“Phong Yến quốc ta còn nhiều nhân tài, mà niên kỷ của công chúa bất quá cũng chỉ mới mười tám, cùng Cửu hoàng đệ có chênh lệch quá lớn. không bằng tìm một vị nam tử tuổi tác tương đương để liên hôn?” Tịch Khánh Lân không ngừng cố gắng, tìm ra một lý do phản bác.
Tịch Khánh Lân không hổ là người nham hiểm, mỗi một lý do đều có vẻ như vì đối phương mà suy nghĩ, kì thực lúc nào cũng mang ý cự tuyệt.
Sử Minh Phi suýt nữa đã muốn lật lọng, chỉ nói: “Trẫm cũng từng khuyên hoàng muội như vậy, nhưng nàng chính là không nghe khuyên bảo, lại nói với trẫm… không phải Cửu Vương gia không lấy, người bảo thân làm ca ca ta phải làm gì bây giờ?
Sử Minh Phi tung ra chiêu bài tình thân, nhất thời khiến nhiều người ở dưới muốn giơ ngón cái lên.
Ngay cả Tịch Mân Sầm cũng đem ánh mắt hướng về phía hắn, phân tích những lời hắn vừa nói, những từ này vậy nhưng cùng người nào đó có phần tương tự.
Tịch Khánh Lân vẫn không thuận theo: “Tiểu cô nương nào có năng lực gì chứ? không chừng là mê luyến Hoàng đệ vì những lời đồn đãi nên mới chọn lựa như vậy. Nhưng ngươi làm ca ca, sao có thể mặc kệ để nàng hồ nháo?”
Tịch Khánh Lân không cảm thấy có gì không thích hợp, tận tình khuyên giải Sử Minh Phi.
Tịch Mân Sầm không thể cười, cuối cùng cũng đoán ra tâm tư che giấu của Sử Minh Phi.
“Trẫm cũng nghĩ như Hoàng thượng, nhưng Hoàng muội rất cố chấp, chín con trâu kéo cũng không lại. Trẫm không chỉ nói một lần, nhưng nàng không nghe lọt.” Hơi thở dài, Sử Minh Phi bất đắc dĩ buông tay, bộ dáng lực bất tòng tâm.
Tịch Khánh Lân thật sự không có biện pháp, Sử Minh Phi này cứng mềm đều không ăn, cho dù hắn nói cái gì cũng có lý do đáp lại.
Quay đầu, hướng ánh mắt ủ rũ tới Cửu hoàng đệ với.
“không bằng đưa quận chúa ra cho mọi người nhìn một cái.” Tịch Mân Sầm vẫn không hé răng đột nhiên nói một câu.
Ánh mắt quần thần đều chuyển qua vị nữ tử bên cạnh Sử Minh Phi, vài vị đại thần phụ họa nói: “Hai nước cho dù muốn liên hôn, cũng phải nhìn xem công chúa như thế nào, hơn nữa từ đầu tới cuối, Hoàng đế Nam Trụ quốc cũng chưa nói gì về công chúa cả.”
Rất nhiều đại thần được Cửu Vương gia cổ động, đều yêu cầu vị nữ tử bên cạnh Sử Minh Phi tháo khăn che mặt xuống.
Trong điện nhất thời huyên náo, Sử Minh Phi địch không lại mọi người, lau cái trán đã mướt mồ hôi. Lực ảnh hưởng của Cửu Vương gia trên triều đình quả thật không thể xem thường.
Sử Minh Phi bị các đại thần xoay quanh hỏi, cũng không hé miệng ra phản bác.
Trái lại, Tịch Mân Sầm sau khi nói xong câu đó, vẫn nhíu mày nhìn sang bên này. Ánh mắt hắn như nhìn thấu tất cả, mọi chuyện đều nắm trong tay.
Sử Minh Phi năm năm trước sớm đã bại trong tay Cửu Vương gia, tâm không cam lòng không nguyện, thấy bộ dáng nhàn dật của hắn như vậy, càng thêm không cam lòng. Vì sao hắn lại mềm lòng, muốn thành toàn cho hai người?
Nhưng là… ngoại trừ thành toàn cho họ, hắn còn có thể làm gì chứ? thật sự muốn chia rẽ nhân duyên sao!
hắn vẫn không muốn để Mạn Duẫn hận hắn cả đời.
“Đều đừng hỏi…” Thanh âm ôn nhu như nước vang lên. Mà người nói ra chính là nữ tử ngồi bên cạnh Sử Minh Phi.
âm thanh tuy rằng ôn nhu, nhưng cũng lộ ra khí chất không tầm thường, không có sự đoan trang và khí chất của công chúa hoàng thất.
Sử Minh Phi vô lực lắc đầu: “Các vị địa thần làm sao lại hoảng như vậy? Công chúa còn chưa tới.”
Quần thần ồ lên, toàn bộ nhìn về nữ tử bên cạnh hắn, hỏi: “Chẳng lẽ vị này không phải là công chúa?”
Theo đội ngũ của Sử Minh Phi tiến cung, chỉ có một mình nữ tử này, nàng không phải là công chúa, còn ai có thể chứ?
Các vị thần tử đều trở nên mơ hồ rồi…
“Trẫm đã bao giờ nói nàng là công chúa sao? không thể loạn tin tức như vậy.” Sử Minh Phi bưng chén rượu lên, nhấp một ngụm nhuận yết hầu.
Tịch Khánh Lân cũng bị hành động của Sử Minh Phi khiến cho không hiểu ra sao: “Như vậy nàng là…?” Có thể đi theo Sử Minh Phi tiến cung, nếu không phải là phi tần của hắn thì là người có thân phận cực cao.
Vế trước có nhiều khả năng hơn…
Sử Minh Phi lạnh nhạt xoay người, tiến đến bên cạnh tử tữ: “Nếu Hoàng thượng Phong Yến quốc tò mò như vậy, không bằng nàng tháo khăn che mặt xuống, cho các vị đại thần trộm nhìn một chút.”
Nữ tử tao nhã gật đầu, ngón tay ngọc ngà tháo ra tầng lụa mỏng, hé ra khuôn mặt cực kỳ xinh đẹp. Nhưng người này cũng không phải công chúa gì, chính là quốc gia chi mẫu của Nam Trụ quốc – Hứa Như Như.
Nàng chính là chính thê của Sử Minh Phi, đương kim hoàng hậu. Cho dù Hứa Như Như hàng năm đều ở trong hoàng cung Nam Trụ quốc, nhưng bức họa về nàng, rất nhiều quan viên quyền thế đã thấy qua.
“Bản cung từ nhỏ vẫn ở Nam Trụ quốc, không đi ra ngoài du ngoạn, cho nên nhân dịp lần này đi sứ liền cùng Hoàng thượng tới đây. Mang tới cho quý quốc nhiều phiền phức như vậy, bản cung thật có lỗi. Công chúa chân chính hiện ở ngoài cung, qua mấy ngày nữa thì có thể tiến cung.” Hứa Như Như không hổ là quốc mẫu của Nam Trụ quốc, phần khí độ kia so với nữ tữ tầm thường càng thêm uy nghi.
trên gương mặt thanh nhã lộ ra tươi cười, không giống đám phi tần mỗi ngày đều đắp lên mặt một đống phấn son, nàng tựa như đóa sen trong ao, mang đậm khí chất thiên hậu.
Tịch Mân Sầm lại một lần nữa lên tiếng: “Bổn vương mỏi mắt mong chờ.”
Khóe miệng lộ ra ý cười như có như không, khiến mọi người trong yến tiệc cảm thấy không thể tin được. Cửu Vương gia lại đối với vị công chúa kia có hứng thú? Ai chẳng biết, Cửu Vương gia giữ mình trong sạch, yêu cầu với việc chọn thê thiếp lại cao thái quá. Lần trước Doãn Chi Linh chính là do tiên hoàng tứ hôn, nếu không nam nhân này xác thực không biết khi nào mới thành hôn.
Mà vị trí kia của Cửu vương phi còn ngồi chưa ổn, lại vì chuyện của Doãn thái úy mà bị liên lụy. Bất quá chuyện này cũng chỉ bị coi như là chuyện phiếm thôi, chẳng mấy ai coi nàng ta thật sự là Cửu vương phi.
Cho nên ấn tượng của bọn họ với vị Vương Phi Doãn Chi Linh này không có nhiều lắm.
Làm một vòng luẩn quẩn lớn như vậy, còn chưa nhìn thấy chân diện mục thật sự của công chúa, nhưng rất nhiều đại thần đã cảm thấy thỏa mãn, vây quanh bên người Sử Minh Phi hỏi.
Sử Minh Phi nhịn không nổi bị quần thần khảo vấn, chỉ phải nói: “Bộ dạng của Hoàng muội cực kỳ xuất chúng, thiên hạ thật sự không người có thể sánh bằng, nếu thế gian không ai có thể cùng Cửu Vương gia xứng đôi, vậy hy vọng hoàng muội có phúc phận này.”
Rất nhiều người đều tỏ vẻ hoài nghi, ngay của Tịch Khánh Lân cũng thấy có phần phóng đại. “Tiểu chất nữ của ta mỹ mạo tuyệt thế, thiên hạ không có người thứ hai. Nam Trụ Hoàng, tuy rằng người thiên vị muội muội của mình, nhưng cũng không nên khuếch đại lên như vậy.”
Khóe miệng Sử Minh Phi có chút cong lên: “Trẫm tuyệt đối không phóng đại chút nào, dung mạo của nàng so với Mạn Duẫn quận chúa thật sự sàn sàn như nhau.”
Ai chẳng biết nữ nhi của Cửu Vương gia có dung mạo như thế nào. Chỉ cần nam nhân gặp qua nàng đều nghĩ ràng nàng là tiên nữ hạ phàm. Mà lời này của Sử Minh Phi, nhưng lại mang tiểu quận chúa và công chúa so sánh ngang nhau.
Đại thần của Phong Yến quốc đương nhiên không cam lòng, đều bắt đầu nói tốt về tiểu quận chúa đủ điều. Tài trí hơn người, một bụng kinh luân, làm ra bài thơ nổi danh “Gió thu về” năm tám tuổi, rất nhiều chuyện tình đều bị bọn họ đem ra nói.
không thể không bội phục trí nhớ siêu phàm của đám người này, mỗi người nói vài câu quận chúa Mạn Duẫn tốt, đem nàng nói đến thiên hạ không ai sánh bằng.
Nhìn đám người họ vì ai xuất sắc hơn mà khắc khẩu, Tịch Mân Sầm không khỏi lắc đầu, kỳ thật… không cần tranh luận…
Bởi vì, các nàng căn bản chính là…
Khẽ lắc đầu, Tịch Mân Sầm nhìn về phía ngai vàng của Tịch Khánh Lân. Con người bình thường uy nghiêm đoan chính Tịch Khánh Lân, bây giờ cũng đỏ mặt tía tai mà tranh luận. Lý công công bởi vì lớn tuổi, cổ họng không khỏe, cũng giúp đỡ bằng giọng nhỏ xìu.
“Được… nói miệng không có bằng chứng, nếu công chúa đã đến Hoàng đô, Nam Trụ Hoàng không bằng đem người tới, để chúng ta nhìn xem dung mạo của công chúa.” Tịch Khánh Lân thủy chung không tin có người so với tiểu chất nữ của mình xinh đẹp hơn.
Sử Minh Phi đã cười tới nở hoa, hắn không nghĩ tới Mạn Duẫn ở Phong Yến quốc lại có nhân khí (được lòng người) cao như vậy. hắn cũng chỉ nói công chúa có thể so với nàng, liền có nhiều người đứng ra bênh vực đến vậy.
Hứa Như Như che mặt, phát ra chuỗi tiếng cười linh diệu.trên đường tới Phong Yến quốc, Sử Minh Phi đã đem chân tướng mọi chuyện nói với nàng. Bởi vậy nàng với chuyện tình đã làm mấy tháng trước sinh ra cảm giác áy náy.
Nguyên tưởng rằng Sử Minh Phi đối với Mạn Duẫn quận chúa có cảm tình, cho nên mới trợ giúp Mạn Duẫn rời đi. Ai biết lại là một hồi hiểu lầm, Sử Minh Phi luôn chiếu cố tiểu quận chúa, chính là vì tình cảm huynh muội đơn thuần.
Như vậy khiến nàng lại có vẻ lấy lòng tiểu nhân đo lòng quân tử.
“Trẫm cũng đang có ý này.” Sử Minh Phi cười gật đầu, cuối cùng đáp lại mọi người, cũng không để ý khẩu khí của bọn họ. “Thỉnh Hoàng thượng Phong Yến quốc phái người tới cửa cung, phỏng chừng Hoàng muội cũng đã tới rồi.”
Nghe được tin này, rất nhiều người tràn ngập hứng thú.
Tịch Khánh Lân đỡ lấy tay vịn bằng vàng, không phái Lý công công đi truyền công chúa, ngược lại phái một tên tiểu thái giám. Bọn họ tuy rằng là thân phận chủ tớ, nhưng Tịch Khánh Lân cũng thật tâm đối đãi với Lý công công, dù sao từ nhỏ đến lớn, Lý công công ở cùng hắn là thời gian dài nhất.
Nay Lý công công đã lớn tuổi, Tịch Khánh Lân không muốn hắn phải làm việc quá vất vả. Cho nên, những năm gần đây Lý công công đi theo hắn, làm việc cũng có vẻ thoải mái hơn nhiều.
“Nhanh nhanh đi truyền.”
Bưng lên chén rượu, Tịch Mân Sầm tinh tế nhấp mấy ngụm. Ánh mắt hắn quét qua vài lần, hướng bên kia gật đầu.
Sử Minh Phi vừa nói xong lời này, cũng lường trước không thể lừa gạt tên Vương gia kia, nhận thấy ánh mắt đối phương, trong lòng hắn vẫn có vẻ không thoải mái. hắn tuy rằng có rất nhiều Hoàng muội, nhưng chân chính coi trọng, cũng chỉ có mình Mạn Duẫn.
Có lẽ là thích đôi mắt trong suốt của Mạn Duẫn, cũng có lẽ vì mị lực đặc biệt của nàng.
Gọi đến một thị vệ tùy thân, Sử Minh Phi nhỏ giọng nói với người này mấy câu, sau đó thị vệ liền đi về phía vị trí của Tịch Mân Sầm.
Thị vệ đi tới chỗ Tịch Mân Sầm, nhẹ giọng nói “Cửu Vương gia, hoàng thượng nói, người chỉ có thể giúp đỡ như vậy. Chuyện còn lại vẫn là xem ở ngài.”
Nơi này dù sao cũng là Phong Yến quốc, Sử Minh Phi thân phận tôn quý cỡ nào cũng không quản được sự việc ở nơi này. Bất quá có hắn làm trợ lực, muốn trấn áp quần thần vẫn là có không ít tác dụng. Hơn nữa, hoàng huynh cũng biết chuyện, phần thắng của Tịch Mân Sầm cũng gia tăng lên nhiều.
không tới mấu chốt, Tịch Mân Sầm cũng không muốn đại khai giết chóc.
“Công chúa giá lâm.” Thái giám cao giọng hét lên, tiếng huyên náo nơi đại điện nhất thời chấm dứt, không gian chìm vào im lặng.
Công chúa đội mũ ô sa trên đầu, lấy khăn che lấy mũi và miệng. Cho dù như vậy, dung mạo công chúa vẫn khiến không ít kẻ mê hoặc. Rất nhiều người đã sớm trợn mắt há mồm, thẳng đến khi thân ảnh yểu điệu đó đi tới giữa điện, vẫn không thể hoàn hồn.
Sử Minh Phi ha ha cười ba tiếng: “Trẫm không lừa các vị đi, phong thái của công công tuyệt đối không thua kém gì tiểu quận chúa.”
Đương nhiên không thua… Tịch Mân Sầm thầm nghĩ trong lòng, lại nhìn thân ảnh kia nhiều hơn vài lần.
Quần lụa mỏng màu trắng theo gió khẽ đưa, trong không trung không ngừng lay động. Vạt áo mông lung giống như tiên tử đưa người ta vào huyễn cảnh. Nàng mặc tố y trắng nõn, càng phát ra khí chất long lanh trong suốt.
Mọi người không nhìn được chân diện mục của nàng, nhưng xem dáng người cùng nửa khuôn mặt này, tuyệt đối sẽ không thua kém chỗ nào.
“thật giống tiên tử.” Rất nhiều người đều nhịn không được mà tán dương.
Vừa rồi người nói công chúa không bằng tiểu quận chúa đều cảm thấy hổ thẹn, chiếu theo bộ dáng của vị công chúa này, không có chỗ nào kém so với tiểu quận chúa. Lời nói của Sử Minh Phi xem ra là đúng sự thật.
“Thế nhưng thật sự có thể sánh với tiểu quận chúa, không nghĩ tới Nam Trụ quốc lại có vị công chúa xinh đẹp như vậy, xem ra là do kiến thức của ta hạn hẹp.”
“không biết công chúa có thể bỏ khăn che mặt để chúng thần nhìn thấy dung mạo của nàng?” Đại thần bên dưới nôn nóng đề nghị.
một bên vừa đánh giá công chúa, một bên vừa kịch liệt thảo luận.
“Còn chưa thấy toàn bộ khuôn mặt công chúa, có lẽ cũng không sánh bằng Mạn Duẫn quận chúa đâu?” Cũng có không ít người cật lực thổi phồng Mạn Duẫn, cho dù đối phương thập phần xinh đẹp, nhưng trong lòng bọn họ, vẫn là tiểu quận chúa đẹp hơn một chút.
Rất nhiều người nghe nói như vậy, càng muốn nhìn rõ toàn bộ khuôn mặt công chúa.
Tịch Khánh Lân thấy Cửu Hoàng đệ nhìn chằm chằm công chúa, trong lòng vì Mạn Duẫn bênh vực kẻ yếu, tâm nói, từ khi nào Cửu hoàng đệ lại trở nên hoa tâm như vậy, ăn trong bát lại nhìn trong nồi.
“Công chúa đã đến hoàng đô, không bằng tháo khăn che mặt xuống, lấy chân diện mục ra mắt mọi người.” Tịch Khánh Lân hướng công chúa nói.
Người đứng ở đại điện không nói gì, chỉ nhìn về hướng Sử Minh Phi.
Sử Minh Phi cùng nàng đối diện vài lần, sau đó đứng dậy khỏi bàn, đi đến bên cạnh công chúa, nói: “Các vị đại thần muốn nhìn dung nhan của hoàng muội trẫm, trẫm có một yêu cầu, chỉ cần Hoàng đế Phong Yến quốc đáp ứng, trẫm lập tức nói nàng tháo khăn che mặt xuống”.
Mọi người tràn đầy lòng hiếu kỳ, nhưng cũng không mất đi lý trí. Vạn nhất Sử Minh Phi muốn nhân cơ hội này lấy một thành trì, loại điều kiện vô lý này, sao có thể đáp ứng. Cho nên bọn họ vẫn duy trì trầm mặc, đồng loạt nhìn Tịch Khánh Lân ngồi trên chủ vị.
“Các vị yên tâm, điều kiện này không liên quan tới giang sơn xã tắc.” Sử Minh Phi lại bổ sung thêm một câu, đánh vỡ suy đoán của mọi người.
Tịch Mân Sầm tựa vào ghế dựa sau lưng, nói: “Điều kiện gì, trước tiên nói mọi người nghe một chút.”
“Rất đơn giản, trẫm lần này đến quý quốc chính là muốn liên hôn. Trẫm biết, Phong Yến quốc Hoàng đế cùng các vị đại thần đều cật lực phản đối Hoàng muội gả cho Cửu Vương gia. Cho nên, chỉ cần người đồng ý, cho dù Hoàng muội của trẫm như thế nào, Cửu Vương gia đều phải cưới nàng.” Sử Minh Phi kiên định nhìn chúng đại thần, vẻ mặt không thương lượng.
Rất nhiều đại thần đều không lên tiếng, ai nấy đều biết Cửu Vương gia lạnh như băng sử dụng thủ đoạn cũng rất vô tình. Bon họ không dám lấy chung thân đại sự của đối phương ra làm giao dịch chính trị.
Tịch Khánh Lân không chút suy nghĩ muốn mở miệng cự tuyệt, mà một thanh âm giàu từ tính lại trầm thấp so với hắn còn nhanh hơn vang lên…
“Bổn vương đáp ứng.” Bốn chữ này, tất cả mọi người đều nghe được rành mạch.
Thanh âm từng hồi từng hồi phiêu đãng trong đại điện, tiếng ti trúc lúc này đã bị đình chỉ, chậm chạp lác đác.
Ba ba ba, tiếng vỗ tay vang lên, Sử Minh Phi nói với Tịch Mân Sầm: “Hy vọng ngài nói được làm được, trẫm đối với Hoàng muội cực kỳ trân trọng, nếu nàng có một ngày không muốn đi theo ngươi, trẫm lại đích thân tới Phong Yến quốc rước nàng về.”
Lời này lại nâng địa vị của công chúa lên một bậc, từ xưa đến nay, phàm là công chúa gả ra ngoài, không mấy quốc gia sẽ tiếp tục coi trọng. Nhưng Sử Minh Phi này lại nguyện ý tự mình đưa đón, có thể thấy được vị công chúa này có bao nhiêu sủng ái.
Nếu liên hôn lần này có thể thành công, đối với Phong Yến quốc hay Nam Trụ quốc đếu cực kỳ có lợi. Điều làm các đại thần giật mình là, Cửu Vương gia lại đáp ứng điều kiện này.
“Cửu Hoàng đệ, đệ vừa nói cái gì? Trẫm không đồng ý!” Tịch Khánh Lân tức giận phất long bào, một chưởng chụp lấy tay nắm hình rồng. thật là hồ nháo, hôm qua hắn mới nói muốn cùng tiểu quận chúa thành hôn. Mới đảo mắt, hôm nay lại đáp ứng yêu cầu vô lý của Sử Minh Phi.
hắn muốn đẩy tiểu quận chúa đi nơi nào?
Lý công công cũng giận đến đỏ mặt, khí huyết không thuận, không ngừng vỗ ngực thuận khí.
“Hoàng thượng, Cửu Vương gia cùng công chúa liên hôn đối với hai nước đều có lợi ích rất lớn. Nếu Cửu Vương gia đã đáp ứng, chúng ta vì sao không tiếp tục?” Thượng thư đại nhân dẫn đầu bước ra, đứng phía trước quần thần.
Lão nhân này là người phi thường cổ hủ, đã nhận định sự việc gì đều phải thắng mới có thể kết thúc. Từng có mấy lần, hắn quyên Tịch Khánh Lân cải cách hình bộ, dám ở ngự thư phòng quỳ ba ngày, suýt nữa cũng toi mạng. Là trung thần vì nước vì dân…
một gã đại thần nữa cũng đứng ra: “Cửu Vương gia cùng công chúa là long phượng trong loài người, hai người đồng ý liên hôn, chính là ý trời. Hơn nữa, danh hiệu Cửu Vương phi cũng đã để trống lâu rồi, công chúa lại là người xuất sắc như vậy, hoàn toàn có thể là một vị Vương phi hiền lương thục đức.”
Rất nhiều đại thần đều xuất phát từ lợi ích mà lo lắng, tất cả mọi người đều đứng ra khuyên can. Mà trong đó cũng có một số muốn nhìn thấy diện mạo thật sự của công chứ, mọi người đều phụ họa mà nói.
Bị người phản đối như vậy, Tịch Khánh Lân vỗ mạnh bàn, chén rượu cùng đĩa thức ăn đều bị đổ.
“Các ngươi đều làm phản cả phải không?” Tịch Khánh Lân tràn ngập tức giận, lực uy hiếp nhất thời tản ra. Đám quần thần ngậm miệng, không dám lại lên tiếng.
Ở đây chỉ có duy nhất một người không sợ hãi, chính là Cửu Vương gia. Tịch Mân Sầm đi tới phía trước vài bước, bộ dáng nhẹ nhàng như đi trên mây, khoanh tay mà đứng, đôi mắt không mang theo chút độ ấm nhìn về phía Tịch Khánh Lân nói: “Liên hôn lần này mang đến lợi ích rất lớn. Hoàng huynh, ta hành sự không thể theo cảm tính. Bổn vương đã đáp ứng, không có gì không thể.”
Mắt thấy hai huynh đệ sắp khắc khẩu, Lý công công cầm quạt lông, dùng sức vỗ bên người Tịch Khánh Lân, muốn hắn hạ hỏa.
Vài tên đại thần cũng quỳ trên mặt đất, khuyên Tịch Khánh Lân lấy đại cục làm trọng.
Thượng thư đại nhân Mã Khiêm đứng mũi chịu sào, tứ chi phủ phục, hô to: “Xin Hoàng thượng cân nhắc, vì bang giao giữa hai nước, liên hôn chắc chắn không thể thiếu”.
Các đại thần đứng ra, toàn bộ đều quỳ gối ở phía sau, đồng thời hôn lớn: “Xin Hoàng thượng cân nhắc.”
Tịch Khánh Lân tùy rằng là Hoàng đế, nhưng cũng không khư khư cố chấp, bình tĩnh một lát, y lui về dáng vẻ hiền hóa hàng ngày “Việc này là trẫm lo lắng, Cửu Hoàng đệ ngươi đã quyết định, liền không thể hối hận. Các ngươi đều muốn Cửu Vương gia cưới công chúa, trẫm không thể không đồng ý. Cửu Hoàng đệ, trẫm lại cho ngươi một cơ hội nữa, ngươi thật sự nguyện ý cưới công chúa?”
Câu cuối cùng, Tịch Khánh Lân nói rất nặng. Ai cũng không thấy ánh mắt hé ra tinh quang, chút gian kế đã được thực hiện lướt qua trong mắt Tịch Khánh Lân.
Chu Phi há mồm, muốn ngăn cản Cửu Vương gia…
hắn còn chưa nói gì, chợt nghe âm thanh hùng hậu của Cửu Vương gia nói “Vì sao không muốn?”
Đúng rồi, vì sao không muốn, công chúa đẹp như thiên tiên vậy, giai nhân như vậy ai không động tâm.
Vì tiểu quận chúa cảm thấy không đáng giá, Chu Phi cúi đầu thật sâu.
Lại nói, sau khi đánh nhau, Tề Hồng và Chu Dương phát hiện không thấy tiểu quận chúa, liền cùng nhau tiến cung, muốn nói cho Cửu Vương gia. Lại không nghĩ vừa tiến vào Tiêu Dao điện, lại nhìn thấy một màn như vậy.
Chu Dương nắm chặt tay, hùng hổ đi tới phía trước, dường như muốn cùng Tịch Mân Sầm liều mạng.
May mà Tề Hồng từng bước ngăn cản hắn: “Ngươi không tự mình hiểu lấy sao? Ngươi có thể đánh lại Cửu Vương gia sao? Quần thần đều ở đây, ngươi muốn nháo cái gì?” Mấy câu nói đó Tề Hồng là gào rít nói ra, âm lượng dần dần lớn lên.
May mà trong điện cực kỳ huyên náo, hai người bọn họ lại ở chỗ xa, không ai nghe thấy.
Gắt gao nắm lấy tay Chu Dương, Tề Hồng đối với Cửu Vương gia cũng sinh ra thất vọng rất lớn. hắn rốt cuộc đang đi theo loại người gì đây! Chẳng lẽ hắn có mắt không tròng sao? Trong lòng tràn ngập hoài nghi, tình cảm của Cửu Vương gia đối với tiểu quận chúa rốt cuộc là thật hay giả?
Vì một người, hy sinh nhiều công lực như vậy, tình cảm chân thành tha thiết như vậy, làm sao có thể là giả?
Càng nghĩ, Tề Hồng càng thấy có nhiều điểm không thích hợp.
“Đừng xúc động, sự tình có chút kỳ quái.” Tề Hồng lôi kéo Chu Dương trà trộn vào Tiêu Dao điện, bởi vì trong điện có rất nhiều người, cho nên hai người bọn họ không bị phát hiện.
Quần thần đều ủng hộ Cửu Vương gia cưới công chúa, mỗi người khuyên bảo vài câu.
Sử Minh Phi thấy thời cơ không sai lắm “Phong Yến quốc Hoàng đế, ngài cùng Cửu Vương gia đều đã đồng ý, vậy chuyện này liền quyết định như thế đi.”
Các đại thần đều cật lực gật đầu: “Đây chính là việc tốt của hai nước, nhất định phải làm long trọng, làm cả dân chúng cả thiên hạ đều biết.”
“Cửu Vương gia cả đời vì Phong Yến quốc tận trung, lần này đón dâu nhất định phải làm thật lớn, để dân chúng đều có thể vì người mà chúc phúc.”
Quần thần đều nóng lòng…
Chu Dương nhìn không khí vui vẻ này, khóe mắt chua chát.
Tề Hồng vỗ vỗ đầu vai hắn, ngón tay chỉ thân ảnh màu trắng trong đại điện: “Đừng uể oải như vậy, ngươi nhìn người bên kia xem.”
Nghe vậy, Chu Dương ngẩng đầu nhìn, vừa thấy lại mắng: “Nữ nhân đó có gì đẹp mắt, lại không phải tiểu quận chúa.”
Người nào đó đang nổi nóng, rất nhiều chi tiết nhỏ bé đều không chú ý tới.
Tề Hồng thở dài: “Ngươi làm sao biết tiểu quận chúa không ở trong này?”
một câu nói khiến Chu Dương ngẩng đầu, nhưng hắn lại hiểu sai ý của Tề Hồng: “nói mau, tiểu quận chúa ở đâu? Nếu nàng nghe được mấy lời vừa rồi của vương gia, khẳng định tâm cũng đau chết.”
Tề Hồng hoàn toàn bị đầu óc đần độn của hắn đánh gục, chỉ chỉ cái trán hắn một chút : “Đồ đầu gỗ, nói ngươi không hiểu được gì hết. Ngươi nhìn kỹ vị công chúa kia xem, có cảm tưởng gì?”
“Có điểm quen mắt.” Chu Dương ngóng dài cổ, nhìn vài lần. Cho dù có chút xa, nhưng thân ảnh này, khiến hắn có cảm giác rất quen thuộc.
Khi người đó xoay người lại, ánh mắt nhìn thẳng vào Chu Dương…
Chu Dương nhìn cặp mắt sáng ngời kia, im lặng không nói nên lời. Cho dù người này giả dạng có thay đổi thế nào, nhưng đôi mắt đó không lừa được người. Có lẽ người khác nhìn không ra, nhưng bọn hắn ngày ngày đều ở chung với tiểu quận chúa, sao có thể không nhận ra?
“Tiểu quận….ch….
Chu Dương nói chưa hết câu, đã bị Tề Hồng dùng bàn tay to ngăn lại: “nhỏ giọng chút!”
Đúng vậy, vị công chúa đứng đó nãy giờ chính là Mạn Duẫn. Cho dù nàng đứng ở đại điện, cũng chưa từng nói một câu, nhưng đều chứng kiến tường tận từ đầu tới cuối. Sử Minh Phi cùng Tịch Mân Sầm dụ dỗ quần thần ra sao, Tịch Khánh Lân lại đen mặt phản đối thế nào.
Tịch Khánh Lân không hổ là người nham hiểm, mỗi một lý do đều có vẻ như vì đối phương mà suy nghĩ, kì thực lúc nào cũng mang ý cự tuyệt.
Sử Minh Phi suýt nữa đã muốn lật lọng, chỉ nói: “Trẫm cũng từng khuyên hoàng muội như vậy, nhưng nàng chính là không nghe khuyên bảo, lại nói với trẫm… không phải Cửu Vương gia không lấy, người bảo thân làm ca ca ta phải làm gì bây giờ?
Sử Minh Phi tung ra chiêu bài tình thân, nhất thời khiến nhiều người ở dưới muốn giơ ngón cái lên.
Ngay cả Tịch Mân Sầm cũng đem ánh mắt hướng về phía hắn, phân tích những lời hắn vừa nói, những từ này vậy nhưng cùng người nào đó có phần tương tự.
Tịch Khánh Lân vẫn không thuận theo: “Tiểu cô nương nào có năng lực gì chứ? không chừng là mê luyến Hoàng đệ vì những lời đồn đãi nên mới chọn lựa như vậy. Nhưng ngươi làm ca ca, sao có thể mặc kệ để nàng hồ nháo?”
Tịch Khánh Lân không cảm thấy có gì không thích hợp, tận tình khuyên giải Sử Minh Phi.
Tịch Mân Sầm không thể cười, cuối cùng cũng đoán ra tâm tư che giấu của Sử Minh Phi.
“Trẫm cũng nghĩ như Hoàng thượng, nhưng Hoàng muội rất cố chấp, chín con trâu kéo cũng không lại. Trẫm không chỉ nói một lần, nhưng nàng không nghe lọt.” Hơi thở dài, Sử Minh Phi bất đắc dĩ buông tay, bộ dáng lực bất tòng tâm.
Tịch Khánh Lân thật sự không có biện pháp, Sử Minh Phi này cứng mềm đều không ăn, cho dù hắn nói cái gì cũng có lý do đáp lại.
Quay đầu, hướng ánh mắt ủ rũ tới Cửu hoàng đệ với.
“không bằng đưa quận chúa ra cho mọi người nhìn một cái.” Tịch Mân Sầm vẫn không hé răng đột nhiên nói một câu.
Ánh mắt quần thần đều chuyển qua vị nữ tử bên cạnh Sử Minh Phi, vài vị đại thần phụ họa nói: “Hai nước cho dù muốn liên hôn, cũng phải nhìn xem công chúa như thế nào, hơn nữa từ đầu tới cuối, Hoàng đế Nam Trụ quốc cũng chưa nói gì về công chúa cả.”
Rất nhiều đại thần được Cửu Vương gia cổ động, đều yêu cầu vị nữ tử bên cạnh Sử Minh Phi tháo khăn che mặt xuống.
Trong điện nhất thời huyên náo, Sử Minh Phi địch không lại mọi người, lau cái trán đã mướt mồ hôi. Lực ảnh hưởng của Cửu Vương gia trên triều đình quả thật không thể xem thường.
Sử Minh Phi bị các đại thần xoay quanh hỏi, cũng không hé miệng ra phản bác.
Trái lại, Tịch Mân Sầm sau khi nói xong câu đó, vẫn nhíu mày nhìn sang bên này. Ánh mắt hắn như nhìn thấu tất cả, mọi chuyện đều nắm trong tay.
Sử Minh Phi năm năm trước sớm đã bại trong tay Cửu Vương gia, tâm không cam lòng không nguyện, thấy bộ dáng nhàn dật của hắn như vậy, càng thêm không cam lòng. Vì sao hắn lại mềm lòng, muốn thành toàn cho hai người?
Nhưng là… ngoại trừ thành toàn cho họ, hắn còn có thể làm gì chứ? thật sự muốn chia rẽ nhân duyên sao!
hắn vẫn không muốn để Mạn Duẫn hận hắn cả đời.
“Đều đừng hỏi…” Thanh âm ôn nhu như nước vang lên. Mà người nói ra chính là nữ tử ngồi bên cạnh Sử Minh Phi.
âm thanh tuy rằng ôn nhu, nhưng cũng lộ ra khí chất không tầm thường, không có sự đoan trang và khí chất của công chúa hoàng thất.
Sử Minh Phi vô lực lắc đầu: “Các vị địa thần làm sao lại hoảng như vậy? Công chúa còn chưa tới.”
Quần thần ồ lên, toàn bộ nhìn về nữ tử bên cạnh hắn, hỏi: “Chẳng lẽ vị này không phải là công chúa?”
Theo đội ngũ của Sử Minh Phi tiến cung, chỉ có một mình nữ tử này, nàng không phải là công chúa, còn ai có thể chứ?
Các vị thần tử đều trở nên mơ hồ rồi…
“Trẫm đã bao giờ nói nàng là công chúa sao? không thể loạn tin tức như vậy.” Sử Minh Phi bưng chén rượu lên, nhấp một ngụm nhuận yết hầu.
Tịch Khánh Lân cũng bị hành động của Sử Minh Phi khiến cho không hiểu ra sao: “Như vậy nàng là…?” Có thể đi theo Sử Minh Phi tiến cung, nếu không phải là phi tần của hắn thì là người có thân phận cực cao.
Vế trước có nhiều khả năng hơn…
Sử Minh Phi lạnh nhạt xoay người, tiến đến bên cạnh tử tữ: “Nếu Hoàng thượng Phong Yến quốc tò mò như vậy, không bằng nàng tháo khăn che mặt xuống, cho các vị đại thần trộm nhìn một chút.”
Nữ tử tao nhã gật đầu, ngón tay ngọc ngà tháo ra tầng lụa mỏng, hé ra khuôn mặt cực kỳ xinh đẹp. Nhưng người này cũng không phải công chúa gì, chính là quốc gia chi mẫu của Nam Trụ quốc – Hứa Như Như.
Nàng chính là chính thê của Sử Minh Phi, đương kim hoàng hậu. Cho dù Hứa Như Như hàng năm đều ở trong hoàng cung Nam Trụ quốc, nhưng bức họa về nàng, rất nhiều quan viên quyền thế đã thấy qua.
“Bản cung từ nhỏ vẫn ở Nam Trụ quốc, không đi ra ngoài du ngoạn, cho nên nhân dịp lần này đi sứ liền cùng Hoàng thượng tới đây. Mang tới cho quý quốc nhiều phiền phức như vậy, bản cung thật có lỗi. Công chúa chân chính hiện ở ngoài cung, qua mấy ngày nữa thì có thể tiến cung.” Hứa Như Như không hổ là quốc mẫu của Nam Trụ quốc, phần khí độ kia so với nữ tữ tầm thường càng thêm uy nghi.
trên gương mặt thanh nhã lộ ra tươi cười, không giống đám phi tần mỗi ngày đều đắp lên mặt một đống phấn son, nàng tựa như đóa sen trong ao, mang đậm khí chất thiên hậu.
Tịch Mân Sầm lại một lần nữa lên tiếng: “Bổn vương mỏi mắt mong chờ.”
Khóe miệng lộ ra ý cười như có như không, khiến mọi người trong yến tiệc cảm thấy không thể tin được. Cửu Vương gia lại đối với vị công chúa kia có hứng thú? Ai chẳng biết, Cửu Vương gia giữ mình trong sạch, yêu cầu với việc chọn thê thiếp lại cao thái quá. Lần trước Doãn Chi Linh chính là do tiên hoàng tứ hôn, nếu không nam nhân này xác thực không biết khi nào mới thành hôn.
Mà vị trí kia của Cửu vương phi còn ngồi chưa ổn, lại vì chuyện của Doãn thái úy mà bị liên lụy. Bất quá chuyện này cũng chỉ bị coi như là chuyện phiếm thôi, chẳng mấy ai coi nàng ta thật sự là Cửu vương phi.
Cho nên ấn tượng của bọn họ với vị Vương Phi Doãn Chi Linh này không có nhiều lắm.
Làm một vòng luẩn quẩn lớn như vậy, còn chưa nhìn thấy chân diện mục thật sự của công chúa, nhưng rất nhiều đại thần đã cảm thấy thỏa mãn, vây quanh bên người Sử Minh Phi hỏi.
Sử Minh Phi nhịn không nổi bị quần thần khảo vấn, chỉ phải nói: “Bộ dạng của Hoàng muội cực kỳ xuất chúng, thiên hạ thật sự không người có thể sánh bằng, nếu thế gian không ai có thể cùng Cửu Vương gia xứng đôi, vậy hy vọng hoàng muội có phúc phận này.”
Rất nhiều người đều tỏ vẻ hoài nghi, ngay của Tịch Khánh Lân cũng thấy có phần phóng đại. “Tiểu chất nữ của ta mỹ mạo tuyệt thế, thiên hạ không có người thứ hai. Nam Trụ Hoàng, tuy rằng người thiên vị muội muội của mình, nhưng cũng không nên khuếch đại lên như vậy.”
Khóe miệng Sử Minh Phi có chút cong lên: “Trẫm tuyệt đối không phóng đại chút nào, dung mạo của nàng so với Mạn Duẫn quận chúa thật sự sàn sàn như nhau.”
Ai chẳng biết nữ nhi của Cửu Vương gia có dung mạo như thế nào. Chỉ cần nam nhân gặp qua nàng đều nghĩ ràng nàng là tiên nữ hạ phàm. Mà lời này của Sử Minh Phi, nhưng lại mang tiểu quận chúa và công chúa so sánh ngang nhau.
Đại thần của Phong Yến quốc đương nhiên không cam lòng, đều bắt đầu nói tốt về tiểu quận chúa đủ điều. Tài trí hơn người, một bụng kinh luân, làm ra bài thơ nổi danh “Gió thu về” năm tám tuổi, rất nhiều chuyện tình đều bị bọn họ đem ra nói.
không thể không bội phục trí nhớ siêu phàm của đám người này, mỗi người nói vài câu quận chúa Mạn Duẫn tốt, đem nàng nói đến thiên hạ không ai sánh bằng.
Nhìn đám người họ vì ai xuất sắc hơn mà khắc khẩu, Tịch Mân Sầm không khỏi lắc đầu, kỳ thật… không cần tranh luận…
Bởi vì, các nàng căn bản chính là…
Khẽ lắc đầu, Tịch Mân Sầm nhìn về phía ngai vàng của Tịch Khánh Lân. Con người bình thường uy nghiêm đoan chính Tịch Khánh Lân, bây giờ cũng đỏ mặt tía tai mà tranh luận. Lý công công bởi vì lớn tuổi, cổ họng không khỏe, cũng giúp đỡ bằng giọng nhỏ xìu.
“Được… nói miệng không có bằng chứng, nếu công chúa đã đến Hoàng đô, Nam Trụ Hoàng không bằng đem người tới, để chúng ta nhìn xem dung mạo của công chúa.” Tịch Khánh Lân thủy chung không tin có người so với tiểu chất nữ của mình xinh đẹp hơn.
Sử Minh Phi đã cười tới nở hoa, hắn không nghĩ tới Mạn Duẫn ở Phong Yến quốc lại có nhân khí (được lòng người) cao như vậy. hắn cũng chỉ nói công chúa có thể so với nàng, liền có nhiều người đứng ra bênh vực đến vậy.
Hứa Như Như che mặt, phát ra chuỗi tiếng cười linh diệu.trên đường tới Phong Yến quốc, Sử Minh Phi đã đem chân tướng mọi chuyện nói với nàng. Bởi vậy nàng với chuyện tình đã làm mấy tháng trước sinh ra cảm giác áy náy.
Nguyên tưởng rằng Sử Minh Phi đối với Mạn Duẫn quận chúa có cảm tình, cho nên mới trợ giúp Mạn Duẫn rời đi. Ai biết lại là một hồi hiểu lầm, Sử Minh Phi luôn chiếu cố tiểu quận chúa, chính là vì tình cảm huynh muội đơn thuần.
Như vậy khiến nàng lại có vẻ lấy lòng tiểu nhân đo lòng quân tử.
“Trẫm cũng đang có ý này.” Sử Minh Phi cười gật đầu, cuối cùng đáp lại mọi người, cũng không để ý khẩu khí của bọn họ. “Thỉnh Hoàng thượng Phong Yến quốc phái người tới cửa cung, phỏng chừng Hoàng muội cũng đã tới rồi.”
Nghe được tin này, rất nhiều người tràn ngập hứng thú.
Tịch Khánh Lân đỡ lấy tay vịn bằng vàng, không phái Lý công công đi truyền công chúa, ngược lại phái một tên tiểu thái giám. Bọn họ tuy rằng là thân phận chủ tớ, nhưng Tịch Khánh Lân cũng thật tâm đối đãi với Lý công công, dù sao từ nhỏ đến lớn, Lý công công ở cùng hắn là thời gian dài nhất.
Nay Lý công công đã lớn tuổi, Tịch Khánh Lân không muốn hắn phải làm việc quá vất vả. Cho nên, những năm gần đây Lý công công đi theo hắn, làm việc cũng có vẻ thoải mái hơn nhiều.
“Nhanh nhanh đi truyền.”
Bưng lên chén rượu, Tịch Mân Sầm tinh tế nhấp mấy ngụm. Ánh mắt hắn quét qua vài lần, hướng bên kia gật đầu.
Sử Minh Phi vừa nói xong lời này, cũng lường trước không thể lừa gạt tên Vương gia kia, nhận thấy ánh mắt đối phương, trong lòng hắn vẫn có vẻ không thoải mái. hắn tuy rằng có rất nhiều Hoàng muội, nhưng chân chính coi trọng, cũng chỉ có mình Mạn Duẫn.
Có lẽ là thích đôi mắt trong suốt của Mạn Duẫn, cũng có lẽ vì mị lực đặc biệt của nàng.
Gọi đến một thị vệ tùy thân, Sử Minh Phi nhỏ giọng nói với người này mấy câu, sau đó thị vệ liền đi về phía vị trí của Tịch Mân Sầm.
Thị vệ đi tới chỗ Tịch Mân Sầm, nhẹ giọng nói “Cửu Vương gia, hoàng thượng nói, người chỉ có thể giúp đỡ như vậy. Chuyện còn lại vẫn là xem ở ngài.”
Nơi này dù sao cũng là Phong Yến quốc, Sử Minh Phi thân phận tôn quý cỡ nào cũng không quản được sự việc ở nơi này. Bất quá có hắn làm trợ lực, muốn trấn áp quần thần vẫn là có không ít tác dụng. Hơn nữa, hoàng huynh cũng biết chuyện, phần thắng của Tịch Mân Sầm cũng gia tăng lên nhiều.
không tới mấu chốt, Tịch Mân Sầm cũng không muốn đại khai giết chóc.
“Công chúa giá lâm.” Thái giám cao giọng hét lên, tiếng huyên náo nơi đại điện nhất thời chấm dứt, không gian chìm vào im lặng.
Công chúa đội mũ ô sa trên đầu, lấy khăn che lấy mũi và miệng. Cho dù như vậy, dung mạo công chúa vẫn khiến không ít kẻ mê hoặc. Rất nhiều người đã sớm trợn mắt há mồm, thẳng đến khi thân ảnh yểu điệu đó đi tới giữa điện, vẫn không thể hoàn hồn.
Sử Minh Phi ha ha cười ba tiếng: “Trẫm không lừa các vị đi, phong thái của công công tuyệt đối không thua kém gì tiểu quận chúa.”
Đương nhiên không thua… Tịch Mân Sầm thầm nghĩ trong lòng, lại nhìn thân ảnh kia nhiều hơn vài lần.
Quần lụa mỏng màu trắng theo gió khẽ đưa, trong không trung không ngừng lay động. Vạt áo mông lung giống như tiên tử đưa người ta vào huyễn cảnh. Nàng mặc tố y trắng nõn, càng phát ra khí chất long lanh trong suốt.
Mọi người không nhìn được chân diện mục của nàng, nhưng xem dáng người cùng nửa khuôn mặt này, tuyệt đối sẽ không thua kém chỗ nào.
“thật giống tiên tử.” Rất nhiều người đều nhịn không được mà tán dương.
Vừa rồi người nói công chúa không bằng tiểu quận chúa đều cảm thấy hổ thẹn, chiếu theo bộ dáng của vị công chúa này, không có chỗ nào kém so với tiểu quận chúa. Lời nói của Sử Minh Phi xem ra là đúng sự thật.
“Thế nhưng thật sự có thể sánh với tiểu quận chúa, không nghĩ tới Nam Trụ quốc lại có vị công chúa xinh đẹp như vậy, xem ra là do kiến thức của ta hạn hẹp.”
“không biết công chúa có thể bỏ khăn che mặt để chúng thần nhìn thấy dung mạo của nàng?” Đại thần bên dưới nôn nóng đề nghị.
một bên vừa đánh giá công chúa, một bên vừa kịch liệt thảo luận.
“Còn chưa thấy toàn bộ khuôn mặt công chúa, có lẽ cũng không sánh bằng Mạn Duẫn quận chúa đâu?” Cũng có không ít người cật lực thổi phồng Mạn Duẫn, cho dù đối phương thập phần xinh đẹp, nhưng trong lòng bọn họ, vẫn là tiểu quận chúa đẹp hơn một chút.
Rất nhiều người nghe nói như vậy, càng muốn nhìn rõ toàn bộ khuôn mặt công chúa.
Tịch Khánh Lân thấy Cửu Hoàng đệ nhìn chằm chằm công chúa, trong lòng vì Mạn Duẫn bênh vực kẻ yếu, tâm nói, từ khi nào Cửu hoàng đệ lại trở nên hoa tâm như vậy, ăn trong bát lại nhìn trong nồi.
“Công chúa đã đến hoàng đô, không bằng tháo khăn che mặt xuống, lấy chân diện mục ra mắt mọi người.” Tịch Khánh Lân hướng công chúa nói.
Người đứng ở đại điện không nói gì, chỉ nhìn về hướng Sử Minh Phi.
Sử Minh Phi cùng nàng đối diện vài lần, sau đó đứng dậy khỏi bàn, đi đến bên cạnh công chúa, nói: “Các vị đại thần muốn nhìn dung nhan của hoàng muội trẫm, trẫm có một yêu cầu, chỉ cần Hoàng đế Phong Yến quốc đáp ứng, trẫm lập tức nói nàng tháo khăn che mặt xuống”.
Mọi người tràn đầy lòng hiếu kỳ, nhưng cũng không mất đi lý trí. Vạn nhất Sử Minh Phi muốn nhân cơ hội này lấy một thành trì, loại điều kiện vô lý này, sao có thể đáp ứng. Cho nên bọn họ vẫn duy trì trầm mặc, đồng loạt nhìn Tịch Khánh Lân ngồi trên chủ vị.
“Các vị yên tâm, điều kiện này không liên quan tới giang sơn xã tắc.” Sử Minh Phi lại bổ sung thêm một câu, đánh vỡ suy đoán của mọi người.
Tịch Mân Sầm tựa vào ghế dựa sau lưng, nói: “Điều kiện gì, trước tiên nói mọi người nghe một chút.”
“Rất đơn giản, trẫm lần này đến quý quốc chính là muốn liên hôn. Trẫm biết, Phong Yến quốc Hoàng đế cùng các vị đại thần đều cật lực phản đối Hoàng muội gả cho Cửu Vương gia. Cho nên, chỉ cần người đồng ý, cho dù Hoàng muội của trẫm như thế nào, Cửu Vương gia đều phải cưới nàng.” Sử Minh Phi kiên định nhìn chúng đại thần, vẻ mặt không thương lượng.
Rất nhiều đại thần đều không lên tiếng, ai nấy đều biết Cửu Vương gia lạnh như băng sử dụng thủ đoạn cũng rất vô tình. Bon họ không dám lấy chung thân đại sự của đối phương ra làm giao dịch chính trị.
Tịch Khánh Lân không chút suy nghĩ muốn mở miệng cự tuyệt, mà một thanh âm giàu từ tính lại trầm thấp so với hắn còn nhanh hơn vang lên…
“Bổn vương đáp ứng.” Bốn chữ này, tất cả mọi người đều nghe được rành mạch.
Thanh âm từng hồi từng hồi phiêu đãng trong đại điện, tiếng ti trúc lúc này đã bị đình chỉ, chậm chạp lác đác.
Ba ba ba, tiếng vỗ tay vang lên, Sử Minh Phi nói với Tịch Mân Sầm: “Hy vọng ngài nói được làm được, trẫm đối với Hoàng muội cực kỳ trân trọng, nếu nàng có một ngày không muốn đi theo ngươi, trẫm lại đích thân tới Phong Yến quốc rước nàng về.”
Lời này lại nâng địa vị của công chúa lên một bậc, từ xưa đến nay, phàm là công chúa gả ra ngoài, không mấy quốc gia sẽ tiếp tục coi trọng. Nhưng Sử Minh Phi này lại nguyện ý tự mình đưa đón, có thể thấy được vị công chúa này có bao nhiêu sủng ái.
Nếu liên hôn lần này có thể thành công, đối với Phong Yến quốc hay Nam Trụ quốc đếu cực kỳ có lợi. Điều làm các đại thần giật mình là, Cửu Vương gia lại đáp ứng điều kiện này.
“Cửu Hoàng đệ, đệ vừa nói cái gì? Trẫm không đồng ý!” Tịch Khánh Lân tức giận phất long bào, một chưởng chụp lấy tay nắm hình rồng. thật là hồ nháo, hôm qua hắn mới nói muốn cùng tiểu quận chúa thành hôn. Mới đảo mắt, hôm nay lại đáp ứng yêu cầu vô lý của Sử Minh Phi.
hắn muốn đẩy tiểu quận chúa đi nơi nào?
Lý công công cũng giận đến đỏ mặt, khí huyết không thuận, không ngừng vỗ ngực thuận khí.
“Hoàng thượng, Cửu Vương gia cùng công chúa liên hôn đối với hai nước đều có lợi ích rất lớn. Nếu Cửu Vương gia đã đáp ứng, chúng ta vì sao không tiếp tục?” Thượng thư đại nhân dẫn đầu bước ra, đứng phía trước quần thần.
Lão nhân này là người phi thường cổ hủ, đã nhận định sự việc gì đều phải thắng mới có thể kết thúc. Từng có mấy lần, hắn quyên Tịch Khánh Lân cải cách hình bộ, dám ở ngự thư phòng quỳ ba ngày, suýt nữa cũng toi mạng. Là trung thần vì nước vì dân…
một gã đại thần nữa cũng đứng ra: “Cửu Vương gia cùng công chúa là long phượng trong loài người, hai người đồng ý liên hôn, chính là ý trời. Hơn nữa, danh hiệu Cửu Vương phi cũng đã để trống lâu rồi, công chúa lại là người xuất sắc như vậy, hoàn toàn có thể là một vị Vương phi hiền lương thục đức.”
Rất nhiều đại thần đều xuất phát từ lợi ích mà lo lắng, tất cả mọi người đều đứng ra khuyên can. Mà trong đó cũng có một số muốn nhìn thấy diện mạo thật sự của công chứ, mọi người đều phụ họa mà nói.
Bị người phản đối như vậy, Tịch Khánh Lân vỗ mạnh bàn, chén rượu cùng đĩa thức ăn đều bị đổ.
“Các ngươi đều làm phản cả phải không?” Tịch Khánh Lân tràn ngập tức giận, lực uy hiếp nhất thời tản ra. Đám quần thần ngậm miệng, không dám lại lên tiếng.
Ở đây chỉ có duy nhất một người không sợ hãi, chính là Cửu Vương gia. Tịch Mân Sầm đi tới phía trước vài bước, bộ dáng nhẹ nhàng như đi trên mây, khoanh tay mà đứng, đôi mắt không mang theo chút độ ấm nhìn về phía Tịch Khánh Lân nói: “Liên hôn lần này mang đến lợi ích rất lớn. Hoàng huynh, ta hành sự không thể theo cảm tính. Bổn vương đã đáp ứng, không có gì không thể.”
Mắt thấy hai huynh đệ sắp khắc khẩu, Lý công công cầm quạt lông, dùng sức vỗ bên người Tịch Khánh Lân, muốn hắn hạ hỏa.
Vài tên đại thần cũng quỳ trên mặt đất, khuyên Tịch Khánh Lân lấy đại cục làm trọng.
Thượng thư đại nhân Mã Khiêm đứng mũi chịu sào, tứ chi phủ phục, hô to: “Xin Hoàng thượng cân nhắc, vì bang giao giữa hai nước, liên hôn chắc chắn không thể thiếu”.
Các đại thần đứng ra, toàn bộ đều quỳ gối ở phía sau, đồng thời hôn lớn: “Xin Hoàng thượng cân nhắc.”
Tịch Khánh Lân tùy rằng là Hoàng đế, nhưng cũng không khư khư cố chấp, bình tĩnh một lát, y lui về dáng vẻ hiền hóa hàng ngày “Việc này là trẫm lo lắng, Cửu Hoàng đệ ngươi đã quyết định, liền không thể hối hận. Các ngươi đều muốn Cửu Vương gia cưới công chúa, trẫm không thể không đồng ý. Cửu Hoàng đệ, trẫm lại cho ngươi một cơ hội nữa, ngươi thật sự nguyện ý cưới công chúa?”
Câu cuối cùng, Tịch Khánh Lân nói rất nặng. Ai cũng không thấy ánh mắt hé ra tinh quang, chút gian kế đã được thực hiện lướt qua trong mắt Tịch Khánh Lân.
Chu Phi há mồm, muốn ngăn cản Cửu Vương gia…
hắn còn chưa nói gì, chợt nghe âm thanh hùng hậu của Cửu Vương gia nói “Vì sao không muốn?”
Đúng rồi, vì sao không muốn, công chúa đẹp như thiên tiên vậy, giai nhân như vậy ai không động tâm.
Vì tiểu quận chúa cảm thấy không đáng giá, Chu Phi cúi đầu thật sâu.
Lại nói, sau khi đánh nhau, Tề Hồng và Chu Dương phát hiện không thấy tiểu quận chúa, liền cùng nhau tiến cung, muốn nói cho Cửu Vương gia. Lại không nghĩ vừa tiến vào Tiêu Dao điện, lại nhìn thấy một màn như vậy.
Chu Dương nắm chặt tay, hùng hổ đi tới phía trước, dường như muốn cùng Tịch Mân Sầm liều mạng.
May mà Tề Hồng từng bước ngăn cản hắn: “Ngươi không tự mình hiểu lấy sao? Ngươi có thể đánh lại Cửu Vương gia sao? Quần thần đều ở đây, ngươi muốn nháo cái gì?” Mấy câu nói đó Tề Hồng là gào rít nói ra, âm lượng dần dần lớn lên.
May mà trong điện cực kỳ huyên náo, hai người bọn họ lại ở chỗ xa, không ai nghe thấy.
Gắt gao nắm lấy tay Chu Dương, Tề Hồng đối với Cửu Vương gia cũng sinh ra thất vọng rất lớn. hắn rốt cuộc đang đi theo loại người gì đây! Chẳng lẽ hắn có mắt không tròng sao? Trong lòng tràn ngập hoài nghi, tình cảm của Cửu Vương gia đối với tiểu quận chúa rốt cuộc là thật hay giả?
Vì một người, hy sinh nhiều công lực như vậy, tình cảm chân thành tha thiết như vậy, làm sao có thể là giả?
Càng nghĩ, Tề Hồng càng thấy có nhiều điểm không thích hợp.
“Đừng xúc động, sự tình có chút kỳ quái.” Tề Hồng lôi kéo Chu Dương trà trộn vào Tiêu Dao điện, bởi vì trong điện có rất nhiều người, cho nên hai người bọn họ không bị phát hiện.
Quần thần đều ủng hộ Cửu Vương gia cưới công chúa, mỗi người khuyên bảo vài câu.
Sử Minh Phi thấy thời cơ không sai lắm “Phong Yến quốc Hoàng đế, ngài cùng Cửu Vương gia đều đã đồng ý, vậy chuyện này liền quyết định như thế đi.”
Các đại thần đều cật lực gật đầu: “Đây chính là việc tốt của hai nước, nhất định phải làm long trọng, làm cả dân chúng cả thiên hạ đều biết.”
“Cửu Vương gia cả đời vì Phong Yến quốc tận trung, lần này đón dâu nhất định phải làm thật lớn, để dân chúng đều có thể vì người mà chúc phúc.”
Quần thần đều nóng lòng…
Chu Dương nhìn không khí vui vẻ này, khóe mắt chua chát.
Tề Hồng vỗ vỗ đầu vai hắn, ngón tay chỉ thân ảnh màu trắng trong đại điện: “Đừng uể oải như vậy, ngươi nhìn người bên kia xem.”
Nghe vậy, Chu Dương ngẩng đầu nhìn, vừa thấy lại mắng: “Nữ nhân đó có gì đẹp mắt, lại không phải tiểu quận chúa.”
Người nào đó đang nổi nóng, rất nhiều chi tiết nhỏ bé đều không chú ý tới.
Tề Hồng thở dài: “Ngươi làm sao biết tiểu quận chúa không ở trong này?”
một câu nói khiến Chu Dương ngẩng đầu, nhưng hắn lại hiểu sai ý của Tề Hồng: “nói mau, tiểu quận chúa ở đâu? Nếu nàng nghe được mấy lời vừa rồi của vương gia, khẳng định tâm cũng đau chết.”
Tề Hồng hoàn toàn bị đầu óc đần độn của hắn đánh gục, chỉ chỉ cái trán hắn một chút : “Đồ đầu gỗ, nói ngươi không hiểu được gì hết. Ngươi nhìn kỹ vị công chúa kia xem, có cảm tưởng gì?”
“Có điểm quen mắt.” Chu Dương ngóng dài cổ, nhìn vài lần. Cho dù có chút xa, nhưng thân ảnh này, khiến hắn có cảm giác rất quen thuộc.
Khi người đó xoay người lại, ánh mắt nhìn thẳng vào Chu Dương…
Chu Dương nhìn cặp mắt sáng ngời kia, im lặng không nói nên lời. Cho dù người này giả dạng có thay đổi thế nào, nhưng đôi mắt đó không lừa được người. Có lẽ người khác nhìn không ra, nhưng bọn hắn ngày ngày đều ở chung với tiểu quận chúa, sao có thể không nhận ra?
“Tiểu quận….ch….
Chu Dương nói chưa hết câu, đã bị Tề Hồng dùng bàn tay to ngăn lại: “nhỏ giọng chút!”
Đúng vậy, vị công chúa đứng đó nãy giờ chính là Mạn Duẫn. Cho dù nàng đứng ở đại điện, cũng chưa từng nói một câu, nhưng đều chứng kiến tường tận từ đầu tới cuối. Sử Minh Phi cùng Tịch Mân Sầm dụ dỗ quần thần ra sao, Tịch Khánh Lân lại đen mặt phản đối thế nào.
/162
|