Có lẽ hắn nghĩ không có khuynh hưởng làm chỗ dựa, cuộc sống trong hoàng cung của mình không tốt mới có thể bất chấp nguy hiểm mà đứng ra cầu xin tha thứ cho huynh trưởng.
Chẳng lẽ chỉ một yếu tố tình cảm mà cũng không có?
Trong lòng Tịch Tích Chi buồn bực, lại nghĩ tới tình thân trong hoàng cung vốn ít ỏi. Dù là hai người Ngô Lăng Dần và Ngô Kiến Phong không phải là hoàng tộc nhưng sinh trong gia tộc lớn vẫn tồn tại rất nhiều minh tranh ám đấu. Theo như lời An Hoằng Hàn thì khả năng tồn tại của điều này là cực lớn.
“Xử lý nhẹ? Vậy Ngô thị vệ nói cho trẫm biết xem nên nhẹ tới mức nào? Là đánh gậy hay là chỉ cảnh cáo ngoài miệng?” An Hoằng Hàn nâng chung trà lên, nhấp một miếng, trong lời nói mang theo chút châm chọc.
Hắn vẫn không coi trọng năng lực và tính tình của Ngô Kiến Phong, thái độ với hắn là không mặn không nhạt. Huống hồ cậy đại thụ Ngô Lăng Dần này đổ thì Ngô Kiến Phong sẽ không có chút chỗ dùng nào.
An Hoằng Hàn cũng không phải là người khác nói gì thì làm vậy. Hắn luôn quyết đoán, có thủ đoạn trừng phạt người khác, nào có nửa phần cho người khác xen vào?
Không thể không cho Ngô Kiến Phong thể diện, An Hoằng Hàn đặt ly trà xuống, “Trẫm muốn phạt thế nào còn chưa tới lượt ngươi hỏi tới. Hơn nữa, ngươi muốn cùng gánh tội với Ngô Lăng Dần? Nếu là vậy thật thì trẫm cũng có thể thành toàn cho ngươi.”
Ngô Kiến Phong rùng mình, huynh trưởng nhà mình dám đắc tội với bệ hạ, quá nửa là chạy không khỏi tội chết. Đồng tội với hắn, chẳng phải là phụng bồi hắn chịu chết?
Ngô Kiến Phong là người rất sợ chết, làm chuyện gì cũng sợ hãi rụt rè. Nghe An Hoằng Hàn nói thế thì bị dọa sợ tới mức mặt cắt không còn hột máu, vội vàng lắc đầu, “Không… Không, không phải thuộc hạ muốn cầu xin tha thứ cho huynh trưởng, bệ hạ hiểu lầm rồi. Nhưng nếu mũi tên kia là do huynh trưởng bắn thật, thuộc hạ nào dám bao che. Thuộc hạ tuyệt đối không có ý xin tha cho huynh ấy.”
Ngô Kiến Phong thay đổi đề tài câu chuyện quá nhanh.
Chỉ riêng điều này đã đủ để nhận ra hắn nhỏ mọn.
Tịch Tích Chi đồng thời bất đắc dĩ mà lắc đầu. Thật đúng là bị An Hoằng Hàn nói trúng rồi. Ngô Kiến Phong là xuất phát từ lợi ích bản thân mới nghĩ giúp Ngô Lăng Dần cầu xin tha thứ. Nhìn dáng vẻ thảm hại của hắn bây giờ dường như vô cùng sợ An Hoằng Hàn sẽ tính cả hắn vào trị tôi một lúc.
Nếu là vì huynh đệ thật, chôn cùng một huyệt thì có gì đáng sợ?
Chỉ với mấy câu đơn giản đã kiểm tra được người này có thật lòng hay không.
Hai móng vuốt của Tích Tịch Chi nắm chặt áo bào An Hoằng Hàn. Đôi mắt phát sang long lanh, chuyển động tới tới lui lui như tự hỏi chuyện gì. Đương nhiên nàng khẳng định trăm phần trăm người bắn tên chính là Trấn quốc tướng quân Ngô Lăng Dần. Bởi vì nàng cực kỳ ít gây thù chuốc oán với người khác nên người có thể nhẫn tâm muốn mạng của nàng cũng không nhiều. Huống hồ tuy lúc trên núi Du Vân, tình cảm vô cùng hỗn loạn nhưng nàng lại nhìn thấy mũi tên kia bay tới từ chỗ Ngô Lăng Dần.
Ngô Lăng Dần có đầy đủ động cơ giết con chồn, vả lại hắn cũng có khả năng đó.
Vừa đi vào ao tắm, An Hoằng Hàn liền cho toàn bộ cung nữ thái giám lui.
Trong thùng tắm bằng gỗ lớn như vậy chỉ có một mình con chồn đang tắm thỏa thuê.
Trên núi nhiều bùn đất bụi bặm, nàng ra ngoài đi dạo một vòng, cảm thấy cả người dinh dính rin rít rất khó chịu. Nàng thấy ao tắm ấm áp, lập tức nhảy khỏi lòng An Hoàng Hàn, chạy thẳng tới ao. Động tác kia vô cùng nhanh, như thể người rất lâu chưa được ăn cơm lại nhìn thấy một cái đùi gà thơm phức đầy thịt.
Tùm một tiếng, bọt nước văng khắp nơi.
Toàn than Tịch Tích Chi cuộn lại thành một cục, nhảy vào ao nước. Bởi vì ao đủ sâu nên nàng cũng không sợ đập hỏng người mình, cứ tùy tùy tiện tiện mà nhảy vào như vậy.
“Trẫm tận mắt nhìn thấy Ngô Lăng Dần bắn tên, sẽ không để hắn bị oan cho nên nàng yên lòng. Trẫm không để người tốt bị oan.” Ánh mắt An Hoàng Hàn như có thể nhìn thấu tất cả mọi chuyện trên thế gian.
Khi hắn nói những lời này ra khỏi miệng. Tịch Tích Chi sợ tới mức lông toàn thân đang ướt nhẹp cũng run lên, thầm nói, sao lần nào suy nghĩ của nàng cũng như phơi bày trần trụi trước mặt An Hoằng Hàn vậy? Vì sao hắn luôn biết chuyện nàng suy nghĩ trong lòng.
“Ánh mắt nàng đã nói cho trẫm tất cả.” Hắn cũng không phải thần nên không đọc được suy nghĩ trong lòng người khác. Nhưng hàng năm nghĩ cách giao tiếp với thần tử mưu mô sâu sắc kia nên hắn nắm rất chính xác tâm tư trong lòng người khác.
Mà Tịch Tích Chi đơn giản như một tờ giấy trắng nên trong lòng nàng đang suy nghĩ gì càng dễ đoán. Đây cũng là cách thức đặc biệt để An Hoằng Hàn có thể trao đổi với nàng. Nếu là những người khác, đoán chừng nghĩ tới nổ đầu cũng không nhìn ra rốt cuộc con chồn Tịch Tích Chi này định làm gì.
Nếu hắn đã nói tận mắt nhìn thấy thì nàng có thể yên tâm.
Người muốn giết nàng thì nàng cũng sẽ không để yên. Nếu không phải thân thủ mình linh hoạt, cộng them An Hoằng Hàn dốc sức giúp đỡ thì chỉ sợ đã bị mũi tên kia xuyên qua từ lâu. Có vài chuyện Tịch Tích Chi có thể khoan dung độ lượng nhưng một khi uy hiếp tới tính mạng mình thì ai có thể thản nhiên được?
Người nào cũng dều quý trọng tính mạng của mình. Tịch Tích Chi còn chưa muốn chết, lại có ai có quyền cướp đoạt sự sống của nàng?
Bốn chân ngắn đạp nước không ngừng. Nàng men theo bờ ao, bơi vài vòng.
Thấy con chồn nhỏ bơi tới mức sung sướng, khóe môi An Hoằng Hàn nhếch lên thành nụ cười, Nuôi con chồn này như nuôi trồng một cái cây vui vẻ. Chỉ cần có nàng bên cạnh hắn thì tâm trạng hắn luôn sẽ trở nên tốt hơn.
Bơi hồi lâu, nàng kiệt sức, ngửa người ra như con các chết, trôi trên mặt nước. An Hoằng Hàn đứng dậy đi tới, nâng thân thể nho nhỏ của nàng lên, “Nàng cho rằng bơi vài vòng là có thể rửa sạch bụi đất trên lông à?”
Rõ ràng không thể…
Hắn vuốt lông nàng, rửa sạch cho nàng. Sâu trong lông dính rất nhiều bụi bặm. Hắn mức một gáo nước lên, dội lên, sau đo xoa bóp mấy cái, chắc chắn lông nàng sạch sẽ mới rửa tiếp những chỗ khác.
Hưởng thụ sự phục vụ thuộc về An Hoằng Hàn, Tịch Tích Chi thoải mái mà nheo mắt lại.
Vì ao tắm chính là suối nước nóng được cải tạo lại nên bất kể tắm bao lâu thì nước chỗ này vẫn vô cùng ấm áp. Tịch Tích Chi nằm trong lòng bàn tay An Hoằng Hàn, híp mắt nghỉ ngơi.
Thời gian thấm thoắt trôi qua, mí mắt Tịch Tích Chi nặng nề khép lại, dần đi vào giấc ngủ.
An Hoằng Hàn thấy con chồn nhỏ ngủ thiếp đi thì đứng lên, ôm nàng ra khỏi ao tắm. Để không đánh thức nàng, lúc hắn lau khô lông cho nàng thì cực kỳ cẩn thận nghiêm túc, động tác vô cùng dịu dàng.
Nếu người khác nhìn thấy cảnh tượng này thì chắc chắn sẽ không tin rằng người làm hành động nhẹ nhàng kia chính là bệ hạ mà người ta nghe tiếng đã sợ mất mật.
Sao điểm xuyết trên màn đêm đen nhánh, lấp lánh, cực kỳ rực rỡ.
Hành lang cung điện treo từng dãy đèn lòng như ánh sao trên trời, cũng phát sáng rực rỡ.
Một đêm này, có người ngủ rất ngon cũng có người cả đêm khó ngủ.
Sáng sớm ngày hôm sau, về chuyện Ngô Lăng Dần đã ầm ĩ tới mức văn võ cả triều đều biết. Nhưng bị khí thế của An Hoằng Hàn thu hút, không ai dám cầu xin tha thứ cho Ngô Lăng Dần. Cho nên lần lâm triều này vô cùng nặng nề, các đại thần chỉ nói vài câu, không hề nói thêm gì.
An Hoằng Hàn lẳng lặng ôm con chồn nhỏ, thỉnh thoảng quét mắt về phía thần tử dưới điện.
Tuy Ngô Lăng Dần chỉ đơn giản bởi vì bắn chết con chồn Phượng Vân mà bị trị tội thì hơi không đáng nhưng để hắn quản lý binh quyền lâu dài thì An Hoằng Hàn cũng không thấy là ý hay. Nhân cơ hội lầ này tước đoạt quân quyền của hắn là một lựa chọn tốt.
“Các vị ái khanh cũng đã biết chuyện hôm qua trên núi Du Vân?” Tuy hỏi như vậy nhưng trong lòng An Hoằng Hàn biết đoán chừng trong một đếm tất cả đại thần ở đây đã nghe được hết từ lâu.
Bởi vì Ngô Lăng Dần giao thiệp khá rộng, trong triều có không ít người dính líu tới. Một khi hắn ngã xuống, hướng gió trong triều đình sẽ thay đổi. Vì đường lui của mình cùng với phát triển tương lai, những đại thần này đều phải nghĩ kỹ cách đối phó.
“Chúng thần rõ.” Quần thần hô to.
An Hoằng Hàn gật đầu hài lòng, “Đã vậy thì dù trẫm xử phạt Ngô Tướng quân thế nào, các vị cũng sẽ không có dị nghị chứ?”
Tuy là hỏi nhưng tất cả mọi người đều rõ trong lòng bệ hạ đã có định đoạt từ lâu. Nói vậy chỉ là để đưa đẩy cho xong chuyện. Nếu bọn họ dám cầu xin tha thứ cho Ngô Lăng Dần thật thì kết quả chờ bọn họ tuyệt đối sẽ nghiêng về khía cạnh tồi tệ.
“Thần không có dị nghị”.
Ai cũng không biết thủ đoạn của An Hoằng Hàn, đoán chừng cho dù còn mạng trở về thì tin rằng cũng chỉ là sống không bằng chết.
“Đã như vậy, các vị ái khanh theo trẫm tới trường đấu võ một chuyến.” An Hoằng Hàn đứng lên từ long ỷ, ôm con chồng nhỏ, đi xuống đài cao.
Đôi mắt Tịch Tích Chi mịt mờ do mới tỉnh ngủ, cố gắng mở to hai mắt nhin An Hoằng Hàn vài lần, không biết vì sao hắn lại muốn tới trường đấu võ. Không phải vừa rồi mới nói chuyện Ngô Lăng Dần à? Sao bỗng nói đi tới trường đấu võ?
Cái gọi là trường đấu võ chính là nơi chuyên dùng để tập võ trong hoàng cung. Hoàng tử còn nhỏ và vài thị vệ bậc cao đều được huấn luyện trong trường đấu võ.
Tịch Tích Chi từng nghe thái giám nhắc tới chỗ này. Bởi vì nàng không hứng thú với nó nên chưa từng đi tới.
Nàng cảm thấy kỳ lạ không thôi, quần thần phía dưới cũng thấy thế.
Từ trước tới nay suy nghĩ của bệ hạ luôn khiến người ta nghĩ không ra, như vừa rồi, suy nghĩ của hắn chuyển quá nhanh, tới nỗi mọi người không theo kịp tiết tấu của hắn.
“Đi tới đó các ngươi sẽ hiểu.” An Hoằng Hàn từ từ nói, mang theo chút khiến người ta hứng thú.
Móng vuốt nhỏ của Tịch Tích Chi khẽ vỗ lên mu bàn tay An Hoằng Hàn, mong hắn có thể nói với mình. Ai ngờ câu trả lời chỉ là một nụ cười một ánh mắt của hắn.
Mệnh lệnh kỳ lạ của An Hoằng Hàn được truyền ra ngoài rất nhanh.
Đông Phương Vưu Dục nhận được tin này cũng hơi tò mò An Hoằng Hàn định làm gì.
“Chúng ta cũng đi xem xem.” Hắn nói với hai thị vệ, phe phẩy quạt, đi ra ngoài từ cung điện mình tạm ở lại.
Trường đấu võ cách cung điện một khoảng cho nên chờ tới khi bọn họ chạy tới đó đã tốn không ít thời gian.
“Bệ hạ đang định đi đâu vậy?” Giả vờ vô tình gặp được, Đông Phương Vư Dục giơ nụ cười chiêu bài lên chào hỏi.
Về chút tâm tư này của đối phương, há An Hoằng Hàn lại không biết? Nếu tới tham gia náo nhiệt thì đương nhiên hắn sẽ không quản nhiêu.
“Trẫm định tới trường đấu võ, nếu Thái tử điện hạ muốn đi thì cũng có thể đi cùng.”
Chẳng lẽ chỉ một yếu tố tình cảm mà cũng không có?
Trong lòng Tịch Tích Chi buồn bực, lại nghĩ tới tình thân trong hoàng cung vốn ít ỏi. Dù là hai người Ngô Lăng Dần và Ngô Kiến Phong không phải là hoàng tộc nhưng sinh trong gia tộc lớn vẫn tồn tại rất nhiều minh tranh ám đấu. Theo như lời An Hoằng Hàn thì khả năng tồn tại của điều này là cực lớn.
“Xử lý nhẹ? Vậy Ngô thị vệ nói cho trẫm biết xem nên nhẹ tới mức nào? Là đánh gậy hay là chỉ cảnh cáo ngoài miệng?” An Hoằng Hàn nâng chung trà lên, nhấp một miếng, trong lời nói mang theo chút châm chọc.
Hắn vẫn không coi trọng năng lực và tính tình của Ngô Kiến Phong, thái độ với hắn là không mặn không nhạt. Huống hồ cậy đại thụ Ngô Lăng Dần này đổ thì Ngô Kiến Phong sẽ không có chút chỗ dùng nào.
An Hoằng Hàn cũng không phải là người khác nói gì thì làm vậy. Hắn luôn quyết đoán, có thủ đoạn trừng phạt người khác, nào có nửa phần cho người khác xen vào?
Không thể không cho Ngô Kiến Phong thể diện, An Hoằng Hàn đặt ly trà xuống, “Trẫm muốn phạt thế nào còn chưa tới lượt ngươi hỏi tới. Hơn nữa, ngươi muốn cùng gánh tội với Ngô Lăng Dần? Nếu là vậy thật thì trẫm cũng có thể thành toàn cho ngươi.”
Ngô Kiến Phong rùng mình, huynh trưởng nhà mình dám đắc tội với bệ hạ, quá nửa là chạy không khỏi tội chết. Đồng tội với hắn, chẳng phải là phụng bồi hắn chịu chết?
Ngô Kiến Phong là người rất sợ chết, làm chuyện gì cũng sợ hãi rụt rè. Nghe An Hoằng Hàn nói thế thì bị dọa sợ tới mức mặt cắt không còn hột máu, vội vàng lắc đầu, “Không… Không, không phải thuộc hạ muốn cầu xin tha thứ cho huynh trưởng, bệ hạ hiểu lầm rồi. Nhưng nếu mũi tên kia là do huynh trưởng bắn thật, thuộc hạ nào dám bao che. Thuộc hạ tuyệt đối không có ý xin tha cho huynh ấy.”
Ngô Kiến Phong thay đổi đề tài câu chuyện quá nhanh.
Chỉ riêng điều này đã đủ để nhận ra hắn nhỏ mọn.
Tịch Tích Chi đồng thời bất đắc dĩ mà lắc đầu. Thật đúng là bị An Hoằng Hàn nói trúng rồi. Ngô Kiến Phong là xuất phát từ lợi ích bản thân mới nghĩ giúp Ngô Lăng Dần cầu xin tha thứ. Nhìn dáng vẻ thảm hại của hắn bây giờ dường như vô cùng sợ An Hoằng Hàn sẽ tính cả hắn vào trị tôi một lúc.
Nếu là vì huynh đệ thật, chôn cùng một huyệt thì có gì đáng sợ?
Chỉ với mấy câu đơn giản đã kiểm tra được người này có thật lòng hay không.
Hai móng vuốt của Tích Tịch Chi nắm chặt áo bào An Hoằng Hàn. Đôi mắt phát sang long lanh, chuyển động tới tới lui lui như tự hỏi chuyện gì. Đương nhiên nàng khẳng định trăm phần trăm người bắn tên chính là Trấn quốc tướng quân Ngô Lăng Dần. Bởi vì nàng cực kỳ ít gây thù chuốc oán với người khác nên người có thể nhẫn tâm muốn mạng của nàng cũng không nhiều. Huống hồ tuy lúc trên núi Du Vân, tình cảm vô cùng hỗn loạn nhưng nàng lại nhìn thấy mũi tên kia bay tới từ chỗ Ngô Lăng Dần.
Ngô Lăng Dần có đầy đủ động cơ giết con chồn, vả lại hắn cũng có khả năng đó.
Vừa đi vào ao tắm, An Hoằng Hàn liền cho toàn bộ cung nữ thái giám lui.
Trong thùng tắm bằng gỗ lớn như vậy chỉ có một mình con chồn đang tắm thỏa thuê.
Trên núi nhiều bùn đất bụi bặm, nàng ra ngoài đi dạo một vòng, cảm thấy cả người dinh dính rin rít rất khó chịu. Nàng thấy ao tắm ấm áp, lập tức nhảy khỏi lòng An Hoàng Hàn, chạy thẳng tới ao. Động tác kia vô cùng nhanh, như thể người rất lâu chưa được ăn cơm lại nhìn thấy một cái đùi gà thơm phức đầy thịt.
Tùm một tiếng, bọt nước văng khắp nơi.
Toàn than Tịch Tích Chi cuộn lại thành một cục, nhảy vào ao nước. Bởi vì ao đủ sâu nên nàng cũng không sợ đập hỏng người mình, cứ tùy tùy tiện tiện mà nhảy vào như vậy.
“Trẫm tận mắt nhìn thấy Ngô Lăng Dần bắn tên, sẽ không để hắn bị oan cho nên nàng yên lòng. Trẫm không để người tốt bị oan.” Ánh mắt An Hoàng Hàn như có thể nhìn thấu tất cả mọi chuyện trên thế gian.
Khi hắn nói những lời này ra khỏi miệng. Tịch Tích Chi sợ tới mức lông toàn thân đang ướt nhẹp cũng run lên, thầm nói, sao lần nào suy nghĩ của nàng cũng như phơi bày trần trụi trước mặt An Hoằng Hàn vậy? Vì sao hắn luôn biết chuyện nàng suy nghĩ trong lòng.
“Ánh mắt nàng đã nói cho trẫm tất cả.” Hắn cũng không phải thần nên không đọc được suy nghĩ trong lòng người khác. Nhưng hàng năm nghĩ cách giao tiếp với thần tử mưu mô sâu sắc kia nên hắn nắm rất chính xác tâm tư trong lòng người khác.
Mà Tịch Tích Chi đơn giản như một tờ giấy trắng nên trong lòng nàng đang suy nghĩ gì càng dễ đoán. Đây cũng là cách thức đặc biệt để An Hoằng Hàn có thể trao đổi với nàng. Nếu là những người khác, đoán chừng nghĩ tới nổ đầu cũng không nhìn ra rốt cuộc con chồn Tịch Tích Chi này định làm gì.
Nếu hắn đã nói tận mắt nhìn thấy thì nàng có thể yên tâm.
Người muốn giết nàng thì nàng cũng sẽ không để yên. Nếu không phải thân thủ mình linh hoạt, cộng them An Hoằng Hàn dốc sức giúp đỡ thì chỉ sợ đã bị mũi tên kia xuyên qua từ lâu. Có vài chuyện Tịch Tích Chi có thể khoan dung độ lượng nhưng một khi uy hiếp tới tính mạng mình thì ai có thể thản nhiên được?
Người nào cũng dều quý trọng tính mạng của mình. Tịch Tích Chi còn chưa muốn chết, lại có ai có quyền cướp đoạt sự sống của nàng?
Bốn chân ngắn đạp nước không ngừng. Nàng men theo bờ ao, bơi vài vòng.
Thấy con chồn nhỏ bơi tới mức sung sướng, khóe môi An Hoằng Hàn nhếch lên thành nụ cười, Nuôi con chồn này như nuôi trồng một cái cây vui vẻ. Chỉ cần có nàng bên cạnh hắn thì tâm trạng hắn luôn sẽ trở nên tốt hơn.
Bơi hồi lâu, nàng kiệt sức, ngửa người ra như con các chết, trôi trên mặt nước. An Hoằng Hàn đứng dậy đi tới, nâng thân thể nho nhỏ của nàng lên, “Nàng cho rằng bơi vài vòng là có thể rửa sạch bụi đất trên lông à?”
Rõ ràng không thể…
Hắn vuốt lông nàng, rửa sạch cho nàng. Sâu trong lông dính rất nhiều bụi bặm. Hắn mức một gáo nước lên, dội lên, sau đo xoa bóp mấy cái, chắc chắn lông nàng sạch sẽ mới rửa tiếp những chỗ khác.
Hưởng thụ sự phục vụ thuộc về An Hoằng Hàn, Tịch Tích Chi thoải mái mà nheo mắt lại.
Vì ao tắm chính là suối nước nóng được cải tạo lại nên bất kể tắm bao lâu thì nước chỗ này vẫn vô cùng ấm áp. Tịch Tích Chi nằm trong lòng bàn tay An Hoằng Hàn, híp mắt nghỉ ngơi.
Thời gian thấm thoắt trôi qua, mí mắt Tịch Tích Chi nặng nề khép lại, dần đi vào giấc ngủ.
An Hoằng Hàn thấy con chồn nhỏ ngủ thiếp đi thì đứng lên, ôm nàng ra khỏi ao tắm. Để không đánh thức nàng, lúc hắn lau khô lông cho nàng thì cực kỳ cẩn thận nghiêm túc, động tác vô cùng dịu dàng.
Nếu người khác nhìn thấy cảnh tượng này thì chắc chắn sẽ không tin rằng người làm hành động nhẹ nhàng kia chính là bệ hạ mà người ta nghe tiếng đã sợ mất mật.
Sao điểm xuyết trên màn đêm đen nhánh, lấp lánh, cực kỳ rực rỡ.
Hành lang cung điện treo từng dãy đèn lòng như ánh sao trên trời, cũng phát sáng rực rỡ.
Một đêm này, có người ngủ rất ngon cũng có người cả đêm khó ngủ.
Sáng sớm ngày hôm sau, về chuyện Ngô Lăng Dần đã ầm ĩ tới mức văn võ cả triều đều biết. Nhưng bị khí thế của An Hoằng Hàn thu hút, không ai dám cầu xin tha thứ cho Ngô Lăng Dần. Cho nên lần lâm triều này vô cùng nặng nề, các đại thần chỉ nói vài câu, không hề nói thêm gì.
An Hoằng Hàn lẳng lặng ôm con chồn nhỏ, thỉnh thoảng quét mắt về phía thần tử dưới điện.
Tuy Ngô Lăng Dần chỉ đơn giản bởi vì bắn chết con chồn Phượng Vân mà bị trị tội thì hơi không đáng nhưng để hắn quản lý binh quyền lâu dài thì An Hoằng Hàn cũng không thấy là ý hay. Nhân cơ hội lầ này tước đoạt quân quyền của hắn là một lựa chọn tốt.
“Các vị ái khanh cũng đã biết chuyện hôm qua trên núi Du Vân?” Tuy hỏi như vậy nhưng trong lòng An Hoằng Hàn biết đoán chừng trong một đếm tất cả đại thần ở đây đã nghe được hết từ lâu.
Bởi vì Ngô Lăng Dần giao thiệp khá rộng, trong triều có không ít người dính líu tới. Một khi hắn ngã xuống, hướng gió trong triều đình sẽ thay đổi. Vì đường lui của mình cùng với phát triển tương lai, những đại thần này đều phải nghĩ kỹ cách đối phó.
“Chúng thần rõ.” Quần thần hô to.
An Hoằng Hàn gật đầu hài lòng, “Đã vậy thì dù trẫm xử phạt Ngô Tướng quân thế nào, các vị cũng sẽ không có dị nghị chứ?”
Tuy là hỏi nhưng tất cả mọi người đều rõ trong lòng bệ hạ đã có định đoạt từ lâu. Nói vậy chỉ là để đưa đẩy cho xong chuyện. Nếu bọn họ dám cầu xin tha thứ cho Ngô Lăng Dần thật thì kết quả chờ bọn họ tuyệt đối sẽ nghiêng về khía cạnh tồi tệ.
“Thần không có dị nghị”.
Ai cũng không biết thủ đoạn của An Hoằng Hàn, đoán chừng cho dù còn mạng trở về thì tin rằng cũng chỉ là sống không bằng chết.
“Đã như vậy, các vị ái khanh theo trẫm tới trường đấu võ một chuyến.” An Hoằng Hàn đứng lên từ long ỷ, ôm con chồng nhỏ, đi xuống đài cao.
Đôi mắt Tịch Tích Chi mịt mờ do mới tỉnh ngủ, cố gắng mở to hai mắt nhin An Hoằng Hàn vài lần, không biết vì sao hắn lại muốn tới trường đấu võ. Không phải vừa rồi mới nói chuyện Ngô Lăng Dần à? Sao bỗng nói đi tới trường đấu võ?
Cái gọi là trường đấu võ chính là nơi chuyên dùng để tập võ trong hoàng cung. Hoàng tử còn nhỏ và vài thị vệ bậc cao đều được huấn luyện trong trường đấu võ.
Tịch Tích Chi từng nghe thái giám nhắc tới chỗ này. Bởi vì nàng không hứng thú với nó nên chưa từng đi tới.
Nàng cảm thấy kỳ lạ không thôi, quần thần phía dưới cũng thấy thế.
Từ trước tới nay suy nghĩ của bệ hạ luôn khiến người ta nghĩ không ra, như vừa rồi, suy nghĩ của hắn chuyển quá nhanh, tới nỗi mọi người không theo kịp tiết tấu của hắn.
“Đi tới đó các ngươi sẽ hiểu.” An Hoằng Hàn từ từ nói, mang theo chút khiến người ta hứng thú.
Móng vuốt nhỏ của Tịch Tích Chi khẽ vỗ lên mu bàn tay An Hoằng Hàn, mong hắn có thể nói với mình. Ai ngờ câu trả lời chỉ là một nụ cười một ánh mắt của hắn.
Mệnh lệnh kỳ lạ của An Hoằng Hàn được truyền ra ngoài rất nhanh.
Đông Phương Vưu Dục nhận được tin này cũng hơi tò mò An Hoằng Hàn định làm gì.
“Chúng ta cũng đi xem xem.” Hắn nói với hai thị vệ, phe phẩy quạt, đi ra ngoài từ cung điện mình tạm ở lại.
Trường đấu võ cách cung điện một khoảng cho nên chờ tới khi bọn họ chạy tới đó đã tốn không ít thời gian.
“Bệ hạ đang định đi đâu vậy?” Giả vờ vô tình gặp được, Đông Phương Vư Dục giơ nụ cười chiêu bài lên chào hỏi.
Về chút tâm tư này của đối phương, há An Hoằng Hàn lại không biết? Nếu tới tham gia náo nhiệt thì đương nhiên hắn sẽ không quản nhiêu.
“Trẫm định tới trường đấu võ, nếu Thái tử điện hạ muốn đi thì cũng có thể đi cùng.”
/227
|