Đường Chim Bay

Chương 17: Phụ nữ là ma quỷ

/58


Đối thoại A của chim nhỏ và bánh bao

Keith: em nghĩ thế nào mà lại ném con thỏ vào lửa thiêu?

Lý Lộc: đây là phương pháp tôi diễn dịch ra từ nguyên lý nướng chín thức ăn của lò nướng điện.

Keith: nguyên lý lò nướng điện?

Lý Lộc: đầu tiên phải có một nguồn nhiệt,

Sau đó bỏ thức ăn vào trong nguồn nhiệt đó,

Chờ đợi một lát,

Sau đó nó liền chín.

Keith: . . . . . .

————

Từ lúc kẹp người dưới nách cho đến khi làm rách lều nhảy ra, cả quá trình không quá hai giây, cảm giác duy nhất của Keith chính là cấn tay, giống như gắp phải một khối sườn.

Nghênh đón bọn họ là mấy họng súng đen ngòm, Keith nhất thời khẩn trương. Lúc ở Afghanistan trận chiến nào cũng đã gặp, còn từng bị hơn trăm người vây đánh tổ nhỏ mười mấy người của họ, hoặc là tình huống phải dùng pháo đất và súng trường chiến đấu với đạn đồng và súng máy của kẻ địch. Nhưng khi đó, bên cạnh anh đều là mấy anh em tin được, đều là ở máu tươi thập cửu nhất sinh ra tới, bọn họ biết bảo vệ sinh mệnh mình như thế nào.

Hiện tại thế nào? Anh không biết Lý có năng lực bảo vệ mình hay không, anh không biết Lý có thể tránh thoát đạn lạc hay không, có thể tìm được góc chết tránh khỏi trung tâm hỏa lực hay không.

Nháy mắt Lý Lộc đẩy Keith ra, lấy dao tù binh ra.

Đó là một thanh dao sắc bén có bôi một lớp chặn ánh sáng, trong đêm tối hành động hoàn toàn không thấy phản quang, vượt gió chém người hoàn toàn không có tiếng. Cô nhảy qua một bên, đâm xuống cổ họng một người trong đó. Mủi đao chọc vào trên cổ của người đó, thanh âm trầm muộn vang lên, nhưng không có đâm vào, cổ họng của người nọ đã được bọc giáp cứng. Trong lòng Lý Lộc biết không được, liền bắn ngược về lùi lại mấy bước.

Keith chỉ sững sờ một chốc, ngay sau đó liền hành động. Anh thiếu chút nữa quên mất, người sử dụng dao tù binh không có ai là mặt hàng dễ đối phó.

Trong trí nhớ của Keith, sư phụ cũng thường loay hoay biểu diễn tương tự, đó là một loại dao có ba cạnh gai, phối với súng trưởng kiểu 53, nghe nói đều là vật mà quê sư phụ sản xuất. Bởi vì đã được xử lý nhiệt độ đặc biệt, bản thân lưỡi lê đã mang theo độc tố, sau khi bị đâm khó có thể cầm máu, sẽ chảy máu không ngừng.

Lý cầm trong tay chính là dao ba cạnh gai biến hình, rãnh sâu hơn và lưỡi đưa ra, mặt cắt được làm thành hình chữ đinh (丁). Keith đã thấy trên danh sách binh khí. Nhìn thấy cái tầng màu đen kia, là có thể liên tưởng đến phía trên đã ngưng kết bao nhiêu máu của người chết rồi.

Con dao này rất âm. Có một cách nói gọi là "Người cũng như dao", từ vũ khí một người sử dụng là có thể nhìn ra cá tính của người đó. Dao găm của binh sĩ có rất nhiều loại, dao lính dù, dao lặn nước, dao đánh lộn, dao cứu sống, dao chém hổ. . . . Lý lại cố tình chọn loại binh khí lạnh lùng nhất. Hoàn toàn chuẩn bị để giết người.

Trong lòng Keith dâng lên một loại cảm giác khác thường. Sư phụ đã từng nói với anh, người không thể xem bề ngoài, nước biển không thể đo lường, có lẽ miếng sườn này mà giết người thì càng không nương tay hơn những người khác.

—— người này là một chiến hữu có thể tin, anh nghĩ.

Tiếng nổ mạnh vang liên tục sau lưng, trong lều dấy lên ánh lửa, người ở bên trong sống chết chưa biết. . . . . .

*** ***

Keith tỉnh táo lại, cảm thấy tình trạng của mình rất hỏng bét. Hai tay anh bị trói ngược ở sau lưng, chân cũng bị khóa bằng xích sắt, mặc dù không bị trói chết, nhưng cự ly hoạt động của hai chân không hơn 30cm, muốn chạy cũng không chạy được.

Tình huống trước mắt không rõ, bốn phía mờ tối, Keith cảm thấy bên cạnh chỉ có tiếng hít thở của một người, anh cẩn thận quan sát tình hình chung quanh từng li từng tí. Sau đó phát hiện mình đang ở trong một căn phòng gạch đá, bốn bề phong bế, chỉ có một lổ nhỏ thông gió hóng mát. Anh giống như một con giun đang cong lưng, cố gắng lật người, sau đó thấy Lý mở hai mắt thật to nhìn chằm chằm anh.

"Xảy ra chuyện gì?" Anh hỏi.

"Bọn họ dùng hơi ngạt."

"Oh. . . ." Keith từ từ nhớ lại tình hình lúc đó, trong cổ họng còn có cảm giác lửa đốt.

Anh lại hỏi: "Cậu làm sao vậy?"

"Lo cho chính anh trước đi!" Lý Lộc nói, "Bờ vai của anh bị thương hơi nặng."

"Thật sao?" Keith giật giật cánh tay, ngay sau đó cười lên, "Cũng may, chưa bị phế."

". . . . . ."

"Cậu có ý kiến gì sao?" Keith hỏi. Đánh bất ngờ vậy quá không tầm thường rồi.

Lý Lộc nói: "Sau khi trở về doanh trại, trong nước uống cung cấp đã bỏ thuốc ngủ, tất cả mọi người đều ngủ mê man, chúng ta là ngoài kế hoạch của bọn họ. Đây là huấn luyện kiểu gì, chưa từng nghe Dương nói về hơi ngạt."

"Cho nên Iris và Dương đều không tỉnh?"

"Ừ."

Keith trầm mặc, anh hồi tưởng chuyện đã xảy ra trước khi bị trói tới đây. Sau đó anh cảm thấy đói bụng.

"Hiện tại qua bao lâu?" Anh hỏi.

Lý Lộc lắc đầu.

Keith nhìn ra phía ngoài từ trong lỗ thông khí, sắc trời còn tối, anh đánh giá xong rồi nói: "Đã không còn là ngày hôm đó. Có thể là ngày thứ ba."

"?"

"Chẳng lẽ cậu không cảm thấy đói à?" Keith hỏi.

Lý Lộc ngượng ngùng cười cười: "Tôi không quá nhạy cảm với cơn đói."

Keith cảm thấy theo trực giác, nếu đôi tay miếng sườn này được tự do, thì sẽ vò đầu. Khoảng cách gần như thế, mặc dù ánh sáng không đầy đủ, nhưng đối với Keith thì đã đầy đủ để thấy rõ người đối diện. Anh nhìn thấy mái tóc ngắn của miếng sườn vẫn rất dịu ngoan áp vào tai, phía trên dính một ít bụi và cỏ vụn, khiến trong lòng anh có cảm giác kỳ lạ, rất muốn giúp miếng sườn sửa sang đầu tóc. Nguyện vọng thật tốt, có thể thể hiện tình cảm đồng chí. Nhưng thực tế lại rất tàn khốc, bọn họ đều bị trói rất là chặt.

Vì vậy lại lặng yên.

Anh và Lý không phải rất quen, trừ một bữa cơm chung ra, hình như cũng chưa có đề tài gì để nói.

Trong khoảng thời gian này, sắc trời dần dần sáng, từ lỗ thông khí lộ ra ánh sáng màu xanh nhạt. Anh đang nghĩ nên đi ra ngoài như thế nào, nhưng bốn phía đều là còng tay sắt không thể mở ra, cửa khép chặt, không có đường ra.

Khi tia sáng mặt trời đầu tiên chiếu vào trong phòng giam, Keith nghe ủng da quân dụng phát ra âm thanh trên mặt đường đá, tiếp đó cánh cửa khóa chặt bị mở ra, mấy người tiến vào có thân phận không rõ. Bọn họ mặc đồ rằn ri, toàn thân trang bị tiêu chuẩn. Trước nhất là một người râu quai nón, hạ lệnh mang hai người ra ngoài.

Ánh nắng màu da cam xuyên qua rừng mưa, chiếu xéo trên mảnh đất trống không lớn lắm.

Keith không để lại dấu vết nhìn quanh hai bên, phát hiện thì ra nơi đây là một nông trang hoàn toàn bị rừng mưa nhiệt đới vây quanh, đây là một địa phương nhỏ khoảng bốn mươi năm mươi mẫu nhờ đốt rừng trồng trọt mà ra.

Trong nông trang có đàn ông và phụ nữ, cũng có đứa trẻ và người già, bọn họ đều biểu hiện vẻ thờ ơ với Keith và Lý Lộc, ánh mắt nhìn về phía bọn họ đều lộ vẻ không bình tĩnh như "A, tại sao lại tới".

Hai người bị đưa đến một sân nhỏ cách đó không xa. Râu quai nón đẩy cửa phòng ra, lập tức có một mùi máu tanh xông vào mũi, râu quai nón cười khan há há, một cước đá văng ra đống chướng ngại trên đất, dùng tiếng Anh cứng rắn nói: "Hay là hai vị đi vào ngồi nghỉ trước rồi hãy nói."

Keith và Lý Lộc đều thấy rõ, một đống da thịt đầm đìa máu tươi dần lộ ra, phía trên dính đầy bụi đất cỏ rơm, chính là tinh tinh trắng hai ngày trước còn vui vẻ bị Lý Lộc trét than vào mặt.

Đây không phải là diễn tập, diễn tập huấn luyện nghiêm khắc hơn cũng sẽ không đến mức cắt đầu người ra làm bóng đá.

Lý Lộc nghiêm túc ngẩng đầu lên.

Bọn họ đứng trong một căn phòng xây bằng đất lớn cỡ phòng học, trên đất nhuộm đầy vết máu. Đối diện bọn họ khoảng sáu mét có, có một người phụ nữ ngồi ở trên bệ cửa sổ.

Người da vàng, rất cao, cũng rất bền chắc.

Cô ta mặc một bộ đồ ngủ màu đen thui, y phục kia lớn hơn thân thể của cô ta gấp ba bốn lần, nên giắt thùng thình trên người. Tức cười như lấy trộm y phục của người khác để mặt.

Keith và Lý Lộc lại cười không nổi. Trên người cô ta tỏa ra khí thế không giống họ. Cô ta đang hút thuốc, hút từng chút từng chút, lông mày rối rắm cùng nhau, dáng tay cầm thuốc như cầm súng, ánh mắt kia rất giống đang nhìn chằm chằm con mồi.

Người phụ nữ âm trầm nói: "Trong hai người có một người cùng giống người với tôi. Người Nhật Bản à? Hay người Đài Loan? Người Hongkong? Hoặc là người Đại Lục?"

Lý Lộc nói: "Có quan hệ với cô sao?" Cô vừa dứt lời, bên trong liền có một người đàn ông cơ bắp vạm vỡ đi ra, hắn ta cũng có hàm râu quai nón, nhưng còn cao hơn tên dẫn họ đi vào nửa cái đầu, cánh tay to cỡ bắp đùi của Keith.

Hắn ta tung ra một quyền, sức lực này rất mạnh. Giống như đột nhiên bị một chiếc xe bọc thép đâm vào bên tai, đầu Lý Lộc bị đánh nghiêng một bên. Keith đưa phần hông ra, dùng thân thể ngăn giữa người đàn ông đó và Lý Lộc, nhưng vẫn muộn, Lý Lộc rũ đầu, thân thể hơi lay động, có thể bị chấn thương sọ não nhẹ.

Tức giận nhanh chóng thiêu đốt ở trong lòng, Keith lại không thể hành động thiếu suy nghĩ, tánh mạng của bọn họ là lợi thế của đối phương, để mặc cho tâm tình trở nên gay gắt không có bất kỳ trợ giúp đối với tình cảnh của bọn họ hôm nay.

Người phụ nữ cười hì hì, phun mấy vòng khói ra ngoài: "Được rồi, tôi không nói nhảm nhiều, mấy người có thể gọi tôi là Phất Khải. Vốn muốn diễn tiết mục xa quê gặp bạn cũ, nhưng xem ra là không có biện pháp rồi."

"Cô muốn nói gì?" Keith hỏi.

"Nghe nói đến ‘ ưng non sa mạc ’ chưa?" Phất Khải hỏi.

Keith nghiễm nhiên đã biết đến, gặp đồng hành. . . . . .

Ưng non sa mặc là một tổ chức võ trang không thuộc chính phủ, tích cực ở các khu Kashmir, Afghanistan, Trung Đông. Bọn họ có hành tung quỷ bí, vì vậy có danh hiệu "bộ đội U Linh" trong giới đồng nghiệp.

Keith nói: "Tôi biết rõ, nhưng chưa từng nghe ‘ bộ đội U Linh ’ cũng đến châu Nam Mỹ."

"Không, không có thay đổi." Phất Khải vứt điếu thuốc đã hút một nửa lên mặt đất, dùng chân đạp tắt, đi thong thả từng bước một đến trước mặt Keith. Cô ta cao khoảng 1m7, được xem là độ cao khả quan trong những người da vàng, nhưng lại chỉ cao hơn vai của Keith một chút.

Phất Khải từ từ ngồi chồm hổm xuống, dùng góc độ từ dưới đi lên ngẩng nhìn Keith, liên tiếp than thở lắc đầu: "Vóc người thật tốt." Vừa nói, vừa đưa ngón tay đến giữa hai chân Keith, "Cư nhiên không chen vào lọt, chân thật thẳng, bộ xương cũng rất tốt."

Cô ta vuốt ve, lại luôn miệng than thở: "Ừ, bắp thịt cũng rất căng thẳng."

Keith lạnh lùng cúi đầu nhìn người phụ nữ vô liêm sỉ này, Lý Lộc đầu tiên thì kinh ngạc, sau đó khẽ gật đầu, đồng ý cách nói của Phất Khải —— thân thể của Keith khiến cô rất có dục vọng đặt ở trên bàn mổ đùa bỡn.

Phất Khải thở dài một tiếng, đứng lên: "Tôi rất hài lòng về anh, lần này tới đây chủ yếu là muốn thu nạp mấy người tư chất tốt, như thế nào, có hứng thú gia nhập với chúng tôi không?"

Keith do dự chốc lát: "Kéo người nhập bọn, phải có chút thành ý."

"Thành ý đương nhiên là có, chính là mạng của anh." Phất Khải nói, cô ta gần sát bả vai Keith, ngửi mùi từ trên người anh, sau đó lại than thở, "Mùi vị rất thanh khiết, là một người sạch sẽ, tôi cực kỳ hài lòng với anh."

Lý Lộc đứng ở bên cạnh, thấy bộ dáng phách lối phóng đãng của người đàn ông này, trong lòng có một sự phiền muộn không nói rõ được đang nổi lên, cô xem cảm giác mặt trái này là do việc đồi phong bại tục và trướng ngại bộ mặt thành phố.

"Tôi đồng ý. Cho nên xin thả tôi ra ngay."

Phất Khải cười ha ha: "Chuyện này không thể được, anh xem, nếu như anh muốn vào nhóm, cũng phải tỏ một chút thành ý chứ?" Cô ta lưu luyến vuốt ve gò má của Keith, vẻ mặt kia rất là trầm mê, quả thật như dăng thưởng thức đồ chơi quý giá mình trưng bày. Cuối cùng cô ta còn "thu" một chút trên cổ anh.

Chỉ số sát khí trong không khí nháy mắt tăng vọt, Phất Khải cũng không thể không tập trung lực chú ý đến trên người Lý Lộc.

Cô ta đột nhiên tiến tới bên tai Lý Lộc, dùng tiếng Trung nói: "Không nhìn ra cậu là Gay. . . . . ."

Sắc mặt Lý Lộc lạnh lẽo, nửa hí mắt tỏ vẻ nguy hiểm nhìn cô.

Phất Khải vỗ tay cười to, sau đó chỉ vào Lý Lộc rồi nói với Keith: "Người này quá yếu, ưng non sa mạc không cần thứ này, giết tiểu tử này đi."

"Tôi cũng thấy hắn ta không thuận mắt, nhưng cô phải thả tôi ra trước, không lẽ cô muốn tôi cắn chết hắn ta?"

Phất Khải chuyên chú nhìn thẳng anh, muốn tìm ra sơ hở gì từ trên mặt anh, Keith cũng không sợ hãi chút nào mặc cho cô tìm tòi nghiên cứu. Phất Khải cuối cùng buông tay: "Được rồi, anh đã nói muốn giết cậu ta. . . ."

Lúc nói đến chữ "cậu", Phất Khải bỗng nhiên thò tay giữ bả vai Lý Lộc, một đầu gối đụng vào hạ bộ của cô, hơi sức vô cùng lớn, khiến đầu xương đau nhức, Lý Lộc lập tức khom lưng té xuống.

Mặc dù không gian hoạt động của khớp xương có hạn, Keith vẫn xông về phía Phất Khải trước mặt, nhào mạnh tới trên người cô ta, ngăn cản cái chân thứ hai của cô ta. Bộ vị Phất Khải đá trúng lúc nãy là điểm yếu trí mạng của một người đàn ông. Nhìn theo thế chân thứ hai, Keith cũng biết cô ta vẫn sẽ không lưu tình. Anh không nói lời nào, hốc mắt đã ửng đỏ, quật cường mím chặt đôi môi chặn cái chân làm bộ đá của Phất Khải lại.

Lực lượng phòng ngự của một người lớn hay nhỏ, có quan hệ rất quan trọng với bắp thịt của bản thân. Lớp mỡ dầy và bắp thịt đầy đặn, có thể bảo vệ xương cốt không bị thương tổn. Ở trong mắt Keith, người đầy xương sườn như Lý hoàn toàn không có sức phòng ngự, anh tin tưởng mình tùy tiện đá một cước cũng có thể đá gãy mấy cái xương sườn của Lý.

Phất Khải ngẩn người, chợt đẩy Keith ra, đạp một cước vào đầu gối anh, ngay sau đó là bụng và ngực sườn. Cô ta mặc ủng quân nhân cứng, dầy cộm nặng nề bền chắc, có đầy đủ lực tổn thương đối với thân thể con người. Bắp thịt của Keith căng thẳng, đối kháng trận đánh đấm liên tiếp không ngừng như mưa rào.

Keith nhẫn nại, nghĩ thầm phụ nữ thật không phải thứ tốt, khó trách sư phụ của anh nhượng bộ lui binh.

Phất Khải dừng chân lại, cúi người nâng Lý Lộc lên, lớn tiếng quát mắng: "Vì thứ như vậy, đáng giá không? Hai người khiến tôi rất tức giận."

"Vậy thì thật là xin lỗi" Keith nói giễu cợt, mặc dù hơi yếu, nhưng vẫn còn tinh thần.

"Tôi cho mấy người một cơ hội, chỉ cần giết đối phương, thì mình mới có thể sống sót, nếu không mọi người chỉ có con đường chết."

Keith nhắm mắt lại hất mặt, không để ý tới lời Phất Khảo nói nữa.

"Cậu thì sao?" Phất Khải nhìn về phía người trong tay cô ta.

Lý Lộc liếc mắt, hất mặt cũng không để ý cô ta.

"Rất tốt, hai người đã không có giá trị lợi dụng, vậy thì chờ đi." Phất Khải ném Lý Lộc ở một bên, chỉ huy mấy tên thủ hạ, "Người đàn ông này còn hơi sức phản kháng, đánh cho tôi, đánh tới khi anh ta không thể động mới thôi."

Tiếp theo, những cú đánh vào đầu và mặt càng khiến người ta khó có thể chịu được liên tiếp rơi xuống, một lớp sóng vượt qua một lớp sóng như không hề có khoảng cách.

Khô cạn, đói bụng, cộng thêm cách xử phạt về thể xác không nhân đạo, Keith từ từ mơ hồ trong sự nhẫn nại và đau đớn, cũng không có hơi sức duy trì tư thế co rúc bảo vệ bụng không bị thương tổn. Không biết là một cước của ai đá vào bên cạnh hốc mắt anh, nếu như lệch một hai phân nữa, con mắt này đã toi rồi.

Keith nhớ tới mẹ của anh. Trong ký ức của anh phái nữ dịu dàng duy nhất chính là bà, nhớ lại lồng ngực mềm mại của bà, nghe bài nhạc thiếu nhi hơi lệch nhịp nhưng rất dịu dàng, tóc thật dài xõa trên bờ vai, sau khi tắm có mùi thơm ngát của cỏ bạc hà.

Anh quật cường hơi nhếch môi không phát ra âm thanh, sau đó liền mất đi ý thức.

Lại qua thật lâu, Keith bắt được một chút xúc giác mềm mại ở trong bóng tối. Anh cảm thấy có người đang cho anh uống nước.

Từ từ mắt mở ra một đường, thấy gương mặt gần trong gang tấc. Mặt tím tím xanh xanh sưng không chịu nổi, một vết máu quanh co từ trán đến cằm.

"Lý?" Anh chậm rãi hỏi.

Lý Lộc ngồi dậy, cô nuốt nước trong miệng xuống, sau đó nói: "Qua nửa ngày hôm sau rồi, bây giờ là buổi chiều. Tin tức tốt là bọn họ rốt cuộc cung ứng nước cho chúng ta rồi, tin tức xấu là không có thức ăn, hơn nữa bị trói chặt hơn."

Keith đã không cảm thấy đói, có lẽ là bởi vì đã đói cực hạn, có lẽ chỉ là bởi vì vết thương đau đớn che mất cảm giác đói bụng.

"Tôi còn muốn uống nước."

Lý Lộc khó xử nhìn bát nước một cái: "Bây giờ anh cảm thấy như thế nào? Cử động được không?"

Keith cười khổ nói: "Tôi nghĩ chắc xương sườn gãy rồi."

"Vậy anh đừng động." Nói xong, Lý Lộc lại lếch ra cửa, hoạt động đến bên cạnh tô nước từng chút từng chút giống như một con côn trùng xanh xám, ngậm một ngụm nước, sau đó trở lại cho anh uống

. . . . . . Thật sự là trới chặt hơn lúc đầu nhiều.

Lại ngồi dậy lần nữa, Lý Lộc quẫn bách nói: "Thật ngại quá, để anh uống nước miếng của tôi."

"Không sao, hôm nay nếu đổi thành cậu là tôi, thì cũng phải uống nước miếng của tôi."

". . . . . ."

"Cám ơn cậu, tinh thần của tôi tốt hơn nhiều."

"Còn cần không?"

"Còn cần một chút."

Lý Lộc lại cố gắng lếch qua cạnh cửa "Múc nước" một lần nữa.

Keith nhịn không được, bật cười ha ha, vừa cười vừa run, khiến vết thương bị đụng đau đớn.


/58

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status