Bóng râm trên đất dần dần dịch chuyển, ngựa ở ngoài lều Hồ tộc hí dài.
Tê Trì ngồi cạnh chiếc nồi lớn sôi ùng ục, nhìn lại phía nguồn âm thì thấy mấy người đàn ông trong tộc bước lên lưng ngựa, đem theo một con ưng mới rồi lần lượt phóng đi.
Những người khác đi vào lều vải, chốc lát lại có vài ba cô gái hay những đứa trẻ thập thò trong lều ngó về phía nàng, hết nhìn nàng rồi lại nhìn Phục Đình.
Dường như rất tò mò trước sự viếng thăm của họ.
Phục Đình nhìn mấy người đàn ông kia rời đi thì đặt chén xuống, nói cám ơn với bà lão bằng tiếng Hồ, quay qua thấy nàng vẫn cầm chén trong tay thì nói: “Uống đi, đừng rề rà nữa.”
Nói rồi chàng đứng dậy bước đi.
Tê Trì nhìn xuống chén cầm trong tay, đành bất chấp uống cạn.
Trong canh có thịt, nàng khó khăn nuốt xuống.
Nàng trả chén cho bà lão, lại nghĩ, trên người nàng từ đầu xuống chân, ngoài miếng ngọc xanh hình cá ra thì đúng là không còn gì.
Nhưng bộ viên lĩnh thay ra trước đó vẫn còn chút giá trị, dẫu rất bẩn song suy cho cùng vẫn là tơ lụa, cực kỳ quý giá, nàng tính đưa cho bà lão để báo đáp. Nhưng lại nghĩ không thể để nó lại được, nhỡ đâu bị người Đột Quyết tìm tới, phát hiện dấu vết thì lại thành làm hại người ta.
Thế là nàng chỉ biết cười trừ với bà lão, tay chỉ về phía Phục Đình rời đi: “Chàng là một người đàn ông tốt, không cố ý đả thương chim ưng của mọi người, ta cũng không có gì để cho mọi người, chỉ biết nói lời cảm tạ.”
Bà lão nhoẻn cười để lộ hàm răng trắng hếu, gật đầu một cái như là nghe hiểu.
Tê Trì đứng dậy, quay người lại, Phục Đình đã dắt ngựa đến gần.
Nàng thấy thế thì hỏi: “Đi liền luôn hả?”
Phục Đình gật đầu: “Không thể nán lại lâu được.”
Bất cứ nơi nào cũng không thể ở lâu, nhất là những nơi có người, dừng chân lâu mà bị người Đột Quyết phát hiện thì chỉ khiến Hồ tộc này gặp bất lợi mà thôi.
Tê Trì cũng biết nguyên do, chỉ là nghĩ đến mấy người đàn ông kia rời đi, chắc là đi nghe ngóng thông tin ở thành Cổ Diệp.
“Thiếp tưởng chàng sẽ chờ bọn họ nghe ngóng quay về thì mới đi.”
Chàng chỉ lên trời: “Bọn họ biết dùng ưng đưa tin.”
Bây giờ thì nàng hiểu rồi, chẳng trách lúc đi mấy người đó còn đem theo ưng, rồi nàng lại nhìn xuống tay chàng: “Vết thương của chàng thì sao?”
Tay áo đã được buộc lại, nhìn qua thì đúng là không làm sao.
Phục Đình nhìn nàng, thấp giọng: “Ta tự ra tay thì tự có chừng mực.”
Nói rồi chàng dắt ngựa tới, bàn tay bên kia nắm lấy cổ tay nàng, bước chân đi rất gấp: “Đi thôi.”
Tê Trì xốc lại tinh thần, vội đuổi theo mới bắt kịp nhịp bước của chàng.
Chàng người cao chân dài nên sải bước khá lớn, nếu không kéo nàng đi thì rất dễ khiến nàng tụt lại sau.
Đợi tới khi rời khỏi Hồ tộc, cách xa những căn lều vải đó, chàng mới xoay người lại, một tay đỡ nàng ngồi lên lưng ngựa rồi nhảy lên.
Chàng không muốn để lại dấu vết của chiến mã ở gần đây.
…
Đã hoàn toàn cách xa nơi đó, quay lại với đồng hoang mịt mù.
Bầu trời dần tối, hoàng hôn sắp buông.
Những dải đất cằn cỗi rộng lớn trải dài trước mặt, đất trắng phớ, khe rãnh ngang dọc đan xen, cỏ tranh chen lẫn cây cối mọc ở hai bên.
Tê Trì nhìn về phía trước, nhận ra hình như đã tới biên giới.
Phục Đình kéo cương một cái, chuyển hướng đi vào trong rừng.
Trước khi xuống ngựa, chàng lại vươn tay về phía nàng.
Tê Trì chống tay chàng leo xuống, ngó nhìn hai bên: “Ở đây chờ tin?”
Phục Đình nhìn vào mắt nàng, không cần chàng nói thì nàng cũng đã hiểu.
Chàng rút đao ra chém bụi cỏ dại ở gần đó, gật đầu: “Phải tập hợp với Tiểu Nghĩa rồi mới đi được.”
Mục đích của chàng là thu hút sự chú ý của Đột Quyết để tranh thủ thời gian cứu những người khác, vậy mà hôm nay vẫn chưa thấy tin tức của La Tiểu Nghĩa đâu, dù đã đến khu vực biên giới thì cũng phải chu toàn tiếp, không thể để mặc bọn họ mà nhập cảnh trước được.
Bảo bộ tộc Hồ nghe ngóng tin tức ở thành Cổ Diệp là để biết hướng đi của La Tiểu Nghĩa.
Tê Trì ngồi xuống chỗ được chàng dọn sạch, lưng dựa vào thân cây.
Nàng biết chàng có lòng, không hề nghỉ ngơi ở Hồ tộc đó mà phải đi ra xa thì mới dừng.
Phục Đình không ngồi, chỉ đứng cạnh ngựa.
Nàng ngước mắt nhìn chàng đứng thẳng, dáng cao như thân tùng, trên tay kéo cung, dưới yên ngựa lộ ra vỏ kiếm – chính là bội kiếm chàng đã giấu đi, thanh đao bên hông vẫn treo ở đó.
Ánh mắt dần đi lên, nhìn vào má chàng, đến bây giờ nàng mới để ý trên cằm chàng đã lún phún râu xanh, ắt hẳn đã lâu rồi chưa cạo.
Không biết quãng đường này bọn họ tới đây như thế nào, nhớ đến La Tiểu Nghĩa và Tào Ngọc Lâm, lòng nàng cũng lo âu phần nào: “Không biết họ sao rồi.”
Phục Đình nhìn nàng: “Nay Đột Quyết đang ở trong tối, ta không thể trực tiếp điều đại quân vào được, nếu không chúng sẽ vin cớ ta chiếm thành Cổ Diệp, chỉ có chờ viện binh Mạt Hạt đến.”
Tê Trì hiểu ra ngay, Đột Quyết giấu giếm như vậy thì kiểu gì cũng có ý đồ này.
“Một khi đã vào biên giới thì không cần băn khoăn nữa,” Chàng nói: “Ta đoán Đột Quyết tạm thời không dám làm liều, trừ khi chúng muốn khai chiến.”
Tê Trì nhìn chàng, chỉ có những lúc này chàng mới nói nhiều, nhưng giữa hàng lông mày giống như những lúc kiệm lời thường ngày, nàng bảo: “Thiếp đoán, chắc chàng không muốn chiến tranh.”
Nàng biết chàng rất để ý tới cuộc sống của bách tính.
Quả nhiên, nghe thấy chàng đáp: “Đất Bắc chỉ vừa khởi sắc, tốt nhất là không nên có chiến tranh.”
Chỉ mong mau mau tụ tập với La Tiểu Nghĩa, quay về biên giới để giải quyết.
Nếu chiến tranh thật thì cũng không sợ, nhưng có thể không chiến thì tốt nhất là đừng xảy ra.
Chỉ trong tích tắc, từ xa truyền đến tiếng ưng kêu.
Phục Đình ngẩng đầu nhìn trời, gọi nàng: “Lên ngựa.”
Tê Trì không dám thả lỏng, tức khắc đứng dậy đi tới.
Chàng gần như lên ngựa cùng lúc với nàng, chẳng hề chậm trễ, kéo cương rời khỏi rừng cây.
Chạy thẳng đến nơi có tiếng ưng kêu.
Đang đi được nửa đường, bỗng Phục Đình ghìm cương.
Tê Trì lảo đảo bởi cú dừng đột ngột, may chàng đã vươn tay đỡ lấy, để nàng tựa vững vào trước ngực chàng.
Nàng cảm thấy không đúng, thấp giọng hỏi: “Sao vậy?”
Chàng không đáp, mắt nhìn bốn phía.
Trong đất trời rộng lớn vắng lặng, không có bất cứ một âm thanh nào.
Chiến mã dưới thân nhấc vó đào đất, hí mấy tiếng rất khẽ.
Bỗng chàng kéo cương quay đầu ngựa phi nhanh, một tay ôm chặt Tê Trì.
Chốn hoang dã đường xá gập ghềnh, gió sắc lẹm tựa lưỡi kiếm.
Bên tai Tê Trì chỉ còn lại tiếng gió phần phật, nghe thấy chàng nói: “Chúng đuổi tới rồi.”
Còn chẳng kịp nói nhiều, trong tiếng gió đã truyền đến tiếng vó ngựa rầm rập.
Ngựa phi nhanh thì càng khó đi đường.
Tiếng vó ngựa ở sau lưng đã đến gần, liên tục có mũi tên bắn tới.
Phục Đình phải nghiêng ngựa thì mới tránh được, chàng cúi đầu nhìn Tê Trì, may mà nàng biết cưỡi ngựa nên mới có thể ngồi vững trong tình cảnh này.
Chàng dúi cương ngựa vào tay nàng: “Nàng điều khiển đi.”
Tê Trì nhận lấy, chàng tức tốc thả hai tay ra, chộp lấy cung tên trên cánh tay, rút mũi tên ra lắp vào cung.
Bắn liền hai mũi trúng hai kẻ, nhưng tốc độ của chúng không vì vậy mà chậm lại, giẫm lên thi thể đuổi theo sát nút.
Phục Đình lạnh lùng thu cung về, cúi người xuống rút roi ngựa ở dưới bụng ngựa ra, quấn quanh Tê Trì rồi lại vòng qua mình, buộc thật chặt.
Tê Trì ngạc nhiên bởi động tác đó nhưng không ngoái đầu, chăm chăm nhìn con đường phía trước, tay nắm chặt dây cương.
Phục Đình giật lấy cương ngựa, nắm lấy ngón tay lạnh băng của nàng, tay nhấn một cái vào người nàng, để nàng vùi hẳn vào lòng mình.
Mũi tên liên tục bắn tới.
Trời vừa tối thời tiết lại xấu, gió lớn nổi lên.
Nhưng với Phục Đình thì đây lại là chuyện tốt.
Chàng thúc ngựa đi sang trái, cuối cùng cũng thấy một ruộng dốc ở phía trước, thế là xông thẳng tới đó.
Nơi đó là vùng cát vàng rộng lớn, gió mạnh lướt qua làm bụi đất bay lên, đủ để che dấu vết của mọi người.
Ngựa dừng bước.
Cát bụi bay vào mắt Tê Trì nhưng nàng chẳng màng để tâm, roi ngựa trên người lỏng ra, nàng được Phục Đình một tay đỡ xuống ngựa, đi về phía trước.
Bốn phía u ám, như là rừng rậm và núi thẳm mênh mông.
Đến khi đi sâu vào chỗ tối thì nàng mới có thể mở mắt, cuối cùng cũng đã thấy rõ – mình đang đứng trong hang núi.
“Cắt đuôi được rồi hả?” Nàng quay lại hỏi.
Phục Đình đứng ở cửa hang, gật đầu cái rụp.
Nàng thở phào, cho tới lúc này mới dám hồi tưởng lại chuyện vừa rồi, trước đó chẳng nghĩ được gì.
Phục Đình tháo thanh đao sau eo ra, ném cung trên tay xuống, bàn tay đang nắm nàng dùng lực kéo nàng lại gần.
Tê Trì tựa vào lòng chàng, ngẩng đầu nhìn vào mắt chàng.
Chàng thắt vạt áo vào bên hông rồi ngồi xuống, sau đó lại kéo nàng: “Ngồi xuống.”
Nàng nghe lời làm theo, nhìn chàng.
Trong hang đã tối, trên mặt chàng lúc này lại như phủ một lớp sương, khiến nàng không nhìn rõ được gì.
“Sợ máu không?” Bỗng chàng hỏi.
Nàng ngẩn ra: “Sao lại hỏi thế?”
Trong bóng tối Phục Đình nhìn nàng chằm chằm, lồng ngực phập phồng, hơi thở dồn dập, nắm tay nàng sờ ra sau vai: “Nếu không sợ, lấy ra giúp ta.”
Tay Tê Trì chạm phải thứ gì đó, lập tức rụt về đầy kinh hãi.
“Đừng sợ, chỉ là trúng một mũi tên thôi.” Chàng nói.
Nàng sờ thấy rồi, là mũi tên có lông vũ.
Chẳng biết bị bắn trúng lúc nào, thế mà không hề nhận ra.
Nếu chàng không nói thì thậm chí nàng cũng không phát hiện.
Cánh tay nàng cứng đờ: “Thiếp rút ra cho chàng?”
Phục Đình lần mò bên hông, lấy ra một thứ nhét vào tay nàng, nàng bối rối sờ, hình như là cao dán.
“Rút mũi tên ra rồi dán nó lên.” Chàng nói cứ như thể là chuyện rất bình thường.
Tê Trì nhìn mũi tên, con tim bất giác đập nhanh, giọng lạc đi: “Thiếp sợ có chuyện.”
“Không đâu.” Chàng đè lấy tay nàng: “Nhanh lên, càng kéo dài càng rắc rối.”
Nàng nắm tay, hạ quyết tâm.
Tự nhủ: đừng hoảng hốt, vào lúc này chỉ có nàng mới giúp được chàng.
“Được, chàng chỉ cho thiếp đi.” Nàng nhìn vào mặt chàng, giọng đã vững lại.
Phục Đình kéo nàng tới, lấy hơi rồi nói: “Đâm vào nửa tấc rồi rút nghiêng ra, dùng hết sức làm nhanh là được.”
Tê Trì càng thêm kinh sợ, không ngờ phải đâm vào nửa tấc nữa.
Nàng đi tới quỳ trên người chàng, một tay vịn lên vai chàng, tay kia nắm lấy mũi tên, nhìn chằm chằm vào mặt nàng, muốn hỏi một câu phải như thế nào mới khiến chàng phân tâm.
Nhưng lại sợ hỏi vậy thì càng làm chàng không phân tâm được.
Chẳng rõ mũi tên vào sâu bao nhiêu, cũng không biết rút ra sẽ đau tới đâu.
Bất chợt nàng nghĩ, nếu chàng vẫn mặc nhuyễn giáp thì đã không như thế.
Trong bóng đêm, mặt chàng gần trong gang tấc, đôi mắt đen trầm lặng: “Rút ra.”
Hơi thở của chàng phả vào mặt, nàng bất giác nhớ lại lúc chàng hôn mình, mắt nhìn hoài vào môi chàng, tay nắm mũi tên.
Hai người đối mặt nhìn nhau, nàng cảm giác vai dưới tay căng ra, hình như cả người chàng cũng thế, đã vào trạng thái chuẩn bị rồi.
Nàng xốc lại tinh thần, bàn tay vịn trên vai chàng sờ ra sau vai, bất thình lình chủ động cúi xuống.
Môi Phục Đình thật mềm, là nàng chủ động hôn chàng.
Chàng lập tức hôn lại, một tay đè lên gáy nàng, ngậm mạnh cánh môi nàng.
Tê Trì thở gấp, râu trên cằm chàng lướt qua môi và cằm nàng, có hơi nhột.
Nhưng nàng vẫn không quên chuyện cần làm, chẳng dám do dự lấy một khắc, dùng hết sức đâm xuống rồi rút phắt ra.
Cơn đau nhói đột ngột ập tới, bàn tay Phục Đình sau gáy nàng bỗng dùng sức đè mạnh, vô tình cắn phải môi nàng, rồi cuối cùng vẫn nhẫn nhịn lùi ra.
Tê Trì mặc kệ cảm giác đau trên môi, vội dán cao dán lên, đầu ngón tay chạm vào dòng máu âm ấm, nàng dùng tay áo lau đi, ấn mạnh lên cao dán.
Phục Đình ngồi yên không cử động, chỉ có hơi thở rối loạn là có thể nhận ra chàng đang cố gắng nhẫn nhịn.
Một lúc sau, chàng sờ lấy mũi tên cầm lên, giọng khản đặc: “Cũng may, không có độc.”
Tê Trì bèn nhìn qua, mượn sắc trời le lói ngoài cửa hang mới phát hiện, mũi tên kia có cả móc câu, hèn gì phải đâm vào nửa tấc rồi mới rút nghiêng ra, nhưng dù là vậy thì lúc rút vẫn bị dính máu thịt.
Ngực nàng thít lại, nhanh chóng bụm miệng, suýt đã nôn ọe.
Phục Đình ném mũi tên đi, ôm lấy eo nàng, xoay mặt nàng lại: “Đừng nhìn nữa.”
Tê Trì nằm trên vai chàng, nghĩ bụng, ngay đến việc đau như vậy mà chàng cũng có thể kìm nén, thì dẫu có chuyện gì ắt cũng sẽ chẳng bao giờ nói ra.
***
Cuối cùng trời cũng đã sáng, gió thôi thổi mạnh.
Ở ngoài kia, ngoại trừ tiếng ngựa hí thì không còn âm thanh nào khác.
Phục Đình ngồi tại chỗ, vừa cúi đầu thì thấy Tê Trì nằm trên đầu gối.
Nàng gần như tựa vào chàng ngủ suốt một đêm dài.
Chàng động đậy, trên vai có quấn vải – là nàng đã xé tà áo băng bó.
May mà lúc ở Hồ tộc đã thay xiêm y sạch, bởi sạch nên mới có thể băng bó vết thương.
Đêm quá quá tối, may mà không quấn nhầm.
Vết thương trên bắp tay cũng nứt toác do dùng cung, nhưng chẳng là gì với việc trúng tên.
Chàng cởi tay áo băng bó lại vết thương, nhìn ra ngoài rồi cụp mắt nhìn Tê Trì, phát hiện môi nàng bị chàng cắn rách, cánh môi hơi sưng.
Chàng liếm môi, nhớ ra đây là lần đầu nàng chủ động hôn chàng, có lẽ muốn giúp chàng phân tâm đây mà, mà đúng là có hiệu quả thật.
Trong chớp mắt môi nàng dán vào, mọi tâm tư của chàng chỉ đặt lên người nàng.
Lại nhìn môi nàng, cảm thấy lúc đó chàng quá mạnh bạo, vươn tay chạm nhẹ.
Thế mà lại đánh thức Tê Trì.
Nàng ngồi dậy nhìn chàng.
Một đêm trôi qua, nghi ngờ chẳng hay chuyện xảy ra đêm qua có phải là thật không.
Phục Đình kéo nàng đứng dậy: “Tranh thủ đi lúc này thôi.”
“Vết thương của chàng không sao rồi chứ?” Nàng đi theo.
“Chí ít vẫn chịu được đến lúc về đất Bắc.” Chàng chỉ ra bên ngoài: “Có tiếng chim ưng.”
Tê Trì lắng nghe, lập tức đi theo chàng ra ngoài.
Cầm túi nước rửa mặt rồi ngồi lên lưng ngựa, nàng lau sạch vết máu trong tay, ngoái đầu lại, thấy máu thấm trên vai chàng thì vẫn giật mình.
May mà đêm qua trời tối, nếu không nàng cũng chẳng rõ liệu mình có rút nổi mũi tên ra không.
Nàng lại nhìn chàng, lo là chàng lại đang gồng mình chịu đựng.
Phục Đình dùng nước lau mặt, xoay mình ngồi sau lưng nàng, sợ nàng khó chịu nên xoay mặt nàng đi, không cho nàng nhìn lâu.
Tê Trì ngồi cạnh chiếc nồi lớn sôi ùng ục, nhìn lại phía nguồn âm thì thấy mấy người đàn ông trong tộc bước lên lưng ngựa, đem theo một con ưng mới rồi lần lượt phóng đi.
Những người khác đi vào lều vải, chốc lát lại có vài ba cô gái hay những đứa trẻ thập thò trong lều ngó về phía nàng, hết nhìn nàng rồi lại nhìn Phục Đình.
Dường như rất tò mò trước sự viếng thăm của họ.
Phục Đình nhìn mấy người đàn ông kia rời đi thì đặt chén xuống, nói cám ơn với bà lão bằng tiếng Hồ, quay qua thấy nàng vẫn cầm chén trong tay thì nói: “Uống đi, đừng rề rà nữa.”
Nói rồi chàng đứng dậy bước đi.
Tê Trì nhìn xuống chén cầm trong tay, đành bất chấp uống cạn.
Trong canh có thịt, nàng khó khăn nuốt xuống.
Nàng trả chén cho bà lão, lại nghĩ, trên người nàng từ đầu xuống chân, ngoài miếng ngọc xanh hình cá ra thì đúng là không còn gì.
Nhưng bộ viên lĩnh thay ra trước đó vẫn còn chút giá trị, dẫu rất bẩn song suy cho cùng vẫn là tơ lụa, cực kỳ quý giá, nàng tính đưa cho bà lão để báo đáp. Nhưng lại nghĩ không thể để nó lại được, nhỡ đâu bị người Đột Quyết tìm tới, phát hiện dấu vết thì lại thành làm hại người ta.
Thế là nàng chỉ biết cười trừ với bà lão, tay chỉ về phía Phục Đình rời đi: “Chàng là một người đàn ông tốt, không cố ý đả thương chim ưng của mọi người, ta cũng không có gì để cho mọi người, chỉ biết nói lời cảm tạ.”
Bà lão nhoẻn cười để lộ hàm răng trắng hếu, gật đầu một cái như là nghe hiểu.
Tê Trì đứng dậy, quay người lại, Phục Đình đã dắt ngựa đến gần.
Nàng thấy thế thì hỏi: “Đi liền luôn hả?”
Phục Đình gật đầu: “Không thể nán lại lâu được.”
Bất cứ nơi nào cũng không thể ở lâu, nhất là những nơi có người, dừng chân lâu mà bị người Đột Quyết phát hiện thì chỉ khiến Hồ tộc này gặp bất lợi mà thôi.
Tê Trì cũng biết nguyên do, chỉ là nghĩ đến mấy người đàn ông kia rời đi, chắc là đi nghe ngóng thông tin ở thành Cổ Diệp.
“Thiếp tưởng chàng sẽ chờ bọn họ nghe ngóng quay về thì mới đi.”
Chàng chỉ lên trời: “Bọn họ biết dùng ưng đưa tin.”
Bây giờ thì nàng hiểu rồi, chẳng trách lúc đi mấy người đó còn đem theo ưng, rồi nàng lại nhìn xuống tay chàng: “Vết thương của chàng thì sao?”
Tay áo đã được buộc lại, nhìn qua thì đúng là không làm sao.
Phục Đình nhìn nàng, thấp giọng: “Ta tự ra tay thì tự có chừng mực.”
Nói rồi chàng dắt ngựa tới, bàn tay bên kia nắm lấy cổ tay nàng, bước chân đi rất gấp: “Đi thôi.”
Tê Trì xốc lại tinh thần, vội đuổi theo mới bắt kịp nhịp bước của chàng.
Chàng người cao chân dài nên sải bước khá lớn, nếu không kéo nàng đi thì rất dễ khiến nàng tụt lại sau.
Đợi tới khi rời khỏi Hồ tộc, cách xa những căn lều vải đó, chàng mới xoay người lại, một tay đỡ nàng ngồi lên lưng ngựa rồi nhảy lên.
Chàng không muốn để lại dấu vết của chiến mã ở gần đây.
…
Đã hoàn toàn cách xa nơi đó, quay lại với đồng hoang mịt mù.
Bầu trời dần tối, hoàng hôn sắp buông.
Những dải đất cằn cỗi rộng lớn trải dài trước mặt, đất trắng phớ, khe rãnh ngang dọc đan xen, cỏ tranh chen lẫn cây cối mọc ở hai bên.
Tê Trì nhìn về phía trước, nhận ra hình như đã tới biên giới.
Phục Đình kéo cương một cái, chuyển hướng đi vào trong rừng.
Trước khi xuống ngựa, chàng lại vươn tay về phía nàng.
Tê Trì chống tay chàng leo xuống, ngó nhìn hai bên: “Ở đây chờ tin?”
Phục Đình nhìn vào mắt nàng, không cần chàng nói thì nàng cũng đã hiểu.
Chàng rút đao ra chém bụi cỏ dại ở gần đó, gật đầu: “Phải tập hợp với Tiểu Nghĩa rồi mới đi được.”
Mục đích của chàng là thu hút sự chú ý của Đột Quyết để tranh thủ thời gian cứu những người khác, vậy mà hôm nay vẫn chưa thấy tin tức của La Tiểu Nghĩa đâu, dù đã đến khu vực biên giới thì cũng phải chu toàn tiếp, không thể để mặc bọn họ mà nhập cảnh trước được.
Bảo bộ tộc Hồ nghe ngóng tin tức ở thành Cổ Diệp là để biết hướng đi của La Tiểu Nghĩa.
Tê Trì ngồi xuống chỗ được chàng dọn sạch, lưng dựa vào thân cây.
Nàng biết chàng có lòng, không hề nghỉ ngơi ở Hồ tộc đó mà phải đi ra xa thì mới dừng.
Phục Đình không ngồi, chỉ đứng cạnh ngựa.
Nàng ngước mắt nhìn chàng đứng thẳng, dáng cao như thân tùng, trên tay kéo cung, dưới yên ngựa lộ ra vỏ kiếm – chính là bội kiếm chàng đã giấu đi, thanh đao bên hông vẫn treo ở đó.
Ánh mắt dần đi lên, nhìn vào má chàng, đến bây giờ nàng mới để ý trên cằm chàng đã lún phún râu xanh, ắt hẳn đã lâu rồi chưa cạo.
Không biết quãng đường này bọn họ tới đây như thế nào, nhớ đến La Tiểu Nghĩa và Tào Ngọc Lâm, lòng nàng cũng lo âu phần nào: “Không biết họ sao rồi.”
Phục Đình nhìn nàng: “Nay Đột Quyết đang ở trong tối, ta không thể trực tiếp điều đại quân vào được, nếu không chúng sẽ vin cớ ta chiếm thành Cổ Diệp, chỉ có chờ viện binh Mạt Hạt đến.”
Tê Trì hiểu ra ngay, Đột Quyết giấu giếm như vậy thì kiểu gì cũng có ý đồ này.
“Một khi đã vào biên giới thì không cần băn khoăn nữa,” Chàng nói: “Ta đoán Đột Quyết tạm thời không dám làm liều, trừ khi chúng muốn khai chiến.”
Tê Trì nhìn chàng, chỉ có những lúc này chàng mới nói nhiều, nhưng giữa hàng lông mày giống như những lúc kiệm lời thường ngày, nàng bảo: “Thiếp đoán, chắc chàng không muốn chiến tranh.”
Nàng biết chàng rất để ý tới cuộc sống của bách tính.
Quả nhiên, nghe thấy chàng đáp: “Đất Bắc chỉ vừa khởi sắc, tốt nhất là không nên có chiến tranh.”
Chỉ mong mau mau tụ tập với La Tiểu Nghĩa, quay về biên giới để giải quyết.
Nếu chiến tranh thật thì cũng không sợ, nhưng có thể không chiến thì tốt nhất là đừng xảy ra.
Chỉ trong tích tắc, từ xa truyền đến tiếng ưng kêu.
Phục Đình ngẩng đầu nhìn trời, gọi nàng: “Lên ngựa.”
Tê Trì không dám thả lỏng, tức khắc đứng dậy đi tới.
Chàng gần như lên ngựa cùng lúc với nàng, chẳng hề chậm trễ, kéo cương rời khỏi rừng cây.
Chạy thẳng đến nơi có tiếng ưng kêu.
Đang đi được nửa đường, bỗng Phục Đình ghìm cương.
Tê Trì lảo đảo bởi cú dừng đột ngột, may chàng đã vươn tay đỡ lấy, để nàng tựa vững vào trước ngực chàng.
Nàng cảm thấy không đúng, thấp giọng hỏi: “Sao vậy?”
Chàng không đáp, mắt nhìn bốn phía.
Trong đất trời rộng lớn vắng lặng, không có bất cứ một âm thanh nào.
Chiến mã dưới thân nhấc vó đào đất, hí mấy tiếng rất khẽ.
Bỗng chàng kéo cương quay đầu ngựa phi nhanh, một tay ôm chặt Tê Trì.
Chốn hoang dã đường xá gập ghềnh, gió sắc lẹm tựa lưỡi kiếm.
Bên tai Tê Trì chỉ còn lại tiếng gió phần phật, nghe thấy chàng nói: “Chúng đuổi tới rồi.”
Còn chẳng kịp nói nhiều, trong tiếng gió đã truyền đến tiếng vó ngựa rầm rập.
Ngựa phi nhanh thì càng khó đi đường.
Tiếng vó ngựa ở sau lưng đã đến gần, liên tục có mũi tên bắn tới.
Phục Đình phải nghiêng ngựa thì mới tránh được, chàng cúi đầu nhìn Tê Trì, may mà nàng biết cưỡi ngựa nên mới có thể ngồi vững trong tình cảnh này.
Chàng dúi cương ngựa vào tay nàng: “Nàng điều khiển đi.”
Tê Trì nhận lấy, chàng tức tốc thả hai tay ra, chộp lấy cung tên trên cánh tay, rút mũi tên ra lắp vào cung.
Bắn liền hai mũi trúng hai kẻ, nhưng tốc độ của chúng không vì vậy mà chậm lại, giẫm lên thi thể đuổi theo sát nút.
Phục Đình lạnh lùng thu cung về, cúi người xuống rút roi ngựa ở dưới bụng ngựa ra, quấn quanh Tê Trì rồi lại vòng qua mình, buộc thật chặt.
Tê Trì ngạc nhiên bởi động tác đó nhưng không ngoái đầu, chăm chăm nhìn con đường phía trước, tay nắm chặt dây cương.
Phục Đình giật lấy cương ngựa, nắm lấy ngón tay lạnh băng của nàng, tay nhấn một cái vào người nàng, để nàng vùi hẳn vào lòng mình.
Mũi tên liên tục bắn tới.
Trời vừa tối thời tiết lại xấu, gió lớn nổi lên.
Nhưng với Phục Đình thì đây lại là chuyện tốt.
Chàng thúc ngựa đi sang trái, cuối cùng cũng thấy một ruộng dốc ở phía trước, thế là xông thẳng tới đó.
Nơi đó là vùng cát vàng rộng lớn, gió mạnh lướt qua làm bụi đất bay lên, đủ để che dấu vết của mọi người.
Ngựa dừng bước.
Cát bụi bay vào mắt Tê Trì nhưng nàng chẳng màng để tâm, roi ngựa trên người lỏng ra, nàng được Phục Đình một tay đỡ xuống ngựa, đi về phía trước.
Bốn phía u ám, như là rừng rậm và núi thẳm mênh mông.
Đến khi đi sâu vào chỗ tối thì nàng mới có thể mở mắt, cuối cùng cũng đã thấy rõ – mình đang đứng trong hang núi.
“Cắt đuôi được rồi hả?” Nàng quay lại hỏi.
Phục Đình đứng ở cửa hang, gật đầu cái rụp.
Nàng thở phào, cho tới lúc này mới dám hồi tưởng lại chuyện vừa rồi, trước đó chẳng nghĩ được gì.
Phục Đình tháo thanh đao sau eo ra, ném cung trên tay xuống, bàn tay đang nắm nàng dùng lực kéo nàng lại gần.
Tê Trì tựa vào lòng chàng, ngẩng đầu nhìn vào mắt chàng.
Chàng thắt vạt áo vào bên hông rồi ngồi xuống, sau đó lại kéo nàng: “Ngồi xuống.”
Nàng nghe lời làm theo, nhìn chàng.
Trong hang đã tối, trên mặt chàng lúc này lại như phủ một lớp sương, khiến nàng không nhìn rõ được gì.
“Sợ máu không?” Bỗng chàng hỏi.
Nàng ngẩn ra: “Sao lại hỏi thế?”
Trong bóng tối Phục Đình nhìn nàng chằm chằm, lồng ngực phập phồng, hơi thở dồn dập, nắm tay nàng sờ ra sau vai: “Nếu không sợ, lấy ra giúp ta.”
Tay Tê Trì chạm phải thứ gì đó, lập tức rụt về đầy kinh hãi.
“Đừng sợ, chỉ là trúng một mũi tên thôi.” Chàng nói.
Nàng sờ thấy rồi, là mũi tên có lông vũ.
Chẳng biết bị bắn trúng lúc nào, thế mà không hề nhận ra.
Nếu chàng không nói thì thậm chí nàng cũng không phát hiện.
Cánh tay nàng cứng đờ: “Thiếp rút ra cho chàng?”
Phục Đình lần mò bên hông, lấy ra một thứ nhét vào tay nàng, nàng bối rối sờ, hình như là cao dán.
“Rút mũi tên ra rồi dán nó lên.” Chàng nói cứ như thể là chuyện rất bình thường.
Tê Trì nhìn mũi tên, con tim bất giác đập nhanh, giọng lạc đi: “Thiếp sợ có chuyện.”
“Không đâu.” Chàng đè lấy tay nàng: “Nhanh lên, càng kéo dài càng rắc rối.”
Nàng nắm tay, hạ quyết tâm.
Tự nhủ: đừng hoảng hốt, vào lúc này chỉ có nàng mới giúp được chàng.
“Được, chàng chỉ cho thiếp đi.” Nàng nhìn vào mặt chàng, giọng đã vững lại.
Phục Đình kéo nàng tới, lấy hơi rồi nói: “Đâm vào nửa tấc rồi rút nghiêng ra, dùng hết sức làm nhanh là được.”
Tê Trì càng thêm kinh sợ, không ngờ phải đâm vào nửa tấc nữa.
Nàng đi tới quỳ trên người chàng, một tay vịn lên vai chàng, tay kia nắm lấy mũi tên, nhìn chằm chằm vào mặt nàng, muốn hỏi một câu phải như thế nào mới khiến chàng phân tâm.
Nhưng lại sợ hỏi vậy thì càng làm chàng không phân tâm được.
Chẳng rõ mũi tên vào sâu bao nhiêu, cũng không biết rút ra sẽ đau tới đâu.
Bất chợt nàng nghĩ, nếu chàng vẫn mặc nhuyễn giáp thì đã không như thế.
Trong bóng đêm, mặt chàng gần trong gang tấc, đôi mắt đen trầm lặng: “Rút ra.”
Hơi thở của chàng phả vào mặt, nàng bất giác nhớ lại lúc chàng hôn mình, mắt nhìn hoài vào môi chàng, tay nắm mũi tên.
Hai người đối mặt nhìn nhau, nàng cảm giác vai dưới tay căng ra, hình như cả người chàng cũng thế, đã vào trạng thái chuẩn bị rồi.
Nàng xốc lại tinh thần, bàn tay vịn trên vai chàng sờ ra sau vai, bất thình lình chủ động cúi xuống.
Môi Phục Đình thật mềm, là nàng chủ động hôn chàng.
Chàng lập tức hôn lại, một tay đè lên gáy nàng, ngậm mạnh cánh môi nàng.
Tê Trì thở gấp, râu trên cằm chàng lướt qua môi và cằm nàng, có hơi nhột.
Nhưng nàng vẫn không quên chuyện cần làm, chẳng dám do dự lấy một khắc, dùng hết sức đâm xuống rồi rút phắt ra.
Cơn đau nhói đột ngột ập tới, bàn tay Phục Đình sau gáy nàng bỗng dùng sức đè mạnh, vô tình cắn phải môi nàng, rồi cuối cùng vẫn nhẫn nhịn lùi ra.
Tê Trì mặc kệ cảm giác đau trên môi, vội dán cao dán lên, đầu ngón tay chạm vào dòng máu âm ấm, nàng dùng tay áo lau đi, ấn mạnh lên cao dán.
Phục Đình ngồi yên không cử động, chỉ có hơi thở rối loạn là có thể nhận ra chàng đang cố gắng nhẫn nhịn.
Một lúc sau, chàng sờ lấy mũi tên cầm lên, giọng khản đặc: “Cũng may, không có độc.”
Tê Trì bèn nhìn qua, mượn sắc trời le lói ngoài cửa hang mới phát hiện, mũi tên kia có cả móc câu, hèn gì phải đâm vào nửa tấc rồi mới rút nghiêng ra, nhưng dù là vậy thì lúc rút vẫn bị dính máu thịt.
Ngực nàng thít lại, nhanh chóng bụm miệng, suýt đã nôn ọe.
Phục Đình ném mũi tên đi, ôm lấy eo nàng, xoay mặt nàng lại: “Đừng nhìn nữa.”
Tê Trì nằm trên vai chàng, nghĩ bụng, ngay đến việc đau như vậy mà chàng cũng có thể kìm nén, thì dẫu có chuyện gì ắt cũng sẽ chẳng bao giờ nói ra.
***
Cuối cùng trời cũng đã sáng, gió thôi thổi mạnh.
Ở ngoài kia, ngoại trừ tiếng ngựa hí thì không còn âm thanh nào khác.
Phục Đình ngồi tại chỗ, vừa cúi đầu thì thấy Tê Trì nằm trên đầu gối.
Nàng gần như tựa vào chàng ngủ suốt một đêm dài.
Chàng động đậy, trên vai có quấn vải – là nàng đã xé tà áo băng bó.
May mà lúc ở Hồ tộc đã thay xiêm y sạch, bởi sạch nên mới có thể băng bó vết thương.
Đêm quá quá tối, may mà không quấn nhầm.
Vết thương trên bắp tay cũng nứt toác do dùng cung, nhưng chẳng là gì với việc trúng tên.
Chàng cởi tay áo băng bó lại vết thương, nhìn ra ngoài rồi cụp mắt nhìn Tê Trì, phát hiện môi nàng bị chàng cắn rách, cánh môi hơi sưng.
Chàng liếm môi, nhớ ra đây là lần đầu nàng chủ động hôn chàng, có lẽ muốn giúp chàng phân tâm đây mà, mà đúng là có hiệu quả thật.
Trong chớp mắt môi nàng dán vào, mọi tâm tư của chàng chỉ đặt lên người nàng.
Lại nhìn môi nàng, cảm thấy lúc đó chàng quá mạnh bạo, vươn tay chạm nhẹ.
Thế mà lại đánh thức Tê Trì.
Nàng ngồi dậy nhìn chàng.
Một đêm trôi qua, nghi ngờ chẳng hay chuyện xảy ra đêm qua có phải là thật không.
Phục Đình kéo nàng đứng dậy: “Tranh thủ đi lúc này thôi.”
“Vết thương của chàng không sao rồi chứ?” Nàng đi theo.
“Chí ít vẫn chịu được đến lúc về đất Bắc.” Chàng chỉ ra bên ngoài: “Có tiếng chim ưng.”
Tê Trì lắng nghe, lập tức đi theo chàng ra ngoài.
Cầm túi nước rửa mặt rồi ngồi lên lưng ngựa, nàng lau sạch vết máu trong tay, ngoái đầu lại, thấy máu thấm trên vai chàng thì vẫn giật mình.
May mà đêm qua trời tối, nếu không nàng cũng chẳng rõ liệu mình có rút nổi mũi tên ra không.
Nàng lại nhìn chàng, lo là chàng lại đang gồng mình chịu đựng.
Phục Đình dùng nước lau mặt, xoay mình ngồi sau lưng nàng, sợ nàng khó chịu nên xoay mặt nàng đi, không cho nàng nhìn lâu.
/100
|