Bà Hiền xót xa khi nhìn con gái đang cắn chặt răng chịu đựng cơn đau từ vết cắn đến run người, mồ hôi lạnh không ngừng ứa ra ướt đẫm, chảy thành giọt xuống hai bên mai.
Trí lẳng lặng rút ra một lọ thủy tinh từ túi áo, bước lại gần Hạ, nghiêng lọ rắc một ít bột màu nâu vào vết cắn trên đầu vai cô, anh nói:
“Đây là hỗn hợp giữa tro của bùa chú và máu của tôi nên sẽ không có tác dụng nhiều với cháu, nhưng ít ra… sẽ giúp vết thương khá hơn.”
Hạ khẽ gật đầu, miệng lí nhí:
“Cám ơn chú…”
Hỗn hợp màu nâu khi vừa chạm vào vết thương liền hóa lỏng, ngấm sâu vào máu khiến máu ngưng chảy và đông lại. Lớp da quanh miệng vết thương lúc nãy còn sưng mủ vì nhiễm trùng cũng đột nhiên xẹp xuống. Nhìn sơ qua chỉ giống như một vết trầy nhỏ trên da.
Bà Hiền sửng sốt nhìn Trí, nhưng bà biết người thanh niên này có rất nhiều điều mà mình không thể hiểu được, nên cũng chỉ im lặng.
Hạ cảm nhận rõ vết cắn không còn đau nhiều nữa, chỉ hơi âm ỉ nhoi nhói một chút thôi. Trí thấp giọng hỏi:
“Bớt đau rồi chứ?”
Cô vui vẻ gật đầu: “Dạ!”
Anh yên tâm gật đầu rồi quay sang nói với bà Hiền:
“Tôi cần về nhà chuẩn bị một vài thứ, sẽ quay lại ngay!”
Ông Toàn nhìn ra màn đêm đen đặc bên ngoài, cảm thán:
“Một mình ngoài kia nguy hiểm lắm, để tôi đi cùng cậu.”
Trí không từ chối. Anh cúi xuống ôm ông Năm, cằm hất nhẹ ra phía cửa:
“Đi thôi!”
Ông Toàn liền gật đầu, cầm lấy chiếc đèn pin nhỏ trên bàn, bước đi theo sau Trí.
Bà Hiền cảm thấy ớn lạnh rùng mình khi nhìn cả hai người như thể bị nuốt chửng bởi bóng tối mù mịt. Bà nói với theo:
“Cẩn thận đấy!!!”
Hạ ôm vai mẹ, mắt nhìn theo hai bóng người chập chờn ngày một xa…
———————————————————————————–
Đoạn đường ngắn vô cùng an tĩnh, tiếng bước chân của ông Toàn và Trí càng thêm nổi bật. Không ai nói câu gì, chỉ lầm lũi bước đi trong cái lạnh thấm dần từng chân tóc. Gió lạnh không ngừng quật vào mặt rát buốt.
Đến trước cửa nhà, ông Toàn giúp Trí mở cửa bước vào. Cả căn nhà to lớn chìm trong bóng tối như một miệng hang khổng lồ tối mịt mù đang há rộng. Trí vừa ôm ông Năm, vừa thò tay bật công tắc đèn. Đèn vừa được bật lên, cả căn nhà liền sáng bừng lên đầy sức sống. Trí quay người nói:
“Anh đợi tôi một chút.”
“Ừ”
Ông Toàn gật đầu rồi thả người ngồi xuống chiếc ghế êm ái. Ông đưa mắt dõi theo người thanh niên đang từng bước ôm ba mình trong tay, nhanh chóng leo lên chiếc cầu thang dài ngoằn dẫn lên tầng trên, thầm cảm thán :
“Quả là một đêm dài!”
Trí bước vào nhà tắm, đặt ông Năm vẫn đang mê man như chìm vào giấc ngủ say không điểm kết vào bồn tắm đã được xả đầy nước. Làn da ông đã tách hẳn khỏi cơ thể, khô quắt queo và vàng ệch một cách kỳ dị. Nhìn ông như một sinh vật quái dị nào đó.
Anh nhanh chóng rút ra con dao găm nhỏ sắc bén, rạch một đường sâu hoắm nơi cổ tay trái rồi nhúng vào làn nước. Màu đỏ của máu lan rộng, lộng lẫy như những bông hoa phượng đỏ thắm nở rộ rực rỡ độ hè về… Mí mắt ông Năm khẽ giật giật, ngón tay khẽ động đậy.
Trí thở phào một hơi, anh rút tay ra khỏi bồn tắm, nhanh chóng rắc bột lên vết rạch trên động mạch, mở cửa đi về phòng mình.
Căn phòng của Trí nồng nặc mùi của trầm hương và lá bồ đề. La liệt những tấm phù chú với họa tiết rối mắt dán khắp các mặt tường. Hàng chục kệ gỗ được kê sát góc phòng, trên kệ chứa đầy những bức tượng ma quái đủ hình đủ dạng, những hủ thủy tinh lớn chứa thứ chất lỏng vàng khè đục ngầu và hàng tá những chai lọ nhỏ xếp ngổn ngang. Trí bước đến kệ gỗ trong góc phòng, lấy xuống bốn cây nến trắng lớn, một lọ nhỏ máu chó mực, một xấp vàng mã và hai cái chuông đồng. Anh gom tất cả lại cho vào một thùng giấy, rồi ôm thùng bước xuống nhà.
————————————————————————-
Dưới phòng khách, ông Toàn mệt mỏi ngã lưng ra thành ghế, chán chường đảo mắt một lượt quanh phòng. Mọi thứ vẫn như cũ, vẫn được bài trí đơn giản và tinh tế như mọi ngày, không có gì thay đổi.
Bất chợt, mắt ông dừng lại ở một thứ mà trước đây chưa từng để ý. Ông phát hiện có một tấm gương rất lớn được treo cố định một cách chắc chắn trên tường ngay chân cầu thang. Có lẽ lúc trước ngồi quay lưng lại nên ông không nhận ra sự hiện diện của nó. Ông Toàn nhổm người ngồi dậy, bước về phía tấm gương. Lớn quá! Chính vì vẻ đồ sộ của nó khiến ông cảm thấy tò mò.
Tấm gương gần như là hình vuông, mỗi cạnh phải cao đến hơn hai mét, soi rõ mọi ngóc ngách trong căn nhà này. Ông tự hỏi, cần một tấm gương lớn đến như vậy để làm gì?
Ngay lúc ấy, từ sau lưng ông bỗng có cảm giác rờn rợn lạnh gáy, như có một ai đang nhìn chăm chăm vào mình…Ông Toàn liền quay nhanh người lại. Phía sau ông, vẫn chỉ là bộ bàn ghế sofa trắng, những kệ sách và một vài bức tranh lớn treo trên các mặt tường. Hoàn toàn không có ai!
Cẩn thận nhìn quanh phòng khách một lần nữa, vẫn không hề nhận ra có gì khác thường. Ông xoay người chép miệng, cho rằng mình có lẽ bị sợ đến lú lần, thần hồn nát thần tính rồi!
Khi một lần nữa đối diện với tấm gương, ông giật nảy mình. Hai mắt ông trợn to, căng hết cỡ nhìn thẳng vào nó.
Từ trong gương, một người đàn ông ngồi an vị trên ghế sofa, dáng vẻ vô cùng ung dung. Cặp mắt nheo lại như cười như không, khóe miệng nhếch lên một nụ cười cợt nhả. Người đó… là Trí!
Từ…từ lúc nào mà cậu ta ngồi đó vậy? Tại sao lại không hề có tiếng động?
Ông thở hắt ra. Cái cậu này, đương không đương lành hù chết lão già này rồi!
Ông Toàn quay người lại, mở miệng định nói gì đó, nhưng… cổ họng như bị tắc nghẹn lại. Trước mặt ông,vẫn bộ sofa trắng đó, nhưng lại không hề có ai!
Ông vội vội vàng vàng nhìn lại trong gương, vẫn là Trí đang ngồi đó. Thế nhưng hiện tại, khuôn mặt cậu ta trở nên lạnh lẽo đến đáng sợ. Đôi mắt đen híp lại đầy hung ác nhìn thẳng vào ông.
Cả người ông Toàn chấn động. Gì…cái gì vậy? Chẳng lẽ cậu Trí cũng là ma sao?
Ông Toàn run rẩy, bước thụt lùi ra sau. Đột nhiên, từ phía trên cầu thang phát ra tiếng động. Có tiếng bước chân đi xuống. Ông nhìn thấy Trí đang khệ nệ ôm một thùng giấy bước xuống cầu thang. Ngay lập tức, một Trí khác trong tấm gương lớn liền biến mất, nhanh như chưa từng xuất hiện.
Đầu óc ông trở nên mù mờ hoang mang, chỉ biết giương mắt nhìn chằm chằm vào người thanh niên trước mặt, miệng không thốt nên lời. Không lẽ….là mình gặp ảo giác?
Trí đi ngang qua ông, đặt thùng giấy xuống bàn kính, ngạc hiên hỏi:
“Anh không sao chứ?”
Ông Toàn dùng ống tay áo quệt mồ hôi trên trán, lắc đầu:
“Không…không có gì.” Ông hỏi lại Trí: “Cậu đã chuẩn bị đầy đủ chưa?”
Trí gật đầu, rồi lại lắc. Ông Toàn thấy mình cũng muốn hồ đồ theo. Ông lại đưa tay lên quệt mồ hôi, thấp giọng hỏi:
“Ý cậu là sao?”
Trí điềm nhiên trả lời:
“Hầu như đã đủ, chỉ còn thiếu một thứ.”
“Là gì vậy?” Ông Toàn sốt ruột.
“Tấm di ảnh của con trai ông Tư.”
Ông Toàn gật gật đầu, vội nói:
“Vậy thì đi, về nhà tôi nhanh kẻo không kịp!”
——————————————————————————-
Hai mẹ con bà Hiền nóng ruột ngồi trên ghế, dõi mắt nhìn vào bóng đêm đen kịt bên ngoài. Ông Tư mệt mỏi ngồi bệt xuống bên cạnh bà Hường. Ông không thể làm gì để ngăn vợ mình thôi không đập đầu vào tường nữa, chỉ biết kê vào đó chiếc gối mà Hạ đưa. Máu từ trên trán bà Hường thấm vào chiếc gối xanh biếc một màu đỏ thẫm loang lỗ.
Có tiếng bước chân! Bà Hiền vội chạy ra. Đúng là ông Toàn và Trí.
Vừa bước vào nhà, Trí đã khẩn trương:
“Chỉ còn 15 phút nữa là nửa đêm, chúng ta phải thật nhanh chóng.”
Nói rồi, anh quay sang Hạ:
“Cháu lại đây!”
Hạ có chút sợ hãi xen lẫn hồi hộp, từ từ bước đến canh Trí. Cô biết mình đang bắt đầu một nghi thức phức tạp để bước chân vào mảnh đất của người chết, một việc hoàn toàn đi ngược lại với tự nhiên.
Cô nhìn anh lấy ra hai ngọn nến từ chiếc thùng giấy, châm lửa lên, một đặt bên chân Hạ, một đặt dưới chân chính mình, sau đó dùng máu chó vẽ một vòng tròn xung quanh hai ngọn nến. Ngọn nến liên tục lập lòe lay động, ngọn lửa xanh dài mấy lần bị gió liếm như sắp tắt. Một tầng khói mỏng xám trắng nhẹ nhàng uốn lượn xung quanh hai người.
Còn lại hai cây nến, Trí cũng đốt lên, sau đó nhét một cây vào tay cô. Hạ nhìn ngọn nến trong tay mình, sau đó lại ngơ ngác nhìn sang anh, thấy anh cầm lên tấm di ảnh của Đạt đưa cho mình rồi nói:
“Theo sát tôi, tuyệt đối không được buông tấm hình trong tay xuống, cho dù bất kỳ chuyện gì xảy ra, cho dù như thế nào đi nữa, tấm hình này cũng không được rời tay.”
Hạ mờ mịt gật đầu. Ông Tư lo lắng hỏi:
“Cậu định……”
Trí nói:
“Tôi sẽ giúp con trai ông bước vào Quỷ Môn Quan trước khi nó mở cửa!”
Ông Tư gật đầu, vuốt ve nhẹ lên khuôn mặt non nớt của đứa con trai trong tấm di ảnh, giọng khản đặc:
“Đạt ơi…mau siêu thoát, nha con!”
Trí quay đầu dặn mọi người:
“Hãy ở yên trong nhà!”
Ông Toàn và bà Hiền nhìn nhau đầy lo lắng, nhưng Hạ mỉm cười trấn an họ. Cô tin vào Trí và tin vào việc mình đang làm.
Trí lấy hai cái chuông đồng ra, một cái cầm trên tay, một cái treo vào thắt lưng cho Hạ, rồi lầm bầm gì đó trong miệng, bắt đầu tiến về phía cửa chính. Những ngọn gió sắc lạnh mùa đông thổi qua căn nhà nhỏ hẹp, cuốn theo những chiếc lá khô va chạm trên nền đất, phát ra những âm thanh sột soạt….sột soạt giữa đêm khuya lạnh vắng.
Hạ theo sau lưng Trí, nhìn anh dùng nến lần lượt đốt từng tờ vàng mã, vừa đốt vừa lẩm bẩm gì đó không rõ. Khói xám tỏa ra từ những tờ vàng mã bị đốt không ngừng lượn lờ xung quanh. Tiếng chuông vang lên lanh canh, bốn phía chỉ còn ánh sáng leo lét yếu ớt từ hai ngọn nến của cô và Trí. Trong gió, ngọn lửa chập chờn lúc mạnh lúc yếu, rọi hai cái bóng vặn vẹo trên nền đất đầy sỏi vụn.
Tấm hình trên tay Hạ đột nhiên ngày càng trở nên nặng hơn, kéo trì cánh tay cô xuống. Nó ngày càng nặng dần, nặng dần… Mồ hôi cô lại túa ra ướt đẫm, dính chặt lớp áo dài vào người.
Không biết đã đi bao lâu, Trí cuối cùng cũng dừng lại. Nương theo ánh sáng lờ mờ của ngọn nến, Hạ khổ sở nheo mắt nhìn qua vai anh ra phía trước: Đằng xa, sương mù dày đặc một màu trắng xóa như tuyết, một chiếc cổng cao lớn và đồ sộ đứng vững trong trời đất trống vắng này, như ẩn như hiện.
Trí khẽ nói:
“Quỷ Môn Quan…”
Hạ mừng rỡ. Đã đến rồi sao?
Nhưng rồi anh lại làm như không nhìn thấy gì, cứ thế tiến lên phía trước. Hạ cũng chỉ biết run run cắn chặt môi, lết từng bước nặng nhọc theo anh.
Lúc này Trí đi rất chậm, nhưng những lời rì rầm trong miệng của anh lại càng lúc càng to lên. Tuy tai Hạ đã ù đi vì kiệt sức, không thể nghe được bất kỳ lời nào, nhưng phát hiện anh cứ niệm xong một câu lại tiến lên một bước. Đến khi đứng trước cánh cổng hùng vĩ, anh vẫn không ngừng niệm.
Lúc này, tấm di ảnh trên tay cô đã nặng đến không thể giữ vững. Đôi tay cô run rẩy, hai chân như muốn khụy xuống.
Bỗng, một bàn tay vươn ra đỡ lấy toàn bộ sức nặng của cô và tấm di ảnh. Cô khó khăn ngước lên nhìn, là Trí!
Anh nhìn cô, miệng mấp máy:
“Cố…lên….”
Nhìn vầng trán đẫm mồ hôi của anh, cô biết anh cũng khổ sở không kém gì mình. Hạ nhắm chặt mắt, lấy lại bình tĩnh. Hai người vừa đỡ vừa dìu nhau chầm chậm một bước lại một bước tiến lên….
Thật không ngờ, cánh cổng đồ sộ kia như được làm từ muôn vàn lớp sương mỏng, hai người cứ thế xuyên qua lớp sương bước vào bên trong.
Hai người dừng chân. Trí im lặng nhìn xung quanh.
Đằng sau Quỷ Môn Quan, vô số những bóng người lướt qua. Tuy đông đúc là vậy, xung quanh tràn ngập thanh âm, nhưng lại không nghe rõ bọn họ đang nói gì, chỉ cảm thấy âm điệu bình bình ngang ngang, không có chút lên xuống nào. Cảm giác này quả thực đáng sợ, tuy xung quanh ồn ào náo nhiệt là thế, vậy mà vẫn cảm thấy tĩnh lặng đến gần như áp lực.
Hạ nhìn kỹ, cô nhận thấy mặt bọn họ trắng bệch như thạch cao, chỉ có hai gò má và đôi môi là đỏ như máu, còn lại đều trắng ởn.
Cô cảm thấy tấm ảnh trên tay đã nặng đến cực hạn, không còn đủ sức để giữ. Hạ tưởng chừng sẽ thả rơi tấm hình thì đột nhiên, một làn khói mỏng tỏa ra từ tấm di ảnh, ngưng tụ thành một bóng người hoàn chỉnh đứng trước mặt hai người, là Đạt.
Vong hồn của Đạt thoát ra từ tấm di ảnh trông không khác gì những người ở đây, làn da cậu cũng tái nhợt và trắng toát. Chỉ là…đôi mắt sâu hút kia vẫn toát lên vẻ ấm áp của con người.
Trí chỉ nhìn Đạt không nói gì, nhưng dường cậu ta có thể hiểu được. Đạt gật đầu, khóe miệng khẽ cong lên mỉm cười với hai người, rồi lầm lũi hòa chung vào dòng người nơi đây.
Trí đột nhiên quay sang nói với Hạ:
“Hai ngọn nến phía sau là ngọn đèn chỉ đường, có máu chó bảo vệ nên ma quỷ sẽ không thể thổi tắt. Hãy trở về trước khi nó kịp tắt.”
Hạ cúi đầu nhìn ngọn nến trong tay đã cháy sắp tới phân nửa. Cô run run gật đầu.
Hai người lại mon men theo đường cũ, xuyên qua cánh cồng theo hướng ánh đèn leo lét phía xa xa trở về nhà. Dường như cả hai đang đi đưa ma trên con đường nhỏ hẹp hoang vắng, chỉ có tiếng chuông không ngừng ngân nga.
Ngay khi ngọn đèn trong tay cô chỉ còn tầm nửa đốt tay, cô nghe tiếng Trí vọng lại từ đằng trước:
“Đã đến!”
Ngay trước mặt, hai ngọn nến giữa vòng tròn máu đang leo lét những ánh lửa cuối cùng. Trí cúi người, thổi tắt hai ngọn nến.
Trước mắt Hạ, mọi thứ đột nhiên hiện ra rõ ràng. Ba mẹ, ông Tư, và cả bà Hường vẫn không ngừng lẩm bẩm, đập đầu vào gối.
Ông Toàn thở phào nhẹ nhõm. Bà Hiền chạy đến ôm chặt con gái vào lòng.
Trí lẳng lặng cúi người thu gom những cây nến tàn trên mặt đất. Ông Tư nhìn Trí, giọng đầy căng thẳng:
“Mọi việc….thế nào rồi, cậu Trí?”
Anh bỏ tất cả vào lại chiếc thùng giấy, không quay đầu lại lên tiếng:
“Tất cả…đã ổn!”
Trí lẳng lặng rút ra một lọ thủy tinh từ túi áo, bước lại gần Hạ, nghiêng lọ rắc một ít bột màu nâu vào vết cắn trên đầu vai cô, anh nói:
“Đây là hỗn hợp giữa tro của bùa chú và máu của tôi nên sẽ không có tác dụng nhiều với cháu, nhưng ít ra… sẽ giúp vết thương khá hơn.”
Hạ khẽ gật đầu, miệng lí nhí:
“Cám ơn chú…”
Hỗn hợp màu nâu khi vừa chạm vào vết thương liền hóa lỏng, ngấm sâu vào máu khiến máu ngưng chảy và đông lại. Lớp da quanh miệng vết thương lúc nãy còn sưng mủ vì nhiễm trùng cũng đột nhiên xẹp xuống. Nhìn sơ qua chỉ giống như một vết trầy nhỏ trên da.
Bà Hiền sửng sốt nhìn Trí, nhưng bà biết người thanh niên này có rất nhiều điều mà mình không thể hiểu được, nên cũng chỉ im lặng.
Hạ cảm nhận rõ vết cắn không còn đau nhiều nữa, chỉ hơi âm ỉ nhoi nhói một chút thôi. Trí thấp giọng hỏi:
“Bớt đau rồi chứ?”
Cô vui vẻ gật đầu: “Dạ!”
Anh yên tâm gật đầu rồi quay sang nói với bà Hiền:
“Tôi cần về nhà chuẩn bị một vài thứ, sẽ quay lại ngay!”
Ông Toàn nhìn ra màn đêm đen đặc bên ngoài, cảm thán:
“Một mình ngoài kia nguy hiểm lắm, để tôi đi cùng cậu.”
Trí không từ chối. Anh cúi xuống ôm ông Năm, cằm hất nhẹ ra phía cửa:
“Đi thôi!”
Ông Toàn liền gật đầu, cầm lấy chiếc đèn pin nhỏ trên bàn, bước đi theo sau Trí.
Bà Hiền cảm thấy ớn lạnh rùng mình khi nhìn cả hai người như thể bị nuốt chửng bởi bóng tối mù mịt. Bà nói với theo:
“Cẩn thận đấy!!!”
Hạ ôm vai mẹ, mắt nhìn theo hai bóng người chập chờn ngày một xa…
———————————————————————————–
Đoạn đường ngắn vô cùng an tĩnh, tiếng bước chân của ông Toàn và Trí càng thêm nổi bật. Không ai nói câu gì, chỉ lầm lũi bước đi trong cái lạnh thấm dần từng chân tóc. Gió lạnh không ngừng quật vào mặt rát buốt.
Đến trước cửa nhà, ông Toàn giúp Trí mở cửa bước vào. Cả căn nhà to lớn chìm trong bóng tối như một miệng hang khổng lồ tối mịt mù đang há rộng. Trí vừa ôm ông Năm, vừa thò tay bật công tắc đèn. Đèn vừa được bật lên, cả căn nhà liền sáng bừng lên đầy sức sống. Trí quay người nói:
“Anh đợi tôi một chút.”
“Ừ”
Ông Toàn gật đầu rồi thả người ngồi xuống chiếc ghế êm ái. Ông đưa mắt dõi theo người thanh niên đang từng bước ôm ba mình trong tay, nhanh chóng leo lên chiếc cầu thang dài ngoằn dẫn lên tầng trên, thầm cảm thán :
“Quả là một đêm dài!”
Trí bước vào nhà tắm, đặt ông Năm vẫn đang mê man như chìm vào giấc ngủ say không điểm kết vào bồn tắm đã được xả đầy nước. Làn da ông đã tách hẳn khỏi cơ thể, khô quắt queo và vàng ệch một cách kỳ dị. Nhìn ông như một sinh vật quái dị nào đó.
Anh nhanh chóng rút ra con dao găm nhỏ sắc bén, rạch một đường sâu hoắm nơi cổ tay trái rồi nhúng vào làn nước. Màu đỏ của máu lan rộng, lộng lẫy như những bông hoa phượng đỏ thắm nở rộ rực rỡ độ hè về… Mí mắt ông Năm khẽ giật giật, ngón tay khẽ động đậy.
Trí thở phào một hơi, anh rút tay ra khỏi bồn tắm, nhanh chóng rắc bột lên vết rạch trên động mạch, mở cửa đi về phòng mình.
Căn phòng của Trí nồng nặc mùi của trầm hương và lá bồ đề. La liệt những tấm phù chú với họa tiết rối mắt dán khắp các mặt tường. Hàng chục kệ gỗ được kê sát góc phòng, trên kệ chứa đầy những bức tượng ma quái đủ hình đủ dạng, những hủ thủy tinh lớn chứa thứ chất lỏng vàng khè đục ngầu và hàng tá những chai lọ nhỏ xếp ngổn ngang. Trí bước đến kệ gỗ trong góc phòng, lấy xuống bốn cây nến trắng lớn, một lọ nhỏ máu chó mực, một xấp vàng mã và hai cái chuông đồng. Anh gom tất cả lại cho vào một thùng giấy, rồi ôm thùng bước xuống nhà.
————————————————————————-
Dưới phòng khách, ông Toàn mệt mỏi ngã lưng ra thành ghế, chán chường đảo mắt một lượt quanh phòng. Mọi thứ vẫn như cũ, vẫn được bài trí đơn giản và tinh tế như mọi ngày, không có gì thay đổi.
Bất chợt, mắt ông dừng lại ở một thứ mà trước đây chưa từng để ý. Ông phát hiện có một tấm gương rất lớn được treo cố định một cách chắc chắn trên tường ngay chân cầu thang. Có lẽ lúc trước ngồi quay lưng lại nên ông không nhận ra sự hiện diện của nó. Ông Toàn nhổm người ngồi dậy, bước về phía tấm gương. Lớn quá! Chính vì vẻ đồ sộ của nó khiến ông cảm thấy tò mò.
Tấm gương gần như là hình vuông, mỗi cạnh phải cao đến hơn hai mét, soi rõ mọi ngóc ngách trong căn nhà này. Ông tự hỏi, cần một tấm gương lớn đến như vậy để làm gì?
Ngay lúc ấy, từ sau lưng ông bỗng có cảm giác rờn rợn lạnh gáy, như có một ai đang nhìn chăm chăm vào mình…Ông Toàn liền quay nhanh người lại. Phía sau ông, vẫn chỉ là bộ bàn ghế sofa trắng, những kệ sách và một vài bức tranh lớn treo trên các mặt tường. Hoàn toàn không có ai!
Cẩn thận nhìn quanh phòng khách một lần nữa, vẫn không hề nhận ra có gì khác thường. Ông xoay người chép miệng, cho rằng mình có lẽ bị sợ đến lú lần, thần hồn nát thần tính rồi!
Khi một lần nữa đối diện với tấm gương, ông giật nảy mình. Hai mắt ông trợn to, căng hết cỡ nhìn thẳng vào nó.
Từ trong gương, một người đàn ông ngồi an vị trên ghế sofa, dáng vẻ vô cùng ung dung. Cặp mắt nheo lại như cười như không, khóe miệng nhếch lên một nụ cười cợt nhả. Người đó… là Trí!
Từ…từ lúc nào mà cậu ta ngồi đó vậy? Tại sao lại không hề có tiếng động?
Ông thở hắt ra. Cái cậu này, đương không đương lành hù chết lão già này rồi!
Ông Toàn quay người lại, mở miệng định nói gì đó, nhưng… cổ họng như bị tắc nghẹn lại. Trước mặt ông,vẫn bộ sofa trắng đó, nhưng lại không hề có ai!
Ông vội vội vàng vàng nhìn lại trong gương, vẫn là Trí đang ngồi đó. Thế nhưng hiện tại, khuôn mặt cậu ta trở nên lạnh lẽo đến đáng sợ. Đôi mắt đen híp lại đầy hung ác nhìn thẳng vào ông.
Cả người ông Toàn chấn động. Gì…cái gì vậy? Chẳng lẽ cậu Trí cũng là ma sao?
Ông Toàn run rẩy, bước thụt lùi ra sau. Đột nhiên, từ phía trên cầu thang phát ra tiếng động. Có tiếng bước chân đi xuống. Ông nhìn thấy Trí đang khệ nệ ôm một thùng giấy bước xuống cầu thang. Ngay lập tức, một Trí khác trong tấm gương lớn liền biến mất, nhanh như chưa từng xuất hiện.
Đầu óc ông trở nên mù mờ hoang mang, chỉ biết giương mắt nhìn chằm chằm vào người thanh niên trước mặt, miệng không thốt nên lời. Không lẽ….là mình gặp ảo giác?
Trí đi ngang qua ông, đặt thùng giấy xuống bàn kính, ngạc hiên hỏi:
“Anh không sao chứ?”
Ông Toàn dùng ống tay áo quệt mồ hôi trên trán, lắc đầu:
“Không…không có gì.” Ông hỏi lại Trí: “Cậu đã chuẩn bị đầy đủ chưa?”
Trí gật đầu, rồi lại lắc. Ông Toàn thấy mình cũng muốn hồ đồ theo. Ông lại đưa tay lên quệt mồ hôi, thấp giọng hỏi:
“Ý cậu là sao?”
Trí điềm nhiên trả lời:
“Hầu như đã đủ, chỉ còn thiếu một thứ.”
“Là gì vậy?” Ông Toàn sốt ruột.
“Tấm di ảnh của con trai ông Tư.”
Ông Toàn gật gật đầu, vội nói:
“Vậy thì đi, về nhà tôi nhanh kẻo không kịp!”
——————————————————————————-
Hai mẹ con bà Hiền nóng ruột ngồi trên ghế, dõi mắt nhìn vào bóng đêm đen kịt bên ngoài. Ông Tư mệt mỏi ngồi bệt xuống bên cạnh bà Hường. Ông không thể làm gì để ngăn vợ mình thôi không đập đầu vào tường nữa, chỉ biết kê vào đó chiếc gối mà Hạ đưa. Máu từ trên trán bà Hường thấm vào chiếc gối xanh biếc một màu đỏ thẫm loang lỗ.
Có tiếng bước chân! Bà Hiền vội chạy ra. Đúng là ông Toàn và Trí.
Vừa bước vào nhà, Trí đã khẩn trương:
“Chỉ còn 15 phút nữa là nửa đêm, chúng ta phải thật nhanh chóng.”
Nói rồi, anh quay sang Hạ:
“Cháu lại đây!”
Hạ có chút sợ hãi xen lẫn hồi hộp, từ từ bước đến canh Trí. Cô biết mình đang bắt đầu một nghi thức phức tạp để bước chân vào mảnh đất của người chết, một việc hoàn toàn đi ngược lại với tự nhiên.
Cô nhìn anh lấy ra hai ngọn nến từ chiếc thùng giấy, châm lửa lên, một đặt bên chân Hạ, một đặt dưới chân chính mình, sau đó dùng máu chó vẽ một vòng tròn xung quanh hai ngọn nến. Ngọn nến liên tục lập lòe lay động, ngọn lửa xanh dài mấy lần bị gió liếm như sắp tắt. Một tầng khói mỏng xám trắng nhẹ nhàng uốn lượn xung quanh hai người.
Còn lại hai cây nến, Trí cũng đốt lên, sau đó nhét một cây vào tay cô. Hạ nhìn ngọn nến trong tay mình, sau đó lại ngơ ngác nhìn sang anh, thấy anh cầm lên tấm di ảnh của Đạt đưa cho mình rồi nói:
“Theo sát tôi, tuyệt đối không được buông tấm hình trong tay xuống, cho dù bất kỳ chuyện gì xảy ra, cho dù như thế nào đi nữa, tấm hình này cũng không được rời tay.”
Hạ mờ mịt gật đầu. Ông Tư lo lắng hỏi:
“Cậu định……”
Trí nói:
“Tôi sẽ giúp con trai ông bước vào Quỷ Môn Quan trước khi nó mở cửa!”
Ông Tư gật đầu, vuốt ve nhẹ lên khuôn mặt non nớt của đứa con trai trong tấm di ảnh, giọng khản đặc:
“Đạt ơi…mau siêu thoát, nha con!”
Trí quay đầu dặn mọi người:
“Hãy ở yên trong nhà!”
Ông Toàn và bà Hiền nhìn nhau đầy lo lắng, nhưng Hạ mỉm cười trấn an họ. Cô tin vào Trí và tin vào việc mình đang làm.
Trí lấy hai cái chuông đồng ra, một cái cầm trên tay, một cái treo vào thắt lưng cho Hạ, rồi lầm bầm gì đó trong miệng, bắt đầu tiến về phía cửa chính. Những ngọn gió sắc lạnh mùa đông thổi qua căn nhà nhỏ hẹp, cuốn theo những chiếc lá khô va chạm trên nền đất, phát ra những âm thanh sột soạt….sột soạt giữa đêm khuya lạnh vắng.
Hạ theo sau lưng Trí, nhìn anh dùng nến lần lượt đốt từng tờ vàng mã, vừa đốt vừa lẩm bẩm gì đó không rõ. Khói xám tỏa ra từ những tờ vàng mã bị đốt không ngừng lượn lờ xung quanh. Tiếng chuông vang lên lanh canh, bốn phía chỉ còn ánh sáng leo lét yếu ớt từ hai ngọn nến của cô và Trí. Trong gió, ngọn lửa chập chờn lúc mạnh lúc yếu, rọi hai cái bóng vặn vẹo trên nền đất đầy sỏi vụn.
Tấm hình trên tay Hạ đột nhiên ngày càng trở nên nặng hơn, kéo trì cánh tay cô xuống. Nó ngày càng nặng dần, nặng dần… Mồ hôi cô lại túa ra ướt đẫm, dính chặt lớp áo dài vào người.
Không biết đã đi bao lâu, Trí cuối cùng cũng dừng lại. Nương theo ánh sáng lờ mờ của ngọn nến, Hạ khổ sở nheo mắt nhìn qua vai anh ra phía trước: Đằng xa, sương mù dày đặc một màu trắng xóa như tuyết, một chiếc cổng cao lớn và đồ sộ đứng vững trong trời đất trống vắng này, như ẩn như hiện.
Trí khẽ nói:
“Quỷ Môn Quan…”
Hạ mừng rỡ. Đã đến rồi sao?
Nhưng rồi anh lại làm như không nhìn thấy gì, cứ thế tiến lên phía trước. Hạ cũng chỉ biết run run cắn chặt môi, lết từng bước nặng nhọc theo anh.
Lúc này Trí đi rất chậm, nhưng những lời rì rầm trong miệng của anh lại càng lúc càng to lên. Tuy tai Hạ đã ù đi vì kiệt sức, không thể nghe được bất kỳ lời nào, nhưng phát hiện anh cứ niệm xong một câu lại tiến lên một bước. Đến khi đứng trước cánh cổng hùng vĩ, anh vẫn không ngừng niệm.
Lúc này, tấm di ảnh trên tay cô đã nặng đến không thể giữ vững. Đôi tay cô run rẩy, hai chân như muốn khụy xuống.
Bỗng, một bàn tay vươn ra đỡ lấy toàn bộ sức nặng của cô và tấm di ảnh. Cô khó khăn ngước lên nhìn, là Trí!
Anh nhìn cô, miệng mấp máy:
“Cố…lên….”
Nhìn vầng trán đẫm mồ hôi của anh, cô biết anh cũng khổ sở không kém gì mình. Hạ nhắm chặt mắt, lấy lại bình tĩnh. Hai người vừa đỡ vừa dìu nhau chầm chậm một bước lại một bước tiến lên….
Thật không ngờ, cánh cổng đồ sộ kia như được làm từ muôn vàn lớp sương mỏng, hai người cứ thế xuyên qua lớp sương bước vào bên trong.
Hai người dừng chân. Trí im lặng nhìn xung quanh.
Đằng sau Quỷ Môn Quan, vô số những bóng người lướt qua. Tuy đông đúc là vậy, xung quanh tràn ngập thanh âm, nhưng lại không nghe rõ bọn họ đang nói gì, chỉ cảm thấy âm điệu bình bình ngang ngang, không có chút lên xuống nào. Cảm giác này quả thực đáng sợ, tuy xung quanh ồn ào náo nhiệt là thế, vậy mà vẫn cảm thấy tĩnh lặng đến gần như áp lực.
Hạ nhìn kỹ, cô nhận thấy mặt bọn họ trắng bệch như thạch cao, chỉ có hai gò má và đôi môi là đỏ như máu, còn lại đều trắng ởn.
Cô cảm thấy tấm ảnh trên tay đã nặng đến cực hạn, không còn đủ sức để giữ. Hạ tưởng chừng sẽ thả rơi tấm hình thì đột nhiên, một làn khói mỏng tỏa ra từ tấm di ảnh, ngưng tụ thành một bóng người hoàn chỉnh đứng trước mặt hai người, là Đạt.
Vong hồn của Đạt thoát ra từ tấm di ảnh trông không khác gì những người ở đây, làn da cậu cũng tái nhợt và trắng toát. Chỉ là…đôi mắt sâu hút kia vẫn toát lên vẻ ấm áp của con người.
Trí chỉ nhìn Đạt không nói gì, nhưng dường cậu ta có thể hiểu được. Đạt gật đầu, khóe miệng khẽ cong lên mỉm cười với hai người, rồi lầm lũi hòa chung vào dòng người nơi đây.
Trí đột nhiên quay sang nói với Hạ:
“Hai ngọn nến phía sau là ngọn đèn chỉ đường, có máu chó bảo vệ nên ma quỷ sẽ không thể thổi tắt. Hãy trở về trước khi nó kịp tắt.”
Hạ cúi đầu nhìn ngọn nến trong tay đã cháy sắp tới phân nửa. Cô run run gật đầu.
Hai người lại mon men theo đường cũ, xuyên qua cánh cồng theo hướng ánh đèn leo lét phía xa xa trở về nhà. Dường như cả hai đang đi đưa ma trên con đường nhỏ hẹp hoang vắng, chỉ có tiếng chuông không ngừng ngân nga.
Ngay khi ngọn đèn trong tay cô chỉ còn tầm nửa đốt tay, cô nghe tiếng Trí vọng lại từ đằng trước:
“Đã đến!”
Ngay trước mặt, hai ngọn nến giữa vòng tròn máu đang leo lét những ánh lửa cuối cùng. Trí cúi người, thổi tắt hai ngọn nến.
Trước mắt Hạ, mọi thứ đột nhiên hiện ra rõ ràng. Ba mẹ, ông Tư, và cả bà Hường vẫn không ngừng lẩm bẩm, đập đầu vào gối.
Ông Toàn thở phào nhẹ nhõm. Bà Hiền chạy đến ôm chặt con gái vào lòng.
Trí lẳng lặng cúi người thu gom những cây nến tàn trên mặt đất. Ông Tư nhìn Trí, giọng đầy căng thẳng:
“Mọi việc….thế nào rồi, cậu Trí?”
Anh bỏ tất cả vào lại chiếc thùng giấy, không quay đầu lại lên tiếng:
“Tất cả…đã ổn!”
/17
|