Ngày đi đăng ký kết hôn là vào hai tháng sau.
Tối hôm trước Trình Phóng không thể ngủ nổi. Sáng hôm sau đã dậy sớm, bản thân chỉnh tề, cạo râu, cắt tóc, thậm chí còn dùng đồ dưỡng da của Minh Hạnh.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trước khi ra cửa còn nhìn bản thân trong gương hơn mười phút.
Lúc anh ở đối diện với camera quay phỏng vấn tin tức cũng không hồi hộp như vậy.
Huống hồ bây giờ chỉ là đi vào cục dân chính làm thủ tục, chụp một bức ảnh kết hôn.
Minh Hạnh không nhịn được cười anh.
Anh Phóng cũng vô dụng quá rồi.
Bây giờ cũng đã là Trình tổng, sao lại sợ đến đứng ngồi không yên vậy?
Từ cục dân chính đi ra mới thật sự cảm thấy ngẩn ngơ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhân viên công tác luôn khen bọn họ trai tài gái sắc, câu nào cũng nói họ trông thật đẹp.
Minh Hạnh chỉ gật đầu nói “cảm ơn”.
Cầm giấy kết hôn trên tay, Trình Phóng cúi đầu nhìn chằm chằm.
Cũng không cử động, cứ nhìn như vậy.
“Được rồi.” Minh Hạnh không nhịn được lên tiếng cắt đứt hành động của anh: “Em còn phải quay về khai báo với người nhà.”
Cô lén cầm sổ hộ khẩu đi, chủ yếu là vì quy tắc của bố quá nhiều, nói đi đăng ký ông lại làm khó người ta, cứ tiền trảm hậu tấu vậy.
Cô luôn nghe lời người nhà như vậy, chỉ có chuyện của Trình Phóng, lại làm trái lời hết lần này đến lần khác.
Ngón tay Trình Phóng nhẹ nhàng vuốt ve tờ giấy đỏ, đầu ngón tay hợp với tim dâng lên từng chút ấm áp, nhìn bao lâu cũng cảm thấy không đủ.
“Hôm đó lúc em trốn sau lưng anh, anh quay đầu liếc nhìn em, ngay cả con chúng ta trông như thế nào cũng nghĩ tới luôn.”
Anh nói vậy.
Trình Phóng nắm tay cô, siết chặt ngón tay.
Về sao họ chính là người một nhà, là một nửa còn lại của nhau đã được pháp luật chứng nhận.
Rất lâu về trước anh đã từng nghĩ có thể đến được ngày hôm nay, nhưng lúc nó thật sự đến lại cảm thấy thực sự không chân thực.
Anh đã luôn nghĩ đến cảnh tượng này rất nhiều lần.
“Trông như thế nào?” Minh Hạnh cũng tò mò hỏi anh.
Trình Phóng trả lời: “Giống em.”
“Trắng nõn nà và đáng yêu.”
“Anh còn có quà kết hôn muốn tặng Hạnh Hạnh.” Cuối cùng Trình Phóng tiếc nuối cất giấy chứng nhận kết hôn đi, lại lấy hai tập tài liệu ra.
Trong đó một là giấy chứng nhận nhà đất. Anh đã mua được một căn hộ ở trung tâm thành phố An Tân, có bốn phòng, giá mấy triệu tệ.
Đây là căn nhà xem và quyết định chọn từ cách đây hơn một tháng, hai ngày trước vừa làm xong thủ tục. Trình Phóng không nói cho Minh Hạnh, chính là muốn cho cô một bất ngờ.
Còn có một túi tài liệu khác.
Trình Phóng xoa mặt cô, anh vừa mở vừa nói: “Có phải có người nói với em, đàn ông trở nên giàu có thì sẽ thay đổi?”
Lời này chắc chắn đã nghe qua.
Câu nói rất tầm thường lại rất thành thật.
Thật ra Minh Hạnh chưa từng để tâm đến mấy lời nói như vậy, bởi vì cô cảm thấy rất buồn cười.
Cô cũng kiên quyết tin tưởng Trình Phóng của cô không phải người như thế.
“Tất cả của Trình Phóng đều là Minh Hạnh cho, vì vậy cuối cùng đều phải trả về.”
Phần tài liệu này của anh là nhờ luật pháp chứng thực với cô, tất cả của anh bây giờ, bao gồm mọi thứ từ nay về sau toàn bộ đều thuộc về cô.
Một thiếu niên bò lên từ vũng lầy có thể có được ngày hôm này đều là thành quả một tay cô tạo nên.
Chỉ vì câu nói ban đầu đó của cô: Cậu cố gắng thi đại học, tôi làm bạn gái của cậu. Bạn có biết trang tr
/67
|