Sáng sớm hôm sau, Yến Chỉ Hoài liền bị Dung Sâm lôi dậy, thúc giục hắn cùng xuống núi. Yến Chỉ Hoài thấy vẻ mặt y hưng phấn, có chút không hiểu, nghĩ rằng bọn họ cũng không phải lần đầu tiên đi nhân gian, đến tột cùng là có chuyện gì đáng giá khiến y cao hứng như vậy? Nhưng hắn không nỡ mất hứng, tùy ý Dung Sâm kéo hắn, hai người xuống núi. Vào thành Tề Huyền, Dung Sâm cũng không ngừng kéo hắn đi tới trước, Yến Chỉ Hoài dần dần phát hiện có chút không thích hợp – tại sao Dung Sâm kéo hắn chạy vào trong tòa miếu này? Hơn nữa bốn phía đều là nam nữ trẻ tuổi có đôi có cặp, vô cùng náo nhiệt, tựa hồ đang bái thần.
Yến Chỉ Hoài hấp tấp lui ra ngoài nhìn, tấm biển trên cửa miếu có ba chữ to: Miếu Nguyệt Lão. Nhất thời liền cảm thấy khóe miệng run rẩy một trận, Dung Sâm chạy ra, oán giận hắn: “Sao ngươi không nói một tiếng lại đột nhiên chạy đi? Hại ta thiếu chút nữa lạc mất ngươi.”
Yến Chỉ Hoài vừa tức giận lại buồn cười: “Ngươi có biết đây là miếu gì không? Mang ta tới nơi này bái thần, ngươi muốn cầu cái gì?”
Dung Sâm đúng lý hợp tình nói: “Đương nhiên là cầu nhân duyên, bằng không ngươi nghĩ ta và ngươi đến bái cái gì?”
Yến Chỉ Hoài hết chỗ nói rồi, thầm nghĩ Nguyệt Lão chưởng quản là nhân duyên nam nữ nhân gian, hai người bọn họ, không nói đến một người là tiên một kẻ là yêu, hơn nữa đều là nam tử, bái Nguyệt Lão có ích gì? Đang muốn mở miệng, lại nghe Dung Sâm vui vẻ nói: “Nghe nói ở Miếu Nguyệt Lão cầu được tơ hồng, đặc biệt linh nghiệm. Huống chi hôm nay là sinh thần Nguyệt Lão, nhất định là cầu được ước thấy, chúng ta đi cầu tơ hồng ha?”
Vẻ mặt chờ mong của y, Yến Chỉ Hoài nhìn thấy thì nội tâm đau xót, kỳ thật hắn muốn nói cho Dung Sâm, cái gọi là nhân duyên đều là thượng thiên đã định trước, không phải cúng bái Nguyệt Lão liền có thể được toại nguyện. Nếu dùng một tơ hồng cầu được thì có thể cột hai người lại, mãi mãi không xa nhau, vậy làm sao thế gian này có nhiều nam nữ si tình, người hữu tình như vậy cuối cùng vẫn không thể thành thân thuộc?
Nhưng mà những lời này, hắn lại không cách nào nói ra, chỉ cần nhìn Dung Sâm hân hoan nhảy nhót, toàn tâm toàn ý muốn đi cầu tơ hồng, rõ ràng là yêu tinh đã sống hơn sáu trăm năm, sao còn ngây thơ như thế. Thầm nghĩ sống cùng hắn, vô luận nói bao nhiêu lời ngu xuẩn, làm bao nhiêu việc ngu ngốc, đều có vẻ đúng lý hợp tình. Dung Sâm như vậy, kêu hắn làm sao không động tâm, vừa yêu vừa đau.
Trong đầu thoáng chốc xoay chuyển vài ý niệm, cuối cùng Yến Chỉ Hoài cũng chỉ cười cười với Dung Sâm: “Hảo, vậy chúng ta liền đi cầu tơ hồng.”
Nếu làm như vậy mà có thể làm thỏa mãn tâm nguyện của y, khiến cho y vui mừng, bất quá là cầu hai sợi tơ hồng thôi thì có gì không được?
Hai người đến sau điện, chen chúc cùng một đống nam nữ đến cầu tơ hồng, Yến Chỉ Hoài nhìn Dung Sâm cung kính lạy Nguyệt Lão vài cái, sau đó thật cẩn thận từ trong tay ông cầu hai sợi tơ hồng, nắm trong tay chen ra, rồi y như hiến vật quý mà đưa cho Yến Chỉ Hoài xem: “Nghe nói miếu Nguyệt Lão này linh nghiệm nhất, chúng ta mỗi người một cái, cột nơi cổ tay là tốt nhất?”
Yến Chỉ Hoài xem hai sợi tơ hồng kia, cười cười, lấy một cái cột vào cổ tay Dung Sâm, sau đó cầm cái còn lại cột lên cổ tay mình.
Dung Sâm ngơ ngác, nhìn nhìn tơ hồng trên cổ tay mình, lại nhìn nhìn cái trên cổ tay Yến Chỉ Hoài, tựa hồ không thể tin được Yến Chỉ Hoài lại chủ động vì y cột tơ hồng. Yến Chỉ Hoài thấy y ngây ngốc, có chút buồn cười, liền xoa nhẹ đầu y một phen, nói: “Tơ hồng này mỹ lệ lắm sao mà ngươi ngắm đến ngốc ra vậy?”
Dung Sâm phục hồi tinh thần, nhìn chằm chằm Yến Chỉ Hoài một lúc lâu, chần chờ mở miệng: “Hôm nay ngươi…… không giống như mọi ngày.”
Đổi lại trước kia, y lôi kéo Yến Chỉ Hoài đến cầu tơ hồng, nhất định sẽ bị mắng là hồ nháo. Y vốn nghĩ cho dù là da mặt dày, cũng muốn hống Yến Chỉ Hoài cột tơ hồng kia, như thế nào cũng không ngờ được Yến Chỉ Hoài chẳng những không chê cười y, ngược lại còn vẻ mặt còn thật sự chủ động giúp hắn cột tơ hồng.
Y cảm thấy mình giống như đang nằm mơ.
Không phải không muốn Yến Chỉ Hoài đối tốt với y, mà là quen thấy hắn chống cự, nhiều năm như vậy, thủy chung là mình kiên trì quấn quít lấy hắn, gần như uy hiếp khiến cho hắn lưu lại bên mình. Cho tới bây giờ y còn không dám tin tưởng, Yến Chỉ Hoài thật sự đã tiếp nhận y rồi sao?
Đối mặt ánh mắt kinh nghi bất định của y, Yến Chỉ Hoài không khỏi thở dài: “Tại sao lại không giống?”
“Nếu là trước kia, ngươi nhất định mắng ta hồ nháo……”
Yến Chỉ Hoài lập tức cười to, rồi ho khan một tiếng, nghiêm mặt nói: “Cho dù ta mắng ngươi hồ nháo, ngươi cũng nhất quyết kéo ta không cầu được tơ hồng không bỏ qua a? Còn nữa, ngươi hồ nháo như thế nào thì cuối cùng không phải ta đều chiều ngươi sao?”
Dung Sâm nhớ tới bản thân từng làm mấy chuyện hồ đồ, lập tức đỏ mặt, sau một hồi y mới nhỏ giọng nói: “Nếu ta không như vậy, ngươi sẽ không lưu lại. Ngươi…… Hiện tại là thật tâm thích ta sao? Không phải hống ta để gạt ta đi?” Y xoay mặt đi, buồn bã hờn dỗi nói, “Ta mặc kệ, tơ hồng đã cột rồi, không cho phép ngươi chối cãi nữa.”
Y có chút không dám nhìn mặt Yến Chỉ Hoài, cúi đầu xoay người nhăn nhó miết, nếu so sánh với cái tên Đại vương yêu quái bá đạo mãnh liệt kia, thì quả thực là khác nhau một trời một vực. Yến Chỉ Hoài không khỏi trong lòng tưởng, ngươi đã dám buộc ta thành thân, còn có khí phách lược hạ ngoan như vậy nói, sao bây giờ lại thẹn thùng giống một đại cô nương a?
Nhưng mà hắn cũng biết trong lòng Dung Sâm đang lo lắng cái gì. Mấy trăm năm qua, vẫn chấp nhất không chịu buông tay là y, trả giá càng nhiều thì càng sợ hãi không chiếm được đáp lại, mà hắn…… Thật sự đã cho Dung Sâm quá ít. Tuy nói hứa hẹn muốn sống cùng y, lại phải đợi bốn trăm năm sau, Dung Sâm không giận dỗi sao được?
“Đứa ngốc.” Khe khẽ thở dài, Yến Chỉ Hoài sờ sờ đầu Dung Sâm, thanh âm ôn nhu, “Bất quá là bốn trăm năm, trong nháy mắt sẽ trôi qua. Nếu ta đã đáp ứng muốn sống cùng ngươi, sao lại nuốt lời? Bây giờ ngươi chuyên tâm tu luyện, nói không chừng còn có thể rút ngắn thời gian độ kiếp, không cần tới bốn trăm năm liền có thể thăng lên làm long.”
Dung Sâm rầu rĩ nói: “Làm thần tiên có cái gì tốt? Ta thấy ngươi luôn luôn cẩn thận, không thể tự do, về sau ta làm Long, có phải làm việc cũng cần thật cẩn thận, quy củ hay không?”
Yến Chỉ Hoài cười nói: “Ngươi sai rồi, Long có thể nói là chủng tộc tự do nhất thiên giới, đến lúc đó ngươi hô phong hoán vũ, phúc trạch một phương, so với ta còn uy phong hơn, chỉ sợ ta cũng phải hâm mộ ngươi.”
Dung Sâm quay đầu nói: “Ta không cần ngươi hâm mộ, ta chỉ cần ngươi thích ta là đủ rồi.”
Yến Chỉ Hoài cười cười, không nói gì.
Hắn làm sao không biết tính tình Dung Sâm quen tự do, làm thần thượng giới so với làm yêu hạ giới, tất nhiên có nhiều trói buộc hơn. Nhưng nếu y là yêu tinh, thọ mệnh chung quy hữu hạn, ngàn năm vừa đến, vô luận như thế nào cũng phải chịu độ kiếp, may mắn qua được thì có thể hóa rồng, nếu bất hạnh, sẽ là kết cục ngũ lôi oanh đỉnh, hôi phi yên diệt.
Hắn hao hết tâm lực, cũng chỉ muốn Dung Sâm có thể tu thành chính quả. Thoát khỏi luân hồi, xoá tên trong sổ sinh tử, tùy tâm sở dục, ngao du tứ phương. Chuyện hắn có khả năng làm cho y, cũng chỉ có như vậy thôi.
Sau khi trở lại động phủ, Dung Sâm vui vẻ ngắm nghía tơ hồng trên cổ tay. Y nhìn một hồi lâu, thật cẩn thận dùng tay áo che khuất nó, quay lại ngồi bên Yến Chỉ Hoài, cười nói: “Ta nghe nói Long huyết thần kỳ nhất, phàm là vật được ngâm qua Long huyết, có thể bảo ngàn năm không hư. Chờ ta hóa Long, liền dùng long huyết ngâm tơ hồng của ta và ngươi, tránh cho thời gian trôi qua sẽ bị hỏng đi.”
Yến Chỉ Hoài há miệng thở dốc, lại chưa nói cái gì, chỉ cười cười hạ mắt.
Ngón tay nhẹ nhàng xoa sợi tơ hồng kia, bốn trăm năm sau, ngày gặp lại trên Thiên đình, có lẽ Dung Sâm ngay cả tơ hồng này là từ đâu ra cũng không thể nhớ rõ.
Trên đời này làm sao có vật có thể giữ gìn qua ngàn vạn năm.
Hắn nghĩ nếu Dung Sâm biết hắn đã lừa y, tương lai không biết có hận hắn không – nhưng mà tương lai, có lẽ y ngay cả mình từng như thế nào lừa gạt y, cũng không nhớ nổi.
Bất quá là bốn trăm năm mà thôi, với hắn mà nói, chỉ là chớp mắt thoáng qua.
Mà sau ngàn năm vạn năm, cho dù bọn họ gặp lại nhau, cũng đã là người xa lạ.
Yến Chỉ Hoài hấp tấp lui ra ngoài nhìn, tấm biển trên cửa miếu có ba chữ to: Miếu Nguyệt Lão. Nhất thời liền cảm thấy khóe miệng run rẩy một trận, Dung Sâm chạy ra, oán giận hắn: “Sao ngươi không nói một tiếng lại đột nhiên chạy đi? Hại ta thiếu chút nữa lạc mất ngươi.”
Yến Chỉ Hoài vừa tức giận lại buồn cười: “Ngươi có biết đây là miếu gì không? Mang ta tới nơi này bái thần, ngươi muốn cầu cái gì?”
Dung Sâm đúng lý hợp tình nói: “Đương nhiên là cầu nhân duyên, bằng không ngươi nghĩ ta và ngươi đến bái cái gì?”
Yến Chỉ Hoài hết chỗ nói rồi, thầm nghĩ Nguyệt Lão chưởng quản là nhân duyên nam nữ nhân gian, hai người bọn họ, không nói đến một người là tiên một kẻ là yêu, hơn nữa đều là nam tử, bái Nguyệt Lão có ích gì? Đang muốn mở miệng, lại nghe Dung Sâm vui vẻ nói: “Nghe nói ở Miếu Nguyệt Lão cầu được tơ hồng, đặc biệt linh nghiệm. Huống chi hôm nay là sinh thần Nguyệt Lão, nhất định là cầu được ước thấy, chúng ta đi cầu tơ hồng ha?”
Vẻ mặt chờ mong của y, Yến Chỉ Hoài nhìn thấy thì nội tâm đau xót, kỳ thật hắn muốn nói cho Dung Sâm, cái gọi là nhân duyên đều là thượng thiên đã định trước, không phải cúng bái Nguyệt Lão liền có thể được toại nguyện. Nếu dùng một tơ hồng cầu được thì có thể cột hai người lại, mãi mãi không xa nhau, vậy làm sao thế gian này có nhiều nam nữ si tình, người hữu tình như vậy cuối cùng vẫn không thể thành thân thuộc?
Nhưng mà những lời này, hắn lại không cách nào nói ra, chỉ cần nhìn Dung Sâm hân hoan nhảy nhót, toàn tâm toàn ý muốn đi cầu tơ hồng, rõ ràng là yêu tinh đã sống hơn sáu trăm năm, sao còn ngây thơ như thế. Thầm nghĩ sống cùng hắn, vô luận nói bao nhiêu lời ngu xuẩn, làm bao nhiêu việc ngu ngốc, đều có vẻ đúng lý hợp tình. Dung Sâm như vậy, kêu hắn làm sao không động tâm, vừa yêu vừa đau.
Trong đầu thoáng chốc xoay chuyển vài ý niệm, cuối cùng Yến Chỉ Hoài cũng chỉ cười cười với Dung Sâm: “Hảo, vậy chúng ta liền đi cầu tơ hồng.”
Nếu làm như vậy mà có thể làm thỏa mãn tâm nguyện của y, khiến cho y vui mừng, bất quá là cầu hai sợi tơ hồng thôi thì có gì không được?
Hai người đến sau điện, chen chúc cùng một đống nam nữ đến cầu tơ hồng, Yến Chỉ Hoài nhìn Dung Sâm cung kính lạy Nguyệt Lão vài cái, sau đó thật cẩn thận từ trong tay ông cầu hai sợi tơ hồng, nắm trong tay chen ra, rồi y như hiến vật quý mà đưa cho Yến Chỉ Hoài xem: “Nghe nói miếu Nguyệt Lão này linh nghiệm nhất, chúng ta mỗi người một cái, cột nơi cổ tay là tốt nhất?”
Yến Chỉ Hoài xem hai sợi tơ hồng kia, cười cười, lấy một cái cột vào cổ tay Dung Sâm, sau đó cầm cái còn lại cột lên cổ tay mình.
Dung Sâm ngơ ngác, nhìn nhìn tơ hồng trên cổ tay mình, lại nhìn nhìn cái trên cổ tay Yến Chỉ Hoài, tựa hồ không thể tin được Yến Chỉ Hoài lại chủ động vì y cột tơ hồng. Yến Chỉ Hoài thấy y ngây ngốc, có chút buồn cười, liền xoa nhẹ đầu y một phen, nói: “Tơ hồng này mỹ lệ lắm sao mà ngươi ngắm đến ngốc ra vậy?”
Dung Sâm phục hồi tinh thần, nhìn chằm chằm Yến Chỉ Hoài một lúc lâu, chần chờ mở miệng: “Hôm nay ngươi…… không giống như mọi ngày.”
Đổi lại trước kia, y lôi kéo Yến Chỉ Hoài đến cầu tơ hồng, nhất định sẽ bị mắng là hồ nháo. Y vốn nghĩ cho dù là da mặt dày, cũng muốn hống Yến Chỉ Hoài cột tơ hồng kia, như thế nào cũng không ngờ được Yến Chỉ Hoài chẳng những không chê cười y, ngược lại còn vẻ mặt còn thật sự chủ động giúp hắn cột tơ hồng.
Y cảm thấy mình giống như đang nằm mơ.
Không phải không muốn Yến Chỉ Hoài đối tốt với y, mà là quen thấy hắn chống cự, nhiều năm như vậy, thủy chung là mình kiên trì quấn quít lấy hắn, gần như uy hiếp khiến cho hắn lưu lại bên mình. Cho tới bây giờ y còn không dám tin tưởng, Yến Chỉ Hoài thật sự đã tiếp nhận y rồi sao?
Đối mặt ánh mắt kinh nghi bất định của y, Yến Chỉ Hoài không khỏi thở dài: “Tại sao lại không giống?”
“Nếu là trước kia, ngươi nhất định mắng ta hồ nháo……”
Yến Chỉ Hoài lập tức cười to, rồi ho khan một tiếng, nghiêm mặt nói: “Cho dù ta mắng ngươi hồ nháo, ngươi cũng nhất quyết kéo ta không cầu được tơ hồng không bỏ qua a? Còn nữa, ngươi hồ nháo như thế nào thì cuối cùng không phải ta đều chiều ngươi sao?”
Dung Sâm nhớ tới bản thân từng làm mấy chuyện hồ đồ, lập tức đỏ mặt, sau một hồi y mới nhỏ giọng nói: “Nếu ta không như vậy, ngươi sẽ không lưu lại. Ngươi…… Hiện tại là thật tâm thích ta sao? Không phải hống ta để gạt ta đi?” Y xoay mặt đi, buồn bã hờn dỗi nói, “Ta mặc kệ, tơ hồng đã cột rồi, không cho phép ngươi chối cãi nữa.”
Y có chút không dám nhìn mặt Yến Chỉ Hoài, cúi đầu xoay người nhăn nhó miết, nếu so sánh với cái tên Đại vương yêu quái bá đạo mãnh liệt kia, thì quả thực là khác nhau một trời một vực. Yến Chỉ Hoài không khỏi trong lòng tưởng, ngươi đã dám buộc ta thành thân, còn có khí phách lược hạ ngoan như vậy nói, sao bây giờ lại thẹn thùng giống một đại cô nương a?
Nhưng mà hắn cũng biết trong lòng Dung Sâm đang lo lắng cái gì. Mấy trăm năm qua, vẫn chấp nhất không chịu buông tay là y, trả giá càng nhiều thì càng sợ hãi không chiếm được đáp lại, mà hắn…… Thật sự đã cho Dung Sâm quá ít. Tuy nói hứa hẹn muốn sống cùng y, lại phải đợi bốn trăm năm sau, Dung Sâm không giận dỗi sao được?
“Đứa ngốc.” Khe khẽ thở dài, Yến Chỉ Hoài sờ sờ đầu Dung Sâm, thanh âm ôn nhu, “Bất quá là bốn trăm năm, trong nháy mắt sẽ trôi qua. Nếu ta đã đáp ứng muốn sống cùng ngươi, sao lại nuốt lời? Bây giờ ngươi chuyên tâm tu luyện, nói không chừng còn có thể rút ngắn thời gian độ kiếp, không cần tới bốn trăm năm liền có thể thăng lên làm long.”
Dung Sâm rầu rĩ nói: “Làm thần tiên có cái gì tốt? Ta thấy ngươi luôn luôn cẩn thận, không thể tự do, về sau ta làm Long, có phải làm việc cũng cần thật cẩn thận, quy củ hay không?”
Yến Chỉ Hoài cười nói: “Ngươi sai rồi, Long có thể nói là chủng tộc tự do nhất thiên giới, đến lúc đó ngươi hô phong hoán vũ, phúc trạch một phương, so với ta còn uy phong hơn, chỉ sợ ta cũng phải hâm mộ ngươi.”
Dung Sâm quay đầu nói: “Ta không cần ngươi hâm mộ, ta chỉ cần ngươi thích ta là đủ rồi.”
Yến Chỉ Hoài cười cười, không nói gì.
Hắn làm sao không biết tính tình Dung Sâm quen tự do, làm thần thượng giới so với làm yêu hạ giới, tất nhiên có nhiều trói buộc hơn. Nhưng nếu y là yêu tinh, thọ mệnh chung quy hữu hạn, ngàn năm vừa đến, vô luận như thế nào cũng phải chịu độ kiếp, may mắn qua được thì có thể hóa rồng, nếu bất hạnh, sẽ là kết cục ngũ lôi oanh đỉnh, hôi phi yên diệt.
Hắn hao hết tâm lực, cũng chỉ muốn Dung Sâm có thể tu thành chính quả. Thoát khỏi luân hồi, xoá tên trong sổ sinh tử, tùy tâm sở dục, ngao du tứ phương. Chuyện hắn có khả năng làm cho y, cũng chỉ có như vậy thôi.
Sau khi trở lại động phủ, Dung Sâm vui vẻ ngắm nghía tơ hồng trên cổ tay. Y nhìn một hồi lâu, thật cẩn thận dùng tay áo che khuất nó, quay lại ngồi bên Yến Chỉ Hoài, cười nói: “Ta nghe nói Long huyết thần kỳ nhất, phàm là vật được ngâm qua Long huyết, có thể bảo ngàn năm không hư. Chờ ta hóa Long, liền dùng long huyết ngâm tơ hồng của ta và ngươi, tránh cho thời gian trôi qua sẽ bị hỏng đi.”
Yến Chỉ Hoài há miệng thở dốc, lại chưa nói cái gì, chỉ cười cười hạ mắt.
Ngón tay nhẹ nhàng xoa sợi tơ hồng kia, bốn trăm năm sau, ngày gặp lại trên Thiên đình, có lẽ Dung Sâm ngay cả tơ hồng này là từ đâu ra cũng không thể nhớ rõ.
Trên đời này làm sao có vật có thể giữ gìn qua ngàn vạn năm.
Hắn nghĩ nếu Dung Sâm biết hắn đã lừa y, tương lai không biết có hận hắn không – nhưng mà tương lai, có lẽ y ngay cả mình từng như thế nào lừa gạt y, cũng không nhớ nổi.
Bất quá là bốn trăm năm mà thôi, với hắn mà nói, chỉ là chớp mắt thoáng qua.
Mà sau ngàn năm vạn năm, cho dù bọn họ gặp lại nhau, cũng đã là người xa lạ.
/48
|