Tôi tần ngần định lại gần Dương Dương thì Bạch Nguyên vội ngăn tôi lại, ánh mắt lộ rõ ý đề phòng, khác hẳn vẻ cười cợt ban nãy. Vệ Môn Thần cũng không khác Bạch Nguyên, tư thế vô cùng sẵn sàng, cứ như chỉ cần Dương Dương nhúc nhích một bộ phận nào đó là sẽ bị cô ta cắt phăng ngay lập tức.
Bạch Nguyên ép sát Dương Dương, tuy miệng cười cợt nhưng động thái thấy rõ là muốn cưỡng cung. Với tình thế này, dù muốn hay không Dương Dương cũng đều phải thành thật khai báo, nhất là khi cơ thể anh vẫn còn bị tê liệt, một ngón tay cũng chẳng nhúc nhích được. Dẫu rằng Bạch Nguyên sẽ không làm ba cái việc đê hèn tổn hại Dương Dương nhưng chưa có gì đảm bảo điều đó cả. Anh ta mà cao hứng tính toán nợ nần thì Dương Dương cũng không tránh được họa. Căn bản thì vì bữa trước Dương Dương hạ thủ quá vô tình, lại chẳng buồn biện minh bất cứ điều gì với ai trong ba chúng tôi, chẳng trách sẽ gây thù chuốc oán. Bạch Nguyên quen biết Dương Dương từ trước, mối quan hệ của họ đến mức nào thì tôi không nắm được, nhưng xét biểu hiện của bọn họ thì thấy cũng không hẳn là thân tình lắm. Cái việc Dương Dương tấn công Bạch Nguyên và Vệ Môn Thần khi ở chỗ tôi bị chôn là điều không thể phủ nhận, Bạch Nguyên xem chừng không hằn thù gì nợ cũ nhưng Vệ Môn Thần lúc nào cũng lăm lăm mấy cái vuốt sắc nhọn như kia là biết không có chuyện cô ta bỏ qua. Kể cả khi Dương Dương đã ở trong tình trạng này. Tôi đoán, nếu như không có Bạch Nguyên ở đây thì dễ Vệ Môn Thần đã ra tay nhanh gọn từ đời nào rồi.
Dương Dương thực tình cũng không hẳn là tự nguyện nên chẳng nói gì nhiều thông tin. Anh chỉ nói ngắn gọn rằng lũ Tâm Nhân Ảnh đã đánh hơi thấy những kẻ lạ mặt chưa được cho phép đã xuất hiện trong lãnh địa của chúng. Đám Tâm Nhân Ảnh không có gương mặt đêm qua về cơ bản thì pháp lực thấp, khả năng chiến đấu cũng không cao, nhưng chúng đi cả đàn như vậy chẳng dễ gì đối phó. Chỉ khi con người ngủ sâu, hoàn toàn vô thức và không nhìn trực diện vào Tâm Nhân Ảnh thì mới không bị năng lực của chúng thao túng. Bởi vậy Dương Dương đã dùng Ngân Sa Mê Dược, một loại thuốc ngủ đặc chủng của tộc Tiên, khiến cả bọn say giấc ngay khi hít phải. Ngân Sa Mê Dược phát tán rất nhanh trong không khí, nó không mùi nhưng có chút màu khói hồng, trong màn đêm thì khó bị phát hiện, người nào hít phải sẽ gục rất nhanh chỉ sau vài giây. Khác với các loại mê dược thông thường, Ngân Sa Mê Dược không chỉ tác dụng với hệ thống thần kinh trung ương, nó còn làm tê liệt các cơ quan, tứ chi, thậm chí cả tim. Trước lúc chìm vào trạng thái ngủ sâu, cơ thể người thường khi hít phải Ngân Sa Mê Dược sẽ chết lâm sàng vài phút, nhưng nếu hít quá liều rất có thể bị tê liệt hoàn toàn dẫn đến tử vong. Bởi vậy dùng Ngân Sa Mê Dược là việc vô cùng liều lĩnh.
Khi cả bốn chúng tôi bị tác dụng của Ngân Sa Mê Dược thì thực chất đã chết lâm sàng mất mấy phút. Cho nên bọn Tâm Nhân Ảnh vô diện mạo đã không thể đánh hơi được tâm nguyện gì từ chúng tôi. Chúng đã sục sạo quanh chúng tôi một lúc rồi mới bỏ đi. Nói đúng ra trong tình cảnh trớ trêu như đêm qua thì việc dùng Ngân Sa Mê Dược là cách tối ưu nhất, nhưng việc này cũng đánh đồng với may rủi, nếu không thành rất có thể chúng tôi sẽ phải đổi mạng.
Việc Tâm Nhân Ảnh săn lùng con người không chỉ để hóa thân thành ai đó, mục đích chính của chúng là đoạt mạng và tước lấy gương mặt của người khác. Cứ lấy Dương Ma hay Bảo Bình cổ dài kia làm ví dụ thì thấy rõ sự khiếp đảm tột độ khi chứng kiến gương mặt của chính mình lại hiện hữu trên một cơ thể quái dị với cái cổ và tay chân đều dài ngoằng nhũn nhão. Tâm Nhân Ảnh cứ hóa thân thành kẻ này rồi kẻ khác, lúc thì hiện thực hóa đối tượng trong lòng nạn nhân, lúc lại biến thành chính nạn nhân, thật chẳng hình dung nổi chúng muốn cái gì và sẽ làm những gì tiếp theo. Nếu việc giết người khiến chúng vui và ham muốn đến thế, không biết chúng còn những năng lực gì khác nữa. Thứ sinh vật ma quái đó vốn chẳng có ý thức hay cảm xúc, chúng sẽ không hiểu nổi cái chết đáng sợ thế nào. Với Tâm Nhân Ảnh, sự tồn tại của chúng mới là điều cần phải khẳng định, mặc cho sẽ phải đạp lên tính mạng của bao nhiêu người, miễn sao chúng có gương mặt mình muốn. Tâm Nhân Ảnh như người nghìn mặt, có thể mang bất cứ bộ mặt nào chúng muốn.
Kỳ thực thì tôi phải nghĩ rất lâu mới hiểu được điều cốt lõi, Tâm Nhân Ảnh về cơ bản chỉ có thể hiện thực hóa được người thương trong lòng con người, còn với những tâm nguyện khác chúng không thể làm gì. Ví như tôi muốn về nhà thì chúng không thể nào biến thành nhà của tôi được. Ban đầu tôi còn hão huyền thắc mắc, nếu kẻ nào đó có lòng tham vô đáy, muốn khát vọng quyền lực, thiết lập một đế chế riêng thì không hiểu Tâm Nhân Ảnh sẽ biến thành thứ gì để thỏa mãn hắn. Tâm Nhân Ảnh mà đáp ứng được mọi nguyện vọng thì khác nào nó là thần linh, có thể xoay vần vạn vật, thay đổi càn khôn. Thiết nghĩ chúng có khi là hiện thân của đấng tạo hóa cũng nên.
May thay khả năng của Tâm Nhân Ảnh chỉ dừng lại ở những con tim đau khổ vì tình đang mong mỏi được cứu rỗi. Và kết cục của những kẻ tuyệt vọng trong nhớ thương là từ từ bị đưa vào cái chết trong hạnh phúc. Trong trường hợp có những kẻ không chấp nhận đi theo sự mê hoặc của Tâm Nhân Ảnh thì không hiểu số phận sẽ bị định đoạt thế nào. Suốt một thời gian dài như vậy, bao nhiêu người đã vào trong Cửu Kỳ Môn Trận ma quái này, cũng phải có cao nhân nào đó dù mang tình cảm sâu đậm nhưng vẫn làm chủ được bản thân, không bị Tâm Nhân Ảnh khống chế mà quyết lội ngược dòng. Tâm Nhân Ảnh thực chất cũng không phải quá ghê gớm. Với những kẻ máu lạnh thì chưa chắc Tâm Nhân Ảnh có thể tác động tới, có khi chính chúng còn bị lợi dụng.
Cũng hợp lý lắm, nếu cao nhân nào đó thấu hiểu Tâm Nhân Ảnh, biết cách lợi dụng tà thuật của Tâm Nhân Ảnh, với số lượng đông như vậy, Tâm Nhân Ảnh thừa sức trợ giúp hắn thực hiện cả mưu đồ lớn. Việc Tâm Nhân Ảnh tập trung đông đảo tại một chỗ trong Cửu Kỳ Môn Trận thế này, lại giống kiểu chúng đang bị giam trong một kết giới bí hiểm trải dài, phải chăng là do Giáng Long Vương cố ý? Bà ấy là đang che dấu thứ gì đó bí ẩn ở đây. Nếu nghĩ kỹ thì cái màng kết giới mờ mờ trên đầu tôi đây rõ ràng khoanh vùng khu vực di chuyển của Tâm Nhân Ảnh, chúng không hề vượt ra ngoài kết giới. Trong lãnh địa này Tâm Nhân Ảnh đang trông coi và cất giữ cái gì?
Tôi cũng không dám tin hình dạng nguyên thủy của Tâm Nhân Ảnh lại không có gương mặt. Vốn dĩ tôi đã bị Dương Ma và Bảo Bình cổ dài ám ảnh nên luôn cho rằng Tâm Nhân Ảnh hẳn là có gương mặt nhất định. Và thân hình của nó luôn mang cái cổ trơn bóng dài thượt lúc nào cũng rung rung âm thanh thèm khát. Cả cái lưỡi của nó cũng tởm lợm như thân hình của nó. Nhưng giờ thì tôi thực sự nhiễu loạn, không hiểu nổi rằng, Tâm Nhân Ảnh mà tôi nhìn thấy có gương mặt là do tôi nghĩ ra hay do đó đúng là gương mặt của chúng? Nếu gương mặt Dương Ma và Bảo Bình cổ dài là do tôi nghĩ ra thì há chẳng phải tôi cũng như bọn Bạch Nguyên, vẫn bị pháp lực của Tâm Nhân Ảnh tác động? Tôi là đang bị yếu đi do đã hai lần phân thân tạo Linh Ảnh chết thay mình? Hay giống như những gì Vệ Môn Thần đã cảnh cáo, Long Phục Linh đang dần chế ngự tôi?
Tôi cứ thế tùy hứng nghĩ suy nghĩ, bỏ mặc ba người còn lại đang thế nào. Việc Tâm Nhân Ảnh cứ xuất hiện nhan nhản quanh đây, với số lượng đông như vậy thì làm sao bốn nhân sĩ còm cõi như chúng tôi có thể đột kích vào trong hang ổ của chúng mà giải cứu Thái tử được đây? Chưa kể lãnh địa của Tâm Nhân Ảnh cứ như mê cung vậy, đã vào thì không thể ra, dù luôn nhìn thấy đích nhưng khổ thay đường tới đích thì chẳng biết dài tới đâu mà đi mãi không hết. Có khi phải mò mẫm đến chết chúng tôi cũng không tới được đích cuối cùng trong lãnh địa của Tâm Nhân Ảnh để gặp Thái tử. Giờ thì hay rồi, lại thêm một bọn Tâm Nhân Ảnh vô diện mạo không ngừng sục sạo khắp nơi, chúng tôi khác nào đám chuột nhắt trong lồng, chạy tới chạy lui cũng không thoát.
Bạch Nguyên có vẻ vừa ý với những lời nói ngắn gọn không thể hơn của Dương Dương, có lẽ ngay từ đầu anh ta cũng đã biết sự thực là như vậy cho nên cũng không kỳ vọng gì nhiều. Sau Bạch Nguyên đột nhiên thở dài, không hiểu đang rắp tâm làm điều gì mà mặt có vẻ tranh đấu lắm. Thình lình Bạch Nguyên đứng phắt dậy, co chân đá rất mạnh vào người Dương Dương rồi toan quay đi, nhưng hình như thấy thế vẫn chưa đủ liền đá bồi thêm một cú nữa, xong xuôi mới thủng thẳng kéo Vệ Môn Thần sang bên gốc cây ngồi.
Dương Dương không thể chống trả lại, chỉ biết nhăn nhó mặt mũi, xem chừng bị đá hai cú mạnh như thế cũng bị tím cả mảng thịt sườn lớn. Lạ thay Dương Dương lại cười, mắt nhìn lên trời chứ không đuổi theo bóng dáng Bạch Nguyên, làn môi mỏng chúm chím: “Có vẻ như này là ta xong nợ?”
Bạch Nguyên ngồi từ xa buông giọng tức tối:
“Xong sao được mà xong, huynh cứ liệu đó. Cũng tại bọn người tộc Tiên mấy người quá ma mị, kẻ tôn sùng cái đẹp như ta không thể nhẫn tâm.”
Sau Bạch Nguyên hất hàm sang tôi như nhắc nhở, đến lượt tôi tính nợ rồi đấy, còn ngồi ngây ra đó suy nghĩ làm gì. Tôi chỉ biết cười mếu, ân oán giữa tôi và Dương Dương đâu có đơn giản, chỉ đấm đá một trận là xong. Hành động hạ độc của Dương Dương thì không cần bàn cãi thêm nữa, nhưng cái việc anh lén lút bám theo chúng tôi như vậy chắc hẳn có nguyên do. Dương Dương đã làm bao nhiêu việc ám muội, lại chẳng buồn giải thích lấy một lời, điều đó đã là nhát dao chí mạng với tôi. Anh để Kiếm Tiên lại cho tôi rồi kiên quyết rời đi, nhưng giờ lại đột ngột xuất hiện cũng lũ Tâm Nhân Ảnh không có gương mặt. Việc này liệu có phải là sự trùng hợp ngẫu nhiên? Trong đầu tôi hiện tại, dù Dương Dương đã cứu mạng tôi rất nhiều lần, nhưng điều đó cũng không thể khôi phục lại hình tượng ban đầu của anh, thậm chí, tôi còn nghi ngờ anh, bất kể anh làm gì.
Dương Dương nghiêng đầu trên nền đất ẩm ướt, toàn thân cứng ngắc, nãy giờ vẫn rất chăm chú quan sát động thái của tôi, sau như nhận ra gì đó, anh nghiêm túc hỏi:
“Em vẻ mặt hình như có gì muốn nói?”
Tôi lạnh giọng: “Anh đã chọn theo phe Quận chúa, hà cớ gì lại đổi ý vậy? Liệu rằng việc lũ Tâm Nhân Ảnh đột ngột xuất hiện rồi anh ra tay trượng nghĩa có phải là sự sắp đặt? Mấy ngày qua bọn tôi lảng vảng ở đây, đâu có thấy bóng dáng Tâm Nhân Ảnh nào.”
Dương Dương nét mặt thoáng kinh ngạc, sau anh hờ hững nói: “Là do mấy người bất cẩn thôi, bước vào đây mà chẳng chú ý, Tâm Nhân Ảnh đâu chỉ có một. Đừng quy chụp cho ta.”
Giọng điệu Dương Dương thì nhạt nhưng lời lẽ đầy áp đảo. Bạch Nguyên thấy vậy liền nói chen vào:
“Cũng tại Vương tử tộc Tiên đã có nhiều hành động không đáng mặt hảo hán với Bình kỳ nhân. Mặc dù vẫn nặng tình với Quận chúa, Dương huynh lại đi gian dối lừa gạt Bình kỳ nhân. Huynh khiến Bình kỳ nhân khổ tâm nhiều như vậy thì quả thực không thể tha thứ. Thêm nữa lại còn dùng loại tà thuật luyện Huyết Long lên người Bình kỳ nhân, cái chuyện đó tuy với mấy thế hệ đời trước chúng ta là nhiệm vụ vinh quang, nhưng từ khi Quốc Vương Phước Nhân lên ngôi đã nghiêm cấm bởi tính vô nhân đạo của nó. Với cả Bình kỳ nhân là người dân tộc thiểu số, những loại bí pháp luyện dược này làm sao mà cô ấy chấp nhận được.”
Dân tộc thiểu số? Gã Vương này khi tùy hứng thì ăn nói có vẻ ngây thơ vô số tội quá. Nói tôi là cái gì thì nói nhưng sao có thể suy diễn tôi là dân tộc thiểu số.
Bực bội hơn nữa là về vấn đề Huyết Long, đó chẳng phải là hành động tội ác vô cùng kinh khủng, đáng để người khác phải oán hận, vậy mà với những con người ở đây lại chỉ là việc luyện dược, một bí thuật siêu nhiên. Hóa ra ngay từ đầu bọn họ đã quan niệm và tôn sùng Huyết Long như vậy cho nên họ không nghĩ rằng điều đó sẽ gây cho tôi những tổn thương như nào. Tôi mất công căm tức mấy ngày, thê lương như kẻ bị ai đó phản bội, giờ lại như kẻ ngớ ngẩn, cả nghĩ.
Mặc sự công kích từ Bạch Nguyên, Dương Dương bình thản trả lời:
“Chuyện ân oán giữa ta và Bảo Bình là chuyện riêng, chẳng liên quan gì tới lũ Tâm Nhân Ảnh đang sục sạo khắp nơi. Ta chẳng rảnh mà đi kết bạn với bọn chúng. Câu kết với bọn chúng thì ta được lợi gì. Mạng của Bạch Vương tộc Bạch Tượng với ta không có giá trị lắm. Việc đơn giản như vậy mà Bạch Vương cũng không phân biệt được? Bạch Vương tốt nhất là nên kiểm soát được tâm trí của mình, đừng để Tâm Nhân Ảnh đánh hơi thấy, việc đó chỉ gây thêm bất lợi thôi.”
Nghe mấy lời phản bác này Bạch Nguyên vẫn ngồi tại chỗ là quả đã rất cố gắng. Trông cái vẻ bức bối ra mặt thế kia cơ mà.
Sau Dương Dương không thèm đếm xỉa đến Bạch Nguyên nữa, anh quay sang nhìn tôi, biểu tình dứt khoát: “Em có thể hận ta, nhưng đừng kết luận mọi chuyện vội vàng như thế, việc đó khẳng định lòng tin của em với ta quá ít ỏi. Ta không phủ nhận việc ta muốn cứu Thu Sa. Ta không đành lòng để cô ấy khổ sở thân xác một nơi, linh hồn vất vưởng một nẻo. Ta sẽ làm những việc cần phải làm. Em hãy dùng Kiếm Tiên mà rời khỏi đảo Long Vĩ đi, đừng cố chấp theo đuổi những sự việc ngoài khả năng của mình.”
Lòng tôi nhói đau khi nghe những lời nói tuyệt tình này. Cảm giác ngột ngạt không hiểu từ đâu không ngừng trỗi dậy, cả sự nổi loạn sớm đã bùng lên trong tôi thì giờ như phát tiết. Dù Dương Dương có tâm ý sâu xa như nào thì đối với tôi lúc này, anh như kẻ xa lạ. Thậm chí, là kẻ đối địch. Tôi lạnh lùng nói: “Vì thế anh nhẫn tâm lợi dụng tôi? Chỉ vì Quận chúa? Anh nên biết rằng, tôi và cô ta, là không đội trời chung. Sẽ có ngày tôi giết thân xác vô hồn đang lởn vởn bày trò trên đảo này, kể cả từng mảnh từng mảnh linh hồn của cô ta mà anh đang cố gom nhặt về, tôi đều xóa sạch hết.”
“Sao em lại oán hận với Thu Sa đến vậy? Là vì cô ấy đã tổn hại Anh Nhi? Em là muốn trả thù cho Anh Nhi?” Dương Dương gay gắt truy vấn.
Những lời lẽ này là điều tôi không muốn nghe nhất.
“Anh nghĩ tôi giống hạng người sẽ vì ai đó mà muốn trả thù không? Nói cho anh biết, tôi không phải kẻ si tình tri ân thế đâu. Tôi thậm chí đã giết chết Linh Ảnh Anh Vũ, một phần linh hồn của Quận chúa đấy, bằng chính Kiếm Tiên. Tôi sẽ giữ và dùng Kiếm Tiên, để tiếp tục xóa sạch hết những gì còn sót lại của cô ta. Kể cả những ai đang cố bảo vệ cô ta, tôi cũng sẽ dọn sạch sẽ.”
Tôi ghé tai Dương Dương nói thật khẽ, sau thì cứ giữ nguyên hiện trạng như thế, căn bản không muốn nhìn biểu hiện trên mặt Dương Dương, cũng không muốn lý giải cảm xúc khó hiểu trong người lúc này. Có điều tôi nhận ra rõ, tà khí trong tôi đã tích tụ rất nhiều, mỗi lúc đều chỉ trực bùng phát, tình trạng đã chuyển sang báo động đỏ. Hiện giờ, so với lũ ác quỷ thì tôi không khác là mấy. Long Phục Linh đã ngoài tầm kiểm soát của tôi.
Nội dung quyển 2 đã thay đổi từ chương này. Mong độc giả thông cảm và chú ý theo dõi nhé!
Bạch Nguyên ép sát Dương Dương, tuy miệng cười cợt nhưng động thái thấy rõ là muốn cưỡng cung. Với tình thế này, dù muốn hay không Dương Dương cũng đều phải thành thật khai báo, nhất là khi cơ thể anh vẫn còn bị tê liệt, một ngón tay cũng chẳng nhúc nhích được. Dẫu rằng Bạch Nguyên sẽ không làm ba cái việc đê hèn tổn hại Dương Dương nhưng chưa có gì đảm bảo điều đó cả. Anh ta mà cao hứng tính toán nợ nần thì Dương Dương cũng không tránh được họa. Căn bản thì vì bữa trước Dương Dương hạ thủ quá vô tình, lại chẳng buồn biện minh bất cứ điều gì với ai trong ba chúng tôi, chẳng trách sẽ gây thù chuốc oán. Bạch Nguyên quen biết Dương Dương từ trước, mối quan hệ của họ đến mức nào thì tôi không nắm được, nhưng xét biểu hiện của bọn họ thì thấy cũng không hẳn là thân tình lắm. Cái việc Dương Dương tấn công Bạch Nguyên và Vệ Môn Thần khi ở chỗ tôi bị chôn là điều không thể phủ nhận, Bạch Nguyên xem chừng không hằn thù gì nợ cũ nhưng Vệ Môn Thần lúc nào cũng lăm lăm mấy cái vuốt sắc nhọn như kia là biết không có chuyện cô ta bỏ qua. Kể cả khi Dương Dương đã ở trong tình trạng này. Tôi đoán, nếu như không có Bạch Nguyên ở đây thì dễ Vệ Môn Thần đã ra tay nhanh gọn từ đời nào rồi.
Dương Dương thực tình cũng không hẳn là tự nguyện nên chẳng nói gì nhiều thông tin. Anh chỉ nói ngắn gọn rằng lũ Tâm Nhân Ảnh đã đánh hơi thấy những kẻ lạ mặt chưa được cho phép đã xuất hiện trong lãnh địa của chúng. Đám Tâm Nhân Ảnh không có gương mặt đêm qua về cơ bản thì pháp lực thấp, khả năng chiến đấu cũng không cao, nhưng chúng đi cả đàn như vậy chẳng dễ gì đối phó. Chỉ khi con người ngủ sâu, hoàn toàn vô thức và không nhìn trực diện vào Tâm Nhân Ảnh thì mới không bị năng lực của chúng thao túng. Bởi vậy Dương Dương đã dùng Ngân Sa Mê Dược, một loại thuốc ngủ đặc chủng của tộc Tiên, khiến cả bọn say giấc ngay khi hít phải. Ngân Sa Mê Dược phát tán rất nhanh trong không khí, nó không mùi nhưng có chút màu khói hồng, trong màn đêm thì khó bị phát hiện, người nào hít phải sẽ gục rất nhanh chỉ sau vài giây. Khác với các loại mê dược thông thường, Ngân Sa Mê Dược không chỉ tác dụng với hệ thống thần kinh trung ương, nó còn làm tê liệt các cơ quan, tứ chi, thậm chí cả tim. Trước lúc chìm vào trạng thái ngủ sâu, cơ thể người thường khi hít phải Ngân Sa Mê Dược sẽ chết lâm sàng vài phút, nhưng nếu hít quá liều rất có thể bị tê liệt hoàn toàn dẫn đến tử vong. Bởi vậy dùng Ngân Sa Mê Dược là việc vô cùng liều lĩnh.
Khi cả bốn chúng tôi bị tác dụng của Ngân Sa Mê Dược thì thực chất đã chết lâm sàng mất mấy phút. Cho nên bọn Tâm Nhân Ảnh vô diện mạo đã không thể đánh hơi được tâm nguyện gì từ chúng tôi. Chúng đã sục sạo quanh chúng tôi một lúc rồi mới bỏ đi. Nói đúng ra trong tình cảnh trớ trêu như đêm qua thì việc dùng Ngân Sa Mê Dược là cách tối ưu nhất, nhưng việc này cũng đánh đồng với may rủi, nếu không thành rất có thể chúng tôi sẽ phải đổi mạng.
Việc Tâm Nhân Ảnh săn lùng con người không chỉ để hóa thân thành ai đó, mục đích chính của chúng là đoạt mạng và tước lấy gương mặt của người khác. Cứ lấy Dương Ma hay Bảo Bình cổ dài kia làm ví dụ thì thấy rõ sự khiếp đảm tột độ khi chứng kiến gương mặt của chính mình lại hiện hữu trên một cơ thể quái dị với cái cổ và tay chân đều dài ngoằng nhũn nhão. Tâm Nhân Ảnh cứ hóa thân thành kẻ này rồi kẻ khác, lúc thì hiện thực hóa đối tượng trong lòng nạn nhân, lúc lại biến thành chính nạn nhân, thật chẳng hình dung nổi chúng muốn cái gì và sẽ làm những gì tiếp theo. Nếu việc giết người khiến chúng vui và ham muốn đến thế, không biết chúng còn những năng lực gì khác nữa. Thứ sinh vật ma quái đó vốn chẳng có ý thức hay cảm xúc, chúng sẽ không hiểu nổi cái chết đáng sợ thế nào. Với Tâm Nhân Ảnh, sự tồn tại của chúng mới là điều cần phải khẳng định, mặc cho sẽ phải đạp lên tính mạng của bao nhiêu người, miễn sao chúng có gương mặt mình muốn. Tâm Nhân Ảnh như người nghìn mặt, có thể mang bất cứ bộ mặt nào chúng muốn.
Kỳ thực thì tôi phải nghĩ rất lâu mới hiểu được điều cốt lõi, Tâm Nhân Ảnh về cơ bản chỉ có thể hiện thực hóa được người thương trong lòng con người, còn với những tâm nguyện khác chúng không thể làm gì. Ví như tôi muốn về nhà thì chúng không thể nào biến thành nhà của tôi được. Ban đầu tôi còn hão huyền thắc mắc, nếu kẻ nào đó có lòng tham vô đáy, muốn khát vọng quyền lực, thiết lập một đế chế riêng thì không hiểu Tâm Nhân Ảnh sẽ biến thành thứ gì để thỏa mãn hắn. Tâm Nhân Ảnh mà đáp ứng được mọi nguyện vọng thì khác nào nó là thần linh, có thể xoay vần vạn vật, thay đổi càn khôn. Thiết nghĩ chúng có khi là hiện thân của đấng tạo hóa cũng nên.
May thay khả năng của Tâm Nhân Ảnh chỉ dừng lại ở những con tim đau khổ vì tình đang mong mỏi được cứu rỗi. Và kết cục của những kẻ tuyệt vọng trong nhớ thương là từ từ bị đưa vào cái chết trong hạnh phúc. Trong trường hợp có những kẻ không chấp nhận đi theo sự mê hoặc của Tâm Nhân Ảnh thì không hiểu số phận sẽ bị định đoạt thế nào. Suốt một thời gian dài như vậy, bao nhiêu người đã vào trong Cửu Kỳ Môn Trận ma quái này, cũng phải có cao nhân nào đó dù mang tình cảm sâu đậm nhưng vẫn làm chủ được bản thân, không bị Tâm Nhân Ảnh khống chế mà quyết lội ngược dòng. Tâm Nhân Ảnh thực chất cũng không phải quá ghê gớm. Với những kẻ máu lạnh thì chưa chắc Tâm Nhân Ảnh có thể tác động tới, có khi chính chúng còn bị lợi dụng.
Cũng hợp lý lắm, nếu cao nhân nào đó thấu hiểu Tâm Nhân Ảnh, biết cách lợi dụng tà thuật của Tâm Nhân Ảnh, với số lượng đông như vậy, Tâm Nhân Ảnh thừa sức trợ giúp hắn thực hiện cả mưu đồ lớn. Việc Tâm Nhân Ảnh tập trung đông đảo tại một chỗ trong Cửu Kỳ Môn Trận thế này, lại giống kiểu chúng đang bị giam trong một kết giới bí hiểm trải dài, phải chăng là do Giáng Long Vương cố ý? Bà ấy là đang che dấu thứ gì đó bí ẩn ở đây. Nếu nghĩ kỹ thì cái màng kết giới mờ mờ trên đầu tôi đây rõ ràng khoanh vùng khu vực di chuyển của Tâm Nhân Ảnh, chúng không hề vượt ra ngoài kết giới. Trong lãnh địa này Tâm Nhân Ảnh đang trông coi và cất giữ cái gì?
Tôi cũng không dám tin hình dạng nguyên thủy của Tâm Nhân Ảnh lại không có gương mặt. Vốn dĩ tôi đã bị Dương Ma và Bảo Bình cổ dài ám ảnh nên luôn cho rằng Tâm Nhân Ảnh hẳn là có gương mặt nhất định. Và thân hình của nó luôn mang cái cổ trơn bóng dài thượt lúc nào cũng rung rung âm thanh thèm khát. Cả cái lưỡi của nó cũng tởm lợm như thân hình của nó. Nhưng giờ thì tôi thực sự nhiễu loạn, không hiểu nổi rằng, Tâm Nhân Ảnh mà tôi nhìn thấy có gương mặt là do tôi nghĩ ra hay do đó đúng là gương mặt của chúng? Nếu gương mặt Dương Ma và Bảo Bình cổ dài là do tôi nghĩ ra thì há chẳng phải tôi cũng như bọn Bạch Nguyên, vẫn bị pháp lực của Tâm Nhân Ảnh tác động? Tôi là đang bị yếu đi do đã hai lần phân thân tạo Linh Ảnh chết thay mình? Hay giống như những gì Vệ Môn Thần đã cảnh cáo, Long Phục Linh đang dần chế ngự tôi?
Tôi cứ thế tùy hứng nghĩ suy nghĩ, bỏ mặc ba người còn lại đang thế nào. Việc Tâm Nhân Ảnh cứ xuất hiện nhan nhản quanh đây, với số lượng đông như vậy thì làm sao bốn nhân sĩ còm cõi như chúng tôi có thể đột kích vào trong hang ổ của chúng mà giải cứu Thái tử được đây? Chưa kể lãnh địa của Tâm Nhân Ảnh cứ như mê cung vậy, đã vào thì không thể ra, dù luôn nhìn thấy đích nhưng khổ thay đường tới đích thì chẳng biết dài tới đâu mà đi mãi không hết. Có khi phải mò mẫm đến chết chúng tôi cũng không tới được đích cuối cùng trong lãnh địa của Tâm Nhân Ảnh để gặp Thái tử. Giờ thì hay rồi, lại thêm một bọn Tâm Nhân Ảnh vô diện mạo không ngừng sục sạo khắp nơi, chúng tôi khác nào đám chuột nhắt trong lồng, chạy tới chạy lui cũng không thoát.
Bạch Nguyên có vẻ vừa ý với những lời nói ngắn gọn không thể hơn của Dương Dương, có lẽ ngay từ đầu anh ta cũng đã biết sự thực là như vậy cho nên cũng không kỳ vọng gì nhiều. Sau Bạch Nguyên đột nhiên thở dài, không hiểu đang rắp tâm làm điều gì mà mặt có vẻ tranh đấu lắm. Thình lình Bạch Nguyên đứng phắt dậy, co chân đá rất mạnh vào người Dương Dương rồi toan quay đi, nhưng hình như thấy thế vẫn chưa đủ liền đá bồi thêm một cú nữa, xong xuôi mới thủng thẳng kéo Vệ Môn Thần sang bên gốc cây ngồi.
Dương Dương không thể chống trả lại, chỉ biết nhăn nhó mặt mũi, xem chừng bị đá hai cú mạnh như thế cũng bị tím cả mảng thịt sườn lớn. Lạ thay Dương Dương lại cười, mắt nhìn lên trời chứ không đuổi theo bóng dáng Bạch Nguyên, làn môi mỏng chúm chím: “Có vẻ như này là ta xong nợ?”
Bạch Nguyên ngồi từ xa buông giọng tức tối:
“Xong sao được mà xong, huynh cứ liệu đó. Cũng tại bọn người tộc Tiên mấy người quá ma mị, kẻ tôn sùng cái đẹp như ta không thể nhẫn tâm.”
Sau Bạch Nguyên hất hàm sang tôi như nhắc nhở, đến lượt tôi tính nợ rồi đấy, còn ngồi ngây ra đó suy nghĩ làm gì. Tôi chỉ biết cười mếu, ân oán giữa tôi và Dương Dương đâu có đơn giản, chỉ đấm đá một trận là xong. Hành động hạ độc của Dương Dương thì không cần bàn cãi thêm nữa, nhưng cái việc anh lén lút bám theo chúng tôi như vậy chắc hẳn có nguyên do. Dương Dương đã làm bao nhiêu việc ám muội, lại chẳng buồn giải thích lấy một lời, điều đó đã là nhát dao chí mạng với tôi. Anh để Kiếm Tiên lại cho tôi rồi kiên quyết rời đi, nhưng giờ lại đột ngột xuất hiện cũng lũ Tâm Nhân Ảnh không có gương mặt. Việc này liệu có phải là sự trùng hợp ngẫu nhiên? Trong đầu tôi hiện tại, dù Dương Dương đã cứu mạng tôi rất nhiều lần, nhưng điều đó cũng không thể khôi phục lại hình tượng ban đầu của anh, thậm chí, tôi còn nghi ngờ anh, bất kể anh làm gì.
Dương Dương nghiêng đầu trên nền đất ẩm ướt, toàn thân cứng ngắc, nãy giờ vẫn rất chăm chú quan sát động thái của tôi, sau như nhận ra gì đó, anh nghiêm túc hỏi:
“Em vẻ mặt hình như có gì muốn nói?”
Tôi lạnh giọng: “Anh đã chọn theo phe Quận chúa, hà cớ gì lại đổi ý vậy? Liệu rằng việc lũ Tâm Nhân Ảnh đột ngột xuất hiện rồi anh ra tay trượng nghĩa có phải là sự sắp đặt? Mấy ngày qua bọn tôi lảng vảng ở đây, đâu có thấy bóng dáng Tâm Nhân Ảnh nào.”
Dương Dương nét mặt thoáng kinh ngạc, sau anh hờ hững nói: “Là do mấy người bất cẩn thôi, bước vào đây mà chẳng chú ý, Tâm Nhân Ảnh đâu chỉ có một. Đừng quy chụp cho ta.”
Giọng điệu Dương Dương thì nhạt nhưng lời lẽ đầy áp đảo. Bạch Nguyên thấy vậy liền nói chen vào:
“Cũng tại Vương tử tộc Tiên đã có nhiều hành động không đáng mặt hảo hán với Bình kỳ nhân. Mặc dù vẫn nặng tình với Quận chúa, Dương huynh lại đi gian dối lừa gạt Bình kỳ nhân. Huynh khiến Bình kỳ nhân khổ tâm nhiều như vậy thì quả thực không thể tha thứ. Thêm nữa lại còn dùng loại tà thuật luyện Huyết Long lên người Bình kỳ nhân, cái chuyện đó tuy với mấy thế hệ đời trước chúng ta là nhiệm vụ vinh quang, nhưng từ khi Quốc Vương Phước Nhân lên ngôi đã nghiêm cấm bởi tính vô nhân đạo của nó. Với cả Bình kỳ nhân là người dân tộc thiểu số, những loại bí pháp luyện dược này làm sao mà cô ấy chấp nhận được.”
Dân tộc thiểu số? Gã Vương này khi tùy hứng thì ăn nói có vẻ ngây thơ vô số tội quá. Nói tôi là cái gì thì nói nhưng sao có thể suy diễn tôi là dân tộc thiểu số.
Bực bội hơn nữa là về vấn đề Huyết Long, đó chẳng phải là hành động tội ác vô cùng kinh khủng, đáng để người khác phải oán hận, vậy mà với những con người ở đây lại chỉ là việc luyện dược, một bí thuật siêu nhiên. Hóa ra ngay từ đầu bọn họ đã quan niệm và tôn sùng Huyết Long như vậy cho nên họ không nghĩ rằng điều đó sẽ gây cho tôi những tổn thương như nào. Tôi mất công căm tức mấy ngày, thê lương như kẻ bị ai đó phản bội, giờ lại như kẻ ngớ ngẩn, cả nghĩ.
Mặc sự công kích từ Bạch Nguyên, Dương Dương bình thản trả lời:
“Chuyện ân oán giữa ta và Bảo Bình là chuyện riêng, chẳng liên quan gì tới lũ Tâm Nhân Ảnh đang sục sạo khắp nơi. Ta chẳng rảnh mà đi kết bạn với bọn chúng. Câu kết với bọn chúng thì ta được lợi gì. Mạng của Bạch Vương tộc Bạch Tượng với ta không có giá trị lắm. Việc đơn giản như vậy mà Bạch Vương cũng không phân biệt được? Bạch Vương tốt nhất là nên kiểm soát được tâm trí của mình, đừng để Tâm Nhân Ảnh đánh hơi thấy, việc đó chỉ gây thêm bất lợi thôi.”
Nghe mấy lời phản bác này Bạch Nguyên vẫn ngồi tại chỗ là quả đã rất cố gắng. Trông cái vẻ bức bối ra mặt thế kia cơ mà.
Sau Dương Dương không thèm đếm xỉa đến Bạch Nguyên nữa, anh quay sang nhìn tôi, biểu tình dứt khoát: “Em có thể hận ta, nhưng đừng kết luận mọi chuyện vội vàng như thế, việc đó khẳng định lòng tin của em với ta quá ít ỏi. Ta không phủ nhận việc ta muốn cứu Thu Sa. Ta không đành lòng để cô ấy khổ sở thân xác một nơi, linh hồn vất vưởng một nẻo. Ta sẽ làm những việc cần phải làm. Em hãy dùng Kiếm Tiên mà rời khỏi đảo Long Vĩ đi, đừng cố chấp theo đuổi những sự việc ngoài khả năng của mình.”
Lòng tôi nhói đau khi nghe những lời nói tuyệt tình này. Cảm giác ngột ngạt không hiểu từ đâu không ngừng trỗi dậy, cả sự nổi loạn sớm đã bùng lên trong tôi thì giờ như phát tiết. Dù Dương Dương có tâm ý sâu xa như nào thì đối với tôi lúc này, anh như kẻ xa lạ. Thậm chí, là kẻ đối địch. Tôi lạnh lùng nói: “Vì thế anh nhẫn tâm lợi dụng tôi? Chỉ vì Quận chúa? Anh nên biết rằng, tôi và cô ta, là không đội trời chung. Sẽ có ngày tôi giết thân xác vô hồn đang lởn vởn bày trò trên đảo này, kể cả từng mảnh từng mảnh linh hồn của cô ta mà anh đang cố gom nhặt về, tôi đều xóa sạch hết.”
“Sao em lại oán hận với Thu Sa đến vậy? Là vì cô ấy đã tổn hại Anh Nhi? Em là muốn trả thù cho Anh Nhi?” Dương Dương gay gắt truy vấn.
Những lời lẽ này là điều tôi không muốn nghe nhất.
“Anh nghĩ tôi giống hạng người sẽ vì ai đó mà muốn trả thù không? Nói cho anh biết, tôi không phải kẻ si tình tri ân thế đâu. Tôi thậm chí đã giết chết Linh Ảnh Anh Vũ, một phần linh hồn của Quận chúa đấy, bằng chính Kiếm Tiên. Tôi sẽ giữ và dùng Kiếm Tiên, để tiếp tục xóa sạch hết những gì còn sót lại của cô ta. Kể cả những ai đang cố bảo vệ cô ta, tôi cũng sẽ dọn sạch sẽ.”
Tôi ghé tai Dương Dương nói thật khẽ, sau thì cứ giữ nguyên hiện trạng như thế, căn bản không muốn nhìn biểu hiện trên mặt Dương Dương, cũng không muốn lý giải cảm xúc khó hiểu trong người lúc này. Có điều tôi nhận ra rõ, tà khí trong tôi đã tích tụ rất nhiều, mỗi lúc đều chỉ trực bùng phát, tình trạng đã chuyển sang báo động đỏ. Hiện giờ, so với lũ ác quỷ thì tôi không khác là mấy. Long Phục Linh đã ngoài tầm kiểm soát của tôi.
Nội dung quyển 2 đã thay đổi từ chương này. Mong độc giả thông cảm và chú ý theo dõi nhé!
/102
|