Cao Cường không biết sau này là một thành viên của hắc xã rồi thì nên sống ra làm sao nữa. Bởi vậy vừa đi hắn vừa cố gắng lục lọi trong đầu những ký ức về phim ảnh hay tiểu thuyết xã hội đen gì đó.
Chưa có năng lực để phản kháng nên hết cách rồi, mà dù có chấp nhận gia nhập hắc bang thì Cao Cường cũng muốn bản thân phải sống làm sao cho nó có phong cách mới được nha.
Chẳng hạn nghĩa khí như Trần Hào Nam hay Gà Rừng gì đó trong phim chẳng hạn. Hoặc không thì cũng phải thuộc dạng bá đạo khét tiếng như mấy tay anh chị trong Cửu Long Thành Trại mới oách.
“Đến rồi” – Giọng nói của Bình thúc đột ngột vang lên, để cho Cao Cường còn đang mơ mộng viễn cảnh làm lão đại hắc xã khẽ giật mình bừng tỉnh.
Không nghĩ tới tổng bộ hắc bang vậy mà ẩn mình trong khu chợ ồn ào thế này đâu. Cao Cường đưa mắt quan sát xem nơi mình sắp sửa lăn lộn liệu có khí thế oai hùng như trong tưởng tượng hay không.
Thế nhưng chỉ vừa quét mắt tới thôi mà Cao Cường đã ngay lập tức đứng hình. Sư tử đá trước cổng đâu rồi? Cửa gỗ bảng hiệu bang phái đâu rồi? Đông đảo thành viên giang hồ cộm cán cũng đâu hết cả rồi?
Tổng bộ hắc bang như trong tưởng tượng của hắn không thấy đâu cả. Lúc này trước mắt Cao Cường lại là một kho hàng rộng lớn xếp đầy giá gỗ bên trên bầy các loại trái cây như là Táo, Ổi, Cóc, Soài.
Và thay vì có một đám côn đồ khệnh khạng ngồi trà thuốc tán phét, thì “tổng bộ hắc bang” này lại có năm thanh niên cao lớn khoẻ mạnh đang hùng hục bốc dỡ những thùng trái cây từ trên xe ô tô tải xuống.
“Còn thất thần cái gì nữa?” – Thấy hắn vẫn còn ngơ ngơ đứng đó, Bình thúc trừng mắt quát một câu rồi quay người dẫn trước tiến vào kho hàng.
Đến lúc này Cao Cường đương nhiên đã nhận ra mình là hiểu lầm Bình thúc rồi. Vị đại thúc này đúng gọi là lão thật đấy, nhưng không phải lão đại giang hồ mà chỉ là một vị lão bản kinh doanh trong chợ thôi.
Kho hàng rộng khoảng tám mươi mét vuông gì đó, sâu bên trong cùng có một khoảng trống được xếp đặt bộ bàn ghế. Cao Cường vừa đi vào tới nơi thì Bình thúc chỉ bộ ấm chén trên bàn và hỏi:
“Chắc hẳn biết pha trà chứ hả? Pha một ấm đi”
Mấy năm sống trên chùa với lão hoà thượng, cơm cháo có thể thiếu thốn chứ trà thì có mà uống no bể bụng thì thôi. Vả lại có ấm trà thôi mà cũng không biết pha thì sống quá vô dụng rồi.
Cao Cường cũng không có nói nhảm cái gì, khẽ gật đầu một cái rồi mang ấm trà đi đổ bã với rửa cho sạch sẽ. Xong xuôi chạy trở lại tráng qua trà cho sạch bụi xong mới cho vào ấm và thêm nước sôi.
Cách pha trà thông thường đến nỗi không thể thông thường hơn. Được cái Cao Cường tráng trà sạch sẽ cẩn thận chứ không như mấy thằng nhóc nhân công kia cứ cho bừa trà vào rồi thêm nước sôi là xong.
Riêng cái thao tác nhỏ nhặt này đủ để Bình thúc cảm thấy khá là hài lòng. Khẽ đưa tay ra hiệu cho Cao Cường cũng ngồi xuống rồi Bình thúc mới tiếp tục hỏi thăm:
“Nhìn tiểu tử ngươi chắc hẳn còn đang tuổi ăn tuổi học. Hoàn cảnh khó khăn lắm hay sao mà lại lăn lộn đến chợ xin việc thế này?”
Mặc dù rất biết ơn Bình thúc ra tay giải cứu nguy nan, xong cũng không thể khai ra bản thân là đang tránh né truy sát được, Cao Cường ngay lập tức lái câu chuyện sang hướng khác:
“Ta mới từ nông thôn lên thành phố, cũng vì kiếm miếng cơm manh áo qua ngày mà thôi. Có điều ta dám chắc ta với ngài không có nhận thức, thế nào Bình thúc ngài lại biết tên ta?”
Nghi hoặc này của Cao Cường để cho Bình thúc nghe xong bỗng ôm bụng vỗ bàn cười sặc sụa. Mà cái kiểu tự nhiên cười như điên thế này đương nhiên khiến Cao Cường chẳng hiểu ra làm sao cả.
Cao Cường còn đang định hỏi xem Bình thúc có ăn nhầm thứ gì hay là quên chưa uống thuốc? Thì lại thấy Bình thúc ho khan chữa thẹn vài cái rồi cố gắng nhịn cười mà giải thích:
“Nguyên nhân là do nhìn thấy tiểu tử ngươi làm ta nhớ lại ban đầu tới chợ Tây Biên này. Khi đó ta cũng lang thang xin việc khắp nơi, mà không biết rằng hành động của mình xâm phạm lợi ích của hắc bang”
“Sau khi bị đánh một trận thừa sống thiếu chết, mới có người tiết lộ cho ta biết hoạt động bốc dỡ hàng hoá trong chợ là do đám hắc bang thầu hết. Muốn yên ổn làm việc thì phải đăng ký và nộp phí bảo kê”
“Bà mẹ nó bốc vác hoa quả chỉ được có mấy xu mấy hào mà còn phải nộp phí bảo kê? Muốn ăn chặn đồng tiền vất vả mồ hôi sương máu của ta sao? Phải xem đám côn đồ đó có bản lĩnh để ăn hay không”
Tuyệt vời, nghe tới đây trong đầu Cao Cường không khỏi hứng khởi gào thét. Dám chắc sau đó Bình thúc hô hào tụ họp huynh đệ bốc vác lại để cùng nhau đánh trả cái đám hắc bang vô sỉ vô bỉ kia đi?
Dưới cơn mưa tầm tã, hai phe với nhân số đông đảo đứng đối mặt hằm hè lẫn nhau. Trong tay kẻ nào kẻ nấy nắm lăm lăm đao kiếm gậy gộc, không ngừng chửi tục lăng mạ địch nhân ở phía đối diện.
Và rồi tiếng sấm sét trên tận trời cao như thể thay thế câu hiệu lệnh, hai phe cứ vậy xông lên điên cuồng đâm chém. Máu me rơi vãi hoà cùng nước mưa, tạo thành những dòng suối đỏ lòm chảy ngang dọc.
Cuộc chiến dừng lại với kết cục tử thương vô số. Mặc dù không phân định thắng thua nhưng Bình thúc từ đó tiếng tăm lẫy lừng. Dù là lão đại hắc bang lớn mạnh nhất cũng phải nể mặt Bình thúc một hai đi.
Muốn biết xem có đúng với những gì mà mình đã suy đoán hay không, cho nên nhân lúc Bình thúc dừng nói để rót trà, Cao Cường đầy hào hứng tranh thủ mở miệng dò hỏi:
“Bình thúc khi đó đứng ra hô hào kêu gọi những người làm bốc vác trong chợ quy tụ lại phản kháng sao?”
Ngạc nhiên thay Bình thúc nghe xong vậy mà lắc đầu. Chẳng lẽ Bình thúc một mình chống lại Mafia? Không để Cao Cường kịp tưởng tượng linh tinh, Bình thúc nhấp một ngụm trà rồi tiếp tục nói:
“Ta khi đó mới tới thì quen biết ai mà hô hào? Nhờ cậy vào sức khoẻ của tuổi trẻ mà mỗi lần bị bắt nộp phí ta đều bật lại đám côn đồ đó thôi. Đáng tiếc khi đó ta đã đánh giá bản thân mình quá cao”
“Để rồi mỗi lần đều bị bọn chúng đánh cho một trận ươn hết cả người. Tiền bạc tiết kiệm được bao nhiêu cũng nướng sạch vào chữa trị thương thế. Số lần ta nằm bẹp dí trên giường có khoảng trăm lần gì đó đi”
“Mà cứ bình phục rồi đi làm được khoảng nửa tháng là lại bị đập cho nằm bẹp tới cả tháng. Suốt ba bốn năm liền ta cứ lì lợm như thế, sau này đám côn đồ hắc xã chán chẳng buồn tìm tới ta để làm phiền nữa”
“Chính có cái thành tích bị đánh mãi mà không chết này nên dân bốc vác trong chợ trêu chọc ta sống giai như con gián. Bà mẹ nó, nghĩ lại ta thấy mình khi xưa thật dại dột. Chịu nộp phí rồi yên ổn làm ăn, vừa không bị đau đớn hành hạ, có khi còn sớm phát tài được vài năm cũng nên”
WTF? What’s going on? Tràng cảnh chiến đấu hoành tráng hoa lệ đâu? Tại sao kịch bản lại rắm chó thế này? Không thể tin nổi Bình thúc lại bị đánh cho như chó suốt ba bốn năm liền?
Đến lúc này thì Cao Cường cũng hiểu Bình thúc khi nãy là hô bừa gọi bậy mà trùng hợp lại đúng tên hắn mà thôi. Không phải con gián vẫn thường được gọi là tiểu cường đó sao.
Có điều hình tượng một Bình thúc oai hùng kiêu hãnh trong lòng hắn cũng theo những lời bộc bạch kia mà vỡ nát tan tành rồi. Chỉ là còn điểm nghi vấn nên Cao Cường vội vàng dò hỏi:
“Thế nhưng sao ta thấy hai gã côn đồ khi nãy có vẻ sợ Bình thúc ngài quá vậy?”
Đáp lại câu hỏi này Bình thúc quăng cho Cao Cường một ánh mắt như thể đang nhìn thằng ngốc. Xong để tránh Cao Cường nghĩ ngợi linh tinh, Bình thúc vẫn là ngắn gọn giải đáp một câu:
“Vì lão tử giàu”
Nghe cái đáp án này của Bình thúc mà khoé miệng Cao Cường không khỏi có chút giật giật. Thế nhưng đây là lý do phi thường chính đáng cho nên hắn chẳng thể phản bác được gì.
Ngày xưa vào tù ra tội thân mang tiền án tiền sự mới khiến người ta sợ sệt. Chứ ngày nay thì cái đám có nhiều tiền mặt mới là những kẻ nguy hiểm hơn cả. Có tiền sai khiến được cả ma quỷ nha.
Đưa mắt nhìn Cao Cường lặng thinh ngồi đó, Bình thúc nhấc chén trà lên nhấp một ngụm nhỏ. Hiện tại đã sống quá nửa đời người, nhờ mấy chục năm lăn lộn ở chợ Tây Biên mà Bình thúc có cơ hội tiếp xúc và va chạm với rất nhiều thể loại người.
Nghèo cùng cực có, giàu nứt vách có. Thật thà chất phác hay gian manh vô sỉ cũng có. Và tất nhiên chẳng thiếu những trường hợp sa cơ lỡ vận hay cùng đường mạt lộ gì đó.
Như đã kể trên thì Bình thúc nhìn thấy ở Cao Cường hình ảnh thời trẻ tuổi của ông. Xong nó không đơn giản chỉ là những ký ức về quãng thời gian chật vật gánh chịu những trận đòn từ đám côn đồ. Mà còn bao hàm cả lý do vì sao Bình thúc phải tới chợ Tây Biên này tìm đường sống nữa.
Bình thúc năm đó bởi đánh què hai chân nhi tử của trưởng thôn, mà trong đêm phải trốn khỏi quê nhà chạy tới thành phố Tân Long này. Học thức nghề ngỗng không có, chỉ có mỗi sức khoẻ nên mới mò tới chợ Tây Biên kiếm lấy một chân bốc vác.
Ban đầu chỉ là dự tính kiếm miếng ăn hàng ngày, sau bởi đã quen với lối sống sinh hoạt ở đây cho nên Bình thúc quyết định bám trụ lại. Có bao nhiêu tiền tích góp đầu tư hết cho sạp trái cây nho nhỏ.
May mắn ông trời phù hộ nên việc kinh doanh của Bình thúc không quá khó khăn. Sau hai chục năm vất vả Bình thúc hiện tại là nhà cung cấp trái cây cho rất nhiều khách sạn lớn trong trung tâm thành phố.
Bình thúc bản thân mang cố sự và ông cũng nhìn ra điểm này ở Cao Cường. Nếu nói không lăn tăn Cao Cường vướng mắc phải chuyện gì thì là nói dối. Nói thẳng ra là vì cử chỉ hành vi của Cao Cường không để cho Bình thúc thấy ác cảm nên ông mới cố tình phớt lờ coi như không biết mà thôi.
Chưa có năng lực để phản kháng nên hết cách rồi, mà dù có chấp nhận gia nhập hắc bang thì Cao Cường cũng muốn bản thân phải sống làm sao cho nó có phong cách mới được nha.
Chẳng hạn nghĩa khí như Trần Hào Nam hay Gà Rừng gì đó trong phim chẳng hạn. Hoặc không thì cũng phải thuộc dạng bá đạo khét tiếng như mấy tay anh chị trong Cửu Long Thành Trại mới oách.
“Đến rồi” – Giọng nói của Bình thúc đột ngột vang lên, để cho Cao Cường còn đang mơ mộng viễn cảnh làm lão đại hắc xã khẽ giật mình bừng tỉnh.
Không nghĩ tới tổng bộ hắc bang vậy mà ẩn mình trong khu chợ ồn ào thế này đâu. Cao Cường đưa mắt quan sát xem nơi mình sắp sửa lăn lộn liệu có khí thế oai hùng như trong tưởng tượng hay không.
Thế nhưng chỉ vừa quét mắt tới thôi mà Cao Cường đã ngay lập tức đứng hình. Sư tử đá trước cổng đâu rồi? Cửa gỗ bảng hiệu bang phái đâu rồi? Đông đảo thành viên giang hồ cộm cán cũng đâu hết cả rồi?
Tổng bộ hắc bang như trong tưởng tượng của hắn không thấy đâu cả. Lúc này trước mắt Cao Cường lại là một kho hàng rộng lớn xếp đầy giá gỗ bên trên bầy các loại trái cây như là Táo, Ổi, Cóc, Soài.
Và thay vì có một đám côn đồ khệnh khạng ngồi trà thuốc tán phét, thì “tổng bộ hắc bang” này lại có năm thanh niên cao lớn khoẻ mạnh đang hùng hục bốc dỡ những thùng trái cây từ trên xe ô tô tải xuống.
“Còn thất thần cái gì nữa?” – Thấy hắn vẫn còn ngơ ngơ đứng đó, Bình thúc trừng mắt quát một câu rồi quay người dẫn trước tiến vào kho hàng.
Đến lúc này Cao Cường đương nhiên đã nhận ra mình là hiểu lầm Bình thúc rồi. Vị đại thúc này đúng gọi là lão thật đấy, nhưng không phải lão đại giang hồ mà chỉ là một vị lão bản kinh doanh trong chợ thôi.
Kho hàng rộng khoảng tám mươi mét vuông gì đó, sâu bên trong cùng có một khoảng trống được xếp đặt bộ bàn ghế. Cao Cường vừa đi vào tới nơi thì Bình thúc chỉ bộ ấm chén trên bàn và hỏi:
“Chắc hẳn biết pha trà chứ hả? Pha một ấm đi”
Mấy năm sống trên chùa với lão hoà thượng, cơm cháo có thể thiếu thốn chứ trà thì có mà uống no bể bụng thì thôi. Vả lại có ấm trà thôi mà cũng không biết pha thì sống quá vô dụng rồi.
Cao Cường cũng không có nói nhảm cái gì, khẽ gật đầu một cái rồi mang ấm trà đi đổ bã với rửa cho sạch sẽ. Xong xuôi chạy trở lại tráng qua trà cho sạch bụi xong mới cho vào ấm và thêm nước sôi.
Cách pha trà thông thường đến nỗi không thể thông thường hơn. Được cái Cao Cường tráng trà sạch sẽ cẩn thận chứ không như mấy thằng nhóc nhân công kia cứ cho bừa trà vào rồi thêm nước sôi là xong.
Riêng cái thao tác nhỏ nhặt này đủ để Bình thúc cảm thấy khá là hài lòng. Khẽ đưa tay ra hiệu cho Cao Cường cũng ngồi xuống rồi Bình thúc mới tiếp tục hỏi thăm:
“Nhìn tiểu tử ngươi chắc hẳn còn đang tuổi ăn tuổi học. Hoàn cảnh khó khăn lắm hay sao mà lại lăn lộn đến chợ xin việc thế này?”
Mặc dù rất biết ơn Bình thúc ra tay giải cứu nguy nan, xong cũng không thể khai ra bản thân là đang tránh né truy sát được, Cao Cường ngay lập tức lái câu chuyện sang hướng khác:
“Ta mới từ nông thôn lên thành phố, cũng vì kiếm miếng cơm manh áo qua ngày mà thôi. Có điều ta dám chắc ta với ngài không có nhận thức, thế nào Bình thúc ngài lại biết tên ta?”
Nghi hoặc này của Cao Cường để cho Bình thúc nghe xong bỗng ôm bụng vỗ bàn cười sặc sụa. Mà cái kiểu tự nhiên cười như điên thế này đương nhiên khiến Cao Cường chẳng hiểu ra làm sao cả.
Cao Cường còn đang định hỏi xem Bình thúc có ăn nhầm thứ gì hay là quên chưa uống thuốc? Thì lại thấy Bình thúc ho khan chữa thẹn vài cái rồi cố gắng nhịn cười mà giải thích:
“Nguyên nhân là do nhìn thấy tiểu tử ngươi làm ta nhớ lại ban đầu tới chợ Tây Biên này. Khi đó ta cũng lang thang xin việc khắp nơi, mà không biết rằng hành động của mình xâm phạm lợi ích của hắc bang”
“Sau khi bị đánh một trận thừa sống thiếu chết, mới có người tiết lộ cho ta biết hoạt động bốc dỡ hàng hoá trong chợ là do đám hắc bang thầu hết. Muốn yên ổn làm việc thì phải đăng ký và nộp phí bảo kê”
“Bà mẹ nó bốc vác hoa quả chỉ được có mấy xu mấy hào mà còn phải nộp phí bảo kê? Muốn ăn chặn đồng tiền vất vả mồ hôi sương máu của ta sao? Phải xem đám côn đồ đó có bản lĩnh để ăn hay không”
Tuyệt vời, nghe tới đây trong đầu Cao Cường không khỏi hứng khởi gào thét. Dám chắc sau đó Bình thúc hô hào tụ họp huynh đệ bốc vác lại để cùng nhau đánh trả cái đám hắc bang vô sỉ vô bỉ kia đi?
Dưới cơn mưa tầm tã, hai phe với nhân số đông đảo đứng đối mặt hằm hè lẫn nhau. Trong tay kẻ nào kẻ nấy nắm lăm lăm đao kiếm gậy gộc, không ngừng chửi tục lăng mạ địch nhân ở phía đối diện.
Và rồi tiếng sấm sét trên tận trời cao như thể thay thế câu hiệu lệnh, hai phe cứ vậy xông lên điên cuồng đâm chém. Máu me rơi vãi hoà cùng nước mưa, tạo thành những dòng suối đỏ lòm chảy ngang dọc.
Cuộc chiến dừng lại với kết cục tử thương vô số. Mặc dù không phân định thắng thua nhưng Bình thúc từ đó tiếng tăm lẫy lừng. Dù là lão đại hắc bang lớn mạnh nhất cũng phải nể mặt Bình thúc một hai đi.
Muốn biết xem có đúng với những gì mà mình đã suy đoán hay không, cho nên nhân lúc Bình thúc dừng nói để rót trà, Cao Cường đầy hào hứng tranh thủ mở miệng dò hỏi:
“Bình thúc khi đó đứng ra hô hào kêu gọi những người làm bốc vác trong chợ quy tụ lại phản kháng sao?”
Ngạc nhiên thay Bình thúc nghe xong vậy mà lắc đầu. Chẳng lẽ Bình thúc một mình chống lại Mafia? Không để Cao Cường kịp tưởng tượng linh tinh, Bình thúc nhấp một ngụm trà rồi tiếp tục nói:
“Ta khi đó mới tới thì quen biết ai mà hô hào? Nhờ cậy vào sức khoẻ của tuổi trẻ mà mỗi lần bị bắt nộp phí ta đều bật lại đám côn đồ đó thôi. Đáng tiếc khi đó ta đã đánh giá bản thân mình quá cao”
“Để rồi mỗi lần đều bị bọn chúng đánh cho một trận ươn hết cả người. Tiền bạc tiết kiệm được bao nhiêu cũng nướng sạch vào chữa trị thương thế. Số lần ta nằm bẹp dí trên giường có khoảng trăm lần gì đó đi”
“Mà cứ bình phục rồi đi làm được khoảng nửa tháng là lại bị đập cho nằm bẹp tới cả tháng. Suốt ba bốn năm liền ta cứ lì lợm như thế, sau này đám côn đồ hắc xã chán chẳng buồn tìm tới ta để làm phiền nữa”
“Chính có cái thành tích bị đánh mãi mà không chết này nên dân bốc vác trong chợ trêu chọc ta sống giai như con gián. Bà mẹ nó, nghĩ lại ta thấy mình khi xưa thật dại dột. Chịu nộp phí rồi yên ổn làm ăn, vừa không bị đau đớn hành hạ, có khi còn sớm phát tài được vài năm cũng nên”
WTF? What’s going on? Tràng cảnh chiến đấu hoành tráng hoa lệ đâu? Tại sao kịch bản lại rắm chó thế này? Không thể tin nổi Bình thúc lại bị đánh cho như chó suốt ba bốn năm liền?
Đến lúc này thì Cao Cường cũng hiểu Bình thúc khi nãy là hô bừa gọi bậy mà trùng hợp lại đúng tên hắn mà thôi. Không phải con gián vẫn thường được gọi là tiểu cường đó sao.
Có điều hình tượng một Bình thúc oai hùng kiêu hãnh trong lòng hắn cũng theo những lời bộc bạch kia mà vỡ nát tan tành rồi. Chỉ là còn điểm nghi vấn nên Cao Cường vội vàng dò hỏi:
“Thế nhưng sao ta thấy hai gã côn đồ khi nãy có vẻ sợ Bình thúc ngài quá vậy?”
Đáp lại câu hỏi này Bình thúc quăng cho Cao Cường một ánh mắt như thể đang nhìn thằng ngốc. Xong để tránh Cao Cường nghĩ ngợi linh tinh, Bình thúc vẫn là ngắn gọn giải đáp một câu:
“Vì lão tử giàu”
Nghe cái đáp án này của Bình thúc mà khoé miệng Cao Cường không khỏi có chút giật giật. Thế nhưng đây là lý do phi thường chính đáng cho nên hắn chẳng thể phản bác được gì.
Ngày xưa vào tù ra tội thân mang tiền án tiền sự mới khiến người ta sợ sệt. Chứ ngày nay thì cái đám có nhiều tiền mặt mới là những kẻ nguy hiểm hơn cả. Có tiền sai khiến được cả ma quỷ nha.
Đưa mắt nhìn Cao Cường lặng thinh ngồi đó, Bình thúc nhấc chén trà lên nhấp một ngụm nhỏ. Hiện tại đã sống quá nửa đời người, nhờ mấy chục năm lăn lộn ở chợ Tây Biên mà Bình thúc có cơ hội tiếp xúc và va chạm với rất nhiều thể loại người.
Nghèo cùng cực có, giàu nứt vách có. Thật thà chất phác hay gian manh vô sỉ cũng có. Và tất nhiên chẳng thiếu những trường hợp sa cơ lỡ vận hay cùng đường mạt lộ gì đó.
Như đã kể trên thì Bình thúc nhìn thấy ở Cao Cường hình ảnh thời trẻ tuổi của ông. Xong nó không đơn giản chỉ là những ký ức về quãng thời gian chật vật gánh chịu những trận đòn từ đám côn đồ. Mà còn bao hàm cả lý do vì sao Bình thúc phải tới chợ Tây Biên này tìm đường sống nữa.
Bình thúc năm đó bởi đánh què hai chân nhi tử của trưởng thôn, mà trong đêm phải trốn khỏi quê nhà chạy tới thành phố Tân Long này. Học thức nghề ngỗng không có, chỉ có mỗi sức khoẻ nên mới mò tới chợ Tây Biên kiếm lấy một chân bốc vác.
Ban đầu chỉ là dự tính kiếm miếng ăn hàng ngày, sau bởi đã quen với lối sống sinh hoạt ở đây cho nên Bình thúc quyết định bám trụ lại. Có bao nhiêu tiền tích góp đầu tư hết cho sạp trái cây nho nhỏ.
May mắn ông trời phù hộ nên việc kinh doanh của Bình thúc không quá khó khăn. Sau hai chục năm vất vả Bình thúc hiện tại là nhà cung cấp trái cây cho rất nhiều khách sạn lớn trong trung tâm thành phố.
Bình thúc bản thân mang cố sự và ông cũng nhìn ra điểm này ở Cao Cường. Nếu nói không lăn tăn Cao Cường vướng mắc phải chuyện gì thì là nói dối. Nói thẳng ra là vì cử chỉ hành vi của Cao Cường không để cho Bình thúc thấy ác cảm nên ông mới cố tình phớt lờ coi như không biết mà thôi.
/451
|