Phục Đình thổi tắt đèn rồi nằm xuống.
Chiếc giường nhỏ vừa cũ lại chật.
Một người nằm còn vừa, hai người nằm thì thành chen chúc.
Chàng thân cao nên đành nằm nghiêng.
Tê Trì xoay lưng về phía chàng, như thể vùi trong ngực chàng.
Đèn đuốc ngoài lều vẫn đang sáng, lại còn có binh lính tuần tra đi tuần qua lại thường xuyên.
Nàng không ngủ ngay được, nghĩ đến vết thương thấy lúc nãy thì hỏi: “Trên người chàng còn có vết thương nào nữa không?”
“Ta tưởng nàng thấy hết rồi.” Giọng chàng vang lên ở trên đỉnh đầu, nghe thật trầm thấp.
Bóng tối che lấp ráng đỏ trên mặt nàng, nàng nói nhỏ: “Không để ý lắm.”
Chàng như bật cười.
Tê Trì bất ngờ, bởi rất ít khi nghe thấy chàng cười.
Sau đó lại nghe chàng nói: “Một chỗ bị tên bắn trúng, hai vết đao chém, còn có một vết thương ở bên bụng nữa.”
Nàng nói tiếp: “Và cả trên cổ chàng.”
Chàng dừng lại: “Ừ.”
“Chỉ thế thôi à?” Nàng tưởng chàng sẽ nói kỹ.
Phục Đình nhớ lại những vết thương kia, không ấn tượng nhiều lắm.
Chỉ nhớ đầu mũi tên có móc câu, trước khi lấy ra phải cắm sâu vào ba tấc thêm, rút móc câu ra, bịt chỗ máu thịt rồi mới rút tên ra; đao sâu ba tấc, tróc cả mảng da.
Nhưng nói mấy chuyện này trước mặt nàng lại như đám đàn ông đang khoe khoang với phụ nữ rằng mình mạnh mẽ tới đâu, mà có khi còn có thể dọa nàng.
Chàng ừ đáp: “Hết rồi.”
Tê Trì im lặng.
Cơ thể người đàn ông dán chặt vào nàng, lưng nàng tựa vào lồng ngực kiên cố của chàng, thậm chí một chân của chàng còn gác trên người nàng.
Hai người còn trải qua những chuyện thân mật hơn thế này, dạo gần đây đúng là bọn họ thường xuyên khắng khít bên nhau, chẳng mấy khi tách rời.
Nhưng bây giờ chỉ mới vậy thôi mà nàng cũng đã đỏ mặt.
Nàng không muốn nghĩ nữa, hai mắt nhắm lại.
***
Vì đang ở trong quân đội nên Phục Đình dậy sớm hơn bình thường.
Bên ngoài phòng thủ bất kể ngày đêm, tiếng bước chân chưa bao giờ ngớt.
Chàng nheo mắt, nhìn cô gái tựa trước ngực mình.
Nàng ngủ rất yên giấc, gần như giữ nguyên một tư thế suốt đêm, mà hình như chàng cũng ôm nàng từ phía sau ngủ cả đêm.
Phục Đình chống một tay lên giường, khẽ khàng ngồi dậy, nhìn gò má và mái tóc xanh của nàng xõa tung trên giường, đưa tay chạm vào lọn tóc, vân vê giữa ngón tay rồi đặt xuống.
Chỉ thế mà thôi, lại bỗng khiến chàng cảm thấy có sự thân mật chưa từng có.
Xuống giường, không để phát ra tiếng động, chàng lập tức mặc đồ vào rồi đi ra khỏi cửa.
Một cận vệ bưng nước tới, khăn vải vắt trên cánh tay.
Ở ngoài lều, trời chưa sáng vẫn còn gió lạnh, nhưng chàng đã quá quen, xắn ống tay áo lên vốc nước lạnh rửa mặt.
Lúc cầm con dao nhỏ cạo râu, từ xa đã vang lên tiếng thao luyện.
Chàng dừng tay, nói: “Bảo mọi người nhỏ tiếng chút.”
Cận vệ đáp lời.
“Tam ca.”
Phục Đình đặt dao xuống, lau cằm rồi ngoái đầu lại.
La Tiểu Nghĩa dẫn Bộc Cố Kinh đến, đi theo sau là Bộc Cố Tân Vân.
“Đại đô hộ, gần đây ở trong phủ đã quấy rầy đủ rồi, giờ lại đến trong quân làm phiền, tôi thực sự lấy làm xấu hổ.” Bộc Cố Kinh hành lễ.
Bộc Cố Tân Vân cúi đầu hành lễ theo ông.
Phục Đình nói: “Nếu đã thế, ta nghĩ bộ tộc Bộc Cố cũng bận rộn, mọi người cũng nên đến lúc quay về rồi.”
La Tiểu Nghĩa nghe thế thì ngẩn người, ngạc nhiên nhìn tam ca.
Tộc Bộc Cố là bộ tộc có công, tam ca hắn luôn thiết đãi đủ lễ, đây là lần đầu tiên nói ra lời đuổi khách như vậy.
Có vẻ như Bộc Cố Kinh cũng muốn đi, thế là tiếp lời: “Đại đô hộ nói phải, cũng nên về rồi.”
Bộc Cố Tân Vân lặng lẽ ngẩng đầu nhìn Phục Đình.
La Tiểu Nghĩa mở miệng cười, tạm thời giảng hòa: “Lần sau mà tới, đoán chắc trong các tộc sẽ có quang cảnh mới, hiện tại đúng là bận quá rồi.”
Bộc Cố Tân Vân bỗng thấp giọng lên tiếng: “Lần sau tới lượt tộc Bộc Cố chúng tôi, ít nhất cũng phải hai ba năm nữa.”
“Thì đến lúc đó muội là đại cô nương rồi.” La Tiểu Nghĩa đùa, thuận miệng nói: “Tam ca huynh nói xem có đúng không.”
Phục Đình gật đầu: “Đến tuổi đó là có thể tìm dũng sĩ tộc Bộc Cố rồi.”
La Tiểu Nghĩa bật cười, ngay tới Bộc Cố Kinh cũng cười, vừa cười vừa nhìn cháu gái.
Bộc Cố Tân Vân cúi đầu không lên tiếng.
Phục Đình thắt tay áo, gật đầu với họ: “Trong quân còn phải thao luyện, cứ vậy đi.”
Nói đoạn, chàng xoay người rời đi.
La Tiểu Nghĩa đuổi theo, nhỏ giọng hỏi: “Tam ca, đệ có nghe nhầm không? Vừa rồi huynh mới đuổi khách đó hả?”
“Không cần nói nhiều.”
Phục Đình không có mù, hôm qua con ngựa kia ngã thật đúng lúc, không phải chàng không biết.
Một tiểu cô nương chàng vốn chẳng để ý đến, thậm chí còn không tính là người quen, càng nói gì so đo, chẳng qua chàng không thích mấy trò như thế, về càng sớm càng tốt.
Cũng đỡ cho Lý Tê Trì cảm thấy khó chịu thêm.
…
Tê Trì được Tân Lộ hầu hạ trang điểm, bữa sáng là một bát cháo gạo loãng.
Mặt trời bên ngoài đã lên cao ba sào.
Tiếng người dần trở nên ồn ào, hình như có cả tiếng ngựa.
Nàng cầm khăn lau môi, đứng dậy định đi ra ngoài thì Phục Đình ở đối diện bước vào.
“Tộc Bộc Cố sắp đi rồi.” Chàng nói.
Tê Trì bất ngờ: “Nhanh thế à?”
Lạ nhìn ra ngoài, quả nhiên là người ở tộc Bộc Cố đang dắt ngựa.
Nàng nghĩ, chẳng lẽ do hôm qua mình nói nặng lời nên đã khiến tiểu cô nương người ta khó chịu ư.
Người tới là khách, nếu muốn đi thì cũng không thể không bày tỏ.
Nàng nói: “Thế thì đi tiễn bọn họ nào.”
Phục Đình đã sắp xếp xong xuôi mọi thứ, cầm roi ngựa trong tay nói: “Bọn họ đi từ doanh trại, phải đi đường tắt một đoạn, đường lại khó đi, nàng không cần theo.”
Tê Trì suy nghĩ: “Thế thì thiếp cưỡi ngựa đi cùng chàng vậy.”
Phục Đình nhìn nàng, đi ra ngoài dặn dò: “Dắt ngựa tới đây.”
Tân Lộ nghe thấy thế, lập tức đi lấy áo khoác cho gia chủ.
Tê Trì khoác áo lên người, vừa thắt dây vừa đi ra cửa.
Tộc Bộc Cố hành trang đơn giản, cũng không có gì nhiều để chuẩn bị, chẳng mấy chốc đã dọn dẹp xong.
Một toán binh ở trong quân đi theo hộ tống.
Đoàn người lên lưng ngựa, chỉnh trang đợi lệnh, bỗng thấy ở phía lều lớn, Đại đô hộ và phu nhân một trước một sau cưỡi ngựa đi tới.
Bộc Cố Kinh vội quay đầu ngựa lại, tới gần nói cám ơn: “Đâu dám làm phiền Đại đô hộ và phu nhân đích thân đưa tiễn.”
Phục Đình nói: “Không sao, đi thôi.”
Tê Trì đi theo chàng, không nhanh không chậm, nhìn thấy Bộc Cố Tân Vân ở trong đội ngũ.
Tiểu cô nương mặc váy Hồ hoa văn hình mây, tóc búi lên cao, ngồi trên lưng ngựa, lúc thì nhìn nàng lúc lại nhìn ngựa dưới thân nàng, có vẻ không ngờ nàng biết cưỡi ngựa, rồi ngay sau đó lại quay đầu đi.
Ra khỏi doanh trại, dọc đường chẳng ai nói gì.
Cho tới khi lên đường núi, đường xá khó đi, mọi người đi thành một hàng dài, tới tận lúc này mới bắt đầu trò chuyện.
Tê Trì nhìn con đường nhỏ kia trông chẳng khác gì ruột dài, có điều cũng chỉ một đoạn thôi, đi qua rồi sẽ tới đường bằng phẳng.
Lại nhìn trái phải hai bên, đúng là tiết kiệm thời gian hơn so với đi đường chính.
Phục Đình ở trước quay đầu lại: “Theo sát.”
Nàng nắm cương ngựa, nhìn đường núi bên dưới, tuy không sâu nhưng vẫn khá nguy hiểm
Lại nhìn về phía trước, ngựa của Phục Đình đi rất thẳng, còn ngựa của nàng như tìm được kẻ dẫn đầu, theo sau theo ngựa của chàng không hề nghiêng lệch, thế nên đi qua rất thuận lợi.
Đi tới đoạn đường bằng, bỗng có tiếng hát cất lên.
Tê Trì nhìn sang, là Bộc Cố Tân Vân đang hát tiếng Hồ, giọng ca vang vọng bên tai mọi người.
Thậm chí có người ở tộc Bộc Cố cũng hát theo.
Tê Trì đến gần Phục Đình, hỏi: “Cô bé hát bài gì vậy?”
Phục Đình nhìn nàng, đáp: “Không biết.”
Tê Trì không tin, chàng biết nói tiếng Đột Quyết thì làm gì có chuyện đến tiếng Hồ ở đất Bắc nhà mình mà không hiểu, huống hồ tộc Bộc Cố cũng có liên hệ sâu xa với Đột Quyết.
Nàng gặng hỏi: “Chàng không hiểu thật à?”
Chàng quấn dây cương trong tay: “Không hiểu.”
Tê Trì tin, không hỏi nữa.
Sao Phục Đình có thể không hiểu.
Đó là một bài tình ca của tộc người Hồ ở đất Bắc, hát cho tình lang nghe.
Nhưng nếu đã không dây dưa rễ má gì thì chàng không cần phải hiểu.
Khi tiếng hát vừa ngưng, đội ngũ cũng dừng lại.
Bộc Cố Kinh quay đầu làm lễ với Đại đô hộ và phu nhân, bảo bọn họ không cần tiễn nữa, tới đây là được rồi.
Phục Đình đánh ngựa đi sang bên, ra hiệu ông ta đến nói chuyện.
Chàng muốn bàn về chuyện dân sinh.
Tê Trì lập tức quay đầu nhìn Bộc Cố Tân Vân.
Tiểu cô nương cũng đang nhìn lại.
“Bảo trọng.” Giống như lần đầu gặp nhau, Tê Trì mỉm cười với cô bé.
Bộc Cố Tân Vân đáp lễ, không lên tiếng.
Phục Đình nói chuyện xong thì quay về, kéo cương đổi hướng: “Không về doanh trại mà về thẳng phủ.”
Rồi lại nói thêm: “Yên tâm, Lý Nghiên sẽ có người hộ tống về.”
Tê Trì nghe chàng nhắc đến cậu cháu thì cười: “Bây giờ nó đi theo bọn chàng nên thay đổi nhiều lắm, thiếp cũng không lo quá nữa.”
Phục Đình không nói gì.
Ở trên đường, Bộc Cố Tân Vân nhìn bọn họ rời đi.
Bộc Cố Kinh ở bên cạnh vỗ đầu cháu gái, cười lắc đầu, nói câu gì đó bằng tiếng Hồ.
Cô bé cúi đầu, im lặng không lên tiếng.
Người khác không nhìn ra, nhưng ông nội nhà mình sao có thể không nhận thấy tâm tư của cháu gái.
Bộc Cố Kinh khuyên: Đại đô hộ là người cai quản tám phủ mười bốn châu ở đất Bắc, đàn ông như thế giống như hùng ưng của bầu trời, khó có thể thuần phục, trừ khi trong mắt chàng ta có cháu thì mới có thể thu cánh về.
Nhưng trong mắt chàng ta đã có người khác rồi.
…
Tới cổng thành phủ Hãn Hải, Phục Đình lệnh những người đi theo quay về doanh trại, còn mình chỉ dẫn theo cận vệ.
Vừa vào thành, ngựa của chàng giẫm lên đất bằng là phóng như bay.
Tê Trì không theo kịp, thúc vào bụng ngựa giục ngựa tăng tốc, lúc này mới bắt kịp.
“Chàng đi nhanh quá.”
Phục Đình thả chậm tốc độ, nhìn nàng nói: “Rõ ràng nàng vẫn đuổi kịp.”
Kỹ năng cưỡi ngựa của nàng không tệ, chàng có thể nhìn ra, có điều vì tôn sư huyện chủ nên khi ở trong thành thì phải làm bộ.
Quả nhiên, chàng nghe thấy nàng nói nhỏ: “Chàng muốn thiếp chạy đuổi theo chàng ở trong thành ấy hả?”
Khóe miệng Phục Đình thoáng động, cố gắng nén cười, nhìn con phố rộng rãi trước mắt, mặt trời tỏa sáng trên cao, không quá đông người.
Bỗng chàng muốn nàng bỏ bớt đi sự trang nghiêm, dù gì nàng cũng không trang nghiêm rất nhiều lần trước mặt chàng rồi.
Chàng nói: “Nếu không ngại thì thử xem.”
Nói xong, chàng thúc ngựa phóng đi.
Tê Trì cau mày, nhìn bóng lưng chàng lao vụt đi như mũi tên, lại nhìn cận vệ đi theo sau lưng, cảm thấy như đã để bọn họ xem náo nhiệt.
Nàng đội mũ sau áo khoác lên, siết chặt dây cương, phóng nhanh đuổi theo.
Một đường đi ngựa lao mình như bay, lúc gần đến phủ đô hộ thì mới thấy bóng dáng Phục Đình cưỡi ngựa.
Rồi lập tức lại chẳng thấy đâu.
Tê Trì đã bị người đàn ông này cố ý đùa giỡn như vậy mấy lần, vốn không định đuổi theo, nhưng đã sắp đến cửa phủ rồi, thế là dứt khoát phóng ngựa theo cùng.
Đến ngoài cửa phủ, nàng nhanh nhẹn nhảy xuống, đưa dây cương cho người hầu rồi tiến vào cửa.
Phục Đình đã về phủ từ lâu, đứng dưới mái hiên nhấp ngụm rượu mạnh trong túi, mỉm cười.
Chàng tự dưng trêu nàng như thế làm gì không biết.
Vừa ngoái đầu lại thì thấy Tê Trì phăm phăm bước đến.
Nàng rất ít khi đi nhanh như vậy, lần cuối vội vã dường hình như là vì cháu mình.
Phục Đình nhìn lọn tóc mai của nàng cùng đôi lông mày nhíu lại, và cả đôi môi mím lại khi bước tới. Chàng cúi đầu nhét túi rượu vào ngực, hai chân đứng thẳng.
Tê Trì vừa đi vừa nhìn xung quanh, không thấy chàng đâu cả, đến khi tới ngoài nhà chính thì bỗng có một bàn tay duỗi ra, kéo nàng đi vào.
Cửa khép lại, Phục Đình ôm lấy nàng.
Nàng giật mình đẩy chàng ra.
Rõ đang là ban ngày.
Thế mà chàng lại ôm nàng đi tới giường.
Đặt nàng xuống, rồi sau đó đè lên.
…
Chàng lại hành hạ nàng một hồi như lần trước.
Tê Trì run lên nắm lấy chàng, vô thức nhẫn nhịn.
Dần dà cánh tay ôm lấy cổ chàng, cơ thể tựa như hóa thành vũng nước, lại như cố ý nói nhỏ vào tai chàng: sao lại gấp gáp thế.
Rồi chẳng mấy chốc nàng không nói gì nữa, là bởi không nói được.
Dưới sự mạnh bạo của người đàn ông này, nàng chẳng thể suy nghĩ được gì.
Phục Đình căng người, bị lời nàng kích động cắn chặt răng.
Cho tới khi thấy vẻ mặt không thể suy tư của nàng thì mới bỏ qua cho nàng, dần dà nhẹ nhàng.
Mặt nàng tựa đào mận, như đóa hoa nở rộ.
Thật đúng là, dù chàng có nhìn Lý Tê Trì như vậy trăm lần thì vẫn không chán.
…
Rất lâu sau Lý Nghiên mới quay về.
La Tiểu Nghĩa đưa cậu về, vẫn dạy cậu tập võ như bình thường, đi tới ngoài hiên thì thấy tam ca từ trong phòng bước ra, cười nói: “Chuyện của tộc Bộc Cố đã xong, giờ tam ca cũng có thể nghỉ ngơi được rồi.”
Phục Đình lật cổ áo quân phục lên, ừ một tiếng.
La Tiểu Nghĩa buột miệng hỏi: “Tẩu tẩu đâu, không phải đi cùng tam ca sao?”
Tê Trì bước ra từ sau lng Phục Đình, trên má vẫn còn đỏ bừng.
Lý Nghiên gọi nàng: “Cô ơi.”
Nàng đáp lại, giọng nhẹ bỗng.
La Tiểu Nghĩa cười chà xát hai tay: “Tẩu tẩu, hôm nay ta ở lại phủ ăn ké cơm được không?”
“Được.” Tê Trì cười với hắn, rồi lại nhìn Phục Đình.
Chàng đứng nơi ấy, bóng dáng cao ráo, trang phục tướng quân được ăn vận gọn gàng.
Chiếc giường nhỏ vừa cũ lại chật.
Một người nằm còn vừa, hai người nằm thì thành chen chúc.
Chàng thân cao nên đành nằm nghiêng.
Tê Trì xoay lưng về phía chàng, như thể vùi trong ngực chàng.
Đèn đuốc ngoài lều vẫn đang sáng, lại còn có binh lính tuần tra đi tuần qua lại thường xuyên.
Nàng không ngủ ngay được, nghĩ đến vết thương thấy lúc nãy thì hỏi: “Trên người chàng còn có vết thương nào nữa không?”
“Ta tưởng nàng thấy hết rồi.” Giọng chàng vang lên ở trên đỉnh đầu, nghe thật trầm thấp.
Bóng tối che lấp ráng đỏ trên mặt nàng, nàng nói nhỏ: “Không để ý lắm.”
Chàng như bật cười.
Tê Trì bất ngờ, bởi rất ít khi nghe thấy chàng cười.
Sau đó lại nghe chàng nói: “Một chỗ bị tên bắn trúng, hai vết đao chém, còn có một vết thương ở bên bụng nữa.”
Nàng nói tiếp: “Và cả trên cổ chàng.”
Chàng dừng lại: “Ừ.”
“Chỉ thế thôi à?” Nàng tưởng chàng sẽ nói kỹ.
Phục Đình nhớ lại những vết thương kia, không ấn tượng nhiều lắm.
Chỉ nhớ đầu mũi tên có móc câu, trước khi lấy ra phải cắm sâu vào ba tấc thêm, rút móc câu ra, bịt chỗ máu thịt rồi mới rút tên ra; đao sâu ba tấc, tróc cả mảng da.
Nhưng nói mấy chuyện này trước mặt nàng lại như đám đàn ông đang khoe khoang với phụ nữ rằng mình mạnh mẽ tới đâu, mà có khi còn có thể dọa nàng.
Chàng ừ đáp: “Hết rồi.”
Tê Trì im lặng.
Cơ thể người đàn ông dán chặt vào nàng, lưng nàng tựa vào lồng ngực kiên cố của chàng, thậm chí một chân của chàng còn gác trên người nàng.
Hai người còn trải qua những chuyện thân mật hơn thế này, dạo gần đây đúng là bọn họ thường xuyên khắng khít bên nhau, chẳng mấy khi tách rời.
Nhưng bây giờ chỉ mới vậy thôi mà nàng cũng đã đỏ mặt.
Nàng không muốn nghĩ nữa, hai mắt nhắm lại.
***
Vì đang ở trong quân đội nên Phục Đình dậy sớm hơn bình thường.
Bên ngoài phòng thủ bất kể ngày đêm, tiếng bước chân chưa bao giờ ngớt.
Chàng nheo mắt, nhìn cô gái tựa trước ngực mình.
Nàng ngủ rất yên giấc, gần như giữ nguyên một tư thế suốt đêm, mà hình như chàng cũng ôm nàng từ phía sau ngủ cả đêm.
Phục Đình chống một tay lên giường, khẽ khàng ngồi dậy, nhìn gò má và mái tóc xanh của nàng xõa tung trên giường, đưa tay chạm vào lọn tóc, vân vê giữa ngón tay rồi đặt xuống.
Chỉ thế mà thôi, lại bỗng khiến chàng cảm thấy có sự thân mật chưa từng có.
Xuống giường, không để phát ra tiếng động, chàng lập tức mặc đồ vào rồi đi ra khỏi cửa.
Một cận vệ bưng nước tới, khăn vải vắt trên cánh tay.
Ở ngoài lều, trời chưa sáng vẫn còn gió lạnh, nhưng chàng đã quá quen, xắn ống tay áo lên vốc nước lạnh rửa mặt.
Lúc cầm con dao nhỏ cạo râu, từ xa đã vang lên tiếng thao luyện.
Chàng dừng tay, nói: “Bảo mọi người nhỏ tiếng chút.”
Cận vệ đáp lời.
“Tam ca.”
Phục Đình đặt dao xuống, lau cằm rồi ngoái đầu lại.
La Tiểu Nghĩa dẫn Bộc Cố Kinh đến, đi theo sau là Bộc Cố Tân Vân.
“Đại đô hộ, gần đây ở trong phủ đã quấy rầy đủ rồi, giờ lại đến trong quân làm phiền, tôi thực sự lấy làm xấu hổ.” Bộc Cố Kinh hành lễ.
Bộc Cố Tân Vân cúi đầu hành lễ theo ông.
Phục Đình nói: “Nếu đã thế, ta nghĩ bộ tộc Bộc Cố cũng bận rộn, mọi người cũng nên đến lúc quay về rồi.”
La Tiểu Nghĩa nghe thế thì ngẩn người, ngạc nhiên nhìn tam ca.
Tộc Bộc Cố là bộ tộc có công, tam ca hắn luôn thiết đãi đủ lễ, đây là lần đầu tiên nói ra lời đuổi khách như vậy.
Có vẻ như Bộc Cố Kinh cũng muốn đi, thế là tiếp lời: “Đại đô hộ nói phải, cũng nên về rồi.”
Bộc Cố Tân Vân lặng lẽ ngẩng đầu nhìn Phục Đình.
La Tiểu Nghĩa mở miệng cười, tạm thời giảng hòa: “Lần sau mà tới, đoán chắc trong các tộc sẽ có quang cảnh mới, hiện tại đúng là bận quá rồi.”
Bộc Cố Tân Vân bỗng thấp giọng lên tiếng: “Lần sau tới lượt tộc Bộc Cố chúng tôi, ít nhất cũng phải hai ba năm nữa.”
“Thì đến lúc đó muội là đại cô nương rồi.” La Tiểu Nghĩa đùa, thuận miệng nói: “Tam ca huynh nói xem có đúng không.”
Phục Đình gật đầu: “Đến tuổi đó là có thể tìm dũng sĩ tộc Bộc Cố rồi.”
La Tiểu Nghĩa bật cười, ngay tới Bộc Cố Kinh cũng cười, vừa cười vừa nhìn cháu gái.
Bộc Cố Tân Vân cúi đầu không lên tiếng.
Phục Đình thắt tay áo, gật đầu với họ: “Trong quân còn phải thao luyện, cứ vậy đi.”
Nói đoạn, chàng xoay người rời đi.
La Tiểu Nghĩa đuổi theo, nhỏ giọng hỏi: “Tam ca, đệ có nghe nhầm không? Vừa rồi huynh mới đuổi khách đó hả?”
“Không cần nói nhiều.”
Phục Đình không có mù, hôm qua con ngựa kia ngã thật đúng lúc, không phải chàng không biết.
Một tiểu cô nương chàng vốn chẳng để ý đến, thậm chí còn không tính là người quen, càng nói gì so đo, chẳng qua chàng không thích mấy trò như thế, về càng sớm càng tốt.
Cũng đỡ cho Lý Tê Trì cảm thấy khó chịu thêm.
…
Tê Trì được Tân Lộ hầu hạ trang điểm, bữa sáng là một bát cháo gạo loãng.
Mặt trời bên ngoài đã lên cao ba sào.
Tiếng người dần trở nên ồn ào, hình như có cả tiếng ngựa.
Nàng cầm khăn lau môi, đứng dậy định đi ra ngoài thì Phục Đình ở đối diện bước vào.
“Tộc Bộc Cố sắp đi rồi.” Chàng nói.
Tê Trì bất ngờ: “Nhanh thế à?”
Lạ nhìn ra ngoài, quả nhiên là người ở tộc Bộc Cố đang dắt ngựa.
Nàng nghĩ, chẳng lẽ do hôm qua mình nói nặng lời nên đã khiến tiểu cô nương người ta khó chịu ư.
Người tới là khách, nếu muốn đi thì cũng không thể không bày tỏ.
Nàng nói: “Thế thì đi tiễn bọn họ nào.”
Phục Đình đã sắp xếp xong xuôi mọi thứ, cầm roi ngựa trong tay nói: “Bọn họ đi từ doanh trại, phải đi đường tắt một đoạn, đường lại khó đi, nàng không cần theo.”
Tê Trì suy nghĩ: “Thế thì thiếp cưỡi ngựa đi cùng chàng vậy.”
Phục Đình nhìn nàng, đi ra ngoài dặn dò: “Dắt ngựa tới đây.”
Tân Lộ nghe thấy thế, lập tức đi lấy áo khoác cho gia chủ.
Tê Trì khoác áo lên người, vừa thắt dây vừa đi ra cửa.
Tộc Bộc Cố hành trang đơn giản, cũng không có gì nhiều để chuẩn bị, chẳng mấy chốc đã dọn dẹp xong.
Một toán binh ở trong quân đi theo hộ tống.
Đoàn người lên lưng ngựa, chỉnh trang đợi lệnh, bỗng thấy ở phía lều lớn, Đại đô hộ và phu nhân một trước một sau cưỡi ngựa đi tới.
Bộc Cố Kinh vội quay đầu ngựa lại, tới gần nói cám ơn: “Đâu dám làm phiền Đại đô hộ và phu nhân đích thân đưa tiễn.”
Phục Đình nói: “Không sao, đi thôi.”
Tê Trì đi theo chàng, không nhanh không chậm, nhìn thấy Bộc Cố Tân Vân ở trong đội ngũ.
Tiểu cô nương mặc váy Hồ hoa văn hình mây, tóc búi lên cao, ngồi trên lưng ngựa, lúc thì nhìn nàng lúc lại nhìn ngựa dưới thân nàng, có vẻ không ngờ nàng biết cưỡi ngựa, rồi ngay sau đó lại quay đầu đi.
Ra khỏi doanh trại, dọc đường chẳng ai nói gì.
Cho tới khi lên đường núi, đường xá khó đi, mọi người đi thành một hàng dài, tới tận lúc này mới bắt đầu trò chuyện.
Tê Trì nhìn con đường nhỏ kia trông chẳng khác gì ruột dài, có điều cũng chỉ một đoạn thôi, đi qua rồi sẽ tới đường bằng phẳng.
Lại nhìn trái phải hai bên, đúng là tiết kiệm thời gian hơn so với đi đường chính.
Phục Đình ở trước quay đầu lại: “Theo sát.”
Nàng nắm cương ngựa, nhìn đường núi bên dưới, tuy không sâu nhưng vẫn khá nguy hiểm
Lại nhìn về phía trước, ngựa của Phục Đình đi rất thẳng, còn ngựa của nàng như tìm được kẻ dẫn đầu, theo sau theo ngựa của chàng không hề nghiêng lệch, thế nên đi qua rất thuận lợi.
Đi tới đoạn đường bằng, bỗng có tiếng hát cất lên.
Tê Trì nhìn sang, là Bộc Cố Tân Vân đang hát tiếng Hồ, giọng ca vang vọng bên tai mọi người.
Thậm chí có người ở tộc Bộc Cố cũng hát theo.
Tê Trì đến gần Phục Đình, hỏi: “Cô bé hát bài gì vậy?”
Phục Đình nhìn nàng, đáp: “Không biết.”
Tê Trì không tin, chàng biết nói tiếng Đột Quyết thì làm gì có chuyện đến tiếng Hồ ở đất Bắc nhà mình mà không hiểu, huống hồ tộc Bộc Cố cũng có liên hệ sâu xa với Đột Quyết.
Nàng gặng hỏi: “Chàng không hiểu thật à?”
Chàng quấn dây cương trong tay: “Không hiểu.”
Tê Trì tin, không hỏi nữa.
Sao Phục Đình có thể không hiểu.
Đó là một bài tình ca của tộc người Hồ ở đất Bắc, hát cho tình lang nghe.
Nhưng nếu đã không dây dưa rễ má gì thì chàng không cần phải hiểu.
Khi tiếng hát vừa ngưng, đội ngũ cũng dừng lại.
Bộc Cố Kinh quay đầu làm lễ với Đại đô hộ và phu nhân, bảo bọn họ không cần tiễn nữa, tới đây là được rồi.
Phục Đình đánh ngựa đi sang bên, ra hiệu ông ta đến nói chuyện.
Chàng muốn bàn về chuyện dân sinh.
Tê Trì lập tức quay đầu nhìn Bộc Cố Tân Vân.
Tiểu cô nương cũng đang nhìn lại.
“Bảo trọng.” Giống như lần đầu gặp nhau, Tê Trì mỉm cười với cô bé.
Bộc Cố Tân Vân đáp lễ, không lên tiếng.
Phục Đình nói chuyện xong thì quay về, kéo cương đổi hướng: “Không về doanh trại mà về thẳng phủ.”
Rồi lại nói thêm: “Yên tâm, Lý Nghiên sẽ có người hộ tống về.”
Tê Trì nghe chàng nhắc đến cậu cháu thì cười: “Bây giờ nó đi theo bọn chàng nên thay đổi nhiều lắm, thiếp cũng không lo quá nữa.”
Phục Đình không nói gì.
Ở trên đường, Bộc Cố Tân Vân nhìn bọn họ rời đi.
Bộc Cố Kinh ở bên cạnh vỗ đầu cháu gái, cười lắc đầu, nói câu gì đó bằng tiếng Hồ.
Cô bé cúi đầu, im lặng không lên tiếng.
Người khác không nhìn ra, nhưng ông nội nhà mình sao có thể không nhận thấy tâm tư của cháu gái.
Bộc Cố Kinh khuyên: Đại đô hộ là người cai quản tám phủ mười bốn châu ở đất Bắc, đàn ông như thế giống như hùng ưng của bầu trời, khó có thể thuần phục, trừ khi trong mắt chàng ta có cháu thì mới có thể thu cánh về.
Nhưng trong mắt chàng ta đã có người khác rồi.
…
Tới cổng thành phủ Hãn Hải, Phục Đình lệnh những người đi theo quay về doanh trại, còn mình chỉ dẫn theo cận vệ.
Vừa vào thành, ngựa của chàng giẫm lên đất bằng là phóng như bay.
Tê Trì không theo kịp, thúc vào bụng ngựa giục ngựa tăng tốc, lúc này mới bắt kịp.
“Chàng đi nhanh quá.”
Phục Đình thả chậm tốc độ, nhìn nàng nói: “Rõ ràng nàng vẫn đuổi kịp.”
Kỹ năng cưỡi ngựa của nàng không tệ, chàng có thể nhìn ra, có điều vì tôn sư huyện chủ nên khi ở trong thành thì phải làm bộ.
Quả nhiên, chàng nghe thấy nàng nói nhỏ: “Chàng muốn thiếp chạy đuổi theo chàng ở trong thành ấy hả?”
Khóe miệng Phục Đình thoáng động, cố gắng nén cười, nhìn con phố rộng rãi trước mắt, mặt trời tỏa sáng trên cao, không quá đông người.
Bỗng chàng muốn nàng bỏ bớt đi sự trang nghiêm, dù gì nàng cũng không trang nghiêm rất nhiều lần trước mặt chàng rồi.
Chàng nói: “Nếu không ngại thì thử xem.”
Nói xong, chàng thúc ngựa phóng đi.
Tê Trì cau mày, nhìn bóng lưng chàng lao vụt đi như mũi tên, lại nhìn cận vệ đi theo sau lưng, cảm thấy như đã để bọn họ xem náo nhiệt.
Nàng đội mũ sau áo khoác lên, siết chặt dây cương, phóng nhanh đuổi theo.
Một đường đi ngựa lao mình như bay, lúc gần đến phủ đô hộ thì mới thấy bóng dáng Phục Đình cưỡi ngựa.
Rồi lập tức lại chẳng thấy đâu.
Tê Trì đã bị người đàn ông này cố ý đùa giỡn như vậy mấy lần, vốn không định đuổi theo, nhưng đã sắp đến cửa phủ rồi, thế là dứt khoát phóng ngựa theo cùng.
Đến ngoài cửa phủ, nàng nhanh nhẹn nhảy xuống, đưa dây cương cho người hầu rồi tiến vào cửa.
Phục Đình đã về phủ từ lâu, đứng dưới mái hiên nhấp ngụm rượu mạnh trong túi, mỉm cười.
Chàng tự dưng trêu nàng như thế làm gì không biết.
Vừa ngoái đầu lại thì thấy Tê Trì phăm phăm bước đến.
Nàng rất ít khi đi nhanh như vậy, lần cuối vội vã dường hình như là vì cháu mình.
Phục Đình nhìn lọn tóc mai của nàng cùng đôi lông mày nhíu lại, và cả đôi môi mím lại khi bước tới. Chàng cúi đầu nhét túi rượu vào ngực, hai chân đứng thẳng.
Tê Trì vừa đi vừa nhìn xung quanh, không thấy chàng đâu cả, đến khi tới ngoài nhà chính thì bỗng có một bàn tay duỗi ra, kéo nàng đi vào.
Cửa khép lại, Phục Đình ôm lấy nàng.
Nàng giật mình đẩy chàng ra.
Rõ đang là ban ngày.
Thế mà chàng lại ôm nàng đi tới giường.
Đặt nàng xuống, rồi sau đó đè lên.
…
Chàng lại hành hạ nàng một hồi như lần trước.
Tê Trì run lên nắm lấy chàng, vô thức nhẫn nhịn.
Dần dà cánh tay ôm lấy cổ chàng, cơ thể tựa như hóa thành vũng nước, lại như cố ý nói nhỏ vào tai chàng: sao lại gấp gáp thế.
Rồi chẳng mấy chốc nàng không nói gì nữa, là bởi không nói được.
Dưới sự mạnh bạo của người đàn ông này, nàng chẳng thể suy nghĩ được gì.
Phục Đình căng người, bị lời nàng kích động cắn chặt răng.
Cho tới khi thấy vẻ mặt không thể suy tư của nàng thì mới bỏ qua cho nàng, dần dà nhẹ nhàng.
Mặt nàng tựa đào mận, như đóa hoa nở rộ.
Thật đúng là, dù chàng có nhìn Lý Tê Trì như vậy trăm lần thì vẫn không chán.
…
Rất lâu sau Lý Nghiên mới quay về.
La Tiểu Nghĩa đưa cậu về, vẫn dạy cậu tập võ như bình thường, đi tới ngoài hiên thì thấy tam ca từ trong phòng bước ra, cười nói: “Chuyện của tộc Bộc Cố đã xong, giờ tam ca cũng có thể nghỉ ngơi được rồi.”
Phục Đình lật cổ áo quân phục lên, ừ một tiếng.
La Tiểu Nghĩa buột miệng hỏi: “Tẩu tẩu đâu, không phải đi cùng tam ca sao?”
Tê Trì bước ra từ sau lng Phục Đình, trên má vẫn còn đỏ bừng.
Lý Nghiên gọi nàng: “Cô ơi.”
Nàng đáp lại, giọng nhẹ bỗng.
La Tiểu Nghĩa cười chà xát hai tay: “Tẩu tẩu, hôm nay ta ở lại phủ ăn ké cơm được không?”
“Được.” Tê Trì cười với hắn, rồi lại nhìn Phục Đình.
Chàng đứng nơi ấy, bóng dáng cao ráo, trang phục tướng quân được ăn vận gọn gàng.
/100
|