Đêm hôm ấy, vừa về nhà chính là Tê Trì lập tức gọi Thu Sương tới, dặn dò nàng chú ý tình hình ở Quang Châu, có gì thì sớm báo lại cho nàng.
Kỳ thực nàng vẫn luôn để ý đến Quang Châu, vì có cửa tiệm của mình nên nhận được tin cũng rất nhanh, song không có tin tức gì đặc biệt.
Nay bỗng được thánh nhận triệu vào đô, dĩ nhiên phải chuẩn bị rồi.
Thu Sương nhận lệnh, lập tức đi thông báo cho bên dưới.
Sau đó cửa phòng được đẩy ra, Phục Đình đi vào.
Chàng đã thay ra bộ quan phục trên người, mặc lại quân phục, trong tay vẫn còn cầm văn thư, tiện tay quẳng lên bàn, nhìn nàng nói: “Không đi ăn mừng với các vị đô đốc à?”
Tê Trì biết hôm nay là ngày toàn bộ đất Bắc nô nức vui đùa, nhưng hiện tại nhận được tin lên kinh, nàng chẳng có hứng thú gì khác, bèn lắc đầu: “Chàng bảo Tiểu Nghĩa đi rồi chứ gì, thiếp không đi đâu.”
Bị nàng nói trúng rồi. Phục Đình bảo: “Vậy thì không đi.”
Vừa nói xong thì có hai người hầu ở bên ngoài đem thức ăn tới.
Tê Trì mới hay thì ra chàng đã chuẩn bị xong, bản thân cũng không định đi.
Thức ăn dọn lên bàn, trong phủ cũng có ý ăn mừng, canh ngon cơm ngọt rất phong phú.
Phục Đình không ngồi xuống, chỉ nhìn nàng rồi đột nhiên hỏi: “Sắp phải lên kinh, nàng không muốn nói gì à?”
Tê Trì nhìn lướt qua, ánh mắt dừng trên bộ quân phục đã cài thắt lưng, cánh môi khép lại.
Phục Đình thấy nàng không nói gì thì đi ra sau bàn: “Không có thì ăn cơm thôi.”
Bỗng tay áo bị kéo lại.
Chàng ngoái đầu, Tê Trì đi tới, duỗi tay ra đặt lên vai chàng.
Trong phòng châm đèn sáng bừng, trâm cài nàng vẫn còn trên đầu, lúc ngửa mặt nhìn nàng, gương mặt điểm trang thực chói mắt.
“Tam lang,” Nàng dừng lại, nhón chân lên, tay trượt từ vai ra sau cổ chàng ôm lấy, nhìn vào mắt chàng bảo: “Nếu…”
Phục Đình ngả theo nàng, đầu cúi xuống, giọng vô thức nhỏ ĐI: “Nếu cái gì?”
Nếu có cơ hội, chàng có thể xin tước vị cho A Nghiên được không?
Lời đã đến bên môi, nhưng Tê Trì vẫn cảm thấy không ổn, nàng đảo mắt, cười khẽ lắc đầu: “Còn chưa lên kinh thì có gì mà nói, đợi lên kinh đô rồi hẵng tính.”
Bây giờ nói mấy chuyện này vẫn còn quá sớm, còn chưa rõ tình hình trong triều, cũng sợ tùy tiện mở miệng sẽ khiến chàng không vui, quan trọng nhất vẫn là thời cơ. Nàng nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng vẫn nuốt lời xuống bụng.
Chàng cụp mắt nhìn kỹ mặt nàng, nói: “Cũng được.”
Chàng cũng chẳng nói thêm lời dư thừa.
Lý Nghiên được thánh nhân chỉ đích danh đi, chàng cũng không rõ là vì nguyên nhân gì, có lẽ chỉ có thể chờ lên kinh rồi nói sau.
Tê Trì buông tay xuống, vừa định lui ra thì Phục Đình đã ấn vào sau eo nàng, đè nàng lại vào lòng.
Nhìn lướt qua trong phòng, Chiếm Nhi không ở đây, chắc là được đưa đến chỗ nhũ mẫu rồi, nếu không ắt giờ lại đòi quấn nàng cho xem.
Tay chàng từ từ mơn trớn người nàng.
“Chàng không ăn à?” Hơi thở Tê Trì dần dồn dập.
Chàng cúi đầu, một chân chen vào giữa chân nàng, nói vào bên tai: “Đợi lát nữa.”
Tê Trì không đứng nổi nữa, lúc nhoài vào lòng chàng còn nghĩ, vừa nãy định bảo gì nhỉ.
Bị chàng làm quên khuấy rồi.
***
Hoàng lệnh đã ban, không thể chậm trễ khởi hành.
Đất Bắc vừa khôi phục nhưng vẫn chưa thả lỏng được, đô đốc các châu phủ chỉ ở lại thủ phủ hai hôm rồi đi ngay.
Bọn họ vừa đi, phủ đô hộ cũng bắt đầu chuẩn bị lên đường.
Phục Đình hạ lệnh điều một toán quân tinh nhuệ trong quân đi theo hộ tống.
Khi La Tiểu Nghĩa dẫn đội quân này đến cửa phủ Đại đô hộ thì xe ngựa đã chuẩn bị xong, có thể lên đường bất cứ lúc nào.
Hắn đã sắp xếp đội ngũ xong xuôi, đi tới gần con chiến mã đen tuyền ở đầu hàng, hỏi: “Tam ca, có cần đệ đi cùng không?”
Phục Đình buộc đao vào bên hông: “Đệ ở lại trong quân đi, cũng tiện tiếp ứng Tào Ngọc Lâm bất cứ lúc nào.”
La Tiểu Nghĩa đã hiểu, lần này Phục Đình sắp đặt không ít người theo Tào Ngọc Lâm, âm thầm điều tra lâu như vậy, chắc hẳn phải có tin tức nên mới sắp xếp thế. Nhưng nghe câu này, hắn lại có hơi ngại, cười khan: “Tam ca cho đệ thêm cơ hội đấy à?”
“Ta cho đệ cơ hội gì?” Phục Đình lườm hắn: “Một tên nhát cáy như đệ, tám đời cũng không thông minh nổi.”
La Tiểu Nghĩa bị đả kích, cứ như có một chậu nước lạnh dội xuống đầu vậy, hắn ho khan hai tiếng, quay đầu lại thấy Lý Nghiên đang dắt ngựa thì vội đi tới: “Đệ đi chào tạm biệt thế tử đâu.”
“Đứng lại,” Phục Đình gọi hắn lại, dặn dò một câu: “Phải để ý thật kỹ động tĩnh ở các nơi.”
“Vâng vâng vâng, nhớ rồi.” La Tiểu Nghĩa chỉ muốn mau chóng lỉnh đi nên đáp rất nhanh.
Trong xe ngựa, Tê Trì chỉ vừa ngồi yên thì có một bàn tay bé nhỏ khua khắng bám lấy.
Nàng vừa bất lực vừa buồn cười, vỗ nhẹ một cái, Chiếm Nhi từ trong tay Tân Lộ cả bò cả đạp tiến vào lòng nàng.
Thu Sương vào xe, vén vạt áo quỳ xuống cạnh nàng: “Gia chủ, Quang Châu vẫn như bình thường, nếu nói có chuyện, thì mấy cậu công tử ngày trước đến phủ thứ sử Quang Châu học đã quay về nhà rồi.”
Chỉ vì đa số đám đó từng bắt nạt Lý Nghiên nên nàng ấy cũng chẳng khách khí.
Tê Trì nắm lấy tay Chiếm Nhi, gật đầu ừ một tiếng: “Biết rồi.”
Trong phủ thứ sử Quang Châu có thầy giáo dạy học rất có uy tín, nên ngoài Lý Nghiên vốn đang học ở đó ra, còn thu hút rất nhiều con em quyền quý khác đường xa tìm đến, bây giờ tất cả đều trở về, cũng chẳng phải chuyện gì to tát, dù sao ai ai cũng đã đến tuổi.
Chẳng qua là mọi thứ trùng hợp quá thôi.
Ở bên ngoài, Phục Đình thúc ngựa đi tới vén rèm lên, nhìn Chiếm Nhi quơ quắng đôi tay rồi lại nhìn Tê Trì, buông rèm xuống, hạ lệnh lên đường.
Lý Nghiên từ biệt La Tiểu Nghĩa, trèo lên lưng ngựa, còn đặc biệt chạy đến bên cửa xe, hạ giọng gọi: “Cô ơi, không biết thánh nhân tính cách thế nào nhỉ, có uy nghiêm không.”
Tê Trì vén rèm, còn chưa lên tiếng thì Phục Đình đi bên cạnh đã nói: “Thế nào thì thế đó thôi, không cần phải nghĩ nhiều.”
Lý Nghiên bị nói trúng tâm tư, đúng là vì thấp thỏm nên mới hỏi câu đó, thế là đáp dạ, đè lại tâm trạng xuống.
Tê Trì mỉm cười trấn an cháu trai, rồi quay sang hỏi Phục Đình: “Chúng ta đi đâu trước đây?”
Phục Đình nhìn mặt nàng, bỗng vẻ mặt không tươi tắn lắm: “Lạc Dương.”
…
Ra khỏi phủ Hãn Hải, đoàn người tiến vào Trung Nguyên, đầu tiên là đến Trường An, quả nhiên lúc đi qua phải đi ngang đông đô Lạc Dương.
Thời tiết mấy hôm rồi rất đẹp, thích hợp đi đường, chỉ cần không đi đường gập ghềnh thì hơn nửa tháng sẽ tới địa giới Lạc Dương.
Đã có người tính toán ngày giờ chờ sẵn ở hành quán.
Đương buổi ban trưa, bụi mù phủ khắp đường.
Đội ngũ của phủ An Bắc đô hộ rất dễ nhận diện, bất luận là lá cờ phấp phới ở đầu hay quân lính đi theo, không một ai dám coi thường.
Tiểu lại chờ ở trước hành quán thấy thế, nhanh chân chạy vào bẩm báo.
Chẳng mấy chốc đã có người đi ra, nhìn lên đường.
Xe ngựa dừng lại, Phục Đình nhìn người đến, im lặng siết cương.
Người nọ mặc viên lĩnh, dẫn theo bốn năm tùy tùng, đứng trước cửa hành quán chắp tay làm lễ với chàng, vẫn khách khí nho nhã như xưa: “Phục Đại đô hộ, Thôi mỗ tuân lệnh chờ ở đây đón người tiếp đãi.”
Phục Đình bình thản ôm quyền trả: “Đã làm phiền Thôi thế tử rồi.”
Nói xong câu, chàng để ý ánh mắt của Thôi Minh Độ lướt qua bên người chàng.
Trong xe bên cạnh, Tê Trì đã ló người ra, nghe thấy động tĩnh, chân vừa giẫm lên bục thì ngẩng đầu nhìn.
Nàng đội mũ mạng lên đầu, cách tấm mạng trông thấy Thôi Minh Độ đang nhìn mình, phát hiện y có vẻ hoảng hốt.
Tê Trì giẫm xuống đất, Tân Lộ đi theo sau, Thu Sương đi ra xe sau ôm Chiếm Nhi đã no bụng từ trong tay nhũ mẫu tới.
Nàng đang định ôm con thì Phục Đình đã xuống ngựa đi tới, đưa tay bế con trước.
Cảnh trước mắt làm Thôi Minh Độ hoàn hồn, y lập tức giơ tay làm lễ với Tê Trì: “Không ngờ huyện chủ đi theo thật.”
Tê Trì không khỏi nhìn hắn: “Sao Thôi thế tử lại nói câu này, thánh nhân đã triệu kiến, cả ta và thế tử Quang vương cần đi theo, nào dám thoái thác, chẳng lẽ ta không nên đến?”
Thôi Minh Độ nhìn Lý Nghiên ở sau lưng nàng, thu lại ánh mắt,thấy nàng tới thì cụp mắt: “Đúng vậy, là hại hạ lỡ lời. Tại hạ muốn nói huyện chủ chỉ vừa sinh lân nhi không lâu, hẳn phải điều dưỡng nhiều mới đúng.”
Y vừa nói vừa nhìn đứa trẻ trong tay Phục Đình.
Đứa bé nhỏ choắt mặc áo gấm bé tí hin, một tay đút vào miệng mút, trông bề ngoài rất giống Phục Đình.
Tới lúc gặp lại thì nàng đã làm mẹ rồi.
Tê Trì cảm thấy câu nói của y nghe kỳ quái, nhưng cũng không rõ kỳ quái ở đâu.
Phục Đình đứng bên đã mở miệng: “Đi vào trước đi.” Một tay chàng bế con trai, một tay ôm nàng.
Tê Trì bị chàng cắt ngang mạch suy nghĩ, không nói nhiều nữa, xoay người dẫn Tân Lộ Thu Sương vào hành quán.
Thôi Minh Độ lùi ra hai bước, nhường đường cho nàng.
Phục Đình vừa ôm con vừa tháo đao bên hông ra, ném cho cận vệ đi đằng sau, nhìn sang Thôi Minh Độ: “Ta chinh chiến sa trường đã quen, nay cũng chỉ đi tắt qua Lạc Dương, không cần tiếp đãi gì cả, thế tử có thể về rồi.”
Thôi Minh Độ nghe ra ý đuổi khách, cũng không kiên trì, chắp tay nói: “Nếu đã vậy thì tại hạ không làm phiền Đại đô hộ nữa, mong Đại đô hộ bảo trọng.”
Phục Đình gật đầu, Chiếm Nhi trong lòng ê a một câu.
Thôi Minh Độ thấy thế thì mỉm cười: “Đại đô hộ và huyện chủ đúng là có phúc.”
Giọng nói như nhuốm phần thẫn thờ, Phục Đình coi như không nghe thấy, ôm con trai xoay người vào hành quán.
Tê Trì đến phòng khách trước, chẳng mấy chốc đã thấy Phục Đình đi vào.
Nàng nửa cười nửa không nhìn chàng. Chàng đặt con lên giường, nhìn sang.
“Nàng muốn nói gì à?”
Tê Trì thấp giọng hỏi: “Chàng ghen hả?”
Phục Đình hỏi: “Ai ghen?”
Thấy chàng không chịu nhận, Tê Trì nhướn mày, đoạn xoay người: “Thôi, coi như thiếp nói nhiều.”
Phục Đình nhoẻn cười, bỗng lại hỏi: “Hắn đáng để ta ghen à?”
Tê Trì suy nghĩ, nói thật: “Không đáng.”
“Thế thì còn nói làm gì.”
Cũng có lý, nàng không phản đối.
Một lúc sau, nàng mới lại nói: “Lần này Thôi Minh Độ đúng là thật lòng tiếp đãi.”
Phục Đình nhìn nàng, chờ nàng nói tiếp.
Tê Trì chỉ xung quanh: “Tuy hành quán này xây ngoài thành Lạc Dương nhưng chỉ dùng để tiếp đãi quý tộc, nơi chúng ta ở là tốt nhất trong đó rồi.”
Phục Đình bình thản nói: “Thế thì ta phải cảm tạ hắn rồi.”
Tê Trì nhủ bụng, không phải chàng nói không ghen à.
***
Đất ở hành quán cực rộng, có thể sánh với hành cung hoàng gia.
Đằng sau là vùng đất phẳng rộng rãi bao la, bình thường là nơi để vương quốc quý tộc cưỡi ngựa bắn cung.
Trời sập tối, Phục Đình ra khỏi phòng, đi trước sắp xếp hành trình, đi ngang qua khoảng sân ấy thì nhác thấy Lý Nghiên có mặt bên trong.
Cậu cầm cung trong tay, xem ra là đến đây luyện bắn, nhưng không đến chỗ bia ngắm mà lại đứng trước một thân cây.
Phục Đình đi tới đó hai bước, bỗng thấy Lý Nghiên đứng thẳng, trên cổ áo xuất hiện một cái tay, lúc này mới phát hiện còn có người đứng trước mặt cậu.
Người kia đi ra từ sau thân cây, là một chàng thiếu niên, trông cũng chẳng lớn hơn Lý Nghiên là bao, mặc áo gấm kim quan, miệng mở ra khép lại không biết đang nói gì, cằm hất lên, dẫu không thấy rõ mặt vẫn nhận ra vẻ kiêu căng.
Phục Đình đến gần mấy bước, bởi xuất thân từ quân đội, nên chỉ cần ngưng thần đứng yên thì hai người ở đằng xa sẽ không phát hiện ra.
Chàng quan sát cậu thiếu niên kia, bình thản nhìn.
Không biết cậu ta lại nói gì mà đẩy Lý Nghiên một cái.
Sau lưng Phục Đình xuất hiện hai cận vệ, nhỏ giọng hỏi: “Bẩm Đại đô hộ, có cần ra tay giúp không?”
Rành rành Lý Nghiên đang bị ăn hiếp, ai cũng có thể nhận ra.
Phục Đình nhìn Lý Nghiên, nói: “Cầm cung lên.”
Lý Nghiên đứng yên, dường như từ đầu tới cuối chẳng nói câu nào.
Phục Đình có thể nhận ra cậu đang nhẫn nhịn, với thân thủ của cậu nhóc bây giờ, muốn chế ngự một thiếu niên cũng xấp xỉ mình là chuyện quá dễ dàng, nhưng cậu không hề động.
Bỗng cậu thiếu niên kia lớn giọng gào: “Nhất định là hồi đầu mi giở trò, nếu không sao có thể khiến phủ Ung vương ta mất mặt được? Ta nhổ vào! Tiểu tử mi…”
Giọng lại hạ xuống, vừa nói vừa đẩy cậu, thậm chí còn giơ tay lên.
Đó là thế tử Ung vương.
Trong khoảnh khắc cậu ta giơ tay, Lý Nghiên nãy giờ vẫn cúi gằm đầu bỗng ngẩng phắt lên.
Cậu chẳng nói gì, chỉ lạnh lùng nhìn chòng chọc cậu ta.
Thế tử Ung vương giơ tay, lùi ra sau một bước: “Sao, cánh cứng cáp rồi hả? Ông đây sợ mi chắc?”
Nhưng cuối cùng vẫn chẳng hạ thủ.
Lý Nghiên sờ bên hông, bỗng rút con dao găm ra.
Thế tử Ung vương hoảng hốt lùi ra sau, ngã phịch xuống đất, hô to liên tục: “Mi muốn làm gì? Định giết người hả!”
Nhưng Lý Nghiên đã cất con dao găm đi, bước tới đỡ cậu ta: “Thế tử sao vậy, sao bỗng hốt hoảng thế?”
Thế tử Ung vương gạt tay cậu ra bò dậy, quay đầu bỏ chạy, không dám ngoái lui.
Phục Đình ở bên kia vừa nhận lấy cung, đang định dọa cậu thiếu niên kia một trận, nhưng thấy cảnh đó thì thu tay về.
Xem ra không cần nữa rồi.
Chàng nhìn Lý Nghiên cúi người nhặt cung lên, vỗ vào vạt áo, mắt đảo qua trên dưới.
Ngày trước cảm thấy cậu nhóc này không đơn giản như bề ngoài, quả nhiên, sự chính trực tất phải rèn luyện, nay Lý Nghiên đã có mấy phần rồi.
…
Tê Trì ngồi chờ trong phòng, chờ nửa canh giờ mà vẫn không thấy Phục Đình về, nhưng lại thấy Lý Nghiên trở lại.
“Cô ơi.”
Nàng đang ôm Chiếm Nhi chơi đùa, thấy sắc mặt cậu thì hỏi: “Có chuyện hả?”
Cậu nói: “Thế tử Ung vương cũng dừng chân ở đây.”
Hai mắt nàng lập tức lạnh đi.
Lý Nghiên vội nói: “Cậu ta chỉ dừng chân thôi, nghe nói lại bị Ung vương mắng, đuổi đi chỗ khác học, ngày mai là đi ngay rồi.”
Tê Trì vỗ lưng Chiếm Nhi, nhìn thẳng vào cậu: “Sao cháu biết rõ thế?”
Đương nhiên là tự thế tử Ung vương nói ra trong lúc mắng cậu. Lý Nghiên không muốn nhắc tới chuyện đó, cũng chẳng phải chuyện tốt lành gì, bèn tìm lý do: “Cháu thấy cậu ta nên mới hỏi thăm, cô yên tâm đi ạ, cậu ta không bắt nạt được cháu đâu.”
Tê Trì nhìn mắt cậu, biết cậu không nói dối, huống hồ giờ thân thủ của cậu cũng rất khá, dư sức đối phó với một đứa con nhà giàu, nên hẳn là nói thật.
Lý Nghiên đánh trống lảng, vỗ tay bảo: “Cho cháu ôm Chiếm Nhi đi.”
Lúc này Tê Trì mới mỉm cười giao Chiếm Nhi cho cậu.
Lý Nghiên ôm Chiếm Nhi đi ra khỏi phòng, Tê Trì đứng bên cửa cho người đi theo.
Chiếm Nhi rất thân với cậu, bàn tay bé nhỏ víu vào cổ cậu, mở to đôi mắt ngó nghiêng xung quanh.
Lý Nghiên cười đùa cậu: “Sao lại nặng thế này, đệ ăn nhiều quá rồi đấy.”
Chiếm Nhi ê a hai tiếng.
Ra ngoài đi dạo mấy vòng, trời đã tối, đứa trẻ thích ra ngoài đi bộ, cu cậu này càng đi lại càng hăng hái. Lý Nghiên sợ em trai lạnh nên vội ôm cậu về phòng, đồng thời cũng sợ gặp lại thế tử Ung vương.
Có điều đối phương xưa nay là kẻ ăn mềm sợ cứng, đoán chắc cũng không dám lộ mặt nữa.
Lý Nghiên nghĩ, chắc là mình nói lời hơi quá rồi.
Đi băng qua mấy căn phòng dành cho khách ở bên ngoài, vừa bước vào ngã rẽ thì bỗng một gian phòng bật mở cửa, hai bóng đen ập tới.
Trời tối đen, đối phương lại mặc đồ đen, Lý Nghiên chỉ thấy được một tia sáng lạnh lẽo ở đối diện nhắm thẳng vào ngực cậu.
Trải qua chuyện bị Đột Quyết truy đuổi, cậu lập tức nhận ra đó là lưỡi đao.
Mà trong ngực chính là Chiếm Nhi, Lý Nghiên xoay người che chắn cho em trai.
Nhưng trên lưng không thấy đau như dự đoán. Trong tối đã có người xông đến, nhanh chóng cản lại hai kẻ kia. Bọn họ là hộ vệ tinh nhuệ đi theo, thì ra là đã nấp sẵn trong tối bảo vệ.
Lý Nghiên không quan tâm tìm hiểu tình hình, nhân cơ hội ôm Chiếm Nhi chạy đi.
Kỳ thực nàng vẫn luôn để ý đến Quang Châu, vì có cửa tiệm của mình nên nhận được tin cũng rất nhanh, song không có tin tức gì đặc biệt.
Nay bỗng được thánh nhận triệu vào đô, dĩ nhiên phải chuẩn bị rồi.
Thu Sương nhận lệnh, lập tức đi thông báo cho bên dưới.
Sau đó cửa phòng được đẩy ra, Phục Đình đi vào.
Chàng đã thay ra bộ quan phục trên người, mặc lại quân phục, trong tay vẫn còn cầm văn thư, tiện tay quẳng lên bàn, nhìn nàng nói: “Không đi ăn mừng với các vị đô đốc à?”
Tê Trì biết hôm nay là ngày toàn bộ đất Bắc nô nức vui đùa, nhưng hiện tại nhận được tin lên kinh, nàng chẳng có hứng thú gì khác, bèn lắc đầu: “Chàng bảo Tiểu Nghĩa đi rồi chứ gì, thiếp không đi đâu.”
Bị nàng nói trúng rồi. Phục Đình bảo: “Vậy thì không đi.”
Vừa nói xong thì có hai người hầu ở bên ngoài đem thức ăn tới.
Tê Trì mới hay thì ra chàng đã chuẩn bị xong, bản thân cũng không định đi.
Thức ăn dọn lên bàn, trong phủ cũng có ý ăn mừng, canh ngon cơm ngọt rất phong phú.
Phục Đình không ngồi xuống, chỉ nhìn nàng rồi đột nhiên hỏi: “Sắp phải lên kinh, nàng không muốn nói gì à?”
Tê Trì nhìn lướt qua, ánh mắt dừng trên bộ quân phục đã cài thắt lưng, cánh môi khép lại.
Phục Đình thấy nàng không nói gì thì đi ra sau bàn: “Không có thì ăn cơm thôi.”
Bỗng tay áo bị kéo lại.
Chàng ngoái đầu, Tê Trì đi tới, duỗi tay ra đặt lên vai chàng.
Trong phòng châm đèn sáng bừng, trâm cài nàng vẫn còn trên đầu, lúc ngửa mặt nhìn nàng, gương mặt điểm trang thực chói mắt.
“Tam lang,” Nàng dừng lại, nhón chân lên, tay trượt từ vai ra sau cổ chàng ôm lấy, nhìn vào mắt chàng bảo: “Nếu…”
Phục Đình ngả theo nàng, đầu cúi xuống, giọng vô thức nhỏ ĐI: “Nếu cái gì?”
Nếu có cơ hội, chàng có thể xin tước vị cho A Nghiên được không?
Lời đã đến bên môi, nhưng Tê Trì vẫn cảm thấy không ổn, nàng đảo mắt, cười khẽ lắc đầu: “Còn chưa lên kinh thì có gì mà nói, đợi lên kinh đô rồi hẵng tính.”
Bây giờ nói mấy chuyện này vẫn còn quá sớm, còn chưa rõ tình hình trong triều, cũng sợ tùy tiện mở miệng sẽ khiến chàng không vui, quan trọng nhất vẫn là thời cơ. Nàng nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng vẫn nuốt lời xuống bụng.
Chàng cụp mắt nhìn kỹ mặt nàng, nói: “Cũng được.”
Chàng cũng chẳng nói thêm lời dư thừa.
Lý Nghiên được thánh nhân chỉ đích danh đi, chàng cũng không rõ là vì nguyên nhân gì, có lẽ chỉ có thể chờ lên kinh rồi nói sau.
Tê Trì buông tay xuống, vừa định lui ra thì Phục Đình đã ấn vào sau eo nàng, đè nàng lại vào lòng.
Nhìn lướt qua trong phòng, Chiếm Nhi không ở đây, chắc là được đưa đến chỗ nhũ mẫu rồi, nếu không ắt giờ lại đòi quấn nàng cho xem.
Tay chàng từ từ mơn trớn người nàng.
“Chàng không ăn à?” Hơi thở Tê Trì dần dồn dập.
Chàng cúi đầu, một chân chen vào giữa chân nàng, nói vào bên tai: “Đợi lát nữa.”
Tê Trì không đứng nổi nữa, lúc nhoài vào lòng chàng còn nghĩ, vừa nãy định bảo gì nhỉ.
Bị chàng làm quên khuấy rồi.
***
Hoàng lệnh đã ban, không thể chậm trễ khởi hành.
Đất Bắc vừa khôi phục nhưng vẫn chưa thả lỏng được, đô đốc các châu phủ chỉ ở lại thủ phủ hai hôm rồi đi ngay.
Bọn họ vừa đi, phủ đô hộ cũng bắt đầu chuẩn bị lên đường.
Phục Đình hạ lệnh điều một toán quân tinh nhuệ trong quân đi theo hộ tống.
Khi La Tiểu Nghĩa dẫn đội quân này đến cửa phủ Đại đô hộ thì xe ngựa đã chuẩn bị xong, có thể lên đường bất cứ lúc nào.
Hắn đã sắp xếp đội ngũ xong xuôi, đi tới gần con chiến mã đen tuyền ở đầu hàng, hỏi: “Tam ca, có cần đệ đi cùng không?”
Phục Đình buộc đao vào bên hông: “Đệ ở lại trong quân đi, cũng tiện tiếp ứng Tào Ngọc Lâm bất cứ lúc nào.”
La Tiểu Nghĩa đã hiểu, lần này Phục Đình sắp đặt không ít người theo Tào Ngọc Lâm, âm thầm điều tra lâu như vậy, chắc hẳn phải có tin tức nên mới sắp xếp thế. Nhưng nghe câu này, hắn lại có hơi ngại, cười khan: “Tam ca cho đệ thêm cơ hội đấy à?”
“Ta cho đệ cơ hội gì?” Phục Đình lườm hắn: “Một tên nhát cáy như đệ, tám đời cũng không thông minh nổi.”
La Tiểu Nghĩa bị đả kích, cứ như có một chậu nước lạnh dội xuống đầu vậy, hắn ho khan hai tiếng, quay đầu lại thấy Lý Nghiên đang dắt ngựa thì vội đi tới: “Đệ đi chào tạm biệt thế tử đâu.”
“Đứng lại,” Phục Đình gọi hắn lại, dặn dò một câu: “Phải để ý thật kỹ động tĩnh ở các nơi.”
“Vâng vâng vâng, nhớ rồi.” La Tiểu Nghĩa chỉ muốn mau chóng lỉnh đi nên đáp rất nhanh.
Trong xe ngựa, Tê Trì chỉ vừa ngồi yên thì có một bàn tay bé nhỏ khua khắng bám lấy.
Nàng vừa bất lực vừa buồn cười, vỗ nhẹ một cái, Chiếm Nhi từ trong tay Tân Lộ cả bò cả đạp tiến vào lòng nàng.
Thu Sương vào xe, vén vạt áo quỳ xuống cạnh nàng: “Gia chủ, Quang Châu vẫn như bình thường, nếu nói có chuyện, thì mấy cậu công tử ngày trước đến phủ thứ sử Quang Châu học đã quay về nhà rồi.”
Chỉ vì đa số đám đó từng bắt nạt Lý Nghiên nên nàng ấy cũng chẳng khách khí.
Tê Trì nắm lấy tay Chiếm Nhi, gật đầu ừ một tiếng: “Biết rồi.”
Trong phủ thứ sử Quang Châu có thầy giáo dạy học rất có uy tín, nên ngoài Lý Nghiên vốn đang học ở đó ra, còn thu hút rất nhiều con em quyền quý khác đường xa tìm đến, bây giờ tất cả đều trở về, cũng chẳng phải chuyện gì to tát, dù sao ai ai cũng đã đến tuổi.
Chẳng qua là mọi thứ trùng hợp quá thôi.
Ở bên ngoài, Phục Đình thúc ngựa đi tới vén rèm lên, nhìn Chiếm Nhi quơ quắng đôi tay rồi lại nhìn Tê Trì, buông rèm xuống, hạ lệnh lên đường.
Lý Nghiên từ biệt La Tiểu Nghĩa, trèo lên lưng ngựa, còn đặc biệt chạy đến bên cửa xe, hạ giọng gọi: “Cô ơi, không biết thánh nhân tính cách thế nào nhỉ, có uy nghiêm không.”
Tê Trì vén rèm, còn chưa lên tiếng thì Phục Đình đi bên cạnh đã nói: “Thế nào thì thế đó thôi, không cần phải nghĩ nhiều.”
Lý Nghiên bị nói trúng tâm tư, đúng là vì thấp thỏm nên mới hỏi câu đó, thế là đáp dạ, đè lại tâm trạng xuống.
Tê Trì mỉm cười trấn an cháu trai, rồi quay sang hỏi Phục Đình: “Chúng ta đi đâu trước đây?”
Phục Đình nhìn mặt nàng, bỗng vẻ mặt không tươi tắn lắm: “Lạc Dương.”
…
Ra khỏi phủ Hãn Hải, đoàn người tiến vào Trung Nguyên, đầu tiên là đến Trường An, quả nhiên lúc đi qua phải đi ngang đông đô Lạc Dương.
Thời tiết mấy hôm rồi rất đẹp, thích hợp đi đường, chỉ cần không đi đường gập ghềnh thì hơn nửa tháng sẽ tới địa giới Lạc Dương.
Đã có người tính toán ngày giờ chờ sẵn ở hành quán.
Đương buổi ban trưa, bụi mù phủ khắp đường.
Đội ngũ của phủ An Bắc đô hộ rất dễ nhận diện, bất luận là lá cờ phấp phới ở đầu hay quân lính đi theo, không một ai dám coi thường.
Tiểu lại chờ ở trước hành quán thấy thế, nhanh chân chạy vào bẩm báo.
Chẳng mấy chốc đã có người đi ra, nhìn lên đường.
Xe ngựa dừng lại, Phục Đình nhìn người đến, im lặng siết cương.
Người nọ mặc viên lĩnh, dẫn theo bốn năm tùy tùng, đứng trước cửa hành quán chắp tay làm lễ với chàng, vẫn khách khí nho nhã như xưa: “Phục Đại đô hộ, Thôi mỗ tuân lệnh chờ ở đây đón người tiếp đãi.”
Phục Đình bình thản ôm quyền trả: “Đã làm phiền Thôi thế tử rồi.”
Nói xong câu, chàng để ý ánh mắt của Thôi Minh Độ lướt qua bên người chàng.
Trong xe bên cạnh, Tê Trì đã ló người ra, nghe thấy động tĩnh, chân vừa giẫm lên bục thì ngẩng đầu nhìn.
Nàng đội mũ mạng lên đầu, cách tấm mạng trông thấy Thôi Minh Độ đang nhìn mình, phát hiện y có vẻ hoảng hốt.
Tê Trì giẫm xuống đất, Tân Lộ đi theo sau, Thu Sương đi ra xe sau ôm Chiếm Nhi đã no bụng từ trong tay nhũ mẫu tới.
Nàng đang định ôm con thì Phục Đình đã xuống ngựa đi tới, đưa tay bế con trước.
Cảnh trước mắt làm Thôi Minh Độ hoàn hồn, y lập tức giơ tay làm lễ với Tê Trì: “Không ngờ huyện chủ đi theo thật.”
Tê Trì không khỏi nhìn hắn: “Sao Thôi thế tử lại nói câu này, thánh nhân đã triệu kiến, cả ta và thế tử Quang vương cần đi theo, nào dám thoái thác, chẳng lẽ ta không nên đến?”
Thôi Minh Độ nhìn Lý Nghiên ở sau lưng nàng, thu lại ánh mắt,thấy nàng tới thì cụp mắt: “Đúng vậy, là hại hạ lỡ lời. Tại hạ muốn nói huyện chủ chỉ vừa sinh lân nhi không lâu, hẳn phải điều dưỡng nhiều mới đúng.”
Y vừa nói vừa nhìn đứa trẻ trong tay Phục Đình.
Đứa bé nhỏ choắt mặc áo gấm bé tí hin, một tay đút vào miệng mút, trông bề ngoài rất giống Phục Đình.
Tới lúc gặp lại thì nàng đã làm mẹ rồi.
Tê Trì cảm thấy câu nói của y nghe kỳ quái, nhưng cũng không rõ kỳ quái ở đâu.
Phục Đình đứng bên đã mở miệng: “Đi vào trước đi.” Một tay chàng bế con trai, một tay ôm nàng.
Tê Trì bị chàng cắt ngang mạch suy nghĩ, không nói nhiều nữa, xoay người dẫn Tân Lộ Thu Sương vào hành quán.
Thôi Minh Độ lùi ra hai bước, nhường đường cho nàng.
Phục Đình vừa ôm con vừa tháo đao bên hông ra, ném cho cận vệ đi đằng sau, nhìn sang Thôi Minh Độ: “Ta chinh chiến sa trường đã quen, nay cũng chỉ đi tắt qua Lạc Dương, không cần tiếp đãi gì cả, thế tử có thể về rồi.”
Thôi Minh Độ nghe ra ý đuổi khách, cũng không kiên trì, chắp tay nói: “Nếu đã vậy thì tại hạ không làm phiền Đại đô hộ nữa, mong Đại đô hộ bảo trọng.”
Phục Đình gật đầu, Chiếm Nhi trong lòng ê a một câu.
Thôi Minh Độ thấy thế thì mỉm cười: “Đại đô hộ và huyện chủ đúng là có phúc.”
Giọng nói như nhuốm phần thẫn thờ, Phục Đình coi như không nghe thấy, ôm con trai xoay người vào hành quán.
Tê Trì đến phòng khách trước, chẳng mấy chốc đã thấy Phục Đình đi vào.
Nàng nửa cười nửa không nhìn chàng. Chàng đặt con lên giường, nhìn sang.
“Nàng muốn nói gì à?”
Tê Trì thấp giọng hỏi: “Chàng ghen hả?”
Phục Đình hỏi: “Ai ghen?”
Thấy chàng không chịu nhận, Tê Trì nhướn mày, đoạn xoay người: “Thôi, coi như thiếp nói nhiều.”
Phục Đình nhoẻn cười, bỗng lại hỏi: “Hắn đáng để ta ghen à?”
Tê Trì suy nghĩ, nói thật: “Không đáng.”
“Thế thì còn nói làm gì.”
Cũng có lý, nàng không phản đối.
Một lúc sau, nàng mới lại nói: “Lần này Thôi Minh Độ đúng là thật lòng tiếp đãi.”
Phục Đình nhìn nàng, chờ nàng nói tiếp.
Tê Trì chỉ xung quanh: “Tuy hành quán này xây ngoài thành Lạc Dương nhưng chỉ dùng để tiếp đãi quý tộc, nơi chúng ta ở là tốt nhất trong đó rồi.”
Phục Đình bình thản nói: “Thế thì ta phải cảm tạ hắn rồi.”
Tê Trì nhủ bụng, không phải chàng nói không ghen à.
***
Đất ở hành quán cực rộng, có thể sánh với hành cung hoàng gia.
Đằng sau là vùng đất phẳng rộng rãi bao la, bình thường là nơi để vương quốc quý tộc cưỡi ngựa bắn cung.
Trời sập tối, Phục Đình ra khỏi phòng, đi trước sắp xếp hành trình, đi ngang qua khoảng sân ấy thì nhác thấy Lý Nghiên có mặt bên trong.
Cậu cầm cung trong tay, xem ra là đến đây luyện bắn, nhưng không đến chỗ bia ngắm mà lại đứng trước một thân cây.
Phục Đình đi tới đó hai bước, bỗng thấy Lý Nghiên đứng thẳng, trên cổ áo xuất hiện một cái tay, lúc này mới phát hiện còn có người đứng trước mặt cậu.
Người kia đi ra từ sau thân cây, là một chàng thiếu niên, trông cũng chẳng lớn hơn Lý Nghiên là bao, mặc áo gấm kim quan, miệng mở ra khép lại không biết đang nói gì, cằm hất lên, dẫu không thấy rõ mặt vẫn nhận ra vẻ kiêu căng.
Phục Đình đến gần mấy bước, bởi xuất thân từ quân đội, nên chỉ cần ngưng thần đứng yên thì hai người ở đằng xa sẽ không phát hiện ra.
Chàng quan sát cậu thiếu niên kia, bình thản nhìn.
Không biết cậu ta lại nói gì mà đẩy Lý Nghiên một cái.
Sau lưng Phục Đình xuất hiện hai cận vệ, nhỏ giọng hỏi: “Bẩm Đại đô hộ, có cần ra tay giúp không?”
Rành rành Lý Nghiên đang bị ăn hiếp, ai cũng có thể nhận ra.
Phục Đình nhìn Lý Nghiên, nói: “Cầm cung lên.”
Lý Nghiên đứng yên, dường như từ đầu tới cuối chẳng nói câu nào.
Phục Đình có thể nhận ra cậu đang nhẫn nhịn, với thân thủ của cậu nhóc bây giờ, muốn chế ngự một thiếu niên cũng xấp xỉ mình là chuyện quá dễ dàng, nhưng cậu không hề động.
Bỗng cậu thiếu niên kia lớn giọng gào: “Nhất định là hồi đầu mi giở trò, nếu không sao có thể khiến phủ Ung vương ta mất mặt được? Ta nhổ vào! Tiểu tử mi…”
Giọng lại hạ xuống, vừa nói vừa đẩy cậu, thậm chí còn giơ tay lên.
Đó là thế tử Ung vương.
Trong khoảnh khắc cậu ta giơ tay, Lý Nghiên nãy giờ vẫn cúi gằm đầu bỗng ngẩng phắt lên.
Cậu chẳng nói gì, chỉ lạnh lùng nhìn chòng chọc cậu ta.
Thế tử Ung vương giơ tay, lùi ra sau một bước: “Sao, cánh cứng cáp rồi hả? Ông đây sợ mi chắc?”
Nhưng cuối cùng vẫn chẳng hạ thủ.
Lý Nghiên sờ bên hông, bỗng rút con dao găm ra.
Thế tử Ung vương hoảng hốt lùi ra sau, ngã phịch xuống đất, hô to liên tục: “Mi muốn làm gì? Định giết người hả!”
Nhưng Lý Nghiên đã cất con dao găm đi, bước tới đỡ cậu ta: “Thế tử sao vậy, sao bỗng hốt hoảng thế?”
Thế tử Ung vương gạt tay cậu ra bò dậy, quay đầu bỏ chạy, không dám ngoái lui.
Phục Đình ở bên kia vừa nhận lấy cung, đang định dọa cậu thiếu niên kia một trận, nhưng thấy cảnh đó thì thu tay về.
Xem ra không cần nữa rồi.
Chàng nhìn Lý Nghiên cúi người nhặt cung lên, vỗ vào vạt áo, mắt đảo qua trên dưới.
Ngày trước cảm thấy cậu nhóc này không đơn giản như bề ngoài, quả nhiên, sự chính trực tất phải rèn luyện, nay Lý Nghiên đã có mấy phần rồi.
…
Tê Trì ngồi chờ trong phòng, chờ nửa canh giờ mà vẫn không thấy Phục Đình về, nhưng lại thấy Lý Nghiên trở lại.
“Cô ơi.”
Nàng đang ôm Chiếm Nhi chơi đùa, thấy sắc mặt cậu thì hỏi: “Có chuyện hả?”
Cậu nói: “Thế tử Ung vương cũng dừng chân ở đây.”
Hai mắt nàng lập tức lạnh đi.
Lý Nghiên vội nói: “Cậu ta chỉ dừng chân thôi, nghe nói lại bị Ung vương mắng, đuổi đi chỗ khác học, ngày mai là đi ngay rồi.”
Tê Trì vỗ lưng Chiếm Nhi, nhìn thẳng vào cậu: “Sao cháu biết rõ thế?”
Đương nhiên là tự thế tử Ung vương nói ra trong lúc mắng cậu. Lý Nghiên không muốn nhắc tới chuyện đó, cũng chẳng phải chuyện tốt lành gì, bèn tìm lý do: “Cháu thấy cậu ta nên mới hỏi thăm, cô yên tâm đi ạ, cậu ta không bắt nạt được cháu đâu.”
Tê Trì nhìn mắt cậu, biết cậu không nói dối, huống hồ giờ thân thủ của cậu cũng rất khá, dư sức đối phó với một đứa con nhà giàu, nên hẳn là nói thật.
Lý Nghiên đánh trống lảng, vỗ tay bảo: “Cho cháu ôm Chiếm Nhi đi.”
Lúc này Tê Trì mới mỉm cười giao Chiếm Nhi cho cậu.
Lý Nghiên ôm Chiếm Nhi đi ra khỏi phòng, Tê Trì đứng bên cửa cho người đi theo.
Chiếm Nhi rất thân với cậu, bàn tay bé nhỏ víu vào cổ cậu, mở to đôi mắt ngó nghiêng xung quanh.
Lý Nghiên cười đùa cậu: “Sao lại nặng thế này, đệ ăn nhiều quá rồi đấy.”
Chiếm Nhi ê a hai tiếng.
Ra ngoài đi dạo mấy vòng, trời đã tối, đứa trẻ thích ra ngoài đi bộ, cu cậu này càng đi lại càng hăng hái. Lý Nghiên sợ em trai lạnh nên vội ôm cậu về phòng, đồng thời cũng sợ gặp lại thế tử Ung vương.
Có điều đối phương xưa nay là kẻ ăn mềm sợ cứng, đoán chắc cũng không dám lộ mặt nữa.
Lý Nghiên nghĩ, chắc là mình nói lời hơi quá rồi.
Đi băng qua mấy căn phòng dành cho khách ở bên ngoài, vừa bước vào ngã rẽ thì bỗng một gian phòng bật mở cửa, hai bóng đen ập tới.
Trời tối đen, đối phương lại mặc đồ đen, Lý Nghiên chỉ thấy được một tia sáng lạnh lẽo ở đối diện nhắm thẳng vào ngực cậu.
Trải qua chuyện bị Đột Quyết truy đuổi, cậu lập tức nhận ra đó là lưỡi đao.
Mà trong ngực chính là Chiếm Nhi, Lý Nghiên xoay người che chắn cho em trai.
Nhưng trên lưng không thấy đau như dự đoán. Trong tối đã có người xông đến, nhanh chóng cản lại hai kẻ kia. Bọn họ là hộ vệ tinh nhuệ đi theo, thì ra là đã nấp sẵn trong tối bảo vệ.
Lý Nghiên không quan tâm tìm hiểu tình hình, nhân cơ hội ôm Chiếm Nhi chạy đi.
/100
|