CHƯƠNG 26
Trong lúc dầu sôi lửa bỏng như thế này,lại bất ngờ nhận được tin tức.
Trần Đông chết. Chết do tai nạn.
Ngày hôm qua, chuyến bay về nước của Trần Đông phát sinh một vụ nổ mạnh.
Nhưng trên máy bay trừ bỏ Trần Đông,những người khác đều sống sót.
Kì quái là không thể tìm thấy hắn,chỉ có thể lấy nguyên nhân tử vong nhằm che mắt mọi người.
Thi thể Trần Đông mất tích,có người phỏng đoán là hắn đã chết trong vụ nổ,hắn chưa kịp chạy trốn,bị tạc (nổ ) đến thi tốt vô tồn.
Đặng Dương cùng đám người vốn định chờ hắn về nước liền bắt lại,hỏi rõ mọi chuyện,Trần Đông nhất định có liên quan rất nhiều trong chuyện này.
Thời điểm Trương Mục nhận được tin tức, hắn đang đứng bên cửa sổ trong phòng Trần Lệ, trong tay hắn là tấm ảnh tìm thấy trong ngăn kéo của Trần Lệ,mí mắt rũ xuống nhìn người trong ảnh,đôi mắt nữ nhân thật sự rất giống người thiếu niên đã chết kia…
Hồi lâu, Trương Mục thở dài “Nếu chờ đến hiện tại thì tốt rồi,sao không chịu chờ thêm một chút nữa ? Là ai lại đem ngươi đuổi tận giết tuyệt như vậy ?”
Lúc báo tin cho Trần Lệ, Trần Lệ nghe xong chỉ cười, càng không ngừng cười,cười đến chảy cả nước mắt,nàng nói “Chết thì tốt…chết thì tốt…Hắn đáng chết…đáng hết…”
Sau đó lại phát ra một loạt âm thanh nức nở,giống như một kẻ điên loạn…
Chỉ là, trừ bỏ như vậy, nàng cũng không chịu nói gì khác…
Lão Trần kính sợ nhìn Trương Mục “Trương thiên sư…Trương trinh thám,à…Nếu ngài có thông linh thuật, vậy tại sao không chịu tìm người chết hỏi một chút ?Hỏi ra nguyên nhân ?”
Trương Mục nhấp ngụm cà phê nói “Qủy hồn không thể nói chuyện. Ngươi không thấy sao ? Họ luôn luôn ở bên cạnh nhắc nhở chúng ta, nói cho chúng ta biết mọi chuyện. À mà ta quên, ngươi là người bình thường thì làm sao biết được.”
Trương Mục lắc lắc đầu,đưa tách cà phê qua “Pha một ly khác đi,nhớ cho thêm nhiều đường.”
Lão Trần trắng mặt, trong ngực nhem nhóm một đoàn hỏa,thanh niên bây giờ ai cũng nói chuyện quá xấc xược ! Thực thiếu đạo đức mà!
Nhưng rốt cuộc vẫn nhận mệnh cầm tách đi.
Thấy một màn như vậy,Đặng Dương đi đến giựt cái tách trong tay lão Trần,hừ lạnh một tiếng “Lời của kẻ lừa đảo mà ngươi cũng tin sao,ngươi thật sự xem hắn là thần a.”
****
Thẩm Hạ Đông lại nằm mơ, hắn biết đó chỉ là một giấc mộng nhưng cả người vẫn hỗn loạn,muốn tỉnh lại không thể tỉnh.
Mơ thấy cái gì, chính hắn cũng không rõ lắm, quá khứ và hiện tại ***g ghép vào nhau,hình ảnh hỗn loạn khiến đầu hắn đau đớn. Nhưng trong đó nhiều nhất vẫn là một người, là Thẩm Thành. Là lúc Thẩm Thành còn bé đến khi trưởng thành. Theo năm tháng, ánh mắt hắn cũng chậm rãi biến hóa. Thẳng đến khi Thẩm Thành mười chín tuổi, nó mới chịu ngừng lại. Thẩm Hạ Đông nhìn thấy Thẩm Thành đang đứng cách đó không xa chăm chú dõi theo mình, hệt như một cuốn phim nhựa,màn ảnh liên tục quay cuồng. Thứ duy nhất màThẩm Hạ Đông có thể nhìn thấy, chỉ có ánh mắt của Thẩm Thành..
Chúng hoàn toàn khác biệt,Thẩm Thành lúc vài tuổi, Thẩm Thành lúc mười mấy tuổi, Thẩm Thành đang trong thời kì trưởng thành, Thẩm Thành khi đã hoàn toàn trường thành. Trái tim Thẩm Hạ Đông kịch liệt nhảy lên,một thứ dục vọng mãnh liệt mà ngay cả hắn căn bản cũng không biết nó đến từ đâu…
Tại sao Thẩm Thành lại đối với mình…
Thẩm Hạ Đông nằm trên giường, cả khuôn mặt gắt gao nhíu chặt,giấc ngủ cực kì bất ổn. Trong bóng đêm, có một bóng người lẳng lặng đứng trước đầu giường của hắn,hắn thong thả cúi người kề sát mặt Thẩm Hạ Đông,hàn khí lan tỏa khiến Thẩm Hạ Đông không khỏi run lên…
Cái đầu của hắn khẽ lệch về bên trái một chút,nhìn Thẩm Hạ Đông. Sau đó vươn tay sờ cằm Thẩm Hạ Đông,cảm nhận những sợi râu đâm vào tay mình,hắn hơi khựng lại,rồi tiếp tục sờ soạng xuống phía dưới..
Hầu kết của Thẩm Hạ Đông, ***g ngực,cánh tay , hai tay… hắn rốt cuộc chịu dừng, dùng bàn tay tái nhợt nắm lấy tay Thẩm Hạ Đông. Năm ngón tay Thẩm Hạ Đông khẽ mở, không thể đáp lại hắn. Hắn dùng bàn tay còn lại bài khai từng ngón tay của Thẩm Hạ Đông,sau đó đặt nó vào trong tay mình. Nhưng tay Thẩm Hạ Đông thủy chung đều vô lực…
Hai mắt hắn bắt đầu tối sầm,dùng sức nắm lấy bàn tay của Thẩm Hạ Đông,siết chặt lại siết chặt…
Thân thể Thẩm Hạ Đông không ngừng giãy dụa,đột nhiên cả người run bần bật,nặng nề mở hai mắt,bắt gặp người đã xuất hiện trong giấc mộng của mình,Thẩm Hạ Đông mấp máy môi hô một tiếng “Thẩm Thành…”
Bất quá chỉ là tiếng gọi vô thức, nhưng Thẩm Thành nghe xong liền cứng cả người..
Thẩm Hạ Đông nhìn hắn, không biết trong mắt hắn ẩn chứ những gì,đợi Thẩm Hạ Đông khi định thần lại liền cảm thấy sợ hãi, dù biết rõ hắn sẽ không làm tổn thương mình, nhưng vẫn cảm thấy vô cùng sợ hãi…
_Khi còn bé con thực nhu thuận,mỗi khi mụ mụ được ôm vào lòng,con sẽ không sảo không nháo. Thẩm Thành a…mụ mụ thật sự rất yêu con,con có phải…có phải không cam lòng hay không ??
Thẩm Hạ Đông tùy ý Thẩm Thành nắm tay mình,dùng thanh âm khàn khàn hỏi
Hai tròng mắt Thẩm Thành thong thả chuyển động,vẫn không chịu trả lời Thẩm Hạ Đông..
*****
Ngày hôm sau, Thẩm Hạ Đông quyết định rời khỏi nhà Thẩm Thành, hắn biết mình có thể rời đi, bởi vì mặc kệ hắn trốn ở chỗ nào,Thẩm Thành cũng sẽ tìm được hắn.
Hắn vẫn luôn đi theo mình…Một cách âm thầm, ngươi không thể phát hiện ra…
Thời điểm đi qua con hẻm nhỏ,Thẩm Hạ Đông theo bản năng ngẩng đầu nhìn phòng ngủ của Thẩm Thành,chỉ thấy bức màn hơi hơi hé mở, tìm không ra cái gì khác thường, giống như vừa bị gió thổi mà thôi…
Nhưng Thẩm Hạ Đông biết sau bức màn , ai đó đang dùng dạng ánh mắt gì nhìn mình…
Thẩm Hạ Đông nhận được điện thoại từ lão Trần,là về chuyện của Thẩm Thanh. Thẩm Thanh la hét ầm ĩ đòi gặp Thẩm Hạ Đông,nghe nói nàng có hành vi quá khích trong bệnh viện, dọa đập đầu tự tử,bác sĩ đành phải liên hệ với gia đình. Nhưng Trần Lệ hiện giờ đang bị nhốt trong sở cảnh sát, muốn đi ra, tạm thời không có khả năng.
Thẩm Hạ Đông vừa xuất hiện,lão Trần cùng Đặng Dương còn có Trương Mục liền tìm tới. Lúc ấy, Thẩm Hạ Đông đột ngột bị chặn trước cửa bệnh viện, hắn liền luống cuống nửa ngày không biết nói gì.
Trương Mục chỉ thản nhiên nói một câu “Thẩm tiên sinh, ngươi có thể đi vào thăm con gái của mình trước,chúng ta sẽ chờ ở bên ngoài.”
Thời điểm Thẩm Hạ Đông đứng trước cửa nhìn Thẩm Thanh, nàng đang có chút kích động.
_”Ta không điên! Ta không điên! Ta muốn ra ngoài! Các ngươi thả ta ra ngoài! Ta muốn ba ba của ta! Ta muốn mụ mụ của ta! Các ngươi kêu bọn họ đón ta về đi! Van cầu các ngươi…” Thẩm Thanh giằng co với một nam hộ sĩ.
Thẩm Hạ Đông tiến về phía trước một bước “Thẩm Thanh…”
Thẩm Thanh liền ngẩn người, ngưng giãy dụa…
Nàng chậm rãi xoay đầu, đầu tóc cùng quần áo vô cùng hỗn độn, trên trán một mảnh sưng đỏ,nàng mang theo ánh mắt không xác định nhìn Thẩm Hạ Đông.
Thẩm Hạ Đông lại gọi một tiếng “Thẩm Thanh…” Hắn đi tới “Ba ba tới thăm con.”
Thẩm Thanh lập tức trở nên yên tĩnh, nam hộ sĩ nhìn thấy Thẩm Hạ Đông cuối cùng cũng đến liền nhẹ nhàng thở ra.
_”Ba ba…” Thẩm Thanh bắt đầu gào khóc,náng nép vào người Thẩm Hạ Đông,toàn thân kịch liệt run rẩy, khóc đến không thể kiềm chế “Ba ba, ba ba…” Nàng càng không ngừng kêu,Thẩm Hạ Đông cũng không kiềm được nước mắt “Đừng khóc Tiểu Thanh,ba ba ở đây.”
_”Ba ba, ba ba dẫn con về nhà. Mang con về nhà được không !??” hai mắt sưng đỏ ngẩng đầu nhìn Thẩm Hạ Đông.
Trong lúc nhất thời, Thẩm Hạ Đông không biết nên nói gì. Nhìn đến biểu tình của Thẩm Hạ Đông, Thẩm Thanh lập tức khẩn trương “Con không điên! Ba ba! Con không điên! Bọn họ không tin con, không ai tin con…Ba ba,ba ba dẫn con ra ngoài đi,con không có điên, con không lừa ba ba đâu…”
Thẩm Hạ Đông trầm mặc xoa đầu nàng, xoay đầu nhìn ra cửa sổ.
Thẩm Thanh khóc nức nở như một đứa trẻ,hai tay gắt gao túm lấy quần áo của Thẩm Hạ Đông.”Ba ba, con sợ quá. Con sợ ở trong này…Sau khi tỉnh lại con liền phát hiện mình ở chỗ này,con muốn bọn họ thả con ra,nhưng bọn họ luôn dùng ánh mắt như muốn nói, muốn nói con bị điên nhìn con…Con không có điên,con muốn ra ngoài,bọn họ không chịu thả con ra ,ba ba, ba ba dẫn con ra ngoài đi. Con không muốn ở chỗ này…”
_Con không muốn nhìn thấy ca ca…
_”Đúng, đúng rồi…Còn có ca ca, ba ba!”Thẩm Thanh hoảng sợ rúc vào trong ngực Thẩm Hạ Đông,tròng mắt không ngừng chuyển động dò xét bốn phía.
Thẩm Hạ Đông ngẩn người, vội vàng cúi đầu nhìn Thẩm Thanh “Con…Con nhìn thấy ca ca lúc nào ??”
_”Sau khi ca ca chết, con liền nhìn thấy ca ca..Ca ca vẫn luôn tới tìm con,bộ dáng của ca ca..Ô…” Thẩm Thanh lâm vào hoảng sợ,không dám nói nữa. Nếu là trước kia, Thẩm Hạ Đông nhất định không tin lời Thẩm Thanh nói,nhưng hiện tại hắn lại tin tưởng. Hắn không ngừng an ủi Thẩm Thanh,muốn trấn an nàng.
_”Ba ba sẽ mang con về nhà.” Thẩm Hạ Đông nói.
Những lời này không thể nghi ngờ là một mũi thuốc an thần cho Thẩm Thanh,nàng lập tức thả lỏng,thân thể xụi lơ trong ngực Thẩm Hạ Đông,một bàn tay nắm lấy tay hắn,nàng sợ Thẩm Hạ Đông sẽ bỏ nàng đi.
_”Tiểu Thanh, con nhìn xem bây giờ con trở thành cái dạng gì…” Thẩm Hạ Đông lấy tay lau đi nước mắt trên mặt nàng, đôi mắt thũng lợi hại,làm Thẩm Hạ Đông đau lòng không thôi. Đứa nhỏ rốt cuộc đã phải trải qua những gì ? Đứa nhỏ vốn không sai, Thẩm Thanh là vô tội mà. Từ khi sinh ra tới giờ, nàng không hề biết chuyện xảy ra giữa hắn và Dương Hoằng. Còn Thẩm Thành,nó bất quá cũng chỉ là một đứa trẻ,chỉ lớn hơn Thẩm Thanh hai tuổi mà thôi,chịu khổ sở nhất định là nhiều hơn Thẩm Thanh gấp vạn lần. Đều là do hắn tạo nghiệt, lẽ ra hắn phải là người gánh vác hết thảy trách nhiệm.
Nhưng mà nói đến trách nhiệm,nói là gánh vác, đều chỉ là một trò cười…
Việc đến nước này, chuyện duy nhất mà Thẩm Hạ Đông có thể làm,chính là tìm hiểu rõ ràng tất cả mọi chuyện. Xem như…là tâm nguyện mà thực hiện đi,làm cho mình dễ chịu một chút…Xem như là bồi thường,chút gì đó, giảm bớt tội nghiệt của mình…
_”Con không muốn ngủ,khi con nhắm mắt lại thì hình ảnh kia lại tới. Ca ca luôn đứng bên cạnh nhìn con,hắn đứng nhìn con a ba ba…” Thẩm Thanh lắc đầu, sắc mặt tái nhợt,hai con trợn thật to “Con không ngủ…”
Thẩm Hạ Đông chứng kiếm Thẩm Thanh như vậy, trong lòng thập phần khó chịu,hắn cố kiềm chế chua xót, nhẹ giọng nói “Tiểu Thanh, con nói cho ba ba , rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì ? Con nói cho ba ba biết,không cần sợ hãi,nói cho ba ba nghe. Nói ra thì mọi chuyện sẽ qua,ngoan..”
_”Con…” môi Thẩm Thanh trắng bệch,thân thể run rẩy dựa sát vào người Thẩm Hạ Đông “Con luôn luôn mơ thấy một giấc mộng…Không , con cũng không biết nó có phải là mộng hay không …Ba ba, con cảm thấy đó không phải là một giấc mộng…”
Thẩm Thanh cúi đầu nức nở “Con mơ thấy mụ mụ…Còn có một nữ nhân, cả ngoại công nữa…”
Chính là nàng không dám nói,nàng sợ hãi giấc mộng kia tra tấn,bị cái loại này hắc ám vây khốn khiến nàng hít thở không thông,không ngừng làm nàng thất kinh.
_Con cuối cùng là nhìn thấy ca ca đứng bên cạnh con…Mỗi lần mơ thấy giấc mộng kia,con đều cảm thấy có người đang nhìn con, là ca ca…là ca ca cứ luôn nhìn con,con rất sợ…con vô cùng sợ hãi…Con càng không ngừng chạy,nhưng con chỉ có thể đứng bật động tại chỗ…Ba ba…”
Thẩm Thanh phát ra những tiếng nức nở, liên tục lắc đầu.
Thẩm Hạ Đông vội vàng ôm nàng trấn an “Không nói không nói,Tiểu Thanh, không nói nữa. Không có việc gì,ba ba ở trong này, đều là chuyện đã qua. Không cần suy nghĩ,không muốn nhớ thì sẽ không nhớ nữa,không ai ép con hết.”
Một chút lại một chút vỗ nhẹ Thẩm Thanh,thanh âm của Thẩm Thanh chậm rãi nhỏ dần,cả người xụi lơ lâm vào hôn mê.
Thẩm Hạ Đông nhìn bộ dáng con gái chật vật không chịu nổi nằm trong ngực mình,trong mắt tràn ngập đau lòng. Đành phải chờ nàng ổn định lại rồi hỏi tiếp.
Thẩm Hạ Đông sợ khi hắn rời đi Thẩm Thanh lại xảy ra chuyện,nên hắn liền ngồi bên giường trông giữ Thẩm Thanh.
Hắn nghĩ đến rất nhiều chuyện,Thẩm Thanh hiện tại không thể ra ngoài,bây giờ ở nhà là cái dạng gì,ông ngoại đã chết, mụ mụ bị giam ở sở cảnh sát,nhìn lại bộ dáng của mình xem ?!. Gia đình tan nát. Làm thế nào chăm sóc Thẩm Thanh đây ??
_”Tiểu Thanh, ba ba sẽ mang con về nhà, nhưng không phải là bây giờ.” Thẩm Hạ Đông nhẹ nhàng rút tay mình ra…
Trong lúc dầu sôi lửa bỏng như thế này,lại bất ngờ nhận được tin tức.
Trần Đông chết. Chết do tai nạn.
Ngày hôm qua, chuyến bay về nước của Trần Đông phát sinh một vụ nổ mạnh.
Nhưng trên máy bay trừ bỏ Trần Đông,những người khác đều sống sót.
Kì quái là không thể tìm thấy hắn,chỉ có thể lấy nguyên nhân tử vong nhằm che mắt mọi người.
Thi thể Trần Đông mất tích,có người phỏng đoán là hắn đã chết trong vụ nổ,hắn chưa kịp chạy trốn,bị tạc (nổ ) đến thi tốt vô tồn.
Đặng Dương cùng đám người vốn định chờ hắn về nước liền bắt lại,hỏi rõ mọi chuyện,Trần Đông nhất định có liên quan rất nhiều trong chuyện này.
Thời điểm Trương Mục nhận được tin tức, hắn đang đứng bên cửa sổ trong phòng Trần Lệ, trong tay hắn là tấm ảnh tìm thấy trong ngăn kéo của Trần Lệ,mí mắt rũ xuống nhìn người trong ảnh,đôi mắt nữ nhân thật sự rất giống người thiếu niên đã chết kia…
Hồi lâu, Trương Mục thở dài “Nếu chờ đến hiện tại thì tốt rồi,sao không chịu chờ thêm một chút nữa ? Là ai lại đem ngươi đuổi tận giết tuyệt như vậy ?”
Lúc báo tin cho Trần Lệ, Trần Lệ nghe xong chỉ cười, càng không ngừng cười,cười đến chảy cả nước mắt,nàng nói “Chết thì tốt…chết thì tốt…Hắn đáng chết…đáng hết…”
Sau đó lại phát ra một loạt âm thanh nức nở,giống như một kẻ điên loạn…
Chỉ là, trừ bỏ như vậy, nàng cũng không chịu nói gì khác…
Lão Trần kính sợ nhìn Trương Mục “Trương thiên sư…Trương trinh thám,à…Nếu ngài có thông linh thuật, vậy tại sao không chịu tìm người chết hỏi một chút ?Hỏi ra nguyên nhân ?”
Trương Mục nhấp ngụm cà phê nói “Qủy hồn không thể nói chuyện. Ngươi không thấy sao ? Họ luôn luôn ở bên cạnh nhắc nhở chúng ta, nói cho chúng ta biết mọi chuyện. À mà ta quên, ngươi là người bình thường thì làm sao biết được.”
Trương Mục lắc lắc đầu,đưa tách cà phê qua “Pha một ly khác đi,nhớ cho thêm nhiều đường.”
Lão Trần trắng mặt, trong ngực nhem nhóm một đoàn hỏa,thanh niên bây giờ ai cũng nói chuyện quá xấc xược ! Thực thiếu đạo đức mà!
Nhưng rốt cuộc vẫn nhận mệnh cầm tách đi.
Thấy một màn như vậy,Đặng Dương đi đến giựt cái tách trong tay lão Trần,hừ lạnh một tiếng “Lời của kẻ lừa đảo mà ngươi cũng tin sao,ngươi thật sự xem hắn là thần a.”
****
Thẩm Hạ Đông lại nằm mơ, hắn biết đó chỉ là một giấc mộng nhưng cả người vẫn hỗn loạn,muốn tỉnh lại không thể tỉnh.
Mơ thấy cái gì, chính hắn cũng không rõ lắm, quá khứ và hiện tại ***g ghép vào nhau,hình ảnh hỗn loạn khiến đầu hắn đau đớn. Nhưng trong đó nhiều nhất vẫn là một người, là Thẩm Thành. Là lúc Thẩm Thành còn bé đến khi trưởng thành. Theo năm tháng, ánh mắt hắn cũng chậm rãi biến hóa. Thẳng đến khi Thẩm Thành mười chín tuổi, nó mới chịu ngừng lại. Thẩm Hạ Đông nhìn thấy Thẩm Thành đang đứng cách đó không xa chăm chú dõi theo mình, hệt như một cuốn phim nhựa,màn ảnh liên tục quay cuồng. Thứ duy nhất màThẩm Hạ Đông có thể nhìn thấy, chỉ có ánh mắt của Thẩm Thành..
Chúng hoàn toàn khác biệt,Thẩm Thành lúc vài tuổi, Thẩm Thành lúc mười mấy tuổi, Thẩm Thành đang trong thời kì trưởng thành, Thẩm Thành khi đã hoàn toàn trường thành. Trái tim Thẩm Hạ Đông kịch liệt nhảy lên,một thứ dục vọng mãnh liệt mà ngay cả hắn căn bản cũng không biết nó đến từ đâu…
Tại sao Thẩm Thành lại đối với mình…
Thẩm Hạ Đông nằm trên giường, cả khuôn mặt gắt gao nhíu chặt,giấc ngủ cực kì bất ổn. Trong bóng đêm, có một bóng người lẳng lặng đứng trước đầu giường của hắn,hắn thong thả cúi người kề sát mặt Thẩm Hạ Đông,hàn khí lan tỏa khiến Thẩm Hạ Đông không khỏi run lên…
Cái đầu của hắn khẽ lệch về bên trái một chút,nhìn Thẩm Hạ Đông. Sau đó vươn tay sờ cằm Thẩm Hạ Đông,cảm nhận những sợi râu đâm vào tay mình,hắn hơi khựng lại,rồi tiếp tục sờ soạng xuống phía dưới..
Hầu kết của Thẩm Hạ Đông, ***g ngực,cánh tay , hai tay… hắn rốt cuộc chịu dừng, dùng bàn tay tái nhợt nắm lấy tay Thẩm Hạ Đông. Năm ngón tay Thẩm Hạ Đông khẽ mở, không thể đáp lại hắn. Hắn dùng bàn tay còn lại bài khai từng ngón tay của Thẩm Hạ Đông,sau đó đặt nó vào trong tay mình. Nhưng tay Thẩm Hạ Đông thủy chung đều vô lực…
Hai mắt hắn bắt đầu tối sầm,dùng sức nắm lấy bàn tay của Thẩm Hạ Đông,siết chặt lại siết chặt…
Thân thể Thẩm Hạ Đông không ngừng giãy dụa,đột nhiên cả người run bần bật,nặng nề mở hai mắt,bắt gặp người đã xuất hiện trong giấc mộng của mình,Thẩm Hạ Đông mấp máy môi hô một tiếng “Thẩm Thành…”
Bất quá chỉ là tiếng gọi vô thức, nhưng Thẩm Thành nghe xong liền cứng cả người..
Thẩm Hạ Đông nhìn hắn, không biết trong mắt hắn ẩn chứ những gì,đợi Thẩm Hạ Đông khi định thần lại liền cảm thấy sợ hãi, dù biết rõ hắn sẽ không làm tổn thương mình, nhưng vẫn cảm thấy vô cùng sợ hãi…
_Khi còn bé con thực nhu thuận,mỗi khi mụ mụ được ôm vào lòng,con sẽ không sảo không nháo. Thẩm Thành a…mụ mụ thật sự rất yêu con,con có phải…có phải không cam lòng hay không ??
Thẩm Hạ Đông tùy ý Thẩm Thành nắm tay mình,dùng thanh âm khàn khàn hỏi
Hai tròng mắt Thẩm Thành thong thả chuyển động,vẫn không chịu trả lời Thẩm Hạ Đông..
*****
Ngày hôm sau, Thẩm Hạ Đông quyết định rời khỏi nhà Thẩm Thành, hắn biết mình có thể rời đi, bởi vì mặc kệ hắn trốn ở chỗ nào,Thẩm Thành cũng sẽ tìm được hắn.
Hắn vẫn luôn đi theo mình…Một cách âm thầm, ngươi không thể phát hiện ra…
Thời điểm đi qua con hẻm nhỏ,Thẩm Hạ Đông theo bản năng ngẩng đầu nhìn phòng ngủ của Thẩm Thành,chỉ thấy bức màn hơi hơi hé mở, tìm không ra cái gì khác thường, giống như vừa bị gió thổi mà thôi…
Nhưng Thẩm Hạ Đông biết sau bức màn , ai đó đang dùng dạng ánh mắt gì nhìn mình…
Thẩm Hạ Đông nhận được điện thoại từ lão Trần,là về chuyện của Thẩm Thanh. Thẩm Thanh la hét ầm ĩ đòi gặp Thẩm Hạ Đông,nghe nói nàng có hành vi quá khích trong bệnh viện, dọa đập đầu tự tử,bác sĩ đành phải liên hệ với gia đình. Nhưng Trần Lệ hiện giờ đang bị nhốt trong sở cảnh sát, muốn đi ra, tạm thời không có khả năng.
Thẩm Hạ Đông vừa xuất hiện,lão Trần cùng Đặng Dương còn có Trương Mục liền tìm tới. Lúc ấy, Thẩm Hạ Đông đột ngột bị chặn trước cửa bệnh viện, hắn liền luống cuống nửa ngày không biết nói gì.
Trương Mục chỉ thản nhiên nói một câu “Thẩm tiên sinh, ngươi có thể đi vào thăm con gái của mình trước,chúng ta sẽ chờ ở bên ngoài.”
Thời điểm Thẩm Hạ Đông đứng trước cửa nhìn Thẩm Thanh, nàng đang có chút kích động.
_”Ta không điên! Ta không điên! Ta muốn ra ngoài! Các ngươi thả ta ra ngoài! Ta muốn ba ba của ta! Ta muốn mụ mụ của ta! Các ngươi kêu bọn họ đón ta về đi! Van cầu các ngươi…” Thẩm Thanh giằng co với một nam hộ sĩ.
Thẩm Hạ Đông tiến về phía trước một bước “Thẩm Thanh…”
Thẩm Thanh liền ngẩn người, ngưng giãy dụa…
Nàng chậm rãi xoay đầu, đầu tóc cùng quần áo vô cùng hỗn độn, trên trán một mảnh sưng đỏ,nàng mang theo ánh mắt không xác định nhìn Thẩm Hạ Đông.
Thẩm Hạ Đông lại gọi một tiếng “Thẩm Thanh…” Hắn đi tới “Ba ba tới thăm con.”
Thẩm Thanh lập tức trở nên yên tĩnh, nam hộ sĩ nhìn thấy Thẩm Hạ Đông cuối cùng cũng đến liền nhẹ nhàng thở ra.
_”Ba ba…” Thẩm Thanh bắt đầu gào khóc,náng nép vào người Thẩm Hạ Đông,toàn thân kịch liệt run rẩy, khóc đến không thể kiềm chế “Ba ba, ba ba…” Nàng càng không ngừng kêu,Thẩm Hạ Đông cũng không kiềm được nước mắt “Đừng khóc Tiểu Thanh,ba ba ở đây.”
_”Ba ba, ba ba dẫn con về nhà. Mang con về nhà được không !??” hai mắt sưng đỏ ngẩng đầu nhìn Thẩm Hạ Đông.
Trong lúc nhất thời, Thẩm Hạ Đông không biết nên nói gì. Nhìn đến biểu tình của Thẩm Hạ Đông, Thẩm Thanh lập tức khẩn trương “Con không điên! Ba ba! Con không điên! Bọn họ không tin con, không ai tin con…Ba ba,ba ba dẫn con ra ngoài đi,con không có điên, con không lừa ba ba đâu…”
Thẩm Hạ Đông trầm mặc xoa đầu nàng, xoay đầu nhìn ra cửa sổ.
Thẩm Thanh khóc nức nở như một đứa trẻ,hai tay gắt gao túm lấy quần áo của Thẩm Hạ Đông.”Ba ba, con sợ quá. Con sợ ở trong này…Sau khi tỉnh lại con liền phát hiện mình ở chỗ này,con muốn bọn họ thả con ra,nhưng bọn họ luôn dùng ánh mắt như muốn nói, muốn nói con bị điên nhìn con…Con không có điên,con muốn ra ngoài,bọn họ không chịu thả con ra ,ba ba, ba ba dẫn con ra ngoài đi. Con không muốn ở chỗ này…”
_Con không muốn nhìn thấy ca ca…
_”Đúng, đúng rồi…Còn có ca ca, ba ba!”Thẩm Thanh hoảng sợ rúc vào trong ngực Thẩm Hạ Đông,tròng mắt không ngừng chuyển động dò xét bốn phía.
Thẩm Hạ Đông ngẩn người, vội vàng cúi đầu nhìn Thẩm Thanh “Con…Con nhìn thấy ca ca lúc nào ??”
_”Sau khi ca ca chết, con liền nhìn thấy ca ca..Ca ca vẫn luôn tới tìm con,bộ dáng của ca ca..Ô…” Thẩm Thanh lâm vào hoảng sợ,không dám nói nữa. Nếu là trước kia, Thẩm Hạ Đông nhất định không tin lời Thẩm Thanh nói,nhưng hiện tại hắn lại tin tưởng. Hắn không ngừng an ủi Thẩm Thanh,muốn trấn an nàng.
_”Ba ba sẽ mang con về nhà.” Thẩm Hạ Đông nói.
Những lời này không thể nghi ngờ là một mũi thuốc an thần cho Thẩm Thanh,nàng lập tức thả lỏng,thân thể xụi lơ trong ngực Thẩm Hạ Đông,một bàn tay nắm lấy tay hắn,nàng sợ Thẩm Hạ Đông sẽ bỏ nàng đi.
_”Tiểu Thanh, con nhìn xem bây giờ con trở thành cái dạng gì…” Thẩm Hạ Đông lấy tay lau đi nước mắt trên mặt nàng, đôi mắt thũng lợi hại,làm Thẩm Hạ Đông đau lòng không thôi. Đứa nhỏ rốt cuộc đã phải trải qua những gì ? Đứa nhỏ vốn không sai, Thẩm Thanh là vô tội mà. Từ khi sinh ra tới giờ, nàng không hề biết chuyện xảy ra giữa hắn và Dương Hoằng. Còn Thẩm Thành,nó bất quá cũng chỉ là một đứa trẻ,chỉ lớn hơn Thẩm Thanh hai tuổi mà thôi,chịu khổ sở nhất định là nhiều hơn Thẩm Thanh gấp vạn lần. Đều là do hắn tạo nghiệt, lẽ ra hắn phải là người gánh vác hết thảy trách nhiệm.
Nhưng mà nói đến trách nhiệm,nói là gánh vác, đều chỉ là một trò cười…
Việc đến nước này, chuyện duy nhất mà Thẩm Hạ Đông có thể làm,chính là tìm hiểu rõ ràng tất cả mọi chuyện. Xem như…là tâm nguyện mà thực hiện đi,làm cho mình dễ chịu một chút…Xem như là bồi thường,chút gì đó, giảm bớt tội nghiệt của mình…
_”Con không muốn ngủ,khi con nhắm mắt lại thì hình ảnh kia lại tới. Ca ca luôn đứng bên cạnh nhìn con,hắn đứng nhìn con a ba ba…” Thẩm Thanh lắc đầu, sắc mặt tái nhợt,hai con trợn thật to “Con không ngủ…”
Thẩm Hạ Đông chứng kiếm Thẩm Thanh như vậy, trong lòng thập phần khó chịu,hắn cố kiềm chế chua xót, nhẹ giọng nói “Tiểu Thanh, con nói cho ba ba , rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì ? Con nói cho ba ba biết,không cần sợ hãi,nói cho ba ba nghe. Nói ra thì mọi chuyện sẽ qua,ngoan..”
_”Con…” môi Thẩm Thanh trắng bệch,thân thể run rẩy dựa sát vào người Thẩm Hạ Đông “Con luôn luôn mơ thấy một giấc mộng…Không , con cũng không biết nó có phải là mộng hay không …Ba ba, con cảm thấy đó không phải là một giấc mộng…”
Thẩm Thanh cúi đầu nức nở “Con mơ thấy mụ mụ…Còn có một nữ nhân, cả ngoại công nữa…”
Chính là nàng không dám nói,nàng sợ hãi giấc mộng kia tra tấn,bị cái loại này hắc ám vây khốn khiến nàng hít thở không thông,không ngừng làm nàng thất kinh.
_Con cuối cùng là nhìn thấy ca ca đứng bên cạnh con…Mỗi lần mơ thấy giấc mộng kia,con đều cảm thấy có người đang nhìn con, là ca ca…là ca ca cứ luôn nhìn con,con rất sợ…con vô cùng sợ hãi…Con càng không ngừng chạy,nhưng con chỉ có thể đứng bật động tại chỗ…Ba ba…”
Thẩm Thanh phát ra những tiếng nức nở, liên tục lắc đầu.
Thẩm Hạ Đông vội vàng ôm nàng trấn an “Không nói không nói,Tiểu Thanh, không nói nữa. Không có việc gì,ba ba ở trong này, đều là chuyện đã qua. Không cần suy nghĩ,không muốn nhớ thì sẽ không nhớ nữa,không ai ép con hết.”
Một chút lại một chút vỗ nhẹ Thẩm Thanh,thanh âm của Thẩm Thanh chậm rãi nhỏ dần,cả người xụi lơ lâm vào hôn mê.
Thẩm Hạ Đông nhìn bộ dáng con gái chật vật không chịu nổi nằm trong ngực mình,trong mắt tràn ngập đau lòng. Đành phải chờ nàng ổn định lại rồi hỏi tiếp.
Thẩm Hạ Đông sợ khi hắn rời đi Thẩm Thanh lại xảy ra chuyện,nên hắn liền ngồi bên giường trông giữ Thẩm Thanh.
Hắn nghĩ đến rất nhiều chuyện,Thẩm Thanh hiện tại không thể ra ngoài,bây giờ ở nhà là cái dạng gì,ông ngoại đã chết, mụ mụ bị giam ở sở cảnh sát,nhìn lại bộ dáng của mình xem ?!. Gia đình tan nát. Làm thế nào chăm sóc Thẩm Thanh đây ??
_”Tiểu Thanh, ba ba sẽ mang con về nhà, nhưng không phải là bây giờ.” Thẩm Hạ Đông nhẹ nhàng rút tay mình ra…
/62
|