Khi Thu Sương đem ấn tín riêng của Quang vương tới trả cho Tê Trì, đúng lúc trông thấy Đại đô hộ đi ra khỏi phòng, trong tay còn bế Chiếm Nhi.
Nàng vội lui ra nhường đường, chỉ thấy Đại đô hộ đi thẳng ra ngoài.
Đợi người đi xa rồi, nàng ta mới bước vào trong, thấy Tê Trì đứng bên khung cửa sổ trông ra ngoài.
“Gia chủ, Đại đô hộ như thế…”
“Chàng đi rồi.” Tê Trì nhìn bên ngoài, không động đậy.
Ở ngoài kia ngựa hí tiếng dài, Phục Đình ngồi lên lưng ngựa, nhìn về phía nàng rồi quay đầu đi, bóng dáng dần dần khuất khỏi tầm mắt.
Chiếm Nhi nằm trong lòng nhũ mẫu trên xe.
Thu Sương ngạc nhiên, lại không biết phải nói gì.
Tới khi cả đội ngũ đã rời đi, Tê Trì ngước mắt nhìn lá cờ bay phấp phới trên quan dịch, trên đó viết: quan dịch đường Hoài Nam.
Ở tuyến đường Hoài Nam có rất nhiều quan dịch, nhưng nơi đây là chỗ bọn họ chia tay.
Nàng không ngoái đầu, chỉ vươn tay ra.
Lúc này Thu Sương mới sực tỉnh, vội đặt ấn tín vào tay nàng.
Tê Trì thu về, ngón tay nắm lại, cảm giác ôm Chiếm Nhi trong lòng sắp biến mất.
Sau đó bàn tay kia luồn vào trong áo, lấy một cuốn sổ ra đưa cho Thu Sương: “Giao cho thương đội đi chuẩn bị, xong xuôi thì đốt cuốn sách này đi.”
Thu Sương mở ra xem, kinh hãi trợn tròn mắt, thậm chí còn nhìn ra cửa một cái, run run thấp giọng: “Sao gia chủ lại muốn thương đội mua những thứ này… Mấy thứ này, mấy thứ này là trọng tội đấy ạ.”
“Thế thì sao?” Tê Trì bật cười, nhớ đến Phục Đình và Chiếm Nhi vừa rời đi, nàng nói nhỏ: “Phủ Quang vương bây giờ còn cần gì sợ ai?”
…
Phục Đình đi được nửa đường, bỗng có người đưa thư giục ngựa phi từ Lạc Dương tới đưa tin.
Chàng ghìm ngựa dừng lại, nhận lấy thư, đọc xong thì hạ lệnh chờ tại chỗ.
Gần đây chỉ có thôn quách, không thể dừng chân được, mà trước mặt chỉ có một vùng đất không bằng phẳng cho lắm, thế nên đành phải chờ tại chỗ.
Ban đầu mọi người chẳng được dừng chân, nay vừa hay có thể nghỉ ngơi dưỡng sức.
Phục Đình vừa xuống ngựa thì nghe thấy Chiếm Nhi khóc, nhũ mẫu ở trong xe phải dỗ liên tục.
Xưa nay nhóc con rất ngoan, bình thường đâu có khóc nhiều.
Chàng bảo hộ vệ: “Ôm tới đây.”
Một cận vệ lập tức đi truyền lời, nhũ mẫu nghe thế thì thất kinh, còn tưởng Đại đô hộ chê bà không chăm sóc chu đáo, vén màn xe lên, nơm nớp giao đứa trẻ.
Cận vệ ôm Chiếm Nhi tới, Phục Đình nhận lấy, lúc này cu cậu đã thôi khóc, chỉ là vẫn còn sụt sịt.
Phục Đình giơ ngón cái lau nước mắt trên mặt con, tính nói “nam tử hán khóc cái gì”, nhưng lại nghĩ dẫu gì vẫn còn nhỏ, thế là vỗ vào lưng con trai, ôm cu cậu đi tới dưới bóng cây gần đó.
Mặt trời chói chang nhưng nắng chẳng gắt.
Các cận vệ đi theo Phục Đình đã lâu, hiểu rất rõ bản tính uy nghiêm của chàng, đã bao giờ thấy chàng chăm sóc trẻ nít lần nào, thế là cả đám đưa mắt nhìn nhau, rồi coi như không thấy gì.
Đợi khoảng ba canh giờ, từ xa có vó ngựa rầm rập.
Một người cưỡi ngựa phóng vụt tới.
Người trên lưng ngựa nhảy xuống, vừa mở miệng đã gọi: “Tam ca!”
Chính là La Tiểu Nghĩa, đã vào Trung Nguyên nên chỉ mặc y phục Hồ bình thường, mới nhìn qua suýt không nhận ra là tướng quân.
Phục Đình ôm Chiếm Nhi đi ra: “Sao đệ lại đến đây?”
Người đưa tin vừa rồi tới chính là để đưa tin nói hắn đã tới, đang tìm bọn họ.
La Tiểu Nghĩa đuổi đến cũng thật khéo, cấp tốc chạy tới Lạc Dương thì đúng lúc bọn họ rời đi, mà chẳng biết là đã đi đường nào, đành phải nhờ người hỗ trợ đưa tin, còn mình tự chạy đến.
Cũng may đuổi theo đúng đường.
“Thì đệ tính tiếp ứng A Thuyền như huynh đã dặn, nhưng nàng ấy bảo có tin tức muốn đích thân nói với huynh.” La Tiểu Nghĩa ngượng ngùng, thực ra cũng biết chắc chắn Tào Ngọc Lâm cảm thấy tin tức quan trọng, song nói như thế lại có vẻ mình không được Tào Ngọc Lâm tin tưởng, “Đệ cảm thấy tình hình không đúng, con có chuyện khác muốn nói với tam ca.”
“Chuyện gì?” Phục Đình hỏi.
La Tiểu Nghĩa xán tới, nói nhỏ: “Mới đây trong phủ Hãn Hải phát hiện ra thêm mấy kẻ lén lút, vì không phải người Đột Quyết nên đệ không động tới chúng…”
“Lại tới kiểm tra nàng ấy?”
“Không phải.” La Tiểu Nghĩa lắc đầu, biết chàng đang nói chuyện điều tra tiền bạc, bèn bảo: “Không phải điều tra tẩu tẩu. Thân phận đó của tẩu, nếu không phải hồi trước chính tẩu ấy tự lộ chân tướng với chúng ta thì chưa chắc chúng ta đã tra ra, thế thì người khác làm gì tra được. Lần này là điều tra về thế tử.”
Hắn tỉ mỉ kể, nhóm kia có khoảng ba bốn người Trung Nguyên, hễ là người và chuyện có liên quan tới Lý Nghiên là đều bị điều tra hết, ngay cả thầy giáo từng dạy Lý Nghiên ở trong phủ đô hộ cũng không bỏ qua.
Phục Đình nặng mặt: “Sau đó thì sao?”
“Đệ đã… với chúng.” La Tiểu Nghĩa làm động tác cắt cổ.
Cách cũ, nhưng rất dứt khoát.
Để bảo vệ thân phận kinh doanh ngầm của tẩu tẩu, điều tra được nửa lập tức xóa sạch, dĩ nhiên thế tử liên quan đến tẩu tẩu nhà hắn cũng cứ thế mà làm.
Có điều, hắn lặng lẽ bổ sung một câu: “Chỉ là không biết vì sao lại điều tra thế tử, cậu ta cũng chỉ là một đứa trẻ, một mình theo tẩu tẩu đến đất Bắc không khác gì kẻ ăn nhờ ở đậu, không hiểu còn làm gai mắt ai được đây?”
Phục Đình không để lộ sắc mặt và cũng không trả lời, chỉ gật đầu: “Được rồi.”
Có lẽ thánh nhân muốn đổi biện pháp. Nhưng đến lần nào thì chặt đứt lần ấy, cũng tiện cho họ cắt đứt con đường này.
La Tiểu Nghĩa nghe thế thì yên tâm, chứng minh mình không làm sai, lúc này mới thả lỏng nhìn Chiếm Nhi trong lòng chàng, rồi lại ngó trái dòm phải: “Tẩu tẩu đâu, thế tử nữa? Sao tam ca lại bồng con vậy?”
Phục Đình nói: “Đã về Quang Châu rồi.”
Hắn ngẩn ra: “Là sao, tam ca và tẩu tẩu cãi nhau hả?”
Cãi nhau tới mức về nhà mẹ luôn?
Phục Đình lườm hắn, sực nhớ đến túi gấm kia.
Thực ra chàng không muốn chia tay nhau lúc này, Tê Trì nói: khi chàng thấy nó thì sẽ hiểu, thiếp sẽ cho chàng một câu trả lời.
Lúc đó chàng mới gật đầu.
Chàng nhìn xuống Chiếm Nhi vẫn đang dẩu môi trong lòng, vừa rời đi đã khóc, chắc là cũng nhớ nàng.
“Ôm đi.” Chàng đưa Chiếm Nhi cho La Tiểu Nghĩa.
La Tiểu Nghĩa chà hai tay vào bên hông rồi đưa ra ôm.
Thế mà Chiếm Nhi cứ gục vào vai Phục Đình.
So với Tê Trì, đúng là cu cậu không quấn Phục Đình lắm, nhưng so với La Tiểu Nghĩa thì hiện tại chàng là người gần gũi nhất, khó trách cu cậu phản ứng như vậy.
Phục Đình vỗ vào lưng con, vẫn giao con cho La Tiểu Nghĩa.
La Tiểu Nghĩa cũng nhanh trí, vừa bế đã lập tức dỗ dành: “Cháu ngoan nào, chú đưa cháu sang bên chơi nhé.” Vừa nói vừa đi tới dưới bóng cây.
Phục Đình đi ra hai bước, lấy túi gấm ở trong ngực ra.
Mở ra, bên trong là một xấp giấy, nhiều tới mức khó đếm nổi, chàng càng nhìn thì ánh mắt càng tối lại, cho tới khi xem xong tờ cuối cùng, tay chàng siết chặt, xoay người rời đi: “Quay về quan dịch!”
La Tiểu Nghĩa kinh hãi, ngoái đầu trông lại, vội ôm Chiếm Nhi đi tới.
Nhũ mẫu đã nhanh nhẹn chạy tới, đón lấy đứa trẻ đi vào xe.
Người lên ngựa thì lại lên ngựa, người về xe cũng đã lên xe, lập tức đội ngũ quay đầu, dọc theo đường cũ đi về quan dịch lúc trước.
…
Không biết bao lâu trôi qua, trong tầm mắt xuất hiện lá cờ phần phật của quan dịch đường Hoài Nam.
Phục Đình một người một ngựa, quất roi ngựa phi nhanh tới.
Các quan dịch vừa đưa tiễn một nhóm khách quý rời đi, đang còn quét dọn, thấy chàng xông tới thì sợ hết hồn, phát hiện thì ra là Đại đô hộ vừa rời đi, vội lật đật làm lễ.
Phục Đình xuống ngựa, đi thẳng vào trong.
Đi tới trước căn phòng vừa nãy, đẩy cửa ra, nhưng bên trong đã trống trơn.
Chàng nắm chặt roi ngựa, xoay bước quay về, vừa vào sân đã hỏi: “Người ở đây đâu rồi?”
Một quan dịch dè dặt đáp: “Đại đô hộ đang hỏi huyện chủ Thanh Lưu ạ? Huyện chủ đã rời đi rồi.”
Phục Đình cắn răng, phóng mình lên ngựa tức tốc lao đi.
La Tiểu Nghĩa vừa mới theo đội ngũ dừng lại trước quan dịch thì lại thấy chàng lên đường, kinh ngạc tới mức không nói ra lời.
***
Cách quan dịch mấy chục dặm, trong một quán trà nhỏ, đại đội nhân mã đi qua tạm thời nghỉ chân ở đây.
Trời đã tối, quán trà cũng đã đóng cửa không tiếp khách.
Ở cửa có dựng lều gỗ, dưới lều có bàn ghế làm từ gỗ thô, nhưng không có đèn.
Lý Nghiên ngồi trên ghế, nhìn sang đối diện, thấp giọng hỏi: “Vì sao cô lại bảo dượng đi vậy, ngay tới Chiếm Nhi cũng để dượng đưa đi, có phải là có chuyện gì rồi không?”
Tê Trì khép chéo áo khoác lại, xoay mặt về phía cậu: “Cô đã nói với cháu rồi, cháu còn chưa lấy được tước Quang vương thì phải dự trù tình hình xấu nhất. Nay cháu đã thành cái gai trong mắt thiên gia, đâm vào trong thịt, chỉ có nhổ đi mới thống khoái nổi, có lẽ cả cô cũng vậy.”
Lý Nghiên lạnh lòng, nắm lấy vạt áo.
Thật ra cậu cũng đã phát giác, từ lúc cô nói những câu đó trong bữa tiệc đưa tiễn là đã cảm nhận được, chỉ là không dám nghĩ sâu, thì ra cuối cùng sự thật là vậy.
“Cô đang muốn nói với cháu,” Tê Trì bình tĩnh nói: “Trong tối không được nữa, có lẽ thiên gia không muốn giở lại bài cũ, nay để cháu quay về thái ấp chắc là muốn dùng thủ đoạn ngoài sáng. Ví dụ như điều tra chuyện của cháu, tạo ra lỗi sai giả cho cháu, thậm chí là tội ác nào đó, cuối cùng có thể quang minh chính đại xử lý cháu, sau đó rút phiên về.”
“Dĩ nhiên,” Nàng nói thêm: “Có lẽ còn có những cách khác, bảo cháu đợi lệnh cũng chỉ là một cách nói đường đường chính chính mà thôi.”
Lý Nghiên không nhúc nhích, như đang dần dần tiếp nạp những lời này, lúc lên tiếng thì ngay tới âm thanh cũng thay đổi: “Nên cô mới cố ý…”
Tê Trì nói: “Bây giờ cô chỉ muốn bảo vệ cháu.”
Lý Nghiên không nói ra, im lặng nuốt câu kế tiếp vào bụng, một lúc sau mới hỏi: “Dượng có biết những chuyện này không ạ?”
Tê Trì bỗng im lặng, trong bóng tối tù mù không nhìn rõ vẻ mặt, một lúc sau Tê Trì mới nói: “A Nghiên, dượng cháu là anh hùng đất Bắc, mà em trai cháu còn quá nhỏ.”
Dẫu đáp một đằng, nhưng Lý Nghiên vẫn nặng nề gật đầu: “Cháu hiểu rồi ạ.”
Tại trước mặt thiên gia, có lẽ làm gì cũng bị gán tội tặc tử phản thần, nay đất Bắc đều do dượng cậu chèo chống, Chiếm Nhi lại chẳng hiểu chuyện, thì sao có thể bị kéo vào được.
Cậu còn muốn nói nữa, nhưng bị Tê Trì ngắt lời: “Đợi bao giờ về vương phủ, cô sẽ nói cháu biết nguyên do.”
Có vẻ rất mệt nên nàng không muốn nói thêm.
Nghỉ ngơi lấy sức một lúc, vì lý do an toàn nên vừa lên ngựa là phải tiếp tục lên đường ngay.
Lý Nghiên đứng dậy, bước chân loạng choạng, đi mấy bước mới vững.
Tê Trì ra khỏi lều, Tân Lộ chạy tới đỡ: “Gia chủ, người ở lại nghe ngóng động tĩnh đã đến, nói chính mắt thấy Đại đô hộ quay về quan dịch cũ, hình như Đại đô hộ còn đuổi theo tới đây.”
Nàng ngẩn ra, bước chân gấp gáp, nhưng đi không bao xa bỗng ngoái đầu nói: “Đưa ngựa tới cho ta.”
Lập tức có hộ vệ nhanh chóng dắt ngựa tới.
Tê Trì kéo ngựa, dẫm lên bàn đạp, thúc vào bụng ngựa lao đi.
Mười mấy hộ vệ đằng sau đeo đao lên ngựa, cấp tốc đuổi theo nàng.
…
Trên trời mây bay lãng đãng, phản chiếu xuống dưới mảng trắng trong vắt.
Thôn xóm xa xa đang nổi lửa, bên cạnh là đất hoang rộng rãi.
Tê Trì chạy tới đây thì dừng lại, nghe thấy tiếng vó ngựa dồn dập từ xa, ánh trăng họa quanh bóng người, ngày một rõ ràng.
Nàng bỗng muốn quay đầu rời đi, tự hỏi sao lại đến đây.
Nhưng không kịp nữa rồi, ý nghĩ này chỉ vừa xuất hiện thì bóng người đằng trước đã đến gần.
Ngựa nhanh chóng lao tới trước mặt, Phục Đình siết cương, nhảy xuống ngựa, sải bước đi nhanh về phía nàng.
Tê Trì nhìn chàng, im lặng xuống ngựa.
Hộ vệ ở đằng sau tiến tới, chàng nhìn lướt qua, quát: “Cút!”
Con tim Tê Trì rét run, vẫy tay một cái.
Hộ vệ lập tức lui ra.
Phục Đình dừng bước, ánh trăng bao lấy người chàng từ đầu vai đến dưới chân, cả cơ thể như được chạm khắc, viền nét hằn sáng.
Chàng nâng tay lên, cầm túi gấm ở trong tay: “Ta hỏi nàng, trong này là gì?”
Tê Trì nói: “Chỉ là ít khế đất của vài cửa tiệm ở đất Bắc.”
Đâu chỉ một vài, toàn bộ khế đất của các tiệm đất Bắc đều ở đây cả. Phục Đình cắn răng: “Vậy tờ kẹp cuối cùng là gì?”
Nàng im lặng.
“Nàng đang đuổi ta đi?” Giọng chàng ồm ồm: “Vẫn muốn đoạn tuyệt với ta ư?”
Gió đêm lướt qua, Tê Trì nhìn bóng người mờ mờ dưới chân chàng, không trả lời được mà cũng thực khó để trả lời.
Phục Đình bước tới một bước, bóng người cao lớn bao trùm trước người nàng: “Nàng đã hạ quyết tâm rồi phải không?”
Rốt cuộc nàng cũng gật đầu: “Đúng vậy.”
“Nàng muốn gạt ta sang một bên.” Giọng chàng càng trầm hơn: “Nàng muốn làm gì?”
Tê Trì càng không thể trả lời.
Bỗng Phục Đình kéo tay nàng ấn vào ngực: “Không phải nàng muốn nơi này sao? Phục Đình ta một thân thiết cốt, chỉ có mỗi trái tim này là không xá gì, nàng muốn thì tới mà lấy!”
Tê Trì chấn động, kinh hãi ngẩng đầu lên trong tiếng gầm của chàng.
Nàng chưa bao giờ thấy chàng nặng nề đến vậy, dưới ánh trăng mảng sáng mảng tối, đôi mắt chàng âm trầm tới mức đáng sợ.
“Nói đi! Nàng chỉ hư tình giả ý với ta thôi sao?” Phục Đình nhìn nàng chòng chọc: “Hai ta làm vợ chồng đến nay đều là giả ư?”
Tê Trì ngạc nhiên không nói nên lời, tay bị chàng túm chặt, con tim cũng như bị siết lấy.
Mãi không thấy nàng mở miệng, âm thanh Phục Đình bỗng trở nên nghẹn ngào: “Lý Tê Trì, nàng và ta ai mới là đá đây? Lâu như vậy rồi mà ta vẫn không thể ủ ấm nàng.”
Tê Trì nhìn hốc mắt hoen đỏ của chàng, lòng nặng trịch, chua xót khó nói thành lời.
Nàng đã thấy chàng cứng cáp, ít nói, thậm chí là làm chuyện xấu hay bá đạo. Chàng là người hùng của đất Bắc, cũng là tình lang đất Bắc, chưa bao giờ có vẻ mặt như thế.
Cổ họng Phục Đình hoạt động: “Hai ta đã có Chiếm Nhi với nhau, vậy mà rốt cuộc nàng coi ta là gì?”
Chưa bao giờ nghĩ sẽ có một ngày hỏi câu này trước mặt nàng.
Tê Trì há miệng, chàng thấy thế thì bỗng buông nàng ra, lùi về sau một bước: “Thôi được rồi, ta coi thường chính mình.”
Chàng nhét túi gấm vào trong ngực nàng, xoay người rời đi.
Tê Trì thốt lên: “Tam lang.”
Phục Đình dừng bước.
“Sau này… Thiếp còn có thể quay về với mọi người không?”
Nếu sau này nàng vẫn còn sống, liệu có thể đoàn tụ cùng cha con chàng không?
“Ta không chờ nổi sau này.” Chàng lên ngựa, kéo cương rời đi, biến mất vào trong màn đêm.
Tê Trì vô thức đuổi theo mấy bước, cho tới không không nhìn thấy bóng chàng đâu.
Nàng vội lui ra nhường đường, chỉ thấy Đại đô hộ đi thẳng ra ngoài.
Đợi người đi xa rồi, nàng ta mới bước vào trong, thấy Tê Trì đứng bên khung cửa sổ trông ra ngoài.
“Gia chủ, Đại đô hộ như thế…”
“Chàng đi rồi.” Tê Trì nhìn bên ngoài, không động đậy.
Ở ngoài kia ngựa hí tiếng dài, Phục Đình ngồi lên lưng ngựa, nhìn về phía nàng rồi quay đầu đi, bóng dáng dần dần khuất khỏi tầm mắt.
Chiếm Nhi nằm trong lòng nhũ mẫu trên xe.
Thu Sương ngạc nhiên, lại không biết phải nói gì.
Tới khi cả đội ngũ đã rời đi, Tê Trì ngước mắt nhìn lá cờ bay phấp phới trên quan dịch, trên đó viết: quan dịch đường Hoài Nam.
Ở tuyến đường Hoài Nam có rất nhiều quan dịch, nhưng nơi đây là chỗ bọn họ chia tay.
Nàng không ngoái đầu, chỉ vươn tay ra.
Lúc này Thu Sương mới sực tỉnh, vội đặt ấn tín vào tay nàng.
Tê Trì thu về, ngón tay nắm lại, cảm giác ôm Chiếm Nhi trong lòng sắp biến mất.
Sau đó bàn tay kia luồn vào trong áo, lấy một cuốn sổ ra đưa cho Thu Sương: “Giao cho thương đội đi chuẩn bị, xong xuôi thì đốt cuốn sách này đi.”
Thu Sương mở ra xem, kinh hãi trợn tròn mắt, thậm chí còn nhìn ra cửa một cái, run run thấp giọng: “Sao gia chủ lại muốn thương đội mua những thứ này… Mấy thứ này, mấy thứ này là trọng tội đấy ạ.”
“Thế thì sao?” Tê Trì bật cười, nhớ đến Phục Đình và Chiếm Nhi vừa rời đi, nàng nói nhỏ: “Phủ Quang vương bây giờ còn cần gì sợ ai?”
…
Phục Đình đi được nửa đường, bỗng có người đưa thư giục ngựa phi từ Lạc Dương tới đưa tin.
Chàng ghìm ngựa dừng lại, nhận lấy thư, đọc xong thì hạ lệnh chờ tại chỗ.
Gần đây chỉ có thôn quách, không thể dừng chân được, mà trước mặt chỉ có một vùng đất không bằng phẳng cho lắm, thế nên đành phải chờ tại chỗ.
Ban đầu mọi người chẳng được dừng chân, nay vừa hay có thể nghỉ ngơi dưỡng sức.
Phục Đình vừa xuống ngựa thì nghe thấy Chiếm Nhi khóc, nhũ mẫu ở trong xe phải dỗ liên tục.
Xưa nay nhóc con rất ngoan, bình thường đâu có khóc nhiều.
Chàng bảo hộ vệ: “Ôm tới đây.”
Một cận vệ lập tức đi truyền lời, nhũ mẫu nghe thế thì thất kinh, còn tưởng Đại đô hộ chê bà không chăm sóc chu đáo, vén màn xe lên, nơm nớp giao đứa trẻ.
Cận vệ ôm Chiếm Nhi tới, Phục Đình nhận lấy, lúc này cu cậu đã thôi khóc, chỉ là vẫn còn sụt sịt.
Phục Đình giơ ngón cái lau nước mắt trên mặt con, tính nói “nam tử hán khóc cái gì”, nhưng lại nghĩ dẫu gì vẫn còn nhỏ, thế là vỗ vào lưng con trai, ôm cu cậu đi tới dưới bóng cây gần đó.
Mặt trời chói chang nhưng nắng chẳng gắt.
Các cận vệ đi theo Phục Đình đã lâu, hiểu rất rõ bản tính uy nghiêm của chàng, đã bao giờ thấy chàng chăm sóc trẻ nít lần nào, thế là cả đám đưa mắt nhìn nhau, rồi coi như không thấy gì.
Đợi khoảng ba canh giờ, từ xa có vó ngựa rầm rập.
Một người cưỡi ngựa phóng vụt tới.
Người trên lưng ngựa nhảy xuống, vừa mở miệng đã gọi: “Tam ca!”
Chính là La Tiểu Nghĩa, đã vào Trung Nguyên nên chỉ mặc y phục Hồ bình thường, mới nhìn qua suýt không nhận ra là tướng quân.
Phục Đình ôm Chiếm Nhi đi ra: “Sao đệ lại đến đây?”
Người đưa tin vừa rồi tới chính là để đưa tin nói hắn đã tới, đang tìm bọn họ.
La Tiểu Nghĩa đuổi đến cũng thật khéo, cấp tốc chạy tới Lạc Dương thì đúng lúc bọn họ rời đi, mà chẳng biết là đã đi đường nào, đành phải nhờ người hỗ trợ đưa tin, còn mình tự chạy đến.
Cũng may đuổi theo đúng đường.
“Thì đệ tính tiếp ứng A Thuyền như huynh đã dặn, nhưng nàng ấy bảo có tin tức muốn đích thân nói với huynh.” La Tiểu Nghĩa ngượng ngùng, thực ra cũng biết chắc chắn Tào Ngọc Lâm cảm thấy tin tức quan trọng, song nói như thế lại có vẻ mình không được Tào Ngọc Lâm tin tưởng, “Đệ cảm thấy tình hình không đúng, con có chuyện khác muốn nói với tam ca.”
“Chuyện gì?” Phục Đình hỏi.
La Tiểu Nghĩa xán tới, nói nhỏ: “Mới đây trong phủ Hãn Hải phát hiện ra thêm mấy kẻ lén lút, vì không phải người Đột Quyết nên đệ không động tới chúng…”
“Lại tới kiểm tra nàng ấy?”
“Không phải.” La Tiểu Nghĩa lắc đầu, biết chàng đang nói chuyện điều tra tiền bạc, bèn bảo: “Không phải điều tra tẩu tẩu. Thân phận đó của tẩu, nếu không phải hồi trước chính tẩu ấy tự lộ chân tướng với chúng ta thì chưa chắc chúng ta đã tra ra, thế thì người khác làm gì tra được. Lần này là điều tra về thế tử.”
Hắn tỉ mỉ kể, nhóm kia có khoảng ba bốn người Trung Nguyên, hễ là người và chuyện có liên quan tới Lý Nghiên là đều bị điều tra hết, ngay cả thầy giáo từng dạy Lý Nghiên ở trong phủ đô hộ cũng không bỏ qua.
Phục Đình nặng mặt: “Sau đó thì sao?”
“Đệ đã… với chúng.” La Tiểu Nghĩa làm động tác cắt cổ.
Cách cũ, nhưng rất dứt khoát.
Để bảo vệ thân phận kinh doanh ngầm của tẩu tẩu, điều tra được nửa lập tức xóa sạch, dĩ nhiên thế tử liên quan đến tẩu tẩu nhà hắn cũng cứ thế mà làm.
Có điều, hắn lặng lẽ bổ sung một câu: “Chỉ là không biết vì sao lại điều tra thế tử, cậu ta cũng chỉ là một đứa trẻ, một mình theo tẩu tẩu đến đất Bắc không khác gì kẻ ăn nhờ ở đậu, không hiểu còn làm gai mắt ai được đây?”
Phục Đình không để lộ sắc mặt và cũng không trả lời, chỉ gật đầu: “Được rồi.”
Có lẽ thánh nhân muốn đổi biện pháp. Nhưng đến lần nào thì chặt đứt lần ấy, cũng tiện cho họ cắt đứt con đường này.
La Tiểu Nghĩa nghe thế thì yên tâm, chứng minh mình không làm sai, lúc này mới thả lỏng nhìn Chiếm Nhi trong lòng chàng, rồi lại ngó trái dòm phải: “Tẩu tẩu đâu, thế tử nữa? Sao tam ca lại bồng con vậy?”
Phục Đình nói: “Đã về Quang Châu rồi.”
Hắn ngẩn ra: “Là sao, tam ca và tẩu tẩu cãi nhau hả?”
Cãi nhau tới mức về nhà mẹ luôn?
Phục Đình lườm hắn, sực nhớ đến túi gấm kia.
Thực ra chàng không muốn chia tay nhau lúc này, Tê Trì nói: khi chàng thấy nó thì sẽ hiểu, thiếp sẽ cho chàng một câu trả lời.
Lúc đó chàng mới gật đầu.
Chàng nhìn xuống Chiếm Nhi vẫn đang dẩu môi trong lòng, vừa rời đi đã khóc, chắc là cũng nhớ nàng.
“Ôm đi.” Chàng đưa Chiếm Nhi cho La Tiểu Nghĩa.
La Tiểu Nghĩa chà hai tay vào bên hông rồi đưa ra ôm.
Thế mà Chiếm Nhi cứ gục vào vai Phục Đình.
So với Tê Trì, đúng là cu cậu không quấn Phục Đình lắm, nhưng so với La Tiểu Nghĩa thì hiện tại chàng là người gần gũi nhất, khó trách cu cậu phản ứng như vậy.
Phục Đình vỗ vào lưng con, vẫn giao con cho La Tiểu Nghĩa.
La Tiểu Nghĩa cũng nhanh trí, vừa bế đã lập tức dỗ dành: “Cháu ngoan nào, chú đưa cháu sang bên chơi nhé.” Vừa nói vừa đi tới dưới bóng cây.
Phục Đình đi ra hai bước, lấy túi gấm ở trong ngực ra.
Mở ra, bên trong là một xấp giấy, nhiều tới mức khó đếm nổi, chàng càng nhìn thì ánh mắt càng tối lại, cho tới khi xem xong tờ cuối cùng, tay chàng siết chặt, xoay người rời đi: “Quay về quan dịch!”
La Tiểu Nghĩa kinh hãi, ngoái đầu trông lại, vội ôm Chiếm Nhi đi tới.
Nhũ mẫu đã nhanh nhẹn chạy tới, đón lấy đứa trẻ đi vào xe.
Người lên ngựa thì lại lên ngựa, người về xe cũng đã lên xe, lập tức đội ngũ quay đầu, dọc theo đường cũ đi về quan dịch lúc trước.
…
Không biết bao lâu trôi qua, trong tầm mắt xuất hiện lá cờ phần phật của quan dịch đường Hoài Nam.
Phục Đình một người một ngựa, quất roi ngựa phi nhanh tới.
Các quan dịch vừa đưa tiễn một nhóm khách quý rời đi, đang còn quét dọn, thấy chàng xông tới thì sợ hết hồn, phát hiện thì ra là Đại đô hộ vừa rời đi, vội lật đật làm lễ.
Phục Đình xuống ngựa, đi thẳng vào trong.
Đi tới trước căn phòng vừa nãy, đẩy cửa ra, nhưng bên trong đã trống trơn.
Chàng nắm chặt roi ngựa, xoay bước quay về, vừa vào sân đã hỏi: “Người ở đây đâu rồi?”
Một quan dịch dè dặt đáp: “Đại đô hộ đang hỏi huyện chủ Thanh Lưu ạ? Huyện chủ đã rời đi rồi.”
Phục Đình cắn răng, phóng mình lên ngựa tức tốc lao đi.
La Tiểu Nghĩa vừa mới theo đội ngũ dừng lại trước quan dịch thì lại thấy chàng lên đường, kinh ngạc tới mức không nói ra lời.
***
Cách quan dịch mấy chục dặm, trong một quán trà nhỏ, đại đội nhân mã đi qua tạm thời nghỉ chân ở đây.
Trời đã tối, quán trà cũng đã đóng cửa không tiếp khách.
Ở cửa có dựng lều gỗ, dưới lều có bàn ghế làm từ gỗ thô, nhưng không có đèn.
Lý Nghiên ngồi trên ghế, nhìn sang đối diện, thấp giọng hỏi: “Vì sao cô lại bảo dượng đi vậy, ngay tới Chiếm Nhi cũng để dượng đưa đi, có phải là có chuyện gì rồi không?”
Tê Trì khép chéo áo khoác lại, xoay mặt về phía cậu: “Cô đã nói với cháu rồi, cháu còn chưa lấy được tước Quang vương thì phải dự trù tình hình xấu nhất. Nay cháu đã thành cái gai trong mắt thiên gia, đâm vào trong thịt, chỉ có nhổ đi mới thống khoái nổi, có lẽ cả cô cũng vậy.”
Lý Nghiên lạnh lòng, nắm lấy vạt áo.
Thật ra cậu cũng đã phát giác, từ lúc cô nói những câu đó trong bữa tiệc đưa tiễn là đã cảm nhận được, chỉ là không dám nghĩ sâu, thì ra cuối cùng sự thật là vậy.
“Cô đang muốn nói với cháu,” Tê Trì bình tĩnh nói: “Trong tối không được nữa, có lẽ thiên gia không muốn giở lại bài cũ, nay để cháu quay về thái ấp chắc là muốn dùng thủ đoạn ngoài sáng. Ví dụ như điều tra chuyện của cháu, tạo ra lỗi sai giả cho cháu, thậm chí là tội ác nào đó, cuối cùng có thể quang minh chính đại xử lý cháu, sau đó rút phiên về.”
“Dĩ nhiên,” Nàng nói thêm: “Có lẽ còn có những cách khác, bảo cháu đợi lệnh cũng chỉ là một cách nói đường đường chính chính mà thôi.”
Lý Nghiên không nhúc nhích, như đang dần dần tiếp nạp những lời này, lúc lên tiếng thì ngay tới âm thanh cũng thay đổi: “Nên cô mới cố ý…”
Tê Trì nói: “Bây giờ cô chỉ muốn bảo vệ cháu.”
Lý Nghiên không nói ra, im lặng nuốt câu kế tiếp vào bụng, một lúc sau mới hỏi: “Dượng có biết những chuyện này không ạ?”
Tê Trì bỗng im lặng, trong bóng tối tù mù không nhìn rõ vẻ mặt, một lúc sau Tê Trì mới nói: “A Nghiên, dượng cháu là anh hùng đất Bắc, mà em trai cháu còn quá nhỏ.”
Dẫu đáp một đằng, nhưng Lý Nghiên vẫn nặng nề gật đầu: “Cháu hiểu rồi ạ.”
Tại trước mặt thiên gia, có lẽ làm gì cũng bị gán tội tặc tử phản thần, nay đất Bắc đều do dượng cậu chèo chống, Chiếm Nhi lại chẳng hiểu chuyện, thì sao có thể bị kéo vào được.
Cậu còn muốn nói nữa, nhưng bị Tê Trì ngắt lời: “Đợi bao giờ về vương phủ, cô sẽ nói cháu biết nguyên do.”
Có vẻ rất mệt nên nàng không muốn nói thêm.
Nghỉ ngơi lấy sức một lúc, vì lý do an toàn nên vừa lên ngựa là phải tiếp tục lên đường ngay.
Lý Nghiên đứng dậy, bước chân loạng choạng, đi mấy bước mới vững.
Tê Trì ra khỏi lều, Tân Lộ chạy tới đỡ: “Gia chủ, người ở lại nghe ngóng động tĩnh đã đến, nói chính mắt thấy Đại đô hộ quay về quan dịch cũ, hình như Đại đô hộ còn đuổi theo tới đây.”
Nàng ngẩn ra, bước chân gấp gáp, nhưng đi không bao xa bỗng ngoái đầu nói: “Đưa ngựa tới cho ta.”
Lập tức có hộ vệ nhanh chóng dắt ngựa tới.
Tê Trì kéo ngựa, dẫm lên bàn đạp, thúc vào bụng ngựa lao đi.
Mười mấy hộ vệ đằng sau đeo đao lên ngựa, cấp tốc đuổi theo nàng.
…
Trên trời mây bay lãng đãng, phản chiếu xuống dưới mảng trắng trong vắt.
Thôn xóm xa xa đang nổi lửa, bên cạnh là đất hoang rộng rãi.
Tê Trì chạy tới đây thì dừng lại, nghe thấy tiếng vó ngựa dồn dập từ xa, ánh trăng họa quanh bóng người, ngày một rõ ràng.
Nàng bỗng muốn quay đầu rời đi, tự hỏi sao lại đến đây.
Nhưng không kịp nữa rồi, ý nghĩ này chỉ vừa xuất hiện thì bóng người đằng trước đã đến gần.
Ngựa nhanh chóng lao tới trước mặt, Phục Đình siết cương, nhảy xuống ngựa, sải bước đi nhanh về phía nàng.
Tê Trì nhìn chàng, im lặng xuống ngựa.
Hộ vệ ở đằng sau tiến tới, chàng nhìn lướt qua, quát: “Cút!”
Con tim Tê Trì rét run, vẫy tay một cái.
Hộ vệ lập tức lui ra.
Phục Đình dừng bước, ánh trăng bao lấy người chàng từ đầu vai đến dưới chân, cả cơ thể như được chạm khắc, viền nét hằn sáng.
Chàng nâng tay lên, cầm túi gấm ở trong tay: “Ta hỏi nàng, trong này là gì?”
Tê Trì nói: “Chỉ là ít khế đất của vài cửa tiệm ở đất Bắc.”
Đâu chỉ một vài, toàn bộ khế đất của các tiệm đất Bắc đều ở đây cả. Phục Đình cắn răng: “Vậy tờ kẹp cuối cùng là gì?”
Nàng im lặng.
“Nàng đang đuổi ta đi?” Giọng chàng ồm ồm: “Vẫn muốn đoạn tuyệt với ta ư?”
Gió đêm lướt qua, Tê Trì nhìn bóng người mờ mờ dưới chân chàng, không trả lời được mà cũng thực khó để trả lời.
Phục Đình bước tới một bước, bóng người cao lớn bao trùm trước người nàng: “Nàng đã hạ quyết tâm rồi phải không?”
Rốt cuộc nàng cũng gật đầu: “Đúng vậy.”
“Nàng muốn gạt ta sang một bên.” Giọng chàng càng trầm hơn: “Nàng muốn làm gì?”
Tê Trì càng không thể trả lời.
Bỗng Phục Đình kéo tay nàng ấn vào ngực: “Không phải nàng muốn nơi này sao? Phục Đình ta một thân thiết cốt, chỉ có mỗi trái tim này là không xá gì, nàng muốn thì tới mà lấy!”
Tê Trì chấn động, kinh hãi ngẩng đầu lên trong tiếng gầm của chàng.
Nàng chưa bao giờ thấy chàng nặng nề đến vậy, dưới ánh trăng mảng sáng mảng tối, đôi mắt chàng âm trầm tới mức đáng sợ.
“Nói đi! Nàng chỉ hư tình giả ý với ta thôi sao?” Phục Đình nhìn nàng chòng chọc: “Hai ta làm vợ chồng đến nay đều là giả ư?”
Tê Trì ngạc nhiên không nói nên lời, tay bị chàng túm chặt, con tim cũng như bị siết lấy.
Mãi không thấy nàng mở miệng, âm thanh Phục Đình bỗng trở nên nghẹn ngào: “Lý Tê Trì, nàng và ta ai mới là đá đây? Lâu như vậy rồi mà ta vẫn không thể ủ ấm nàng.”
Tê Trì nhìn hốc mắt hoen đỏ của chàng, lòng nặng trịch, chua xót khó nói thành lời.
Nàng đã thấy chàng cứng cáp, ít nói, thậm chí là làm chuyện xấu hay bá đạo. Chàng là người hùng của đất Bắc, cũng là tình lang đất Bắc, chưa bao giờ có vẻ mặt như thế.
Cổ họng Phục Đình hoạt động: “Hai ta đã có Chiếm Nhi với nhau, vậy mà rốt cuộc nàng coi ta là gì?”
Chưa bao giờ nghĩ sẽ có một ngày hỏi câu này trước mặt nàng.
Tê Trì há miệng, chàng thấy thế thì bỗng buông nàng ra, lùi về sau một bước: “Thôi được rồi, ta coi thường chính mình.”
Chàng nhét túi gấm vào trong ngực nàng, xoay người rời đi.
Tê Trì thốt lên: “Tam lang.”
Phục Đình dừng bước.
“Sau này… Thiếp còn có thể quay về với mọi người không?”
Nếu sau này nàng vẫn còn sống, liệu có thể đoàn tụ cùng cha con chàng không?
“Ta không chờ nổi sau này.” Chàng lên ngựa, kéo cương rời đi, biến mất vào trong màn đêm.
Tê Trì vô thức đuổi theo mấy bước, cho tới không không nhìn thấy bóng chàng đâu.
/100
|