Tê Trì chưa bao giờ cưỡi ngựa nhanh như thế.
Từ đồng ruộng cày xới ngổn ngang, nàng lao đi như chớp tới gần chân núi, ấy vậy mà vẫn không thấy bóng dáng Lý Nghiên đâu.
Mũ trên đầu bị gió thổi rơi xuống cũng chẳng buồn đoái hoài, nàng ngó nghiêng nhìn quanh, nhưng khói bụi bốc lên do ngọn núi sạt lở đã che lấp tầm mắt.
Mọi người rối rít bỏ chạy lao về phía nàng.
Chỉ mỗi nàng ngược dòng người, liên tục hô to: “A Nghiên!”
Một con ngựa chiến ở sau lưng tới gần, nàng vừa quay lại thì đã bị Phục Đình chụp lấy cổ tay.
“Xuống.” Chàng sầm mặt nhìn nàng.
Tê Trì ổn định hơi thở, nói: “Thiếp không thể để A Nghiên gặp chuyện được, nó là người thân duy nhất của thiếp.”
Chàng nheo mắt nhìn nàng, gò má bạnh ra.
Nàng thấy thế thì đưa tay kia ra, nắm lấy bàn tay đang túm lấy tay mình: “Thiếp biết là không hay, nhưng chàng để thiếp tìm xung quanh đây đi, thằng bé được ca ca thiếp trao tay nhắn nhủ, thiếp không thể phụ lời nhờ cậy lúc lâm chung của ca ca được.”
Nàng nói rất nhanh, giọng vừa nhỏ vừa nhẹ như cầu xin chàng.
Phục Đình nhìn sắc mặt trắng bệch của nàng, lại nhìn lọn tóc bị gió thổi rối bên tai nàng.
Có thể nói, vào lúc này nàng đã thất hồn lạc phách.
Bỗng nhớ lại lúc Quang vương qua đời, chàng đã thoáng trông thấy nàng khép mắt rơi lệ.
Phục Đình mím môi, chàng bước chân xuống ngựa, nắm lấy tay nàng dùng sức kéo một cái, quả quyết ôm nàng xuống.
Tê Trì không ngờ người đàn ông này lại mạnh mẽ đến thế, trong lòng sốt ruột, vùng vẫy giơ tay đẩy chàng ra: “Thiếp muốn tìm cháu mình cũng không được hả?”
Phục Đình kéo tay về: “Ta tìm giúp nàng!”
Tê Trì được chàng ôm siết vào lòng chẳng thể nào cựa quậy, chỉ biết ngẩng đầu nhìn lên mặt chàng.
Câu nói đầy khí phách hùng hồn làm sao.
Tê Trì chớp mắt, đoạn gật đầu.
Có lẽ là giọng chàng đã khiến nàng bình tâm.
Phục Đình buông nàng ra, song vẫn nắm tay nàng đề phòng nàng lại chạy lung tung, năm ngón tay kìm chặt: “Đi thôi.”
Tê Trì được chàng kéo đi.
Phần nhiều dân chúng thấy tình hình không ổn đã bỏ chạy ngay.
Dưới chân núi lúc này rất lộn xộn, nông cụ xe cày vứt khắp nơi, thậm chí còn có cả giày vải rách bươm dính bùn.
Đất đá rơi xuống chôn lấp ruộng đất, đến đường núi cũng bị chặn.
Chẳng mấy chốc cận vệ của Phục Đình đã tới, bọn họ hành động rất nhanh, đã tìm kiếm một lượt ở xung quanh, lúc này đến báo tin.
“Bẩm Đại đô hộ, trước mắt có người bị thương nhưng không có thương vong.”
Nghe thấy không có thương vong, chàng nhìn Tê Trì: “Tìm Quang vương thế tử ngay.”
Cận vệ nhận lệnh rời đi.
Sắc mặt Tê Trì dịu đi phần nào, chỉ cần Lý Nghiên vẫn còn sống thì những chuyện khác không đáng là gì.
Nhưng rồi nàng lại sợ một khắc sau sẽ có tin xấu, thế là nét mặt vừa thả lỏng lập tức cứng lại.
Trên vách núi vẫn có đá rơi xuống, lăn đến bên chân khiến bụi đất mịt mù.
Phục Đình ôm chặt nàng đi sát bên mình, từng bước từng bước đi rất chuẩn xác.
Đi một đoạn, bụi bặm phủ đầy vai chàng, còn Tê Trì gần như không dính lấy một mẩu đất đá.
Nàng vẫn chưa phát hiện ra, giờ đây mọi tâm tư đều đang đặt ở cháu nàng, ánh mắt nhìn quanh bốn phía: “Chúng ta đã tìm bao lâu rồi?”
“Không lâu đến mức không cứu được.” Chàng nói thẳng, không muốn nàng nghĩ lung tung.
Tê Trì bất giác gật đầu.
Chẳng rõ vì sao, vào lúc này khi có người đàn ông nói câu thẳng thừng như thế, ấy vậy mà lại khiến nàng yên tâm.
Không lâu sau, La Tiểu Nghĩa dẫn theo hai người đi tới.
“Tẩu tẩu, Tân Lộ đã về rồi!”
Tê Trì níu Phục Đình đứng lại.
Tân Lộ đã bình an vô sự trở về, nàng nói mình đi theo Lý Nghiên, vốn không đi dạo gần chân núi, nhưng đột nhiên lại không thấy Lý Nghiên đâu, đành quay về tìm gia chủ thưa chuyện.
La Tiểu Nghĩa nghe thế, lập tức chạy đến thông tri.
Hắn vừa nói vừa quệt mồ hôi trên trán, đoạn quay sang hỏi Phục Đình: “Kỳ lạ thật đấy tam ca, hẳn là tiểu thế tử không bị làm sao, nhưng sao không thấy bóng dáng đâu?”
Tê Trì suy nghĩ, bình thường Lý Nghiên rất ngoan, hễ có chuyện gì thì cũng sẽ chạy tới cạnh nàng đầu tiên, không thể bỗng dưng khiến mọi người lo lắng vô cớ được.
Nàng nhìn ngọn núi lở, lẩm bẩm: “Chẳng nhẽ…”
Chẳng nhẽ cũng liên quan đến chuyện trước kia sao.
Tay bị kéo lấy, Phục Đình lôi nàng rời khỏi chân núi.
…
Lại một nhóm quân lính của phủ Hãn Hải đi đến, bọn họ tất bật giải quyết chỗ núi sụp không to không nhỏ kia.
Sắc trời dần tối.
Dưới cổ thụ thấp bé, Lý Nghiên bó gối ngồi đó.
Phục Đình đi tới thì trông thấy cảnh này.
Chàng buông tay tay Tê Trì ra, thanh đao chàng nắm trong tay vướng đầy cỏ gai đất đá – là do chàng dùng nó để mở đường.
Tay ma sát sống đao, thu vào vỏ trên hông, chàng đưa mắt nhìn Tê Trì.
Nàng đứng sau lưng chàng, tóc mai rối bù song sắc mặt đã bình tĩnh trở lại như thường, nàng không đi tới mà chỉ đứng đằng xa.
Chàng xoay đầu lại, nhìn về phía Lý Nghiên.
Lý Nghiên nghe thấy động tĩnh thì bỗng ngẩng đầu lên: “Phụ vương!”
Phục Đình nhíu mày, nhìn gương mặt non nớt trước mắt.
Trong sắc trời tối đen, có thể loáng thoáng thấy được nét bi thương trên mặt Lý Nghiên, dường như còn có cả nước mắt, bất lực co quắp người lại như chú chim sẻ được nuôi trong lồng đầy hoảng sợ.
Phục Đình nhớ lại vị phụ vương mà cậu gọi.
Chàng và Quang vương chỉ có duyên gặp mặt một lần, là ngày thành thân trong khoảnh khắc hấp hối, chàng có đến nhìn.
Trong ấn tượng của chàng chỉ lưu lại hình ảnh một người yếu ớt nằm trên giường bệnh, gương mặt tái nhợt ấy có mấy phần tương tự Lý Tê Trì, nếu như vẫn bình an thì hẳn sẽ là một người đàn ông nho nhã tuấn tú.
Sau đó tin cấp báo ở đất Bắc gửi tới, chàng vội vàng quay về, dọc đường đi nghe nói mấy canh giờ sau Quang vương đã qua đời.
Với chàng, Quang vương chỉ có mỗi một ấn tượng đó.
Nhưng rất rõ, với Lý Tê Trì và Lý Nghiên không chỉ mỗi vậy.
“Đứng lên.” Phục Đình nhìn Lý Nghiên.
Thậm chí chàng còn muốn nói tiếp một câu: phụ vương cháu đã mất rồi.
Nhưng nhìn vào đôi mắt đau thương của cậu, chàng không nỡ nói ra.
Ngồi ở đây buồn bã thì có tác dụng gì, Quang vương cũng chẳng quay về được.
Lý Nghiên nghe thấy âm thanh lạnh lẽo đó thì cứng người, rồi lại như hoàn hồn, thấp giọng gọi: “Dượng.”
Sau đó trông thấy cô đứng sau lưng dượng.
Lý Nghiên vội đứng bật dậy, cậu đã hoàn hồn hoàn toàn, chạy chậm đi tới: “Cô ơi, cháu…”
Lúc trông thấy ngọn núi lở ở phía xa, cậu bỗng nhớ tới tình cảnh khi gặp nạn, rằng phụ vương đã liều mình bảo vệ cậu dưới người.
Nếu không phải nhờ được người bảo vệ thì có lẽ cậu cũng đã không còn trên cõi đời này rồi.
Nghĩ đến điều này, cậu lại không kiểm soát được mình, trốn ở đây không đi đâu.
Mãi đến lúc này, một câu nói của dượng mới kéo cậu về lại thực tại.
Giờ lại thấy cô mình tìm đến, cậu lại nghĩ nhất định hành động của mình đã khiến cô lo lắng. Trong lòng xấu hổ, cậu hít mũi không nói gì.
Tê Trì đứng yên nhìn cậu, buông một câu lạnh lùng: “Những gì ta dạy cháu đã thành công cốc cả rồi.”
Lý Nghiên càng thêm xấu hổ.
Cô dạy cậu không được sa đà vào quá khứ, phải luôn nhìn về phía trước, vậy mà hôm nay cậu đã không làm được dù chỉ là một nửa. Cậu cúi thấp đầu, lại hít mũi cái nữa.
Tê Trì nói: “Nếu còn có lần sau…”
“Không có.” Cậu vội ngẩng đầu lên tiếp lời, “Cô yên tâm đi ạ, chắc chắn không có lần sau.”
Lúc này Tê Trì mới chìa tay ra, đặt tay lên vai cậu.
Nàng biết cậu khó chịu, bởi nàng cũng từng trải mà, trong lòng nửa chua xót nửa lại bất lực.
Nhưng sự việc đã đến nước này, phủ Quang vương không cần một thế tử yếu đuối mà cần một trang nam tử có thể tiếp nhận tước vị Quang vương.
Lý Nghiên dùng tay áo lau mắt, không còn buồn bữa nữa, cậu đứng thẳng bên cười cô mình, thấp giọng đảm bảo: “Không có lần sau ạ.”
Tuy giọng rất nhỏ nhưng ngữ khí đầy kiên định, cứ như đã trưởng thành chỉ trong một chớp mắt.
Nàng gật đầu, biết lần này cậu đã nghiêm túc.
Phục Đình đứng cách đó mấy bước, vẫn nhìn theo hai người họ.
La Tiểu Nghĩa giơ cây đuốc trong tay lên, lặng lẽ đến gần chàng: “Tam ca nhìn gì thế?”
Hắn nghĩ, tự dưng sợ bóng sợ gió một hồi như thế, hẳn lúc này tẩu tẩu và tiểu thế tử đang cần người trấn an, thế thì phải đi tới nói chuyện mới đúng, chứ cứ đứng đực ra đấy làm gì.
Nhưng Phục Đình không trả lời.
Trong phạm vi tầm nhìn, ánh lửa hắt lên đôi mắt cụp xuống của Tê Trì cùng với Lý Nghiên gầy gò bên cạnh nàng.
Chàng nhìn thấy hai cô cháu dựa dẫm vào nhau.
Thấy rõ rất nhiều chuyện mà trước đây chàng không để ý.
Vào lúc này trong tình cảnh ấy, nếu không nói thì ai mà ngờ rằng, bọn họ một người sau này sẽ là thân vương, một người là huyện chủ.
Chàng chẳng nói gì mà chỉ đè đao bên hông, xoay người lại: “Về thôi.”
La Tiểu Nghĩa nhận lệnh, đi đến mời tẩu tẩu và thế tử cùng rời đi.
Lúc này Tê Trì mới ngoái đầu tìm kiếm bóng dáng người đàn ông ấy.
Nhưng chàng đã đi xa, ẩn hiện trong bầu trời đen kịt là chiếc bóng đen dài đơn độc.
Nàng cúi đầu, hết xoa cổ tay lại nắn bóp các ngón tay, lúc này mới thấy trước đó chàng đã dùng sức nắm chặt nàng thế nào.
***
Lúc quay về phủ đô hộ thì trời đã tối khuya.
Phục Đình đi cạnh bảo vệ xe ngựa, ra lệnh mở cổng thành mới thuận lợi về tới cửa phủ.
Những người khác vẫn thức trắng đêm canh giữ ở chỗ cũ để lo liệu.
Lý Nghiên không cưỡi ngựa về mà ngồi xe cùng cô.
Trên đường đi hai cô cháu luôn trò chuyện với nhau, như thể chuyện trước đó không ảnh hưởng gì tới cậu.
Cậu xuống xe, thấy dượng cũng vừa xuống ngựa thì nghĩ, ban nãy dượng cũng đến tìm mình.
Vậy là cậu lại có cảm giác hôm nay mình đã trở thành gánh nặng, cậu nên tới nói chuyện với dượng mới đúng.
Tê Trì xuống xe sau, chân vừa chạm đất thì đã thấy Lý Nghiên đứng cạnh cửa phủ, khép nép nói gì đó với Phục Đình.
Phục Đình cầm roi ngựa, phủi bụi trên người, miệng mấp máy, chắc là đáp lại cậu.
Lý Nghiên bỗng giật mình, đứng lặng một hồi rồi mới gật đầu đi vào phủ, quay về viện của mình.
Tê Trì bước tới, nhìn chàng hỏi: “Chàng vừa nói gì với nó thế?”
Phục Đình dừng tay, đáp: “Không có gì.”
Sao lại không có gì được, nàng thấy cả rồi mà.
“Rốt cuộc là nói gì?” Nàng rất muốn biết.
Chàng đi vào phủ: “Thật sự không có gì.”
Lúc nãy Lý Nghiên xấu hổ nói với chàng: “Sau này cháu chắc chắn sẽ không gây thêm rắc rối cho dượng nữa ạ.”
Chàng trả lời: “Nếu còn tự coi mình là rắc rối, thì cháu mãi mãi là rắc rối.”
Lý Nghiên không nói gì một lúc lâu, sau đó im lặng đi vào.
Phục Đình vốn không muốn nói, vì cảm thấy có lẽ lời này quá nặng nề với Lý Nghiên.
Nhưng thể nào cũng phải có người cho cậu biết đạo lý này.
Đất Bắc lâm vào cảnh khốn khó mấy năm, nếu ai ai cũng cứ sống mãi trong quá khứ như cậu thì sẽ không tài nào vực dậy nổi.
Tê Trì không hỏi nữa, chỉ đi theo bước chân chàng.
Lúc đi qua hành lang, mượn đèn đuốc hai bên, nàng thấy rõ một bên vai và nửa cánh tay trên bộ quân phục của chàng bám đầy bụi đất, thậm chí có một phần vai của chàng cũng đã mòn đi.
Nhưng nàng không nhớ là bẩn lúc nào, mà chỉ nhớ được cảnh chàng nắm chặt tay mình đi tìm người.
Môi nàng mấp máy, định nói cảm ơn nhưng lại cảm thấy xa lạ quá, bọn họ là vợ chồng, nàng đang hận không thể kéo gần quan hệ với chàng thì sao có thể đẩy ra xa được.
Thế là đổi lời bảo: “Hôm nay may nhờ có chàng.”
Trong bóng tối tờ mờ, dường như nhịp bước của chàng chậm lại.
Tê Trì nhìn chàng đổi roi ngựa từ tay trái sang tay phải, cuối cùng nhét nó vào bên hông.
Rồi mới nghe chàng “ừ” khẽ một tiếng.
Từ đồng ruộng cày xới ngổn ngang, nàng lao đi như chớp tới gần chân núi, ấy vậy mà vẫn không thấy bóng dáng Lý Nghiên đâu.
Mũ trên đầu bị gió thổi rơi xuống cũng chẳng buồn đoái hoài, nàng ngó nghiêng nhìn quanh, nhưng khói bụi bốc lên do ngọn núi sạt lở đã che lấp tầm mắt.
Mọi người rối rít bỏ chạy lao về phía nàng.
Chỉ mỗi nàng ngược dòng người, liên tục hô to: “A Nghiên!”
Một con ngựa chiến ở sau lưng tới gần, nàng vừa quay lại thì đã bị Phục Đình chụp lấy cổ tay.
“Xuống.” Chàng sầm mặt nhìn nàng.
Tê Trì ổn định hơi thở, nói: “Thiếp không thể để A Nghiên gặp chuyện được, nó là người thân duy nhất của thiếp.”
Chàng nheo mắt nhìn nàng, gò má bạnh ra.
Nàng thấy thế thì đưa tay kia ra, nắm lấy bàn tay đang túm lấy tay mình: “Thiếp biết là không hay, nhưng chàng để thiếp tìm xung quanh đây đi, thằng bé được ca ca thiếp trao tay nhắn nhủ, thiếp không thể phụ lời nhờ cậy lúc lâm chung của ca ca được.”
Nàng nói rất nhanh, giọng vừa nhỏ vừa nhẹ như cầu xin chàng.
Phục Đình nhìn sắc mặt trắng bệch của nàng, lại nhìn lọn tóc bị gió thổi rối bên tai nàng.
Có thể nói, vào lúc này nàng đã thất hồn lạc phách.
Bỗng nhớ lại lúc Quang vương qua đời, chàng đã thoáng trông thấy nàng khép mắt rơi lệ.
Phục Đình mím môi, chàng bước chân xuống ngựa, nắm lấy tay nàng dùng sức kéo một cái, quả quyết ôm nàng xuống.
Tê Trì không ngờ người đàn ông này lại mạnh mẽ đến thế, trong lòng sốt ruột, vùng vẫy giơ tay đẩy chàng ra: “Thiếp muốn tìm cháu mình cũng không được hả?”
Phục Đình kéo tay về: “Ta tìm giúp nàng!”
Tê Trì được chàng ôm siết vào lòng chẳng thể nào cựa quậy, chỉ biết ngẩng đầu nhìn lên mặt chàng.
Câu nói đầy khí phách hùng hồn làm sao.
Tê Trì chớp mắt, đoạn gật đầu.
Có lẽ là giọng chàng đã khiến nàng bình tâm.
Phục Đình buông nàng ra, song vẫn nắm tay nàng đề phòng nàng lại chạy lung tung, năm ngón tay kìm chặt: “Đi thôi.”
Tê Trì được chàng kéo đi.
Phần nhiều dân chúng thấy tình hình không ổn đã bỏ chạy ngay.
Dưới chân núi lúc này rất lộn xộn, nông cụ xe cày vứt khắp nơi, thậm chí còn có cả giày vải rách bươm dính bùn.
Đất đá rơi xuống chôn lấp ruộng đất, đến đường núi cũng bị chặn.
Chẳng mấy chốc cận vệ của Phục Đình đã tới, bọn họ hành động rất nhanh, đã tìm kiếm một lượt ở xung quanh, lúc này đến báo tin.
“Bẩm Đại đô hộ, trước mắt có người bị thương nhưng không có thương vong.”
Nghe thấy không có thương vong, chàng nhìn Tê Trì: “Tìm Quang vương thế tử ngay.”
Cận vệ nhận lệnh rời đi.
Sắc mặt Tê Trì dịu đi phần nào, chỉ cần Lý Nghiên vẫn còn sống thì những chuyện khác không đáng là gì.
Nhưng rồi nàng lại sợ một khắc sau sẽ có tin xấu, thế là nét mặt vừa thả lỏng lập tức cứng lại.
Trên vách núi vẫn có đá rơi xuống, lăn đến bên chân khiến bụi đất mịt mù.
Phục Đình ôm chặt nàng đi sát bên mình, từng bước từng bước đi rất chuẩn xác.
Đi một đoạn, bụi bặm phủ đầy vai chàng, còn Tê Trì gần như không dính lấy một mẩu đất đá.
Nàng vẫn chưa phát hiện ra, giờ đây mọi tâm tư đều đang đặt ở cháu nàng, ánh mắt nhìn quanh bốn phía: “Chúng ta đã tìm bao lâu rồi?”
“Không lâu đến mức không cứu được.” Chàng nói thẳng, không muốn nàng nghĩ lung tung.
Tê Trì bất giác gật đầu.
Chẳng rõ vì sao, vào lúc này khi có người đàn ông nói câu thẳng thừng như thế, ấy vậy mà lại khiến nàng yên tâm.
Không lâu sau, La Tiểu Nghĩa dẫn theo hai người đi tới.
“Tẩu tẩu, Tân Lộ đã về rồi!”
Tê Trì níu Phục Đình đứng lại.
Tân Lộ đã bình an vô sự trở về, nàng nói mình đi theo Lý Nghiên, vốn không đi dạo gần chân núi, nhưng đột nhiên lại không thấy Lý Nghiên đâu, đành quay về tìm gia chủ thưa chuyện.
La Tiểu Nghĩa nghe thế, lập tức chạy đến thông tri.
Hắn vừa nói vừa quệt mồ hôi trên trán, đoạn quay sang hỏi Phục Đình: “Kỳ lạ thật đấy tam ca, hẳn là tiểu thế tử không bị làm sao, nhưng sao không thấy bóng dáng đâu?”
Tê Trì suy nghĩ, bình thường Lý Nghiên rất ngoan, hễ có chuyện gì thì cũng sẽ chạy tới cạnh nàng đầu tiên, không thể bỗng dưng khiến mọi người lo lắng vô cớ được.
Nàng nhìn ngọn núi lở, lẩm bẩm: “Chẳng nhẽ…”
Chẳng nhẽ cũng liên quan đến chuyện trước kia sao.
Tay bị kéo lấy, Phục Đình lôi nàng rời khỏi chân núi.
…
Lại một nhóm quân lính của phủ Hãn Hải đi đến, bọn họ tất bật giải quyết chỗ núi sụp không to không nhỏ kia.
Sắc trời dần tối.
Dưới cổ thụ thấp bé, Lý Nghiên bó gối ngồi đó.
Phục Đình đi tới thì trông thấy cảnh này.
Chàng buông tay tay Tê Trì ra, thanh đao chàng nắm trong tay vướng đầy cỏ gai đất đá – là do chàng dùng nó để mở đường.
Tay ma sát sống đao, thu vào vỏ trên hông, chàng đưa mắt nhìn Tê Trì.
Nàng đứng sau lưng chàng, tóc mai rối bù song sắc mặt đã bình tĩnh trở lại như thường, nàng không đi tới mà chỉ đứng đằng xa.
Chàng xoay đầu lại, nhìn về phía Lý Nghiên.
Lý Nghiên nghe thấy động tĩnh thì bỗng ngẩng đầu lên: “Phụ vương!”
Phục Đình nhíu mày, nhìn gương mặt non nớt trước mắt.
Trong sắc trời tối đen, có thể loáng thoáng thấy được nét bi thương trên mặt Lý Nghiên, dường như còn có cả nước mắt, bất lực co quắp người lại như chú chim sẻ được nuôi trong lồng đầy hoảng sợ.
Phục Đình nhớ lại vị phụ vương mà cậu gọi.
Chàng và Quang vương chỉ có duyên gặp mặt một lần, là ngày thành thân trong khoảnh khắc hấp hối, chàng có đến nhìn.
Trong ấn tượng của chàng chỉ lưu lại hình ảnh một người yếu ớt nằm trên giường bệnh, gương mặt tái nhợt ấy có mấy phần tương tự Lý Tê Trì, nếu như vẫn bình an thì hẳn sẽ là một người đàn ông nho nhã tuấn tú.
Sau đó tin cấp báo ở đất Bắc gửi tới, chàng vội vàng quay về, dọc đường đi nghe nói mấy canh giờ sau Quang vương đã qua đời.
Với chàng, Quang vương chỉ có mỗi một ấn tượng đó.
Nhưng rất rõ, với Lý Tê Trì và Lý Nghiên không chỉ mỗi vậy.
“Đứng lên.” Phục Đình nhìn Lý Nghiên.
Thậm chí chàng còn muốn nói tiếp một câu: phụ vương cháu đã mất rồi.
Nhưng nhìn vào đôi mắt đau thương của cậu, chàng không nỡ nói ra.
Ngồi ở đây buồn bã thì có tác dụng gì, Quang vương cũng chẳng quay về được.
Lý Nghiên nghe thấy âm thanh lạnh lẽo đó thì cứng người, rồi lại như hoàn hồn, thấp giọng gọi: “Dượng.”
Sau đó trông thấy cô đứng sau lưng dượng.
Lý Nghiên vội đứng bật dậy, cậu đã hoàn hồn hoàn toàn, chạy chậm đi tới: “Cô ơi, cháu…”
Lúc trông thấy ngọn núi lở ở phía xa, cậu bỗng nhớ tới tình cảnh khi gặp nạn, rằng phụ vương đã liều mình bảo vệ cậu dưới người.
Nếu không phải nhờ được người bảo vệ thì có lẽ cậu cũng đã không còn trên cõi đời này rồi.
Nghĩ đến điều này, cậu lại không kiểm soát được mình, trốn ở đây không đi đâu.
Mãi đến lúc này, một câu nói của dượng mới kéo cậu về lại thực tại.
Giờ lại thấy cô mình tìm đến, cậu lại nghĩ nhất định hành động của mình đã khiến cô lo lắng. Trong lòng xấu hổ, cậu hít mũi không nói gì.
Tê Trì đứng yên nhìn cậu, buông một câu lạnh lùng: “Những gì ta dạy cháu đã thành công cốc cả rồi.”
Lý Nghiên càng thêm xấu hổ.
Cô dạy cậu không được sa đà vào quá khứ, phải luôn nhìn về phía trước, vậy mà hôm nay cậu đã không làm được dù chỉ là một nửa. Cậu cúi thấp đầu, lại hít mũi cái nữa.
Tê Trì nói: “Nếu còn có lần sau…”
“Không có.” Cậu vội ngẩng đầu lên tiếp lời, “Cô yên tâm đi ạ, chắc chắn không có lần sau.”
Lúc này Tê Trì mới chìa tay ra, đặt tay lên vai cậu.
Nàng biết cậu khó chịu, bởi nàng cũng từng trải mà, trong lòng nửa chua xót nửa lại bất lực.
Nhưng sự việc đã đến nước này, phủ Quang vương không cần một thế tử yếu đuối mà cần một trang nam tử có thể tiếp nhận tước vị Quang vương.
Lý Nghiên dùng tay áo lau mắt, không còn buồn bữa nữa, cậu đứng thẳng bên cười cô mình, thấp giọng đảm bảo: “Không có lần sau ạ.”
Tuy giọng rất nhỏ nhưng ngữ khí đầy kiên định, cứ như đã trưởng thành chỉ trong một chớp mắt.
Nàng gật đầu, biết lần này cậu đã nghiêm túc.
Phục Đình đứng cách đó mấy bước, vẫn nhìn theo hai người họ.
La Tiểu Nghĩa giơ cây đuốc trong tay lên, lặng lẽ đến gần chàng: “Tam ca nhìn gì thế?”
Hắn nghĩ, tự dưng sợ bóng sợ gió một hồi như thế, hẳn lúc này tẩu tẩu và tiểu thế tử đang cần người trấn an, thế thì phải đi tới nói chuyện mới đúng, chứ cứ đứng đực ra đấy làm gì.
Nhưng Phục Đình không trả lời.
Trong phạm vi tầm nhìn, ánh lửa hắt lên đôi mắt cụp xuống của Tê Trì cùng với Lý Nghiên gầy gò bên cạnh nàng.
Chàng nhìn thấy hai cô cháu dựa dẫm vào nhau.
Thấy rõ rất nhiều chuyện mà trước đây chàng không để ý.
Vào lúc này trong tình cảnh ấy, nếu không nói thì ai mà ngờ rằng, bọn họ một người sau này sẽ là thân vương, một người là huyện chủ.
Chàng chẳng nói gì mà chỉ đè đao bên hông, xoay người lại: “Về thôi.”
La Tiểu Nghĩa nhận lệnh, đi đến mời tẩu tẩu và thế tử cùng rời đi.
Lúc này Tê Trì mới ngoái đầu tìm kiếm bóng dáng người đàn ông ấy.
Nhưng chàng đã đi xa, ẩn hiện trong bầu trời đen kịt là chiếc bóng đen dài đơn độc.
Nàng cúi đầu, hết xoa cổ tay lại nắn bóp các ngón tay, lúc này mới thấy trước đó chàng đã dùng sức nắm chặt nàng thế nào.
***
Lúc quay về phủ đô hộ thì trời đã tối khuya.
Phục Đình đi cạnh bảo vệ xe ngựa, ra lệnh mở cổng thành mới thuận lợi về tới cửa phủ.
Những người khác vẫn thức trắng đêm canh giữ ở chỗ cũ để lo liệu.
Lý Nghiên không cưỡi ngựa về mà ngồi xe cùng cô.
Trên đường đi hai cô cháu luôn trò chuyện với nhau, như thể chuyện trước đó không ảnh hưởng gì tới cậu.
Cậu xuống xe, thấy dượng cũng vừa xuống ngựa thì nghĩ, ban nãy dượng cũng đến tìm mình.
Vậy là cậu lại có cảm giác hôm nay mình đã trở thành gánh nặng, cậu nên tới nói chuyện với dượng mới đúng.
Tê Trì xuống xe sau, chân vừa chạm đất thì đã thấy Lý Nghiên đứng cạnh cửa phủ, khép nép nói gì đó với Phục Đình.
Phục Đình cầm roi ngựa, phủi bụi trên người, miệng mấp máy, chắc là đáp lại cậu.
Lý Nghiên bỗng giật mình, đứng lặng một hồi rồi mới gật đầu đi vào phủ, quay về viện của mình.
Tê Trì bước tới, nhìn chàng hỏi: “Chàng vừa nói gì với nó thế?”
Phục Đình dừng tay, đáp: “Không có gì.”
Sao lại không có gì được, nàng thấy cả rồi mà.
“Rốt cuộc là nói gì?” Nàng rất muốn biết.
Chàng đi vào phủ: “Thật sự không có gì.”
Lúc nãy Lý Nghiên xấu hổ nói với chàng: “Sau này cháu chắc chắn sẽ không gây thêm rắc rối cho dượng nữa ạ.”
Chàng trả lời: “Nếu còn tự coi mình là rắc rối, thì cháu mãi mãi là rắc rối.”
Lý Nghiên không nói gì một lúc lâu, sau đó im lặng đi vào.
Phục Đình vốn không muốn nói, vì cảm thấy có lẽ lời này quá nặng nề với Lý Nghiên.
Nhưng thể nào cũng phải có người cho cậu biết đạo lý này.
Đất Bắc lâm vào cảnh khốn khó mấy năm, nếu ai ai cũng cứ sống mãi trong quá khứ như cậu thì sẽ không tài nào vực dậy nổi.
Tê Trì không hỏi nữa, chỉ đi theo bước chân chàng.
Lúc đi qua hành lang, mượn đèn đuốc hai bên, nàng thấy rõ một bên vai và nửa cánh tay trên bộ quân phục của chàng bám đầy bụi đất, thậm chí có một phần vai của chàng cũng đã mòn đi.
Nhưng nàng không nhớ là bẩn lúc nào, mà chỉ nhớ được cảnh chàng nắm chặt tay mình đi tìm người.
Môi nàng mấp máy, định nói cảm ơn nhưng lại cảm thấy xa lạ quá, bọn họ là vợ chồng, nàng đang hận không thể kéo gần quan hệ với chàng thì sao có thể đẩy ra xa được.
Thế là đổi lời bảo: “Hôm nay may nhờ có chàng.”
Trong bóng tối tờ mờ, dường như nhịp bước của chàng chậm lại.
Tê Trì nhìn chàng đổi roi ngựa từ tay trái sang tay phải, cuối cùng nhét nó vào bên hông.
Rồi mới nghe chàng “ừ” khẽ một tiếng.
/100
|