Có vài quan văn cả đời chưa từng chạm vào cung tên, ngay cả tư thế cơ bản nhất cũng không làm được, cầm cung tên sững sờ tại chỗ.
Lưu Phó Thanh vừa nhận được cung tên thì không nhịn được mà hỏi: “Bệ hạ, ý người là gì?”
Ông nhìn cung tên qua lại vài lần, thật không hiểu bệ hạ định làm gì. Nếu bàn về bắn tên thì thế nào đám quan văn bọn họ cũng thua quan võ. Sao ngay cả bọn ông cũng được chia cung tên?
Cung tên An Hoằng Hàn cầm chính là cung bằng bạc chuyên dụng của hắn. Ánh mặt trời chiếu lên cây cung, tỏa ra ánh sáng rực rỡ. Bộ cung tên này như tính cách hắn, đều khoa trương và thô bạo.
Đường cong hoàn mỹ, cong nửa vòng cung, chỉ riêng nhìn cách chế tạo đã biết chắc chắn cung tên này không phải tầm thường.
“Nghe cho trẫm!” An Hoằng Hàn từ từ rút một mũi tên từ trong ống tên, “Trẫm không quan tâm các người là quan văn hay là võ tướng, hễ bắn trúng Ngô Lăng Dần thì trẫm trọng thưởng. Đồng thời, trẫm cảnh cáo các người, dừng chơi trò vô ích với trẫm. Trẫm biết hết nhất cử nhất động của các ngươi. Nếu chạm tới ranh giới cuối cùng cả trẫm, đừng ai nghĩ tránh được.”
Xen lẫn ý cảnh cáo nặng nề, An Hoằng Hàn lạnh mắt nhìn quần thần.
Khí thế toàn thân hắn cực kỳ lạnh lùng, dù là ai thấy cũng đều nảy sinh khiếp đảm từ trong lòng.
“Chúng thần hiểu.” Làm quan trong triều đình sao có thể không biết tính cách bệ hạ lãnh khốc. Xem người đắc tội người của hắn xem có ai có kết quả tốt? Lấy Lục công chưa An Nhược Yên mà nói, rõ ràng là muội muội ruột thịt mà lại rơi vào con đường chết tàn nhẫn như vậy.
Tay chân Ngô Lăng Dần bị trói chặt, hai thị vệ đẩy hắn vào trong trường đấu võ. Ngô Lăng Dần nghe thấy lời bệ hạ thì đã sợ tới mức mồ hôi lạnh ròng ròng từ lâu. Hắn nghĩ chuyện kia bị bại lỗ sẽ có cái chết ra sao nhưng tuyệt đối không ngờ bệ hạ lại bảo cả đại thần cầm cung tên bắn hắn…
Vạn tiễn xuyên tâm, mệt cho bệ hạ còn nghĩ ra. Vì hai chân không thể bước đi nên Ngô Lăng Dần muốn chạy trốn cũng chỉ có thể bật nhảy như thỏ.
Kết quả là, trong trường đấu võ rộng rãi chỉ có mỗi dáng Ngô Lăng Dần nhảy về phía xa. Vẻ mặt hắn nóng nảy như thể sau lưng có lũ lụt thú dữ. Không có ai đối mặt với cái chết mà dám nói mình không sợ hãi hút nào. Dù thần kinh bách chiến như Ngô Lăng Dần, nghe lệnh chết của bệ hạ cũng sợ tới mức kinh hồn tang đảm.
Thấy dáng vẻ chạy trốn đầy hoảng sợ của Ngô Lăng Dần, khóe môi An Hoằng Hàn nhếch lên thành nụ cười lạnh, nói với các đại thần, “Hiểu thì bắn cho trẫm! Ai dám bắn tên lưu tình thì trẫm cũng trị tội cả người đó.”
Nghe tin này, rất nhiều người giơ cung tên trong tay lên, nhắm bóng dáng của Ngô Lăng Dần mà bắn.
Đầu Ngô Kiến Phong bị vây trong trạng thái đờ đẫn, vẫn vô tri vô giác chưa hồi thần, cho tới khi mũi tên đầu tiên được bắn ra mới kéo lại dòng suy nghĩ của hắn.
Sao An Hoằng Hàn có thể bỏ qua cho hắn? An Hoằng Hàn phân phó Lâm Ân đưa cho hắn một bộ cung tên.
“Ngươi là thị vệ thiếp thân của trẫm, bàn về chức vị cũng không thấp, ngươi cũng bắn cho trẫm.” Hắn nói rất tùy ý như thể đây chỉ là một yêu cầu bình thường.
Mà Ngô Kiến Phon thì sợ tới mức hai đầu gối đập bịch xuống đất, “Bệ hạ, huynh ấy là huynh trưởng ruột của thuộc hạ, dù huynh ấy phạm vào tội tày trời thì mối dây máu mủ giữa chúng thần cũng không chém đứt được. Nếu thuộc hạ cầm tên bắn huynh ấy thì chẳng phải là thí huynh ư? Chuyện không theo lẽ thường cỡ này, thuộc hạ tuyệt đối không dám làm.”
Hắn nói cực kỳ có lý nhưng hai chữ “thí huynh” kia lại khiến người ta suy nghĩ miên man.
Không ai trong Phong Trạch quốc không biết chuyện An Hoằng Hàn giết cha giết huynh. Rõ ràng những lời này của Ngô Kiến Phong không qua não đã nói ra. Đây chẳng phải là thầm châm chọc hành động thí huynh của bệ hạ à?
Quả nhiên sắc mặt An Hoằng Hàn trở nên âm u, lạnh lùng mà nói: “ Thì ra là ngươi còn kiêng dè tình nghĩa huynh đệ. Nhưng… Có câu nói, trung nghĩa lưỡng nan toàn (khó vẹn vả trung lẫn nghĩa), hôm nay trẫm sẽ để ngươi chọn lựa, xem ngươi chọn tình thân hay trung thành với triều đình.”
Những lời này hoàn toàn khiến mọi người thầm than kế sách của bệ hạ thật ác độc, bất kể là Ngô Kiến Phong chọn thế nào thì chung quy người thiệt hại vẫn là hắn.
Lựa chọn tình thân vậy thì sẽ đắc tội với bệ hạ, nghĩ là biết hậu quả. Nhưng một khi chọn triều đình thì sao người nhà họ Ngô chịu để yên? Chỉ sợ sau ngày hôm nay, mọi người trong nhà họ Ngô sẽ coi Ngô Kiến Phong là kẻ thù, hắn sẽ không có chỗ sống yên ổn trong nhà họ Ngô. Nói cách khác, hắn sẽ mất đi núi dựa là nhà họ Ngô.
Sống trong hoàng cung, đa số các mặt còn phải xem trong nhà có bao niêu quyền thế. Vì sự ủng hộ của gia tộc thì ngươi mới sống lẫn trong hoàng cung được.
Tịch Tích Chi yên yên lặng lặng mà nhìn, cực kỳ kinh thán với lựa chọn mà An Hoằng Hàn nói ra. Xem ra đắc tội ai không thể đắc tội hắn, nếu không thì chết thế nào cũng không biết. Nhìn huynh đệ nhà họ Ngô mà xem, hôm nay không ai có kết quả tốt.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, Ngô Kiến Phong chậm chạp không nói câu trả lời.
Xung quanh hoàn toàn yên lặng, không ai dám phát ra tiếng động.
Không thích tốn thời gian như vậy, An Hoằng Hàn nhíu hàng mày kiếm, “Nếu ngươi không quyết định vậy trẫm sẽ mặc định là ngươi chọn tình thân…” Nói tới cuối cùng, giọng hắn lạnh như băng tới đáng sợ.
Ngô Kiến Phong sợ tới mức run lên, vội vàng nói: “Đương nhiên thuộc hạ trung thành với bệ hạ.”
Ở đây cũng có vài người dòng thứ nhà họ Ngô, nghe thấy câu này đều khinh bỉ Ngô Kiến Phong một hồi.
Dù những đại thần khác không nói gì nhưng có thể nhìn ra thái độ với Ngô Kiến Phong trong mắt.
Tịch Tích Chi cũng thở một hơi thật dài, không khác suy đoán trong lòng nàng chút nào. Ngô Kiến Phong này vốn coi trọng lợi ích trước mắt, để giữ được tính mạng mình mà không quan tâm những người khác cũng có thể hiểu được.
“Bắn!” An Hoằng Hàn ra lệnh một tiếng.
Vừa rồi đã có không ít đại thần bắn tên nhưng vì hơi xa nên không may mắn bắn trúng. Mà còn có rất nhiều quan võ còn chưa kịp bắn tên, chỉ nghe động tĩnh bên bệ hạ và Ngô Kiến Phong, toàn bộ dừng động tác trong tay lại.
Ngô Kiến Phong run rẩy giơ cung tên trong tay lên, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng từ hai bên tóc mai, hai tay hắn run run, cắn chặt răng.
Lực chú ý của Tích Tịch Chi tập trung trên Ngô Kiến Phong, thấy trong lòng hắn còn chút chần chừ. Cuối cùng nàng cũng tìm được chút an ủi, ít nhất hắn không tàn nhẫn tới mức lập tức giơ cung lên, bắn về phía Ngô Lăng Dần. Nghĩ vậy, nàng nghĩ tới An Hoằng Hàn rất tư nhiên. Vậy lúc An Hoằng Hàn giết huynh đệ có từng chần chừ không?
Thấy dáng vẻ An Hoằng Hàn lạnh như băng, nàng đoán không được.
Cung tên kéo căng nhất, một tiếng xé gió, xẹt qua trường đấu võ trống trải.
Tất cả mọi người thấy mũi tên của Ngô Kiến Phong rời cung, bay về phía Ngô Lăng Dần.
Ngô Lăng Dần thấy người bắn tên cũng sững sờ. Vì tuy quan hệ của hắn và Ngô Kiến Phong không thân nhưng chưa tới mức đao kiếm gặp nhau. Thấy đệ đệ ruột của mình cầm cung bắn mình, tâm trạng này nghĩ là biết.
Tài bắn cung của Ngô Kiến Phong cũng được coi là giỏi. Có thể là bởi vì căng thẳng nên bàn tay hơi run, cho nên mũi tên kia chỉ bắn trúng vai Ngô Lăng Dần. Máu tươi chảy xuống, nhiễm đỏ áo bào của Ngô Lăng Dần. Hắn nhìn mũi tên cắm trên vai mình, trợn mắt hung hăng liếc Ngô Kiến Phong.
Vài năm hắn làm Trấn quốc tướng quân đã giúp chức quan nhỏ của Ngô Kiến Phong không ít. Vậy mà cuối cùng lại đổi được kết quả thế này, sao hắn có thể cam tâm!
Miệng bị bịt khăn vải nên Ngô Lăng Dần có muốn mắng cũng không mắng ra khỏi miệng, chỉ có thể dùng ánh mắt hung ác trừng Ngô Kiến Phong.
Như xem kịch vui, An Hoằng Hàn lạnh mắt nhìn tất cả. MÀ Đông Phương Vưu Dục cách hắn không xa cũng không lộ dao động gì như hắn.
“Thất thần làm gì? Không bắn tên nhanh đi!” Thấy hồi lâu những đại thần khác không động tĩnh gì, An Hoằng Hàn quát, dọa các đại thần khác sợ tới mức nhấc cung tên lên, bắn về phía Ngô Lăng Dần.
Vì bị dây thừng hạn chế nên vốn hành động của Ngô Lăng Dần rất chậm chạp, lại thêm vai trúng một mũi tên, chảy máu quá nhiều nên cả khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy.
Cộng tất cả các đại thần trong trường đấu võ có khoảng một hai trăm người. Khi bọn họ giơ hết cung tên trong tay lên thì tạo thành con mưa tên.
Ngô Lăng Dần thấy cơn mưa tên chi chít, đứng tại chỗ bất lực, muốn nhấc chân nhưng không nhảy ra được bước nào.
Rất nhiều mũi tên đâm vào người hắn. Lúc này hắn như một con nhím, máu tươi đầm đìa, té thẳng xuống đất, co quắp.
Các đại thần đều cho răng như vậy là xong, dù sao Ngô Lăng Dần cũng đã ngã xuống đất không dậy nổi.
An Hoằng Hàn lạnh lùng giơ cung tên lên, bắn một mũi về phía Ngô Lăng Dần, “Trẫm có nói dừng chưa? Tiếp tục bắn hết cho trẫm. Ngô Kiến Phong, trẫm chưa chuẩn cho ngươi dừng.”
Thuật bắn cung của An Hoằng Hàn rất chính xác, mỗi lần giờ cung lên thì chắc chắn có thể bắn trúng Ngô Lăng Dần.
Ngô Lăng Dần như cái bía ngắm, té xuống đất, để các mũi tên bắn về mình không ngừng, gần như mỗi một chỗ tren người đều bị cắm tên.
Máu tươi chảy đầy đất, thấy Ngô Lăng Dần té xuống đất, co giật một lúc, cuối cùng ngừng giãy dụa, mọi người thầm nghĩ, bị nhiều mũi tên bắn trúng như vậy thì nhất định mạng này không còn.
“Từ giờ trở đi Phong Trạch quốc không còn Trấn quốc tướng quân.” An Hoằng Hàn đặt cung tên xuống, ôm lấy con chồn nhỏ, vuốt ve lông nàng. “Tìm vài thị vệ thu dọn xác Ngô Lăng Dần. Nếu hắn dám làm chuyện tổn hại tới Phong Trạch quốc thì dù chết cũng không thể chôn cất, tùy tiện tìm một chỗ chôn đi.”
Đương nhiên chỗ đó là bãi tha ma. Ở đó xác chất thành đống. Bởi vì có quá nhiều xác người chồng chất nên ở đó mùi thúi xông lên tới tận trời, các loại côn trùng cũng thích sống ở đó.
Ngẫm lại tướng quân một đơi mà cuối cùng chết, cũng không thể nhập thổ vi an (vào đất là bình yên), mọi người cảm thấy bi thương. Nhưng nghĩ tới tội của Ngô Lăng Dần lại cảm thấy hắn chết chưa hết tội.
Móng vuốt nhở của Tịch Tích Chi lay lay tay áo bào của An Hoằng Hàn, trong đầu toàn là khoảnh khắc Ngô Lăng Dần chết đi. Hình ảnh máu tanh này vẫn luôn hiện lên trong đầu nàng, thật lâu cũng không xua đi được. Càng nghĩ càng buồn nôn, nàng dùng hai móng vuốt nhỏ che miệng lại, suýt chút nữa thì phun ra.
Phát hiện con chồn nhỏ khác thường, An Hoằng Hàn hơi cau mày, “Sao vậy?”
Tịch Tích Chi lắc cái đầu nhỏ, từ từ hít thở mấy hơi, dần dần chuyển biến tốt.
Lưu Phó Thanh vừa nhận được cung tên thì không nhịn được mà hỏi: “Bệ hạ, ý người là gì?”
Ông nhìn cung tên qua lại vài lần, thật không hiểu bệ hạ định làm gì. Nếu bàn về bắn tên thì thế nào đám quan văn bọn họ cũng thua quan võ. Sao ngay cả bọn ông cũng được chia cung tên?
Cung tên An Hoằng Hàn cầm chính là cung bằng bạc chuyên dụng của hắn. Ánh mặt trời chiếu lên cây cung, tỏa ra ánh sáng rực rỡ. Bộ cung tên này như tính cách hắn, đều khoa trương và thô bạo.
Đường cong hoàn mỹ, cong nửa vòng cung, chỉ riêng nhìn cách chế tạo đã biết chắc chắn cung tên này không phải tầm thường.
“Nghe cho trẫm!” An Hoằng Hàn từ từ rút một mũi tên từ trong ống tên, “Trẫm không quan tâm các người là quan văn hay là võ tướng, hễ bắn trúng Ngô Lăng Dần thì trẫm trọng thưởng. Đồng thời, trẫm cảnh cáo các người, dừng chơi trò vô ích với trẫm. Trẫm biết hết nhất cử nhất động của các ngươi. Nếu chạm tới ranh giới cuối cùng cả trẫm, đừng ai nghĩ tránh được.”
Xen lẫn ý cảnh cáo nặng nề, An Hoằng Hàn lạnh mắt nhìn quần thần.
Khí thế toàn thân hắn cực kỳ lạnh lùng, dù là ai thấy cũng đều nảy sinh khiếp đảm từ trong lòng.
“Chúng thần hiểu.” Làm quan trong triều đình sao có thể không biết tính cách bệ hạ lãnh khốc. Xem người đắc tội người của hắn xem có ai có kết quả tốt? Lấy Lục công chưa An Nhược Yên mà nói, rõ ràng là muội muội ruột thịt mà lại rơi vào con đường chết tàn nhẫn như vậy.
Tay chân Ngô Lăng Dần bị trói chặt, hai thị vệ đẩy hắn vào trong trường đấu võ. Ngô Lăng Dần nghe thấy lời bệ hạ thì đã sợ tới mức mồ hôi lạnh ròng ròng từ lâu. Hắn nghĩ chuyện kia bị bại lỗ sẽ có cái chết ra sao nhưng tuyệt đối không ngờ bệ hạ lại bảo cả đại thần cầm cung tên bắn hắn…
Vạn tiễn xuyên tâm, mệt cho bệ hạ còn nghĩ ra. Vì hai chân không thể bước đi nên Ngô Lăng Dần muốn chạy trốn cũng chỉ có thể bật nhảy như thỏ.
Kết quả là, trong trường đấu võ rộng rãi chỉ có mỗi dáng Ngô Lăng Dần nhảy về phía xa. Vẻ mặt hắn nóng nảy như thể sau lưng có lũ lụt thú dữ. Không có ai đối mặt với cái chết mà dám nói mình không sợ hãi hút nào. Dù thần kinh bách chiến như Ngô Lăng Dần, nghe lệnh chết của bệ hạ cũng sợ tới mức kinh hồn tang đảm.
Thấy dáng vẻ chạy trốn đầy hoảng sợ của Ngô Lăng Dần, khóe môi An Hoằng Hàn nhếch lên thành nụ cười lạnh, nói với các đại thần, “Hiểu thì bắn cho trẫm! Ai dám bắn tên lưu tình thì trẫm cũng trị tội cả người đó.”
Nghe tin này, rất nhiều người giơ cung tên trong tay lên, nhắm bóng dáng của Ngô Lăng Dần mà bắn.
Đầu Ngô Kiến Phong bị vây trong trạng thái đờ đẫn, vẫn vô tri vô giác chưa hồi thần, cho tới khi mũi tên đầu tiên được bắn ra mới kéo lại dòng suy nghĩ của hắn.
Sao An Hoằng Hàn có thể bỏ qua cho hắn? An Hoằng Hàn phân phó Lâm Ân đưa cho hắn một bộ cung tên.
“Ngươi là thị vệ thiếp thân của trẫm, bàn về chức vị cũng không thấp, ngươi cũng bắn cho trẫm.” Hắn nói rất tùy ý như thể đây chỉ là một yêu cầu bình thường.
Mà Ngô Kiến Phon thì sợ tới mức hai đầu gối đập bịch xuống đất, “Bệ hạ, huynh ấy là huynh trưởng ruột của thuộc hạ, dù huynh ấy phạm vào tội tày trời thì mối dây máu mủ giữa chúng thần cũng không chém đứt được. Nếu thuộc hạ cầm tên bắn huynh ấy thì chẳng phải là thí huynh ư? Chuyện không theo lẽ thường cỡ này, thuộc hạ tuyệt đối không dám làm.”
Hắn nói cực kỳ có lý nhưng hai chữ “thí huynh” kia lại khiến người ta suy nghĩ miên man.
Không ai trong Phong Trạch quốc không biết chuyện An Hoằng Hàn giết cha giết huynh. Rõ ràng những lời này của Ngô Kiến Phong không qua não đã nói ra. Đây chẳng phải là thầm châm chọc hành động thí huynh của bệ hạ à?
Quả nhiên sắc mặt An Hoằng Hàn trở nên âm u, lạnh lùng mà nói: “ Thì ra là ngươi còn kiêng dè tình nghĩa huynh đệ. Nhưng… Có câu nói, trung nghĩa lưỡng nan toàn (khó vẹn vả trung lẫn nghĩa), hôm nay trẫm sẽ để ngươi chọn lựa, xem ngươi chọn tình thân hay trung thành với triều đình.”
Những lời này hoàn toàn khiến mọi người thầm than kế sách của bệ hạ thật ác độc, bất kể là Ngô Kiến Phong chọn thế nào thì chung quy người thiệt hại vẫn là hắn.
Lựa chọn tình thân vậy thì sẽ đắc tội với bệ hạ, nghĩ là biết hậu quả. Nhưng một khi chọn triều đình thì sao người nhà họ Ngô chịu để yên? Chỉ sợ sau ngày hôm nay, mọi người trong nhà họ Ngô sẽ coi Ngô Kiến Phong là kẻ thù, hắn sẽ không có chỗ sống yên ổn trong nhà họ Ngô. Nói cách khác, hắn sẽ mất đi núi dựa là nhà họ Ngô.
Sống trong hoàng cung, đa số các mặt còn phải xem trong nhà có bao niêu quyền thế. Vì sự ủng hộ của gia tộc thì ngươi mới sống lẫn trong hoàng cung được.
Tịch Tích Chi yên yên lặng lặng mà nhìn, cực kỳ kinh thán với lựa chọn mà An Hoằng Hàn nói ra. Xem ra đắc tội ai không thể đắc tội hắn, nếu không thì chết thế nào cũng không biết. Nhìn huynh đệ nhà họ Ngô mà xem, hôm nay không ai có kết quả tốt.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, Ngô Kiến Phong chậm chạp không nói câu trả lời.
Xung quanh hoàn toàn yên lặng, không ai dám phát ra tiếng động.
Không thích tốn thời gian như vậy, An Hoằng Hàn nhíu hàng mày kiếm, “Nếu ngươi không quyết định vậy trẫm sẽ mặc định là ngươi chọn tình thân…” Nói tới cuối cùng, giọng hắn lạnh như băng tới đáng sợ.
Ngô Kiến Phong sợ tới mức run lên, vội vàng nói: “Đương nhiên thuộc hạ trung thành với bệ hạ.”
Ở đây cũng có vài người dòng thứ nhà họ Ngô, nghe thấy câu này đều khinh bỉ Ngô Kiến Phong một hồi.
Dù những đại thần khác không nói gì nhưng có thể nhìn ra thái độ với Ngô Kiến Phong trong mắt.
Tịch Tích Chi cũng thở một hơi thật dài, không khác suy đoán trong lòng nàng chút nào. Ngô Kiến Phong này vốn coi trọng lợi ích trước mắt, để giữ được tính mạng mình mà không quan tâm những người khác cũng có thể hiểu được.
“Bắn!” An Hoằng Hàn ra lệnh một tiếng.
Vừa rồi đã có không ít đại thần bắn tên nhưng vì hơi xa nên không may mắn bắn trúng. Mà còn có rất nhiều quan võ còn chưa kịp bắn tên, chỉ nghe động tĩnh bên bệ hạ và Ngô Kiến Phong, toàn bộ dừng động tác trong tay lại.
Ngô Kiến Phong run rẩy giơ cung tên trong tay lên, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng từ hai bên tóc mai, hai tay hắn run run, cắn chặt răng.
Lực chú ý của Tích Tịch Chi tập trung trên Ngô Kiến Phong, thấy trong lòng hắn còn chút chần chừ. Cuối cùng nàng cũng tìm được chút an ủi, ít nhất hắn không tàn nhẫn tới mức lập tức giơ cung lên, bắn về phía Ngô Lăng Dần. Nghĩ vậy, nàng nghĩ tới An Hoằng Hàn rất tư nhiên. Vậy lúc An Hoằng Hàn giết huynh đệ có từng chần chừ không?
Thấy dáng vẻ An Hoằng Hàn lạnh như băng, nàng đoán không được.
Cung tên kéo căng nhất, một tiếng xé gió, xẹt qua trường đấu võ trống trải.
Tất cả mọi người thấy mũi tên của Ngô Kiến Phong rời cung, bay về phía Ngô Lăng Dần.
Ngô Lăng Dần thấy người bắn tên cũng sững sờ. Vì tuy quan hệ của hắn và Ngô Kiến Phong không thân nhưng chưa tới mức đao kiếm gặp nhau. Thấy đệ đệ ruột của mình cầm cung bắn mình, tâm trạng này nghĩ là biết.
Tài bắn cung của Ngô Kiến Phong cũng được coi là giỏi. Có thể là bởi vì căng thẳng nên bàn tay hơi run, cho nên mũi tên kia chỉ bắn trúng vai Ngô Lăng Dần. Máu tươi chảy xuống, nhiễm đỏ áo bào của Ngô Lăng Dần. Hắn nhìn mũi tên cắm trên vai mình, trợn mắt hung hăng liếc Ngô Kiến Phong.
Vài năm hắn làm Trấn quốc tướng quân đã giúp chức quan nhỏ của Ngô Kiến Phong không ít. Vậy mà cuối cùng lại đổi được kết quả thế này, sao hắn có thể cam tâm!
Miệng bị bịt khăn vải nên Ngô Lăng Dần có muốn mắng cũng không mắng ra khỏi miệng, chỉ có thể dùng ánh mắt hung ác trừng Ngô Kiến Phong.
Như xem kịch vui, An Hoằng Hàn lạnh mắt nhìn tất cả. MÀ Đông Phương Vưu Dục cách hắn không xa cũng không lộ dao động gì như hắn.
“Thất thần làm gì? Không bắn tên nhanh đi!” Thấy hồi lâu những đại thần khác không động tĩnh gì, An Hoằng Hàn quát, dọa các đại thần khác sợ tới mức nhấc cung tên lên, bắn về phía Ngô Lăng Dần.
Vì bị dây thừng hạn chế nên vốn hành động của Ngô Lăng Dần rất chậm chạp, lại thêm vai trúng một mũi tên, chảy máu quá nhiều nên cả khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy.
Cộng tất cả các đại thần trong trường đấu võ có khoảng một hai trăm người. Khi bọn họ giơ hết cung tên trong tay lên thì tạo thành con mưa tên.
Ngô Lăng Dần thấy cơn mưa tên chi chít, đứng tại chỗ bất lực, muốn nhấc chân nhưng không nhảy ra được bước nào.
Rất nhiều mũi tên đâm vào người hắn. Lúc này hắn như một con nhím, máu tươi đầm đìa, té thẳng xuống đất, co quắp.
Các đại thần đều cho răng như vậy là xong, dù sao Ngô Lăng Dần cũng đã ngã xuống đất không dậy nổi.
An Hoằng Hàn lạnh lùng giơ cung tên lên, bắn một mũi về phía Ngô Lăng Dần, “Trẫm có nói dừng chưa? Tiếp tục bắn hết cho trẫm. Ngô Kiến Phong, trẫm chưa chuẩn cho ngươi dừng.”
Thuật bắn cung của An Hoằng Hàn rất chính xác, mỗi lần giờ cung lên thì chắc chắn có thể bắn trúng Ngô Lăng Dần.
Ngô Lăng Dần như cái bía ngắm, té xuống đất, để các mũi tên bắn về mình không ngừng, gần như mỗi một chỗ tren người đều bị cắm tên.
Máu tươi chảy đầy đất, thấy Ngô Lăng Dần té xuống đất, co giật một lúc, cuối cùng ngừng giãy dụa, mọi người thầm nghĩ, bị nhiều mũi tên bắn trúng như vậy thì nhất định mạng này không còn.
“Từ giờ trở đi Phong Trạch quốc không còn Trấn quốc tướng quân.” An Hoằng Hàn đặt cung tên xuống, ôm lấy con chồn nhỏ, vuốt ve lông nàng. “Tìm vài thị vệ thu dọn xác Ngô Lăng Dần. Nếu hắn dám làm chuyện tổn hại tới Phong Trạch quốc thì dù chết cũng không thể chôn cất, tùy tiện tìm một chỗ chôn đi.”
Đương nhiên chỗ đó là bãi tha ma. Ở đó xác chất thành đống. Bởi vì có quá nhiều xác người chồng chất nên ở đó mùi thúi xông lên tới tận trời, các loại côn trùng cũng thích sống ở đó.
Ngẫm lại tướng quân một đơi mà cuối cùng chết, cũng không thể nhập thổ vi an (vào đất là bình yên), mọi người cảm thấy bi thương. Nhưng nghĩ tới tội của Ngô Lăng Dần lại cảm thấy hắn chết chưa hết tội.
Móng vuốt nhở của Tịch Tích Chi lay lay tay áo bào của An Hoằng Hàn, trong đầu toàn là khoảnh khắc Ngô Lăng Dần chết đi. Hình ảnh máu tanh này vẫn luôn hiện lên trong đầu nàng, thật lâu cũng không xua đi được. Càng nghĩ càng buồn nôn, nàng dùng hai móng vuốt nhỏ che miệng lại, suýt chút nữa thì phun ra.
Phát hiện con chồn nhỏ khác thường, An Hoằng Hàn hơi cau mày, “Sao vậy?”
Tịch Tích Chi lắc cái đầu nhỏ, từ từ hít thở mấy hơi, dần dần chuyển biến tốt.
/227
|