áo bào lên lau mồ hôi, phỏng đoán Tịch cô nương nhất định là mệt mỏi, cho nên nói lên đề nghị này.
An Hoằng Hàn cũng đã sớm chú ý tới cử động của Tịch Tích Chi, xem ra cả ngày trừ ăn ra chính là ngủ, cũng không phải là một biện pháp. Nhìn thể lực của nàng đi, lúc này mới đi bao lâu đâu, liền không ngừng thở hổn hển.
"Bắt đầu từ ngày mai, giờ mẹo rời giường, cùng trẫm chạy một vòng quanh Bàn Long điện." Đi vào lương đình, An Hoằng Hàn mới vừa ngồi xuống không lâu, liền mở miệng nói.
Sau khi Tịch Tích Chi nghe, giật mình nhảy dựng lên từ ghế đá. Chạy bộ? Hơn nữa còn là chạy quanh Bàn Long điện? Bàn Long điện chính là cung điện lâm triều ở bên ngoài, là một cung điện lớn nhất. Chạy một vòng quanh Bàn Long điện, ít hơn nửa canh giờ là không thể nào chạy xong.
Nhất thời, Tịch Tích Chi lo lắng cho đôi chân đáng thương của mình. Trước kia lúc còn là con chồn nhỏ, luôn bị An Hoằng Hàn ôm vào trong ngực, hoàn toàn không cần xuống đất đi bộ, đã sớm dưỡng thành thói xấu lười biếng của nàng. Nàng thích ngủ nướng, hôm nay lại muốn sáng sớm bị kéo ra ngoài chạy bộ, đây là cực kỳ bi thống?
"Có thể không đi không?" Tịch Tích Chi nhỏ giọng hỏi, đại khái cũng biết lời An Hoằng Hàn nói ra, lúc thu về là cực ít, cho nên lúc hỏi câu này là tràn đầy lo lắng.
"Ngươi cho là thế nào?" Ánh mắt lạnh lẽo đảo qua, An Hoằng Hàn lơ đễnh nhìn Tịch Tích Chi.
"Ta cho là có thể!" Vì suy nghĩ cho cuộc sống tốt đẹp sau này của mình, Tịch Tích Chi kiên quyết phải làm chống cự cuối cùng, lắc đàu nhỏ tiến tới trước mặt An Hoằng Hàn, “Có câu nói, nhất thiên chi kế tại vụ thần (1), cho nên sáng sớm...............chính là dùng để ngủ!”
Nửa câu nói trước còn có chút có lý, nghe nửa câu sau, mày kiếm An Hoằng Hàn đều nhíu lại rồi.
“Sáng sớm ngày mai phải chạy bộ, không thể nghe theo lời ngươi nói.”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tịch Tích chi xụ xuống, vẫn không hề nản chí nói: “Sáng sớm đương nhiên là dùng để ngủ, buồn ngủ mà không được ngủ, sao tinh thần có thể sung mãn qua hết cả ngày!”
“Ngụy biện,” Lời nói không hề phập phồng, nói ra từ trong miệng của An Hoằng Hàn. An Hoằng Hàn giơ tay lên búng một cái lên trán Tịch Tích Chi, hình như hơi trừng phạt một chút.
An Hoằng Hàn nắm giữ lực đạo vô cùng tốt, cho nên lần này sẽ không khiến Tịch Tích chi quá đau, nhưng cũng đủ dạy dỗ nàng.
Tịch Tích Chi che trán, chu cái miệng nhỏ nhắn, một bộ dáng không hài lòng.
“Đây là ngươi lấy cớ lười biếng, càng ngủ càng thích ngủ, chỉ có nghiêm khắc kiềm chế bản thân, mới có thể có thành tựu.” An Hoằng Hàn quét mắt nhìn toàn thân Tịch Tích Chi, cúi người lại gần lỗ tai của nàng nói: “Chẳng lẽ ngươi không muốn nhanh chóng tu luyện đắc đạo? Không có thân thể khỏe mạnh, xem sau này ngươi làm thế nào.”
Mặc dù Tịch Tích Chi đang tu luyện phép thuật, nhưng hàng yêu phục ma và lúc phi thăng đều cần hao phí thể lực, không có một thân thể khỏe mạnh, co hội vượt qua kiểm tra là cực kỳ khó khăn.
Cho dù Tịch Tích Chi bất mãn, cũng chỉ có thể từ bỏ.
Suy nghĩ biểu hiện ở sơn động vào hai ngày trước, mình một chút thực lực cũng không có. Tuy có tinh lực ở trong thân thể, nhưng còn không đấu lại An Hoằng Hàn- một người phàm tục.
“Nghĩ thông suốt là tốt nhất.”
Chẳng may ngày nào đó linh lực mất đi hiệu lực, thể lực liền phát huy được tác dụng. An Hoằng Hàn cũng là suy nghĩ cho Tịch Tích Chi, giống như nàng lười biếng sống qua ngày, sau này lôi kiếp đến, chẳng may có chuyện bất trắc, An Hoằng hàn không dám tưởng tượng.
Mới vừa ngồi ở trong lương đình một lúc, liền có cung nữ bưng tới mấy đĩa bánh ngọt mỹ vị.
Tịch Tích Chi ngẩng đầu nhìn Lâm Ân một cái, đây nhất định là do Lâm Ân phân phó, bởi vì chỉ có ông mới tỉ mỉ như thế. Tất cả bánh ngọt đều là bánh Tịch Tích Chi thích ăn, chỉ nhìn thoáng qua Tịch Tích Chi liền không nhịn được đưa tay nhỏ bé ra lấy.
Thích thú ăn xong một khối, Tịch Tích Chi vừa định đưa tay đi láy khối thứ hai, một giọng nói thanh thúy của thiếu nữ truyền đến từ ngoài lương đình, “Ra mắt hoàng huỳnh, không ngờ hôm nay tới Ngự Hoa Viên du ngoạn, có thể có duyên gặp hoàng huynh. Hoàng huynh, chúng ta đã không gặp nhiều ngày rồi.”
Tịch Tích Chi chậm rãi dừng miệng lại, sau đó nâng đầu nhỏ lên, nhìn ra phía ngoài.
Một đám công chúa mười một, mười hai tuổi trang điểm xinh đẹp đi tới vây quanh.
Cái gọi vô tình gặp được....Tịch Tích Chi sẽ không tin tưởng. Nhất định là bọn họ nghe được tiếng gió, nói là An Hoằng Hàn đến Ngự Hoa Viên, cho nên mới ngựa không ngừng vó chạy tới, giả vờ ngẫu nhiên gặp được,sau đó tới trò chuyện.
Tịch Tích Chi cũng xem như là nhìn thấu tính toán thường dùng của đám công chúa này, giả bộ như không có chuyện gì, tiếp tục ăn bánh ngọt của mình.
An Hoằng Hàn chỉ nhìn bọn họ một cái, liền thu hồi ánh mắt.
“Không ngờ ở cung điện của mình cho tốt, ra ngoài dạo chơi cái gì?” An Hoằng Hàn đưa tay ngắt một quả nho, sau khi lột vỏ đưa tới khóe miệng Tịch Tích Chi.
Tịch Tích Chi theo thói quen nuốt vào, cảm giác chua ngọt đúng như suy nghĩ của nàng, vui vẻ nhấm nháp hai lần.
Cử động thân mật này rơi vào trong mắt một đám công chúa, vừa hâm mộ, vừa ghen tỵ.
Một tia hung ác lóe lên ở trong mắt An Vân y, nàng nhìn cử chỉ thân mật giữa hai người, quả đấm trong tay áo dần dần nắm chặt. Nàng tốn bao nhiêu sức lực mới được hoàng huynh sủng ái, còn không hưởng thụ được bao lâu, lại đột nhiên xuất hiện ra một Trình Giảo Kim Tịch cô nương tranh giành. Khiến người không hiểu là, sao hoàng huynh lại nguyện ý giữ một cô gái bảy, tám tuổi có thân phận không rõ ở bên cạnh.
Nhớ lại con Vân Chồn trước kia, so sánh với nhau, An Vân Y vẫn tương đối có thể tiếp nhận con sủng vật kia. Bởi vì sủng vật được cưng chiều hơn nữa, cũng chẳng qua là một con vật, có thể nào đánh đồng với con người?
“Hồi bẩm hoàng huynh, chúng ta đều là tỷ muội thân sinh, hiếm khi mới gặp nhau, thời tiết hôm nay lại tốt, nên tất cả đều tụ họp với nhau, muốn thưởng thức, xúc tiến một chút tình cảm.”
Câu nói cuối cùng kia là không thể tin nhất.
Trong hoàng cung, chỉ có ích lợi, làm gì có tình cảm.....
Chỉ là trên mặt nổi, không có bất luận kẻ nào sẽ phơi bày lời nói dối này. Bởi vì có tầng lời nói dối này mới có thể duy trì khuôn mặt giả dối của bọn họ.
“Xem ra tình cảm mấy người tỷ muội các ngươi rất tốt.” Nói không rõ là châm chọc hay là khoe khoang. Tóm lại lời nói này của An Hoằng Hàn cũng làm cho mọi người cảm thấy không thoải mái, nhưng lại không có bất kỳ người nào dám nói thêm cái gì.
Bỏi vì giá phải trả Tề Uy quốc tiến dâng mấy rương bảo vật, đợi lát nữa để Lâm Ân mang các ngươi đi qua nhìn một chút.” Bóc một quả nho cuối cùng, An Hoằng Hàn nhận lấy khăn tay Lâm Ân đưa tới lau tay.
Ánh mắt của hắn không nhìn thẳng đám công chúa kia, mặc dù miệng nói ban thưởng, lại không nhìn thấy mấy phần thật lòng.
Càng là vẻ mặt không quan tâm, càng khiến lòng An Vân Y mang tức giận.
Mới vừa rồi, hoàng huynh không đối xử với Tịch cô nương như vậy! Mặc dù khi đó hoàng huynh cũng không cười, nhưng vẻ mặt lại mang một chút thỏa mãn, giống như đối phương thoải mái, tâm tình của hắn cũng sẽ thoải mái. Mà khi hoàng huynh đối mặt với các nàng, gương mặt đó chỉ có lưu lại băng hàn thấu xương, không có một chút nét mặt nào đáng nói.
Tại sao chênh lện lớn như thế?
Nàng đã đánh bại An Nhược Yên, thành công khiến tất cả công chua xoay chung quanh nàng. Đáng lẽ sủng ái của hoàng huynh cũng nên thuộc về nàng, mà Tịch Tích Chi đột nhiên xuất hiện, khiến giấc mộng đẹp của nàng hoàn toàn bị phá hủy. Tất cả mắc xích đều không phạm sai lầm, sai chính là Tịch Tích Chi xuất hiện.
An Vân y càng nghĩ càng tức giận, chỉ là nàng cũng là một người cực kỳ nhẫn nại. Thật vất vả mới đạt được, nàng không thua nổi. Nếu không phải bởi vì người nọ trợ giúp mình, nàng cũng không có biện pháp đi tới bước hôm nay. Nàng không có đường lui........cũng không thể cô phụ kỳ vọng của hắn.
“Cảm ơn hoàng huynh ban thưởng.” An Vân y dẫn các vị công chua hành lễ tạ ơn.
Không nhìn đối phương một lần, An Hoằng Hàn chì tùy ý gật đầu một cái.
“Ăn đủ chưa?” Ngược lại nhìn về phía Tịch Tích Chi ngồi bên cạnh, An Hoằng Hàn giơ tay lên hất rơi bột bánh ngọt trên khóe miệng nàng.
Tịch Tích chi vỗ vỗ bụng nhỏ phình ra của mình, gật đầu nói: “Rất no rồi.”
Vẫn là Bàn đầu bếp kiểu khẩu vị của nàng, mỗi một bánh ngọ đều rất hợp ý nàng.
Chú thích
(1) Nhất thiên chi kế tại vụ thần: Ngày tiếp theo là ở chỗ sáng sớm.
/227
|