Vị đế vương trẻ tuổi này chẳng qua là nhẹ nhàng chỉ một ngón tay, hắn liền bị hù dọa thành cái dạng này, dường như là thấy quỉ vậy!
Tại sao nàng lại không cảm thấy vị đế vương trẻ tuổi này có gì đáng sợ ! ?
Trong lúc Đồng Nhạc Nhạc đang vui sướng hài lòng suy nghĩ .
Huyền Lăng Thương đứng ở bên cạnh nàng phảng phất cũng nhận thấy được Đồng Nhạc Nhạc đang vui sướng.
Vì vậy, huyết mâu tuyệt đẹp kia không khỏi lóe lên một phen.
Lập tức, bạc môi hé mở, liền mở miệng nói với tiểu thái giám kia đang lúc mặt mày hắn hết sức lo lắng.
"Ngươi, tên gọi là gì! ?"
Nam nhân mở miệng, âm lượng trầm thấp, nhưng mà những lời đã nói lại mang theo uy nghiêm vô hạn!
Nghe vậy, thân thể tiểu thái giám kia đầu tiên là run lên, ngay sau đó mới mở miệng, hắn nói lắp ba lắp bắp .
"Khởi bẩm, khởi bẩm Hoàng thượng, nô, nô tài Tiểu Lô Tử!"
Nghe thấy những lời tiểu thái giám đã nói, Đồng Nhạc Nhạc ngồi ở trong cái giỏ trúc , không nhịn được hé miệng cười lần nữa .
"Ha ha ha ha ha ha. . . Tiểu Lô Tử, tên này thật đúng là buồn cười!"
Đồng Nhạc Nhạc mở miệng cười ha ha .
Chỉ là, lời của nàng, lọt vào trong tai những người khác cũng chỉ là những âm thanh 'Chi chi chi'.
Tuy là như thế, Huyền Lăng Thương vẫn từ trong đôi mắt đang cười tít của nàng, và cái miệng nhỏ nhắn đang ngoác ra rất nhiều mà nhìn ra tiểu điêu nhi đang rất hài lòng.
Thấy vậy, đôi mắt Huyền Lăng Thương không khỏi có hơi dịu đi .
Lập tức, bạc môi hé mở, hắn mở miệng nói lần nữa .
"Sau này, ngươi liền phụ trách chăm sóc chiếu cố nó!"
Huyền Lăng Thương một tay chỉ về phía Đồng Nhạc Nhạc đang lúc vui sướng hài lòng, mở miệng trầm giọng ban mệnh lệnh.
Sau khi nghe thấy những lời Huyền Lăng Thương đã nói , Tiểu Lô Tử vốn vẫn còn mặt mày hết sức lo lắng đầu tiên là trên mặt hiện ra sự sửng sốt, rồi lập tức không khỏi lộ ra dáng vẻ thở phào nhẹ nhõm . . .
Thì ra là bảo hắn chăm sóc chiếu cố tiểu điêu này, làm hại hắn còn tưởng rằng mình đã làm sai chuyện gì ! ?
Phải biết rằng, ở trong hoàng cung xanh vàng rực rỡ này, một khi làm sai chuyện gì thì không phải chỉ bị ăn gậy một phen đơn giản như vậy.
Một chuyện mà không cẩn thận, rơi đầu đều là việc nhỏ . . .
Tiểu Lô Tử trong lòng suy nghĩ, lập tức hắn liền cúi đầu cụp mắt, một mực cung kính mở miệng nói.
"Vâng, Hoàng thượng, nô tài tuân chỉ!"
Tiểu Lô Tử mở miệng, ở trong giọng nói hoàn toàn không có sự sợ hãi mới rồi .
Có lẽ là nhận thấy được tâm tư của Tiểu Lô Tử , bạc môi Huyền Lăng Thương lại mở ra. Hắn mở miệng nói lần nữa .
Lần này đây, giọng điệu của Huyền Lăng Thương càng có thêm vài phần căn dặn và dè chừng .
"Nhớ kỹ! Chăm sóc chiếu cố nó thật tốt , nhất định không cho phép có điều gì khiến cho nó mắc sơ xuất! Bằng không. . ."
Những lời cuối cùng ,Huyền Lăng Thương không hề nói ra mồm. Có điều là, cho dù hắn không nói, thì trong lòng mọi người cũng biết rõ ràng!
Tiểu Lô Tử nghe vậy, tâm tình vốn có hơi thả lỏng, lại lần nữa trong nháy mắt hồn vía lên mây.
Môi đỏ mọng mở ra, giọng điệu vô cùng kiên định, chỉ còn thiếu nước không giơ lên ba ngón tay để thề thốt .
"Hoàng thượng, nô tài nhất định dùng tính mạng bảo vệ tiểu điêu, tuyệt đối không cho nó có bất cứ sơ xuất gì!"
Nghe thấy Tiểu Lô Tử cam đoan, Huyền Lăng Thương mới thu hồi ánh mắt, sau đó cất bước đi về hướng phía trước .
Cho đến khi bóng dáng cao to uy nghiêm màu vàng sáng kia đã hoàn toàn rời khỏi tầm mắt của mình, ánh mắt của Đồng Nhạc Nhạc mới từ từ thu hồi.
Lập tức, đôi mắt to đen lúng liếng kia liền quay sang nhìn thân thể bé nhỏ đang quỳ rạp xuống đất này.
Vừa lúc, đối diện với đôi mắt to tròn trịa đồng dạng đang nhìn về hướng bên này !
Thấy vậy, trên mặt Đồng Nhạc Nhạc không khỏi có hơi sửng sốt.
Mới rồi tiểu thái giám này vẫn một mực cúi đầu cụp mắt, cho nên nàng cũng không thấy rõ lắm nét mặt của hắn , chỉ biết là hắn còn rất nhỏ tuổi .
Hiện tại, tiểu thái giám này, sau khi Huyền Lăng Thương rời đi, liền từ từ đứng lên. Hắn đi về phía nàng .
Tại sao nàng lại không cảm thấy vị đế vương trẻ tuổi này có gì đáng sợ ! ?
Trong lúc Đồng Nhạc Nhạc đang vui sướng hài lòng suy nghĩ .
Huyền Lăng Thương đứng ở bên cạnh nàng phảng phất cũng nhận thấy được Đồng Nhạc Nhạc đang vui sướng.
Vì vậy, huyết mâu tuyệt đẹp kia không khỏi lóe lên một phen.
Lập tức, bạc môi hé mở, liền mở miệng nói với tiểu thái giám kia đang lúc mặt mày hắn hết sức lo lắng.
"Ngươi, tên gọi là gì! ?"
Nam nhân mở miệng, âm lượng trầm thấp, nhưng mà những lời đã nói lại mang theo uy nghiêm vô hạn!
Nghe vậy, thân thể tiểu thái giám kia đầu tiên là run lên, ngay sau đó mới mở miệng, hắn nói lắp ba lắp bắp .
"Khởi bẩm, khởi bẩm Hoàng thượng, nô, nô tài Tiểu Lô Tử!"
Nghe thấy những lời tiểu thái giám đã nói, Đồng Nhạc Nhạc ngồi ở trong cái giỏ trúc , không nhịn được hé miệng cười lần nữa .
"Ha ha ha ha ha ha. . . Tiểu Lô Tử, tên này thật đúng là buồn cười!"
Đồng Nhạc Nhạc mở miệng cười ha ha .
Chỉ là, lời của nàng, lọt vào trong tai những người khác cũng chỉ là những âm thanh 'Chi chi chi'.
Tuy là như thế, Huyền Lăng Thương vẫn từ trong đôi mắt đang cười tít của nàng, và cái miệng nhỏ nhắn đang ngoác ra rất nhiều mà nhìn ra tiểu điêu nhi đang rất hài lòng.
Thấy vậy, đôi mắt Huyền Lăng Thương không khỏi có hơi dịu đi .
Lập tức, bạc môi hé mở, hắn mở miệng nói lần nữa .
"Sau này, ngươi liền phụ trách chăm sóc chiếu cố nó!"
Huyền Lăng Thương một tay chỉ về phía Đồng Nhạc Nhạc đang lúc vui sướng hài lòng, mở miệng trầm giọng ban mệnh lệnh.
Sau khi nghe thấy những lời Huyền Lăng Thương đã nói , Tiểu Lô Tử vốn vẫn còn mặt mày hết sức lo lắng đầu tiên là trên mặt hiện ra sự sửng sốt, rồi lập tức không khỏi lộ ra dáng vẻ thở phào nhẹ nhõm . . .
Thì ra là bảo hắn chăm sóc chiếu cố tiểu điêu này, làm hại hắn còn tưởng rằng mình đã làm sai chuyện gì ! ?
Phải biết rằng, ở trong hoàng cung xanh vàng rực rỡ này, một khi làm sai chuyện gì thì không phải chỉ bị ăn gậy một phen đơn giản như vậy.
Một chuyện mà không cẩn thận, rơi đầu đều là việc nhỏ . . .
Tiểu Lô Tử trong lòng suy nghĩ, lập tức hắn liền cúi đầu cụp mắt, một mực cung kính mở miệng nói.
"Vâng, Hoàng thượng, nô tài tuân chỉ!"
Tiểu Lô Tử mở miệng, ở trong giọng nói hoàn toàn không có sự sợ hãi mới rồi .
Có lẽ là nhận thấy được tâm tư của Tiểu Lô Tử , bạc môi Huyền Lăng Thương lại mở ra. Hắn mở miệng nói lần nữa .
Lần này đây, giọng điệu của Huyền Lăng Thương càng có thêm vài phần căn dặn và dè chừng .
"Nhớ kỹ! Chăm sóc chiếu cố nó thật tốt , nhất định không cho phép có điều gì khiến cho nó mắc sơ xuất! Bằng không. . ."
Những lời cuối cùng ,Huyền Lăng Thương không hề nói ra mồm. Có điều là, cho dù hắn không nói, thì trong lòng mọi người cũng biết rõ ràng!
Tiểu Lô Tử nghe vậy, tâm tình vốn có hơi thả lỏng, lại lần nữa trong nháy mắt hồn vía lên mây.
Môi đỏ mọng mở ra, giọng điệu vô cùng kiên định, chỉ còn thiếu nước không giơ lên ba ngón tay để thề thốt .
"Hoàng thượng, nô tài nhất định dùng tính mạng bảo vệ tiểu điêu, tuyệt đối không cho nó có bất cứ sơ xuất gì!"
Nghe thấy Tiểu Lô Tử cam đoan, Huyền Lăng Thương mới thu hồi ánh mắt, sau đó cất bước đi về hướng phía trước .
Cho đến khi bóng dáng cao to uy nghiêm màu vàng sáng kia đã hoàn toàn rời khỏi tầm mắt của mình, ánh mắt của Đồng Nhạc Nhạc mới từ từ thu hồi.
Lập tức, đôi mắt to đen lúng liếng kia liền quay sang nhìn thân thể bé nhỏ đang quỳ rạp xuống đất này.
Vừa lúc, đối diện với đôi mắt to tròn trịa đồng dạng đang nhìn về hướng bên này !
Thấy vậy, trên mặt Đồng Nhạc Nhạc không khỏi có hơi sửng sốt.
Mới rồi tiểu thái giám này vẫn một mực cúi đầu cụp mắt, cho nên nàng cũng không thấy rõ lắm nét mặt của hắn , chỉ biết là hắn còn rất nhỏ tuổi .
Hiện tại, tiểu thái giám này, sau khi Huyền Lăng Thương rời đi, liền từ từ đứng lên. Hắn đi về phía nàng .
/623
|