“Ặc ….”
Quả nhiên , hắn đã biết !
Nhưng mà , nhìn sự vui vẻ của nam nhân trước mắt , thì có lẽ hắn không hề có một chút tức giận .
Nghĩ tới đây , hòn đá vốn đè nặng trong lòng Đồng Nhạc Nhạc , rốt cuộc cũng bỏ xuống được .
May mà hắn không hề tức giận .
Trong lòng đang tưởng nhớ lại thời gian trước hắn từng tức giận , liền thấy hắn mở miệng nói .
“ Ngươi vậy mà lại thích ăn cái này , như vậy lần sau mỗi ngày trẫm đều kêu cung nhân làm cho ngươi ăn , ngươi cũng không cần phải nhảy xuống tự mình bắt chúng lên ăn”.
Nghe được Huyền Lăng Thương nói như vậy , đôi mắt của Đồng Nhạc Nhạc lập tức sáng long lanh .
“ Có thật không ! ? Oa ha ha , ngươi thật sự tốt quá đi ! ! !”
Nghe Huyền Lăng Thương nói như vậy , lập tức Đồng Nhạc Nhạc hoan hỉ nhảy nhót không thôi .
Không khó để thấy được sự kích động hoang hỉ trong lòng của tiểu điêu nhi .
Thấy vậy khóe miệng của Huyền Lăng Thương khẽ nhếch lên cười .
Chỉ cần tiểu điêu thích , giá trị liên thành thì có là đáng gì ! ?
. . .
Hiện tại đối với cuộc sống ấm êm đối với Đồng Nhạc Nhạc mà nói , là thật sự hạnh phúc nhất trên đời .
Ăn, là món Cẩm Lý có giá trị liên thành .
Được ngủ trên long sàn cùng vua !
Chuyện tốt như vậy , e rằng cả thiên hạ này chỉ có một mình nàng !
Nghĩ đến chuyện này , Đồng Nhạc Nhạc cũng không biết , chính mình rốt cuộc trúng vận cức chó gì , mà sau khi uống trúng cà phê hết hạn bị chết thì được sống lại , rồi được hưởng thụ đến những thứ trước giờ cũng không dám nghĩ đến , không dám nghĩ sẽ được đế vương cao cao tại thượng cưng chiều như vậy ,
Mặc dù nàng hiện tại biến thành một tiểu điêu nhi , nhưng mà không một lời oán trách .
Dù sao thế gian vốn là làm gì có cái gì được gọi là hoàn hảo đâu , không đúng sao ! ?
Giờ phút này , đúng vào lúc xế chiều , Huyền Lăng Thương đang ở Ngự Thư phòng phê duyệt tấu chương .
Đồng Nhạc Nhạc ra ngoài chơi đùa rất lâu , cũng mệt rồi , vì vậy liền bắt đầu nghĩ đến tìm Huyền Lăng Thương .
Trước kia , người ta thường nói , một ngày không thấy như cách 3 năm , lúc ấy , nàng không hiểu , nhưng giờ thì thì đã biết cảm giác ấy khó chịu thế nào .
Hiện nay , rốt cuộc nàng cũng hiểu rõ rồi .
Mới ngắn ngủi mấy giờ chưa nhìn thấy Huyền Lăng thương , Trong đầu óc của nàng đã tràn ngập hình ảnh của hắn rồi .
Cũng không biết , hắn hiện tại đang làm gì vậy ????????
Không cần nghĩ cũng biết hắn đang phê duyệt tấu chương đi ! ?
Trong lòng nghĩ, Đồng Nhạc Nhạc giống như cá chép , liền nhảy dựng lên từ trên mặt lá sen .
Sau đó, lấy tốc độ nhanh như chớp , nhảy lên bờ cỏ xanh mượt mà .
Ngay lúc nàng nhảy lên , Tiểu Lô tử đã đợi ở đấy từ lâu , vừa thấy , đã lập tức đuổi theo tiểu điêu .
“ Tiểu tổ tông của ta ơi , người lại muốn đi nơi nào hả ! ?”
Nghe Tiểu Lô tử nói như vậy , Đồng Nhạc Nhạc chỉ dừng lại một chút , ngay sau đó lập tức lao nhanh về hướng Ngự Thư Phòng .
Dù sao , Tiểu Lô Tử chạy quá chậm , mà nàng hiện giờ muốn nhìn thấy Huyền Lăng Thương ngay lập tức , cũng mặc kệ Tiểu Lô tử có thể đuổi theo kịp hay không .
Lập tức , mũi chân nhấn xuống, liền hấp tấp chạy về phương hướng Ngự Thư Phòng .
. . . . . .
Đúng là mùa hè có khác.
Ánh nắng mặt trời chiếu xuống , trời xanh mây trắng, ánh nắng rực rỡ , chiếu xuống bao phủ hết một mảnh đất , khiến cho chúng lại tăng thêm sức sống tươi đẹp !
Đồng Nhạc Nhạc bây giờ cực kì dễ dàng chạy tới Ngự Thư Phòng , dọc đường đi , rất thuận lợi lại không bị ai ngăn cản .
Chỉ là gần tới Ngự Thư phòng , nàng lại nghe được âm thanh xa lạ phát ra từ bên trong , làm cho Đồng Nhạc Nhạc kinh ngạc không thôi , lập tức đi chậm lại một chút .
“ Hoàng huynh , hôm nay đệ mới từ Tế Nam trở về , mới bước vào cung , thì nghe đồn là , gần đây huynh có nuôi một con sủng vật , là một con Phượng Hoàng Điêu quý hiếm đã biến mất gần trăm năm không ai tìm thấy , có đúng không ! hửm ? Phượng Hoàng Điêu kia đang ở nơi nào , cho đệa nhìn xem một chút !”.
Nghe thấy âm thanh xa lạ trong trẻo , vừa nghe Đồng Nhạc Nhạc liền biết , rõ ràng , hẳn là một thiếu niên đi !
Nhưng mà , có thể gọi Huyền Lăng Thương là hoàng huynh , e là trong thiên hạ này chỉ có mỗi đệ đệ của hắn , Thập Tam vương gia Huyền Lăng Phong !
Nói đến hắn …. vị Thập Tam vương gia Huyền Lăng Phong , cũng là một nhân vật nổi tiếng nha .
Bởi vì mỗi lần có cung nữ hay thái giám nào …… bất kể là ai mà nghe đến cái tên này , trên mặt cũng đều lộ ra một vẻ khiếp sợ cùng đau đầu không thôi .
Nghe nói Thập Tam vương gia Huyền Lăng Phong cùng ,Huyền Lăng Thương là cùng một mẫu thân sinh ra .
Chỉ là , lúc Huyền Lăng Thương tám tuổi , thì mẫu thân của bọn họ bệnh nặng rồi qua đời .
Vì vậy , lúc đó tiên đế liền giao Huyền Lăng Thương cho Thái Hậu nương nương nuôi dưỡng .
Quả nhiên , hắn đã biết !
Nhưng mà , nhìn sự vui vẻ của nam nhân trước mắt , thì có lẽ hắn không hề có một chút tức giận .
Nghĩ tới đây , hòn đá vốn đè nặng trong lòng Đồng Nhạc Nhạc , rốt cuộc cũng bỏ xuống được .
May mà hắn không hề tức giận .
Trong lòng đang tưởng nhớ lại thời gian trước hắn từng tức giận , liền thấy hắn mở miệng nói .
“ Ngươi vậy mà lại thích ăn cái này , như vậy lần sau mỗi ngày trẫm đều kêu cung nhân làm cho ngươi ăn , ngươi cũng không cần phải nhảy xuống tự mình bắt chúng lên ăn”.
Nghe được Huyền Lăng Thương nói như vậy , đôi mắt của Đồng Nhạc Nhạc lập tức sáng long lanh .
“ Có thật không ! ? Oa ha ha , ngươi thật sự tốt quá đi ! ! !”
Nghe Huyền Lăng Thương nói như vậy , lập tức Đồng Nhạc Nhạc hoan hỉ nhảy nhót không thôi .
Không khó để thấy được sự kích động hoang hỉ trong lòng của tiểu điêu nhi .
Thấy vậy khóe miệng của Huyền Lăng Thương khẽ nhếch lên cười .
Chỉ cần tiểu điêu thích , giá trị liên thành thì có là đáng gì ! ?
. . .
Hiện tại đối với cuộc sống ấm êm đối với Đồng Nhạc Nhạc mà nói , là thật sự hạnh phúc nhất trên đời .
Ăn, là món Cẩm Lý có giá trị liên thành .
Được ngủ trên long sàn cùng vua !
Chuyện tốt như vậy , e rằng cả thiên hạ này chỉ có một mình nàng !
Nghĩ đến chuyện này , Đồng Nhạc Nhạc cũng không biết , chính mình rốt cuộc trúng vận cức chó gì , mà sau khi uống trúng cà phê hết hạn bị chết thì được sống lại , rồi được hưởng thụ đến những thứ trước giờ cũng không dám nghĩ đến , không dám nghĩ sẽ được đế vương cao cao tại thượng cưng chiều như vậy ,
Mặc dù nàng hiện tại biến thành một tiểu điêu nhi , nhưng mà không một lời oán trách .
Dù sao thế gian vốn là làm gì có cái gì được gọi là hoàn hảo đâu , không đúng sao ! ?
Giờ phút này , đúng vào lúc xế chiều , Huyền Lăng Thương đang ở Ngự Thư phòng phê duyệt tấu chương .
Đồng Nhạc Nhạc ra ngoài chơi đùa rất lâu , cũng mệt rồi , vì vậy liền bắt đầu nghĩ đến tìm Huyền Lăng Thương .
Trước kia , người ta thường nói , một ngày không thấy như cách 3 năm , lúc ấy , nàng không hiểu , nhưng giờ thì thì đã biết cảm giác ấy khó chịu thế nào .
Hiện nay , rốt cuộc nàng cũng hiểu rõ rồi .
Mới ngắn ngủi mấy giờ chưa nhìn thấy Huyền Lăng thương , Trong đầu óc của nàng đã tràn ngập hình ảnh của hắn rồi .
Cũng không biết , hắn hiện tại đang làm gì vậy ????????
Không cần nghĩ cũng biết hắn đang phê duyệt tấu chương đi ! ?
Trong lòng nghĩ, Đồng Nhạc Nhạc giống như cá chép , liền nhảy dựng lên từ trên mặt lá sen .
Sau đó, lấy tốc độ nhanh như chớp , nhảy lên bờ cỏ xanh mượt mà .
Ngay lúc nàng nhảy lên , Tiểu Lô tử đã đợi ở đấy từ lâu , vừa thấy , đã lập tức đuổi theo tiểu điêu .
“ Tiểu tổ tông của ta ơi , người lại muốn đi nơi nào hả ! ?”
Nghe Tiểu Lô tử nói như vậy , Đồng Nhạc Nhạc chỉ dừng lại một chút , ngay sau đó lập tức lao nhanh về hướng Ngự Thư Phòng .
Dù sao , Tiểu Lô Tử chạy quá chậm , mà nàng hiện giờ muốn nhìn thấy Huyền Lăng Thương ngay lập tức , cũng mặc kệ Tiểu Lô tử có thể đuổi theo kịp hay không .
Lập tức , mũi chân nhấn xuống, liền hấp tấp chạy về phương hướng Ngự Thư Phòng .
. . . . . .
Đúng là mùa hè có khác.
Ánh nắng mặt trời chiếu xuống , trời xanh mây trắng, ánh nắng rực rỡ , chiếu xuống bao phủ hết một mảnh đất , khiến cho chúng lại tăng thêm sức sống tươi đẹp !
Đồng Nhạc Nhạc bây giờ cực kì dễ dàng chạy tới Ngự Thư Phòng , dọc đường đi , rất thuận lợi lại không bị ai ngăn cản .
Chỉ là gần tới Ngự Thư phòng , nàng lại nghe được âm thanh xa lạ phát ra từ bên trong , làm cho Đồng Nhạc Nhạc kinh ngạc không thôi , lập tức đi chậm lại một chút .
“ Hoàng huynh , hôm nay đệ mới từ Tế Nam trở về , mới bước vào cung , thì nghe đồn là , gần đây huynh có nuôi một con sủng vật , là một con Phượng Hoàng Điêu quý hiếm đã biến mất gần trăm năm không ai tìm thấy , có đúng không ! hửm ? Phượng Hoàng Điêu kia đang ở nơi nào , cho đệa nhìn xem một chút !”.
Nghe thấy âm thanh xa lạ trong trẻo , vừa nghe Đồng Nhạc Nhạc liền biết , rõ ràng , hẳn là một thiếu niên đi !
Nhưng mà , có thể gọi Huyền Lăng Thương là hoàng huynh , e là trong thiên hạ này chỉ có mỗi đệ đệ của hắn , Thập Tam vương gia Huyền Lăng Phong !
Nói đến hắn …. vị Thập Tam vương gia Huyền Lăng Phong , cũng là một nhân vật nổi tiếng nha .
Bởi vì mỗi lần có cung nữ hay thái giám nào …… bất kể là ai mà nghe đến cái tên này , trên mặt cũng đều lộ ra một vẻ khiếp sợ cùng đau đầu không thôi .
Nghe nói Thập Tam vương gia Huyền Lăng Phong cùng ,Huyền Lăng Thương là cùng một mẫu thân sinh ra .
Chỉ là , lúc Huyền Lăng Thương tám tuổi , thì mẫu thân của bọn họ bệnh nặng rồi qua đời .
Vì vậy , lúc đó tiên đế liền giao Huyền Lăng Thương cho Thái Hậu nương nương nuôi dưỡng .
/623
|