Huyền Lăng Thương thầm nghĩ trong lòng , không nhịn được vươn ngón tay thon thả để nhẹ nhàng vuốt ve bộ lông trắng như tuyết mà cực kì mềm mại kia.
Chỉ cảm thấy bộ lông kia vô cùng mịn màng, khi vuốt ve thật vô cùng dễ chịu!
Cuối cùng, đầu ngón tay Huyền Lăng Thương không khỏi từ từ chạm vào trên bề mặt Hỏa Diễm ấn ký màu đỏ như lửa kia.
Chỉ thấy Hỏa Diễm ấn ký này đỏ tươi như thế, phảng phất là dùng máu huyết để in ấn. Nay có thêm bộ lông trắng như tuyết làm nền hỗ trợ nên trông càng chói mắt!
Cũng khiến cho Huyền Lăng Thương yêu thích không buông tay!
Trong lúc Huyền Lăng Thương không ngừng lấy ngón tay vuốt ve cái đầu lông xù kia, Đồng Nhạc Nhạc vốn còn muốn tiếp tục ngủ nữa, hiển nhiên là bị hành động này của nam nhân khiến cho cũng không ngủ nổi nữa.
Đầu tiên là vươn móng vuốt túm lấy cái tay làm chuyện xấu của nam nhân, sau đó mới từ từ ngóc cái đầu dễ thương kia lên.
Ánh mắt nhìn nam nhân kia càng là vô cùng ai oán.
Dù sao, đối với Đồng Nhạc Nhạc mà nói, niềm vui lớn nhất là ăn! Ngắm nhìn soái ca! Ngủ thẳng một giấc cho đến lúc tự bừng tỉnh!
Chính là hiện tại, lại có người quấy nhiễu giấc mộng đẹp của nàng, coi như là một siêu cấp Đại Soái ca thì cũng không được!
Đồng Nhạc Nhạc trong lòng oán thầm , ánh mắt nhìn Huyền Lăng Thương, càng là tràn đầy ai oán.
Đối với Đồng Nhạc Nhạc đang tràn đầy ai oán, Huyền Lăng Thương chỉ là tùy ý để cho Tiểu quỷ trước ngực này bắt được ngón tay của mình.
Hiện tại, đối với hắn mà nói, không có thứ gì có thể so sánh được với Tiểu quỷ trước mắt này !
"Ha hả, tỉnh ngủ rồi sao! ?"
"Khẳng định không ngủ tiếp được nữa rồi! Tự nhiên đánh thức người ta, đáng ghét!"
Đồng Nhạc Nhạc mở miệng phản đối .
Nghe thấy tiểu điêu nhi trong ngực đang kêu 'Chi chi chi' phản đối, Huyền Lăng Thương chỉ là cười khẽ.
Hắn lại hoàn toàn chưa từng để ý tới dáng vẻ đau khổ của lão thái giám Lý Tường kia đang đứng hầu hạ ở một bên.
Dù sao, người đang vui đùa cùng con điêu nhi trước mắt , chính là đương kim Thánh thượng.
Trước kia, lão căn bản không cần đi gọi đế vương trẻ tuổi này rời giường.
Bây giờ, hình như mặt trời hôm nay lại mọc ở phía tây . Bởi vì vị đế vương trẻ tuổi một mực ngủ muộn dậy sớm này lại đang nằm ý trên giường !
Hơn nữa, lại vẫn còn đùa sung sướng như vậy cùng con tiểu điêu nhi này, hình như căn bản không muốn rời giường nữa .
Thấy vậy, lão thái giám Lý Tường hầu hạ một bên chỉ có thể gắng gượng giữ gương mặt thản nhiên, đứng ở một bên muốn nói lại thôi.
Đối với Lý Tường mặt mày khốn khổ này, Đồng Nhạc Nhạc giờ phút này, sau khi phản đối xong nam nhân trước mặt đang trêu mình, lúc đó dường như nàng mới ý thức được cái gì . Đôi mắt đen lúng liếng kia đảo quanh một vòng mới biết được, thì ra trước đây nàng một mực nằm ngủ ở trên ngực nam nhân ! ! !
Không trách được lúc nãy nàng liền có cảm giác , dưới thân ấm áp như vậy , mà cực kì đàn hồi như vậy. Ngoài ra lại còn một mùi Long Tiên Hương thoang thoảng dễ ngửi , thì ra là thế. . .
Trong lòng thầm nghĩ, ánh mắt Đồng Nhạc Nhạc không khỏi nhìn lại vồng ngực nam nhân.
Chỉ thấy nam nhân này, trên người chỉ là mặc một chiếc áo lót mỏng. Cũng không biết là nàng ngủ mê cựa quậy , hay có lẽ bằng cách nào đó mà chiếc áo lót trên người nam nhân bị phanh ra rất rộng, để lộ ra một tảng lớn da thịt màu đồng cổ!
Xương quai xanh lõm sâu, cơ bắp cuồn cuộn , mà ngay cả hai hạt thù du màu hồng nhạt kia, cũng là đầy gợi cảm như thế . . .
Vì ai ham ăn thì thích sắc!
Trước kia, mỗi lần nàng thấy cơ thể Mãnh Nam trong tạp chí thì đều có các loại kích động, hận không thể đến gần sờ vào một cái !
Tiếc rằng trước đây một mực không có cơ hội!
Tuy nhiên hiện tại, mỹ sắc trước mặt, nàng vẫn còn ngây ra nên cũng không làm gì. Thật đúng là lãng phí cơ hội tốt ngàn năm một thuở này ! ! !
Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc không nhịn được vươn móng vuốt nần nẫn thịt, sờ vào vồng ngực cơ bắp màu đồng cổ của nam nhân kia .
Chậc chậc chậc, không hổ là mỹ nam tử a! Da thịt này, quả thực giống hệt như lụa a! ! !
Thật nhẵn nhụi, quả là co dãn a! ! !
Đồng Nhạc Nhạc vươn móng vuốt, không ngừng vuốt ve lồng ngực nam nhân , còn con ngươi đen lúng liếng kia càng là có hơi khép hờ, đầy vẻ hưởng thụ!
Nàng cười đến mức chỉ còn thiếu nước không có ngoác miệng nhếch mép đến mang tai, chỉ còn thiếu nước không có nước miếng chảy ra ròng ròng . . .
Chỉ cảm thấy bộ lông kia vô cùng mịn màng, khi vuốt ve thật vô cùng dễ chịu!
Cuối cùng, đầu ngón tay Huyền Lăng Thương không khỏi từ từ chạm vào trên bề mặt Hỏa Diễm ấn ký màu đỏ như lửa kia.
Chỉ thấy Hỏa Diễm ấn ký này đỏ tươi như thế, phảng phất là dùng máu huyết để in ấn. Nay có thêm bộ lông trắng như tuyết làm nền hỗ trợ nên trông càng chói mắt!
Cũng khiến cho Huyền Lăng Thương yêu thích không buông tay!
Trong lúc Huyền Lăng Thương không ngừng lấy ngón tay vuốt ve cái đầu lông xù kia, Đồng Nhạc Nhạc vốn còn muốn tiếp tục ngủ nữa, hiển nhiên là bị hành động này của nam nhân khiến cho cũng không ngủ nổi nữa.
Đầu tiên là vươn móng vuốt túm lấy cái tay làm chuyện xấu của nam nhân, sau đó mới từ từ ngóc cái đầu dễ thương kia lên.
Ánh mắt nhìn nam nhân kia càng là vô cùng ai oán.
Dù sao, đối với Đồng Nhạc Nhạc mà nói, niềm vui lớn nhất là ăn! Ngắm nhìn soái ca! Ngủ thẳng một giấc cho đến lúc tự bừng tỉnh!
Chính là hiện tại, lại có người quấy nhiễu giấc mộng đẹp của nàng, coi như là một siêu cấp Đại Soái ca thì cũng không được!
Đồng Nhạc Nhạc trong lòng oán thầm , ánh mắt nhìn Huyền Lăng Thương, càng là tràn đầy ai oán.
Đối với Đồng Nhạc Nhạc đang tràn đầy ai oán, Huyền Lăng Thương chỉ là tùy ý để cho Tiểu quỷ trước ngực này bắt được ngón tay của mình.
Hiện tại, đối với hắn mà nói, không có thứ gì có thể so sánh được với Tiểu quỷ trước mắt này !
"Ha hả, tỉnh ngủ rồi sao! ?"
"Khẳng định không ngủ tiếp được nữa rồi! Tự nhiên đánh thức người ta, đáng ghét!"
Đồng Nhạc Nhạc mở miệng phản đối .
Nghe thấy tiểu điêu nhi trong ngực đang kêu 'Chi chi chi' phản đối, Huyền Lăng Thương chỉ là cười khẽ.
Hắn lại hoàn toàn chưa từng để ý tới dáng vẻ đau khổ của lão thái giám Lý Tường kia đang đứng hầu hạ ở một bên.
Dù sao, người đang vui đùa cùng con điêu nhi trước mắt , chính là đương kim Thánh thượng.
Trước kia, lão căn bản không cần đi gọi đế vương trẻ tuổi này rời giường.
Bây giờ, hình như mặt trời hôm nay lại mọc ở phía tây . Bởi vì vị đế vương trẻ tuổi một mực ngủ muộn dậy sớm này lại đang nằm ý trên giường !
Hơn nữa, lại vẫn còn đùa sung sướng như vậy cùng con tiểu điêu nhi này, hình như căn bản không muốn rời giường nữa .
Thấy vậy, lão thái giám Lý Tường hầu hạ một bên chỉ có thể gắng gượng giữ gương mặt thản nhiên, đứng ở một bên muốn nói lại thôi.
Đối với Lý Tường mặt mày khốn khổ này, Đồng Nhạc Nhạc giờ phút này, sau khi phản đối xong nam nhân trước mặt đang trêu mình, lúc đó dường như nàng mới ý thức được cái gì . Đôi mắt đen lúng liếng kia đảo quanh một vòng mới biết được, thì ra trước đây nàng một mực nằm ngủ ở trên ngực nam nhân ! ! !
Không trách được lúc nãy nàng liền có cảm giác , dưới thân ấm áp như vậy , mà cực kì đàn hồi như vậy. Ngoài ra lại còn một mùi Long Tiên Hương thoang thoảng dễ ngửi , thì ra là thế. . .
Trong lòng thầm nghĩ, ánh mắt Đồng Nhạc Nhạc không khỏi nhìn lại vồng ngực nam nhân.
Chỉ thấy nam nhân này, trên người chỉ là mặc một chiếc áo lót mỏng. Cũng không biết là nàng ngủ mê cựa quậy , hay có lẽ bằng cách nào đó mà chiếc áo lót trên người nam nhân bị phanh ra rất rộng, để lộ ra một tảng lớn da thịt màu đồng cổ!
Xương quai xanh lõm sâu, cơ bắp cuồn cuộn , mà ngay cả hai hạt thù du màu hồng nhạt kia, cũng là đầy gợi cảm như thế . . .
Vì ai ham ăn thì thích sắc!
Trước kia, mỗi lần nàng thấy cơ thể Mãnh Nam trong tạp chí thì đều có các loại kích động, hận không thể đến gần sờ vào một cái !
Tiếc rằng trước đây một mực không có cơ hội!
Tuy nhiên hiện tại, mỹ sắc trước mặt, nàng vẫn còn ngây ra nên cũng không làm gì. Thật đúng là lãng phí cơ hội tốt ngàn năm một thuở này ! ! !
Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc không nhịn được vươn móng vuốt nần nẫn thịt, sờ vào vồng ngực cơ bắp màu đồng cổ của nam nhân kia .
Chậc chậc chậc, không hổ là mỹ nam tử a! Da thịt này, quả thực giống hệt như lụa a! ! !
Thật nhẵn nhụi, quả là co dãn a! ! !
Đồng Nhạc Nhạc vươn móng vuốt, không ngừng vuốt ve lồng ngực nam nhân , còn con ngươi đen lúng liếng kia càng là có hơi khép hờ, đầy vẻ hưởng thụ!
Nàng cười đến mức chỉ còn thiếu nước không có ngoác miệng nhếch mép đến mang tai, chỉ còn thiếu nước không có nước miếng chảy ra ròng ròng . . .
/623
|