Sau nửa đêm khi trời chưa hửng sáng, một chú tiểu sa di đi ra mở cửa chùa.
Trong sắc trời tối đen, Tân Lộ và Thu Sương mặc viên lĩnh – là trang phục kiểu nam, một trước một sau bước ra.
Hai toán binh lính mặc thường phục phụng lệnh thay phiên tuần tra ngoài chùa, thấy cảnh đó cũng không ngạc nhiên.
Ai cũng biết đó là hai thị nữ của phu nhân, trong chùa nghèo khó nên các nàng thường ra ngoài mua đồ, nhiều lần như thế thành ra cũng quen.
Tân Lộ và Thu Sương cứ thế rời đi.
Chưa tới nửa canh giờ, hai thị nữ đã quay về.
Trời vẫn chưa sáng.
Tiểu sa di lại mở cửa chùa, cả hai cúi đầu đi vào.
Bước chân nhẹ nhàng đi vào phòng thiền, sợ quấy rầy người khác nên đến đèn cũng không thắp, Tân Lộ nhỏ giọng gọi: “Gia chủ.”
Quay về cùng nàng là Tê Trì.
Vì biết Phục Đình sắp xếp người bảo vệ quanh chùa, nên nàng đã hẹn giờ trước gọi Tân Lộ Thu Sương đi đón mình.
Thu Sương tạm thời phải ở lại ngoài chùa, chờ tới hôm sau có người dâng hương thì mới trà trộn tiến vào, như vậy mới không bị để ý.
Tê Trì vừa cởi viên lĩnh vừa hỏi: “Trong chùa sao rồi?”
Tân Lộ thấp giọng đáp: “Đúng như gia chủ dự đoán, Đại đô hộ vẫn chưa về. Còn lại mọi thứ vẫn bình thường, không ai biết gia chủ đã rời khỏi chùa, tưởng gia chủ đi ngủ sớm.”
Tê Trì gật đầu.
Mượn sắc trời lù mù, Tân Lộ đi tới giá đỡ chậu nước, nhúng khăn ướt rồi đưa cho nàng lau tay, nói nhỏ: “Hẳn đêm nay gia chủ mệt rồi, tranh thủ tửa mặt rồi đi nghỉ thôi.”
Đúng là Tê Trì đã quá mệt, “giao tranh” với Phục Đình đâu phải chuyện dễ, cứ như đi trên mặt băng mỏng vậy.
Viên lĩnh trên người nàng nửa kín nửa hở, nhận lấy khăn cẩn thận lau mặt.
Bên ngoài loáng thoáng có tiếng ngựa hí, không biết từ đâu truyền đến, nhưng vào lúc yên tĩnh thế này thì nghe rất rõ.
Tê Trì đưa khăn cho Tân Lộ, cũng cởi viên lĩnh ra đưa cho nàng ta, nói: “Mau ra ngoài đi.”
Nàng sợ Phục Đình đã quay về.
Tân Lộ ôm y phục của nàng, gấp gáp mở cửa đi ra.
Tê Trì nằm trên giường, không kìm được lại nghĩ suy về mấy câu hỏi của chàng.
Thực sự những gì nàng trả lời đều là thật.
Năm mười lăm tuổi, vì để giúp anh trai trả hết triều cống cho thiên gia mà bị ép bất đắc dĩ phải bước vào đường kinh doanh, thứ gì có lời thì làm thứ đó, nên mới có rất nhiều danh mục dưới tay như hiện tại.
Giờ nghĩ lại, lẽ ra nàng phải trả lời cho phù hợp thân phận tạo ra kia mới đúng.
Nhưng không biết vì sao, lúc đặt bút lại chỉ viết ra lời thật lòng.
Bỗng cửa sổ lóe sáng, ngay sau đó là tiếng đùng đoàng vang lên, nàng giật mình ngồi bật dậy.
Bên ngoài có tiếng bước chân, rồi lập tức cửa bị đẩy ra.
Nàng ngồi dậy, nhìn bóng dáng cao lớn bước tới.
“Đánh thức nàng rồi hả?” Phục Đình hỏi.
Vừa nãy chàng đi tới ngoài cửa, nghe thấy tiếng động trong phòng bèn đi vào.
Tê Trì không đáp, chỉ hỏi: “Ban nãy là tiếng sét sao?”
“Ừ.” Chàng tới gần giường, hỏi: “Sao không cài then cửa?”
Nàng thấp giọng đáp: “Cài then thì chàng đâu vào được.”
Dường như trong giọng chàng ẩn ý cười: “Ừ.”
Bỗng sét lại đánh nữa, chấn động ong ong vang lên bên tai Tê Trì, không nhịn được hỏi: “Sao lại có sấm sét mạnh thế này.”
“Khí hậu ở đất Bắc là vậy đấy.” Phục Đình ngồi xuống mép giường, “Không phải nàng sợ sấm sét đấy chứ.”
“Làm gì có.” Tê Trì nằm xuống: “Sau này thiếp biết rồi.”
“Điểm bất đồng giữa đất Bắc và Trung Nguyên còn nhiều lắm, rất nhiều.” Chàng nói: “Sau này nàng sẽ biết.”
Bên ngoài khung cửa chỉ có ánh trăng bàng bạc, bởi ngược sáng nên không thấy rõ mặt chàng.
Tay nàng đặt ở mép giường, chạm phải gì đó bèn sờ soạng, thì ra sờ phải tay chàng, ngay sau đó bị chàng chụp lấy.
Phục Đình nắm lấy tay chàng, bỗng cúi người áp sát vào nàng.
Tê Trì cảm giác mặt chàng đang kề gần, bất giác nghĩ tới lúc chàng hôn mình thì im lặng.
Chàng áp mặt sát cổ nàng, hơi thở phả vào cổ khiến nàng ngưa ngứa, bỗng chàng hỏi: “Sao trên người nàng lại có mùi thuốc?”
Nàng giật mình, một tay khoác trên vai chàng nhổm dậy, chóp mũi cũng kề sát cổ chàng, nói: “Hình như là trên người chàng thì phải, chàng đã đi đâu vậy?”
Chóp mũi nàng chạm vào cổ Phục Đình, chàng đưa tay ra sờ, đầu cúi thấp hơn.
Bên tai nghe thấy tiếng niệm A Di Đà – là các hòa thượng dậy sớm quét dọn.
Thực ra mùi hương đó rất nhạt, đúng là cũng không biết vương trên người ai, có lẽ thật sự là bám vào chàng lúc ở trong y xá.
Chàng nhìn thẳng vào gương mặt thấp thoáng của nàng, nói: “Không đi đâu cả.”
Một tay vẫn nắm lấy nàng, còn tay nàng cũng gác lên vai chàng.
Một lúc sau, Tê Trì nắm lấy bàn tay kia: “Đừng để trong chùa phát hiện chàng đang ở trong phòng thiếp.”
Chàng mím môi, nửa cười nửa không buông tay ra: “Sấm sét hết đánh rồi, nàng ngủ tiếp đi.”
Nói rồi chàng đứng dậy đi ra, lúc khép cửa lại, bóng dáng chàng được sắc trời soi sáng, đao trên lưng vẫn chưa cởi.
Tê Trì nhìn chàng rời đi, nằm xuống nhắm mắt lại.
Tim đập khá nhanh, vừa là vì hành động của chàng, mà cũng có khả năng là lo lắng vì vấn đề hiện tại.
Nàng nghĩ, nếu cứ như vậy mà qua đi thì hay quá.
…
Nàng ngủ thẳng đến tận quá trưa mới tỉnh.
Mà còn là phải Tân Lộ gọi nàng dậy, bởi nàng ta cảm thấy nàng nên ăn gì đó.
Tê Trì đứng dậy, thay y phục, cẩn thận sửa lại trang điểm tóc tai, thần thái như thường.
Lúc ngồi trước bàn bệt dùng cơm thì bỗng nhớ đến Phục Đình, nàng cầm đũa, ngẩng đầu nhìn phòng bên: “Chàng vẫn đang nghỉ ngơi à?”
Tân Lộ đáp: “Trời vừa sáng thì Đại đô hộ đã ra ngoài rồi ạ.”
Tê Trì nhíu mày, nghĩ bụng chàng về muộn vậy mà chưa gì đã lại đi, có nghỉ ngơi được bao nhiêu đâu.
Chẳng lẽ là lại vì hiệu buôn của nàng?
Tân Lộ đứng bên, nhìn lướt qua bên ngoài: “Kỳ thật, hương khách đã đến mấy đợt rồi mà sao Thu Sương vẫn chưa về.”
Tê Trì cũng nhìn ra ngoài.
Đúng lúc này Thu Sương từ ngoài cửa đi vào.
Tân Lộ không kìm được trách móc: “Sao giờ mới về thế?”
Thu Sương nhấc tay áo lau mồ hôi trên trán, không màng tới nàng ta mà vội đi đến trước mặt Tê Trì: “Gia chủ, xảy ra chuyện rồi.”
Nghe thấy ba chữ “xảy ra chuyện”, Tê Trì lập tức nghiêm túc: “Chuyện gì?”
Thu Sương đánh mắt với Tân Lộ ra hiệu nàng ta khép cửa lại, rồi mới ngồi xổm xuống bên cạnh nàng, ghé tai xì xào ——
Phủ đô hộ bỗng hạ lệnh, mọi chủ tiệm quản lý của hiệu buôn hình cá ở trong ngoài phủ Hãn Hải phải lập tức rời khỏi đất Bắc.
Bao giờ thương đội của hiệu buôn quay về thì cũng phải trả lại chứng từ xuất cảnh cho phủ đô hộ.
“Cái gì?” Tê Trì không tin nổi.
Làm kinh doanh nhiều năm, nàng chưa bao giờ gặp phải chuyện như vậy.
Thu Sương lo lắng nói: “Nô tỳ tìm cớ lén hỏi La tướng quân, y nói là đích thân Đại đô hộ ra lệnh, ngay tới y cũng không rõ nguyên nhân cụ thể, hoặc là biết nhưng không tiện nói, nô tỳ chỉ nghe ngóng được đến đây thôi.”
Tân Lộ cũng ngồi xuống cạnh Tê Trì, thấp thỏm nói: “Gia chủ, nếu như vậy thì không phải mọi mối kinh doanh của người ở đất Bắc sẽ bị ảnh hưởng nặng sao.”
Tê Trì im lặng một chớp mắt, đoạn hỏi: “Các chủ tiệm quản lý thì sao?”
Thu Sương đáp: “Nô tỳ đang định nói chuyện này với gia chủ đây. Quân đội dẫn binh hạ lệnh, các chủ tiệm không dám tranh cãi mà chỉ có thể thu dọn hành trang, hiện tại không ai biết phải làm gì, cũng không biết nên đi đâu, đang muốn mời gia chủ ra mặt.”
Nàng nhíu mày: “Bây giờ ta lại không tiện ra mặt.”
“Đúng thế.” Thu Sương bất đắc dĩ.
Mà nàng ta cũng không thể ra mặt thay gia chủ, các chủ tiệm đều là tâm phúc của gia chủ, dẫu có giống nàng thì bình thường nàng ta cũng chỉ có thể chuyển lời, không có ngọc xanh chính tay gia chủ cầm thì không hạ lệnh được.
Huống hồ chuyện này khó giải quyết, nàng ta cũng không biết phải xử lý sao.
Tê Trì cụp mắt, cẩn thận suy nghĩ.
Tân Lộ và Thu Sương không dám làm phiền nàng, ngồi hai bên trái phải nhìn nàng, chờ nàng đưa ra quyết định.
Một lúc sau, Tê Trì đưa tay vào tay áo, lấy ra khối ngọc hình cá ở sâu bên trọng.
“Thôi, bảo chủ tiệm tiệm lương thực dẫn hai người đi giải thích, nhớ kỹ là phải tìm đích thân Đại đô hộ, cố hết sức ngăn chàng lại.”
“Ngoài thành có một tiệm mới mở chưa lọt vào mắt Đại đô hộ, bảo các chủ tiệm khác đến đó chờ, chập tối ta sẽ tới.”
“Để tránh bị chú ý thì cứ nói với trong chùa, hôm nay ta ra ngoài về phủ một chuyến.”
Dặn dò xong, Tân Lộ Thu Sương vâng dạ trả lời.
***
Giờ Thân buổi chiều, nắng vàng hây hây.
Phục Đình đứng trước một gian hàng, tay cầm túi rượu, đưa lên miệng nhấp một hớp.
La Tiểu Nghĩa đi tới, thấy thế thì biết chàng uống rượu để giữ tinh thần, bèn cười bảo: “Tam ca, huynh muốn gấp gáp xử lý chuyện này thì nửa đêm đừng về chùa chứ, thấy có vẻ huynh ngủ không ngon, có phải về chỉ để gặp tẩu tẩu không?”
Phục Đình liếc xéo hắn: “Lúc làm chính sự thì nói ít thôi.”
La Tiểu Nghĩa không nói nữa, chỉ nhìn cửa tiệm trước mặt, thấp giọng bảo: “Có phải ác quá không tam ca, tiệm này giàu có lại còn là thương hộ có công, nếu không phải huynh ra lệnh không được để lộ phong thanh, khéo chắc dọa người ta không dám đến đất Bắc kinh doanh nữa đâu.”
Phục Đình cất túi rượu: “Ta tự có tính toán.”
Chàng lệnh cho các chủ tiệm quản lý rời đi chứ không đóng cửa hàng, trái lại còn cho người tạm thời quản lý thay, mọi việc trông vẫn bình thường.
Chủ ý cũng không phải muốn động đến bọn họ.
Một cận vệ bước nhanh tới báo: Có một chủ tiệm tới cầu kiến, bảo là muốn gặp Đại đô hộ.
La Tiểu Nghĩa nói: “Chắc là tới xin xỏ chứ gì.”
Phục Đình hỏi: “Chỉ có chủ tiệm?”
Cận vệ đáp: “Một chủ tiệm, kèm thêm hai tiểu nhị.”
La Tiểu Nghĩa chậc chậc hai tiếng: “Đến thế này rồi mà người chủ kia cũng chẳng ra mặt, không lẽ bệnh tình nguy kịch thật?”
Phục Đình nhớ đến gương mặt vàng vọt hấp hối của người đàn ông nằm trên giường đêm qua, rút roi ngựa trên lưng ra: “Có phải hay không thì sẽ biết ngay thôi.”
Một thương hộ mà có thể khiến chàng phí sức như thế, đúng là hiếm thấy.
…
Đến xế chiều khi mặt trời khuất bóng, Tê Trì đúng giờ ngồi trong cửa hàng kia.
Đứng bên cạnh là Thu Sương đang ăn mặc nam trang.
Còn Tân Lộ lúc này đang ngồi trên xe ngựa của nàng, chậm rãi quay về phủ.
Trước mặt là tấm rèm làm từ trúc.
Nàng ngồi sau bàn, miếng ngọc hình cá kia nằm trên bàn.
Bên ngoài rèm là các chủ tiệm cuống quýt chạy đến.
Có tới khoảng mấy chục người, ngồi chật ních ngoài sảnh.
Thu Sương đứng bên rèm nhìn mấy lần, cúi người thưa: “Trong ngoài phủ Hãn Hải gần như đã đến đủ rồi ạ.”
Tê Trì gật đầu.
Những người này có thể coi như là tâm phúc của nàng, vì vậy mới được điều tới đất Bắc đây, nhưng gần như chưa ai gặp trực diện nàng bao giờ.
Nhiều năm qua, bọn họ là toàn bộ tài sản gắn liền với nàng, có họa cùng hưởng có nạn cùng chia, nên mới được nàng tin tưởng dùng lúc cần thiết nhất. Nhưng cũng không cố gắng cất nhắc ai đến mức hoàn toàn tin tưởng.
Bởi nàng tự biết phủ Quang vương chưa có thế vững, nên nàng chưa từng nghĩ đến chuyện giao toàn bộ cho một hai người, nếu không sau này chưa chắc đã áp chế được.
Nhưng vì coi là đồng nghiệp nên hôm nay nàng cần đích thân ra mặt, dựa vào tín vật của chủ nhân để tự tay xử lý chuyện này.
Trong bầu không khí lặng như tờ, thỉnh thoảng vang lên vài tiếng thở dài.
“Chủ nhân, phải làm thế nào đây?” Cuối cùng cũng có người không nhịn được lên tiếng.
Tê Trì nhìn ngó gian hàng mới này.
Đây là một phường chế trà.
Nàng vốn không định mở nó, chỉ vì gần đây có nhóm lưu dân mới tới, sau khi khai hoang ở xung quanh, ngoài trừ lương thực thì bọn họ còn trồng thử ít trà.
Khi biết được thông tin thì nàng đã nhân cơ hội mở cửa hàng này, vừa tạo lợi cho mình mà cũng có thể tạo phúc cho dân.
Hầu hết những gian hàng mới xuất hiện ở đất Bắc đều là vậy, nàng kinh doanh dựa theo nhu cầu cuộc sống của người dân nơi đây.
Nhưng Phục Đình lại không biết, nếu không chàng đã không muốn chấm dứt chuyện kinh doanh của nàng.
Nàng nhìn Thu Sương.
Thu Sương đi theo nàng đã nhiều năm, lúc này nên nói gì tự khắc hiểu rõ, thế là cao giọng bảo: “Các vị yên tâm, mọi người đã theo gia chủ lâu năm, sống dựa vào gia chủ, chắc chắn gia chủ sẽ không để các vị mất chén cơm.”
Nói xong câu này, mọi người đã phần nào bình tĩnh lại.
Qua một hồi lâu, lại có người lo lắng nói: “Chúng tôi buôn bán nhiều nơi nhưng chưa bao giờ gặp chuyện thế này, Đại đô hộ đã tự mình ra lệnh thì sợ khó mà gỡ lệnh, sau này khéo đường kinh doanh ở đất Bắc bị chặn đứng.”
Cuối cùng Tê Trì cũng lên tiếng: “Không đâu, dù ngài ấy có kiên quyết tới mấy thì cũng sẽ không lấy đại sự dân sinh ở đất Bắc ra làm cược.”
Người kia hỏi: “Vậy chủ nhân có tính toán gì không?”
Tê Trì nghĩ, chuyện này có lẽ phải giải quyết tận gốc, đến lúc này nàng đã phần nào hiểu được ý đồ của Phục Đình.
Chắc chắn chàng đã nghi ngờ hiệu buôn của nàng.
Nhưng nàng tất phải làm những chuyện đó, nếu không làm thì đất Bắc sao có thể hồi phục.
Đây là một ván bài chết, điều duy nhất nàng đã đánh giá thấp chính là tâm tư của người đàn ông đó.
Nàng nâng cao tinh thần, nói: “Ta đoán sẽ không kéo dài lâu đâu, ta sẽ nghĩ cách gỡ bỏ nghi ngờ của phủ đô hộ, tạm thời các ngươi không cần rời khỏi đất Bắc, có thể đợi trong tiệm ở các châu phủ khác, mà cũng có thể tạm thời ở đây, kiểu gì cũng sẽ giải trừ lệnh cấm.”
Mọi người rối rít nói phải.
Đang nói chuyện thì Thu Sương đi ra ngoài hai bước.
Trước đó nàng ta đã sắp xếp người đợi ở bên ngoài, giờ thấy cửa bị đẩy ra nên nàng ta muốn ra xem sao.
Người đi vào lại là chủ tiệm của gian hàng lương thực.
Nàng ta ngạc nhiên hỏi “Không phải bảo ngươi đi cầu xin Đại đô hộ ư, sao lại quay về?”
Chủ tiệm kia thở dài: “Đại đô hộ không hề gặp tôi, tôi đợi mãi mà chỉ nghe nói ngài ấy đã dẫn người đi, nên đành quay về bẩm báo lại với chủ nhân.”
Tê Trì nghe thế thì ngẩn người, cách rèm hỏi: “Có biết ngài ấy đi đâu không?”
Chủ tiệm đáp: “Không biết ạ.”
Nàng đảo mắt, lại hỏi: “Lúc ngươi ra khỏi thành có gặp phải binh lính nào không?”
“Có bắt gặp một toán binh ở cổng thành, tiểu nhân đoán là đang đi tuần, nhưng cũng tránh được, chắc là không sao.”
Tê Trì bỗng đứng bật dậy.
Thu Sương giật mình nhìn nàng: “Gia chủ sao vậy ạ?”
“Quay về ngay.” Nàng nói.
Thu Sương không hiểu lắm, nhưng vẫn chạy vội ra sau mở cửa.
Tê Trì giơ tay vơ lấy miếng ngọc trên bàn, tay kia cầm mũ, đang định xoay người thì bỗng nghe thấy tiếng hét đầy kinh hãi.
Là tiếng của Thu Sương.
Ngay lập tức, ở sảnh trước có tiếng đạp cửa.
Cách tấm rèm nhìn ra ngoài, nàng loáng thoáng trông thấy một nhóm người xông vào.
Là một toán binh.
Người canh gác ở bên ngoài đã bị binh khí kề lên cổ nên không dám báo động.
Sau cánh cửa Thu Sương đang đứng cũng có mấy binh lính.
Nơi này đã bị bao vây hoàn toàn.
Có tiếng bước chân vững vàng vang lên, lúc tất cả thấy người đi vào thì lập tức đứng dậy, đầu cúi thấp không dám lên tiếng.
Phục Đình một tay cầm đao, bước vào trong sảnh.
Ánh mắt chàng nhìn thẳng vào tấm rèm.
Không cần canh chừng y xá làm gì, chàng biết xảy ra chuyện lớn như thế, những chủ tiệm này ắt sẽ mời chủ nhân của mình ra mặt.
La Tiểu Nghĩa đã ổn định trong sân, gật đầu với chàng.
Phục Đình nhấc chân, tiến về phía tấm rèm.
Bóng người sau rèm không hề động đậy.
Cho tới khi chàng đứng bên rèm.
La Tiểu Nghĩa bước tới, vừa nhìn thấy người đằng sau thì hai mắt trợn tròn: “Tẩu…”
Nhưng chưa nói hết câu thì miệng đã bị bịt lại.
Phục Đình bịt miệng hắn, mắt nhìn chằm chặp người sau rèm.
Tê Trì đứng đó, bình tĩnh nhìn bọn họ, chỉ là sắc mặt đã trở nên trắng bệch.
Nàng nhìn Phục Đình, đôi môi hé ra rồi khép lại.
Phục Đình buông La Tiểu Nghĩa ra, quét nhìn nàng một lượt từ đầu tới chân, ít nhất là nhìn hai lần nhưng đúng là không nhìn lầm – chính là nàng.
Ánh mắt chàng rơi xuống vật trong tay nàng.
Một tay nàng cầm mũ, tay kia cầm một miếng ngọc, hình như là hình con cá.
Chàng nghiến răng, giơ tay đoạt lấy.
Chỉ mới mấy canh giờ trước thôi chàng vẫn còn nắm lấy bàn tay này, nhưng lúc này tình cảnh đã đảo ngược.
Tê Trì né tay nhưng không thành, chàng gỡ ngón tay nàng ra, móc lấy miếng ngọc.
Tay nàng trống không, con tim như chìm xuống đáy vực.
Phục Đình khó khăn dời mắt khỏi mặt nàng, cầm miếng ngọc đưa ra trước mắt.
Một miếng ngọc xanh hình cá, y hệt với bảng hiệu hiệu buôn.
Bỗng bóng người trước mặt nhúc nhích, tức khắc quỳ xuống.
Chàng ngoái đầu nhìn những chủ tiệm quỳ trong sảnh.
Ánh mắt lại quay về trên miếng ngọc.
Bọn họ không phải quỳ vì Đại đô hộ chàng, mà là vì thứ này.
Phục Đình nhìn Tê Trì, nàng cũng đang nhìn chàng, đến lúc này vẫn chưa hề lên tiếng.
Hầu kết chàng dịch chuyển, thấp giọng gọi nàng: “Chủ nhân?”
Trong sắc trời tối đen, Tân Lộ và Thu Sương mặc viên lĩnh – là trang phục kiểu nam, một trước một sau bước ra.
Hai toán binh lính mặc thường phục phụng lệnh thay phiên tuần tra ngoài chùa, thấy cảnh đó cũng không ngạc nhiên.
Ai cũng biết đó là hai thị nữ của phu nhân, trong chùa nghèo khó nên các nàng thường ra ngoài mua đồ, nhiều lần như thế thành ra cũng quen.
Tân Lộ và Thu Sương cứ thế rời đi.
Chưa tới nửa canh giờ, hai thị nữ đã quay về.
Trời vẫn chưa sáng.
Tiểu sa di lại mở cửa chùa, cả hai cúi đầu đi vào.
Bước chân nhẹ nhàng đi vào phòng thiền, sợ quấy rầy người khác nên đến đèn cũng không thắp, Tân Lộ nhỏ giọng gọi: “Gia chủ.”
Quay về cùng nàng là Tê Trì.
Vì biết Phục Đình sắp xếp người bảo vệ quanh chùa, nên nàng đã hẹn giờ trước gọi Tân Lộ Thu Sương đi đón mình.
Thu Sương tạm thời phải ở lại ngoài chùa, chờ tới hôm sau có người dâng hương thì mới trà trộn tiến vào, như vậy mới không bị để ý.
Tê Trì vừa cởi viên lĩnh vừa hỏi: “Trong chùa sao rồi?”
Tân Lộ thấp giọng đáp: “Đúng như gia chủ dự đoán, Đại đô hộ vẫn chưa về. Còn lại mọi thứ vẫn bình thường, không ai biết gia chủ đã rời khỏi chùa, tưởng gia chủ đi ngủ sớm.”
Tê Trì gật đầu.
Mượn sắc trời lù mù, Tân Lộ đi tới giá đỡ chậu nước, nhúng khăn ướt rồi đưa cho nàng lau tay, nói nhỏ: “Hẳn đêm nay gia chủ mệt rồi, tranh thủ tửa mặt rồi đi nghỉ thôi.”
Đúng là Tê Trì đã quá mệt, “giao tranh” với Phục Đình đâu phải chuyện dễ, cứ như đi trên mặt băng mỏng vậy.
Viên lĩnh trên người nàng nửa kín nửa hở, nhận lấy khăn cẩn thận lau mặt.
Bên ngoài loáng thoáng có tiếng ngựa hí, không biết từ đâu truyền đến, nhưng vào lúc yên tĩnh thế này thì nghe rất rõ.
Tê Trì đưa khăn cho Tân Lộ, cũng cởi viên lĩnh ra đưa cho nàng ta, nói: “Mau ra ngoài đi.”
Nàng sợ Phục Đình đã quay về.
Tân Lộ ôm y phục của nàng, gấp gáp mở cửa đi ra.
Tê Trì nằm trên giường, không kìm được lại nghĩ suy về mấy câu hỏi của chàng.
Thực sự những gì nàng trả lời đều là thật.
Năm mười lăm tuổi, vì để giúp anh trai trả hết triều cống cho thiên gia mà bị ép bất đắc dĩ phải bước vào đường kinh doanh, thứ gì có lời thì làm thứ đó, nên mới có rất nhiều danh mục dưới tay như hiện tại.
Giờ nghĩ lại, lẽ ra nàng phải trả lời cho phù hợp thân phận tạo ra kia mới đúng.
Nhưng không biết vì sao, lúc đặt bút lại chỉ viết ra lời thật lòng.
Bỗng cửa sổ lóe sáng, ngay sau đó là tiếng đùng đoàng vang lên, nàng giật mình ngồi bật dậy.
Bên ngoài có tiếng bước chân, rồi lập tức cửa bị đẩy ra.
Nàng ngồi dậy, nhìn bóng dáng cao lớn bước tới.
“Đánh thức nàng rồi hả?” Phục Đình hỏi.
Vừa nãy chàng đi tới ngoài cửa, nghe thấy tiếng động trong phòng bèn đi vào.
Tê Trì không đáp, chỉ hỏi: “Ban nãy là tiếng sét sao?”
“Ừ.” Chàng tới gần giường, hỏi: “Sao không cài then cửa?”
Nàng thấp giọng đáp: “Cài then thì chàng đâu vào được.”
Dường như trong giọng chàng ẩn ý cười: “Ừ.”
Bỗng sét lại đánh nữa, chấn động ong ong vang lên bên tai Tê Trì, không nhịn được hỏi: “Sao lại có sấm sét mạnh thế này.”
“Khí hậu ở đất Bắc là vậy đấy.” Phục Đình ngồi xuống mép giường, “Không phải nàng sợ sấm sét đấy chứ.”
“Làm gì có.” Tê Trì nằm xuống: “Sau này thiếp biết rồi.”
“Điểm bất đồng giữa đất Bắc và Trung Nguyên còn nhiều lắm, rất nhiều.” Chàng nói: “Sau này nàng sẽ biết.”
Bên ngoài khung cửa chỉ có ánh trăng bàng bạc, bởi ngược sáng nên không thấy rõ mặt chàng.
Tay nàng đặt ở mép giường, chạm phải gì đó bèn sờ soạng, thì ra sờ phải tay chàng, ngay sau đó bị chàng chụp lấy.
Phục Đình nắm lấy tay chàng, bỗng cúi người áp sát vào nàng.
Tê Trì cảm giác mặt chàng đang kề gần, bất giác nghĩ tới lúc chàng hôn mình thì im lặng.
Chàng áp mặt sát cổ nàng, hơi thở phả vào cổ khiến nàng ngưa ngứa, bỗng chàng hỏi: “Sao trên người nàng lại có mùi thuốc?”
Nàng giật mình, một tay khoác trên vai chàng nhổm dậy, chóp mũi cũng kề sát cổ chàng, nói: “Hình như là trên người chàng thì phải, chàng đã đi đâu vậy?”
Chóp mũi nàng chạm vào cổ Phục Đình, chàng đưa tay ra sờ, đầu cúi thấp hơn.
Bên tai nghe thấy tiếng niệm A Di Đà – là các hòa thượng dậy sớm quét dọn.
Thực ra mùi hương đó rất nhạt, đúng là cũng không biết vương trên người ai, có lẽ thật sự là bám vào chàng lúc ở trong y xá.
Chàng nhìn thẳng vào gương mặt thấp thoáng của nàng, nói: “Không đi đâu cả.”
Một tay vẫn nắm lấy nàng, còn tay nàng cũng gác lên vai chàng.
Một lúc sau, Tê Trì nắm lấy bàn tay kia: “Đừng để trong chùa phát hiện chàng đang ở trong phòng thiếp.”
Chàng mím môi, nửa cười nửa không buông tay ra: “Sấm sét hết đánh rồi, nàng ngủ tiếp đi.”
Nói rồi chàng đứng dậy đi ra, lúc khép cửa lại, bóng dáng chàng được sắc trời soi sáng, đao trên lưng vẫn chưa cởi.
Tê Trì nhìn chàng rời đi, nằm xuống nhắm mắt lại.
Tim đập khá nhanh, vừa là vì hành động của chàng, mà cũng có khả năng là lo lắng vì vấn đề hiện tại.
Nàng nghĩ, nếu cứ như vậy mà qua đi thì hay quá.
…
Nàng ngủ thẳng đến tận quá trưa mới tỉnh.
Mà còn là phải Tân Lộ gọi nàng dậy, bởi nàng ta cảm thấy nàng nên ăn gì đó.
Tê Trì đứng dậy, thay y phục, cẩn thận sửa lại trang điểm tóc tai, thần thái như thường.
Lúc ngồi trước bàn bệt dùng cơm thì bỗng nhớ đến Phục Đình, nàng cầm đũa, ngẩng đầu nhìn phòng bên: “Chàng vẫn đang nghỉ ngơi à?”
Tân Lộ đáp: “Trời vừa sáng thì Đại đô hộ đã ra ngoài rồi ạ.”
Tê Trì nhíu mày, nghĩ bụng chàng về muộn vậy mà chưa gì đã lại đi, có nghỉ ngơi được bao nhiêu đâu.
Chẳng lẽ là lại vì hiệu buôn của nàng?
Tân Lộ đứng bên, nhìn lướt qua bên ngoài: “Kỳ thật, hương khách đã đến mấy đợt rồi mà sao Thu Sương vẫn chưa về.”
Tê Trì cũng nhìn ra ngoài.
Đúng lúc này Thu Sương từ ngoài cửa đi vào.
Tân Lộ không kìm được trách móc: “Sao giờ mới về thế?”
Thu Sương nhấc tay áo lau mồ hôi trên trán, không màng tới nàng ta mà vội đi đến trước mặt Tê Trì: “Gia chủ, xảy ra chuyện rồi.”
Nghe thấy ba chữ “xảy ra chuyện”, Tê Trì lập tức nghiêm túc: “Chuyện gì?”
Thu Sương đánh mắt với Tân Lộ ra hiệu nàng ta khép cửa lại, rồi mới ngồi xổm xuống bên cạnh nàng, ghé tai xì xào ——
Phủ đô hộ bỗng hạ lệnh, mọi chủ tiệm quản lý của hiệu buôn hình cá ở trong ngoài phủ Hãn Hải phải lập tức rời khỏi đất Bắc.
Bao giờ thương đội của hiệu buôn quay về thì cũng phải trả lại chứng từ xuất cảnh cho phủ đô hộ.
“Cái gì?” Tê Trì không tin nổi.
Làm kinh doanh nhiều năm, nàng chưa bao giờ gặp phải chuyện như vậy.
Thu Sương lo lắng nói: “Nô tỳ tìm cớ lén hỏi La tướng quân, y nói là đích thân Đại đô hộ ra lệnh, ngay tới y cũng không rõ nguyên nhân cụ thể, hoặc là biết nhưng không tiện nói, nô tỳ chỉ nghe ngóng được đến đây thôi.”
Tân Lộ cũng ngồi xuống cạnh Tê Trì, thấp thỏm nói: “Gia chủ, nếu như vậy thì không phải mọi mối kinh doanh của người ở đất Bắc sẽ bị ảnh hưởng nặng sao.”
Tê Trì im lặng một chớp mắt, đoạn hỏi: “Các chủ tiệm quản lý thì sao?”
Thu Sương đáp: “Nô tỳ đang định nói chuyện này với gia chủ đây. Quân đội dẫn binh hạ lệnh, các chủ tiệm không dám tranh cãi mà chỉ có thể thu dọn hành trang, hiện tại không ai biết phải làm gì, cũng không biết nên đi đâu, đang muốn mời gia chủ ra mặt.”
Nàng nhíu mày: “Bây giờ ta lại không tiện ra mặt.”
“Đúng thế.” Thu Sương bất đắc dĩ.
Mà nàng ta cũng không thể ra mặt thay gia chủ, các chủ tiệm đều là tâm phúc của gia chủ, dẫu có giống nàng thì bình thường nàng ta cũng chỉ có thể chuyển lời, không có ngọc xanh chính tay gia chủ cầm thì không hạ lệnh được.
Huống hồ chuyện này khó giải quyết, nàng ta cũng không biết phải xử lý sao.
Tê Trì cụp mắt, cẩn thận suy nghĩ.
Tân Lộ và Thu Sương không dám làm phiền nàng, ngồi hai bên trái phải nhìn nàng, chờ nàng đưa ra quyết định.
Một lúc sau, Tê Trì đưa tay vào tay áo, lấy ra khối ngọc hình cá ở sâu bên trọng.
“Thôi, bảo chủ tiệm tiệm lương thực dẫn hai người đi giải thích, nhớ kỹ là phải tìm đích thân Đại đô hộ, cố hết sức ngăn chàng lại.”
“Ngoài thành có một tiệm mới mở chưa lọt vào mắt Đại đô hộ, bảo các chủ tiệm khác đến đó chờ, chập tối ta sẽ tới.”
“Để tránh bị chú ý thì cứ nói với trong chùa, hôm nay ta ra ngoài về phủ một chuyến.”
Dặn dò xong, Tân Lộ Thu Sương vâng dạ trả lời.
***
Giờ Thân buổi chiều, nắng vàng hây hây.
Phục Đình đứng trước một gian hàng, tay cầm túi rượu, đưa lên miệng nhấp một hớp.
La Tiểu Nghĩa đi tới, thấy thế thì biết chàng uống rượu để giữ tinh thần, bèn cười bảo: “Tam ca, huynh muốn gấp gáp xử lý chuyện này thì nửa đêm đừng về chùa chứ, thấy có vẻ huynh ngủ không ngon, có phải về chỉ để gặp tẩu tẩu không?”
Phục Đình liếc xéo hắn: “Lúc làm chính sự thì nói ít thôi.”
La Tiểu Nghĩa không nói nữa, chỉ nhìn cửa tiệm trước mặt, thấp giọng bảo: “Có phải ác quá không tam ca, tiệm này giàu có lại còn là thương hộ có công, nếu không phải huynh ra lệnh không được để lộ phong thanh, khéo chắc dọa người ta không dám đến đất Bắc kinh doanh nữa đâu.”
Phục Đình cất túi rượu: “Ta tự có tính toán.”
Chàng lệnh cho các chủ tiệm quản lý rời đi chứ không đóng cửa hàng, trái lại còn cho người tạm thời quản lý thay, mọi việc trông vẫn bình thường.
Chủ ý cũng không phải muốn động đến bọn họ.
Một cận vệ bước nhanh tới báo: Có một chủ tiệm tới cầu kiến, bảo là muốn gặp Đại đô hộ.
La Tiểu Nghĩa nói: “Chắc là tới xin xỏ chứ gì.”
Phục Đình hỏi: “Chỉ có chủ tiệm?”
Cận vệ đáp: “Một chủ tiệm, kèm thêm hai tiểu nhị.”
La Tiểu Nghĩa chậc chậc hai tiếng: “Đến thế này rồi mà người chủ kia cũng chẳng ra mặt, không lẽ bệnh tình nguy kịch thật?”
Phục Đình nhớ đến gương mặt vàng vọt hấp hối của người đàn ông nằm trên giường đêm qua, rút roi ngựa trên lưng ra: “Có phải hay không thì sẽ biết ngay thôi.”
Một thương hộ mà có thể khiến chàng phí sức như thế, đúng là hiếm thấy.
…
Đến xế chiều khi mặt trời khuất bóng, Tê Trì đúng giờ ngồi trong cửa hàng kia.
Đứng bên cạnh là Thu Sương đang ăn mặc nam trang.
Còn Tân Lộ lúc này đang ngồi trên xe ngựa của nàng, chậm rãi quay về phủ.
Trước mặt là tấm rèm làm từ trúc.
Nàng ngồi sau bàn, miếng ngọc hình cá kia nằm trên bàn.
Bên ngoài rèm là các chủ tiệm cuống quýt chạy đến.
Có tới khoảng mấy chục người, ngồi chật ních ngoài sảnh.
Thu Sương đứng bên rèm nhìn mấy lần, cúi người thưa: “Trong ngoài phủ Hãn Hải gần như đã đến đủ rồi ạ.”
Tê Trì gật đầu.
Những người này có thể coi như là tâm phúc của nàng, vì vậy mới được điều tới đất Bắc đây, nhưng gần như chưa ai gặp trực diện nàng bao giờ.
Nhiều năm qua, bọn họ là toàn bộ tài sản gắn liền với nàng, có họa cùng hưởng có nạn cùng chia, nên mới được nàng tin tưởng dùng lúc cần thiết nhất. Nhưng cũng không cố gắng cất nhắc ai đến mức hoàn toàn tin tưởng.
Bởi nàng tự biết phủ Quang vương chưa có thế vững, nên nàng chưa từng nghĩ đến chuyện giao toàn bộ cho một hai người, nếu không sau này chưa chắc đã áp chế được.
Nhưng vì coi là đồng nghiệp nên hôm nay nàng cần đích thân ra mặt, dựa vào tín vật của chủ nhân để tự tay xử lý chuyện này.
Trong bầu không khí lặng như tờ, thỉnh thoảng vang lên vài tiếng thở dài.
“Chủ nhân, phải làm thế nào đây?” Cuối cùng cũng có người không nhịn được lên tiếng.
Tê Trì nhìn ngó gian hàng mới này.
Đây là một phường chế trà.
Nàng vốn không định mở nó, chỉ vì gần đây có nhóm lưu dân mới tới, sau khi khai hoang ở xung quanh, ngoài trừ lương thực thì bọn họ còn trồng thử ít trà.
Khi biết được thông tin thì nàng đã nhân cơ hội mở cửa hàng này, vừa tạo lợi cho mình mà cũng có thể tạo phúc cho dân.
Hầu hết những gian hàng mới xuất hiện ở đất Bắc đều là vậy, nàng kinh doanh dựa theo nhu cầu cuộc sống của người dân nơi đây.
Nhưng Phục Đình lại không biết, nếu không chàng đã không muốn chấm dứt chuyện kinh doanh của nàng.
Nàng nhìn Thu Sương.
Thu Sương đi theo nàng đã nhiều năm, lúc này nên nói gì tự khắc hiểu rõ, thế là cao giọng bảo: “Các vị yên tâm, mọi người đã theo gia chủ lâu năm, sống dựa vào gia chủ, chắc chắn gia chủ sẽ không để các vị mất chén cơm.”
Nói xong câu này, mọi người đã phần nào bình tĩnh lại.
Qua một hồi lâu, lại có người lo lắng nói: “Chúng tôi buôn bán nhiều nơi nhưng chưa bao giờ gặp chuyện thế này, Đại đô hộ đã tự mình ra lệnh thì sợ khó mà gỡ lệnh, sau này khéo đường kinh doanh ở đất Bắc bị chặn đứng.”
Cuối cùng Tê Trì cũng lên tiếng: “Không đâu, dù ngài ấy có kiên quyết tới mấy thì cũng sẽ không lấy đại sự dân sinh ở đất Bắc ra làm cược.”
Người kia hỏi: “Vậy chủ nhân có tính toán gì không?”
Tê Trì nghĩ, chuyện này có lẽ phải giải quyết tận gốc, đến lúc này nàng đã phần nào hiểu được ý đồ của Phục Đình.
Chắc chắn chàng đã nghi ngờ hiệu buôn của nàng.
Nhưng nàng tất phải làm những chuyện đó, nếu không làm thì đất Bắc sao có thể hồi phục.
Đây là một ván bài chết, điều duy nhất nàng đã đánh giá thấp chính là tâm tư của người đàn ông đó.
Nàng nâng cao tinh thần, nói: “Ta đoán sẽ không kéo dài lâu đâu, ta sẽ nghĩ cách gỡ bỏ nghi ngờ của phủ đô hộ, tạm thời các ngươi không cần rời khỏi đất Bắc, có thể đợi trong tiệm ở các châu phủ khác, mà cũng có thể tạm thời ở đây, kiểu gì cũng sẽ giải trừ lệnh cấm.”
Mọi người rối rít nói phải.
Đang nói chuyện thì Thu Sương đi ra ngoài hai bước.
Trước đó nàng ta đã sắp xếp người đợi ở bên ngoài, giờ thấy cửa bị đẩy ra nên nàng ta muốn ra xem sao.
Người đi vào lại là chủ tiệm của gian hàng lương thực.
Nàng ta ngạc nhiên hỏi “Không phải bảo ngươi đi cầu xin Đại đô hộ ư, sao lại quay về?”
Chủ tiệm kia thở dài: “Đại đô hộ không hề gặp tôi, tôi đợi mãi mà chỉ nghe nói ngài ấy đã dẫn người đi, nên đành quay về bẩm báo lại với chủ nhân.”
Tê Trì nghe thế thì ngẩn người, cách rèm hỏi: “Có biết ngài ấy đi đâu không?”
Chủ tiệm đáp: “Không biết ạ.”
Nàng đảo mắt, lại hỏi: “Lúc ngươi ra khỏi thành có gặp phải binh lính nào không?”
“Có bắt gặp một toán binh ở cổng thành, tiểu nhân đoán là đang đi tuần, nhưng cũng tránh được, chắc là không sao.”
Tê Trì bỗng đứng bật dậy.
Thu Sương giật mình nhìn nàng: “Gia chủ sao vậy ạ?”
“Quay về ngay.” Nàng nói.
Thu Sương không hiểu lắm, nhưng vẫn chạy vội ra sau mở cửa.
Tê Trì giơ tay vơ lấy miếng ngọc trên bàn, tay kia cầm mũ, đang định xoay người thì bỗng nghe thấy tiếng hét đầy kinh hãi.
Là tiếng của Thu Sương.
Ngay lập tức, ở sảnh trước có tiếng đạp cửa.
Cách tấm rèm nhìn ra ngoài, nàng loáng thoáng trông thấy một nhóm người xông vào.
Là một toán binh.
Người canh gác ở bên ngoài đã bị binh khí kề lên cổ nên không dám báo động.
Sau cánh cửa Thu Sương đang đứng cũng có mấy binh lính.
Nơi này đã bị bao vây hoàn toàn.
Có tiếng bước chân vững vàng vang lên, lúc tất cả thấy người đi vào thì lập tức đứng dậy, đầu cúi thấp không dám lên tiếng.
Phục Đình một tay cầm đao, bước vào trong sảnh.
Ánh mắt chàng nhìn thẳng vào tấm rèm.
Không cần canh chừng y xá làm gì, chàng biết xảy ra chuyện lớn như thế, những chủ tiệm này ắt sẽ mời chủ nhân của mình ra mặt.
La Tiểu Nghĩa đã ổn định trong sân, gật đầu với chàng.
Phục Đình nhấc chân, tiến về phía tấm rèm.
Bóng người sau rèm không hề động đậy.
Cho tới khi chàng đứng bên rèm.
La Tiểu Nghĩa bước tới, vừa nhìn thấy người đằng sau thì hai mắt trợn tròn: “Tẩu…”
Nhưng chưa nói hết câu thì miệng đã bị bịt lại.
Phục Đình bịt miệng hắn, mắt nhìn chằm chặp người sau rèm.
Tê Trì đứng đó, bình tĩnh nhìn bọn họ, chỉ là sắc mặt đã trở nên trắng bệch.
Nàng nhìn Phục Đình, đôi môi hé ra rồi khép lại.
Phục Đình buông La Tiểu Nghĩa ra, quét nhìn nàng một lượt từ đầu tới chân, ít nhất là nhìn hai lần nhưng đúng là không nhìn lầm – chính là nàng.
Ánh mắt chàng rơi xuống vật trong tay nàng.
Một tay nàng cầm mũ, tay kia cầm một miếng ngọc, hình như là hình con cá.
Chàng nghiến răng, giơ tay đoạt lấy.
Chỉ mới mấy canh giờ trước thôi chàng vẫn còn nắm lấy bàn tay này, nhưng lúc này tình cảnh đã đảo ngược.
Tê Trì né tay nhưng không thành, chàng gỡ ngón tay nàng ra, móc lấy miếng ngọc.
Tay nàng trống không, con tim như chìm xuống đáy vực.
Phục Đình khó khăn dời mắt khỏi mặt nàng, cầm miếng ngọc đưa ra trước mắt.
Một miếng ngọc xanh hình cá, y hệt với bảng hiệu hiệu buôn.
Bỗng bóng người trước mặt nhúc nhích, tức khắc quỳ xuống.
Chàng ngoái đầu nhìn những chủ tiệm quỳ trong sảnh.
Ánh mắt lại quay về trên miếng ngọc.
Bọn họ không phải quỳ vì Đại đô hộ chàng, mà là vì thứ này.
Phục Đình nhìn Tê Trì, nàng cũng đang nhìn chàng, đến lúc này vẫn chưa hề lên tiếng.
Hầu kết chàng dịch chuyển, thấp giọng gọi nàng: “Chủ nhân?”
/100
|