Đám rễ này có vấn đề thì tôi cũng có thể tin, nhưng cái việc Bạch Vương bị sụt vào trong hốc núi thì tôi rất lấy làm lạ. Anh ta cầm đầu cả một đội quân tinh nhuệ, không có lý nào tự dưng một mình lọt vào bẫy được. Chưa bàn tới chuyện anh ta lượn lờ từ chỗ quái quỷ nào trong Cửu Kỳ Môn Trận mà lại lọt vào đây. Còn cả đoàn Bạch Tượng hùng hậu như vậy, cộng với gã Ngô Thông mặt lạnh làm gì có chuyện không hề hay biết đầu rắn đã mất tích, họ lại chẳng sốt xình xịch bày mưu tính kế giải cứu Bạch Vương. Hơn nữa, việc anh ta sụt xuống hốc núi này cũng rất vô lý, anh ta sao có thể rơi vào trong này qua cái khe hở loang lổ bị chắn bởi lớp kính cường lực đó được. Anh ta làm thế nào mới được chứ? Cái hốc núi này căn bản không có cửa để tùy tiện ra vào, và trên đó tôi không dám chắc có nơi gọi là “thế giới bên ngoài” tồn tại.
Nếu như đám rễ này có vấn đề thật thì không lẽ chúng là do Ma Nước hóa thành, nó đang ung dung ngồi chờ con mồi để nuốt chửng?
Nhìn đống rễ này càng lúc tôi càng thấy chúng vô cùng ma quái, nhất là với cái kiểu vằn vện bện chặt vào nhau của chúng, cứ như những con trăn lớn cuộn vào nhau tạo thành một búi bùng nhùng vậy. Chỉ ít phút nữa cả thân hình của chúng sẽ phập phồng nhịp thở cùng những tiếng kêu thèm khát.
“Thưa Bạch Vương! Người nghĩ đám rễ này liệu có phải là... hiện thân của Ma Nước không?” Vệ Môn Thần quay sang Bạch Nguyên cung kính.
“Liệu có thể sao?” Bạch Nguyên lấp lửng hỏi lại, môi khẽ cười. “Nếu chúng là Ma Nước thì nàng nghĩ chúng định làm gì chúng ta?”
Vệ Môn Thần có vẻ suy nghĩ rồi lắc đầu không biết. Cô ta mà biết thì mới lạ đấy. Ma Nước ngay từ đầu là do tôi suy luận ra mà, đâu phải Vệ Môn Thần. Làm sao cô ta biết được có con Ma Nước quái đản nào thực sự tồn tại trên đời hay không, nó có hình dáng ra sao và nó định làm gì.
Dù vậy tôi vẫn len lén tiến lại về phía cái bể bơi mini, bỏ mặc mọi nghi vấn. Cái bể bơi đó cứ có gì thôi thúc trí tò mò của tôi.
“Này, không phải ngươi nói Bạch Vương là chú họ của Thái tử sao?” Vệ Môn Thần đột nhiên tiến lại gần tôi rồi hỏi với vẻ mặt đầy nghi ngờ.
“Thì đúng là thế.” Tôi nhất mực khẳng định, tuy vẫn chưa hiểu ý của Vệ Môn Thần... “nhưng thế thì làm sao?”
“Ta thấy ngươi có vẻ đề phòng hắn. Ngươi đang suy tính gì đó... ngươi đang nghi ngờ hắn?” Vệ Môn Thần khẽ hạ giọng xuống, có vẻ như cô ta đã phát hiện ra sự bất thường của tôi nên cố ý nói rất nhỏ để Bạch Nguyên không thể nghe thấy.
Tôi thì vẫn giả bộ như không, vừa ra vẻ tự nhiên đảo quanh xem xét vừa dần dần tiến lại chỗ cái bể bơi mini. Sau khi tôi phá vỡ lớp băng để cứu Vệ Môn Thần thì dưới hố nước không biết đã thành cái gì rồi. Tôi thực muốn biết vì sao Bạch Nguyên lại có vẻ dè chừng cái bể bơi đó đến vậy, phải chăng ở dưới có gì mờ ám. Sau điệu bộ của Vệ Môn Thần vẫn rất chăm chú nhìn tôi chờ đợi nên tôi buộc lòng phải nói gì đó, nếu không cô ta sẽ đánh động mọi ý đồ của tôi mất.
“Cô thì khác gì tôi,” tôi ngang ngạnh, “với tôi cô cũng luôn rất đề phòng đấy thôi.”
“Ngươi khác.” Vệ Môn Thần vẫn chưa hề rời ánh mắt khó hiểu khỏi tôi.
“Tôi khác?” Tôi thực vẫn chưa nhập tâm vào câu trả lời của Vệ Môn Thần, “cô đang nói nhảm nhí cái gì vậy chứ? Tôi thì khác cái gì? Chẳng phải cô muốn giết tôi đấy sao?”
“Đúng!” Vệ Môn Thần trả lời thẳng thắn nhưng giọng đã hạ thấp hơn nữa.
“Vậy sao cô không ra tay?” Tôi đã tiến rất gần với cái bể bơi, trong đầu chỉ nhập tâm nghĩ tới nó, còn cuộc nói chuyện không đâu vào đâu này thì chẳng có chút ý nghĩa nào với tôi cả. Không những thế tôi vẫn cẩn trọng liếc sang theo dõi hành động của Bạch Nguyên, rồi mới nhìn sang cái bể bơi, miệng vẫn nói một cách vô thức: “Hay cô cho rằng sớm muộn gì Ma Nước cũng sẽ bắt tôi nên cô không cần phí công sức?”
“Ta chưa ra tay...” Vệ Môn Thần đột nhiên vượt lên đứng chắn trước mặt tôi, không những thế còn bắt tôi phải nhìn thẳng vào mắt cô ta, giọng khẽ xít nhẹ, “là vì Thái tử căn dặn ta phải giữ cái mạng của ngươi, bằng bất cứ giá nào cũng không cho ngươi chết. Vì vậy, nếu con Ma Nước muốn bắt ngươi, ta nhất định sẽ tiêu diệt nó.”
“Thái tử?” Tôi nhất thời không thích ứng nổi với những đều Vệ Môn Thần vừa nói. Cái tên đó thực tôi không muốn nhắc tới, cũng không muốn có chút liên quan nào cả. Bởi cứ nhắc tới hắn là ruột gan tôi đau quặn thắt nhưng tôi không thể nhớ tại sao lại căm hận hắn đến vậy. Tôi chỉ biết một điều rằng Thái tử là một kẻ hoàn toàn không còn tồn tại trong tâm trí mình.
Vệ Môn Thần có vẻ không vừa lòng với cái thái độ ngây ngô vô số tội này của tôi, cô ta càng hằm hè:
“Trong lòng ngươi thực có Thái tử, cho nên ngươi mới có phản ứng như vậy. Ngươi che dấu cảm xúc giỏi thật đấy... Ngươi đừng có trốn tránh nữa. Dù ngươi có cố quên Thái tử thì sớm muộn gì hai người cũng sẽ gặp lại nhau, ngươi không thể nhẫn tâm bỏ mặc người như thế. Ngươi dù có hận Thái tử thì cũng phải biết một sự thật rằng, vì ngươi Thái tử đã hi sinh rất nhiều.”
Câu nói biểu đạt thì có vẻ đe dọa của Vệ Môn Thần sao tôi nghe lại cảm thấy cay đắng đến vậy, cộng với ánh mắt ngập trong bi thương đang nhìn tôi nữa, cô ta thực rất nặng tình với Thái tử, nếu không sẽ chẳng vì hắn mà cố công cố sức đi theo tôi rồi bị rơi vào hoàn cảnh éo le như này. Lẽ ra cô ta nên đi theo Thái tử, dù là hắn đã bỏ đi đâu, chỉ cần cô ta cứ kiên trì ở bên cạnh hắn, chăm sóc tốt cho hắn thì có thể thay đổi cục diện rồi. Cô ta thực quá ngốc, việc gì phải vì Thái tử mà vất vả đến vậy, rõ ràng căm ghét tôi nhưng vẫn vì hắn mà miễn cưỡng đi theo tôi bảo vệ. Đây được gọi là tình yêu đích thực sao, vì đối phương mà nguyện làm tất cả? Cô ta đường đường là thần cấp cao của một tộc mà lại có thứ tình cảm đơn thuần như con người, lại vì một kẻ như Thái tử liệu có đáng không?
Vệ Môn Thần sau đó khẽ cười nhạt, nụ cười đầy vẻ chua chát xen lẫn đắng cay, thực càng khiến tôi khó chịu. Tôi đành nghiêng người tránh né ánh mắt tương tư của Vệ Môn Thần, bởi cũng chẳng biết phải nói sao cho phải. Tôi có thể bàn luận tới bất cứ chuyện gì, nếu muốn, riêng chuyện tình cảm thì tôi không bao giờ thích nhắc qua nhắc lại. Với tôi, tình cảm là thứ quá tầm thường của con người, và nó làm cho tôi bị suy yếu. Từ khi sinh ra tôi vốn đã chẳng có tình cảm gì, mọi cảm xúc đều không được phép tồn tại.
Nhưng vừa quay người tôi đã nhìn thấy một hình ảnh vô cùng kinh hãi. Cái bể bơi này từ lúc nào đã không còn là mặt kính cường lực nữa, nó thực là cái hố đầy nước như ban đầu. Điều đáng bàn hơn là trong cái hố đầy nước đó có con quái vật với cái cổ lệch hơn bốn mươi độ vô cùng dị hợm là tôi, và đối diện là một thân thể bùn sình nhão nhoét đang chảy nước, đôi mắt của nó phản chiếu trong làn nước đang nhìn tôi chòng chọc. Tôi kinh hãi ngước nhìn lên thì Bạch Nguyên đã đứng cạnh bể bơi từ lúc nào, môi cười nhạt, hai tay khoanh lại như thể tỏ ý “bị ngươi phát hiện rồi, ngạc nhiên không”.
Bạch Nguyên lạnh lùng nhìn hình dáng của chính mình trong làn nước, một xác chết trương phình nhầy nhẫy đang ròng ròng chảy nước, rồi thản nhiên cười như chẳng thấy gì.
Cái điệu bộ này của Bạch Nguyên càng làm tôi hoang mang, là do cái thứ nước này có vấn đề, hay là do Bạch Nguyên không phải là Bạch Vương mà tôi biết?
Bạch Nguyên… đích thị là Ma Nước.
“Sao ngươi run vậy?” Vệ Môn Thần lớn giọng hỏi.
Tôi lắp bắp mãi mà không trả lời nổi, bởi nỗi hoang mang đã át hết tâm trí tôi rồi, nhất là vị Bạch Nguyên hào hoa đứng đối diện vẫn đang nhìn tôi mỉm cười. Lạ lùng thay là anh ta nở nụ cười rất bình thường, không hề có vẻ gì mưu mô nham hiểm hay có ý đe dọa gì làm thần trí tôi càng loạn. Nếu Bạch Nguyên là Ma Nước thì thật kỳ lạ. Sao Ma Nước lại chọn hình dáng là Bạch Nguyên mà không phải người khác? Trừ khi đích xác là nó đã bắt được Bạch Nguyên và đã xơi tái anh ta rồi. Còn nếu đây vẫn đúng là Bạch Nguyên thì sao trong bóng nước anh ta lại có hình dáng nhũn nhão bùn sình kinh khủng như vậy?
Chẳng lẽ vấn đề là ở cái hố nước này?
Tôi đã thấy mình là quái vật dưới hố nước, và thân thể bên ngoài của tôi thực mang bộ dạng khủng khiếp như vậy. Nước không thể có vấn đề. Bóng hình Bạch Vương dưới nước cũng không thể là sai được.
Chẳng biết lúc này tim tôi đã hỗn loạn thế nào. Nó đập mạnh tưởng như vang cả cái hốc núi này, có khi đến cả ai đi qua trên đỉnh hốc núi cũng phải nghe thấy.
“Ngươi không sao chứ? Mặt ngươi tái mét rồi.” Vệ Môn Thần càng sốt sắng.
“Cô nhìn xuống hố nước đi.” Tôi thì thào. Một phần thì tôi cũng hi vọng là mắt mình có vấn đề.
Vệ Môn Thần nhìn xuống cùng lúc bắt gặp ánh mắt của Bạch Nguyên đang nhìn sang cô ta. Nét mặt của Vệ Môn Thần nhanh chóng biến đổi, cơ mặt cũng căng ra đầy hốt hoảng. Cô ta nhìn đi nhìn lại cái bóng hình phản chiếu dưới nước, rồi lại ngước lên nhìn Bạch Nguyên, sau quay sang tôi mà thất thần.
“Cô có thấy giống tôi không?” Tôi cười mếu.
“Hắn không phải chú họ của Thái tử à?” Vệ Môn Thần lắp bắp hỏi.
Tôi cứng họng không biết phải trả lời thế nào. Sau cùng chỉ còn biết chắp tay xin lỗi. Bởi nếu đây có là Bạch Nguyên thật thì cũng không phải là chú họ của Thái tử. Còn gã Bạch Nguyên đang đứng trước mặt chúng tôi đây đương nhiên không phải là chú họ của Thái tử rồi, hắn là Ma Nước...
Vệ Môn Thần nhìn tôi bằng ánh mắt cảnh cáo, xem chừng cô ta rất khó chấp nhận bị kẻ khác lợi dụng. Tình hình này tôi thấy càng không ổn rồi. Có khi nào Vệ Môn Thần lại vì việc này mà ghi thù với tôi, rồi giao tôi thẳng tay cho Ma Nước tùy ý xử lý không, nếu vậy tôi cầm chắc cái chết rồi.
“Ngươi là ai?” Vệ Môn Thần quay về phía Bạch Nguyên hỏi.
“Nàng hỏi gì kỳ lạ vậy mỹ nhân, ta đương nhiên là ta.” Bạch Nguyên buông giọng đùa cợt. Thực không ngờ gương mặt của Bạch Nguyên lại có lúc nở nụ cười đểu giả đến vậy.
Tình huống lúc này thì tôi và Vệ Môn Thần bị ngăn cách với Ma Nước bởi cái hố nước, khoảng cách này quá dễ cho nó xơi tái chúng tôi chỉ trong chớp mắt. Nhưng nó vẫn chỉ khoanh tay đứng đó, còn đâu chẳng có động thái gì cả. Bất giác Vệ Môn Thần giang tay ra như thể che chắn cho tôi, còn đâu thì chúng tôi vẫn giữ nguyên vị trí cũ. Cũng đúng thôi vì cả cái hốc núi này là địa phận của Ma Nước rồi, chúng tôi có chạy góc nào cũng chẳng thoát nổi. Nhất là ngay từ đầu, nơi này đã chẳng có cửa ra, có chạy tới chạy lui thì cũng là chơi trò cút bắt cho đỡ nhàm chán thôi.
Tôi thì vẫn không hiểu nổi tại sao Ma Nước lại mang hình dáng Bạch Nguyên. Nếu nó là cô gái chết trẻ trong loạt ảo ảnh vừa rồi tôi cảm nhận được khi bị rơi xuống thì đương nhiên không thể nào gặp qua Bạch Nguyên rồi. Tại sao lại là Bạch Nguyên mà không phải người khác? Là Thái tử, là Anh Nhi, hoặc giả là Tam điện hạ luôn thì tôi còn thấy hợp lý, bởi tất cả chúng tôi đều có mặt trong mật đạo tà khí, khả năng đi qua đoạn mật đạo có tranh manga trên tường rồi nhảy qua hố nước mà rơi vào hốc núi này là rất cao. Nhưng người đang đứng trước mặt tôi đây lại là Bạch Vương của tộc Bạch Tượng. Khó hiểu quá!
Không lẽ Bạch Nguyên thực đã lọt vào trong này và anh ta đã bị Ma Nước xơi tái? Con Ma Nước này... lợi hại vậy sao?
Tôi lại nhòm vào trong hố nước như để nhìn lại một lần nữa, căn bản tôi muốn xác định lại hình hài của con Ma Nước này có phải là cô gái chết đuối trương phình không. Đoạn này chẳng hiểu sao mọi lập luận của tôi về con Ma Nước này cứ sổ ra cả núi, khiến cho mọi việc trở nên rõ ràng hơn. Nhưng việc đầu tiên tôi làm không phải là bắt con Ma Nước hiện hình mà là hô lớn rồi kéo Vệ Môn Thần phi thẳng xuống hố nước trước khi cô ta kịp phản ứng. Bởi mắt tôi có thể nhìn rất xa, trong làn nước phản chiếu bóng hình hai quái vật là tôi và Ma Nước có cả cánh tay vẫn chòi ra từ đống rễ cụ cao tít phía trên lỗ hổng của đỉnh hốc núi.
Chúng tôi thực đã bị lừa. Bạch Nguyên vẫn mắc kẹt trên đỉnh hốc núi, chưa hề thoát ra khỏi đó. Cánh tay anh ta giờ đã bị tụt quá hai phần ba, bàn tay không còn chới với nữa. Nãy giờ con Ma Nước đó cố ý chơi chúng tôi. Nó đã lừa chúng tôi một vố ngoạn mục.
Ngay sau khi nhảy xuống hố nước cả cơ thể của tôi và Vệ Môn Thần chưa kịp ướt đã rơi tự do xuống giống như lần trước. Chúng tôi lại đang có mặt trên đỉnh hốc núi. Vệ Môn Thần nhanh như cắt móc vào đám rễ cụ để trụ lại, còn tôi thì chăm chăm túm lấy cánh tay Bạch Nguyên, một mực liều mạng. Hành động chẳng giống ai của tôi lúc này sến súa cứ như thể trong lòng "em" mạng sống cũng không còn quan trọng, nhất mực chỉ có mình "anh" thôi...
Vệ Môn Thần thét lớn:
“Ngươi muốn tự sát sao còn lôi theo cả ta, nhảy xuống mà chẳng nói trước.”
“Tôi có cảnh báo rồi mà.” Tôi vội thanh minh.
“Ngươi đã nói cái quái gì chứ?” Vệ Môn Thần uất ức.
“Chẳng phải tôi đã hô lên rằng Bạch Vương đang ở trên.” Tôi trả lời rất thành thật.
“Cái đó mà gọi là cảnh báo à? Bạch Vương đúng là đang ở trên.”
Thực ra khi Vệ Môn Thần nói đến đây thì tôi cũng nhìn lên trên. Khốn kiếp thật! Con Ma Nước đó đúng là đang đứng ở trên hố nước nhìn xuống chúng tôi chòng chọc, phía sau nó là toàn cảnh lòng hốc núi đầy rẫy rễ cụ, cao hơn nữa là đỉnh hốc núi có hai kẻ là tôi và Vệ Môn Thần đang cheo leo. Nó đang xem chúng tôi chới với tại đỉnh hốc núi.
Loạn hết rồi, thế gian còn nơi nào đảo điên hơn thế này nữa không. Tôi nhìn lên thì thấy con Ma Nước đang hướng xuống chòng chọc qua lớp nước mỏng mờ mờ, đảo mắt xuống dưới đáy hốc núi thì thấy nó ngửa lên hăm dọa, môi cười quỷ dị, và không gian bao trùm lấy chúng tôi vẫn là lòng hốc núi chằng chịt rễ cây bện chặt lấy nhau. Nhảy lên nhảy xuống qua hố nước thì vẫn là cái hốc núi chết tiệt cùng một con Ma Nước oan nghiệt.
“Ngươi làm ta tức chết mất. Chúng ta như thế này thì làm sao thoát?” Vệ Môn Thần đã có vẻ rối loạn. “Nó đang nhìn xuống kìa.”
“Mặc xác nó, tôi phải cứu Bạch Nguyên đã.” Tôi gào lên.
“Ngươi to gan thật! Thần trí ngươi có phải đã bị nuốt hết rồi không? Rốt cuộc Bạch Nguyên là gã nào mà ngươi lại liều mạng thế hả, kéo theo cả tính mạng của ta?” Vệ Môn Thần giọng điệu đầy tấm tức chắc chắn là đang rất bất mãn.
Câu trả lời hợp lý nhất lúc này tôi có thể nói: “Bạch Nguyên là chú họ của Thái tử.” Vô cùng dối trá nhưng không kém phần quan trọng.
Nếu như đám rễ này có vấn đề thật thì không lẽ chúng là do Ma Nước hóa thành, nó đang ung dung ngồi chờ con mồi để nuốt chửng?
Nhìn đống rễ này càng lúc tôi càng thấy chúng vô cùng ma quái, nhất là với cái kiểu vằn vện bện chặt vào nhau của chúng, cứ như những con trăn lớn cuộn vào nhau tạo thành một búi bùng nhùng vậy. Chỉ ít phút nữa cả thân hình của chúng sẽ phập phồng nhịp thở cùng những tiếng kêu thèm khát.
“Thưa Bạch Vương! Người nghĩ đám rễ này liệu có phải là... hiện thân của Ma Nước không?” Vệ Môn Thần quay sang Bạch Nguyên cung kính.
“Liệu có thể sao?” Bạch Nguyên lấp lửng hỏi lại, môi khẽ cười. “Nếu chúng là Ma Nước thì nàng nghĩ chúng định làm gì chúng ta?”
Vệ Môn Thần có vẻ suy nghĩ rồi lắc đầu không biết. Cô ta mà biết thì mới lạ đấy. Ma Nước ngay từ đầu là do tôi suy luận ra mà, đâu phải Vệ Môn Thần. Làm sao cô ta biết được có con Ma Nước quái đản nào thực sự tồn tại trên đời hay không, nó có hình dáng ra sao và nó định làm gì.
Dù vậy tôi vẫn len lén tiến lại về phía cái bể bơi mini, bỏ mặc mọi nghi vấn. Cái bể bơi đó cứ có gì thôi thúc trí tò mò của tôi.
“Này, không phải ngươi nói Bạch Vương là chú họ của Thái tử sao?” Vệ Môn Thần đột nhiên tiến lại gần tôi rồi hỏi với vẻ mặt đầy nghi ngờ.
“Thì đúng là thế.” Tôi nhất mực khẳng định, tuy vẫn chưa hiểu ý của Vệ Môn Thần... “nhưng thế thì làm sao?”
“Ta thấy ngươi có vẻ đề phòng hắn. Ngươi đang suy tính gì đó... ngươi đang nghi ngờ hắn?” Vệ Môn Thần khẽ hạ giọng xuống, có vẻ như cô ta đã phát hiện ra sự bất thường của tôi nên cố ý nói rất nhỏ để Bạch Nguyên không thể nghe thấy.
Tôi thì vẫn giả bộ như không, vừa ra vẻ tự nhiên đảo quanh xem xét vừa dần dần tiến lại chỗ cái bể bơi mini. Sau khi tôi phá vỡ lớp băng để cứu Vệ Môn Thần thì dưới hố nước không biết đã thành cái gì rồi. Tôi thực muốn biết vì sao Bạch Nguyên lại có vẻ dè chừng cái bể bơi đó đến vậy, phải chăng ở dưới có gì mờ ám. Sau điệu bộ của Vệ Môn Thần vẫn rất chăm chú nhìn tôi chờ đợi nên tôi buộc lòng phải nói gì đó, nếu không cô ta sẽ đánh động mọi ý đồ của tôi mất.
“Cô thì khác gì tôi,” tôi ngang ngạnh, “với tôi cô cũng luôn rất đề phòng đấy thôi.”
“Ngươi khác.” Vệ Môn Thần vẫn chưa hề rời ánh mắt khó hiểu khỏi tôi.
“Tôi khác?” Tôi thực vẫn chưa nhập tâm vào câu trả lời của Vệ Môn Thần, “cô đang nói nhảm nhí cái gì vậy chứ? Tôi thì khác cái gì? Chẳng phải cô muốn giết tôi đấy sao?”
“Đúng!” Vệ Môn Thần trả lời thẳng thắn nhưng giọng đã hạ thấp hơn nữa.
“Vậy sao cô không ra tay?” Tôi đã tiến rất gần với cái bể bơi, trong đầu chỉ nhập tâm nghĩ tới nó, còn cuộc nói chuyện không đâu vào đâu này thì chẳng có chút ý nghĩa nào với tôi cả. Không những thế tôi vẫn cẩn trọng liếc sang theo dõi hành động của Bạch Nguyên, rồi mới nhìn sang cái bể bơi, miệng vẫn nói một cách vô thức: “Hay cô cho rằng sớm muộn gì Ma Nước cũng sẽ bắt tôi nên cô không cần phí công sức?”
“Ta chưa ra tay...” Vệ Môn Thần đột nhiên vượt lên đứng chắn trước mặt tôi, không những thế còn bắt tôi phải nhìn thẳng vào mắt cô ta, giọng khẽ xít nhẹ, “là vì Thái tử căn dặn ta phải giữ cái mạng của ngươi, bằng bất cứ giá nào cũng không cho ngươi chết. Vì vậy, nếu con Ma Nước muốn bắt ngươi, ta nhất định sẽ tiêu diệt nó.”
“Thái tử?” Tôi nhất thời không thích ứng nổi với những đều Vệ Môn Thần vừa nói. Cái tên đó thực tôi không muốn nhắc tới, cũng không muốn có chút liên quan nào cả. Bởi cứ nhắc tới hắn là ruột gan tôi đau quặn thắt nhưng tôi không thể nhớ tại sao lại căm hận hắn đến vậy. Tôi chỉ biết một điều rằng Thái tử là một kẻ hoàn toàn không còn tồn tại trong tâm trí mình.
Vệ Môn Thần có vẻ không vừa lòng với cái thái độ ngây ngô vô số tội này của tôi, cô ta càng hằm hè:
“Trong lòng ngươi thực có Thái tử, cho nên ngươi mới có phản ứng như vậy. Ngươi che dấu cảm xúc giỏi thật đấy... Ngươi đừng có trốn tránh nữa. Dù ngươi có cố quên Thái tử thì sớm muộn gì hai người cũng sẽ gặp lại nhau, ngươi không thể nhẫn tâm bỏ mặc người như thế. Ngươi dù có hận Thái tử thì cũng phải biết một sự thật rằng, vì ngươi Thái tử đã hi sinh rất nhiều.”
Câu nói biểu đạt thì có vẻ đe dọa của Vệ Môn Thần sao tôi nghe lại cảm thấy cay đắng đến vậy, cộng với ánh mắt ngập trong bi thương đang nhìn tôi nữa, cô ta thực rất nặng tình với Thái tử, nếu không sẽ chẳng vì hắn mà cố công cố sức đi theo tôi rồi bị rơi vào hoàn cảnh éo le như này. Lẽ ra cô ta nên đi theo Thái tử, dù là hắn đã bỏ đi đâu, chỉ cần cô ta cứ kiên trì ở bên cạnh hắn, chăm sóc tốt cho hắn thì có thể thay đổi cục diện rồi. Cô ta thực quá ngốc, việc gì phải vì Thái tử mà vất vả đến vậy, rõ ràng căm ghét tôi nhưng vẫn vì hắn mà miễn cưỡng đi theo tôi bảo vệ. Đây được gọi là tình yêu đích thực sao, vì đối phương mà nguyện làm tất cả? Cô ta đường đường là thần cấp cao của một tộc mà lại có thứ tình cảm đơn thuần như con người, lại vì một kẻ như Thái tử liệu có đáng không?
Vệ Môn Thần sau đó khẽ cười nhạt, nụ cười đầy vẻ chua chát xen lẫn đắng cay, thực càng khiến tôi khó chịu. Tôi đành nghiêng người tránh né ánh mắt tương tư của Vệ Môn Thần, bởi cũng chẳng biết phải nói sao cho phải. Tôi có thể bàn luận tới bất cứ chuyện gì, nếu muốn, riêng chuyện tình cảm thì tôi không bao giờ thích nhắc qua nhắc lại. Với tôi, tình cảm là thứ quá tầm thường của con người, và nó làm cho tôi bị suy yếu. Từ khi sinh ra tôi vốn đã chẳng có tình cảm gì, mọi cảm xúc đều không được phép tồn tại.
Nhưng vừa quay người tôi đã nhìn thấy một hình ảnh vô cùng kinh hãi. Cái bể bơi này từ lúc nào đã không còn là mặt kính cường lực nữa, nó thực là cái hố đầy nước như ban đầu. Điều đáng bàn hơn là trong cái hố đầy nước đó có con quái vật với cái cổ lệch hơn bốn mươi độ vô cùng dị hợm là tôi, và đối diện là một thân thể bùn sình nhão nhoét đang chảy nước, đôi mắt của nó phản chiếu trong làn nước đang nhìn tôi chòng chọc. Tôi kinh hãi ngước nhìn lên thì Bạch Nguyên đã đứng cạnh bể bơi từ lúc nào, môi cười nhạt, hai tay khoanh lại như thể tỏ ý “bị ngươi phát hiện rồi, ngạc nhiên không”.
Bạch Nguyên lạnh lùng nhìn hình dáng của chính mình trong làn nước, một xác chết trương phình nhầy nhẫy đang ròng ròng chảy nước, rồi thản nhiên cười như chẳng thấy gì.
Cái điệu bộ này của Bạch Nguyên càng làm tôi hoang mang, là do cái thứ nước này có vấn đề, hay là do Bạch Nguyên không phải là Bạch Vương mà tôi biết?
Bạch Nguyên… đích thị là Ma Nước.
“Sao ngươi run vậy?” Vệ Môn Thần lớn giọng hỏi.
Tôi lắp bắp mãi mà không trả lời nổi, bởi nỗi hoang mang đã át hết tâm trí tôi rồi, nhất là vị Bạch Nguyên hào hoa đứng đối diện vẫn đang nhìn tôi mỉm cười. Lạ lùng thay là anh ta nở nụ cười rất bình thường, không hề có vẻ gì mưu mô nham hiểm hay có ý đe dọa gì làm thần trí tôi càng loạn. Nếu Bạch Nguyên là Ma Nước thì thật kỳ lạ. Sao Ma Nước lại chọn hình dáng là Bạch Nguyên mà không phải người khác? Trừ khi đích xác là nó đã bắt được Bạch Nguyên và đã xơi tái anh ta rồi. Còn nếu đây vẫn đúng là Bạch Nguyên thì sao trong bóng nước anh ta lại có hình dáng nhũn nhão bùn sình kinh khủng như vậy?
Chẳng lẽ vấn đề là ở cái hố nước này?
Tôi đã thấy mình là quái vật dưới hố nước, và thân thể bên ngoài của tôi thực mang bộ dạng khủng khiếp như vậy. Nước không thể có vấn đề. Bóng hình Bạch Vương dưới nước cũng không thể là sai được.
Chẳng biết lúc này tim tôi đã hỗn loạn thế nào. Nó đập mạnh tưởng như vang cả cái hốc núi này, có khi đến cả ai đi qua trên đỉnh hốc núi cũng phải nghe thấy.
“Ngươi không sao chứ? Mặt ngươi tái mét rồi.” Vệ Môn Thần càng sốt sắng.
“Cô nhìn xuống hố nước đi.” Tôi thì thào. Một phần thì tôi cũng hi vọng là mắt mình có vấn đề.
Vệ Môn Thần nhìn xuống cùng lúc bắt gặp ánh mắt của Bạch Nguyên đang nhìn sang cô ta. Nét mặt của Vệ Môn Thần nhanh chóng biến đổi, cơ mặt cũng căng ra đầy hốt hoảng. Cô ta nhìn đi nhìn lại cái bóng hình phản chiếu dưới nước, rồi lại ngước lên nhìn Bạch Nguyên, sau quay sang tôi mà thất thần.
“Cô có thấy giống tôi không?” Tôi cười mếu.
“Hắn không phải chú họ của Thái tử à?” Vệ Môn Thần lắp bắp hỏi.
Tôi cứng họng không biết phải trả lời thế nào. Sau cùng chỉ còn biết chắp tay xin lỗi. Bởi nếu đây có là Bạch Nguyên thật thì cũng không phải là chú họ của Thái tử. Còn gã Bạch Nguyên đang đứng trước mặt chúng tôi đây đương nhiên không phải là chú họ của Thái tử rồi, hắn là Ma Nước...
Vệ Môn Thần nhìn tôi bằng ánh mắt cảnh cáo, xem chừng cô ta rất khó chấp nhận bị kẻ khác lợi dụng. Tình hình này tôi thấy càng không ổn rồi. Có khi nào Vệ Môn Thần lại vì việc này mà ghi thù với tôi, rồi giao tôi thẳng tay cho Ma Nước tùy ý xử lý không, nếu vậy tôi cầm chắc cái chết rồi.
“Ngươi là ai?” Vệ Môn Thần quay về phía Bạch Nguyên hỏi.
“Nàng hỏi gì kỳ lạ vậy mỹ nhân, ta đương nhiên là ta.” Bạch Nguyên buông giọng đùa cợt. Thực không ngờ gương mặt của Bạch Nguyên lại có lúc nở nụ cười đểu giả đến vậy.
Tình huống lúc này thì tôi và Vệ Môn Thần bị ngăn cách với Ma Nước bởi cái hố nước, khoảng cách này quá dễ cho nó xơi tái chúng tôi chỉ trong chớp mắt. Nhưng nó vẫn chỉ khoanh tay đứng đó, còn đâu chẳng có động thái gì cả. Bất giác Vệ Môn Thần giang tay ra như thể che chắn cho tôi, còn đâu thì chúng tôi vẫn giữ nguyên vị trí cũ. Cũng đúng thôi vì cả cái hốc núi này là địa phận của Ma Nước rồi, chúng tôi có chạy góc nào cũng chẳng thoát nổi. Nhất là ngay từ đầu, nơi này đã chẳng có cửa ra, có chạy tới chạy lui thì cũng là chơi trò cút bắt cho đỡ nhàm chán thôi.
Tôi thì vẫn không hiểu nổi tại sao Ma Nước lại mang hình dáng Bạch Nguyên. Nếu nó là cô gái chết trẻ trong loạt ảo ảnh vừa rồi tôi cảm nhận được khi bị rơi xuống thì đương nhiên không thể nào gặp qua Bạch Nguyên rồi. Tại sao lại là Bạch Nguyên mà không phải người khác? Là Thái tử, là Anh Nhi, hoặc giả là Tam điện hạ luôn thì tôi còn thấy hợp lý, bởi tất cả chúng tôi đều có mặt trong mật đạo tà khí, khả năng đi qua đoạn mật đạo có tranh manga trên tường rồi nhảy qua hố nước mà rơi vào hốc núi này là rất cao. Nhưng người đang đứng trước mặt tôi đây lại là Bạch Vương của tộc Bạch Tượng. Khó hiểu quá!
Không lẽ Bạch Nguyên thực đã lọt vào trong này và anh ta đã bị Ma Nước xơi tái? Con Ma Nước này... lợi hại vậy sao?
Tôi lại nhòm vào trong hố nước như để nhìn lại một lần nữa, căn bản tôi muốn xác định lại hình hài của con Ma Nước này có phải là cô gái chết đuối trương phình không. Đoạn này chẳng hiểu sao mọi lập luận của tôi về con Ma Nước này cứ sổ ra cả núi, khiến cho mọi việc trở nên rõ ràng hơn. Nhưng việc đầu tiên tôi làm không phải là bắt con Ma Nước hiện hình mà là hô lớn rồi kéo Vệ Môn Thần phi thẳng xuống hố nước trước khi cô ta kịp phản ứng. Bởi mắt tôi có thể nhìn rất xa, trong làn nước phản chiếu bóng hình hai quái vật là tôi và Ma Nước có cả cánh tay vẫn chòi ra từ đống rễ cụ cao tít phía trên lỗ hổng của đỉnh hốc núi.
Chúng tôi thực đã bị lừa. Bạch Nguyên vẫn mắc kẹt trên đỉnh hốc núi, chưa hề thoát ra khỏi đó. Cánh tay anh ta giờ đã bị tụt quá hai phần ba, bàn tay không còn chới với nữa. Nãy giờ con Ma Nước đó cố ý chơi chúng tôi. Nó đã lừa chúng tôi một vố ngoạn mục.
Ngay sau khi nhảy xuống hố nước cả cơ thể của tôi và Vệ Môn Thần chưa kịp ướt đã rơi tự do xuống giống như lần trước. Chúng tôi lại đang có mặt trên đỉnh hốc núi. Vệ Môn Thần nhanh như cắt móc vào đám rễ cụ để trụ lại, còn tôi thì chăm chăm túm lấy cánh tay Bạch Nguyên, một mực liều mạng. Hành động chẳng giống ai của tôi lúc này sến súa cứ như thể trong lòng "em" mạng sống cũng không còn quan trọng, nhất mực chỉ có mình "anh" thôi...
Vệ Môn Thần thét lớn:
“Ngươi muốn tự sát sao còn lôi theo cả ta, nhảy xuống mà chẳng nói trước.”
“Tôi có cảnh báo rồi mà.” Tôi vội thanh minh.
“Ngươi đã nói cái quái gì chứ?” Vệ Môn Thần uất ức.
“Chẳng phải tôi đã hô lên rằng Bạch Vương đang ở trên.” Tôi trả lời rất thành thật.
“Cái đó mà gọi là cảnh báo à? Bạch Vương đúng là đang ở trên.”
Thực ra khi Vệ Môn Thần nói đến đây thì tôi cũng nhìn lên trên. Khốn kiếp thật! Con Ma Nước đó đúng là đang đứng ở trên hố nước nhìn xuống chúng tôi chòng chọc, phía sau nó là toàn cảnh lòng hốc núi đầy rẫy rễ cụ, cao hơn nữa là đỉnh hốc núi có hai kẻ là tôi và Vệ Môn Thần đang cheo leo. Nó đang xem chúng tôi chới với tại đỉnh hốc núi.
Loạn hết rồi, thế gian còn nơi nào đảo điên hơn thế này nữa không. Tôi nhìn lên thì thấy con Ma Nước đang hướng xuống chòng chọc qua lớp nước mỏng mờ mờ, đảo mắt xuống dưới đáy hốc núi thì thấy nó ngửa lên hăm dọa, môi cười quỷ dị, và không gian bao trùm lấy chúng tôi vẫn là lòng hốc núi chằng chịt rễ cây bện chặt lấy nhau. Nhảy lên nhảy xuống qua hố nước thì vẫn là cái hốc núi chết tiệt cùng một con Ma Nước oan nghiệt.
“Ngươi làm ta tức chết mất. Chúng ta như thế này thì làm sao thoát?” Vệ Môn Thần đã có vẻ rối loạn. “Nó đang nhìn xuống kìa.”
“Mặc xác nó, tôi phải cứu Bạch Nguyên đã.” Tôi gào lên.
“Ngươi to gan thật! Thần trí ngươi có phải đã bị nuốt hết rồi không? Rốt cuộc Bạch Nguyên là gã nào mà ngươi lại liều mạng thế hả, kéo theo cả tính mạng của ta?” Vệ Môn Thần giọng điệu đầy tấm tức chắc chắn là đang rất bất mãn.
Câu trả lời hợp lý nhất lúc này tôi có thể nói: “Bạch Nguyên là chú họ của Thái tử.” Vô cùng dối trá nhưng không kém phần quan trọng.
/102
|