- Tiện nhân, tiện nhân.
Vân Diệp cả đoạn đường vừa đi vừa chửi, không phải chửi cô ả Hồ cơ lẳng lơ kia, mà chửi đám huynh đệ khốn kiếp của mình.
Vừa mới rồi thôi đám huynh đệ kháng cự lại sức hấp dẫn của Hồ cơ, nhất là Trường Tôn Xung còn thản nhiên kể ra ưu khuyết điểm trên người Hồ cơ, từ trinh tiết đến da dẻ thậm chí tới mức độ nghe lời, thể hiện hoàn mỹ tố chất của một tên hoàn khố, cuối cùng hạ quyết định:
- Huynh đệ ta là con cháu cao môn, sao có thể thành liên khâm ( đồng hao) với hạng bán buôn khuân vác, ả Hồ cơ này không biết đã hầu hạ bao nhiêu người rồi, coi huynh đệ ta là hạng rửa bô đổ chậu thay cho người khác, đúng là đại xỉ nhục.
Căn bản chả cần phải nói gì, thân binh bên cạnh giơ vỏ đao lên đập, thương nhân Hồ ngã ra đất dùng tiếng Quan Thoại ngọng ngịu cầu xin.
Lý Phúc Lộc cười hì hì trêu ghẹo:
- Người Hồ chẳng kẻ nào tốt đẹp, tối mắt vì lợi, vì mấy đồng xu mà đem cả lão bà, muội tử, nữ nhi khoe da lộ thịt để kiếm ăn, ai mà trả được giá thì ngủ cùng cũng là chuyện thường.
Nói xong ôm bụng với bộ dạng dâm tiện, xem ra tên này đã được thưởng thức Hồ nữ rồi.
Thấy mọi người không có hứng thú với Hồ nữ, Lý Phúc Lộc liền nói lần này bình loạn đất Lũng có rất nhiều thị tộc có tội phải đi đày, đều do quan gia đem bán, xuất sắc thì cho làm quan kỹ, tầm thường bán làm nô tỳ. Hiện giờ trong quân thự có không ít, ông ta cũng rất là đau đầu. Tên béo này cố ý nói thế, tục ngữ có câu :" Ở quân doanh ba năm, lợn nái biến thành Điêu Thuyền." Càng chẳng cần nói tới ba tên công tử hoàn khố này, từ mười bốn mười lăm tuổi đã đi chơi thanh lâu, đâu phải là thiếu niên thuần khiết, chưa thấy người mà mắt đã đỏ lên thèm khát rồi.
- Huynh đệ đi an ủi những nữ tử đáng thương đó, đây là trách nhiệm của con cháu Trường An, còn về việc giao tiếp ruộng muối thì làm phiền Tiểu Diệp rồi.
Đám khốn nạn nói xong liền thúc giục Lý Phúc Lộc đưa bọn chúng đi an ủi nữ tử đáng thương, ngay cả thân binh của Vân Diệp cũng đem đi. Lý Phúc Lộc cười hì hì bộ dạng hiền từ như phật Di Lặc phái thủ hạ dẫn đường, bản thân cùng Vân Diệp thong thả đi về quan thự.
Thông minh, Lý Phúc Lộc là người thông minh, kín đáo tặng Vân Diệp 500 lượng bạc, nói là cảm tạ Vân Diệp biến Lan Châu từ vùng đất nghèo nàn thành giàu có, cống hiến vô tư cách chế muối tạo phúc một phương, Lan Châu đã khắc bia ghi lại, con cháu đời đời không quên Bình An huyện nam cao thượng vô tư, đáng kinh thần thánh ... Gì gì đó. Vì không để cho ân nhân tạo phúc chúng sinh phải đi xin cơm, hương thân địa phương gom góp 500 lượng biểu đạt tâm ý.
Nói chúng là một đống lời hay ý đẹp, chỗ riêng tư nói gì cũng dễ, nhưng nhắc tới việc công một cái, tên béo mặt thay đổi ngay, dáng vẻ đường đường chính nghĩa, há miệng ra là bản huyện, ngậm miệng lại là bách tính, tóm lại một câu, không có tiền, hay là xin Bình An huyện nam đợi nửa năm thu được thuế rồi tính sau? Thấy mặt Vân Diệp mặt đen như đít nồi, lại nói:
- Bạc không có thực, nhưng lương thực lại có rất nhiều, hay là đem ít lương thực về?
Nói cho cùng Van Diệp đâu có tiếp xúc với đám quan viên giảo hoạt này, bị thuật thay đổi bộ mặt của đối phương mê hoặc làm cho như đi vào sương mù, nhất thời không biết phải làm sao.
Đất Lũng đương nhiên không thiếu lương thực, người vốn ít, đất muốn bao nhiêu là có bấy nhiêu, thêm vào Đột Quyết ngăn quan ải, chặn đường vận lương tới Trường An, thuế má năm trước còn chưa đưa tới Trường An, bản địa cũng tích trữ lượng lớn lương thực, có thể nói là thừa thãi thành nạn rồi. Chỉ biết nhìn lương thực mục nát trong kho, vì số lương thực quý giá này Lý Phúc Lộc cùng ngày đêm lo lắng, không ngờ rằng thừa lương thực tới một ngày lại trở thành gánh nặng. Lật hết sử sách cũng chưa hề nghe thấy.
Lương thực? Trong lòng Vân Diệp tựa hồ có chuyện gì đó mà không nghĩ ra được, rất quan trọng, nhất định là có liên quan tới lương thực, nhưng là chuyện gì đây? Y ngăn Lý Phúc Lộc đang liếng thoắng luôn mồm lại, đi vòng tròn quanh đại sảnh, làm Lý Phúc Lộc chẳng hiểu ra làm sao.
Lý Phúc Lộc bố trí phòng khách rườm rà giống những người khác, bình hoa to uỵch bày liền một lúc bốn cái, bốn ông Phúc Lộ Thọ Hỉ không thiếu ông nào, mặt thì xanh không ra xanh, lục không ra lục, cứ như là bị ăn đòn, trông mà ngứa mắt, chẳng biết là trình độ thưởng thức của vị này nó thế, hay là cố ý chơi xấu Vân Diệp, cảnh chim bắt sâu trên đó thì mờ tịt, chẳng biết chim mổ ve sầu hay là dê mèn, nhìn mỗi cái râu dài kia thì thực sự là không phân biệt được. Cây liễu ngoài cửa thì đã không còn lá nữa, cành oặt xuống đu đưa loạn xạ trong gió, năm Trinh Quan thứ ba sắp tới rồi.
Vân Diệp nghĩ không ra không buồn nghĩ nữa, lão tử nể mặt mà không biết điều, vậy thì để Trình Giảo Kim tới tìm ông, ông có trơn đến đâu trước mặt Lão Trình xuất thân thổ phỉ cũng chẳng là gì, ông chỉ là con cào cào sau mùa thu, chẳng nhảy nhót nổi bao lâu nữa đâu. Vân Diệp cười toét miệng, học tên béo chắp tay nói:
- Lưu đại nhân không thẹn là vị quan tốt trong như nước, sáng như gương, tại hạ khâm phục vô cùng, Vân Diệp từ nhỏ kết tóc học tập, nay hai người chúng ta vì món lợi nho nhỏ mà tranh luận không thôi, thật là hổ thẹn. Không bằng chúng ta không bàn công vụ nữa, hiếm được một ngày mây nhẹ gió mát như hôm nay, đại nhân làm một bầu mỹ tửu vài món ăn vặt, chúng ta chỉ bàn phong hoa tuyết nguyệt, được chăng?
Lý Phúc Lộc không rõ Vân Diệp bày trò gì, theo lời bảo nha hoàn bố trí rượu thịt.
Vân Diệp quả nhiên không nhắc tới công vụ nữa cùng Lý béo chén qua chén lại, cười nói vui vẻ, không ngờ tên béo này lại xuất thân tiến sĩ, từng lưu danh bảng vàng, chỉ là xuất thân hàn vi, trong triều lại không có chỗ dựa, đành tới nơi hoang vu bần cùng này làm quan. Chẳng trách không nể mặt Lão Trình, tên này bốn năm qua cũng quản lý cái huyện n ỏ chưa tới vạn dân này đâu ra đấy, lúc chuyện trò chỉ cần thuận miệng nói ra được các loại điển cố, kinh thi sử thư càng thuộc nằm lòng, tuyệt đối không phải hạng nửa mùa như Vân Diệp có thể sánh bằng. May mà Vân Diệp cũng có ưu thế, các loại châu thổ phong tình thiên hạ, phong tục tập quán kỳ lạ đều biết, kể cho Lý Phúc Lộc há hốc mồm nghe, cho tới khi đám Trình Xử Mặc thỏa mãn tới tìm Vân Diệp mới vui vẻ tan cuộc.
Trên đường về quân doanh Vân Diệp mặt âm trầm không nói không rằng, ba tên Trình Xử Mực còn tưởng rằng y bị ức hiếp, muốn xoay đầu ngựa kiếm tên béo tính xổ. Vân Diệp khuyên mấy lần mới chịu thôi.
Vừa tới quân doanh Vân Diệp liền mang bao tải chưa đầy bạc tới lều soái, Lão Trình đang tán dóc với máy lão tướng, thấy Vân Diệp về, các lão tướng biết có chuyện đều lần lượt cáo từ, đợi mọi người rời lều, Lão Trình nhìn khuôn mặt u ám của Vân Diệp, hỏi:
- Sao rồi, bị thua thiệt hả? Đừng nghĩ tên Lưu Phúc Lộc đó béo ú ngu xuẩn, đó là viên quan có tài đấy, đại quân hai vệ tổng cộng ba vạn người, vậy mà cung ứng lương thảo chưa bao giờ sai sót, chấp hành ý chỉ của bệ hạ cũng cực kỳ thỏa đáng. Lão phu không đi làm khó hắn, tiểu tử ngươi cũng đừng gây chuyện với hắn, nếu không cho ăn quân côn đấy.
- Bá bá, tiểu chất hôm nay mặc dù không đạt được mục đích, nhưng cùng Lưu Phúc Lộc nói chuyện rất vui, người này là kẻ sĩ học rộng, tiểu chất sao dám vô lễ, chỉ là khi uống rượu nhớ tới ân sư có nói một câu, khiến tiểu chất không cười nổi nữa, cho nên mới vội vàng quay về.
Vân Diệp nhìn thấy hình giống con cào cào trên bình hoa của Lưu Phúc Lộc, đột nhiên nhớ tới nạn châu chấu lớn càn quét bình nguyên Quan Trung năm Trinh Quan. Châu chấu kéo tới ngợp trời, dọc đường chúng đi mạ bị ăn hết, ngay cả cây cối cỏ dại cũng không thoát nạn. Dân gian có lời đồn đây là sự trừng phạt của ông trời cho việc Lý Nhị giết hại huynh đệ, chỉ có trả chính vụ cho thái thượng hoàng mới có thể trừ nạn châu chấu. Lý Nhị trăm miệng cũng chẳng cãi nổi, trong lúc bi phẫn nuốt sống châu chấu hạ chiều :" Nếu trẫm có tội hãy để châu chấu ăn tim gan trẫm, trừng phạt mình trẫm là đủ rồi, đừng ăn lương thực của bách tính."
***
Mình đã nói đều như vắt chanh mà
Vân Diệp cả đoạn đường vừa đi vừa chửi, không phải chửi cô ả Hồ cơ lẳng lơ kia, mà chửi đám huynh đệ khốn kiếp của mình.
Vừa mới rồi thôi đám huynh đệ kháng cự lại sức hấp dẫn của Hồ cơ, nhất là Trường Tôn Xung còn thản nhiên kể ra ưu khuyết điểm trên người Hồ cơ, từ trinh tiết đến da dẻ thậm chí tới mức độ nghe lời, thể hiện hoàn mỹ tố chất của một tên hoàn khố, cuối cùng hạ quyết định:
- Huynh đệ ta là con cháu cao môn, sao có thể thành liên khâm ( đồng hao) với hạng bán buôn khuân vác, ả Hồ cơ này không biết đã hầu hạ bao nhiêu người rồi, coi huynh đệ ta là hạng rửa bô đổ chậu thay cho người khác, đúng là đại xỉ nhục.
Căn bản chả cần phải nói gì, thân binh bên cạnh giơ vỏ đao lên đập, thương nhân Hồ ngã ra đất dùng tiếng Quan Thoại ngọng ngịu cầu xin.
Lý Phúc Lộc cười hì hì trêu ghẹo:
- Người Hồ chẳng kẻ nào tốt đẹp, tối mắt vì lợi, vì mấy đồng xu mà đem cả lão bà, muội tử, nữ nhi khoe da lộ thịt để kiếm ăn, ai mà trả được giá thì ngủ cùng cũng là chuyện thường.
Nói xong ôm bụng với bộ dạng dâm tiện, xem ra tên này đã được thưởng thức Hồ nữ rồi.
Thấy mọi người không có hứng thú với Hồ nữ, Lý Phúc Lộc liền nói lần này bình loạn đất Lũng có rất nhiều thị tộc có tội phải đi đày, đều do quan gia đem bán, xuất sắc thì cho làm quan kỹ, tầm thường bán làm nô tỳ. Hiện giờ trong quân thự có không ít, ông ta cũng rất là đau đầu. Tên béo này cố ý nói thế, tục ngữ có câu :" Ở quân doanh ba năm, lợn nái biến thành Điêu Thuyền." Càng chẳng cần nói tới ba tên công tử hoàn khố này, từ mười bốn mười lăm tuổi đã đi chơi thanh lâu, đâu phải là thiếu niên thuần khiết, chưa thấy người mà mắt đã đỏ lên thèm khát rồi.
- Huynh đệ đi an ủi những nữ tử đáng thương đó, đây là trách nhiệm của con cháu Trường An, còn về việc giao tiếp ruộng muối thì làm phiền Tiểu Diệp rồi.
Đám khốn nạn nói xong liền thúc giục Lý Phúc Lộc đưa bọn chúng đi an ủi nữ tử đáng thương, ngay cả thân binh của Vân Diệp cũng đem đi. Lý Phúc Lộc cười hì hì bộ dạng hiền từ như phật Di Lặc phái thủ hạ dẫn đường, bản thân cùng Vân Diệp thong thả đi về quan thự.
Thông minh, Lý Phúc Lộc là người thông minh, kín đáo tặng Vân Diệp 500 lượng bạc, nói là cảm tạ Vân Diệp biến Lan Châu từ vùng đất nghèo nàn thành giàu có, cống hiến vô tư cách chế muối tạo phúc một phương, Lan Châu đã khắc bia ghi lại, con cháu đời đời không quên Bình An huyện nam cao thượng vô tư, đáng kinh thần thánh ... Gì gì đó. Vì không để cho ân nhân tạo phúc chúng sinh phải đi xin cơm, hương thân địa phương gom góp 500 lượng biểu đạt tâm ý.
Nói chúng là một đống lời hay ý đẹp, chỗ riêng tư nói gì cũng dễ, nhưng nhắc tới việc công một cái, tên béo mặt thay đổi ngay, dáng vẻ đường đường chính nghĩa, há miệng ra là bản huyện, ngậm miệng lại là bách tính, tóm lại một câu, không có tiền, hay là xin Bình An huyện nam đợi nửa năm thu được thuế rồi tính sau? Thấy mặt Vân Diệp mặt đen như đít nồi, lại nói:
- Bạc không có thực, nhưng lương thực lại có rất nhiều, hay là đem ít lương thực về?
Nói cho cùng Van Diệp đâu có tiếp xúc với đám quan viên giảo hoạt này, bị thuật thay đổi bộ mặt của đối phương mê hoặc làm cho như đi vào sương mù, nhất thời không biết phải làm sao.
Đất Lũng đương nhiên không thiếu lương thực, người vốn ít, đất muốn bao nhiêu là có bấy nhiêu, thêm vào Đột Quyết ngăn quan ải, chặn đường vận lương tới Trường An, thuế má năm trước còn chưa đưa tới Trường An, bản địa cũng tích trữ lượng lớn lương thực, có thể nói là thừa thãi thành nạn rồi. Chỉ biết nhìn lương thực mục nát trong kho, vì số lương thực quý giá này Lý Phúc Lộc cùng ngày đêm lo lắng, không ngờ rằng thừa lương thực tới một ngày lại trở thành gánh nặng. Lật hết sử sách cũng chưa hề nghe thấy.
Lương thực? Trong lòng Vân Diệp tựa hồ có chuyện gì đó mà không nghĩ ra được, rất quan trọng, nhất định là có liên quan tới lương thực, nhưng là chuyện gì đây? Y ngăn Lý Phúc Lộc đang liếng thoắng luôn mồm lại, đi vòng tròn quanh đại sảnh, làm Lý Phúc Lộc chẳng hiểu ra làm sao.
Lý Phúc Lộc bố trí phòng khách rườm rà giống những người khác, bình hoa to uỵch bày liền một lúc bốn cái, bốn ông Phúc Lộ Thọ Hỉ không thiếu ông nào, mặt thì xanh không ra xanh, lục không ra lục, cứ như là bị ăn đòn, trông mà ngứa mắt, chẳng biết là trình độ thưởng thức của vị này nó thế, hay là cố ý chơi xấu Vân Diệp, cảnh chim bắt sâu trên đó thì mờ tịt, chẳng biết chim mổ ve sầu hay là dê mèn, nhìn mỗi cái râu dài kia thì thực sự là không phân biệt được. Cây liễu ngoài cửa thì đã không còn lá nữa, cành oặt xuống đu đưa loạn xạ trong gió, năm Trinh Quan thứ ba sắp tới rồi.
Vân Diệp nghĩ không ra không buồn nghĩ nữa, lão tử nể mặt mà không biết điều, vậy thì để Trình Giảo Kim tới tìm ông, ông có trơn đến đâu trước mặt Lão Trình xuất thân thổ phỉ cũng chẳng là gì, ông chỉ là con cào cào sau mùa thu, chẳng nhảy nhót nổi bao lâu nữa đâu. Vân Diệp cười toét miệng, học tên béo chắp tay nói:
- Lưu đại nhân không thẹn là vị quan tốt trong như nước, sáng như gương, tại hạ khâm phục vô cùng, Vân Diệp từ nhỏ kết tóc học tập, nay hai người chúng ta vì món lợi nho nhỏ mà tranh luận không thôi, thật là hổ thẹn. Không bằng chúng ta không bàn công vụ nữa, hiếm được một ngày mây nhẹ gió mát như hôm nay, đại nhân làm một bầu mỹ tửu vài món ăn vặt, chúng ta chỉ bàn phong hoa tuyết nguyệt, được chăng?
Lý Phúc Lộc không rõ Vân Diệp bày trò gì, theo lời bảo nha hoàn bố trí rượu thịt.
Vân Diệp quả nhiên không nhắc tới công vụ nữa cùng Lý béo chén qua chén lại, cười nói vui vẻ, không ngờ tên béo này lại xuất thân tiến sĩ, từng lưu danh bảng vàng, chỉ là xuất thân hàn vi, trong triều lại không có chỗ dựa, đành tới nơi hoang vu bần cùng này làm quan. Chẳng trách không nể mặt Lão Trình, tên này bốn năm qua cũng quản lý cái huyện n ỏ chưa tới vạn dân này đâu ra đấy, lúc chuyện trò chỉ cần thuận miệng nói ra được các loại điển cố, kinh thi sử thư càng thuộc nằm lòng, tuyệt đối không phải hạng nửa mùa như Vân Diệp có thể sánh bằng. May mà Vân Diệp cũng có ưu thế, các loại châu thổ phong tình thiên hạ, phong tục tập quán kỳ lạ đều biết, kể cho Lý Phúc Lộc há hốc mồm nghe, cho tới khi đám Trình Xử Mặc thỏa mãn tới tìm Vân Diệp mới vui vẻ tan cuộc.
Trên đường về quân doanh Vân Diệp mặt âm trầm không nói không rằng, ba tên Trình Xử Mực còn tưởng rằng y bị ức hiếp, muốn xoay đầu ngựa kiếm tên béo tính xổ. Vân Diệp khuyên mấy lần mới chịu thôi.
Vừa tới quân doanh Vân Diệp liền mang bao tải chưa đầy bạc tới lều soái, Lão Trình đang tán dóc với máy lão tướng, thấy Vân Diệp về, các lão tướng biết có chuyện đều lần lượt cáo từ, đợi mọi người rời lều, Lão Trình nhìn khuôn mặt u ám của Vân Diệp, hỏi:
- Sao rồi, bị thua thiệt hả? Đừng nghĩ tên Lưu Phúc Lộc đó béo ú ngu xuẩn, đó là viên quan có tài đấy, đại quân hai vệ tổng cộng ba vạn người, vậy mà cung ứng lương thảo chưa bao giờ sai sót, chấp hành ý chỉ của bệ hạ cũng cực kỳ thỏa đáng. Lão phu không đi làm khó hắn, tiểu tử ngươi cũng đừng gây chuyện với hắn, nếu không cho ăn quân côn đấy.
- Bá bá, tiểu chất hôm nay mặc dù không đạt được mục đích, nhưng cùng Lưu Phúc Lộc nói chuyện rất vui, người này là kẻ sĩ học rộng, tiểu chất sao dám vô lễ, chỉ là khi uống rượu nhớ tới ân sư có nói một câu, khiến tiểu chất không cười nổi nữa, cho nên mới vội vàng quay về.
Vân Diệp nhìn thấy hình giống con cào cào trên bình hoa của Lưu Phúc Lộc, đột nhiên nhớ tới nạn châu chấu lớn càn quét bình nguyên Quan Trung năm Trinh Quan. Châu chấu kéo tới ngợp trời, dọc đường chúng đi mạ bị ăn hết, ngay cả cây cối cỏ dại cũng không thoát nạn. Dân gian có lời đồn đây là sự trừng phạt của ông trời cho việc Lý Nhị giết hại huynh đệ, chỉ có trả chính vụ cho thái thượng hoàng mới có thể trừ nạn châu chấu. Lý Nhị trăm miệng cũng chẳng cãi nổi, trong lúc bi phẫn nuốt sống châu chấu hạ chiều :" Nếu trẫm có tội hãy để châu chấu ăn tim gan trẫm, trừng phạt mình trẫm là đủ rồi, đừng ăn lương thực của bách tính."
***
Mình đã nói đều như vắt chanh mà
/1414
|