Cuộc sống thường không theo ý người, lúc muốn gặp một người, phí hết tâm tư cũng không thấy được, nhưng khi muốn trốn tránh, lại gặp được hết lần này đến lần khác.
Khi Sở Dĩnh đến tìm Lưu Giai, người mở cửa là Trương Phàn, thấy Sở Dĩnh, đầu tiên anh sửng sốt một chút, theo bản năng quay đầu lại nhìn trong nhà: "Ách, Sở Dĩnh, đến tìm Lưu Giai sao?" Cơ thể hơi hoạt động một chút, chận cửa lại, có vài phần ý tứ giấu đầu lòi đuôi.
Căn bản Sở Dĩnh không nghĩ tới sẽ gặp phải Trương Phàn, trên căn bản, hai người Trương Phàn và Lưu Giai thuộc loại hình oan gia gặp mặt thì phải gây gổ, từ lúc nào thì, Trương Phàn có thể trắng trợn tiến dần từng bước như thế rồi, hơn nữa. . . . . .
Sở Dĩnh không nhịn được quét qua anh mấy lần, nói như thế nào đây, tương đối thoải mái, giống như đây là nhà anh ta, không khách khí chút nào, phía trên mặc một cái áo ba lỗ màu trắng, phía dưới là một cái quần ngủ dài rộng thùng thình, dép dưới chân lại có sói xám . . . . . .
Ý nghĩa của sói xám đối với Lưu Giai, Sở Dĩnh tương đối rõ ràng, đừng nhìn Lưu Giai có võ mạnh mẽ như nữ đấu sĩ, trong lòng đặc biệt giống cô gái nhỏ, thích xem Anime, càng thích cừu vui vẻ và sói xám hơn, trước kia cả ngày đuổi theo nhìn, đã nói với Sở Dĩnh rất nhiều lần rồi, hoặc coi như cả đời cô ấy là gái lỡ thì, hoặc là tìm một người đàn ông giống như sói xám, cho nên, từ việc Trương Phàn đi dép sói xám dưới chân, đã rất rõ ràng rồi.
Thế nhưng hai người này có điện, qua nhiều năm như vậy, chỉ là Trương Phàn ngăn cản cái gì? Sở Dĩnh vừa muốn gọi Lưu Giai, liền nghe một giọng nói quen thuộc vang lên từ bên trong: "Trương Phàn ai đến vậy?" Là Lăng Chu.
Lúc này, Sở Dĩnh cũng không biết nên đối mặt với Lăng Chu như thế nào, mặc dù Lăng Thủ Chính còn bị thẩm tra ở bên trong, nhưng chuyện sáu năm trước cơ bản đã rõ ràng, giữa cô và Lăng Chu còn cuốn theo một phần thù hận đời trước, khiến đoạn tình yêu chân thành tha thiết trong quá khứ của hai người cũng che phủ một tầng bóng tối, Lăng Chu không dám đối mặt, cô chưa từng muốn đi đối mặt.
Trương Phàn chỉ có thể buông tay lấy thân thể ra, Sở Dĩnh hơi chần chừ nhưng vẫn đi vào, Lăng Chu đã đứng lên từ trên ghế salon, sống lưng có chút cứng ngắc, nhưng ánh mắt vẫn nhìn cô thật sâu, chuyên chú như vậy, tham lam như vậy. . . . . .
Lăng Chu nghĩ, đời này Dĩnh Nhi vĩnh viễn cũng sẽ không là của anh, thậm chí qua hôm nay, anh cũng không biết còn có thể nhìn thấy cô hay không, Lăng Chu không thể đem ánh mắt dời đi khỏi người cô, dù là chốc lát, cô ấy rất đẹp, trong trí nhớ, cô luôn núp ở trong ngực anh, trong đầu đầy ý niệm muốn làm hiền thê lương mẫu, gả cho anh, sinh mấy đứa bé, nhà của bọn họ bố trí như thế nào, khăn trải bàn màu gì, bàn ăn dạng gì, rèm cửa sổ dạng gì. . . . . .
Lăng Chu nhớ mỗi một câu cô nói qua, cho dù đã qua lâu như vậy, những cảnh tượng đó vẫn rất rõ ràng, chân thật giống như mới xảy ra ngày hôm qua, nhưng giữa hai người cũng đã cách xa, nhìn qua gang tấc cũng đã là chân trời.
Trước kia Lăng Chu không tin số mệnh, nhưng hiện tại anh tin rồi, rất nhiều việc đều là mệnh, nhất định vận mệnh của anh chỉ có thời gian sáu năm, yêu cô, phải có cô, nhưng anh cũng biết, cô sẽ ở trong lòng mình cả đời, anh thiếu cô rất nhiều, chỉ sợ cả đời anh cũng trả không nổi.
Trương Phàn nhìn hai người một cái, xoa xoa tay, cũng không biết nên xử lý như thế nào, chỉ có thể đi tới phòng bếp tìm Lưu Giai, Lưu Giai vẫn có biện pháp, ra ngoài cười ha ha nói: "Vừa đúng lúc tới rất đầy đủ, hôm nay mình xuống bếp, cũng coi như bạn học cũ chúng ta tụ hội gặp gỡ, Sở Dĩnh, cậu muốn đứng không thì không thể được, giúp hái rau một tay đi! Hai chúng ta dọn bàn. . . . . ." Không khỏi chìa tay đem Sở Dĩnh kéo vào phòng bếp.
Đóng cửa lại liền hỏi cô: " Sao hôm nay cậu lại tới đây hả hả ?" Sở Dĩnh không lên tiếng ôm cánh tay nhìn cô ấy, ánh mắt Lưu Giai lóe lóe : "Nhìn mình như vậy làm gì? Mình cũng trưởng thành rồi, cũng cần có phương diện nào đó, đây là khỏe mạnh bình thường, nhìn hai bên một chút, bên cạnh chỉ còn sót lại Trương Phàn không đứng đắn không ai muốn như vậy, cho nên liền. . . . . ." Sở Dĩnh tiếp lời của cô ấy nói: "Cho nên liền căn cứ theo nguyên tắc phù sa không chảy ra ruộng ngoài, đem anh ta thu về để chính mình dùng đúng không?"
Lưu Giai cười hai tiếng: "Ách, cơ bản cũng là ý này, dù sao tuổi của chúng ta, cũng không phải là những nam nữ sinh nhỏ tuổi kia, không phải nói tình yêu cái gì, muốn tiếp cận là tiếp cận được. . . . . ."
"Lưu Giai nói gì vậy? Muốn tiếp cận với ai thế ? Đêm hôm đó cô cũng không nói như vậy. . . . . ." Trương Phàn từ bên ngoài thò đầu vào, bị Lưu Giai đè đầu lại đẩy đi ra ngoài: "Phụ nữ nói chuyện, đàn ông dính vào làm cái gì hả?" Mặt có chút hồng đáng ngờ.
"Đêm hôm đó, buổi tối ngày nào đó là cậu tự mình khai báo, hay là phải để mình nghiêm hình bức cung?" Sở Dĩnh không bị lừa chút nào, mặt Lưu Giai đỏ hồng: "Được, được, lát nữa sẽ nói lại với cậu được chưa?" Liếc bên ngoài một cái, nhỏ giọng nói: " Sao Chu bá vương nhà cậu lại cam lòng đem bảo bối nhà anh ta thả ra ngoài rồi, không sợ bị người xấu lừa chạy mất hả?”
Sở Dĩnh vỗ cô ấy một cái: "Anh ấy tới công ty rồi, gần đây rất bận rộn, sao Lăng Chu cũng ở nhà cậu vậy?" Lưu Giai thở dài: "Hai ngày nay anh ấy đều ở nơi này, ngủ trên sofa ở phòng khách, thật sự xem nhà mình thành phòng làm việc, nhà cũng không về, nhà trọ cũng không về, Sở Dĩnh, thật ra thì tình cảnh của Lăng Chu cũng không dễ dàng gì, cha anh ấy làm chuyện thất đức, ác giả ác báo cũng đúng, nhưng Lăng Chu trêu chọc ai đây, còn nữa, hai người các cậu quả thật chính là Romeo và Juliet phiên bản hiện đại."
Sở Dĩnh nhíu nhíu mày: "Nói mò gì vậy, thật ra thì tâm tình của mình cũng rất phức tạp, chuyện qua lâu như vậy rồi lại lật ra lần nữa, giống như rất nhiều chuyện cũng thay đổi không giống nhau, thanh xuân, tình yêu, năm tháng, Giai Giai, hiện tại mình cảm thấy có chút mơ hồ, có phải mình đã già hay không?"
Lưu Giai cười vui vẻ một tiếng: "Mau thôi đi, mình còn già hơn cậu." Nói xong chống cằm của cô nâng lên, làm ra bộ dạng lỗ mãng, suy nghĩ một hồi lâu: "Chậc, chậc, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn này một chút, ai có thể nhìn ra cũng đã 28 tuổi rồi, biết trên web bình luận thế nào không, thanh thuần bao gồm cả quyến rũ, một đại mỹ nữ khó tìm thấy trong mấy chục năm nay, đại mỹ nữ tới đây, để gia thơm một cái nào." Nói xong thật sự tiến gần lên hôn một cái.
Sở Dĩnh bị cô ấy chọc cười, đẩy cô ấy ra, chỉ chỉ phía sau: " Sôi rồi, hầm cách thủy cái gì vậy, còn rất thơm." Lưu Giai tắt bếp: "Canh xương bò, Trương Phàn kéo mì ăn ngon nhất, dùng máy ép sợi mì, ở nhà cũng có thể làm, câu nói kia nói thế nào nhỉ, muốn bắt được lòng của một người đàn ông, thì phải bắt được dạ dày của anh ta, còn nhớ rõ trước kia, Trương Phàn đối với mình là dạng gì, hiện tại đóng cửa lại hiền lành, giống như con mèo lớn, chính là ăn cơm mình nấu quen rồi, buổi tối đến giờ liền chạy tới nơi này, mình nấu cơm anh ấy rửa bát, buổi tối thích hợp vận động một chút, Sở Dĩnh, mình rất hài lòng với cuộc sống như thế, thật đấy."
Sở Dĩnh có chút sững sờ, trên mặt Lưu Giai có loại cảm xúc nhàn nhạt mà rực rỡ, Sở Dĩnh cảm thấy, có lẽ đây chính là hạnh phúc! Hạnh phúc có trăm ngàn chủng loại dáng vẻ, oanh oanh liệt liệt là hạnh phúc, nhàn nhạt như nước giống như Lưu Giai và Trương Phàn cũng là hạnh phúc, chợt Sở Dĩnh có chút hâm mộ Lưu Giai.
Lưu Giai phất tay một cái trước mắt cô: "Sững sờ cái gì vậy? Chỉ là lời nói trong lòng, Chu Tự Hàn nhà cậu thật là âm hiểm, chỉ bằng tính tình kia, thật sự là mình cũng không tin, vì chính nghĩa lật lại bản án cho cha cậu cái gì chứ, nói trắng ra là, chính là biết việc của cậu và Lăng Chu trong quá khứ, trong lòng không qua được thôi! Thay đổi biện pháp can thiệp vào, không phải là sợ cậu và Lăng Chu nối lại tình cũ sao, hiện tại thì tốt rồi, đời này cậu và Lăng Chu cũng không thể có chuyện rồi, trong lòng anh ta chưa chắc đã sảng khoái."
Lông mày Sở Dĩnh cau lại, đừng nói Lưu Giai còn hiểu rất rõ Chu Tự Hàn, Sở Dĩnh cũng biết người đàn ông kia sẽ không làm chuyện uổng phí hơi sức, hành hạ như thế chính là vì cái này, dục vọng độc chiếm trong lòng anh về điểm này bành trướng thật sự rất biến thái.
Lưu Giai tò mò quan sát cô một hồi: "Chu bá vương này cũng động đao động thương, võ trang đầy đủ rồi, cậu có tính toán gì không hả?" Sở Dĩnh sửng sốt: "Tính toán gì cơ?" Lưu Giai liếc mắt: "Ngu hả? Chính là lĩnh giấy kết hôn thôi! Cũng giày vò tới mức này rồi, đừng nói với mình, hai ngươi vẫn còn giống như trước kia đấy."
Sở Dĩnh lắc đầu bật cười: " Làm sao mình có thể kết hôn với anh ấy được? Giai Giai đời này mình không muốn kết hôn, biết không, sợ, rất sợ, mình đã từng lấy tình yêu thủy chung của ba mẹ làm ví dụ, nhưng mấy chục năm gần nhau thì cũng có lúc không nhịn được hấp dẫn, cha mình còn như vậy, cậu cảm thấy, Chu Tự Hàn có khả năng sống cùng một người phụ nữ cả đời sao?"
Lưu Giai nghiêm túc suy tư một hồi lâu rồi lắc đầu một cái: "Nói thật, mình cũng cảm thấy không có khả năng, chỉ là cũng không chắc cậu chính là người sau cùng đó, mình cảm thấy, đừng nhìn bình thường Chu bá vương rất ngang ngược, nhưng đến cạnh cậu cũng coi như phục tùng, không, nói chính xác thì cậu chính là khắc tinh của anh ta, thôi, mình mặc kệ chuyện của hai ngươi, cũng không cần biết, ăn cơm, ăn cơm, lấp đầy bụng mới là chính sự."
Thời điểm ngồi ăn cơm chung, bốn người không hẹn mà cùng nhớ lại quá khứ, giống như quay ngược lại thời gian, trước kia lúc bốn người ăn cơm, Lăng Chu và Sở Dĩnh là một đôi, luôn là ngọt ngào ở cùng nhau, vừa ăn vừa nhìn Trương Phàn và Lưu Giai cãi vả ở đối diện, hoặc là dứt khoát ai cũng không rõ để ý người nào, nhưng bây giờ vừa đúng trái ngược lại.
Hiển nhiên hai người Lưu Giai và Trương Phàn vẫn còn ở thời kỳ trăng mật, giơ tay nhấc chân cũng lộ ra một loại cảm giác ngọt ngào, mà Sở Dĩnh và Lăng Chu lại ngồi rất xa, hai người một câu nói cũng không nói, không biết nên nói gì, không khí kì quái mà lúng túng.
Trương Phàn nhẹ nhàng tằng hắng một cái đánh vỡ yên lặng: "Hôm nay vừa đúng lúc hai người các cậu cũng ở nơi này, cũng coi như chính thức thông báo một tiếng, rốt cuộc sau mười hai năm mình và Giai Giai quen biết, xem vừa mắt rồi, cũng không uổng công các cậu giảng hòa cho bọn mình nhiều năm như vậy, mặc kệ có bao nhiêu chuyện, chúng ta vẫn là bạn học, bạn bè, tri kỷ, những năm tháng thanh xuân kia, vĩnh viễn sẽ không biến mất, cạn chén."
Sở Dĩnh và Lăng Chu không hẹn mà cùng giơ chén lên, những lời này là Trương Phàn nói cho bọn họ nghe, hai người rất rõ ràng, mới vừa uống một ly đi xuống, điện thoại của Sở Dĩnh liền vang lên.
Lưu Giai không khỏi kinh ngạc đập một tiếng: "Không phải là Chu bá vương nhà cậu tìm chứ? Ngàn vạn lần đừng nói ở chỗ này! Mình không đắc tội nổi với anh ta, hơn nữa. . . . . ." Lưu Giai quét mắt qua Lăng Chu, nói thầm trong lòng, máu ghen của Chu Tự Hàn này rất lớn, biết cô sắp xếp cho Sở Dĩnh và Lăng Chu ở cùng một nơi, còn không chém chết tươi cô.
Sở Dĩnh tức giận trợn mắt nhìn Lưu Giai một cái, lấy điện thoại di động ra nhìn một chút, đúng là Chu Tự Hàn, đứng lên đi tới bên cửa sổ nhận: "Làm gì vậy hả?"
Lăng Chu kinh ngạc nhìn Sở Dĩnh nghe điện thoại bên cửa sổ, sắc mặt không nhịn được có chút trắng, tin tưởng không có người thứ hai hiểu rõ những động tác nhỏ của Sở Dĩnh đại biểu cho cái gì hơn anh, đây đã từng là việc anh thích nhất.
Điện thoại di động dính vào bên tai, nghiêng đầu nhìn bên ngoài cửa sổ, một cái tay khác vô ý thức viết chữ ở trên kính, chân phải nâng lên ma sát sàn nhà từng phát từng phát một, trước kia anh thường cầm điện thoại di động len lén mở cửa đi vào, sau đó liền đứng phía sau nhìn cô nói điện thoại, anh thích động tác, giọng nói lúc cô nói chuyện điện thoại, yếu ớt lại lệ thuộc vào, nhưng bây giờ người ở bên kia điện thoại cũng không phải là anh.
Khi Sở Dĩnh đến tìm Lưu Giai, người mở cửa là Trương Phàn, thấy Sở Dĩnh, đầu tiên anh sửng sốt một chút, theo bản năng quay đầu lại nhìn trong nhà: "Ách, Sở Dĩnh, đến tìm Lưu Giai sao?" Cơ thể hơi hoạt động một chút, chận cửa lại, có vài phần ý tứ giấu đầu lòi đuôi.
Căn bản Sở Dĩnh không nghĩ tới sẽ gặp phải Trương Phàn, trên căn bản, hai người Trương Phàn và Lưu Giai thuộc loại hình oan gia gặp mặt thì phải gây gổ, từ lúc nào thì, Trương Phàn có thể trắng trợn tiến dần từng bước như thế rồi, hơn nữa. . . . . .
Sở Dĩnh không nhịn được quét qua anh mấy lần, nói như thế nào đây, tương đối thoải mái, giống như đây là nhà anh ta, không khách khí chút nào, phía trên mặc một cái áo ba lỗ màu trắng, phía dưới là một cái quần ngủ dài rộng thùng thình, dép dưới chân lại có sói xám . . . . . .
Ý nghĩa của sói xám đối với Lưu Giai, Sở Dĩnh tương đối rõ ràng, đừng nhìn Lưu Giai có võ mạnh mẽ như nữ đấu sĩ, trong lòng đặc biệt giống cô gái nhỏ, thích xem Anime, càng thích cừu vui vẻ và sói xám hơn, trước kia cả ngày đuổi theo nhìn, đã nói với Sở Dĩnh rất nhiều lần rồi, hoặc coi như cả đời cô ấy là gái lỡ thì, hoặc là tìm một người đàn ông giống như sói xám, cho nên, từ việc Trương Phàn đi dép sói xám dưới chân, đã rất rõ ràng rồi.
Thế nhưng hai người này có điện, qua nhiều năm như vậy, chỉ là Trương Phàn ngăn cản cái gì? Sở Dĩnh vừa muốn gọi Lưu Giai, liền nghe một giọng nói quen thuộc vang lên từ bên trong: "Trương Phàn ai đến vậy?" Là Lăng Chu.
Lúc này, Sở Dĩnh cũng không biết nên đối mặt với Lăng Chu như thế nào, mặc dù Lăng Thủ Chính còn bị thẩm tra ở bên trong, nhưng chuyện sáu năm trước cơ bản đã rõ ràng, giữa cô và Lăng Chu còn cuốn theo một phần thù hận đời trước, khiến đoạn tình yêu chân thành tha thiết trong quá khứ của hai người cũng che phủ một tầng bóng tối, Lăng Chu không dám đối mặt, cô chưa từng muốn đi đối mặt.
Trương Phàn chỉ có thể buông tay lấy thân thể ra, Sở Dĩnh hơi chần chừ nhưng vẫn đi vào, Lăng Chu đã đứng lên từ trên ghế salon, sống lưng có chút cứng ngắc, nhưng ánh mắt vẫn nhìn cô thật sâu, chuyên chú như vậy, tham lam như vậy. . . . . .
Lăng Chu nghĩ, đời này Dĩnh Nhi vĩnh viễn cũng sẽ không là của anh, thậm chí qua hôm nay, anh cũng không biết còn có thể nhìn thấy cô hay không, Lăng Chu không thể đem ánh mắt dời đi khỏi người cô, dù là chốc lát, cô ấy rất đẹp, trong trí nhớ, cô luôn núp ở trong ngực anh, trong đầu đầy ý niệm muốn làm hiền thê lương mẫu, gả cho anh, sinh mấy đứa bé, nhà của bọn họ bố trí như thế nào, khăn trải bàn màu gì, bàn ăn dạng gì, rèm cửa sổ dạng gì. . . . . .
Lăng Chu nhớ mỗi một câu cô nói qua, cho dù đã qua lâu như vậy, những cảnh tượng đó vẫn rất rõ ràng, chân thật giống như mới xảy ra ngày hôm qua, nhưng giữa hai người cũng đã cách xa, nhìn qua gang tấc cũng đã là chân trời.
Trước kia Lăng Chu không tin số mệnh, nhưng hiện tại anh tin rồi, rất nhiều việc đều là mệnh, nhất định vận mệnh của anh chỉ có thời gian sáu năm, yêu cô, phải có cô, nhưng anh cũng biết, cô sẽ ở trong lòng mình cả đời, anh thiếu cô rất nhiều, chỉ sợ cả đời anh cũng trả không nổi.
Trương Phàn nhìn hai người một cái, xoa xoa tay, cũng không biết nên xử lý như thế nào, chỉ có thể đi tới phòng bếp tìm Lưu Giai, Lưu Giai vẫn có biện pháp, ra ngoài cười ha ha nói: "Vừa đúng lúc tới rất đầy đủ, hôm nay mình xuống bếp, cũng coi như bạn học cũ chúng ta tụ hội gặp gỡ, Sở Dĩnh, cậu muốn đứng không thì không thể được, giúp hái rau một tay đi! Hai chúng ta dọn bàn. . . . . ." Không khỏi chìa tay đem Sở Dĩnh kéo vào phòng bếp.
Đóng cửa lại liền hỏi cô: " Sao hôm nay cậu lại tới đây hả hả ?" Sở Dĩnh không lên tiếng ôm cánh tay nhìn cô ấy, ánh mắt Lưu Giai lóe lóe : "Nhìn mình như vậy làm gì? Mình cũng trưởng thành rồi, cũng cần có phương diện nào đó, đây là khỏe mạnh bình thường, nhìn hai bên một chút, bên cạnh chỉ còn sót lại Trương Phàn không đứng đắn không ai muốn như vậy, cho nên liền. . . . . ." Sở Dĩnh tiếp lời của cô ấy nói: "Cho nên liền căn cứ theo nguyên tắc phù sa không chảy ra ruộng ngoài, đem anh ta thu về để chính mình dùng đúng không?"
Lưu Giai cười hai tiếng: "Ách, cơ bản cũng là ý này, dù sao tuổi của chúng ta, cũng không phải là những nam nữ sinh nhỏ tuổi kia, không phải nói tình yêu cái gì, muốn tiếp cận là tiếp cận được. . . . . ."
"Lưu Giai nói gì vậy? Muốn tiếp cận với ai thế ? Đêm hôm đó cô cũng không nói như vậy. . . . . ." Trương Phàn từ bên ngoài thò đầu vào, bị Lưu Giai đè đầu lại đẩy đi ra ngoài: "Phụ nữ nói chuyện, đàn ông dính vào làm cái gì hả?" Mặt có chút hồng đáng ngờ.
"Đêm hôm đó, buổi tối ngày nào đó là cậu tự mình khai báo, hay là phải để mình nghiêm hình bức cung?" Sở Dĩnh không bị lừa chút nào, mặt Lưu Giai đỏ hồng: "Được, được, lát nữa sẽ nói lại với cậu được chưa?" Liếc bên ngoài một cái, nhỏ giọng nói: " Sao Chu bá vương nhà cậu lại cam lòng đem bảo bối nhà anh ta thả ra ngoài rồi, không sợ bị người xấu lừa chạy mất hả?”
Sở Dĩnh vỗ cô ấy một cái: "Anh ấy tới công ty rồi, gần đây rất bận rộn, sao Lăng Chu cũng ở nhà cậu vậy?" Lưu Giai thở dài: "Hai ngày nay anh ấy đều ở nơi này, ngủ trên sofa ở phòng khách, thật sự xem nhà mình thành phòng làm việc, nhà cũng không về, nhà trọ cũng không về, Sở Dĩnh, thật ra thì tình cảnh của Lăng Chu cũng không dễ dàng gì, cha anh ấy làm chuyện thất đức, ác giả ác báo cũng đúng, nhưng Lăng Chu trêu chọc ai đây, còn nữa, hai người các cậu quả thật chính là Romeo và Juliet phiên bản hiện đại."
Sở Dĩnh nhíu nhíu mày: "Nói mò gì vậy, thật ra thì tâm tình của mình cũng rất phức tạp, chuyện qua lâu như vậy rồi lại lật ra lần nữa, giống như rất nhiều chuyện cũng thay đổi không giống nhau, thanh xuân, tình yêu, năm tháng, Giai Giai, hiện tại mình cảm thấy có chút mơ hồ, có phải mình đã già hay không?"
Lưu Giai cười vui vẻ một tiếng: "Mau thôi đi, mình còn già hơn cậu." Nói xong chống cằm của cô nâng lên, làm ra bộ dạng lỗ mãng, suy nghĩ một hồi lâu: "Chậc, chậc, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn này một chút, ai có thể nhìn ra cũng đã 28 tuổi rồi, biết trên web bình luận thế nào không, thanh thuần bao gồm cả quyến rũ, một đại mỹ nữ khó tìm thấy trong mấy chục năm nay, đại mỹ nữ tới đây, để gia thơm một cái nào." Nói xong thật sự tiến gần lên hôn một cái.
Sở Dĩnh bị cô ấy chọc cười, đẩy cô ấy ra, chỉ chỉ phía sau: " Sôi rồi, hầm cách thủy cái gì vậy, còn rất thơm." Lưu Giai tắt bếp: "Canh xương bò, Trương Phàn kéo mì ăn ngon nhất, dùng máy ép sợi mì, ở nhà cũng có thể làm, câu nói kia nói thế nào nhỉ, muốn bắt được lòng của một người đàn ông, thì phải bắt được dạ dày của anh ta, còn nhớ rõ trước kia, Trương Phàn đối với mình là dạng gì, hiện tại đóng cửa lại hiền lành, giống như con mèo lớn, chính là ăn cơm mình nấu quen rồi, buổi tối đến giờ liền chạy tới nơi này, mình nấu cơm anh ấy rửa bát, buổi tối thích hợp vận động một chút, Sở Dĩnh, mình rất hài lòng với cuộc sống như thế, thật đấy."
Sở Dĩnh có chút sững sờ, trên mặt Lưu Giai có loại cảm xúc nhàn nhạt mà rực rỡ, Sở Dĩnh cảm thấy, có lẽ đây chính là hạnh phúc! Hạnh phúc có trăm ngàn chủng loại dáng vẻ, oanh oanh liệt liệt là hạnh phúc, nhàn nhạt như nước giống như Lưu Giai và Trương Phàn cũng là hạnh phúc, chợt Sở Dĩnh có chút hâm mộ Lưu Giai.
Lưu Giai phất tay một cái trước mắt cô: "Sững sờ cái gì vậy? Chỉ là lời nói trong lòng, Chu Tự Hàn nhà cậu thật là âm hiểm, chỉ bằng tính tình kia, thật sự là mình cũng không tin, vì chính nghĩa lật lại bản án cho cha cậu cái gì chứ, nói trắng ra là, chính là biết việc của cậu và Lăng Chu trong quá khứ, trong lòng không qua được thôi! Thay đổi biện pháp can thiệp vào, không phải là sợ cậu và Lăng Chu nối lại tình cũ sao, hiện tại thì tốt rồi, đời này cậu và Lăng Chu cũng không thể có chuyện rồi, trong lòng anh ta chưa chắc đã sảng khoái."
Lông mày Sở Dĩnh cau lại, đừng nói Lưu Giai còn hiểu rất rõ Chu Tự Hàn, Sở Dĩnh cũng biết người đàn ông kia sẽ không làm chuyện uổng phí hơi sức, hành hạ như thế chính là vì cái này, dục vọng độc chiếm trong lòng anh về điểm này bành trướng thật sự rất biến thái.
Lưu Giai tò mò quan sát cô một hồi: "Chu bá vương này cũng động đao động thương, võ trang đầy đủ rồi, cậu có tính toán gì không hả?" Sở Dĩnh sửng sốt: "Tính toán gì cơ?" Lưu Giai liếc mắt: "Ngu hả? Chính là lĩnh giấy kết hôn thôi! Cũng giày vò tới mức này rồi, đừng nói với mình, hai ngươi vẫn còn giống như trước kia đấy."
Sở Dĩnh lắc đầu bật cười: " Làm sao mình có thể kết hôn với anh ấy được? Giai Giai đời này mình không muốn kết hôn, biết không, sợ, rất sợ, mình đã từng lấy tình yêu thủy chung của ba mẹ làm ví dụ, nhưng mấy chục năm gần nhau thì cũng có lúc không nhịn được hấp dẫn, cha mình còn như vậy, cậu cảm thấy, Chu Tự Hàn có khả năng sống cùng một người phụ nữ cả đời sao?"
Lưu Giai nghiêm túc suy tư một hồi lâu rồi lắc đầu một cái: "Nói thật, mình cũng cảm thấy không có khả năng, chỉ là cũng không chắc cậu chính là người sau cùng đó, mình cảm thấy, đừng nhìn bình thường Chu bá vương rất ngang ngược, nhưng đến cạnh cậu cũng coi như phục tùng, không, nói chính xác thì cậu chính là khắc tinh của anh ta, thôi, mình mặc kệ chuyện của hai ngươi, cũng không cần biết, ăn cơm, ăn cơm, lấp đầy bụng mới là chính sự."
Thời điểm ngồi ăn cơm chung, bốn người không hẹn mà cùng nhớ lại quá khứ, giống như quay ngược lại thời gian, trước kia lúc bốn người ăn cơm, Lăng Chu và Sở Dĩnh là một đôi, luôn là ngọt ngào ở cùng nhau, vừa ăn vừa nhìn Trương Phàn và Lưu Giai cãi vả ở đối diện, hoặc là dứt khoát ai cũng không rõ để ý người nào, nhưng bây giờ vừa đúng trái ngược lại.
Hiển nhiên hai người Lưu Giai và Trương Phàn vẫn còn ở thời kỳ trăng mật, giơ tay nhấc chân cũng lộ ra một loại cảm giác ngọt ngào, mà Sở Dĩnh và Lăng Chu lại ngồi rất xa, hai người một câu nói cũng không nói, không biết nên nói gì, không khí kì quái mà lúng túng.
Trương Phàn nhẹ nhàng tằng hắng một cái đánh vỡ yên lặng: "Hôm nay vừa đúng lúc hai người các cậu cũng ở nơi này, cũng coi như chính thức thông báo một tiếng, rốt cuộc sau mười hai năm mình và Giai Giai quen biết, xem vừa mắt rồi, cũng không uổng công các cậu giảng hòa cho bọn mình nhiều năm như vậy, mặc kệ có bao nhiêu chuyện, chúng ta vẫn là bạn học, bạn bè, tri kỷ, những năm tháng thanh xuân kia, vĩnh viễn sẽ không biến mất, cạn chén."
Sở Dĩnh và Lăng Chu không hẹn mà cùng giơ chén lên, những lời này là Trương Phàn nói cho bọn họ nghe, hai người rất rõ ràng, mới vừa uống một ly đi xuống, điện thoại của Sở Dĩnh liền vang lên.
Lưu Giai không khỏi kinh ngạc đập một tiếng: "Không phải là Chu bá vương nhà cậu tìm chứ? Ngàn vạn lần đừng nói ở chỗ này! Mình không đắc tội nổi với anh ta, hơn nữa. . . . . ." Lưu Giai quét mắt qua Lăng Chu, nói thầm trong lòng, máu ghen của Chu Tự Hàn này rất lớn, biết cô sắp xếp cho Sở Dĩnh và Lăng Chu ở cùng một nơi, còn không chém chết tươi cô.
Sở Dĩnh tức giận trợn mắt nhìn Lưu Giai một cái, lấy điện thoại di động ra nhìn một chút, đúng là Chu Tự Hàn, đứng lên đi tới bên cửa sổ nhận: "Làm gì vậy hả?"
Lăng Chu kinh ngạc nhìn Sở Dĩnh nghe điện thoại bên cửa sổ, sắc mặt không nhịn được có chút trắng, tin tưởng không có người thứ hai hiểu rõ những động tác nhỏ của Sở Dĩnh đại biểu cho cái gì hơn anh, đây đã từng là việc anh thích nhất.
Điện thoại di động dính vào bên tai, nghiêng đầu nhìn bên ngoài cửa sổ, một cái tay khác vô ý thức viết chữ ở trên kính, chân phải nâng lên ma sát sàn nhà từng phát từng phát một, trước kia anh thường cầm điện thoại di động len lén mở cửa đi vào, sau đó liền đứng phía sau nhìn cô nói điện thoại, anh thích động tác, giọng nói lúc cô nói chuyện điện thoại, yếu ớt lại lệ thuộc vào, nhưng bây giờ người ở bên kia điện thoại cũng không phải là anh.
/69
|