Đi đường mấy ngày liên tục không dừng nghỉ, chẳng mấy chốc đã cách phủ Hãn Hải không còn xa.
Tê Trì cảm thấy Phục Đình ngày càng trầm tính.
Hai người ngồi chung ngựa, tốc độ đi không nhanh cũng chẳng chậm, nhưng hầu như chàng chỉ kéo cương ngựa tập trung nhìn đường, thậm chí còn ít nói hơn so với lúc trước.
Mặt trời trên đỉnh đầu tỏa nắng chói chang.
Nàng ngồi trên lưng ngựa, mắt nhìn ra xa, mơ hồ trông thấy thành quách của phủ Hãn Hải.
Cuối cùng Phục Đình cũng lên tiếng, mọi người dừng lại chỉnh đốn.
Tê Trì xuống ngựa, đúng lúc thấy La Tiểu Nghĩa ngồi ngây bên đường, giáp trụ trên người bám đầy bụi đất bẩn thỉu mà hắn chẳng đoái hoài, cứ mở to đôi mắt trông về nơi xa.
Nàng thấy thế thì không khỏi buồn cười, đoán có lẽ Tào Ngọc Lâm đã đi rồi.
Vì thám thính thông tin nên xưa nay hành tung của Tào Ngọc Lâm luôn bất định, nói đi là đi, còn chẳng buồn chào hỏi.
Đi được nửa đường, tỉnh giấc dậy, Tê Trì cũng không thấy bóng dáng nàng đâu.
Tê Trì nghĩ ngợi, đoạn cất tiếng gọi hắn: “Tiểu Nghĩa.” Tay nàng sờ soạng trong tay áo rồi rút ra, nắm lại thành quyền giơ tới trước mặt hắn, “Huynh đoán xem trong tay ta là gì?”
La Tiểu Nghĩa ngoái đầu nhìn, nặn ra nụ cười: “Tẩu tẩu cầm gì vậy?”
Nàng nói: “Ngân phiếu.”
“Hả?” La Tiểu Nghĩa chẳng hiểu mô tê gì, bụng nghĩ tẩu tẩu hắn lấy ngân phiếu ra làm gì, nhưng ánh mắt đã vô thức tập trung vào đó.
Tê Trì nhéo tay như muốn vo tròn, sau đó giơ tay lên, dùng sức ném đi.
Tròng mắt La Tiểu Nghĩa xoay nửa vòng theo động tác của nàng, mắt trợn to, trách: “Ấy! Sao tẩu tẩu lại ném tiền đi!”
Hắn tiếc ngân phiếu, vừa nói xong đã tính chạy đi nhặt, nhưng thân vừa động, nhìn ra sau lưng Tê Trì thì co người về, dừng lại nói: “Tam ca.”
Tê Trì ngoái lui, thấy Phục Đình mím môi nhìn chằm chằm La Tiểu Nghĩa.
La Tiểu Nghĩa cứ cảm thấy ánh mắt của lão huynh như đang mắng hắn ngốc, thế là lập tức hiểu ra, chậc một tiếng, rầu rĩ bảo: “Chắc chắn là bị tẩu tẩu lừa rồi!”
Hắn đúng là đồ ngu, bị tam ca trợn mắt mới nhớ tẩu tẩu vừa quay về từ cõi chết, bộ Hồ phục trên người đến giờ vẫn chưa thay ra thì làm gì có xu tiền nào.
Tê Trì xòe tay ra, quả nhiên bên trong chẳng có gì.
Nàng nói: “Đùa huynh thôi.”
Chỉ là thấy hắn ỉu xìu như thế, nên mới muốn giúp hắn lên tinh thần.
La Tiểu Nghĩa sờ mũi, khụ khụ hai tiếng rồi cười xòa: “Tẩu tẩu muốn ta làm trò cũng được, nhưng giờ còn khiến tam ca thấy trò hề của ta rồi kìa.”
Tuy nói vậy, nhưng đúng là hắn đã được bơm tinh thần.
Tê Trì tủm tỉm cười, nhìn Phục Đình rồi đi tới.
Phục Đình ngồi xuống, đao đặt cạnh bên chân, thấy nàng tới thì đưa túi nước sang.
Nàng nhận lấy túi nước, ngồi xuống cạnh chàng nhấp một ngụm, chỉ vào La Tiểu Nghĩa hỏi nhỏ: “Chàng cũng biết chuyện của hắn với A Thuyền chứ?”
Phục Đình ngước mắt lên, đã rõ vì sao vừa rồi nàng lại muốn trêu La Tiểu Nghĩa, bèn cố ý hỏi: “Chuyện gì?”
Tê Trì nhướn mày, giọng rất nhỏ, không muốn để người khác nghe thấy: “Thiếp cứ tưởng nhất định chàng sẽ biết.”
Ý là chuyện Tào Ngọc Lâm và La Tiểu Nghĩa từng là người yêu của nhau.
Thân là nghĩa huynh, sao chàng lại không biết được.
Phục Đình không giấu giếm, gật đầu: “Biết chứ.”
Nàng cầm túi nước nhìn chàng, kỳ thực rất muốn hỏi lý do, nhưng lại cảm thấy nghe ngóng chuyện của người khác không hay nên cuối cùng không hỏi.
Phục Đình thấy vẻ mặt ấy của nàng, nhìn thoáng qua La Tiểu Nghĩa ở bên kia rồi thấp giọng bảo: “Quan tâm mấy chuyện đó làm gì, không bằng lo chuyện trước mắt đi.”
Nàng nhìn chàng: “Trước mắt sao cơ?”
Phục Đình định nói còn không bằng lo chuyện của hai ta, buột miệng nói thôi, nhưng lại khiến nàng nghĩ khác.
Chàng lấy làm buồn cười, giơ tay cầm đao rồi đứng dậy: “Không có gì, đi thôi.”
Chỉ ngồi một chốc đã lại đi, Tê Trì cảm thấy chàng quá sốt ruột, có vẻ không muốn chậm trễ tí nào, chẳng trách lại kiệm lời đến vậy.
…
Cổng thành mở rộng, khoái mã kỵ binh mở đường, tiến thẳng vào phủ Hãn Hải.
Đang là ban ngày, bách tính vãng lai trên đường vội dạt ra hai bên nhường đường.
Tê Trì ngồi trên ngựa, được Phục Đình ôm vào lòng, nàng cố gắng cúi thấp đầu, không muốn để người khác thấy dáng vẻ hiện tại của mình.
Suốt dọc đường phải cố gắng đi nhanh, nên lúc này nàng trông xốc xếch chẳng ra gì.
Bỗng thấy cận vệ hai bên khép vòng, nghiêm ngặt chặn lại xung quanh, lúc này nàng mới ngước mắt lên, cánh tay đàn ông bên cạnh động đậy thu về.
Phục Đình đã chú ý đến, cho nên mới phất tay để hai bên che chắn, tay ôm chặt nàng hơn, dùng thân che lại để nàng không phải mất tự nhiên.
Cho tới khi đến trước cửa phủ đô hộ, hai bên mới tản ra để ngựa của Đại đô hộ vào phủ.
Tôi tớ đã đứng trước cửa chờ sẵn, lập tức đi tới dắt ngựa hầu hạ, không dám trễ nãi.
La Tiểu Nghĩa là người linh hoạt, hiện tại lại đang có tinh thần, hắn cười hề hề thúc ngựa đi tới, nói: “Tam ca và tẩu tẩu về phủ thì hay rồi, đệ cũng vất vả rồi, nên hôm nay muốn ăn ké bữa cơm rồi mới về.”
Phục Đình xuống ngựa, bế Tê Trì xuống rồi nói: “Tự đi mà ăn.”
La Tiểu Nghĩa chẳng buồn để bụng, xuống ngựa theo chàng vào phủ.
Tê Trì bước vào trước, băng qua hành lang, đi thẳng đến thư phòng, nhưng không thấy Tân Lộ và Thu Sương đâu, cũng chẳng gặp được Lý Nghiên.
Nàng còn nghĩ chuyện xảy ra như vậy ắt bọn họ lo lắng lắm, nhưng không ngờ lại không gặp ai.
Gọi một người hầu đến hỏi, người hầu bẩm báo, mấy ngày nay thế tử thường xuyên đến doanh trại, hai thị nữ cũng thường xuyên xuất phủ.
Nàng lập tức hiểu ra, nhất định là bọn họ đi nghe ngóng tin tức của nàng rồi, chắc hẳn đã tới các cửa tiệm trong thành không ít bận.
Phục Đình đi đến, hỏi: “Trong phủ có đại phu không?”
Hồi trước khi nàng chưa đến, vì tiết kiệm chi phí nên chàng chưa bao giờ sắp xếp đại phu trong phủ, toàn dùng quân y trong quân đội, bây giờ trong phủ có hay không, dĩ nhiên chỉ có thể hỏi nàng.
Tê Trì nhìn chàng, đã phát giác điều không ổn: “Có, sao vậy?”
Chàng đẩy cửa thư phòng ra, nhấc chân bước vào, vừa tháo đao vừa nói: “Trị thương.”
Nàng đi theo vào, nhìn chàng cởi thắt lưng, trút quân phục, trong khoảnh khắc lớp áo trút xuống, nàng lập tức nhíu chặt lông mày: “Sao chàng không nói sớm?”
Một vũng máu khô đọng ở sau vai, vì quân phục màu đen và dày nên mặc ngoài không nhận thấy, cởi ra mới phát hiện.
Đến lúc này nàng mới hiểu vì sao trên đường đi chàng lại ít nói như vậy, thì ra là đang gồng mình chịu đựng.
Thế mà lúc trước còn bảo không sao.
Phục Đình quẳng quân phục đi, nhìn thẳng vào nàng, giọng trầm khàn: “Không phải vết thương trí mạng, máu cũng đông rồi, ta tự biết phân lượng.”
Chàng không tới mức lấy mạng của mình ra làm trò đùa.
Có điều đâm vào da thịt nên đau như có kim đâm vào xương cốt, trên đường đi chàng phải nhẫn nhịn rất nhiều.
Vừa dứt lời thì lập tức nghe thấy tiếng hít khí lạnh: “Tam ca huynh…”
La Tiểu Nghĩa đến tìm Phục Đình, vừa bước vào cửa thì bắt gặp cảnh đó, hai mắt trợn trừng.
Phục Đình liếc hắn: “Đệ hoảng cái gì, đi gọi đại phu!”
La Tiểu Nghĩa không dám trễ nãi, như một cơn gió vọt đi gọi đại phu.
Trước ngực Tê Trì khó chịu, che miệng nhìn đi nơi khác.
Dẫu chàng nói nghe rất đơn giản, nhưng khi thấy vết máu sau áo lúc này thì nàng vẫn khó chịu, như có thứ gì đó đâm vào.
Tại sao chàng không thể quý trọng bản thân mình dù chỉ là một chút.
Không lâu sau, La Tiểu Nghĩa đã tóm đại phu đến.
Vị đại phu này thật ra là được Tê Trì đưa từ trong vương phủ tới, chỉ vì lúc đó sợ đi đường mệt nhọc, nàng lo Lý Nghiên sẽ khó chịu nên mới dẫn theo.
Phục Đình cởi y phục nửa thân trên ra, để trần vai, ngồi xuống bên giường.
Đại phu gỡ miếng cao dán dùng lúc khẩn cấp trên vai chàng ra, làm sạch vết thương, thay thuốc băng bó, nhanh chóng xử lý xong. Ông không kê thuốc mà chỉ bảo vết thương không đáng lo ngại, bởi Đại đô hộ thân thể cường tráng, người bình thường e là phải nằm giường tĩnh dưỡng, thế mà chàng vẫn chịu đựng được.
Phục Đình nghe rồi gật đầu, cầm quần áo sạch mặc vào, nhìn sang Tê Trì.
Nàng ngồi một bên, mặt trắng bệch, dáng vẻ tủi thân bất lực.
Chàng hỏi: “Bị hù rồi hả?”
“Không có, bị mùi thuốc hun thôi.” Đúng là trong phòng toàn mùi thuốc, nàng ngửi không thoải mái, che mũi lại.
Phục Đình nói: “Vậy đừng đợi nữa, ra ngoài trước đi.”
Tê Trì đứng dậy đi ra cửa, hít sâu hai hơi.
Phục Đình nhìn bóng lưng nàng, ngẫm lại thấy không yên lòng, bèn quay đầu nói với đại phu: “Ông cũng đi khám cho phu nhân đi.”
Vừa nói xong thì gục ngã.
La Tiểu Nghĩa đang đứng ở ngay cửa nhìn, thấy tam ca hắn ngã xuống thì giật mình, tưởng chàng hôn mê nên chạy vội tới trước mặt, gọi: “Tam ca!”
Tê Trì cũng ngoái lui.
Đại phu nhìn một lượt, nói: “Không sao, Đại đô hộ ngủ thiếp đi thôi.”
Lúc này La Tiểu Nghĩa mới thở hắt ra, bụng nghĩ tam ca hắn cũng đúng là đã chịu đựng quá đủ, mấy đêm liền không được ngủ ngon, lại còn bị trúng tên, thế mà vẫn gồng mình quay về như không có việc gì, không mệt mới lạ.
Tê Trì cũng thở phào, nói nhỏ: “Để chàng ngủ trước đi.”
Đại phu không dám quên lời dặn của Đại đô hộ, cúi người ra ngoài mời nàng đi bắt mạch.
La Tiểu Nghĩa đi theo, thấy thế thì bảo: “Tẩu tẩu cũng nên kiểm tra xem sao, trông sắc mặt không tươi tắn lắm.”
Nàng sờ mặt, đúng là mấy ngày rồi không được thoải mái, thế là gật đầu.
…
La Tiểu Nghĩa đi ăn cơm trước.
Trong nhà chính, Tê Trì ngồi thẳng lưng, tay duỗi ra.
Đại phu ngồi đối diện cẩn thận bắt mạch, lại hỏi nàng gần đây có khó chịu không.
Nàng nói: “Thỉnh thoảng có buồn nôn, ta đoán có lẽ là do đi ngựa xóc nảy.”
Đại phu kinh ngạc: “Huyện chủ còn gặp chuyện vậy ư, ngài đúng là người phụ nữ có căn cơ tốt nhất lão từng gặp.”
Nàng buột miệng hỏi: “Sao lại nói vậy?”
Đại phu càng bất ngờ: “Không lẽ huyện chủ không có cảm giác gì về thân thể mình à?”
Nghe thấy thế, nàng mới lưu tâm: “Là sao?”
Đại phu bỗng bật cười, càng khiến nàng khó hiểu.
“Từ hồi ở Quang Châu tới cho đến nay, giờ phu nhân đã có đại hỉ rồi.”
***
Lúc tỉnh dậy, Phục Đình lập tức nhìn ra ngoài cửa sổ.
Bên ngoài vẫn sáng trưng, chàng đè gáy đứng dậy.
Hai người hầu đi vào, đưa nước nóng để rửa mặt và cơm nước tới.
Chàng dặn họ gọi La Tiểu Nghĩa đến.
Người hầu lui ra.
Đợi chàng rửa mặt dùng cơm xong, Tê Trì từ ngoài cửa đi vào.
Thấy chàng đã dậy, nàng đứng ở cửa, cứ đứng đấy mà chẳng nói gì.
Phục Đình đang thay quân phục sạch sẽ, ngước mắt nhìn nàng, còn đang định đến nhà chính thăm nàng thì không ngờ nàng lại tới trước.
Tê Trì đã thay xiêm y, chải búi tóc mây đoan trang như thường, trong mắt như có lời muốn nói bịn rịn nhìn chàng: “Chàng tỉnh rồi à, cũng đã ngủ nguyên một ngày rồi đấy.”
Lúc này Phục Đình mới biết vì sao vẫn là ban ngày, thì ra chàng đã ngủ lâu đến vậy.
Chàng nhìn sắc mặt nàng: “Nàng đang đợi ta dậy hả?”
Nàng đảo mắt: “Có thể coi là vậy.”
Tuy Phục Đình rất hưởng thụ nhưng vẫn nhận ra vẻ mặt là lạ của nàng, không chỉ ánh mắt mà ngay cả giọng cũng khác bình thường, bèn hỏi: “Có chuyện muốn nói?”
Tê Trì khép tay lại, thấy chàng mặc quân phục thì hỏi: “Chàng sắp sửa ra ngoài à?”
Phục Đình cài thắt lưng: “Ừ, tính vào trong quân.”
Nàng hé môi, rồi lại khép lại.
Chàng thấy vậy thì hỏi: “Có chuyện gì nàng cứ nói đi.”
“Đúng là có chuyện…” Tê Trì thấp giọng thừa nhận, nhưng bỗng quay đầu đi, che miệng nôn khan.
Đúng lúc này La Tiểu Nghĩa đi tới: “Tam ca gọi đệ hả?”
Phục Đình vẫn nhìn Tê Trì: “Nàng không khám đại phu à?”
Bỗng nhớ lại trên đường đi, chàng đã thấy nàng như vậy đến mấy lần.
Tê Trì che miệng, nói: “Khám rồi, không có bệnh.”
Lúc này chàng mới nhìn La Tiểu Nghĩa: “Gọi đệ là để đến doanh trại bố trí canh phòng, ra ngoài chờ ta trước.”
La Tiểu Nghĩa biết đây là đại sự đề phòng Đột Quyết nên không dám chậm trễ, chỉ có điều cảm thấy hai người trước mắt là lạ, hắn hết nhìn tam ca lại nhìn tẩu tẩu, đoạn gãi mũi rời đi.
Phục Đình đứng trước mặt Tê Trì: “Có chuyện gì?”
Chàng vẫn muốn nghe nàng nói rõ trước khi đi.
Tê Trì bất giác đỏ mặt, một tay sờ bụng, nghĩ đến La Tiểu Nghĩa vẫn đang chờ thì lắc đầu: “Cũng chẳng phải chuyện lớn, để sau nói cũng được.”
Phục Đình nhìn kỹ sắc mặt nàng: “Nàng không bị bệnh thật đấy chứ?”
“Ừ.” Nàng gật đầu.
Chàng quan sát nàng thật kỹ một phen, lúc này mới cầm roi ngựa ra ngoài.
Chưa từng thấy nàng như vậy bao giờ, cứ như có chuyện khó mở miệng.
Phục Đình vừa đi vừa xoay roi ngựa trong tay.
La Tiểu Nghĩa đi đằng sau, nói: “Biết tam ca muốn đề phòng đám cẩu Đột Quyết, nhưng chặng đường rồi huynh vẫn chưa nghỉ ngơi đầy đủ, lại còn đang bị thương, chỉ ngủ có một ngày thì đâu hồi sức lại được.”
Phục Đình không nghe lọt chữ nào, nghĩ tới nghĩ lui cứ cảm thấy Tê Trì khác thường.
Rõ ràng buồn nôn rất nhiều lần, nhưng lại nói là không có bệnh.
“Phụ nữ buồn nôn thì tức là có chuyện gì?” Bỗng chàng chợt hỏi.
La Tiểu Nghĩa nghe thế thì cả cười: “Cớ gì tam ca hỏi thế, đệ chỉ nghe người ta nói nôn một lần là đau bụng, nôn nhiều lần tức là hoài thai, mà ai biết thật giả thế nào.”
Phục Đình nhớ đến cảnh Tê Trì che miệng, một tay đặt lên bụng, đang nhấc chân bước ra khỏi cửa phủ thì khựng lại.
La Tiểu Nghĩa dừng theo, thấy mắt chàng dần tối sầm, tay siết chặt roi ngựa, chẳng hay là đang nghĩ gì.
“Sao vậy tam ca?”
Phục Đình bỗng quẳng roi ngựa cho hắn: “Tạm khoan đi đã.”
Nói rồi xoay người lại, nhanh chân quay về.
La Tiểu Nghĩa cầm roi ngựa của chàng, quái, thế này là thế nào?
Tê Trì vẫn chưa rời khỏi thư phòng, nàng thở dài, không biết có nên cười hay không.
Vừa nãy đang tính nói, nhưng cuối cùng lại như không mở miệng được.
Bỗng một bóng đen bao phủ đằng trước, nàng ngẩng đầu lên thì thấy Phục Đình quay trở lại, đứng trước mặt nàng.
Chàng nhìn nàng chằm chặp, nhìn rất nhiều lần từ trên xuống dưới, bỗng hỏi: “Bao lâu rồi?”
Tê Trì chớp mắt, ráng đỏ xuất hiện, nghiêng người né tránh: “Cái gì bao lâu?”
Phục Đình chặn lại không cho nàng trốn, cánh tay chắn hai bên hông nàng ôm nàng vào lòng, một tay sờ lên bụng nàng, nhìn nàng chằm chằm, hầu kết lên xuống: “Được bao lâu rồi?”
Tê Trì đỏ mặt nghĩ: xem ra nàng không cần phải nói nữa.
Hôm qua đại phu hỏi nàng vì sao không có cảm giác gì với thân thể mình, nàng mới chợt nhớ đến giờ kỳ kinh vẫn chưa tới.
Đại phu nói từ hồi ở Quang Châu tới cho đến nay, nàng đã có đại hỉ.
Đại hỉ này là chỉ trong bụng nàng.
Nàng nhìn người đàn ông cúi đầu trước mặt mình, lồng ngực phập phồng, nhìn đi nơi khác, nói nhỏ: “Sao không tự hỏi chàng ấy.”
Nói vậy tức là đã thừa nhận.
Phục Đình đứng thẳng dậy, tay lau miệng, có nơi nào đó trong lòng như bị véo mạnh, khó tin: “Nàng lại…”
Chàng liếm răng, không nói nữa.
Lại dạo một vòng trong tình cảnh nguy hiểm đên vậy.
Hễ nhớ tới chuyện nguy hiểm lúc trước, nhỡ có bất trắc gì… Thật sự không tưởng tượng nổi.
Tê Trì nhìn chàng, đã đoán được chàng muốn nói gì.
Nàng thực sự rất bất ngờ, hèn gì ngay tới đại phu cũng nói nàng căn cơ tốt.
Phục Đình nhìn chòng chọc vào bụng nàng, lại nhìn lên mặt nàng, một bước cũng chẳng động, nhưng sóng cả trong lòng đã cuồn cuộn tự bao giờ, khóe miệng mím chặt, nhất thời không biết nên nói gì.
Tê Trì cảm thấy Phục Đình ngày càng trầm tính.
Hai người ngồi chung ngựa, tốc độ đi không nhanh cũng chẳng chậm, nhưng hầu như chàng chỉ kéo cương ngựa tập trung nhìn đường, thậm chí còn ít nói hơn so với lúc trước.
Mặt trời trên đỉnh đầu tỏa nắng chói chang.
Nàng ngồi trên lưng ngựa, mắt nhìn ra xa, mơ hồ trông thấy thành quách của phủ Hãn Hải.
Cuối cùng Phục Đình cũng lên tiếng, mọi người dừng lại chỉnh đốn.
Tê Trì xuống ngựa, đúng lúc thấy La Tiểu Nghĩa ngồi ngây bên đường, giáp trụ trên người bám đầy bụi đất bẩn thỉu mà hắn chẳng đoái hoài, cứ mở to đôi mắt trông về nơi xa.
Nàng thấy thế thì không khỏi buồn cười, đoán có lẽ Tào Ngọc Lâm đã đi rồi.
Vì thám thính thông tin nên xưa nay hành tung của Tào Ngọc Lâm luôn bất định, nói đi là đi, còn chẳng buồn chào hỏi.
Đi được nửa đường, tỉnh giấc dậy, Tê Trì cũng không thấy bóng dáng nàng đâu.
Tê Trì nghĩ ngợi, đoạn cất tiếng gọi hắn: “Tiểu Nghĩa.” Tay nàng sờ soạng trong tay áo rồi rút ra, nắm lại thành quyền giơ tới trước mặt hắn, “Huynh đoán xem trong tay ta là gì?”
La Tiểu Nghĩa ngoái đầu nhìn, nặn ra nụ cười: “Tẩu tẩu cầm gì vậy?”
Nàng nói: “Ngân phiếu.”
“Hả?” La Tiểu Nghĩa chẳng hiểu mô tê gì, bụng nghĩ tẩu tẩu hắn lấy ngân phiếu ra làm gì, nhưng ánh mắt đã vô thức tập trung vào đó.
Tê Trì nhéo tay như muốn vo tròn, sau đó giơ tay lên, dùng sức ném đi.
Tròng mắt La Tiểu Nghĩa xoay nửa vòng theo động tác của nàng, mắt trợn to, trách: “Ấy! Sao tẩu tẩu lại ném tiền đi!”
Hắn tiếc ngân phiếu, vừa nói xong đã tính chạy đi nhặt, nhưng thân vừa động, nhìn ra sau lưng Tê Trì thì co người về, dừng lại nói: “Tam ca.”
Tê Trì ngoái lui, thấy Phục Đình mím môi nhìn chằm chằm La Tiểu Nghĩa.
La Tiểu Nghĩa cứ cảm thấy ánh mắt của lão huynh như đang mắng hắn ngốc, thế là lập tức hiểu ra, chậc một tiếng, rầu rĩ bảo: “Chắc chắn là bị tẩu tẩu lừa rồi!”
Hắn đúng là đồ ngu, bị tam ca trợn mắt mới nhớ tẩu tẩu vừa quay về từ cõi chết, bộ Hồ phục trên người đến giờ vẫn chưa thay ra thì làm gì có xu tiền nào.
Tê Trì xòe tay ra, quả nhiên bên trong chẳng có gì.
Nàng nói: “Đùa huynh thôi.”
Chỉ là thấy hắn ỉu xìu như thế, nên mới muốn giúp hắn lên tinh thần.
La Tiểu Nghĩa sờ mũi, khụ khụ hai tiếng rồi cười xòa: “Tẩu tẩu muốn ta làm trò cũng được, nhưng giờ còn khiến tam ca thấy trò hề của ta rồi kìa.”
Tuy nói vậy, nhưng đúng là hắn đã được bơm tinh thần.
Tê Trì tủm tỉm cười, nhìn Phục Đình rồi đi tới.
Phục Đình ngồi xuống, đao đặt cạnh bên chân, thấy nàng tới thì đưa túi nước sang.
Nàng nhận lấy túi nước, ngồi xuống cạnh chàng nhấp một ngụm, chỉ vào La Tiểu Nghĩa hỏi nhỏ: “Chàng cũng biết chuyện của hắn với A Thuyền chứ?”
Phục Đình ngước mắt lên, đã rõ vì sao vừa rồi nàng lại muốn trêu La Tiểu Nghĩa, bèn cố ý hỏi: “Chuyện gì?”
Tê Trì nhướn mày, giọng rất nhỏ, không muốn để người khác nghe thấy: “Thiếp cứ tưởng nhất định chàng sẽ biết.”
Ý là chuyện Tào Ngọc Lâm và La Tiểu Nghĩa từng là người yêu của nhau.
Thân là nghĩa huynh, sao chàng lại không biết được.
Phục Đình không giấu giếm, gật đầu: “Biết chứ.”
Nàng cầm túi nước nhìn chàng, kỳ thực rất muốn hỏi lý do, nhưng lại cảm thấy nghe ngóng chuyện của người khác không hay nên cuối cùng không hỏi.
Phục Đình thấy vẻ mặt ấy của nàng, nhìn thoáng qua La Tiểu Nghĩa ở bên kia rồi thấp giọng bảo: “Quan tâm mấy chuyện đó làm gì, không bằng lo chuyện trước mắt đi.”
Nàng nhìn chàng: “Trước mắt sao cơ?”
Phục Đình định nói còn không bằng lo chuyện của hai ta, buột miệng nói thôi, nhưng lại khiến nàng nghĩ khác.
Chàng lấy làm buồn cười, giơ tay cầm đao rồi đứng dậy: “Không có gì, đi thôi.”
Chỉ ngồi một chốc đã lại đi, Tê Trì cảm thấy chàng quá sốt ruột, có vẻ không muốn chậm trễ tí nào, chẳng trách lại kiệm lời đến vậy.
…
Cổng thành mở rộng, khoái mã kỵ binh mở đường, tiến thẳng vào phủ Hãn Hải.
Đang là ban ngày, bách tính vãng lai trên đường vội dạt ra hai bên nhường đường.
Tê Trì ngồi trên ngựa, được Phục Đình ôm vào lòng, nàng cố gắng cúi thấp đầu, không muốn để người khác thấy dáng vẻ hiện tại của mình.
Suốt dọc đường phải cố gắng đi nhanh, nên lúc này nàng trông xốc xếch chẳng ra gì.
Bỗng thấy cận vệ hai bên khép vòng, nghiêm ngặt chặn lại xung quanh, lúc này nàng mới ngước mắt lên, cánh tay đàn ông bên cạnh động đậy thu về.
Phục Đình đã chú ý đến, cho nên mới phất tay để hai bên che chắn, tay ôm chặt nàng hơn, dùng thân che lại để nàng không phải mất tự nhiên.
Cho tới khi đến trước cửa phủ đô hộ, hai bên mới tản ra để ngựa của Đại đô hộ vào phủ.
Tôi tớ đã đứng trước cửa chờ sẵn, lập tức đi tới dắt ngựa hầu hạ, không dám trễ nãi.
La Tiểu Nghĩa là người linh hoạt, hiện tại lại đang có tinh thần, hắn cười hề hề thúc ngựa đi tới, nói: “Tam ca và tẩu tẩu về phủ thì hay rồi, đệ cũng vất vả rồi, nên hôm nay muốn ăn ké bữa cơm rồi mới về.”
Phục Đình xuống ngựa, bế Tê Trì xuống rồi nói: “Tự đi mà ăn.”
La Tiểu Nghĩa chẳng buồn để bụng, xuống ngựa theo chàng vào phủ.
Tê Trì bước vào trước, băng qua hành lang, đi thẳng đến thư phòng, nhưng không thấy Tân Lộ và Thu Sương đâu, cũng chẳng gặp được Lý Nghiên.
Nàng còn nghĩ chuyện xảy ra như vậy ắt bọn họ lo lắng lắm, nhưng không ngờ lại không gặp ai.
Gọi một người hầu đến hỏi, người hầu bẩm báo, mấy ngày nay thế tử thường xuyên đến doanh trại, hai thị nữ cũng thường xuyên xuất phủ.
Nàng lập tức hiểu ra, nhất định là bọn họ đi nghe ngóng tin tức của nàng rồi, chắc hẳn đã tới các cửa tiệm trong thành không ít bận.
Phục Đình đi đến, hỏi: “Trong phủ có đại phu không?”
Hồi trước khi nàng chưa đến, vì tiết kiệm chi phí nên chàng chưa bao giờ sắp xếp đại phu trong phủ, toàn dùng quân y trong quân đội, bây giờ trong phủ có hay không, dĩ nhiên chỉ có thể hỏi nàng.
Tê Trì nhìn chàng, đã phát giác điều không ổn: “Có, sao vậy?”
Chàng đẩy cửa thư phòng ra, nhấc chân bước vào, vừa tháo đao vừa nói: “Trị thương.”
Nàng đi theo vào, nhìn chàng cởi thắt lưng, trút quân phục, trong khoảnh khắc lớp áo trút xuống, nàng lập tức nhíu chặt lông mày: “Sao chàng không nói sớm?”
Một vũng máu khô đọng ở sau vai, vì quân phục màu đen và dày nên mặc ngoài không nhận thấy, cởi ra mới phát hiện.
Đến lúc này nàng mới hiểu vì sao trên đường đi chàng lại ít nói như vậy, thì ra là đang gồng mình chịu đựng.
Thế mà lúc trước còn bảo không sao.
Phục Đình quẳng quân phục đi, nhìn thẳng vào nàng, giọng trầm khàn: “Không phải vết thương trí mạng, máu cũng đông rồi, ta tự biết phân lượng.”
Chàng không tới mức lấy mạng của mình ra làm trò đùa.
Có điều đâm vào da thịt nên đau như có kim đâm vào xương cốt, trên đường đi chàng phải nhẫn nhịn rất nhiều.
Vừa dứt lời thì lập tức nghe thấy tiếng hít khí lạnh: “Tam ca huynh…”
La Tiểu Nghĩa đến tìm Phục Đình, vừa bước vào cửa thì bắt gặp cảnh đó, hai mắt trợn trừng.
Phục Đình liếc hắn: “Đệ hoảng cái gì, đi gọi đại phu!”
La Tiểu Nghĩa không dám trễ nãi, như một cơn gió vọt đi gọi đại phu.
Trước ngực Tê Trì khó chịu, che miệng nhìn đi nơi khác.
Dẫu chàng nói nghe rất đơn giản, nhưng khi thấy vết máu sau áo lúc này thì nàng vẫn khó chịu, như có thứ gì đó đâm vào.
Tại sao chàng không thể quý trọng bản thân mình dù chỉ là một chút.
Không lâu sau, La Tiểu Nghĩa đã tóm đại phu đến.
Vị đại phu này thật ra là được Tê Trì đưa từ trong vương phủ tới, chỉ vì lúc đó sợ đi đường mệt nhọc, nàng lo Lý Nghiên sẽ khó chịu nên mới dẫn theo.
Phục Đình cởi y phục nửa thân trên ra, để trần vai, ngồi xuống bên giường.
Đại phu gỡ miếng cao dán dùng lúc khẩn cấp trên vai chàng ra, làm sạch vết thương, thay thuốc băng bó, nhanh chóng xử lý xong. Ông không kê thuốc mà chỉ bảo vết thương không đáng lo ngại, bởi Đại đô hộ thân thể cường tráng, người bình thường e là phải nằm giường tĩnh dưỡng, thế mà chàng vẫn chịu đựng được.
Phục Đình nghe rồi gật đầu, cầm quần áo sạch mặc vào, nhìn sang Tê Trì.
Nàng ngồi một bên, mặt trắng bệch, dáng vẻ tủi thân bất lực.
Chàng hỏi: “Bị hù rồi hả?”
“Không có, bị mùi thuốc hun thôi.” Đúng là trong phòng toàn mùi thuốc, nàng ngửi không thoải mái, che mũi lại.
Phục Đình nói: “Vậy đừng đợi nữa, ra ngoài trước đi.”
Tê Trì đứng dậy đi ra cửa, hít sâu hai hơi.
Phục Đình nhìn bóng lưng nàng, ngẫm lại thấy không yên lòng, bèn quay đầu nói với đại phu: “Ông cũng đi khám cho phu nhân đi.”
Vừa nói xong thì gục ngã.
La Tiểu Nghĩa đang đứng ở ngay cửa nhìn, thấy tam ca hắn ngã xuống thì giật mình, tưởng chàng hôn mê nên chạy vội tới trước mặt, gọi: “Tam ca!”
Tê Trì cũng ngoái lui.
Đại phu nhìn một lượt, nói: “Không sao, Đại đô hộ ngủ thiếp đi thôi.”
Lúc này La Tiểu Nghĩa mới thở hắt ra, bụng nghĩ tam ca hắn cũng đúng là đã chịu đựng quá đủ, mấy đêm liền không được ngủ ngon, lại còn bị trúng tên, thế mà vẫn gồng mình quay về như không có việc gì, không mệt mới lạ.
Tê Trì cũng thở phào, nói nhỏ: “Để chàng ngủ trước đi.”
Đại phu không dám quên lời dặn của Đại đô hộ, cúi người ra ngoài mời nàng đi bắt mạch.
La Tiểu Nghĩa đi theo, thấy thế thì bảo: “Tẩu tẩu cũng nên kiểm tra xem sao, trông sắc mặt không tươi tắn lắm.”
Nàng sờ mặt, đúng là mấy ngày rồi không được thoải mái, thế là gật đầu.
…
La Tiểu Nghĩa đi ăn cơm trước.
Trong nhà chính, Tê Trì ngồi thẳng lưng, tay duỗi ra.
Đại phu ngồi đối diện cẩn thận bắt mạch, lại hỏi nàng gần đây có khó chịu không.
Nàng nói: “Thỉnh thoảng có buồn nôn, ta đoán có lẽ là do đi ngựa xóc nảy.”
Đại phu kinh ngạc: “Huyện chủ còn gặp chuyện vậy ư, ngài đúng là người phụ nữ có căn cơ tốt nhất lão từng gặp.”
Nàng buột miệng hỏi: “Sao lại nói vậy?”
Đại phu càng bất ngờ: “Không lẽ huyện chủ không có cảm giác gì về thân thể mình à?”
Nghe thấy thế, nàng mới lưu tâm: “Là sao?”
Đại phu bỗng bật cười, càng khiến nàng khó hiểu.
“Từ hồi ở Quang Châu tới cho đến nay, giờ phu nhân đã có đại hỉ rồi.”
***
Lúc tỉnh dậy, Phục Đình lập tức nhìn ra ngoài cửa sổ.
Bên ngoài vẫn sáng trưng, chàng đè gáy đứng dậy.
Hai người hầu đi vào, đưa nước nóng để rửa mặt và cơm nước tới.
Chàng dặn họ gọi La Tiểu Nghĩa đến.
Người hầu lui ra.
Đợi chàng rửa mặt dùng cơm xong, Tê Trì từ ngoài cửa đi vào.
Thấy chàng đã dậy, nàng đứng ở cửa, cứ đứng đấy mà chẳng nói gì.
Phục Đình đang thay quân phục sạch sẽ, ngước mắt nhìn nàng, còn đang định đến nhà chính thăm nàng thì không ngờ nàng lại tới trước.
Tê Trì đã thay xiêm y, chải búi tóc mây đoan trang như thường, trong mắt như có lời muốn nói bịn rịn nhìn chàng: “Chàng tỉnh rồi à, cũng đã ngủ nguyên một ngày rồi đấy.”
Lúc này Phục Đình mới biết vì sao vẫn là ban ngày, thì ra chàng đã ngủ lâu đến vậy.
Chàng nhìn sắc mặt nàng: “Nàng đang đợi ta dậy hả?”
Nàng đảo mắt: “Có thể coi là vậy.”
Tuy Phục Đình rất hưởng thụ nhưng vẫn nhận ra vẻ mặt là lạ của nàng, không chỉ ánh mắt mà ngay cả giọng cũng khác bình thường, bèn hỏi: “Có chuyện muốn nói?”
Tê Trì khép tay lại, thấy chàng mặc quân phục thì hỏi: “Chàng sắp sửa ra ngoài à?”
Phục Đình cài thắt lưng: “Ừ, tính vào trong quân.”
Nàng hé môi, rồi lại khép lại.
Chàng thấy vậy thì hỏi: “Có chuyện gì nàng cứ nói đi.”
“Đúng là có chuyện…” Tê Trì thấp giọng thừa nhận, nhưng bỗng quay đầu đi, che miệng nôn khan.
Đúng lúc này La Tiểu Nghĩa đi tới: “Tam ca gọi đệ hả?”
Phục Đình vẫn nhìn Tê Trì: “Nàng không khám đại phu à?”
Bỗng nhớ lại trên đường đi, chàng đã thấy nàng như vậy đến mấy lần.
Tê Trì che miệng, nói: “Khám rồi, không có bệnh.”
Lúc này chàng mới nhìn La Tiểu Nghĩa: “Gọi đệ là để đến doanh trại bố trí canh phòng, ra ngoài chờ ta trước.”
La Tiểu Nghĩa biết đây là đại sự đề phòng Đột Quyết nên không dám chậm trễ, chỉ có điều cảm thấy hai người trước mắt là lạ, hắn hết nhìn tam ca lại nhìn tẩu tẩu, đoạn gãi mũi rời đi.
Phục Đình đứng trước mặt Tê Trì: “Có chuyện gì?”
Chàng vẫn muốn nghe nàng nói rõ trước khi đi.
Tê Trì bất giác đỏ mặt, một tay sờ bụng, nghĩ đến La Tiểu Nghĩa vẫn đang chờ thì lắc đầu: “Cũng chẳng phải chuyện lớn, để sau nói cũng được.”
Phục Đình nhìn kỹ sắc mặt nàng: “Nàng không bị bệnh thật đấy chứ?”
“Ừ.” Nàng gật đầu.
Chàng quan sát nàng thật kỹ một phen, lúc này mới cầm roi ngựa ra ngoài.
Chưa từng thấy nàng như vậy bao giờ, cứ như có chuyện khó mở miệng.
Phục Đình vừa đi vừa xoay roi ngựa trong tay.
La Tiểu Nghĩa đi đằng sau, nói: “Biết tam ca muốn đề phòng đám cẩu Đột Quyết, nhưng chặng đường rồi huynh vẫn chưa nghỉ ngơi đầy đủ, lại còn đang bị thương, chỉ ngủ có một ngày thì đâu hồi sức lại được.”
Phục Đình không nghe lọt chữ nào, nghĩ tới nghĩ lui cứ cảm thấy Tê Trì khác thường.
Rõ ràng buồn nôn rất nhiều lần, nhưng lại nói là không có bệnh.
“Phụ nữ buồn nôn thì tức là có chuyện gì?” Bỗng chàng chợt hỏi.
La Tiểu Nghĩa nghe thế thì cả cười: “Cớ gì tam ca hỏi thế, đệ chỉ nghe người ta nói nôn một lần là đau bụng, nôn nhiều lần tức là hoài thai, mà ai biết thật giả thế nào.”
Phục Đình nhớ đến cảnh Tê Trì che miệng, một tay đặt lên bụng, đang nhấc chân bước ra khỏi cửa phủ thì khựng lại.
La Tiểu Nghĩa dừng theo, thấy mắt chàng dần tối sầm, tay siết chặt roi ngựa, chẳng hay là đang nghĩ gì.
“Sao vậy tam ca?”
Phục Đình bỗng quẳng roi ngựa cho hắn: “Tạm khoan đi đã.”
Nói rồi xoay người lại, nhanh chân quay về.
La Tiểu Nghĩa cầm roi ngựa của chàng, quái, thế này là thế nào?
Tê Trì vẫn chưa rời khỏi thư phòng, nàng thở dài, không biết có nên cười hay không.
Vừa nãy đang tính nói, nhưng cuối cùng lại như không mở miệng được.
Bỗng một bóng đen bao phủ đằng trước, nàng ngẩng đầu lên thì thấy Phục Đình quay trở lại, đứng trước mặt nàng.
Chàng nhìn nàng chằm chặp, nhìn rất nhiều lần từ trên xuống dưới, bỗng hỏi: “Bao lâu rồi?”
Tê Trì chớp mắt, ráng đỏ xuất hiện, nghiêng người né tránh: “Cái gì bao lâu?”
Phục Đình chặn lại không cho nàng trốn, cánh tay chắn hai bên hông nàng ôm nàng vào lòng, một tay sờ lên bụng nàng, nhìn nàng chằm chằm, hầu kết lên xuống: “Được bao lâu rồi?”
Tê Trì đỏ mặt nghĩ: xem ra nàng không cần phải nói nữa.
Hôm qua đại phu hỏi nàng vì sao không có cảm giác gì với thân thể mình, nàng mới chợt nhớ đến giờ kỳ kinh vẫn chưa tới.
Đại phu nói từ hồi ở Quang Châu tới cho đến nay, nàng đã có đại hỉ.
Đại hỉ này là chỉ trong bụng nàng.
Nàng nhìn người đàn ông cúi đầu trước mặt mình, lồng ngực phập phồng, nhìn đi nơi khác, nói nhỏ: “Sao không tự hỏi chàng ấy.”
Nói vậy tức là đã thừa nhận.
Phục Đình đứng thẳng dậy, tay lau miệng, có nơi nào đó trong lòng như bị véo mạnh, khó tin: “Nàng lại…”
Chàng liếm răng, không nói nữa.
Lại dạo một vòng trong tình cảnh nguy hiểm đên vậy.
Hễ nhớ tới chuyện nguy hiểm lúc trước, nhỡ có bất trắc gì… Thật sự không tưởng tượng nổi.
Tê Trì nhìn chàng, đã đoán được chàng muốn nói gì.
Nàng thực sự rất bất ngờ, hèn gì ngay tới đại phu cũng nói nàng căn cơ tốt.
Phục Đình nhìn chòng chọc vào bụng nàng, lại nhìn lên mặt nàng, một bước cũng chẳng động, nhưng sóng cả trong lòng đã cuồn cuộn tự bao giờ, khóe miệng mím chặt, nhất thời không biết nên nói gì.
/100
|