Chưa tới hai ngày, Tào Ngọc Lâm đã đến phủ đô hộ.
Chiều hôm đó, ngoài nhà có gió lạnh nên cửa thư phòng khép chặt, bốn người ngồi trong phòng.
Tào Ngọc Lâm mặc đồ đen quen thuộc, ngồi một đầu ở bên bàn nhỏ, cách một khoảng bên cạnh là La Tiểu Nghĩa.
Ở đối diện, Phục Đình và Tê Trì ngồi kề vai.
Trên mặt bàn trước mặt bốn người là bản đồ địa hình Du Khê Châu vẽ trên da dê, chính là bản đồ hay dùng trong lúc tác chiến hồi trước.
Nước trà sôi ùng ục, trong phòng ngập mùi trà.
Tê Trì giơ tay gạt cốc trà trước mặt, cảm thấy bầu không khí nặng nề vô cùng.
“Tam ca đoán không sai,” Tào Ngọc Lâm nói: “Kiểm chứng lâu như vậy, mấu chốt khiến Đột Quyết có thể tiến vào từ sau Du Khê Châu đúng là nằm ở phủ đô hộ khác.”
Nàng nói rồi đưa tay chỉ vào một chỗ trên bản đồ.
Vị trí đó nằm đằng sau Du Khê Châu, lấy đường ranh giới dập ghềnh làm phân giới, một bên là Du Khê Châu, là đất Bắc, còn bên kia thuộc về đô hộ phủ giáp giới – phủ đô hộ Thiền Vu.
La Tiểu Nghĩa lập tức chửi: “Mẹ nó, đúng là bọn chúng rồi!”
Trong các phủ Đại đô hộ thì phỉ đô hộ Thiền Vu không lớn lắm, chỉ quản lý vài châu, nhưng toàn dân đều là lính, cũng chẳng phải hạng bình thường, vì đây là nơi chốn ngày trước thiên gia thu xếp cho một nhánh của Đột Quyết.
Trước kia Đột Quyết chia làm hai nhánh, một nhánh đã bị Thái tông hoàng đế đương triều tiêu diệt, bách tính bộ hạ được thu xếp ở tại đây, thành lập nên phủ đô hộ Thiền Vu. Còn nhánh khác thì trở thành Đột Quyết hiện tại.
Nếu tính toán thì bọn họ có huyết thống gần với Đột Quyết hơn so với tộc Bộc Cố, nhưng ngẫm cũng kỳ, bởi hai nhánh đã chia tách nhiều năm, thù hận ngày một sâu, chẳng thể có khả năng hợp tác được. Huống hồ sau nhiều năm quy hàng triều đình, bọn họ cũng đã dung nhập vào các tộc ở biên cương thuộc đương triều, qua lại thân thiết với triều đình, thực sự không còn liên quan gì đến Đột Quyết hiện nay cả.
Nên dù Phục Đình có nghĩ đến trong cuộc chiến lần trước, với cả mọi manh mối đều quy về chỗ họ, nhưng La Tiểu Nghĩa cũng chẳng dám tùy tiện mở miệng chỉ thẳng là họ, lần nào cũng gọi “phủ đô hộ khác” để thay thế, cho đến tận hôm nay khi Tào Ngọc Lâm mất nhiều thời gian để kiểm chứng.
“Bọn chúng bị ngu à?” La Tiểu Nghĩa lại chửi: “Một khi bại lộ là sẽ bị giáng trọng tội, thà rạch ròi với Đột Quyết còn tốt hơn làm trò này!”
Tào Ngọc Lâm sờ món đồ trong tay áo, nói: “Nên có lẽ ý định ban đầu của họ chưa chắc là tạo phản, mà là bị sai khiến, nên mới có thể hợp tác với Đột Quyết.”
Nói đoạn, nàng lấy mấy thứ trong tay áo ra, đẩy tới trước mặt Phục Đình.
Đây là đồ nàng kiếm được lúc dẫn người lẻn vào phủ đô hộ Thiền Vu, hợp đồng bán lại mạch đao, bản vẽ tuyến đường Đột Quyết đi qua từ biên giới, vân vân.
Phục Đình đã có suy tính của mình, số lượng mạch đao tới tay quân đội Đột Quyết không nhiều, vì dù gì phủ đô hộ Thiền Vu cũng không phải là quân tiên phong kháng địch nên không sở hữu nhiều, có lẽ số mạch đao bọn họ cho đi lúc ấy còn ít hơn.
Dưới cùng là ám thư, ghi lại tin tức quan trọng nhất mà nàng đem đến.
Chàng đọc xong, sầm mặt nói: “Xem ra ta đoán đúng rồi.”
Tào Ngọc Lâm nói: “Đây là chỗ khó điều tra nhất, cũng mất nhiều thời gian nhất, bây giờ chỉ có thể kết luận là Đột Quyết đã cấu kết với thế lực trong triều, dùng thế lực này giật dây phủ đô hộ Thiền Vu mở cánh cửa cho Đột Quyết vào.”
La Tiểu Nghĩa nghe Phục Đình bảo ‘đoán trúng rồi’ thì giật thót, lại nghe những lời Tào Ngọc Lâm nói, quả nhiên thế lực Đột Quyết cấu kết có liên quan tới trong triều, hắn thực sự không cam lòng, buột miệng: “Chúng ta thế này là thế nào, đám chó hoang Đột Quyết còn chưa đủ à, liều sống liều chết chiến đấu ở biên cảnh, thế mà hậu phương còn ngáng chân chúng ta! Các tướng sĩ ở Du Khê Châu, những năm qua đã phải nhẫn nhịn biết bao nhiêu, chẳng qua chỉ muốn giết địch báo quốc, muốn tận mắt thấy đất Bắc vực dậy. Cả những cận vệ kia của tam ca nữa, có ai không phải là huynh đệ của chúng ta, kết quả lại bị hại thế này! Đồ chó hoang…” Hắn càng nghĩ càng tức, mắng liên tiếp: “Đồ chó hoang, rặt một đám chó hoang…”
Tào Ngọc Lâm liếc hắn: “Huynh không thể trông cậy mọi người đều như tướng sĩ đất Bắc được, không phải ai trên đời này cũng nghĩ đến quốc gia đại nghĩa, còn có rất nhiều kẻ mê muội vì lợi.”
Tê Trì quay qua nhìn Phục Đình, nàng đã nghe thấy rồi, Đột Quyết có thể cấu kết với thế lực trong triều, bây giờ cục diện trong triều không thể không liên quan, xem ra tình hình còn nghiêm trọng hơn so với tưởng tượng.
Phục Đình nhìn nàng, tay đang đặt trên bàn đưa tới nắm lấy tay nàng.
Không nhẹ không nặng, tựa như muốn nàng yên tâm.
Tào Ngọc Lâm cũng chú ý tới sắc mặt Tê Trì, nói thêm mấy tin tức nhỏ khác đã điều tra được rồi đứng dậy cáo từ, trước khi đi còn nhìn lướt qua La Tiểu Nghĩa.
La Tiểu Nghĩa hiểu ý, dằn cơn giận xuống đứng dậy, ôm quyền với Phục Đình: “Đệ cũng đi đây, đám cẩu Đột Quyết đã tận tâm giở trò, đệ phải vào trong quân một chuyến mới được, không làm phiền tam ca và tẩu tẩu nữa.”
Hai người trước sau đi ra, Phục Đình vừa quay sang nhìn Tê Trì thì nàng đã xáp đến ôm cổ chàng.
Phục Đình đặt tay trên lưng nàng, dùng sức nâng lên ôm nàng ngồi trên người mình.
Nàng vòng tay ôm cổ chàng, áp vào mặt chàng, buồn bã hỏi: “Chàng không lo lắng gì à?”
Sự việc ngày một cam go, dính líu tới chuyện lập trữ, nay còn cả Đột Quyết, nàng có dự cảm trong triều sẽ có thay đổi.
Phục Đình ôm nàng, chạm vào chóp mũi nàng, ngửi được mùi hương thân thuộc thoang thoảng trên người nàng: “Có lo cũng vô ích, bọn chúng đã ra tay rồi, chỉ có thể chặn đầu.” Chàng lại thêm một câu trấn an nàng: “Chí ít là chúng ta đã hiểu được tình hình.”
Tê Trì gật đầu, nghiêng mặt tựa vào vai chàng.
Cứ tưởng đây là chỉ là chuyện trong phủ Quang vương, nào ngờ thì ra bọn họ đều là người trong ván bài.
Cuối cùng nàng vẫn đi cùng chàng trên con đường này.
…
Đi ra khỏi thư phòng, gió càng rét buốt.
Tê Trì ngoái nhìn Phục Đình, chàng đang đứng sau lưng nàng.
“Thế lực trong triều là đến từ ai, chàng có mục tiêu nào không?”
Phục Đình nói: “Ta vẫn chưa chắc chắn, phải đợi thêm tin tức ở kinh đô đã.”
Tê Trì nhớ lại chuyện thánh nhân đã gây ra, cười lạnh: “Chẳng khác gì đang giúp ông ta cả.”
Phục Đình biết nàng đang nói ai, ngữ khí không đổi: “Yên tâm, cuối cùng cũng là giúp chính chúng ta thôi.”
Tê Trì không khỏi nhìn chàng.
Đúng lúc này có cận vệ ở trên hành lang đi tới.
Vừa đến trước mặt đã thấp giọng gọi Đại đô hộ, báo tin vừa nhận được ở kinh đô.
Tê Trì lập tức quay qua nhìn.
Phục Đình nhìn vẻ mặt nàng, tiến tới gần cận vệ hai bước.
Cận vệ lập tức nâng hai tay trình thư lên.
Phục Đình mở ra ngay tại chỗ, đọc xong rồi thì ngoảnh lại nhìn qua, bỗng môi mím chặt.
Tê Trì nhận ra điều bất thường, còn tưởng thế lực liên quan tới trong triều đã bị lộ, bèn hỏi: “Sao vậy?”
Chàng mím môi, nói: “Trên kinh xảy ra chuyện rồi.”
***
Kinh thành xôn xao vì chuyện phế trưởng lập ấu, trên triều cũng trào dâng sóng ngầm.
Kéo dài mãi đến bây giờ vẫn không có kết quả, hoàng tử út không khỏi bệnh, trái lại đã qua đời.
Thánh nhân đau đớn khôn nguôi, cộng thêm lời đồn trong cung lại nổi lên bốn phía, nghi ngờ trưởng tử bất mãn âm thầm bố trí sát hại, trong cơn thịnh nộ đã chất vấn.
Ở trên điện trưởng tử kêu oan, oán hận chất chứa nhiều năm bùng nổ, sinh ra tranh chấp với thánh nhân, đập đầu vào cột chết tại chỗ.
Chỉ trong thời gian ngắn mà thánh nhân mất đi hai người con, quốc gia mất đi thái tử.
Chuyện lớn thế này, nhân đó mà nổi loạn thì chẳng còn gì hợp bằng.
Nhưng dẫu sao cũng đã cách xa Trung Nguyên, đất Bắc ở biên cương cũng không cảm nhận được, trong phủ đô hộ vô cùng tĩnh mịch.
Ngoại trừ Phục Đình lúc ấy đốt thư xong rồi lập tức ra phủ, thì những việc khác gần như không thay đổi.
Đến buổi chiều, Tê Trì ngồi trong phòng đọc hết thư báo bình an Tân Lộ gửi từ phủ Quang vương đến, lại đọc thư Lý Nghiên mới viết gửi tới, rồi nhìn ra ngoài khung cửa.
Ở phương Nam xa xôi. vòm trời ở hướng Trung Nguyên nặng nề âm u, thái dương âm trầm như chẳng thể ló dạng nổi, tô điểm viền trắng cho những đám mây chồng nhau, trĩu nặng như mực.
Nàng không biết liệu có phải bây giờ ở trong cung Trường An cũng thế này hay không.
“Bất hạnh của quốc gia.” Nàng châm biếm một câu.
Trước đây chỉ có thiên gia khiến người khác tuyệt hậu, còn bây giờ lại đến lượt chính ông ta.
Không biết đây có được xem là báo ứng của ông ta không.
Thu Sương đứng một bên, cẩn thận nhìn trái phải, thấy cửa phòng đã đóng thì mới thấp giọng bẩm báo: “Gia chủ, theo như tin tức trong cửa tiệm ở Trường An đưa đến thì chuyện chỉ vừa xảy ra, gần đây có rất nhiều quý nhân ra vào Trường An, chủ tiệm đã điều tra, bọn họ đều vào trong cung.”
“Cũng chẳng lạ,” Tê Trì suy nghĩ, đoạn nói: “Chắc hẳn là vì chuyện lập trữ rồi.”
Nàng lại nghĩ sâu xa, bỗng cảm thấy lo lắng, ngón tay gõ nhẹ lên bệ cửa.
Với tình hình này thì tất sẽ phân tranh, cũng không nói là không ảnh hưởng đến A Nghiên, ngộ nhỡ lúc này thánh nhân lại cảm thấy cậu uy hiếp thì thực khó.
Bên cạnh có tiếng bước chân vội vã, nàng ngoái đầu nhìn ra ngoài, Phục Đình đã trở về đứng ngoài cửa.
Chàng mặc quân phục, đi sát sau lưng chàng là La Tiểu Nghĩa.
…
“Tam ca, kế hoãn binh sao lại hoãn ra tình hình này thế?” La Tiểu Nghĩa đi theo Phục Đình, vừa đi vừa hỏi.
Mới đầu hắn rất tức giận vì tin tức Tào Ngọc Lâm đem về, mấy ngày liền không có chỗ phát tiết, nhưng nay bỗng nghe thay đổi lớn như thế thì quên khuấy luôn cả cơn giận.
“Sao đệ không đi mà hỏi thánh nhân.” Phục Đình chẳng buồn ngoái lui.
La Tiểu Nghĩa bị chặn họng, lại không tìm được lời để tiếp.
Nhưng nghĩ kỹ thì cũng thế, bây giờ tình hình trông có vẻ đột ngột, nhưng về mấu chốt thì đúng là có liên quan đến việc làm của thánh nhân.
Chỉ có thể cảm thán, thân ở vị trí cao mà lại nhìn chẳng rõ.
Phục Đình đi tới khúc rẽ, nhét roi ngựa vào bên hông, xoay người dừng lại, dặn: “Theo dõi động tĩnh của phủ Quang vương, phải bẩm báo liên tục, bảo Tào Ngọc Lâm cho người giám sát động tĩnh của phủ đô hộ Thiền Vu.”
La Tiểu Nghĩa đáp một tiếng, quay gót rời đi.
Đi qua chỗ ngoặt, Tê Trì đang đứng chờ chàng cạnh cột trụ, tay áo giao nhau, trên người mặc váy dài chạm đất, cạp váy cao ôm thắt lưng mảnh khảnh, khuỷu tay khoác dải lụa, bay bay theo chiều gió trước hành lang.
Phục Đình đi tới, bỗng chẳng biết nói gì, nắm lấy cánh tay nàng, lạnh quá: “Về thôi.”
Tê Trì nắm ngược lại tay chàng: “Sao chàng không nói với thiếp chuyện hiện tại?”
Chàng mỉm cười: “Có gì đáng để nói đâu, dù là thiên gia đẩy mình vào đường cùng, ta cũng sẽ không để nàng phải vào tuyệt cảnh.”
Vốn dĩ Tê Trì không muốn nhắc đến, nàng là muốn đến hỏi tình hình của chàng, thuận tiện nói cho chàng biết tin tức mình nhận được, nhưng giờ lại lặng yên trước câu nói này của chàng.
Chỉ có ngón tay tự giác động đậy, từng ngón từng ngón luồn qua tay chàng, đan vào nhau nắm lấy, chạm đến vết chai do tập võ trong lòng bàn tay chàng.
Phục Đình nhìn nàng, cảm nhận được sự vô lo trong động tác nhỏ ấy của nàng.
Tê Trì ngước mắt lên, nói nhỏ: “Bị chàng cắt ngang, thiếp cũng chẳng biết nên nói gì nữa.”
Đúng là bây giờ thiên gia bây giờ đã tự đẩy mình vào đường cùng, nhưng có chàng đây, nàng mãi mãi sẽ không bước vào tuyệt cảnh.
Chiều hôm đó, ngoài nhà có gió lạnh nên cửa thư phòng khép chặt, bốn người ngồi trong phòng.
Tào Ngọc Lâm mặc đồ đen quen thuộc, ngồi một đầu ở bên bàn nhỏ, cách một khoảng bên cạnh là La Tiểu Nghĩa.
Ở đối diện, Phục Đình và Tê Trì ngồi kề vai.
Trên mặt bàn trước mặt bốn người là bản đồ địa hình Du Khê Châu vẽ trên da dê, chính là bản đồ hay dùng trong lúc tác chiến hồi trước.
Nước trà sôi ùng ục, trong phòng ngập mùi trà.
Tê Trì giơ tay gạt cốc trà trước mặt, cảm thấy bầu không khí nặng nề vô cùng.
“Tam ca đoán không sai,” Tào Ngọc Lâm nói: “Kiểm chứng lâu như vậy, mấu chốt khiến Đột Quyết có thể tiến vào từ sau Du Khê Châu đúng là nằm ở phủ đô hộ khác.”
Nàng nói rồi đưa tay chỉ vào một chỗ trên bản đồ.
Vị trí đó nằm đằng sau Du Khê Châu, lấy đường ranh giới dập ghềnh làm phân giới, một bên là Du Khê Châu, là đất Bắc, còn bên kia thuộc về đô hộ phủ giáp giới – phủ đô hộ Thiền Vu.
La Tiểu Nghĩa lập tức chửi: “Mẹ nó, đúng là bọn chúng rồi!”
Trong các phủ Đại đô hộ thì phỉ đô hộ Thiền Vu không lớn lắm, chỉ quản lý vài châu, nhưng toàn dân đều là lính, cũng chẳng phải hạng bình thường, vì đây là nơi chốn ngày trước thiên gia thu xếp cho một nhánh của Đột Quyết.
Trước kia Đột Quyết chia làm hai nhánh, một nhánh đã bị Thái tông hoàng đế đương triều tiêu diệt, bách tính bộ hạ được thu xếp ở tại đây, thành lập nên phủ đô hộ Thiền Vu. Còn nhánh khác thì trở thành Đột Quyết hiện tại.
Nếu tính toán thì bọn họ có huyết thống gần với Đột Quyết hơn so với tộc Bộc Cố, nhưng ngẫm cũng kỳ, bởi hai nhánh đã chia tách nhiều năm, thù hận ngày một sâu, chẳng thể có khả năng hợp tác được. Huống hồ sau nhiều năm quy hàng triều đình, bọn họ cũng đã dung nhập vào các tộc ở biên cương thuộc đương triều, qua lại thân thiết với triều đình, thực sự không còn liên quan gì đến Đột Quyết hiện nay cả.
Nên dù Phục Đình có nghĩ đến trong cuộc chiến lần trước, với cả mọi manh mối đều quy về chỗ họ, nhưng La Tiểu Nghĩa cũng chẳng dám tùy tiện mở miệng chỉ thẳng là họ, lần nào cũng gọi “phủ đô hộ khác” để thay thế, cho đến tận hôm nay khi Tào Ngọc Lâm mất nhiều thời gian để kiểm chứng.
“Bọn chúng bị ngu à?” La Tiểu Nghĩa lại chửi: “Một khi bại lộ là sẽ bị giáng trọng tội, thà rạch ròi với Đột Quyết còn tốt hơn làm trò này!”
Tào Ngọc Lâm sờ món đồ trong tay áo, nói: “Nên có lẽ ý định ban đầu của họ chưa chắc là tạo phản, mà là bị sai khiến, nên mới có thể hợp tác với Đột Quyết.”
Nói đoạn, nàng lấy mấy thứ trong tay áo ra, đẩy tới trước mặt Phục Đình.
Đây là đồ nàng kiếm được lúc dẫn người lẻn vào phủ đô hộ Thiền Vu, hợp đồng bán lại mạch đao, bản vẽ tuyến đường Đột Quyết đi qua từ biên giới, vân vân.
Phục Đình đã có suy tính của mình, số lượng mạch đao tới tay quân đội Đột Quyết không nhiều, vì dù gì phủ đô hộ Thiền Vu cũng không phải là quân tiên phong kháng địch nên không sở hữu nhiều, có lẽ số mạch đao bọn họ cho đi lúc ấy còn ít hơn.
Dưới cùng là ám thư, ghi lại tin tức quan trọng nhất mà nàng đem đến.
Chàng đọc xong, sầm mặt nói: “Xem ra ta đoán đúng rồi.”
Tào Ngọc Lâm nói: “Đây là chỗ khó điều tra nhất, cũng mất nhiều thời gian nhất, bây giờ chỉ có thể kết luận là Đột Quyết đã cấu kết với thế lực trong triều, dùng thế lực này giật dây phủ đô hộ Thiền Vu mở cánh cửa cho Đột Quyết vào.”
La Tiểu Nghĩa nghe Phục Đình bảo ‘đoán trúng rồi’ thì giật thót, lại nghe những lời Tào Ngọc Lâm nói, quả nhiên thế lực Đột Quyết cấu kết có liên quan tới trong triều, hắn thực sự không cam lòng, buột miệng: “Chúng ta thế này là thế nào, đám chó hoang Đột Quyết còn chưa đủ à, liều sống liều chết chiến đấu ở biên cảnh, thế mà hậu phương còn ngáng chân chúng ta! Các tướng sĩ ở Du Khê Châu, những năm qua đã phải nhẫn nhịn biết bao nhiêu, chẳng qua chỉ muốn giết địch báo quốc, muốn tận mắt thấy đất Bắc vực dậy. Cả những cận vệ kia của tam ca nữa, có ai không phải là huynh đệ của chúng ta, kết quả lại bị hại thế này! Đồ chó hoang…” Hắn càng nghĩ càng tức, mắng liên tiếp: “Đồ chó hoang, rặt một đám chó hoang…”
Tào Ngọc Lâm liếc hắn: “Huynh không thể trông cậy mọi người đều như tướng sĩ đất Bắc được, không phải ai trên đời này cũng nghĩ đến quốc gia đại nghĩa, còn có rất nhiều kẻ mê muội vì lợi.”
Tê Trì quay qua nhìn Phục Đình, nàng đã nghe thấy rồi, Đột Quyết có thể cấu kết với thế lực trong triều, bây giờ cục diện trong triều không thể không liên quan, xem ra tình hình còn nghiêm trọng hơn so với tưởng tượng.
Phục Đình nhìn nàng, tay đang đặt trên bàn đưa tới nắm lấy tay nàng.
Không nhẹ không nặng, tựa như muốn nàng yên tâm.
Tào Ngọc Lâm cũng chú ý tới sắc mặt Tê Trì, nói thêm mấy tin tức nhỏ khác đã điều tra được rồi đứng dậy cáo từ, trước khi đi còn nhìn lướt qua La Tiểu Nghĩa.
La Tiểu Nghĩa hiểu ý, dằn cơn giận xuống đứng dậy, ôm quyền với Phục Đình: “Đệ cũng đi đây, đám cẩu Đột Quyết đã tận tâm giở trò, đệ phải vào trong quân một chuyến mới được, không làm phiền tam ca và tẩu tẩu nữa.”
Hai người trước sau đi ra, Phục Đình vừa quay sang nhìn Tê Trì thì nàng đã xáp đến ôm cổ chàng.
Phục Đình đặt tay trên lưng nàng, dùng sức nâng lên ôm nàng ngồi trên người mình.
Nàng vòng tay ôm cổ chàng, áp vào mặt chàng, buồn bã hỏi: “Chàng không lo lắng gì à?”
Sự việc ngày một cam go, dính líu tới chuyện lập trữ, nay còn cả Đột Quyết, nàng có dự cảm trong triều sẽ có thay đổi.
Phục Đình ôm nàng, chạm vào chóp mũi nàng, ngửi được mùi hương thân thuộc thoang thoảng trên người nàng: “Có lo cũng vô ích, bọn chúng đã ra tay rồi, chỉ có thể chặn đầu.” Chàng lại thêm một câu trấn an nàng: “Chí ít là chúng ta đã hiểu được tình hình.”
Tê Trì gật đầu, nghiêng mặt tựa vào vai chàng.
Cứ tưởng đây là chỉ là chuyện trong phủ Quang vương, nào ngờ thì ra bọn họ đều là người trong ván bài.
Cuối cùng nàng vẫn đi cùng chàng trên con đường này.
…
Đi ra khỏi thư phòng, gió càng rét buốt.
Tê Trì ngoái nhìn Phục Đình, chàng đang đứng sau lưng nàng.
“Thế lực trong triều là đến từ ai, chàng có mục tiêu nào không?”
Phục Đình nói: “Ta vẫn chưa chắc chắn, phải đợi thêm tin tức ở kinh đô đã.”
Tê Trì nhớ lại chuyện thánh nhân đã gây ra, cười lạnh: “Chẳng khác gì đang giúp ông ta cả.”
Phục Đình biết nàng đang nói ai, ngữ khí không đổi: “Yên tâm, cuối cùng cũng là giúp chính chúng ta thôi.”
Tê Trì không khỏi nhìn chàng.
Đúng lúc này có cận vệ ở trên hành lang đi tới.
Vừa đến trước mặt đã thấp giọng gọi Đại đô hộ, báo tin vừa nhận được ở kinh đô.
Tê Trì lập tức quay qua nhìn.
Phục Đình nhìn vẻ mặt nàng, tiến tới gần cận vệ hai bước.
Cận vệ lập tức nâng hai tay trình thư lên.
Phục Đình mở ra ngay tại chỗ, đọc xong rồi thì ngoảnh lại nhìn qua, bỗng môi mím chặt.
Tê Trì nhận ra điều bất thường, còn tưởng thế lực liên quan tới trong triều đã bị lộ, bèn hỏi: “Sao vậy?”
Chàng mím môi, nói: “Trên kinh xảy ra chuyện rồi.”
***
Kinh thành xôn xao vì chuyện phế trưởng lập ấu, trên triều cũng trào dâng sóng ngầm.
Kéo dài mãi đến bây giờ vẫn không có kết quả, hoàng tử út không khỏi bệnh, trái lại đã qua đời.
Thánh nhân đau đớn khôn nguôi, cộng thêm lời đồn trong cung lại nổi lên bốn phía, nghi ngờ trưởng tử bất mãn âm thầm bố trí sát hại, trong cơn thịnh nộ đã chất vấn.
Ở trên điện trưởng tử kêu oan, oán hận chất chứa nhiều năm bùng nổ, sinh ra tranh chấp với thánh nhân, đập đầu vào cột chết tại chỗ.
Chỉ trong thời gian ngắn mà thánh nhân mất đi hai người con, quốc gia mất đi thái tử.
Chuyện lớn thế này, nhân đó mà nổi loạn thì chẳng còn gì hợp bằng.
Nhưng dẫu sao cũng đã cách xa Trung Nguyên, đất Bắc ở biên cương cũng không cảm nhận được, trong phủ đô hộ vô cùng tĩnh mịch.
Ngoại trừ Phục Đình lúc ấy đốt thư xong rồi lập tức ra phủ, thì những việc khác gần như không thay đổi.
Đến buổi chiều, Tê Trì ngồi trong phòng đọc hết thư báo bình an Tân Lộ gửi từ phủ Quang vương đến, lại đọc thư Lý Nghiên mới viết gửi tới, rồi nhìn ra ngoài khung cửa.
Ở phương Nam xa xôi. vòm trời ở hướng Trung Nguyên nặng nề âm u, thái dương âm trầm như chẳng thể ló dạng nổi, tô điểm viền trắng cho những đám mây chồng nhau, trĩu nặng như mực.
Nàng không biết liệu có phải bây giờ ở trong cung Trường An cũng thế này hay không.
“Bất hạnh của quốc gia.” Nàng châm biếm một câu.
Trước đây chỉ có thiên gia khiến người khác tuyệt hậu, còn bây giờ lại đến lượt chính ông ta.
Không biết đây có được xem là báo ứng của ông ta không.
Thu Sương đứng một bên, cẩn thận nhìn trái phải, thấy cửa phòng đã đóng thì mới thấp giọng bẩm báo: “Gia chủ, theo như tin tức trong cửa tiệm ở Trường An đưa đến thì chuyện chỉ vừa xảy ra, gần đây có rất nhiều quý nhân ra vào Trường An, chủ tiệm đã điều tra, bọn họ đều vào trong cung.”
“Cũng chẳng lạ,” Tê Trì suy nghĩ, đoạn nói: “Chắc hẳn là vì chuyện lập trữ rồi.”
Nàng lại nghĩ sâu xa, bỗng cảm thấy lo lắng, ngón tay gõ nhẹ lên bệ cửa.
Với tình hình này thì tất sẽ phân tranh, cũng không nói là không ảnh hưởng đến A Nghiên, ngộ nhỡ lúc này thánh nhân lại cảm thấy cậu uy hiếp thì thực khó.
Bên cạnh có tiếng bước chân vội vã, nàng ngoái đầu nhìn ra ngoài, Phục Đình đã trở về đứng ngoài cửa.
Chàng mặc quân phục, đi sát sau lưng chàng là La Tiểu Nghĩa.
…
“Tam ca, kế hoãn binh sao lại hoãn ra tình hình này thế?” La Tiểu Nghĩa đi theo Phục Đình, vừa đi vừa hỏi.
Mới đầu hắn rất tức giận vì tin tức Tào Ngọc Lâm đem về, mấy ngày liền không có chỗ phát tiết, nhưng nay bỗng nghe thay đổi lớn như thế thì quên khuấy luôn cả cơn giận.
“Sao đệ không đi mà hỏi thánh nhân.” Phục Đình chẳng buồn ngoái lui.
La Tiểu Nghĩa bị chặn họng, lại không tìm được lời để tiếp.
Nhưng nghĩ kỹ thì cũng thế, bây giờ tình hình trông có vẻ đột ngột, nhưng về mấu chốt thì đúng là có liên quan đến việc làm của thánh nhân.
Chỉ có thể cảm thán, thân ở vị trí cao mà lại nhìn chẳng rõ.
Phục Đình đi tới khúc rẽ, nhét roi ngựa vào bên hông, xoay người dừng lại, dặn: “Theo dõi động tĩnh của phủ Quang vương, phải bẩm báo liên tục, bảo Tào Ngọc Lâm cho người giám sát động tĩnh của phủ đô hộ Thiền Vu.”
La Tiểu Nghĩa đáp một tiếng, quay gót rời đi.
Đi qua chỗ ngoặt, Tê Trì đang đứng chờ chàng cạnh cột trụ, tay áo giao nhau, trên người mặc váy dài chạm đất, cạp váy cao ôm thắt lưng mảnh khảnh, khuỷu tay khoác dải lụa, bay bay theo chiều gió trước hành lang.
Phục Đình đi tới, bỗng chẳng biết nói gì, nắm lấy cánh tay nàng, lạnh quá: “Về thôi.”
Tê Trì nắm ngược lại tay chàng: “Sao chàng không nói với thiếp chuyện hiện tại?”
Chàng mỉm cười: “Có gì đáng để nói đâu, dù là thiên gia đẩy mình vào đường cùng, ta cũng sẽ không để nàng phải vào tuyệt cảnh.”
Vốn dĩ Tê Trì không muốn nhắc đến, nàng là muốn đến hỏi tình hình của chàng, thuận tiện nói cho chàng biết tin tức mình nhận được, nhưng giờ lại lặng yên trước câu nói này của chàng.
Chỉ có ngón tay tự giác động đậy, từng ngón từng ngón luồn qua tay chàng, đan vào nhau nắm lấy, chạm đến vết chai do tập võ trong lòng bàn tay chàng.
Phục Đình nhìn nàng, cảm nhận được sự vô lo trong động tác nhỏ ấy của nàng.
Tê Trì ngước mắt lên, nói nhỏ: “Bị chàng cắt ngang, thiếp cũng chẳng biết nên nói gì nữa.”
Đúng là bây giờ thiên gia bây giờ đã tự đẩy mình vào đường cùng, nhưng có chàng đây, nàng mãi mãi sẽ không bước vào tuyệt cảnh.
/100
|