Đường Chuyên

Chương 513: Báo ứng

/1414


Tắm rửa một phen, thay y phục, Hi Mạt Đế Á lại thành xinh đẹp mê đắm lòng người, mỗi một cử động mỗi một ánh mắt một nụ cười đều mang theo ma lực, làm đám tiểu nam sinh của thư viện kẻ nào kẻ nấy thần hồn điên đảo, tranh nhau dẫn đường cho Hi Mạt Đế Á, tham quan thư viện không cần tới Vân Diệp nữa rồi, đám khốn kia sẽ đem điều mình biết nói hết cho mỹ nữ lão sư, nếu như lão sư muốn hỏi tổ tông mười tám đời của hắn, chắc cũng không có vấn đề.

Đi hết tất cả mọi ngơi rồi, chỉ có một căn phòng hẻo lánh không ai đưa Hi Mạt Đế Á tới tham quam, Hi Mạt Đế Á tò mò vừa mới thò đầu vào cửa sổ, một thanh đao sáng loáng dí sát vào mặt, không biết là lớn gan hay là vờ trẫn định, Hi Mạt Đế Á hỏi nam tử cao lớn trong phòng:

- Ta là lão sư mới tới, ngươi có thể cho ta biết ngươi đang làm gì không?

Căn phòng bị mô hình chiếm cứ phần lớn, có núi cao, có bình nguyên, có biển rộng màu lam, còn có một dòng sông chảy xuyên qua, trên mặt sông còn có mô hình chiếc thuyền nhỏ trên sông, ngoài ra còn có một thiếu niên không ngừng thêm cát vào sông, thật lạ, hắn luôn cân cát xong mới cho vào, thấy Hi Mạt Đế Á nhìn mình, hắn cười ngượng ngùng rồi tiếp tục công việc.

Nam tử cao lớn thô bạo đẩy nàng ra, sau đó đóng sầm cửa sổ lại, không thèm để ý tới nàng.

Học sinh bên cạnh vội giải thích:

- Tiên sinh đừng giận, hắn là thế đấy, hắn muốn mở một kênh đào giữa Hoàng Hà và biển lớn, các chuyện khác đã chuẩn bị xong cả rồi, chỉ có cát là kẻ địch lớn nhất, vì trong nước sông có phù sa, mà đoạn sông này nước chảy chậm, có phù sa lắng xuống, chẳng cần bao năm, đường sông sẽ ứ tắc, cho nên hắn mới nóng nảy, tiên sinh đừng trách.

Hi Mạt Đế Á nói với học sinh:

- Người như thế mới đáng tôn kính, hắn tập trung toàn bộ tinh thần vào công việc, quên thế giới bên ngoài, ta tin hắn sẽ tìm được biện pháp giải quyết, chúng ta không nên làm phiền hắn.

- Tiên sinh, đệ tử dẫn tiên sinh đi tham quan xương cự long, và xương cá lớn, đó mới là nơi đáng tham quan nhất của thư viện.

Khỏi nói hắn là kẻ chuyên nghiên cứu hai thứ đó, nhưng có tên khác phản đối ngay:

- Nói bậy, đồ thư quán mới là tinh hoa của thư viện, thư viện của chúng ta nhiều sách hàng đầu thiên hạ, thời gian qua lại in rất nhiều, Lý Cương tiên sinh nói đó mới là bảo bối của thư viện.

- Đều không phải, hồ điệp quán mới là nơi tiên sinh nên đi, tiêu bản hồ điệp ở đó có hơn ba trăm loại, đệ tử về quê Việt châu chuyên môn bắt bốn loại, tiên sinh nên tới đó xem.

- Nới vớ vẩn, tiên sinh là danh gia toán học, sao cũng phải tới hậu sơn xem mô hình của Lý Thái mới đúng, hắn tự xưng là thiên tài toán học, tiên sinh đi đả kích sự kiêu ngạo của hắn mới đúng.

- Thiên tài, ngươi nói thiên tài toán học à?

Hi Mạt Đế Ấ mỉm cười hỏi tên học sinh kích động kia:

Sau khi biết Lý Thái là tên thiên tài hãm hại mình, Hi Mạt Đế Á thấy uy vọng lão sư của mình phải dựng lên từ cái gai này, sau khi thỉnh giáo Vân Diệp hậu quả đắc tội với thân vương, liền hớn hở đi chuẩn bị hành động.

Thì ra thế giới này có chuyện hay như thế, ở cái quốc gia này, lão sư có thể áp chết thân vương, dù đánh cũng không có chút rắc rối nào, hoàng đế sẽ chỉ xử phạt nhi tử của mình, Đại Đường đúng là thiên đường của lão sư.

Hi Mạt Đế Á tiên sinh lệnh Lý Thái tới văn phòng của mình, nói phương diện tính toán mật độ Lý Thái có sai sót nhỏ phải giải quyết, nghe thấy lão sư định khiêu chiến sở trường của mình, Lý Thái vội vàng chạy tới, chuẩn bị đợi tiên sinh nói sai ở đâu sẽ nhạo báng một phen, sau đó ung dung bỏ đi. Vân Diệp nói, ở phương diện tính toán mật độ, mình có quyền uy tuyệt đối, nay quyền uy bị nghi vấn, sao chấp nhận được?

Vừa mới tới dưới tiểu lâu của tiên sinh, một chậu nước lạnh từ trên trời đổ xuống, làm Lý Thái ướt từ đầu tới chân, trời nóng dội nước lạnh đã là cái gì, nhưng trong nước thêm đá thì là chuyện khác, Lý Thái kêu thảm định mở miệng chửi thì khuôn mặt của Hi Mạt Đế Á xuất hiện ở ban công, kinh ngạc nói:

- Ngươi có sao không? Ta đang thí nghiệm mật độ mà ngươi nói, chẳng may hất đổ nước, có làm ướt ngươi không?

Lý Thái cố gắng nặn ra nụ cười, lắc đầu nói:

- Không sao cả, tiên sinh, trời nóng thế này làm chút nước mát cũng thoải mái hơn, tiên sinh cho rằng bảng mật độ của học sinh có vấn đề?

Lý Thái chỉ đợi nữ nhân chết tiệt này không chỉ ra được sai lầm, là lúc hắn nổi giông tố, Vân Diệp nói có kiếm chuyện phải có lý có cứ, là nam nhân không tiện so đo với nữ nhân một chậu nước, nhưng liên quan tới học vấn thì khác, phải làm rõ đúng sai, không liên quan tới nam nữ.

Lấy tay vắt nước ở áo, Lý Thái bước cầu thang muốn lên lầu, trong giày toàn là nước, đi mỗi bước lại phát ra tiếng kỳ quái, lên lầu rồi, chuẩn bị thể hiện phong phạm vương tộc không thèm so đo với tiểu nhân, chân liền không may dẫm phải một khúc gỗ tròn, rầm một cái ngã xuống cầu thang, Lý Thái không vội đứng dậy, mà nhặt cái gậy tròn bên cạnh lên nghiên cứu, vừa rồi có nhìn thấy nó đâu.

Hi Mạt Đế Á vội đi tới đỡ Lý Thái, khi cúi xuống, một khe vú sâu hun hút đập vào mắt Lý Thái, vừa to vừa tròn lại trắng bóc, quan trọng nhất là rất êm ái, bị cánh tay Lý Thái đè lên hơi biến hình tuy cách lớp áo nhưng cảm giác vẫn mỹ diệu vô cùng, làm đầu óc Lý Thái trở nên trống rỗng, máu nóng toàn thân chảy ngược lên não.

Quên béng mất mục đích tới đây, đám thị thiếp mười lăm tuổi của mình làm sao sánh được với nữ nhân thành thục như Hi Mạt Đế Á, khác gì đem nho so với dứa hấu, Lý Thái đang chuẩn bị cảm thụ kỹ hơn thì Hi Mạt Đế Á thét lên, vội vàng che lấy ngực, tay tất nhiên thu lại, vì thế Lý Thái lại ngã lộn cổ, bụi đất giữa khe sàn gác rơi xuống phủ hết lên người.

Nghe tiếng thét của Hi Mạt Đế Á, Lý Cương đẩy xe lăn từ văn phòng ra, thấy Hi Mạt Đế Á thẹn thùng ôm ngực, Lý Thái mặt đỏ bừng ướt sũng nằm trên mặt đất, sắc mặt âm trầm đang định quát Lý Thái, nhưng nghe Hi Mạt Đế Á nói nhỏ:

- Đừng trách Lý Thái, vừa rồi hắn bị ngã, tiểu nữ tới đỡ, nhất thời quên nam nữ khác biệt, là tiểu nữ không tốt, hại hắn ngã lần nữa.

Nghe Hi Mạt Đế Á nói thế, Lý Cương gật đầu, trước giờ phẩm hạnh của Lý Thái rất tốt, nên tin là một sự hiểu lầm, người Hồ không quá để ý phương diện nam nữ, có chút hiểu lầm là bình thường, nên trách mắng Lý Thái vài câu, muốn hắn giữ phong thái quân tử, phi lễ vật thị.

Lý Thái đứng dậy, khom người tạ ơn tiên sinh che giấu thay mình, cố gắng để gò má không ngừng co giật của mình ổn định lại, dịu giọng nói:

- Tiên sinh, không biết ở phương diện mật độ đệ tử sai chỗ nào, mong tiên sinh chỉ cho, đệ tử về nhà sửa.

Thảo luận đến học vấn, Hi Mạt Đế Á tức thì nghiêm mặt, hai tay đán trước bụng, nói:

- Ta đã nghiên cứu kỹ bảng mật độ của ngươi, phải nói đó là một thành tựu vĩ đại, nhưng về biến hóa của sự vật thì ngươi còn sơ sài lắm, không biết cái đạo lý nóng nở ra lạnh co lại, chỉ biết một mực truy cầu hình thái vật thể ở trạng thái bình thường, không biết rất nhiều vật thể biến hóa theo nhiệt độ, cho nên có chút chênh lệch, ta làm một thí nghiệm, kết quả có được kết quả hoàn toàn khác.

Lý Thái đưa mắt lên trần, quyết định không nhìn cặp mông tròn trịa của Hi Mạt Đế Á đung đưa trước mắt nữa, theo nàng vào văn phòng, phát hiện có hai cái chậu, một chứa đầy đá, một chứa đầy nước. Chậu chứa nước không có gì lạ, nhưng chậu chứa đá thì đã cao hơn mép chậu, rõ ràng nhiều nước hơn.

- Nước ở trạng thái khác nhau, nhiều ít khác nhau, cùng là nước, nhưng khi đóng băng thì nhiều hơn một thành, nếu đun sôi thành khí thì càng nhiều hơn, cho nên bảng mật độ của ngươi phải bổ xung lại, hiện giờ còn chưa hoàn chỉnh, ngươi có rất nhiều công việc phải làm, đi đi, ta không làm lỡ thời gian quý báu của ngươi nữa.

Lý Thái há miệng ra ra phát hiện mình thực sự không có gì để nói, nhìn trộm ngực của tiên sinh, tiên sinh che giấu cho mình, mình nợ một ân tình lớn, vả lại tiên sinh nói không sai, bảng mật độ của mình cần hoàn thiện thêm, đành khom người thi lễ, quay người dựa vào thành cầu thang đi xuống từng bước, xuống lầu rồi mới thở phào, lẹt phẹt chạy về hậu sơn.

Hi Mạt Đế Á nhìn Lý Thái đi xa, cho tay vào trong chậu ấ lấy một cục cho vào mồm, cầm lấy bảng mật độ lẩm bầm:

- Tên này đúng là thiên tài, thứ như vậy mà cũng làm ra được, không biết đầu óc ra sao, muốn dùng toàn học trình bảy toàn bộ vật thể trong thiên hạ, như vậy có ích lợi lớn cho nhân loại nhận thức thế giới của mình ..

Quay đầu lại nhìn đống sách cao ngất trên bàn, lật một cuốn trong đó, chìm đắm vào thế giới do những con số cấu trúc thành.

Gặp báo ứng không phải chỉ có một người, cùng lúc đó nhà của Vân Diệp rất náo nhiệt, Nhan Chi Thôi, Lý Cương, Ngọc Sơn, Khổng Dĩnh Đạt, Chử Toại Lương, những bậc đại nho có hạng ở Trường An đều ngồi ở nhà y, đang đợi Vân Diệp dùng cách thức lăng nhăng của y làm ra những bài thơ tuyệt diệu.

- Tiểu tử, hôm nay ngươi làm được thơ thì bỏ qua, nếu không làm được thì đừng trách lão phu trở mặt, nếu như thơ ca có thể làm ra được đơn giản như thế thì còn cần bọn ta làm gì, lão phu ngâm thơ tám mấy năm không làm được kiệt tác Lương Châu từ như thế, nếu như ngươi dám lấy thơ của sư phụ ngươi ra lừa gạt, hôm nay lão phu đánh gãy cái chân chó của ngươi.

Cái đầu trọc của Nhan Chi Thôi bốc khói, cầm quải trượng không ngừng nện xuống đất, tựa hồ không làm thế không đủ biểu đạt sự phẫn nộ của mình.

Vân Diệp lúc này hối hận lắm rồi, hôm đó mình thực sự uống quá nhiều, mất khống chế, nhiệt huyết dâng lên mới ra mặt thay đám võ tướng, đúng là ngu vô cùng.

Đám lão già kia đã đành, nhưng sau rèm là Trường Tôn thị đang uống trà, nãi nãi bồi tiếp, Tân Nguyệt ở bên hầu hạ, nói gì mà hôm nay trùng hợp, không ngờ được xem tuồng hay.

Vân Diệp không hoài nghi đạo diễn của vở tuồng ở sau rèm, mình cưỡi hổ khó xuống rồi, từ nụ cười của Trường Tôn thị là biết hôm nay bà ta tới báo thù cho trượng phu.

- Tiểu tử, không làm khó ngươi, lấy cỏ xanh trên mặt đất ghép cho lão phu một bài thơ nghe được xem.

Nhan Chi Thôi trừng mắt trâu lên nhìn Vân Diệp, ông ta không tin thuận miệng ra đề Vân Diệp có thể làm ra được thơ ứng cảnh.

Không làm cũng không được, chạy cũng không xong, Khổng Dĩnh Đạt, Chử Toại Lương chặn ở cổng rồi, nhìn Vân Diệp đang như kiến bỏ chảo nóng, Trường Tôn thị cười âm hiểm, Tân Nguyệt lo lắng nhìn trượng phu.

- Ly ly thượng thào.

Vân Diệp đọc ra câu đầu tiên, lòng cầu khẩn Bạch lão tiên sinh tha thứ cho mình, thực sự y cùng đường rồi, đám người kia ép quá lắm.

- Ừm, xem như đúng đề, cỏ trên đồng đúng là rất tươi tốt.

Nhan Chi Thôi nhắm mắt bình phẩm.

- Nhất tuế nhất khô vinh.

- Hai câu này cũng trong quy củ, khô tươi mỗi năm là lẽ thường tình, đọc tiếp, hai câu sau mà không ra gì, lão phu sẽ ra tay.

- Dã hỏa thiêu bất tận, xuân phong xuy hựu sinh.

Vân Diệp đọc liền một hơi xong bài, lửa giận trên mặt Nhan Chi Thôi tức thì biến mất, ngâm đi ngâm lại bài thơ, nói với Trường Tôn thị sau rèm;

- Tên tiểu tử này làm thơ không tệ, hoàng hậu nương nương không cần hoài nghi, lão phu thấy bài thơ này còn hơn cả khúc Lương Châu Từ, thơ càng làm bằng câu từ đơn giản, kỳ thực mới là điêu luyện nhất. Làm ra bài thơ này là lão phu hài lòng rồi, bất kể y làm ra bằng cách nào, dù là lợn rừng dũi ra từ đất thì sao nào, nó cũng là văn chương của Đại Đường.

Trường Tôn thị tạ ơn Nhan Chi Thôi, nghiến răng nói với Vân Diệp:

- Nếu như ngươi chiếu theo bức tranh này mà làm thơ được thì bổn cung mới tin.

Vốn định chỉ con hổ giữa phòng, nghĩ lại thấy không ổn, ngón tay chỉ bức sơn thủy hoa điểu đồ trên bàn, bức tranh rất náo nhiệt, núi, sông, chim, hoa đủ cả, không có chương pháp nào, là bức tranh thấp kém nhất. Đây là bức tranh cát tường do thợ sơn mài trong trang làm, ai lấy thứ này làm thơ?

Vân Diệp mặt nhăn nhúm, ngay Nhan Chi Thôi cũng liếc nhìn Trường Tôn thị làu bàu, lại nhắm mắt vào, có vẻ bất mãn với đề Trường Tôn thị ra.

- Sao, không làm được à? Sư phụ của ngươi cũng không làm loại thơ như vậy đúng không? Có bản lĩnh thì ngươi làm cho bản cung xem.

Trường Tôn thị lúc này thiếu điều ngửa mặt cười lớn, nếu không có các lão tiên sinh ở đây, nhất định bà ta sẽ làm thế.

- Viễn quan sơn hữu sắc, cận thính thủy vô thanh, xuân khứ hoa hoàn tại, nhân lai điểu bất kinh.

Vân Diệp ấp a ấp úng đọc ra, chắp tay cầu khẩn đừng bắt mình làm thơ nữa, quá thống khổ, sau này quyết không làm thơ nữa.

Trường Tôn thị về tới cung vẫn còn chưa nguôi giận, Lý Nhị nhìn thấy chỉ lắc đầu cười, quay đầu nói chuyện với Lan Lăng đang bê một cái đĩa nhỏ:

- Lan Lăng, đây là bơ con mới làm à?

- Vâng thưa phụ hoàng, hài nhi mới làm xong, mời phụ hoàng nếm thử.

Lan Lăng nhón chân nâng cái đĩa lên cao, để phụ thân tiện lấy được:

Lý Nhị do dự chưa nghe thấy đứa con này vào bếp bao giờ, chẳng biết ăn nổi không? Nhưng nhìn thấy dáng vẻ trông mong của Lan Lăng, liền lấy một miếng nhỏ nhất trên đĩa, cho vào miệng ngậm, nhai vài cái, kinh ngạc nói:

- Hoàng hậu, nàng lại đây thử đi, Lan Lăng làm thứ đồ ngọt này không tệ.

Trường Tôn thị đưa mắt nhìn hai cha con họ, mệt mỏi dựa vào ghế mềm nói:

- Bệ hạ ăn thêm đi, thiếp thân đã ăn rồi, mấy chục thùng sữa bò mới làm ra được chừng đó, không ngon sao được, khuê nữ của bệ hạ dựa vào thứ này phát tài, thiếp thân mua tới mười quan, Dương phi, Âm phi cũng mua không ít, nghe nói Thanh Tước mua một trăm quan, sao bệ hạ không hỏi khuê nữ tháng này kiếm được trong cung bao tiền.

Nghe hoàng hậu nói thế, Lý Nhị lại lấy một miếng nữa trên đĩa, nhìn kỹ, cúi người xuống hỏi Lan Lăng:

- Nói cho phụ hoàng biết, sao con nghĩ ra dùng thứ này kiếm tiền? Ai dạy con?

- Đêm đó mưa to gió lớn, Lan Lăng đang ngủ, mơ thấy một ông già râu trắng làm thứ này trong lò, con ở bên đứng xem, ông già đó nói với con :" Học được chưa? Nếu học được rồi thì tự làm, Tôn thần tiên cũng nói là thứ tốt, dễ phát tài", sau đó con tỉnh lại.

Lời nói dối này hay lắm, nhưng Lý Nhị nghe quen quen, Trường Tôn thị nói tiếp:

- Bất kể ai hỏi, nó cũng chỉ nói thế, không biết ông già râu trắng kia làm sao lẻn vào cung báo mộng cho Lan Lăng, thiếp thân hỏi mấy lần nó không nói, hỏi quá thì nó khóc, thiếp đành thôi.

- Hoàng hậu, nàng không thấy câu "Tôn thần tiên cũng nói là thứ tốt" quen tai lắm à? Trẫm nhớ có một tên gian thương khi tiếp thị bột châu chấu nói câu này, khi mang rong biển về cũng nói câu này, giờ một mạch truyền thừa, tới đồ ngọt cũng có. Phải rồi, hôm nay thu hoạch của nàng ra sao?

Trường Tôn thị nghĩ lại chuyện hôm nay nghiến răng nói:

- Đôi khi thật hận không thể bổ đầu y ra xem xem bên trong chứa cái gì, thu hoạch được hai bài thơ, còn bị Nhan Chi Thôi lão tiên sinh thuyết giáo một phen.

Lý Nhị nhai kẹo, bế Lan Lăng đặt lên đùi, nói:

- Đọc hai bài thơ cho trẫm nghe, không cần nói quá trình làm gì.

- Một bài là ( cổ nguyên thảo), Nhan lão tiên sinh nói hơn cả ( Lương Châu Từ), chỉ có bốn câu, có vẻ không hoàn chỉnh, nhưng bốn câu này đã hiếm có lắm rồi, bệ hạ nghe nhé :" ly ly nguyên thượng thảo, nhất tuế nhất khô vinh, dã hỏa thiêu bất tẫn xuân phong xuy hựu sanh", chỉ hai mươi chữ đã nói hết thịnh suy vinh hoa, văn tự điêu luyện tới cực hạn.

Lý Nhị gật gù lại ăn thêm một viên kẹo nữa:

- Đúng là thơ hay, ý cảnh, ngụ ý phong cách đều thượng thừa, văn tự không hoa mỹ, nhưng đơn giản mới thấy cao minh, bài khác là gì?

- Bài kia không tính là thơ hay, nhưng luận cơ biến tuyệt đối có thể coi là hàng đầu, thiếp thân lo y lấy thơ của sư phụ ra lừa gạt, liền bảo y chiếu theo tranh sơn dầu trên bàn làm thơ, ai ngờ y đọc ra hay không ngờ.

- Ha ha ha, hoàng hậu, nàng quá giảo hoạt rồi, có điều trẫm rất muốn nghe tên tiểu tử kia làm thơ thế nào, mau mau đọc đi, trẫm sốt ruột lắm rồi.

- Viễn khán sơn hữu sắc, cận thính thủy vô thanh, xuân khứ hoa hoàn tại nhân lai điểu bất kinh, bệ hạ thấy sao?

Bài 1: Phú đắc cổ nguyên thảo tống biệt- Bạch Cư Dị - Dịch Tản Đà.

Đồng cao cỏ mọc như chen

Khô tươi thay đổi hai phen năm tròn.

Lửa đồng thiêu cháy vẫn còn,

Gió xuân thổi tới mầm non lại trồi.

Bài 2:

Nhìn xa núi biếc xanh

Nghe gần nước im lìm

Xuân đi hoa còn đó

Người đến chim chảng màng.

Ly Tịch Diệt Tướng. Kinh Kim Cang Bát Nhã Chú, đây là bài kệ Phật, hơi khó hiểu.

/1414

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status