Chương 4
Bến tàu trống trải, đêm khuya thanh vắng.
Chu Diễm ôm cánh tay, đứng mười phút, trong đêm hè, cả người cô cảm thấy lạnh lẽo.
Cô thở vù vù, giống như làm thế thì cơ thể sẽ sinh ra nhiệt lượng, nhiệt lượng này ngưng tụ tại hai chân cô, kéo cô rời đi.
***
Đồn công an Tây thượng Hải, vài cảnh sát vừa mới đi tuần về, một cảnh sát trẻ tuổi nói: “Bây giờ người già cậy già lên mặt, không phạt được không chửi được, ngay cả khuyên cũng không được, tay còn chưa chạm vào ông ấy thì ông ấy đã bắt đầu ồn ào nói cảnh sát đánh người, cảm giác này đúng là nghẹn khuất!”
Cảnh sát trung niên cười nói: “Nếu như cậu ở đây hơn nửa năm, tôi sẽ cho cậu biết cái gì gọi là, màu sắc sặc sỡ, thiên biến vạn hóa.”
“Cái gì?”
Cảnh sát trung niên nói: “Mỗi ngày bị tức đều không là gì!”
Người trẻ tuổi buồn cười ‘hừ’ một tiếng, cảnh sát trung niên nói: “Hà, cậu đừng không tin, ông lão vừa rồi, nửa đêm đứng trên sân thượng hắt nước giội người, cái chuyện trả đũa thế này cậu cho rằng hiếm có sao? Cậu có bản lĩnh thì ở lâu thêm một năm, tôi cho cậu xem một chút cái gì gọi là việc lạ chân chính.
Người trẻ tuổi rót cho đối phương chén nước, trêu ghẹo nói: “Có phải anh luyến tiếc tôi không?”
“Giờ cậu mới biets sao?” Người đàn ông trung niên uống một ngụm, chỉ vào anh ta nói: “Ở đồn công an cơ sở lâu sẽ không được, không thể học hỏi được gì, cậu có thể chịu đựng thì hãy lên trên. Khi nào thì đi?”
“Sau...” Người trẻ tuổi vừa nói hai chữ, đột nhiên dừng lại, nhìn cửa lớn hỏi: “Có chuyện gì?”
Cảnh sát trung niên quay đầu lại, chỉ nhìn thấy một cô bé mặc T-shirt quần ngố, đeo túi sách.
Cô bé kia nói: “Tôi... lạc đường.”
Hai cảnh sát nhìn nhau, từ trong đôi mắt đối phương nhìn thấy một từ —— Cái gì?
***
Người trẻ tuổi cầm cái cốc, đổ một chén nước ấm cho cô bé, cô bé nhận lấy, nói: “Cảm ơn.”
“Không có gì.” Anh kéo cái ghế ngồi đối diện với cô bé: “Cô tên là Chu...”
“Chu Diễm.” Chu Diễm lặp lại lần nữa.
“A, Chu Diễm, tôi họ Vương... Em xác định không cần chúng tôi liên lạc với người nhà của em sao?”
Chu Diễm lắc đầu: “Để cho tôi ở đây một đêm là được rồi.”
“Có thể chứ, nhưng mà...”
“Lân Sinh!” Cảnh sát trung niên kia cắt đứt lời của anh, gọi anh ta đi qua.
Vương Lân Sinh nói với Chu Diễm: “Em đợi một lát.” Anh ta đi tới trước mặt cảnh sát trung niên, hỏi: “Làm sao thế?”
Cảnh sát trung niên nhìn Chu Diễm, kéo Vương Lân Sinh qua một bên, nói nhỏ: “Cô bé kia, hoặc là rời nhà đi ra ngoài, vì vừa rồi hỏi chứng minh thư thì nói không có, tình huống này có lẽ là ra ngoài lừa gạt.”
“Anh nói cái gì thế?”
“Đừng có mà không tin, lừa đảo cũng sẽ đi gạt cảnh sát đây. Bây giờ lừa đảo có nhiều chủ ý lắm, gan cũng lớn, nhất là cô bé nhìn trung thực thế này rất dễ làm cho người ta tin tưởng. Tôi đoán thể nào cũng mượn tiền cậu, cậu phải đề phòng đấy!”
Vương Lân Sinh nhìn Chu Diễm, cô bé đang ôm túi sách, cầm một cái sạc điện, hỏi anh: “Tôi có thể sạc nhờ một chút sao?”
“A, được, bên cạnh sô pha có ổ điện.” Vương Lân Sinh chỉ chỉ, vỗ vỗ tiền bối, đi tới cạnh Chu Diễm.
Vương Lân Sinh lại hỏi cô vài câu, thấy cô cũng không có tinh thần trả lời, anh ta ôm một tấm thảm để cho cô ngủ trên sofa.
Chu Diễm nới lỏng thần kinh căng cứng, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ trên sofa.
Trán cô trắng nõn mượt mà, hốc mắt hơi sâu, cái miệng khéo léo, khuôn mặt như quả vải bóc vỏ, thanh tú đáng yêu, dễ làm cho người khác tin tưởng.
Vương Lân Sinh tắt đèn trên đầu ghế sofa, tăng điều hòa lên một chút, lúc này mới nhẹ nhàng về chỗ ngồi.
Nhoáng cái, qua một đêm.
Đồng hồ báo thức điện thoại không tắt, năm giờ đã kêu, Chu Diễm hốt hoảng tỉnh lại, không để ý hất túi sách rơi xuống đất.
Vương Lân Sinh nhặt túi sách đưa cho cô: “Em có thể ở lại một chút.”
Chu Diễm gật đầu nhưng ngoài miệng lại nói: “Không cần.”
Cô tắt báo thức, rút sạc điện thoại, trong túi sách cũng rối loạn, khóa kéo không hết, Chu Diễm sửa sang lại sách vở.
Vương Lân Sinh tiện tay cầm một quyển nhìn, hỏi: “Em còn đang đi học sao, đại học rồi hả?”
Động tác của Chu Diễm dừng lại, nói: “Học kỳ sau là đại học năm ba.”
“Tôi còn tưởng rằng em hơi nhỏ, thì ra cũng sắp đại học năm ba rồi.” Anh tiện tay mở ra, bên trong có một tờ báo rơi ra: “Hả?”
Anh xoay người nhặt lên, cầm trên tay mới phát hiện tờ báo này đã từ lâu, trang giấy cũng nhũn ra, chữ đã hơi mờ, có lẽ bởi vì thường xuyên kẹp trong sách nên tạo thành.
Vương Lân Sinh quét mắt nhìn nội dung, đột nhiên lại “Hả?” một tiếng, còn muốn nhìn nữa nhưng tờ báo đã bị rút đi rồi.
Chu Diễm kẹp tờ báo vào trong bức thư hồi âm, đeo cặp trên lưng, nói: “Cảnh sát Vương, cảm ơn anh.”
“Em đi bây giờ sao?”
Chu Diễm gật đầu, hôm qua trên đường tới cô còn nghĩ có thể mượn chút lộ phí của cảnh sát không, nhưng cô đã bỏ qua suy nghĩ này khi nghe thấy tiếng nói nhỏ của đồng chí cảnh sát trung niên.
Chu Diễm phát hiện cho tới ngày hôm qua, cô chỉ có thể nghĩ hai chữ ‘vay tiền’, lời của mẹ như từng cái đinh đóng vào trong lòng cô, đau nhức, khắc sâu, sau khi chiếc thuyền kia lựa chọn rời đi không do dự, thì máu lại càng chảy không ngừng.
Cô bước chậm trên thành thị xa lạ, không nghĩ sự khác nhau giữa thịt dê và thịt chuột nữa, cô bắt đầu tự hỏi bước tiếp theo nên làm gì.
Lúc đi qua bến tàu hôm qua, Chu Diễm không tự chủ liếc qua nhìn, sáng sớm, trời vừa sáng, nơi đó đã nhốn nhào đầy người, vài người kêu to, không biết có chuyện gì xảy ra.
Cho dù xảy ra chuyện gì cũng không liên quan tới cô, Chu Diễm tiếp tục đi về phía trước.
Lúc này mới có cửa hàng ăn sáng mở cửa, Chu Diễm đi vào một con phố, chần chừ trong chốc lát, chọn một cửa hàng đi vào.
Từ trước tới giờ tính cô hướng nội, ngoại trừ đọc sách thì không biết cái gì, hai năm qua đi theo mẹ chạy ngược chạy xuôi, từ thành phố tới làng quê, tính tình bị mài giũa đi nhiều, thậm chí còn khác hẳn so với hai năm trước.
Chu Diễm nhìn vào, hỏi ông chủ: “Xin hỏi, cửa hàng các ông có nhận người không?”
Ông chủ xoa hai tay vào tạp dề, nhìn trên dưới cô một lần: “Cô muốn tìm việc làm sao? Bao lớn rồi?”
Chu Diễm cười đáp: “20!”
“Chúng tôi muốn mời một người làm đơn giản... Cô có mang chứng minh thư không? Là người địa phương sao? Trước kia đã làm chưa?”
Chu Diễm nói: “Tôi ở ngoài tới, chứng minh thư bị mất rồi.”
Chu Diễm ứng tuyển thất bại, ông chủ quán ăn lo cô là người bên ngoài làm không ổn định, không có chứng minh thư sợ rằng còn chưa tới mười tám tuổi.
Chu Diễm có lần đầu rồi, lá gan càng lúc càng lớn, nhưng công việc khó tìm, mười nhà thì cả mười nhà không nhận người, ngay cả cơ hội phỏng vấn cũng không có.
Vất vả lắm mới đợi được một cửa hàng quần áo có thông báo tuyển người mở cửa, nhưng bởi vì cô không có chứng minh thư nên chặn cô ở ngoài cửa.
Trái tim Chu Diễm xám xịt, vân vê cái di động, khắc chế xúc động muốn gọi điện thoại.
Đi một chút ngừng một chút, cuối cùng cô dừng ở một bụi cỏ dại ven đường.
***
Trên thuyền.
Lý Chính ra khoang điều khiển, trở về rửa mặt, đang chuẩn bị ngủ thì một cuộc điện thoại làm anh phải dừng lại,
“Ôi Lý Chính, cậu đi tới đâu rồi?”
“Sao thế?”
“Tính sai rồi, tính sau rồi, hôm qua mấy thằng nhóc đi uống vài bình, bỏ hàng hóa hai bên, cậu mau trở về đi!”
Lý Chính nhíu mày: “Chờ tôi tỉnh ngủ rồi nói.”
“Không được, ôi chào, nếu như bên kia không nhận được hàng đúng giờ thì tôi xong đời! Lý Chính, anh Lý, tôi gọi cậu là anh, anh mau trở về, trở về rồi tôi hầu hạ anh!”
Đối phương gọi ông gọi bà, Lý Chính mắng: “Mẹ nó chứ!”
Lý Chính quăng điện thoại xuống, đi về phía khoang điều khiển, quay thuyền lại, tới giữa thì nghỉ ngơi nửa giờ, sau đó không ngừng một lúc, rốt cuộc giữa trưa về tới bến tàu Tây Thượng Hải, hạ thuyền, tâm tình cũng ghi trên mặt. Đối phương trông thấy thì trong lòng có chút sợ, chỉ có thể ôm lấy bờ vai của anh, khuyên can nói xin lỗi mãi.
Đối phương vẫy tay, khói bụi bay loạn: “Đi một chút đi, tối hôm qua uống còn chưa tận hứng, buổi trưa hôm nay thì đúng lúc! Cậu có thể nể mặt tôi một chút không, nói thế nào thì tôi mới là khách, kết quả đều là tôi và cậu cùng vui vẻ, cậu nói cái này có lý không?”
Lý Chính mượn lửa châm điếu thuốc, nói: “Được rồi, được rồi, không uống nữa, cho tôi chút đồ lấp bụng đã.”
“Muốn ăn cái gì? Một con thỏ rừng nhé?”
Vừa nói vừa đi, đi qua một quán ăn gần bến tàu, bước chân Lý Chính ngừng tạm.
Đối phương phát giác, hỏi: “Làm sao thế?”
Lý Chính hút một hơi thuốc, mắt nhíu lại, nói: “Không có việc gì, đi!”
Trước quán ăn người đến người đi, người qua đường chỉ mang theo một trận gió mà thôi.
Hôm nay phía đông bắc quán ăn náo nhiệt hơn bình thường.
Một chàng trai ngồi xổm xuống, hỏi: “Đây là cái gì?”
Chủ quán đáp: “Rau sam.”
“Nấu như thế nào?”
“Có thể nấu súp, cũng có thể rau trộn.”
“Bao nhiêu tiền?”
“Ba... bốn đồng một mớ. Anh mua sao?”
Anh bạn ồn ào: “Hỏi đi, hỏi đi!”
Anh chàng gãi đầu, khuôn mặt hơi hồng: “Tôi mua, cái đó, chúng ta có thể làm bạn không?”
Chu Diễm cúi đầu xuống, không nói gì, đợi một lát đối phương đưa một tờ năm đồng, Chu Diễm nói: “Có tiền lẻ không? Tôi không có trả lại.”
Vài chàng trai đồng loạt lục túi, góp được bốn đồng.
Chu Diễm nhận tiền, nhìn bọ họ, tâm tình cũng sáng lạn như ánh sáng trên đồng xu.
Một giờ sau, rau sam bán hết, Chu Diễm lại chạy tới chỗ cỏ dại ven đường, mau chóng hái rau dại.
Chân cô đi một đôi xăng – đan màu trắng, hái được một lần, trên đôi dép đã dính đầy bún, đầu ngón chân và mu bàn chân rất bẩn, tay còn bị rách, đùi trái không biết cọ vào đâu bị rách một đường.
Chu Diễm trở lại quán ăn gần bến tàu tiếp tục rao hàng, vết cắt hơi ngứa một chút, cô nhẹ nhàng gãi gãi, khát nước rôi, cô cắn miếng bánh bao trắng, vặn nước khoáng, uống hơn nửa bình.
Cô tiếp tục gặm bánh bao, gặm một tiếng thì phát hiện bùn trên ngón tay mình dính lên vỏ. Cô lọt vỏ, gẩy gẩy mạnh vụn trên ngón tay, con mắt hơi ướt, cô hít mũi một cái, há to mồm lần nữa cắn bánh bao. Ánh sáng trước mặt đột nhiên bị chặn, bóng đen áp xuống, bao trùm lấy cả người cô.
Chu Diễm từ từ ngẩng đuầ, nhìn về cái người đang ngồi xổm trước mặt cô.
Người nọ nhạt nhạt nghiêng người nhìn cô, ánh mắt nhìn đồ trên mặt đất, tay chụp lấy, ôm thành một mớ, đứng lên, nhìn cô, cúi xuống rồi mới xoay người đi lên phía trước.
Đi vài bước, quay đầu lại, rồi anh dừng lại, đi tới trước mặt Chu Diễm, nắm lấy cổ tay mảnh khảnh của cô, lôi cô dậy đi nhanh về phía trước.
Trời chiều nghiêng nghiêng, khói bếp lượn lờ, cảnh sắc giống như ngày hôm qua tới.
/10
|