Lộ Kha Đồng đã sâu sắc cảm nhận được cái gọi là vạn sự khởi đầu nan, chỉ mỗi vị trí nhà hàng mà rầy rà mãi không xong. Cậu xin đơn vị cho nghỉ, đi loanh quanh trên đường, càng đi càng sầu lo.
Buổi trưa tìm đại cái nhà hàng, Lộ Kha Đồng ngó xung quanh một lần, bàn rất nhiều, nhìn kẹt cứng, thông gió không tốt, ngột ngạt vô cùng, hoa trong bình cũng bắt đầu héo úa, chờ người đến đổi. Nhân viên phục vụ đứng cả buổi, nhịn không được hỏi: “Bây giờ quý khách gọi món chưa?”
Cậu cầm thực đơn lên, phát hiện vỏ plastic cũng cong vèo, thế là đứng dậy nói: “Ngại quá, tôi đi nhầm, nhớ hồi trước chỗ này là tiệm bán điện thoại chứ, xin lỗi.”
Vừa ra khỏi nhà hàng đã nhận được điện thoại của mẹ Khưu, mẹ Khưu nói: “Lộ Lộ, đến nhà ăn cơm đi, chỉ đến mỗi hôm Khưu nhi về, đã bao lâu không ghé nhà chơi rồi.”
Cậu đồng ý: “Được ạ, vậy mẹ muốn ăn trái cây hay bánh ngọt không? Dọc đường con ghé mua.”
Đến nhà Khưu Lạc Dân đúng ngay giờ cơm, ăn xong Lộ Kha Đồng nằm dài trên sô pha song song với Khưu Lạc Dân. Sau khi nghe cậu kể chuyện hồi sáng, Khưu Lạc Dân hết lời để nói: “Cưng đến tiệm thức ăn nhanh cho tầng lớp công nhân mà soi mói cái gì, sao cưng không đến sạp bán bánh nướng coi xe ba bánh có bị tróc sơn không.”
“Thì tại em phiền lòng thôi.” Ăn no là buồn ngủ, Lộ Kha Đồng vừa ngáp vừa nói: “Em lên lầu ngủ một lát đây, anh làm gì làm đi.”
Khưu Lạc Dân đứng dậy chỉnh quần áo, đoạn tóm lấy Lộ Kha Đồng: “Ngủ gì mà ngủ, anh đi làm việc, cưng lái xe.”
Giờ này đường sá không đông đúc lắm, Lộ Kha Đồng căng mắt ra nhìn đường, hận không thể tranh thủ lúc đèn đỏ úp sấp lên tay lái đánh một giấc. Khưu Lạc Dân ngồi ghế phó lái nói chuyện điện thoại, ra vẻ lịch thiệp quý phái, kết quả sau đó lại biến thành ừ ừ à à.
Điện thoại vừa cúp, Lộ Kha Đồng hỏi: “Bạn gái của anh dạy đời anh hả?”
“Cưng tưởng ai cũng như cưng à.” Khưu Lạc Dân cau mày, tâm trạng có vẻ không tốt: “Cô gái này là giảng viên đại học, tính cách không tệ, mặt mũi không tệ, thật ra chỗ nào cũng không tệ, chỉ là chẳng có tiếng nói chung nào với anh, đàn ông ai mà không muốn người ấy sùng bái mình một chút, thế mà những gì cô ấy nói anh nghe không hiểu gì sất, làm anh hơi bị hoài nghi tố chất cá nhân của mình.”
Nghe Khưu Lạc Dân xổ một tràng, Lộ Kha Đồng kinh ngạc nói: “Chị đó nói gì mà tổn thương anh dữ vậy, thật ra nghe không hiểu cũng không sao, chỉ cần chăm chú lắng nghe là được rồi.”
“Cô ấy nghiên cứu công nghệ sinh học, cứ nói ba cái dự án với anh mãi.” Khưu Lạc Dân nhìn ra ngoài cửa sổ, ra chiều rất tủi thân. Lộ Kha Đồng rút tờ khăn giấy ném qua, an ủi: “Khưu nhi ngốc đừng khóc, em hiểu mà, cái cảm giác không thể nào át chế đối phương em hiểu quá rồi.”
Nói xong cả hai đều tủi thân, Lộ Kha Đồng nắm tay lái, rầu rĩ nói: “Hai đứa mình am hiểu gì anh nhỉ?” Khưu Lạc Dân bóp mi tâm: “Nói chung không phải công nghệ sinh học.”
Hai người im lặng một lát, mạnh ai người nấy nghiêm túc tự hỏi. Một hồi lâu sau, Lộ Kha Đồng nói nhỏ: “Thật ra em thích văn học lắm.”
Khưu Lạc Dân ngẩng đầu lên: “… Anh cũng thích nữa.”
Dọc đường chẳng nghiên cứu được gì hữu dụng, chỉ là tình bạn lại càng sâu sắc hơn. Đến bên ngoài đại sứ quán, Khưu Lạc Dân xuống xe, Lộ Kha Đồng tắt máy ngồi trên xe chờ, tiện thể chợp mắt một lát.
Ngủ trên xe lạnh muốn chết, Lộ Kha Đồng bị cóng tỉnh, nhìn thời gian đã qua hơn cả tiếng đồng hồ, thế mà Khưu Lạc Dân vẫn chưa ra. Cậu nổ máy chạy một vòng quanh đây, cảm thấy hoàn cảnh nơi này rất tốt.
Ngoài mặt tiền có một cửa hàng phong cách Tây, là một tiệm cà phê. “Biết tìm chỗ ghê.” Lộ Kha Đồng cảm thán một câu, cảm thán xong bỗng giật mình, nếu mở nhà hàng đây thì tuyệt quá! Đang lúc cậu liều mạng ảo tưởng, cửa kính xe bị ai đó đập mạnh một cái, Khưu Lạc Dân đi vòng qua lên xe, nói: “Chạy lung tung chi vậy, làm anh tìm nãy giờ.”
Lộ Kha Đồng mừng rỡ nói: “Anh thấy mở nhà hàng ở gần đây thế nào? Khu sứ quán, ngầu không?”
“Ngầu.” Khưu Lạc Dân có cảm giác sắp xảy ra chuyện xấu, bèn hỏi: “Nhưng không dễ làm đâu, cục Quy hoạch cục Công thương cục này cục nọ cưng có quan hệ không?”
“Không có!” Lộ Kha Đồng phấn chấn không thôi: “Nhưng em có quan hệ với Tòa thị chính, quan hệ cha con nha!”
Lần này Khưu Lạc Dân dám chắc sẽ có chuyện xấu xảy ra: “Dùng tiền của ba cưng, còn dùng quan hệ của ba cưng, cưng nói với Phí Nguyên chưa? Thôi báo trước cho anh biết khi nào Phí Nguyên về đi, anh phải lẩn trốn mới được.”
Lộ Kha Đồng lập tức sợ xanh mặt, tự khích lệ mình: “Không sao đâu, cùng lắm thì đánh một trận thôi, thử hỏi gia đình củi khô lửa bốc nào chưa từng xảy ra bạo lực gia đình? Ráng chịu cho qua chuyện là ổn thôi.”
Một tuần sau, Lộ Kha Đồng ngồi trong tòa nhà đối diện tiệm cà phê, cảm giác hạnh phúc hiện rõ trên lông mày. Lộ Nhược Bồi không phải ba ruột của cậu mà còn hơn cả ba ruột, ruột hơn ba ruột ấy chứ.
Buổi tối video call với Phí Nguyên, Lộ Kha Đồng cố nén hưng phấn, hỏi: “Cơm tối ăn ngon không anh? Em ăn cháo, không có no lắm.”
“Không ăn cơm đầy đủ đúng không, thấy em gầy đi thì phải, mặt cũng nhỏ.” Phí Nguyên tựa vào đầu giường, chỉ mở đèn đầu giường nên trông hơi mờ tối, anh cố ý chọc Lộ Kha Đồng: “Vén áo lên cho anh xem eo có thon không.”
“Không thon, chân thon nè, có cần cởi quần cho anh xem không?” Lộ Kha Đồng đã tiến bộ hơn, còn biết đáp trả vài ba câu, đáp xong không khỏi chột dạ, sợ Phí Nguyên hỏi mình chuyện nhà hàng, vì vậy chủ động khai bậy: “Vị trí khó tìm quá, không có tiến triển gì hết.”
Cứ tưởng Lộ Kha Đồng nhụt chí, Phí Nguyên dỗ dành: “Bình thường thôi, đừng gấp. Trước tiên em có thể suy nghĩ về phong cách, tìm công ty lắp đặt thiết bị rồi mua đồ đạc nữa, cả một đống chuyện kia kìa, tiến hành cùng lúc cũng không muộn, tuần sau anh về rồi, anh làm chung với em.”
“À mà…” Lộ Kha Đồng nghe vậy thì áy náy vô cùng, nhưng rồi lại thấy hơi sợ, để phòng ngừa rắc rối có khả năng xuất hiện, cậu hỏi: “Nếu anh giận ơi là giận đó, vậy anh đánh em sẽ dùng mấy phần sức…”
Hiếm khi Phí Nguyên không có hù dọa cậu: “Em giả bộ cái gì, lần nào chẳng phải em ngoan ngoãn nhận sai là anh mềm lòng ngay? Người khác chọc anh giận, anh đánh một trận là hết giận, còn em chọc anh giận, anh đánh chỉ tổ đau lòng, phí sức làm gì.”
Lộ Kha Đồng chống khuỷu tay lên bàn nhoài người về phía trước, hôn Phí Nguyên trên màn hình một cái, hôn xong cảm động nói: “Anh đại, anh muốn nghe gì nha? Gì em cũng nói được hết, anh có thể chọn phát theo yêu cầu.”
“Vậy sao,” Ánh mắt Phí Nguyên nóng rực: “Muốn nghe tiếng kêu của em khi bị anh làm từ phía sau.”
Sắc mặt Lộ Kha Đồng tức thì đỏ bừng, ý định ban đầu của cậu là muốn nói mấy lời bùi tai cho Phí Nguyên nghe, bây giờ hết xuống đài được rồi. Cậu hạ quyết tâm chậm rãi gục xuống bàn, vùi mặt trong cánh tay, im ỉm một lát rồi cất tiếng khe khẽ, liên tục gọi tên Phí Nguyên. Ngượng ngùng và nhớ nhung quá đỗi khiến Lộ Kha Đồng dần dần chịu hết nổi, cuối cùng nói bằng giọng tan vỡ kèm tiếng nấc: “Anh mau về nhanh lên… nếu không ngay cả khung cửa em cũng dụi đó…”
Coi bộ kiếp trước Phí Nguyên thật sự đã giết cả nhà Lộ Kha Đồng, nếu không tại sao suốt ngày cứ dằn vặt anh 360 độ thế này. Phí Nguyên tắt di động ném sang một bên, đứng dậy đi uống mấy ly nước lạnh, uống xong trực tiếp đến tìm đạo diễn đoàn làm phim.
Uông Hạo Diên đang ở trong phòng mình học kịch bản, buồn tình cả một tháng qua chỉ biết miệt mài làm việc, lôi mấy cảnh diễn còn lại ra luyện tới luyện lui, mắt bắt đầu thấy nhức. Rửa mặt đánh răng xong tỉnh táo lại chút ít, đang đứng trước cửa sổ đắm mình trong nỗi cô đơn thì có người đập cửa ầm ầm.
“Đêm hôm khuya khoắt làm gì gấp quá vậy?”
Phí Nguyên đút một tay vào túi quần, đứng thẳng người nói: “Tất cả được đôn lên trước thời hạn, ngày mốt sẽ đóng máy về luôn, phần còn lại bổ sung sau.”
“Thật sao?!” Uông Hạo Diên mừng húm, nhớ thương Giản Tân sắp điên rồi, nhưng mừng xong lại có chút lo lắng, lo Giản Tân còn giận mình: “Sao đột nhiên gấp thế, có phải lúc về sẽ cho em nghỉ vài ngày không?”
Phí Nguyên nói: “Nghỉ gì mà nghỉ, lo chạy chương trình tạp kỹ cho tôi đi, ở đây cản trở tôi mà còn muốn nghỉ vài ngày?”
“Em làm gì anh đâu.” Tự dưng ăn mắng, Uông Hạo Diên tủi thân hết sức, phản bác: “Sao lại là em cản trở, em hot không tốt cho công ty không tốt cho anh sao? Chưa kể cảnh tuyết nơi đây đẹp quá chừng, mỗi ngày chụp ảnh thích mê.”
“Được rồi ngậm miệng đi.” Phí Nguyên mất kiên nhẫn nói: “Giờ này không bằng về nhà chơi với con.”
Má, hèn gì, lại là vì Lộ Kha Đồng kia. Uông Hạo Diên liếc mắt khinh thường, mình thê thảm thế này mà còn phải nghe đầu thừa đuôi thẹo về cuộc sống ngọt ngào của người khác: “Anh có thấy phiền không vậy, có phải mười lăm đâu, hai mươi lăm tuổi đầu rồi mà còn con với cái, thiệt chịu không nổi.”
Phí Nguyên bỗng nhiên mỉm cười: “Về chơi với vợ, hài lòng chưa?”
Hai ngày tiếp theo Uông Hạo Diên mệt phờ râu, rất muốn đăng weibo bóc phốt việc mình bị người đại diện ức hiếp, nhưng rồi lại nhịn được. Fan hâm mộ của Uông Hạo Diên cũng biết Phí Nguyên là người đại diện của thần tượng mình, cũng biết Phí Nguyên giữ chức giám đốc, khó ở nhất là còn mẹ nó cảm thấy Phí Nguyên siêu bảnh trai.
Tối ngày mốt rốt cuộc cũng quay đến cảnh cuối, do quay xong sẽ ra sân bay ngay, cuối cùng Uông Hạo Diên cũng có cảm giác chân thực sắp được về nhà gặp Giản Tân, dù mệt sống dở chết dở cũng không cảm thấy. Phí Nguyên và trợ lý Kinh Tinh đứng chờ đằng xa, anh nhìn đồng hồ đeo tay, quá nóng lòng muốn về, chỉ có thể chỉ trích: “Nữ phụ cứ chạy ra thế à? Sớm hơn chút nữa là khỏi chạy rồi đấy.”
Mặt lạnh xem xong cảnh cuối cùng, cả đoàn không kịp chúc mừng đóng máy mà vội thẳng tiến đến sân bay. Ngủ trên máy bay chốc lát, nhưng rồi lại thấp thỏm không yên, sau khi đến nơi ai về nhà nấy, người nào cũng vất vả.
Lúc về đến nhà, Phí Nguyên nhìn đồng hồ, vừa đúng ba giờ. Cởi áo khoác và áo trên, thân thể vẫn còn vương khí lạnh, Phí Nguyên đẩy cửa phòng ngủ bước vào, không bật đèn mà cứ thế lên giường.
Lộ Kha Đồng núp trong chăn ngủ say sưa, cả người ấm nóng, Phí Nguyên luồn tay xuống dưới nách Lộ Kha Đồng, kéo cậu vào lòng mình sờ soạng như ôm con nít, sờ xong Lộ Kha Đồng cũng không tỉnh.
“Ưm…” Tuy không bị sờ tỉnh, song Lộ Kha Đồng lại bị hơi lạnh quấy nhiễu, cậu hừm một tiếng, mơ mơ màng màng ôm lấy Phí Nguyên: “Anh đại, là anh hả…”
Không biết cậu tỉnh hay chưa, Phí Nguyên đáp: “Là anh.”
Lộ Kha Đồng vốn dĩ vẫn chưa tỉnh: “Anh báo mộng cho em đó sao…”
“Nhóc hư hỏng, em tưởng anh ngỏm rồi à?” Phí Nguyên tức đến bật cười, bàn tay lạnh cóng vói vào từ vạt áo bóp hông Lộ Kha Đồng. Lộ Kha Đồng cựa quậy muốn tránh ra, mắt vẫn nhắm thật chặt, miệng xin tha thứ: “Đừng giết em, em nói thật mà…”
Phí Nguyên lấy tay ra, vuốt ve ngực Lộ Kha Đồng cách lớp vải, hỏi: “Nói thật cái gì?”
“Em kiếm chuyện,” Lộ Kha Đồng khẽ hé mắt, trước mắt tối đen chẳng nhìn thấy gì, đoán chừng còn tưởng mình đang nằm mơ: “Nhà hàng xin tiền ba em, chọn vị trí còn tìm ba em chạy quan hệ, em —— a!”
Trước ngực đau nhói, Lộ Kha Đồng vô thức kêu ra tiếng, kế đến đèn đầu giường bị bật lên, bấy giờ cậu mới nhìn thấy gương mặt vừa đẹp trai vừa giận dữ của Phí Nguyên. Nói chính xác hơn là cực kỳ đẹp trai, đồng thời cực kỳ giận dữ.
Lần này tỉnh thật rồi.
Lộ Kha Đồng giơ tay bụm ngực trái bị nhéo, nhìn Phí Nguyên một cách đáng thương, hỏi: “Bây giờ em quỳ gối còn kịp không?” Phí Nguyên cười lạnh một tiếng, nắm vai Lộ Kha Đồng lật người cậu lại, sau đó dùng một tay đè lưng cậu, tay còn lại đánh mạnh vào mông cậu.
Thịt mông run lên, Lộ Kha Đồng vùi mặt vào gối cố nhịn không kêu ra tiếng. Cái tiếp theo đánh vào bắp đùi, toàn là chỗ thịt mềm, Lộ Kha Đồng ngọ nguậy, nhọc nhằn quay đầu lại nhìn Phí Nguyên, chuẩn bị nhận sai, chỉ cần cậu ngoan ngoãn nhận sai Phí Nguyên sẽ mềm lòng.
Còn chưa kịp mở miệng, Phí Nguyên đã gắt giọng: “Mẹ nó em giả ngốc hay ngốc thật thế? Không cho em dùng tiền của ổng vì lẽ gì em không biết thật sao?”
Lời nhận sai nuốt ngược trở vào, Lộ Kha Đồng nhảy phắt ra ngồi dậy, nhăn mặt nói: “Ban đầu em không biết, sau đó em mới biết, thế thì em càng phải dùng, nếu tiền của ba em không sạch, em sẽ rửa sạch giúp ba!”
Phí Nguyên lùi ra sau một bước đi xuống giường: “Được thôi, em chọn phụ từ tử hiếu chứ gì?”
Mặc áo vào đi ra ngoài, tiện thể vớ lấy áo khoác ném trên sô pha, Phí Nguyên thật sự muốn cười, mình tốn công làm người xấu vì cái gì chứ, họ Lộ khờ khạo căn bản không biết phân biệt tốt xấu.
Lộ Kha Đồng quýnh quáng, nghe chữ “chọn” mà muốn tăng xông máu, cậu lao tới kéo vạt áo của Phí Nguyên, năn nỉ: “Anh đừng đi mà, không phải anh muốn đánh em sao? Đánh xong đừng giận nữa được không?”
Phí Nguyên bóp cằm cậu, hỏi: “Đã quyết định từ sớm rồi đúng không? Hôm đó video call còn dối gạt anh?”
Lộ Kha Đồng không còn gì để nói, hoảng hốt gật đầu.
Phí Nguyên buông Lộ Kha Đồng ra, hất văng tay cậu, xoay người đi về phía cửa lấy chìa khóa xe. Theo tiếng cửa mở vang lên, Lộ Kha Đồng giật mình, vội la lên: “Anh làm gì vậy! Bỏ nhà ra đi hả! Không được bắt chước em!”
“Rầm” một tiếng, cửa đóng lại.
Mông và bắp đùi còn đau, Lộ Kha Đồng chân trần đứng trên sàn nhà, điệu bộ ỉu xìu chẳng khác gì hôm đó đến tiệm thức ăn nhanh. Cậu về phòng ngủ tìm di động, đoán chừng Phí Nguyên đang lái xe, thế nên không thể làm gì khác ngoài gửi tin nhắn.
“Trung nghĩa lưỡng nan toàn, bách thiện hiếu đương tiên…”
*Khó vẹn cả trung lẫn nghĩa, trong trăm cái thiện thì chữ hiếu đi đầu.
Đợi đến hừng đông cũng không có hồi âm, cuối cùng nhịn không được gọi qua thử, nghe âm thanh máy móc bên trong, Lộ Kha Đồng đấm giường một cái: “Mười năm, mẹ nó lại chặn số người ta!”
Buổi trưa tìm đại cái nhà hàng, Lộ Kha Đồng ngó xung quanh một lần, bàn rất nhiều, nhìn kẹt cứng, thông gió không tốt, ngột ngạt vô cùng, hoa trong bình cũng bắt đầu héo úa, chờ người đến đổi. Nhân viên phục vụ đứng cả buổi, nhịn không được hỏi: “Bây giờ quý khách gọi món chưa?”
Cậu cầm thực đơn lên, phát hiện vỏ plastic cũng cong vèo, thế là đứng dậy nói: “Ngại quá, tôi đi nhầm, nhớ hồi trước chỗ này là tiệm bán điện thoại chứ, xin lỗi.”
Vừa ra khỏi nhà hàng đã nhận được điện thoại của mẹ Khưu, mẹ Khưu nói: “Lộ Lộ, đến nhà ăn cơm đi, chỉ đến mỗi hôm Khưu nhi về, đã bao lâu không ghé nhà chơi rồi.”
Cậu đồng ý: “Được ạ, vậy mẹ muốn ăn trái cây hay bánh ngọt không? Dọc đường con ghé mua.”
Đến nhà Khưu Lạc Dân đúng ngay giờ cơm, ăn xong Lộ Kha Đồng nằm dài trên sô pha song song với Khưu Lạc Dân. Sau khi nghe cậu kể chuyện hồi sáng, Khưu Lạc Dân hết lời để nói: “Cưng đến tiệm thức ăn nhanh cho tầng lớp công nhân mà soi mói cái gì, sao cưng không đến sạp bán bánh nướng coi xe ba bánh có bị tróc sơn không.”
“Thì tại em phiền lòng thôi.” Ăn no là buồn ngủ, Lộ Kha Đồng vừa ngáp vừa nói: “Em lên lầu ngủ một lát đây, anh làm gì làm đi.”
Khưu Lạc Dân đứng dậy chỉnh quần áo, đoạn tóm lấy Lộ Kha Đồng: “Ngủ gì mà ngủ, anh đi làm việc, cưng lái xe.”
Giờ này đường sá không đông đúc lắm, Lộ Kha Đồng căng mắt ra nhìn đường, hận không thể tranh thủ lúc đèn đỏ úp sấp lên tay lái đánh một giấc. Khưu Lạc Dân ngồi ghế phó lái nói chuyện điện thoại, ra vẻ lịch thiệp quý phái, kết quả sau đó lại biến thành ừ ừ à à.
Điện thoại vừa cúp, Lộ Kha Đồng hỏi: “Bạn gái của anh dạy đời anh hả?”
“Cưng tưởng ai cũng như cưng à.” Khưu Lạc Dân cau mày, tâm trạng có vẻ không tốt: “Cô gái này là giảng viên đại học, tính cách không tệ, mặt mũi không tệ, thật ra chỗ nào cũng không tệ, chỉ là chẳng có tiếng nói chung nào với anh, đàn ông ai mà không muốn người ấy sùng bái mình một chút, thế mà những gì cô ấy nói anh nghe không hiểu gì sất, làm anh hơi bị hoài nghi tố chất cá nhân của mình.”
Nghe Khưu Lạc Dân xổ một tràng, Lộ Kha Đồng kinh ngạc nói: “Chị đó nói gì mà tổn thương anh dữ vậy, thật ra nghe không hiểu cũng không sao, chỉ cần chăm chú lắng nghe là được rồi.”
“Cô ấy nghiên cứu công nghệ sinh học, cứ nói ba cái dự án với anh mãi.” Khưu Lạc Dân nhìn ra ngoài cửa sổ, ra chiều rất tủi thân. Lộ Kha Đồng rút tờ khăn giấy ném qua, an ủi: “Khưu nhi ngốc đừng khóc, em hiểu mà, cái cảm giác không thể nào át chế đối phương em hiểu quá rồi.”
Nói xong cả hai đều tủi thân, Lộ Kha Đồng nắm tay lái, rầu rĩ nói: “Hai đứa mình am hiểu gì anh nhỉ?” Khưu Lạc Dân bóp mi tâm: “Nói chung không phải công nghệ sinh học.”
Hai người im lặng một lát, mạnh ai người nấy nghiêm túc tự hỏi. Một hồi lâu sau, Lộ Kha Đồng nói nhỏ: “Thật ra em thích văn học lắm.”
Khưu Lạc Dân ngẩng đầu lên: “… Anh cũng thích nữa.”
Dọc đường chẳng nghiên cứu được gì hữu dụng, chỉ là tình bạn lại càng sâu sắc hơn. Đến bên ngoài đại sứ quán, Khưu Lạc Dân xuống xe, Lộ Kha Đồng tắt máy ngồi trên xe chờ, tiện thể chợp mắt một lát.
Ngủ trên xe lạnh muốn chết, Lộ Kha Đồng bị cóng tỉnh, nhìn thời gian đã qua hơn cả tiếng đồng hồ, thế mà Khưu Lạc Dân vẫn chưa ra. Cậu nổ máy chạy một vòng quanh đây, cảm thấy hoàn cảnh nơi này rất tốt.
Ngoài mặt tiền có một cửa hàng phong cách Tây, là một tiệm cà phê. “Biết tìm chỗ ghê.” Lộ Kha Đồng cảm thán một câu, cảm thán xong bỗng giật mình, nếu mở nhà hàng đây thì tuyệt quá! Đang lúc cậu liều mạng ảo tưởng, cửa kính xe bị ai đó đập mạnh một cái, Khưu Lạc Dân đi vòng qua lên xe, nói: “Chạy lung tung chi vậy, làm anh tìm nãy giờ.”
Lộ Kha Đồng mừng rỡ nói: “Anh thấy mở nhà hàng ở gần đây thế nào? Khu sứ quán, ngầu không?”
“Ngầu.” Khưu Lạc Dân có cảm giác sắp xảy ra chuyện xấu, bèn hỏi: “Nhưng không dễ làm đâu, cục Quy hoạch cục Công thương cục này cục nọ cưng có quan hệ không?”
“Không có!” Lộ Kha Đồng phấn chấn không thôi: “Nhưng em có quan hệ với Tòa thị chính, quan hệ cha con nha!”
Lần này Khưu Lạc Dân dám chắc sẽ có chuyện xấu xảy ra: “Dùng tiền của ba cưng, còn dùng quan hệ của ba cưng, cưng nói với Phí Nguyên chưa? Thôi báo trước cho anh biết khi nào Phí Nguyên về đi, anh phải lẩn trốn mới được.”
Lộ Kha Đồng lập tức sợ xanh mặt, tự khích lệ mình: “Không sao đâu, cùng lắm thì đánh một trận thôi, thử hỏi gia đình củi khô lửa bốc nào chưa từng xảy ra bạo lực gia đình? Ráng chịu cho qua chuyện là ổn thôi.”
Một tuần sau, Lộ Kha Đồng ngồi trong tòa nhà đối diện tiệm cà phê, cảm giác hạnh phúc hiện rõ trên lông mày. Lộ Nhược Bồi không phải ba ruột của cậu mà còn hơn cả ba ruột, ruột hơn ba ruột ấy chứ.
Buổi tối video call với Phí Nguyên, Lộ Kha Đồng cố nén hưng phấn, hỏi: “Cơm tối ăn ngon không anh? Em ăn cháo, không có no lắm.”
“Không ăn cơm đầy đủ đúng không, thấy em gầy đi thì phải, mặt cũng nhỏ.” Phí Nguyên tựa vào đầu giường, chỉ mở đèn đầu giường nên trông hơi mờ tối, anh cố ý chọc Lộ Kha Đồng: “Vén áo lên cho anh xem eo có thon không.”
“Không thon, chân thon nè, có cần cởi quần cho anh xem không?” Lộ Kha Đồng đã tiến bộ hơn, còn biết đáp trả vài ba câu, đáp xong không khỏi chột dạ, sợ Phí Nguyên hỏi mình chuyện nhà hàng, vì vậy chủ động khai bậy: “Vị trí khó tìm quá, không có tiến triển gì hết.”
Cứ tưởng Lộ Kha Đồng nhụt chí, Phí Nguyên dỗ dành: “Bình thường thôi, đừng gấp. Trước tiên em có thể suy nghĩ về phong cách, tìm công ty lắp đặt thiết bị rồi mua đồ đạc nữa, cả một đống chuyện kia kìa, tiến hành cùng lúc cũng không muộn, tuần sau anh về rồi, anh làm chung với em.”
“À mà…” Lộ Kha Đồng nghe vậy thì áy náy vô cùng, nhưng rồi lại thấy hơi sợ, để phòng ngừa rắc rối có khả năng xuất hiện, cậu hỏi: “Nếu anh giận ơi là giận đó, vậy anh đánh em sẽ dùng mấy phần sức…”
Hiếm khi Phí Nguyên không có hù dọa cậu: “Em giả bộ cái gì, lần nào chẳng phải em ngoan ngoãn nhận sai là anh mềm lòng ngay? Người khác chọc anh giận, anh đánh một trận là hết giận, còn em chọc anh giận, anh đánh chỉ tổ đau lòng, phí sức làm gì.”
Lộ Kha Đồng chống khuỷu tay lên bàn nhoài người về phía trước, hôn Phí Nguyên trên màn hình một cái, hôn xong cảm động nói: “Anh đại, anh muốn nghe gì nha? Gì em cũng nói được hết, anh có thể chọn phát theo yêu cầu.”
“Vậy sao,” Ánh mắt Phí Nguyên nóng rực: “Muốn nghe tiếng kêu của em khi bị anh làm từ phía sau.”
Sắc mặt Lộ Kha Đồng tức thì đỏ bừng, ý định ban đầu của cậu là muốn nói mấy lời bùi tai cho Phí Nguyên nghe, bây giờ hết xuống đài được rồi. Cậu hạ quyết tâm chậm rãi gục xuống bàn, vùi mặt trong cánh tay, im ỉm một lát rồi cất tiếng khe khẽ, liên tục gọi tên Phí Nguyên. Ngượng ngùng và nhớ nhung quá đỗi khiến Lộ Kha Đồng dần dần chịu hết nổi, cuối cùng nói bằng giọng tan vỡ kèm tiếng nấc: “Anh mau về nhanh lên… nếu không ngay cả khung cửa em cũng dụi đó…”
Coi bộ kiếp trước Phí Nguyên thật sự đã giết cả nhà Lộ Kha Đồng, nếu không tại sao suốt ngày cứ dằn vặt anh 360 độ thế này. Phí Nguyên tắt di động ném sang một bên, đứng dậy đi uống mấy ly nước lạnh, uống xong trực tiếp đến tìm đạo diễn đoàn làm phim.
Uông Hạo Diên đang ở trong phòng mình học kịch bản, buồn tình cả một tháng qua chỉ biết miệt mài làm việc, lôi mấy cảnh diễn còn lại ra luyện tới luyện lui, mắt bắt đầu thấy nhức. Rửa mặt đánh răng xong tỉnh táo lại chút ít, đang đứng trước cửa sổ đắm mình trong nỗi cô đơn thì có người đập cửa ầm ầm.
“Đêm hôm khuya khoắt làm gì gấp quá vậy?”
Phí Nguyên đút một tay vào túi quần, đứng thẳng người nói: “Tất cả được đôn lên trước thời hạn, ngày mốt sẽ đóng máy về luôn, phần còn lại bổ sung sau.”
“Thật sao?!” Uông Hạo Diên mừng húm, nhớ thương Giản Tân sắp điên rồi, nhưng mừng xong lại có chút lo lắng, lo Giản Tân còn giận mình: “Sao đột nhiên gấp thế, có phải lúc về sẽ cho em nghỉ vài ngày không?”
Phí Nguyên nói: “Nghỉ gì mà nghỉ, lo chạy chương trình tạp kỹ cho tôi đi, ở đây cản trở tôi mà còn muốn nghỉ vài ngày?”
“Em làm gì anh đâu.” Tự dưng ăn mắng, Uông Hạo Diên tủi thân hết sức, phản bác: “Sao lại là em cản trở, em hot không tốt cho công ty không tốt cho anh sao? Chưa kể cảnh tuyết nơi đây đẹp quá chừng, mỗi ngày chụp ảnh thích mê.”
“Được rồi ngậm miệng đi.” Phí Nguyên mất kiên nhẫn nói: “Giờ này không bằng về nhà chơi với con.”
Má, hèn gì, lại là vì Lộ Kha Đồng kia. Uông Hạo Diên liếc mắt khinh thường, mình thê thảm thế này mà còn phải nghe đầu thừa đuôi thẹo về cuộc sống ngọt ngào của người khác: “Anh có thấy phiền không vậy, có phải mười lăm đâu, hai mươi lăm tuổi đầu rồi mà còn con với cái, thiệt chịu không nổi.”
Phí Nguyên bỗng nhiên mỉm cười: “Về chơi với vợ, hài lòng chưa?”
Hai ngày tiếp theo Uông Hạo Diên mệt phờ râu, rất muốn đăng weibo bóc phốt việc mình bị người đại diện ức hiếp, nhưng rồi lại nhịn được. Fan hâm mộ của Uông Hạo Diên cũng biết Phí Nguyên là người đại diện của thần tượng mình, cũng biết Phí Nguyên giữ chức giám đốc, khó ở nhất là còn mẹ nó cảm thấy Phí Nguyên siêu bảnh trai.
Tối ngày mốt rốt cuộc cũng quay đến cảnh cuối, do quay xong sẽ ra sân bay ngay, cuối cùng Uông Hạo Diên cũng có cảm giác chân thực sắp được về nhà gặp Giản Tân, dù mệt sống dở chết dở cũng không cảm thấy. Phí Nguyên và trợ lý Kinh Tinh đứng chờ đằng xa, anh nhìn đồng hồ đeo tay, quá nóng lòng muốn về, chỉ có thể chỉ trích: “Nữ phụ cứ chạy ra thế à? Sớm hơn chút nữa là khỏi chạy rồi đấy.”
Mặt lạnh xem xong cảnh cuối cùng, cả đoàn không kịp chúc mừng đóng máy mà vội thẳng tiến đến sân bay. Ngủ trên máy bay chốc lát, nhưng rồi lại thấp thỏm không yên, sau khi đến nơi ai về nhà nấy, người nào cũng vất vả.
Lúc về đến nhà, Phí Nguyên nhìn đồng hồ, vừa đúng ba giờ. Cởi áo khoác và áo trên, thân thể vẫn còn vương khí lạnh, Phí Nguyên đẩy cửa phòng ngủ bước vào, không bật đèn mà cứ thế lên giường.
Lộ Kha Đồng núp trong chăn ngủ say sưa, cả người ấm nóng, Phí Nguyên luồn tay xuống dưới nách Lộ Kha Đồng, kéo cậu vào lòng mình sờ soạng như ôm con nít, sờ xong Lộ Kha Đồng cũng không tỉnh.
“Ưm…” Tuy không bị sờ tỉnh, song Lộ Kha Đồng lại bị hơi lạnh quấy nhiễu, cậu hừm một tiếng, mơ mơ màng màng ôm lấy Phí Nguyên: “Anh đại, là anh hả…”
Không biết cậu tỉnh hay chưa, Phí Nguyên đáp: “Là anh.”
Lộ Kha Đồng vốn dĩ vẫn chưa tỉnh: “Anh báo mộng cho em đó sao…”
“Nhóc hư hỏng, em tưởng anh ngỏm rồi à?” Phí Nguyên tức đến bật cười, bàn tay lạnh cóng vói vào từ vạt áo bóp hông Lộ Kha Đồng. Lộ Kha Đồng cựa quậy muốn tránh ra, mắt vẫn nhắm thật chặt, miệng xin tha thứ: “Đừng giết em, em nói thật mà…”
Phí Nguyên lấy tay ra, vuốt ve ngực Lộ Kha Đồng cách lớp vải, hỏi: “Nói thật cái gì?”
“Em kiếm chuyện,” Lộ Kha Đồng khẽ hé mắt, trước mắt tối đen chẳng nhìn thấy gì, đoán chừng còn tưởng mình đang nằm mơ: “Nhà hàng xin tiền ba em, chọn vị trí còn tìm ba em chạy quan hệ, em —— a!”
Trước ngực đau nhói, Lộ Kha Đồng vô thức kêu ra tiếng, kế đến đèn đầu giường bị bật lên, bấy giờ cậu mới nhìn thấy gương mặt vừa đẹp trai vừa giận dữ của Phí Nguyên. Nói chính xác hơn là cực kỳ đẹp trai, đồng thời cực kỳ giận dữ.
Lần này tỉnh thật rồi.
Lộ Kha Đồng giơ tay bụm ngực trái bị nhéo, nhìn Phí Nguyên một cách đáng thương, hỏi: “Bây giờ em quỳ gối còn kịp không?” Phí Nguyên cười lạnh một tiếng, nắm vai Lộ Kha Đồng lật người cậu lại, sau đó dùng một tay đè lưng cậu, tay còn lại đánh mạnh vào mông cậu.
Thịt mông run lên, Lộ Kha Đồng vùi mặt vào gối cố nhịn không kêu ra tiếng. Cái tiếp theo đánh vào bắp đùi, toàn là chỗ thịt mềm, Lộ Kha Đồng ngọ nguậy, nhọc nhằn quay đầu lại nhìn Phí Nguyên, chuẩn bị nhận sai, chỉ cần cậu ngoan ngoãn nhận sai Phí Nguyên sẽ mềm lòng.
Còn chưa kịp mở miệng, Phí Nguyên đã gắt giọng: “Mẹ nó em giả ngốc hay ngốc thật thế? Không cho em dùng tiền của ổng vì lẽ gì em không biết thật sao?”
Lời nhận sai nuốt ngược trở vào, Lộ Kha Đồng nhảy phắt ra ngồi dậy, nhăn mặt nói: “Ban đầu em không biết, sau đó em mới biết, thế thì em càng phải dùng, nếu tiền của ba em không sạch, em sẽ rửa sạch giúp ba!”
Phí Nguyên lùi ra sau một bước đi xuống giường: “Được thôi, em chọn phụ từ tử hiếu chứ gì?”
Mặc áo vào đi ra ngoài, tiện thể vớ lấy áo khoác ném trên sô pha, Phí Nguyên thật sự muốn cười, mình tốn công làm người xấu vì cái gì chứ, họ Lộ khờ khạo căn bản không biết phân biệt tốt xấu.
Lộ Kha Đồng quýnh quáng, nghe chữ “chọn” mà muốn tăng xông máu, cậu lao tới kéo vạt áo của Phí Nguyên, năn nỉ: “Anh đừng đi mà, không phải anh muốn đánh em sao? Đánh xong đừng giận nữa được không?”
Phí Nguyên bóp cằm cậu, hỏi: “Đã quyết định từ sớm rồi đúng không? Hôm đó video call còn dối gạt anh?”
Lộ Kha Đồng không còn gì để nói, hoảng hốt gật đầu.
Phí Nguyên buông Lộ Kha Đồng ra, hất văng tay cậu, xoay người đi về phía cửa lấy chìa khóa xe. Theo tiếng cửa mở vang lên, Lộ Kha Đồng giật mình, vội la lên: “Anh làm gì vậy! Bỏ nhà ra đi hả! Không được bắt chước em!”
“Rầm” một tiếng, cửa đóng lại.
Mông và bắp đùi còn đau, Lộ Kha Đồng chân trần đứng trên sàn nhà, điệu bộ ỉu xìu chẳng khác gì hôm đó đến tiệm thức ăn nhanh. Cậu về phòng ngủ tìm di động, đoán chừng Phí Nguyên đang lái xe, thế nên không thể làm gì khác ngoài gửi tin nhắn.
“Trung nghĩa lưỡng nan toàn, bách thiện hiếu đương tiên…”
*Khó vẹn cả trung lẫn nghĩa, trong trăm cái thiện thì chữ hiếu đi đầu.
Đợi đến hừng đông cũng không có hồi âm, cuối cùng nhịn không được gọi qua thử, nghe âm thanh máy móc bên trong, Lộ Kha Đồng đấm giường một cái: “Mười năm, mẹ nó lại chặn số người ta!”
/62
|