CHƯƠNG 38
_Tiểu Thanh, ra ngoài với ba ba không ? Ra ngoài chơi một lát, ba ba phải đi có chút việc.
Thẩm Hạ Đông kéo Thẩm Thanh ra ngoài, Thẩm Thành vẫn nhìn bọn họ không nói gì, lúc lướt qua người Thẩm Thành, Thẩm Hạ Đông cúi đầu không dám nhìn mặt hắn.
Thẩm Thanh không cự tuyệt, nếu ba ba đi rồi nàng càng không dám ở một mình trong này. Nhưng đến cửa, Thẩm Thanh đột nhiên dừng lại “Ba ba, con phải đi đâu bây giờ ?”
Nàng cúi đầu, thanh âm rầu rĩ, bàn tay nắm chặt góc áo.
Thẩm Hạ Đông trầm mặc, hắn cũng không biết nên để Thẩm Thanh ở đâu. Nếu trên người còn chút tiền, hắn sẽ không lo nghĩ nhiều như vậy, vấn đề là hiện tại hắn không có.
_”Không sao, ba ba, con sẽ ngồi ở quán trà sữa gần đây chờ ba. Khi ba trở về con có thể thấy ba.” Thẩm Thanh cười cười.
Thẩm Hạ Đông gật đầu nhẹ giọng nói “Thực xin lỗi, chờ ba ba giải quyết xong mọi chuyện thì cuộc sống của chúng ta sẽ trở nên tốt đẹp hơn.”
Thẩm Thanh làm bộ như không nghe thấy,cười hì hì chạy về phía trước “Ba ba, nhanh lên đi chứ! Lề mề quá nha!”
Thẩm Hạ Đông miễn cưỡng cười cười đi theo, nhưng hắn chợt nhớ tới Thẩm Thành đang ở trong nhà, Thẩm Thành có đói bụng không ? Nó sẽ giống như người bình thường sao ?
Thẩm Hạ Đông muốn quay lại nhìn Thẩm Thành, nhưng Trương Mục lại gửi tin nhắn thúc giục hắn.
Hẳn là không có việc gì đi ? Mình sẽ nhanh chóng trở lại,chắc là không sao đâu…
Hắn vội vàng bước đi.
Thẩm Thanh đang đi chợt dừng lại, nàng vốn định quay đầu thúc giục Thẩm Hạ Đông, tầm mắt lơ đãng quét qua nhà Thẩm Thành, tựa hồ nàng nhìn thấy cái gì đó. Thẩm Thanh nghi hoặc ngẩng đầu, bức màn nơi cửa sổ hơi hơi phất lên, không có bất luận thứ gì bất thường.
Nàng cho là mình bị hoa mắt, liền không để trong lòng, quay đầu gọi Thẩm Hạ Đông,”Ba ba, đi nhanh lên.”
Lúc đưa Thẩm Thanh đến quán trà sữa,Thẩm Thanh rất vui vẻ, cười nói với người bán hàng “Cho ta một ly trà sữa.”
Thẩm Hạ Đông nhìn Thẩm Thanh như vậy không khỏi cười khổ, con gái hắn đã bắt đầu hiểu chuyện rồi..
_”Nếu ba ba về trễ,con nhớ ra ngoài ăn chút gì,biết không ? Ba ba sẽ tận lực đến đón con càng sớm càng tốt.” Thẩm Hạ Đông sờ sờ tóc nàng,Thẩm Thanh gật gật đầu “Ba ba nhanh đi đi, thật dài dòng, hệt như ông già vậy. Ba phải mau mau về đón con đó, ba ba.” “Ân.” Thẩm Hạ Đông cười cười rời đi.
Thẩm Thanh vô lực ngẩng đầu,nhìn theo bóng dáng Thẩm Hạ Đông,chớp chớp mắt, vui vẻ trên mặt biến mất sạch sẽ, cô đơn cúi đầu.
****
_”Ngươi nhận được điện thoại của hắn vào lúc nào ?” Không đợi Trương Mục mở miệng, Đặng Dương hỏi trước.
Thẩm Hạ Đông nói “ Là đêm qua.”
_Vậy hôm qua sao ngươi không chịu báo ngay cho chúng ta biết, đáng lẽ ngươi phải nhanh chóng trình báo.
_”Ta rất sợ phiền toái.” Thẩm Hạ Đông cúi đầu, có chút chột dạ.
Trương Mục nhìn hắn, mút mút que kẹo “Không sao, chúng ta có biện pháp tra ra vị trí của Trần Đông, đừng lo lắng.”
_”Thì ra Trần Đông chưa chết. Chậc chậc.” lão Trần đứng một bên lẩm bẩm.
_”Nói hắn vì chuyện công ty phá sản mà dùng cách này để đào thoát thì cũng không hẳn, theo ta, chắc chắn hắn đang né tránh cái gì đó, ta thấy chuyện này cũng dễ hiểu. Hắn hẳn đã biết trước chuyện gì đó, luôn chăm chú quan sát nơi này, biết hết nhất cử nhất động. Sau lại gặp chuyện, trong lòng hắn có quỷ, tự nhiên sẽ muốn chạy trốn. Hắn đang sợ hãi.” Đặng Dương vẫn cúi đầu nói.
Trương Mục không nói gì, xem như đồng ý với ý kiến của Đặng Dương.
Lão Trần thấy Đặng Dương nói chuyện nhưng không thèm để ý đến hắn, hai người vẫn còn đang giận dỗi.
Tìm được tung tích của Trần Đông, thì ra đối phương vẫn đang ở trong nước!
Chẳng lẽ đối phương chưa từng rời đi ?
Vị trí của Trần Đông cách nơi này không xa,khoảng hai giờ lái xe,nhưng đối với Thẩm Hạ Đông mà nói thì thật sự quá xa…
Hắn còn có hai đứa con đang chờ hắn về, Thẩm Thanh đang ngồi bên ngoài còn Thẩm Thành thì ở trong nhà.
Thẩm Hạ Đông vốn định không đi, nhưng hắn rất muốn làm rõ chuyện này nên quyết định đi theo. Phó thác con gái cho lão Trần, lão Trần sảng khoái đáp ứng, hơn nữa còn bảo đảm sẽ giúp hắn giữ bí mật, không để Thẩm Thanh biết chuyện.
Còn Thẩm Thành thì sao…
Thẩm Hạ Đông cảm thấy lo lắng…
Thừa lúc không ai chú ý, hắn lẳng lặng gọi điện về nhà, nhưng hắn cũng không biết có người nghe điện thoại hay không…
Bấm số, chuông đổ thật lâu không có người tiếp,Thẩm Hạ Đông thử gọi lần thứ hai, nhưng vẫn như thế.
Đang lúc hắn định bỏ cuộc,thì đột nhiên có người bắt máy.
Đầu dây bên kia không có thanh âm,Thẩm Hạ Đông ngẩng đầu nhìn người bên cạnh,cũng không dám nói nhiều, chỉ nói “Ba, ba tối nay sẽ trở về.”
Không biết nên nói gì, Thẩm Hạ Đông suy nghĩ thật lâu mới nghẹn ra một câu “Chờ ba trở về…”
Nói xong liền vội vàng cúp điện thoại, trước khi tắt máy, nghe được một tiếng “Ân.”
Tựa hồ là giọng nói của Thẩm Thành…
Trương Mục vừa vặn nghe được lời nói của Thẩm Hạ Đông,không khỏi nghi hoặc, hắn gọi cho ai vậy ? Trong nhà còn có người nào sao ? Trương Mục nheo mắt nhìn Thẩm Hạ Đông.
_”Xuất phát.” Đặng Dương hô một tiếng,Thẩm Hạ Đông nhét điện thoại vào túi, đi theo.
Nơi ở của Trần Đông khá vắng vẻ. Bọn họ tìm được Trần Đông trong một ngôi nhà bị bỏ hoang, lúc đó Trần Đông đã hôn mê bất tỉnh. Cả người chật vật chịu không nổi, cơ thể còn đang sốt cao.
Thẩm Hạ Đông nhìn hắn như vậy trong lòng cũng không cảm thấy khó chịu hay chua xót.
_”Các ngươi cuối cùng cũng đến…” thanh âm Trần Đông khàn khàn ,nặng nề mở mắt, nhìn lướt qua đám người, tầm mặt dừng lại trên người Thẩm Hạ Đông.
Sau đó nức nở lắc đầu “ Thực xin lỗi…”
_”Đừng nói lời xin lỗi với ta, ngươi không có lỗi gì với ta hết.”Thẩm Hạ Đông mặt không đổi sắc lắc đầu “Ta chỉ muốn tìm hiểu rõ chuyện đã xảy ra năm đó,tại sao các ngươi lại như vậy. Tất cả những chuyện này chắc hẳn đều có liên quan đến ngươi phải không ?”
Trần Đông hoảng hốt, thân thể run rẩy,tựa hồ tùy thời sẽ chết đi. Ai đã biến hắn thành cái dạng này ?
_”Ta là kẻ có tội…” hắn chậm rãi nói, sau đó liên tục lắc đầu.
Tình trạng của Trần Đông rất xấu,mấy người nâng hắn vào xe, cởi bỏ áo khoác trên người hắn. Trần Đông khó khăn nói “Ta biết mình không còn bao nhiêu thời gian…Ta muốn, ta muốn sám hối…”
_”Tại sao ngươi lại trốn tới nơi này ? Tại sao vậy ?” Đặng Dương hỏi hắn.
_Kế hoạch của ngươi đã thành công, tất cả mọi người đều nghĩ ngươi đã chết. Không thể tìm thấy ngươi, vậy sao ngươi còn chủ động liên lạc với chúng ta ?
Trần Đông dường như đã không còn tỉnh táo nữa, thật lâu sau mới động người ngẩng đầu “Ta có tội…ta không muốn tiếp tục trốn tránh nữa, ta vẫn luôn gặp ác mộng, ta sắp bị tra tấn đến điên rồi. Ta là kẻ có tội…”
Mọi người không nói gì, chờ đợi Trần Đông nói tiếp.
_Ta rất sợ. Ta biết là nó, là nó tới tìm ta…Cho dù chỉ còn lại một người nó cũng sẽ không bỏ qua…vậy nên,vậy nên ta muốn trốn…ta không thể bị nó tìm thấy…
_”Là ai ?” Trương Mục hỏi.
Thẩm Hạ Đông cũng khẩn trương nhìn Trần Đông.
Trần Đông ho khan hai tiếng “Dương Hoằng…Dương Hoằng…là nó đến tìm ta…”
Hai mắt Trầm Đông mang theo khủng bố,thân thể không ngừng run rẩy..
Thẩm Hạ Đông phủ thêm áo cho hắn. Một viên cảnh sát đưa qua một chai nước,giúp Trần Đông uống, làm cho hắn cảm thấy thoải mái một chút.
_”Tại sao ngươi lại muốn trốn đến nơi này ?” Trương Mục thuận miệng hỏi một câu.
Trần Đông cười khổ,”Đây là ngôi nhà mà ta sống khi còn bé…ta không còn chỗ nào để trốn nữa..”
_”Vừa rồi ngươi nói là Dương Hoằng ? Dương Hoằng đã chết,làm sao có thể đến tìm ngươi được chứ ?” Trương Mục hỏi.
Trần Đông che mặt,thanh âm nghẹn ngào “Là nó…là nó…lúc cháu gái ta bị bệnh, ta có đến thăm nàng,ta nghe thấy nàng nói chuyện. Ta liền nghĩ tới Dương Hoằng,nó đã trở lại, nó trở về báo thù…Cho nên cháu gái ta mới bị điên, không, nàng không điên..Nhất định là do Dương Hoằng làm hại…Trong nhà lại xảy ra nhiều chuyện như vậy,ta rất hoảng sợ cho nên ra muốn trốn đi thật xa…”
Trương Mục trầm mặc một hồi,Trần Đông tựa hồ không biết chuyện này không phải là do Dương Hoằng làm, mà hắn cũng không thể tưởng tượng được, tất cả chuyện này đều do một tay Thẩm Thành gây ra. Con trai của Dương Hoằng.
Nhưng hắn không muốn vạch trần, hắn muốn đợi Trần Đông nói hết.
_Ngươi có quan hệ gì với Dương Hoằng ?
_Nó..nó là con gái nuôi của ta..
_Không phải con gái ruột của ngươi sao ?
_Không phải…
_Trong nhà đã có một đứa con gái, ngươi nhận nuôi thêm một đứa con gái nữa, để làm gì ?
_”Ta..ta..” Mặt Trần Đông đột nhiên đỏ lên,thân thể kịch liệt co rút,không ngừng ho khan, khạc ra máu tươi.
_”Để cho hắn nghỉ ngơi một chút, khỏe lại rồi nói sau.” Đặng Dương nhíu nhíu mày, “Tình trạng như vậy phải mau chóng làm cấp cứu,gần đây có một bệnh viện, không bằng đưa hắn đi đi.”
Thẩm Hạ Đông mím môi nhìn Trần Đông không nói gì,tâm tình của hắn bây giờ rất phức tạp.
_”Không, không cần…” Trần Đông nắm lấy cánh tay Đặng Dương, có chút kích động, không ngừng lắc đầu.
_Đừng đưa ta đi…ta biết ta không còn nhiều thời gian…thân thể của ta, ta rõ ràng nhất..ta chỉ còn lại một hơi để nói hết chân tướng với các ngươi, ta tình nguyện chết…như vậy có thể nhanh chóng giải thoát…
Mọi người trầm mặc, Trần Đông tiếp tục nói “Kỳ thật…tất cả đều là lỗi của ta…là ta hại Dương Hoằng..Là ta hại chính con gái ruột của mình…Vốn,vốn Trần Lệ không phải như vậy…tất cả đều là ta hại nàng…”
Nói đến Trần Lệ , Trần Đông không khỏi lão lệ tung hoành,nức nở nghẹn ngào vô pháp nói tiếp.
_Sao lại nói như vậy ?
_”Lúc Trần Lệ còn nhỏ,ta và mẹ nàng đã không hòa hợp,thường xuyên cự cãi đánh nhau, hai người không ai nhường ai. Mẹ nàng tính tình rất lớn, sẽ không chịu thua. Khi đó, công ty gặp phải vấn đề,lòng ta vô cùng phiền táo,thường xuyên uống rượu…Đối với mẹ nàng, ta đã chán ghét đến cực điểm…” Trần Đông nhắm mắt, trên mặt tràn đầy hối hận “Có mấy lần…mấy lần ta đã muốn ly hôn với nàng…”
_Tiểu Thanh, ra ngoài với ba ba không ? Ra ngoài chơi một lát, ba ba phải đi có chút việc.
Thẩm Hạ Đông kéo Thẩm Thanh ra ngoài, Thẩm Thành vẫn nhìn bọn họ không nói gì, lúc lướt qua người Thẩm Thành, Thẩm Hạ Đông cúi đầu không dám nhìn mặt hắn.
Thẩm Thanh không cự tuyệt, nếu ba ba đi rồi nàng càng không dám ở một mình trong này. Nhưng đến cửa, Thẩm Thanh đột nhiên dừng lại “Ba ba, con phải đi đâu bây giờ ?”
Nàng cúi đầu, thanh âm rầu rĩ, bàn tay nắm chặt góc áo.
Thẩm Hạ Đông trầm mặc, hắn cũng không biết nên để Thẩm Thanh ở đâu. Nếu trên người còn chút tiền, hắn sẽ không lo nghĩ nhiều như vậy, vấn đề là hiện tại hắn không có.
_”Không sao, ba ba, con sẽ ngồi ở quán trà sữa gần đây chờ ba. Khi ba trở về con có thể thấy ba.” Thẩm Thanh cười cười.
Thẩm Hạ Đông gật đầu nhẹ giọng nói “Thực xin lỗi, chờ ba ba giải quyết xong mọi chuyện thì cuộc sống của chúng ta sẽ trở nên tốt đẹp hơn.”
Thẩm Thanh làm bộ như không nghe thấy,cười hì hì chạy về phía trước “Ba ba, nhanh lên đi chứ! Lề mề quá nha!”
Thẩm Hạ Đông miễn cưỡng cười cười đi theo, nhưng hắn chợt nhớ tới Thẩm Thành đang ở trong nhà, Thẩm Thành có đói bụng không ? Nó sẽ giống như người bình thường sao ?
Thẩm Hạ Đông muốn quay lại nhìn Thẩm Thành, nhưng Trương Mục lại gửi tin nhắn thúc giục hắn.
Hẳn là không có việc gì đi ? Mình sẽ nhanh chóng trở lại,chắc là không sao đâu…
Hắn vội vàng bước đi.
Thẩm Thanh đang đi chợt dừng lại, nàng vốn định quay đầu thúc giục Thẩm Hạ Đông, tầm mắt lơ đãng quét qua nhà Thẩm Thành, tựa hồ nàng nhìn thấy cái gì đó. Thẩm Thanh nghi hoặc ngẩng đầu, bức màn nơi cửa sổ hơi hơi phất lên, không có bất luận thứ gì bất thường.
Nàng cho là mình bị hoa mắt, liền không để trong lòng, quay đầu gọi Thẩm Hạ Đông,”Ba ba, đi nhanh lên.”
Lúc đưa Thẩm Thanh đến quán trà sữa,Thẩm Thanh rất vui vẻ, cười nói với người bán hàng “Cho ta một ly trà sữa.”
Thẩm Hạ Đông nhìn Thẩm Thanh như vậy không khỏi cười khổ, con gái hắn đã bắt đầu hiểu chuyện rồi..
_”Nếu ba ba về trễ,con nhớ ra ngoài ăn chút gì,biết không ? Ba ba sẽ tận lực đến đón con càng sớm càng tốt.” Thẩm Hạ Đông sờ sờ tóc nàng,Thẩm Thanh gật gật đầu “Ba ba nhanh đi đi, thật dài dòng, hệt như ông già vậy. Ba phải mau mau về đón con đó, ba ba.” “Ân.” Thẩm Hạ Đông cười cười rời đi.
Thẩm Thanh vô lực ngẩng đầu,nhìn theo bóng dáng Thẩm Hạ Đông,chớp chớp mắt, vui vẻ trên mặt biến mất sạch sẽ, cô đơn cúi đầu.
****
_”Ngươi nhận được điện thoại của hắn vào lúc nào ?” Không đợi Trương Mục mở miệng, Đặng Dương hỏi trước.
Thẩm Hạ Đông nói “ Là đêm qua.”
_Vậy hôm qua sao ngươi không chịu báo ngay cho chúng ta biết, đáng lẽ ngươi phải nhanh chóng trình báo.
_”Ta rất sợ phiền toái.” Thẩm Hạ Đông cúi đầu, có chút chột dạ.
Trương Mục nhìn hắn, mút mút que kẹo “Không sao, chúng ta có biện pháp tra ra vị trí của Trần Đông, đừng lo lắng.”
_”Thì ra Trần Đông chưa chết. Chậc chậc.” lão Trần đứng một bên lẩm bẩm.
_”Nói hắn vì chuyện công ty phá sản mà dùng cách này để đào thoát thì cũng không hẳn, theo ta, chắc chắn hắn đang né tránh cái gì đó, ta thấy chuyện này cũng dễ hiểu. Hắn hẳn đã biết trước chuyện gì đó, luôn chăm chú quan sát nơi này, biết hết nhất cử nhất động. Sau lại gặp chuyện, trong lòng hắn có quỷ, tự nhiên sẽ muốn chạy trốn. Hắn đang sợ hãi.” Đặng Dương vẫn cúi đầu nói.
Trương Mục không nói gì, xem như đồng ý với ý kiến của Đặng Dương.
Lão Trần thấy Đặng Dương nói chuyện nhưng không thèm để ý đến hắn, hai người vẫn còn đang giận dỗi.
Tìm được tung tích của Trần Đông, thì ra đối phương vẫn đang ở trong nước!
Chẳng lẽ đối phương chưa từng rời đi ?
Vị trí của Trần Đông cách nơi này không xa,khoảng hai giờ lái xe,nhưng đối với Thẩm Hạ Đông mà nói thì thật sự quá xa…
Hắn còn có hai đứa con đang chờ hắn về, Thẩm Thanh đang ngồi bên ngoài còn Thẩm Thành thì ở trong nhà.
Thẩm Hạ Đông vốn định không đi, nhưng hắn rất muốn làm rõ chuyện này nên quyết định đi theo. Phó thác con gái cho lão Trần, lão Trần sảng khoái đáp ứng, hơn nữa còn bảo đảm sẽ giúp hắn giữ bí mật, không để Thẩm Thanh biết chuyện.
Còn Thẩm Thành thì sao…
Thẩm Hạ Đông cảm thấy lo lắng…
Thừa lúc không ai chú ý, hắn lẳng lặng gọi điện về nhà, nhưng hắn cũng không biết có người nghe điện thoại hay không…
Bấm số, chuông đổ thật lâu không có người tiếp,Thẩm Hạ Đông thử gọi lần thứ hai, nhưng vẫn như thế.
Đang lúc hắn định bỏ cuộc,thì đột nhiên có người bắt máy.
Đầu dây bên kia không có thanh âm,Thẩm Hạ Đông ngẩng đầu nhìn người bên cạnh,cũng không dám nói nhiều, chỉ nói “Ba, ba tối nay sẽ trở về.”
Không biết nên nói gì, Thẩm Hạ Đông suy nghĩ thật lâu mới nghẹn ra một câu “Chờ ba trở về…”
Nói xong liền vội vàng cúp điện thoại, trước khi tắt máy, nghe được một tiếng “Ân.”
Tựa hồ là giọng nói của Thẩm Thành…
Trương Mục vừa vặn nghe được lời nói của Thẩm Hạ Đông,không khỏi nghi hoặc, hắn gọi cho ai vậy ? Trong nhà còn có người nào sao ? Trương Mục nheo mắt nhìn Thẩm Hạ Đông.
_”Xuất phát.” Đặng Dương hô một tiếng,Thẩm Hạ Đông nhét điện thoại vào túi, đi theo.
Nơi ở của Trần Đông khá vắng vẻ. Bọn họ tìm được Trần Đông trong một ngôi nhà bị bỏ hoang, lúc đó Trần Đông đã hôn mê bất tỉnh. Cả người chật vật chịu không nổi, cơ thể còn đang sốt cao.
Thẩm Hạ Đông nhìn hắn như vậy trong lòng cũng không cảm thấy khó chịu hay chua xót.
_”Các ngươi cuối cùng cũng đến…” thanh âm Trần Đông khàn khàn ,nặng nề mở mắt, nhìn lướt qua đám người, tầm mặt dừng lại trên người Thẩm Hạ Đông.
Sau đó nức nở lắc đầu “ Thực xin lỗi…”
_”Đừng nói lời xin lỗi với ta, ngươi không có lỗi gì với ta hết.”Thẩm Hạ Đông mặt không đổi sắc lắc đầu “Ta chỉ muốn tìm hiểu rõ chuyện đã xảy ra năm đó,tại sao các ngươi lại như vậy. Tất cả những chuyện này chắc hẳn đều có liên quan đến ngươi phải không ?”
Trần Đông hoảng hốt, thân thể run rẩy,tựa hồ tùy thời sẽ chết đi. Ai đã biến hắn thành cái dạng này ?
_”Ta là kẻ có tội…” hắn chậm rãi nói, sau đó liên tục lắc đầu.
Tình trạng của Trần Đông rất xấu,mấy người nâng hắn vào xe, cởi bỏ áo khoác trên người hắn. Trần Đông khó khăn nói “Ta biết mình không còn bao nhiêu thời gian…Ta muốn, ta muốn sám hối…”
_”Tại sao ngươi lại trốn tới nơi này ? Tại sao vậy ?” Đặng Dương hỏi hắn.
_Kế hoạch của ngươi đã thành công, tất cả mọi người đều nghĩ ngươi đã chết. Không thể tìm thấy ngươi, vậy sao ngươi còn chủ động liên lạc với chúng ta ?
Trần Đông dường như đã không còn tỉnh táo nữa, thật lâu sau mới động người ngẩng đầu “Ta có tội…ta không muốn tiếp tục trốn tránh nữa, ta vẫn luôn gặp ác mộng, ta sắp bị tra tấn đến điên rồi. Ta là kẻ có tội…”
Mọi người không nói gì, chờ đợi Trần Đông nói tiếp.
_Ta rất sợ. Ta biết là nó, là nó tới tìm ta…Cho dù chỉ còn lại một người nó cũng sẽ không bỏ qua…vậy nên,vậy nên ta muốn trốn…ta không thể bị nó tìm thấy…
_”Là ai ?” Trương Mục hỏi.
Thẩm Hạ Đông cũng khẩn trương nhìn Trần Đông.
Trần Đông ho khan hai tiếng “Dương Hoằng…Dương Hoằng…là nó đến tìm ta…”
Hai mắt Trầm Đông mang theo khủng bố,thân thể không ngừng run rẩy..
Thẩm Hạ Đông phủ thêm áo cho hắn. Một viên cảnh sát đưa qua một chai nước,giúp Trần Đông uống, làm cho hắn cảm thấy thoải mái một chút.
_”Tại sao ngươi lại muốn trốn đến nơi này ?” Trương Mục thuận miệng hỏi một câu.
Trần Đông cười khổ,”Đây là ngôi nhà mà ta sống khi còn bé…ta không còn chỗ nào để trốn nữa..”
_”Vừa rồi ngươi nói là Dương Hoằng ? Dương Hoằng đã chết,làm sao có thể đến tìm ngươi được chứ ?” Trương Mục hỏi.
Trần Đông che mặt,thanh âm nghẹn ngào “Là nó…là nó…lúc cháu gái ta bị bệnh, ta có đến thăm nàng,ta nghe thấy nàng nói chuyện. Ta liền nghĩ tới Dương Hoằng,nó đã trở lại, nó trở về báo thù…Cho nên cháu gái ta mới bị điên, không, nàng không điên..Nhất định là do Dương Hoằng làm hại…Trong nhà lại xảy ra nhiều chuyện như vậy,ta rất hoảng sợ cho nên ra muốn trốn đi thật xa…”
Trương Mục trầm mặc một hồi,Trần Đông tựa hồ không biết chuyện này không phải là do Dương Hoằng làm, mà hắn cũng không thể tưởng tượng được, tất cả chuyện này đều do một tay Thẩm Thành gây ra. Con trai của Dương Hoằng.
Nhưng hắn không muốn vạch trần, hắn muốn đợi Trần Đông nói hết.
_Ngươi có quan hệ gì với Dương Hoằng ?
_Nó..nó là con gái nuôi của ta..
_Không phải con gái ruột của ngươi sao ?
_Không phải…
_Trong nhà đã có một đứa con gái, ngươi nhận nuôi thêm một đứa con gái nữa, để làm gì ?
_”Ta..ta..” Mặt Trần Đông đột nhiên đỏ lên,thân thể kịch liệt co rút,không ngừng ho khan, khạc ra máu tươi.
_”Để cho hắn nghỉ ngơi một chút, khỏe lại rồi nói sau.” Đặng Dương nhíu nhíu mày, “Tình trạng như vậy phải mau chóng làm cấp cứu,gần đây có một bệnh viện, không bằng đưa hắn đi đi.”
Thẩm Hạ Đông mím môi nhìn Trần Đông không nói gì,tâm tình của hắn bây giờ rất phức tạp.
_”Không, không cần…” Trần Đông nắm lấy cánh tay Đặng Dương, có chút kích động, không ngừng lắc đầu.
_Đừng đưa ta đi…ta biết ta không còn nhiều thời gian…thân thể của ta, ta rõ ràng nhất..ta chỉ còn lại một hơi để nói hết chân tướng với các ngươi, ta tình nguyện chết…như vậy có thể nhanh chóng giải thoát…
Mọi người trầm mặc, Trần Đông tiếp tục nói “Kỳ thật…tất cả đều là lỗi của ta…là ta hại Dương Hoằng..Là ta hại chính con gái ruột của mình…Vốn,vốn Trần Lệ không phải như vậy…tất cả đều là ta hại nàng…”
Nói đến Trần Lệ , Trần Đông không khỏi lão lệ tung hoành,nức nở nghẹn ngào vô pháp nói tiếp.
_Sao lại nói như vậy ?
_”Lúc Trần Lệ còn nhỏ,ta và mẹ nàng đã không hòa hợp,thường xuyên cự cãi đánh nhau, hai người không ai nhường ai. Mẹ nàng tính tình rất lớn, sẽ không chịu thua. Khi đó, công ty gặp phải vấn đề,lòng ta vô cùng phiền táo,thường xuyên uống rượu…Đối với mẹ nàng, ta đã chán ghét đến cực điểm…” Trần Đông nhắm mắt, trên mặt tràn đầy hối hận “Có mấy lần…mấy lần ta đã muốn ly hôn với nàng…”
/62
|