Ăn hết bữa khuya làm cho người ta, đã vậy còn bị người ta bắt tại trận, kiểu gì cũng có chút xấu hổ.
Thẩm Đường nhịn cười: “Tại làm không ngon nên em mới tự mình ăn đó.”
Cái cớ này quá vụng về, Tưởng Thành Duật còn không biết cô là người như thế nào sao: “Những thứ không ngon, trước nay em không thèm ăn một miếng mà.”
Anh chỉ chỉ cái đĩa trống không: “Dưới đáy đĩa chỉ còn thừa lại một chút nước tôm thôi.”
Thẩm Đường cười ra tiếng, không giải thích nữa.
Cô còn phải đợi hoa tới rồi sẽ cho anh bất ngờ, chỉ có thể để anh hiểu lầm trước vậy.
“Thẩm Đường, ăn một mình là sẽ béo lên ba ký đấy.”
“...”
Hai tay Thẩm Đường vừa mới bóc tôm xong, trên tay vẫn còn ướt, cô nhìn Tưởng Thành Duật: “Em muốn uống nước, lúc nấu tôm em cho hơi nhiều muối rồi.”
Tưởng Thành Duật bưng ly thủy tinh bên cạnh cô lên, cho cô uống nước: “Suy nghĩ của em không ngay thẳng, đến cả muối cũng không nhịn được em.”
Thẩm Đường cố ý trêu chọc Tưởng Thành Duật, làm ra vẻ muốn nâng mặt anh lên, muốn bôi mùi tanh của tôm lên mặt anh.
Động tác này của cô trong mắt Tưởng Thành Duật lại là cô thẹn quá hóa giận, muốn chơi xấu anh.
Tưởng Thành Duật buông ly nước xuống, khống chế cổ tay cô.
Sức lực của Thẩm Đường yếu ớt, không thể động đậy.
Tưởng Thành Duật kéo hai tay cô đến bên người người, cơ thể anh rời khỏi chiếc ghế, cúi người hôn lên môi cô.
Thẩm Đường không có suy nghĩ muốn hôn sâu với anh, trong lòng cô còn nhớ đến đóa hoa sắp được đưa đến rồi.
Cô rụt mặt về sau, xoay mặt sang một bên.
Tưởng Thành Duật lại hôn tới.
“Em còn phải làm bữa tối cho anh mà.” Thẩm Đường tránh né môi anh.
“Đợi lát nữa rồi làm bữa tối, anh không vội.” Tưởng Thành Duật không buông cô ra, từ khi cô vào tổ để quay phim, đã hơn một tháng nay bọn họ không ở cùng nhau.
Trước khi chưa hôn, anh còn có thể nhịn, nhưng bây giờ vừa hôn một cái anh đã không thể nhịn nữa.
Trong lòng Thẩm Đường nói, anh không gấp, nhưng mà em gấp.
Cô vùi đầu vào trong cổ anh: “Trên người anh đều là mùi thuốc lá, còn có mùi nước hoa, đi tắm trước đã.”
Cách này đã có kết quả, Tưởng Thành Duật buông cô ra.
Tối nay anh chỉ hút một điếu thuốc, mùi hương trên người đều là do nhiễm bởi phòng đánh bài riêng.
Tưởng Thành Duật rót nửa ly nước, về phòng ngủ để tắm.
Thẩm Đường lại bắt đầu bận rộn làm bữa tối thứ hai trong đêm nay, vừa nấu tôm xong, hoa hoàng đế đã được đưa đến.
Hoa hoàng đế vừa hấp dẫn lại vừa lạnh lùng, ngay cả hoa hồng xinh đẹp cũng trở thành vai phụ của nó.
Bày biện hoa xong, Thẩm Đường lấy ra một bộ dụng cụ ăn tinh xảo.
Cơm không ngon, chỉ có thể dựa vào dụng cụ ăn để tô điểm bên ngoài.
“Thẩm Đường.” Tưởng Thành Duật chưa đi đến phòng bếp đã gọi một tiếng thông báo cho cô.
Thời gian hoàn hảo, cháo đã nấu xong, tôm hấp được đặt ngay ngắn trong đĩa.
“Sao vậy ạ?” Thẩm Đường lau lau tay.
“Sợ em đang lén lút ăn nên anh cho em thời gian sửa soạn một chút.” Tưởng Thành Duật hỏi: “Anh có thể vào phòng bếp không?”
“Anh vào đi.” Thẩm Đường quay lưng về phía bàn ăn, che lại hoa và bữa tối.
Tưởng Thành Duật tắm xong đã thay đồ ngủ: “Em lại đây ngửi xem trên người anh còn mùi nước hoa hay không?”
Thực ra lúc nãy cũng không có mùi nước hoa, là do cô nói linh tinh, nếu không làm sao anh lại dễ dàng thả cô ra.
Thẩm Đường cách anh mấy mét thì làm sao ngửi được, đành nói qua loa: “Không còn nữa.”
“Bữa tối còn chưa xong sao?”
“Xong rồi.”
Thẩm Đường tránh ra đứng sang một bên, Tưởng Thành Duật đang xắn tay áo ngủ lên, lúc nhìn thấy hoa và bữa tối trên bàn ăn, động tác tay của anh cũng đã dừng lại.
Món ăn có ngon hay không đã không còn quan trọng, bữa tối này là cô đã bỏ tâm ý vào.
Tưởng Thành Duật bừng tỉnh: “Bữa tối lúc nãy em làm, là bởi vì hoa chưa đến nên em mới ăn trước sao?”
Lúc này cô cũng không cần tiếp tục giấu nữa, Thẩm Đường gật đầu: “Cháo nấu xong để lâu sẽ ăn không ngon, đến lúc đó thì tôm cũng nguội rồi, cảm giác ăn đồ hâm lại chắc chắn không tươi ngon như lúc vừa nấu xong nhỉ.”
Tưởng Thành Duật đi tới ôm cô: “Cảm ơn em.” Thẩm Đường ngẩng đầu nhìn anh: “Nói em nghe xem tâm trạng anh giây phút này thế nào?”
Cái thứ như tâm trạng này, đối với Tưởng Thành Duật mà nói chỉ có thể cảm nhận được không thể dùng lời lẽ để diễn tả. Anh lấy một ví dụ: “Tâm trạng của em khi nhìn thấy anh ở phòng hội nghị tầng mười tám tối nay, cũng là tâm trạng bây giờ của anh đấy.”
Thẩm Đường cũng không biết bản thân mình bị sao, bỗng nhiên muốn thăm dò anh.
“Lấy tâm trạng tối nay lúc em nhìn thấy anh để hình dung tâm trạng của anh bây giờ sao? Lúc nhìn thấy anh như thế em đã suýt chút nữa yêu anh luôn rồi. Em chỉ là nấu cho anh một bữa tối mà thôi, tâm trạng của anh thật sự giống em sao?”
Ẩn ý là: Có phải anh cũng đã yêu em rồi không?
Tưởng Thành Duật cười nhạt, hỏi lại cô: “Em nói xem?”
Thẩm Đường chỉ cười nhưng không nói, Tưởng Thành Duật thông minh như thế, kiểu thăm dò này của cô anh vừa nhìn đã thấu, mà kiêng kỵ của anh nhất là khi nói đến chuyện yêu đương, nói đến hôn nhân.
Anh đá quả bóng cau su lại cho cô, đã thể hiện rõ đáp án của anh.
Tiếp tục nói những chủ đề như thế này sẽ chỉ hủy hoại bầu không khí nghiêm trọng hơn thôi.
Thẩm Đường kéo ghế: “Thử xem tài nấu nướng của em thế nào?”
Cô ngắt ngang vấn đề kia như thế.
Trước khi ăn Tưởng Thành Duật còn chụp một bức ảnh trước, Thẩm Đường dựa vào bên bàn ăn, ngón tay khảy khảy cánh hoa hoàng đế, cô đang suy nghĩ chuyện gì đó, đến nỗi không chú ý Tưởng Thành Duật đang làm gì.
Gần đây cô có hơi lay động, nhìn Tưởng Thành Duật đối tốt và còn gây bất ngờ cho cô, cô lại tự mình đa tình hỏi rằng có phải anh đã yêu cô rồi hay không.
Mất tập trung khá lâu, Tưởng Thành Duật nhìn cô không dưới mười lần, cô vẫn không đáp lại.
Anh bóc một con tôm đút cho cô ăn: “Nếm thử lần thứ hai nấu ăn của em xem có tiến bộ hay không.”
Thẩm Đường ngậm lấy con tôm, tâm hồn cũng trở về.
Cô nghiêm túc chấm điểm cho tài nấu nướng của mình: “Lần này mặn nhạt vừa đủ, có thể cho chín điểm.”
Thấy khẩu vị của cô không tệ, Tưởng Thành Duật lại bóc thêm một con.
Thẩm Đường lắc đầu: “Còn ăn nữa em sẽ thật sự tăng lên ba ký đấy.”
Tưởng Thành Duật tự mình ăn con tôm kia, dáng vẻ không tập trung của cô lúc nãy khiến anh nhớ tới lần đầu tiên bọn họ gặp nhau, cô ngồi một mình ở khu nghỉ ngơi, mất tập trung rất lâu, có người đi ngang qua cô mà cô cũng không để ý.
“Đêm chúng ta vừa mới quen biết nhau đó, chuyện ở tiệc rượu em còn nhớ nhiều không?” Anh chủ động đề cập đến.
Thẩm Đường không chắc chắn anh muốn hỏi cái gì: “Anh nói xem là chuyện gì, nói không chừng trí nhớ còn có sự chênh lệch.”
Tưởng Thành Duật: “Một mình em ngồi ở khu nghỉ ngơi đến phát ngốc, gặp phải chuyện gì khó khăn sao?”
Liên quan đến thân thế của cô, bây giờ cô không muốn nói.
Nếu không phải những lời yêu hay không yêu lúc nãy, thái độ lạnh nhạt của anh đã kịp thời đánh thức cô. Tối nay cô dựa vào sự bảo vệ của anh đối với mình như vậy ở trước mặt Trữ Nhiễm, hẳn là cô sẽ nói thật lòng với anh, ba mẹ của cô là ai.
Nhưng mà bây giờ không cần thiết nữa.
“Cũng xem như là gặp phải khó khăn.” Hai tay Thẩm Đường ôm mặt: “Đang buồn rầu xem tán tỉnh anh thế nào.”
Đã biết lời nói trong miệng cô không thật lòng, Tưởng Thành Duật chỉnh lại ánh mắt nhàn nhã nhìn chằm chằm lấy cô: “Thẩm Đường, anh là bạn trai em.” Có chuyện gì không thể nói với anh sao?
Thẩm Đường cố ý hiểu sai ý của anh: “Em biết chứ, ba năm trước em đã biết anh là bạn trai của em mà.”
“...”
“Chúng ta nói tiếp chuyện ba năm trước khi mới quen biết.” Thẩm Đường đổi đề tài lên người anh: “Sau này em nghe Ôn Địch nói, anh kiên quyết không tìm bạn gái trong giới giải trí, không thích cuộc sống riêng của mình bị bại lộ, trở thành đề tài trong câu chuyện của người khác. Vậy tại sao anh còn chủ động theo đuổi em, ở bên em vậy?”
Tưởng Thành Duật: “Bị ma xui quỷ khiến.”
Thẩm Đường sao chép đáp án của anh: “Em ở bên anh cũng là bị ma xui quỷ khiến.”
Cô đứng thẳng lên: “Em đi tắm đây.”
Không muốn nói chuyện với anh thêm nữa, cô tìm cớ trở về phòng ngủ.
Tưởng Thành Duật vươn tay nắm lấy tay cô: “Không ăn cơm cùng anh nữa sao?”
“Em mệt rồi, đi tắm đã.” Thẩm Đường hôn một cái lên má anh: “Anh ăn từ từ nha.” Vẫn không ở lại với anh.
Bỗng nhiên phòng bếp trở nên vắng vẻ.
Bữa tối này cũng vì thế mà bỗng không còn mùi vị nữa.
Trận tuyết đêm nay vẫn cứ rơi đến sáng sớm, Thẩm Đường tắm xong, tuyết vẫn chưa tạnh.
Cô tìm một chiếc áo khoác dày bọc lại, ngắm cảnh đêm trên sân thượng.
“Em như thế này rất dễ bị cảm lạnh đó.” Tưởng Thành Duật giục cô về phòng ngủ.
Thẩm Đường không buồn ngủ: “Em ngắm thêm lúc nữa.”
Tưởng Thành Duật không thể không dẫn cô vào trong, anh vẫn còn đang nghĩ tới một bữa tiệc lớn khác.
Nhưng mà bữa tiệc có thịt chờ mong đã lâu này, Thẩm Đường lại hơi qua loa.
Tưởng Thành Duật không mấy hài lòng, ôm lấy cô vẫn muốn một lần nữa.
Thẩm Đường ngáp một cái, vẫn là rất biết cách giả vờ ngáp.
Rất mất hứng.
Tưởng Thành Duật nắm lấy tay cô, mười ngón tay đan vào nhau: “Đêm nay em vẫn luôn nổi nóng với anh.”
Thẩm Đường nhìn người đàn ông phía trên mình: “Vậy sao, em không thể nổi nóng với anh một chút sao?”
“Có thể.” Tưởng Thành Duật cúi đầu hôn mắt cô: “Vậy thì cũng có mức độ thôi, anh đã lấy lòng em thời gian lâu như vậy rồi.”
Anh dùng từ ‘lấy lòng’ thế này.
Thẩm Đường nghĩ, cũng coi như là lấy lòng đi.
Da thịt hai người dính sát vào nhau, kiên nhẫn hôn cô hai vòng.
Nụ hôn của Tưởng Thành Duật đi từ mắt đến cằm cô, còn nhẹ nhàng hơn cái hôn vừa nãy: “Thẩm Đường, có phải em bị tiêu chuẩn kép rồi không? Không phải em nói, suýt nữa đã yêu anh.”
‘Suýt chút nữa.’ Anh nhấn mạnh nói ra.
Suýt chút nữa, vậy thì cũng là vẫn chưa yêu.
Vì vậy, đừng nên cưỡng ép nhau nghĩ quá nhiều.
Thẩm Đường không tranh luận với anh.
Phòng ngủ tối đen như mực, không ai nhìn rõ trong lòng ai nghĩ cái gì.
Trong ba năm ở bên nhau, đây là lần đầu tiên cãi nhau không thoải mái.
Tưởng Thành Duật ôm chặt cô: “Ở trên giường em để anh nhìn sắc mặt em, có tính là em đùa nghịch với hàng xịn không?”
“...”
“Hôn anh một cái đi.” Anh thấp giọng dỗ dành cô.
Thẩm Đường: “Tối quá rồi, em không nhìn thấy mặt anh.”
Tưởng Thành Duật bật cười, tâm trạng cũng theo đó tốt lên, môi anh đến gần môi cô, dường như sắp chạm vào nhau: “Bây giờ đã nhìn thấy chưa? Nhắm mắt lại là có thể hôn được rồi.”
Thẩm Đường không làm mất hứng nữa, cô hôn anh, như chuồn chuồn đạp nước.
Tưởng Thành Duật biến chuồn chuồn đạp nước thành sóng to gió lớn.
Buổi sáng ngày hôm sau, Thẩm Đường bay đến Hoành Điếm.
Lần này chị Lỵ đi theo, dự định ở Hoành Điếm một khoảng thời gian, cô ấy sợ Thẩm Đường và Trữ Nhiễm trở về tổ quay phim lại xảy ra mâu thuẫn gì đó không tốt nữa.
Tính cách đó của Thẩm Đường, thật phiền lòng.
“Mấy ngày nay em luyện tập hai ca khúc ở buổi biểu diễn đêm giao thừa lại một chút nha.”
Thẩm Đường gật đầu, tìm bịt mắt đeo lên.
Vừa đến sân bay, Tưởng Thành Duật gọi điện thoại đến.
“Quay phim thật tốt, đừng để tâm trạng làm ảnh hưởng.”
Anh ám chỉ chuyện đêm qua khiến bọn họ cãi nhau không vui vẻ.
Thẩm Đường đã không giận nữa, việc gì phải tự tìm phiền não: “Vào đến tổ phim em sẽ quên hết mọi việc mà.” Bao gồm cả anh.
“Vậy thì tốt.”
Tưởng Thành Duật không nặng không nhẹ xoa xoa huyệt thái dương, đêm qua anh không ngủ ngon. Lúc đó Thẩm Đường không vui, sau khi ngủ rồi trong lòng cô vẫn còn giận, không cho anh đắp một chút chăn nào, ngay cả góc chăn cũng không cho anh chạm vào.
Anh không biết người con gái khác tức giận có phải giống như cô hay không, ngay cả lúc ngủ cũng khá vô lý.
“Giờ em phải kiểm tra an ninh rồi.” Thẩm Đường cúp điện thoại.
Sau khi máy bay cất cảnh, trong lòng cô sinh ra một loại cảm giác kỳ quái mà trước nay chưa từng có, cô có thể cảm nhận thấy rõ ràng, khoảng cách giữa cô và Tưởng Thành Duật càng ngày càng xa.
...
Sau khi trở về tổ phim, Thẩm Đường ép buộc bản thân nhanh chóng nhập vai, người và chuyện bên ngoài Hoành Điếm, cô hoàn toàn vứt lại phía sau đầu.
Đã năm ngày liên tiếp Trữ Nhiễm chưa lộ mặt, phần diễn của cô ta bị lùi lại rồi lùi lại.
Mấy ngày nay trong tổ phim không ngừng bàn tán, đều đang nghị luận về Trữ Nhiễm.
Ngày thứ sáu, Trữ Nhiễm đăng weibo, chụp một tấm ảnh cô ta nằm ở trên giường bệnh, thạch cao và lớp băng bó trên chân phải của cô ta đã lấy đi sự chú ý.
Dấy lên một làn sóng hotsearch.
“Ha. Biết ngay là cô ta sẽ tỏ ra đáng thương mà, sao không nói mình bị gãy chân luôn đi!” Trợ lý giễu cợt.
Chị Lỵ vỗ đầu cô ấy: “Ít nói vài câu đi, để người nghe được lại xảy ra xích mích đấy.”
Trợ lý bĩu môi, thoát khỏi hotsearch.
Hôm nay trạng thái của Thẩm Đường rất tốt, xong việc sớm hơn.
Trên đường trở về khách sạn, chị Lỵ đưa cho cô lịch trình của những ngày đầu năm mới.
“Em xem một chút, buổi chiều ngày 30 chúng ta sẽ bay đến Thượng Hải.” Buổi biễu diễn năm mới sẽ tổ chức vào đêm 31, ban ngày còn phải diễn tập.
Lại phải bay đến Thượng Hải.
Trong hai tuần cô đã bay hai lần.
Thẩm Đường hỏi chị Lỵ: “Chị cũng phải đi Thượng Hải với bọn em sao? Nếu không chị về Bắc Kinh đi, năm mới ở nhà với con cái nhiều hơn.”
Khoảng thời gian này, ngoại trừ thời gian quay phim và đi ngủ, những lúc còn lại cô không rời chị Lỵ nửa bước.
Hiển nhiên đã coi cô trở thành thiếu nữ thời kỳ nổi loạn.
Chị Lỵ cất tập tài liệu đi, cắt đứt suy nghĩ của cô: “Con chị và ba nó đã đi du lịch rồi, những ngày tới chị không có việc gì cả.”
Được, nói nhiều cũng không có ích.
Thẩm Đường tựa trán nghỉ ngơi.
Cho đến tận ngày đầu năm mới, Trữ Nhiễm vẫn không đến tổ phim.
Đạo diễn khổ sở mà không thể nói ra, vì để đảm bảo tiến độ quay phim, chỉ có thể quay phần diễn của Thẩm Đường trước, khối lượng công việc mỗi ngày của cô nhiều hơn kế hoạch không ít.
Mệt cũng xứng đáng, đạo diễn đã cho cô kỳ nghỉ tết bốn ngày.
Cô đã có thời gian về nhà đón năm mới với ông nội.
Đạo diễn không hề hay biết Trữ Nhiễm và Thẩm Đường đã đánh nhau một trận ở Thượng Hải, ông ta vẫn muốn làm người hòa giải: “Thẩm Đường à, Trữ Nhiễm đã nằm viện lâu như vậy rồi, hôm nay cô cứ đến Thượng Hải, cô có thể làm ơn thay mặt tổ phim...”
Thẩm Đường biết đạo diễn có suy nghĩ gì: “Tôi không rảnh lắm.”
Đạo diễn bất lực cười khan hai tiếng: “Tính cách này của cô, sau này sẽ phải thiệt thòi nhiều đó.”
Thẩm Đường ‘Ừm’ một tiếng.
Có lẽ là vậy.
Dù sao cũng không phải lần đầu thiệt thòi.
Thiệt thòi nhiều rồi sẽ từ từ quen thôi.
Chạng vạng, đoàn người Thẩm Đường đã đến Thượng Hải.
Hôm nay cô vẫn ở trong căn hộ của Tưởng Thành Duật, chị Lỵ và trợ lý ở trong khách sạn gần đó, thuận tiện đưa đón cô.
Thẩm Đường rót một chút rượu vang, ngắm cảnh sông trên sân thượng.
Cô và Tưởng Thành Duật đã không liên lạc mười hai ngày.
Trong lòng bỗng chấn động, vậy mà cô nhớ rõ ràng như vậy.
Chị Lỵ gửi tin nhắn nhắc nhở cô, không đăng weibo nữa là sẽ mọc cỏ lên luôn đó.
Thẩm Đường buông ly rượu xuống, sửa lại tóc dài, tự chụp mấy bức ảnh đăng weibo.
Rất nhiều người hâm mộ lập tức để lại lời nhắn, trong đó có một cô gái nhỏ tên là ‘Candy chính là tôi’: [Chị Đường xinh đẹp, năm mới vui vẻ nhé. Hôm nay là sinh nhật hai mươi tuổi của em và anh trai song sinh, điều ước ngày sinh nhật của em chính là, hy vọng chị Đường xinh đẹp càng ngày càng tốt hơn. (trái tim)]
Nhìn thấy ảnh song sinh nam nữ, Thẩm Đường vô thức cắn môi mình.
Sau khi mẹ tái hôn, cũng đã sinh một đôi nam nữ song sinh. Đôi nam nữ song sinh đó, trong tên của bé trai có một chữ Khoát, trong tên của bé gái có một chữ Duyệt.
Ý nghĩa là: ‘Dù sống chết hay chia xa, xin được phát lời thề nguyện.’
Thẩm Đường nhịn cười: “Tại làm không ngon nên em mới tự mình ăn đó.”
Cái cớ này quá vụng về, Tưởng Thành Duật còn không biết cô là người như thế nào sao: “Những thứ không ngon, trước nay em không thèm ăn một miếng mà.”
Anh chỉ chỉ cái đĩa trống không: “Dưới đáy đĩa chỉ còn thừa lại một chút nước tôm thôi.”
Thẩm Đường cười ra tiếng, không giải thích nữa.
Cô còn phải đợi hoa tới rồi sẽ cho anh bất ngờ, chỉ có thể để anh hiểu lầm trước vậy.
“Thẩm Đường, ăn một mình là sẽ béo lên ba ký đấy.”
“...”
Hai tay Thẩm Đường vừa mới bóc tôm xong, trên tay vẫn còn ướt, cô nhìn Tưởng Thành Duật: “Em muốn uống nước, lúc nấu tôm em cho hơi nhiều muối rồi.”
Tưởng Thành Duật bưng ly thủy tinh bên cạnh cô lên, cho cô uống nước: “Suy nghĩ của em không ngay thẳng, đến cả muối cũng không nhịn được em.”
Thẩm Đường cố ý trêu chọc Tưởng Thành Duật, làm ra vẻ muốn nâng mặt anh lên, muốn bôi mùi tanh của tôm lên mặt anh.
Động tác này của cô trong mắt Tưởng Thành Duật lại là cô thẹn quá hóa giận, muốn chơi xấu anh.
Tưởng Thành Duật buông ly nước xuống, khống chế cổ tay cô.
Sức lực của Thẩm Đường yếu ớt, không thể động đậy.
Tưởng Thành Duật kéo hai tay cô đến bên người người, cơ thể anh rời khỏi chiếc ghế, cúi người hôn lên môi cô.
Thẩm Đường không có suy nghĩ muốn hôn sâu với anh, trong lòng cô còn nhớ đến đóa hoa sắp được đưa đến rồi.
Cô rụt mặt về sau, xoay mặt sang một bên.
Tưởng Thành Duật lại hôn tới.
“Em còn phải làm bữa tối cho anh mà.” Thẩm Đường tránh né môi anh.
“Đợi lát nữa rồi làm bữa tối, anh không vội.” Tưởng Thành Duật không buông cô ra, từ khi cô vào tổ để quay phim, đã hơn một tháng nay bọn họ không ở cùng nhau.
Trước khi chưa hôn, anh còn có thể nhịn, nhưng bây giờ vừa hôn một cái anh đã không thể nhịn nữa.
Trong lòng Thẩm Đường nói, anh không gấp, nhưng mà em gấp.
Cô vùi đầu vào trong cổ anh: “Trên người anh đều là mùi thuốc lá, còn có mùi nước hoa, đi tắm trước đã.”
Cách này đã có kết quả, Tưởng Thành Duật buông cô ra.
Tối nay anh chỉ hút một điếu thuốc, mùi hương trên người đều là do nhiễm bởi phòng đánh bài riêng.
Tưởng Thành Duật rót nửa ly nước, về phòng ngủ để tắm.
Thẩm Đường lại bắt đầu bận rộn làm bữa tối thứ hai trong đêm nay, vừa nấu tôm xong, hoa hoàng đế đã được đưa đến.
Hoa hoàng đế vừa hấp dẫn lại vừa lạnh lùng, ngay cả hoa hồng xinh đẹp cũng trở thành vai phụ của nó.
Bày biện hoa xong, Thẩm Đường lấy ra một bộ dụng cụ ăn tinh xảo.
Cơm không ngon, chỉ có thể dựa vào dụng cụ ăn để tô điểm bên ngoài.
“Thẩm Đường.” Tưởng Thành Duật chưa đi đến phòng bếp đã gọi một tiếng thông báo cho cô.
Thời gian hoàn hảo, cháo đã nấu xong, tôm hấp được đặt ngay ngắn trong đĩa.
“Sao vậy ạ?” Thẩm Đường lau lau tay.
“Sợ em đang lén lút ăn nên anh cho em thời gian sửa soạn một chút.” Tưởng Thành Duật hỏi: “Anh có thể vào phòng bếp không?”
“Anh vào đi.” Thẩm Đường quay lưng về phía bàn ăn, che lại hoa và bữa tối.
Tưởng Thành Duật tắm xong đã thay đồ ngủ: “Em lại đây ngửi xem trên người anh còn mùi nước hoa hay không?”
Thực ra lúc nãy cũng không có mùi nước hoa, là do cô nói linh tinh, nếu không làm sao anh lại dễ dàng thả cô ra.
Thẩm Đường cách anh mấy mét thì làm sao ngửi được, đành nói qua loa: “Không còn nữa.”
“Bữa tối còn chưa xong sao?”
“Xong rồi.”
Thẩm Đường tránh ra đứng sang một bên, Tưởng Thành Duật đang xắn tay áo ngủ lên, lúc nhìn thấy hoa và bữa tối trên bàn ăn, động tác tay của anh cũng đã dừng lại.
Món ăn có ngon hay không đã không còn quan trọng, bữa tối này là cô đã bỏ tâm ý vào.
Tưởng Thành Duật bừng tỉnh: “Bữa tối lúc nãy em làm, là bởi vì hoa chưa đến nên em mới ăn trước sao?”
Lúc này cô cũng không cần tiếp tục giấu nữa, Thẩm Đường gật đầu: “Cháo nấu xong để lâu sẽ ăn không ngon, đến lúc đó thì tôm cũng nguội rồi, cảm giác ăn đồ hâm lại chắc chắn không tươi ngon như lúc vừa nấu xong nhỉ.”
Tưởng Thành Duật đi tới ôm cô: “Cảm ơn em.” Thẩm Đường ngẩng đầu nhìn anh: “Nói em nghe xem tâm trạng anh giây phút này thế nào?”
Cái thứ như tâm trạng này, đối với Tưởng Thành Duật mà nói chỉ có thể cảm nhận được không thể dùng lời lẽ để diễn tả. Anh lấy một ví dụ: “Tâm trạng của em khi nhìn thấy anh ở phòng hội nghị tầng mười tám tối nay, cũng là tâm trạng bây giờ của anh đấy.”
Thẩm Đường cũng không biết bản thân mình bị sao, bỗng nhiên muốn thăm dò anh.
“Lấy tâm trạng tối nay lúc em nhìn thấy anh để hình dung tâm trạng của anh bây giờ sao? Lúc nhìn thấy anh như thế em đã suýt chút nữa yêu anh luôn rồi. Em chỉ là nấu cho anh một bữa tối mà thôi, tâm trạng của anh thật sự giống em sao?”
Ẩn ý là: Có phải anh cũng đã yêu em rồi không?
Tưởng Thành Duật cười nhạt, hỏi lại cô: “Em nói xem?”
Thẩm Đường chỉ cười nhưng không nói, Tưởng Thành Duật thông minh như thế, kiểu thăm dò này của cô anh vừa nhìn đã thấu, mà kiêng kỵ của anh nhất là khi nói đến chuyện yêu đương, nói đến hôn nhân.
Anh đá quả bóng cau su lại cho cô, đã thể hiện rõ đáp án của anh.
Tiếp tục nói những chủ đề như thế này sẽ chỉ hủy hoại bầu không khí nghiêm trọng hơn thôi.
Thẩm Đường kéo ghế: “Thử xem tài nấu nướng của em thế nào?”
Cô ngắt ngang vấn đề kia như thế.
Trước khi ăn Tưởng Thành Duật còn chụp một bức ảnh trước, Thẩm Đường dựa vào bên bàn ăn, ngón tay khảy khảy cánh hoa hoàng đế, cô đang suy nghĩ chuyện gì đó, đến nỗi không chú ý Tưởng Thành Duật đang làm gì.
Gần đây cô có hơi lay động, nhìn Tưởng Thành Duật đối tốt và còn gây bất ngờ cho cô, cô lại tự mình đa tình hỏi rằng có phải anh đã yêu cô rồi hay không.
Mất tập trung khá lâu, Tưởng Thành Duật nhìn cô không dưới mười lần, cô vẫn không đáp lại.
Anh bóc một con tôm đút cho cô ăn: “Nếm thử lần thứ hai nấu ăn của em xem có tiến bộ hay không.”
Thẩm Đường ngậm lấy con tôm, tâm hồn cũng trở về.
Cô nghiêm túc chấm điểm cho tài nấu nướng của mình: “Lần này mặn nhạt vừa đủ, có thể cho chín điểm.”
Thấy khẩu vị của cô không tệ, Tưởng Thành Duật lại bóc thêm một con.
Thẩm Đường lắc đầu: “Còn ăn nữa em sẽ thật sự tăng lên ba ký đấy.”
Tưởng Thành Duật tự mình ăn con tôm kia, dáng vẻ không tập trung của cô lúc nãy khiến anh nhớ tới lần đầu tiên bọn họ gặp nhau, cô ngồi một mình ở khu nghỉ ngơi, mất tập trung rất lâu, có người đi ngang qua cô mà cô cũng không để ý.
“Đêm chúng ta vừa mới quen biết nhau đó, chuyện ở tiệc rượu em còn nhớ nhiều không?” Anh chủ động đề cập đến.
Thẩm Đường không chắc chắn anh muốn hỏi cái gì: “Anh nói xem là chuyện gì, nói không chừng trí nhớ còn có sự chênh lệch.”
Tưởng Thành Duật: “Một mình em ngồi ở khu nghỉ ngơi đến phát ngốc, gặp phải chuyện gì khó khăn sao?”
Liên quan đến thân thế của cô, bây giờ cô không muốn nói.
Nếu không phải những lời yêu hay không yêu lúc nãy, thái độ lạnh nhạt của anh đã kịp thời đánh thức cô. Tối nay cô dựa vào sự bảo vệ của anh đối với mình như vậy ở trước mặt Trữ Nhiễm, hẳn là cô sẽ nói thật lòng với anh, ba mẹ của cô là ai.
Nhưng mà bây giờ không cần thiết nữa.
“Cũng xem như là gặp phải khó khăn.” Hai tay Thẩm Đường ôm mặt: “Đang buồn rầu xem tán tỉnh anh thế nào.”
Đã biết lời nói trong miệng cô không thật lòng, Tưởng Thành Duật chỉnh lại ánh mắt nhàn nhã nhìn chằm chằm lấy cô: “Thẩm Đường, anh là bạn trai em.” Có chuyện gì không thể nói với anh sao?
Thẩm Đường cố ý hiểu sai ý của anh: “Em biết chứ, ba năm trước em đã biết anh là bạn trai của em mà.”
“...”
“Chúng ta nói tiếp chuyện ba năm trước khi mới quen biết.” Thẩm Đường đổi đề tài lên người anh: “Sau này em nghe Ôn Địch nói, anh kiên quyết không tìm bạn gái trong giới giải trí, không thích cuộc sống riêng của mình bị bại lộ, trở thành đề tài trong câu chuyện của người khác. Vậy tại sao anh còn chủ động theo đuổi em, ở bên em vậy?”
Tưởng Thành Duật: “Bị ma xui quỷ khiến.”
Thẩm Đường sao chép đáp án của anh: “Em ở bên anh cũng là bị ma xui quỷ khiến.”
Cô đứng thẳng lên: “Em đi tắm đây.”
Không muốn nói chuyện với anh thêm nữa, cô tìm cớ trở về phòng ngủ.
Tưởng Thành Duật vươn tay nắm lấy tay cô: “Không ăn cơm cùng anh nữa sao?”
“Em mệt rồi, đi tắm đã.” Thẩm Đường hôn một cái lên má anh: “Anh ăn từ từ nha.” Vẫn không ở lại với anh.
Bỗng nhiên phòng bếp trở nên vắng vẻ.
Bữa tối này cũng vì thế mà bỗng không còn mùi vị nữa.
Trận tuyết đêm nay vẫn cứ rơi đến sáng sớm, Thẩm Đường tắm xong, tuyết vẫn chưa tạnh.
Cô tìm một chiếc áo khoác dày bọc lại, ngắm cảnh đêm trên sân thượng.
“Em như thế này rất dễ bị cảm lạnh đó.” Tưởng Thành Duật giục cô về phòng ngủ.
Thẩm Đường không buồn ngủ: “Em ngắm thêm lúc nữa.”
Tưởng Thành Duật không thể không dẫn cô vào trong, anh vẫn còn đang nghĩ tới một bữa tiệc lớn khác.
Nhưng mà bữa tiệc có thịt chờ mong đã lâu này, Thẩm Đường lại hơi qua loa.
Tưởng Thành Duật không mấy hài lòng, ôm lấy cô vẫn muốn một lần nữa.
Thẩm Đường ngáp một cái, vẫn là rất biết cách giả vờ ngáp.
Rất mất hứng.
Tưởng Thành Duật nắm lấy tay cô, mười ngón tay đan vào nhau: “Đêm nay em vẫn luôn nổi nóng với anh.”
Thẩm Đường nhìn người đàn ông phía trên mình: “Vậy sao, em không thể nổi nóng với anh một chút sao?”
“Có thể.” Tưởng Thành Duật cúi đầu hôn mắt cô: “Vậy thì cũng có mức độ thôi, anh đã lấy lòng em thời gian lâu như vậy rồi.”
Anh dùng từ ‘lấy lòng’ thế này.
Thẩm Đường nghĩ, cũng coi như là lấy lòng đi.
Da thịt hai người dính sát vào nhau, kiên nhẫn hôn cô hai vòng.
Nụ hôn của Tưởng Thành Duật đi từ mắt đến cằm cô, còn nhẹ nhàng hơn cái hôn vừa nãy: “Thẩm Đường, có phải em bị tiêu chuẩn kép rồi không? Không phải em nói, suýt nữa đã yêu anh.”
‘Suýt chút nữa.’ Anh nhấn mạnh nói ra.
Suýt chút nữa, vậy thì cũng là vẫn chưa yêu.
Vì vậy, đừng nên cưỡng ép nhau nghĩ quá nhiều.
Thẩm Đường không tranh luận với anh.
Phòng ngủ tối đen như mực, không ai nhìn rõ trong lòng ai nghĩ cái gì.
Trong ba năm ở bên nhau, đây là lần đầu tiên cãi nhau không thoải mái.
Tưởng Thành Duật ôm chặt cô: “Ở trên giường em để anh nhìn sắc mặt em, có tính là em đùa nghịch với hàng xịn không?”
“...”
“Hôn anh một cái đi.” Anh thấp giọng dỗ dành cô.
Thẩm Đường: “Tối quá rồi, em không nhìn thấy mặt anh.”
Tưởng Thành Duật bật cười, tâm trạng cũng theo đó tốt lên, môi anh đến gần môi cô, dường như sắp chạm vào nhau: “Bây giờ đã nhìn thấy chưa? Nhắm mắt lại là có thể hôn được rồi.”
Thẩm Đường không làm mất hứng nữa, cô hôn anh, như chuồn chuồn đạp nước.
Tưởng Thành Duật biến chuồn chuồn đạp nước thành sóng to gió lớn.
Buổi sáng ngày hôm sau, Thẩm Đường bay đến Hoành Điếm.
Lần này chị Lỵ đi theo, dự định ở Hoành Điếm một khoảng thời gian, cô ấy sợ Thẩm Đường và Trữ Nhiễm trở về tổ quay phim lại xảy ra mâu thuẫn gì đó không tốt nữa.
Tính cách đó của Thẩm Đường, thật phiền lòng.
“Mấy ngày nay em luyện tập hai ca khúc ở buổi biểu diễn đêm giao thừa lại một chút nha.”
Thẩm Đường gật đầu, tìm bịt mắt đeo lên.
Vừa đến sân bay, Tưởng Thành Duật gọi điện thoại đến.
“Quay phim thật tốt, đừng để tâm trạng làm ảnh hưởng.”
Anh ám chỉ chuyện đêm qua khiến bọn họ cãi nhau không vui vẻ.
Thẩm Đường đã không giận nữa, việc gì phải tự tìm phiền não: “Vào đến tổ phim em sẽ quên hết mọi việc mà.” Bao gồm cả anh.
“Vậy thì tốt.”
Tưởng Thành Duật không nặng không nhẹ xoa xoa huyệt thái dương, đêm qua anh không ngủ ngon. Lúc đó Thẩm Đường không vui, sau khi ngủ rồi trong lòng cô vẫn còn giận, không cho anh đắp một chút chăn nào, ngay cả góc chăn cũng không cho anh chạm vào.
Anh không biết người con gái khác tức giận có phải giống như cô hay không, ngay cả lúc ngủ cũng khá vô lý.
“Giờ em phải kiểm tra an ninh rồi.” Thẩm Đường cúp điện thoại.
Sau khi máy bay cất cảnh, trong lòng cô sinh ra một loại cảm giác kỳ quái mà trước nay chưa từng có, cô có thể cảm nhận thấy rõ ràng, khoảng cách giữa cô và Tưởng Thành Duật càng ngày càng xa.
...
Sau khi trở về tổ phim, Thẩm Đường ép buộc bản thân nhanh chóng nhập vai, người và chuyện bên ngoài Hoành Điếm, cô hoàn toàn vứt lại phía sau đầu.
Đã năm ngày liên tiếp Trữ Nhiễm chưa lộ mặt, phần diễn của cô ta bị lùi lại rồi lùi lại.
Mấy ngày nay trong tổ phim không ngừng bàn tán, đều đang nghị luận về Trữ Nhiễm.
Ngày thứ sáu, Trữ Nhiễm đăng weibo, chụp một tấm ảnh cô ta nằm ở trên giường bệnh, thạch cao và lớp băng bó trên chân phải của cô ta đã lấy đi sự chú ý.
Dấy lên một làn sóng hotsearch.
“Ha. Biết ngay là cô ta sẽ tỏ ra đáng thương mà, sao không nói mình bị gãy chân luôn đi!” Trợ lý giễu cợt.
Chị Lỵ vỗ đầu cô ấy: “Ít nói vài câu đi, để người nghe được lại xảy ra xích mích đấy.”
Trợ lý bĩu môi, thoát khỏi hotsearch.
Hôm nay trạng thái của Thẩm Đường rất tốt, xong việc sớm hơn.
Trên đường trở về khách sạn, chị Lỵ đưa cho cô lịch trình của những ngày đầu năm mới.
“Em xem một chút, buổi chiều ngày 30 chúng ta sẽ bay đến Thượng Hải.” Buổi biễu diễn năm mới sẽ tổ chức vào đêm 31, ban ngày còn phải diễn tập.
Lại phải bay đến Thượng Hải.
Trong hai tuần cô đã bay hai lần.
Thẩm Đường hỏi chị Lỵ: “Chị cũng phải đi Thượng Hải với bọn em sao? Nếu không chị về Bắc Kinh đi, năm mới ở nhà với con cái nhiều hơn.”
Khoảng thời gian này, ngoại trừ thời gian quay phim và đi ngủ, những lúc còn lại cô không rời chị Lỵ nửa bước.
Hiển nhiên đã coi cô trở thành thiếu nữ thời kỳ nổi loạn.
Chị Lỵ cất tập tài liệu đi, cắt đứt suy nghĩ của cô: “Con chị và ba nó đã đi du lịch rồi, những ngày tới chị không có việc gì cả.”
Được, nói nhiều cũng không có ích.
Thẩm Đường tựa trán nghỉ ngơi.
Cho đến tận ngày đầu năm mới, Trữ Nhiễm vẫn không đến tổ phim.
Đạo diễn khổ sở mà không thể nói ra, vì để đảm bảo tiến độ quay phim, chỉ có thể quay phần diễn của Thẩm Đường trước, khối lượng công việc mỗi ngày của cô nhiều hơn kế hoạch không ít.
Mệt cũng xứng đáng, đạo diễn đã cho cô kỳ nghỉ tết bốn ngày.
Cô đã có thời gian về nhà đón năm mới với ông nội.
Đạo diễn không hề hay biết Trữ Nhiễm và Thẩm Đường đã đánh nhau một trận ở Thượng Hải, ông ta vẫn muốn làm người hòa giải: “Thẩm Đường à, Trữ Nhiễm đã nằm viện lâu như vậy rồi, hôm nay cô cứ đến Thượng Hải, cô có thể làm ơn thay mặt tổ phim...”
Thẩm Đường biết đạo diễn có suy nghĩ gì: “Tôi không rảnh lắm.”
Đạo diễn bất lực cười khan hai tiếng: “Tính cách này của cô, sau này sẽ phải thiệt thòi nhiều đó.”
Thẩm Đường ‘Ừm’ một tiếng.
Có lẽ là vậy.
Dù sao cũng không phải lần đầu thiệt thòi.
Thiệt thòi nhiều rồi sẽ từ từ quen thôi.
Chạng vạng, đoàn người Thẩm Đường đã đến Thượng Hải.
Hôm nay cô vẫn ở trong căn hộ của Tưởng Thành Duật, chị Lỵ và trợ lý ở trong khách sạn gần đó, thuận tiện đưa đón cô.
Thẩm Đường rót một chút rượu vang, ngắm cảnh sông trên sân thượng.
Cô và Tưởng Thành Duật đã không liên lạc mười hai ngày.
Trong lòng bỗng chấn động, vậy mà cô nhớ rõ ràng như vậy.
Chị Lỵ gửi tin nhắn nhắc nhở cô, không đăng weibo nữa là sẽ mọc cỏ lên luôn đó.
Thẩm Đường buông ly rượu xuống, sửa lại tóc dài, tự chụp mấy bức ảnh đăng weibo.
Rất nhiều người hâm mộ lập tức để lại lời nhắn, trong đó có một cô gái nhỏ tên là ‘Candy chính là tôi’: [Chị Đường xinh đẹp, năm mới vui vẻ nhé. Hôm nay là sinh nhật hai mươi tuổi của em và anh trai song sinh, điều ước ngày sinh nhật của em chính là, hy vọng chị Đường xinh đẹp càng ngày càng tốt hơn. (trái tim)]
Nhìn thấy ảnh song sinh nam nữ, Thẩm Đường vô thức cắn môi mình.
Sau khi mẹ tái hôn, cũng đã sinh một đôi nam nữ song sinh. Đôi nam nữ song sinh đó, trong tên của bé trai có một chữ Khoát, trong tên của bé gái có một chữ Duyệt.
Ý nghĩa là: ‘Dù sống chết hay chia xa, xin được phát lời thề nguyện.’
/92
|