Edit: Qin | Biên tập: Nghilevo
Cô cháu hai người lại hòa thuận.
Tê Trì ôm cháu vào lòng. Trước đó người cậu lạnh như băng, đến lúc này mới có chút hơi ấm.
Một lúc lâu sau, nàng cúi đầu nhìn xuống, cậu bé đã ngủ thiếp đi tự bao giờ.
Nàng vừa buồn cười lại vừa xót xa, quãng đường này người mệt ngựa mỏi, vừa rồi cậu lại còn bị chấn kinh, không mệt mới là lạ.
Nghỉ ngơi cho khỏe rồi hẵng lên đường vậy.
Tân Lộ vén rèm lên toan đi vào, nhưng khi thấy cảnh trước mắt thì mím môi nén cười, lại lui ra ngoài.
Nàng biết mà, gia chủ của các nàng là người rất dễ mềm lòng.
Biên thùy phía Bắc thênh thang, giữ vai trò cửa ải trọng yếu, được gọi là tám phủ mười bốn châu.
Đường xa nhọc nhằn, không ngờ đã sắp đến nơi rồi mà còn bị sự cố này làm trì hoãn. Đến khi tới dưới chân thành thì đã là trời chiều hoàng hôn, cổng thành đã đóng từ lâu.
Tiếng ồn ã bên ngoài đã đánh thức Lý Nghiên, cậu dụi mắt ngồi dậy, nhất thời không biết đang ở đâu, lúng búng hỏi: “Có chuyện gì thế?”
Tân Lộ ngồi phía ngoài khép chặt rèm xe, thấp giọng nói: “Thế tử đừng lên tiếng, hành tẩu bên ngoài vẫn nên cẩn thận thì hơn.”
Tê Trì vén rèm lên nhìn thoáng qua, trong gió tuyết có không ít người đang tụ tập dưới thành, ai ai cũng ăn mặc phong phanh, bóng dáng trở nên mơ hồ dưới ánh chiều tà dần khuất.
“Không có gì, chỉ là lưu dân thôi, không phải kẻ ác.”
Lý Nghiên tò mò: “Lưu dân là gì ạ?”
“Những người từ nơi khác đến, muốn vào tám phủ mười bốn châu ở đất Bắc này thì được gọi là lưu dân.”
Lý Nghiên líu lưỡi: “Ở đây lạnh thế mà cũng có người muốn đến, chứng tỏ nơi này cai quản không tệ.”
Tê Trì nói: “Cai quản có được hay không thì cô không rõ, cô chỉ biết nơi này trưng binh quanh năm, lưu dân đến đây có thể khai hoang làm ruộng, cũng có thể nhập ngũ kiếm miếng cơm ăn, tội gì không tới?”
Lý Nghiên hiếu học chăm hỏi, nghe xong một lần là có thể nhớ kỹ, trong lòng càng thêm khâm phục cô, hèn gì khi phụ vương còn sống cứ nói cô hay đi khắp nơi, kiến thức hiểu biết không thua gì nam tử. Nếu không tận mắt chứng kiến việc này thì làm sao biết rõ được.
“Chuyện ở đất Bắc thực sự khác với Quang Châu.” Cậu vừa nhớ lại những điều đã học, vừa nói, “Cháu nhớ nơi này vốn do phủ đô hộ An Bắc* quản lý.”
(*Phủ đô hộ là các cơ quan quản lý các khu vực biên giới của một số triều đại phong kiến ở Trung Quốc, phủ đô hộ An Bắc để phòng bị các thế lực từ vùng Ngoại Mông Cổ.)
Nói rồi đột nhiên im bặt.
Phủ đô hộ An Bắc.
Sao lại cảm thấy quen thế này?
“A!” Cậu nghĩ đến điều gì đó, lập tức giật mình, ngoái đầu nhìn cô.
Khi Tê Trì nghe cậu nhắc đến phủ đô hộ An Bắc thì cũng đoán cậu sẽ có phản ứng như vậy, cũng chẳng mấy bất ngờ.
Lý Nghiên thấy nàng không nói gì thì suy diễn lung tung, nhớ lại những chuyện không vui lúc trước: “Đều tại cháu làm liên lụy cô, làm cô dù đã thành thân vẫn phải ở lại Quang Châu.”
“Đừng nói bậy bạ, chuyện người lớn cháu không hiểu đâu.”
Dù nàng không biết quá rõ về người phu quân kia, nhưng đúng là y rất độ lượng, chí ít là đã lâu như thế mà không yêu cầu nàng phải đến phủ đô hộ, ngày lễ ngày tết còn phái người đưa vài thứ đến Quang Châu, nói mấy câu khách khí như bận rộn không thể phân thân được.
Còn nàng, xưa nay rất ít khi bày tỏ, chỉ quan tâm mỗi cậu cháu nhà mình.
Y ở Bắc, nàng ở Nam, ai an phận nấy, không phiền đến nhau.
Kiểu phu thê như thế đã là độc nhất trên đời rồi, sao một đứa con nít có thể hiểu được?
Có đôi lúc ngay chính bản thân nàng còn chưa hiểu hết nữa kìa.
Tân Lộ ở bên ngoài hỏi: “Bẩm gia chủ, có nên tìm tướng sĩ trên thành đến thu xếp không ạ?”
Tê Trì nghĩ ngợi, cũng không phải là không thể, có điều khá rắc rối. Tuy bọn họ có thân phận nhưng không có chuyện gì bức thiết, dễ bị người ta nói ra nói vào. Huống hồ nếu mở cổng thành, ngộ nhỡ lưu dân cũng chen nhau ùa vào, lỡ xảy ra chuyện gì bất trắc thì nàng sẽ là người phải chịu trách nhiệm.
Thế là nàng chỉ bảo: “Đổi đường, đến khách xá.”
Ngoài thành có quán trọ để người qua đường dừng chân nghỉ ngơi, được gọi là khách xá.
Lúc đoàn xe đến nơi thì trời đã tối đen như mực.
Gia chủ là nữ, mà cũng không thể để tiểu thế tử xuất đầu lộ diện được, thế là Tân Lộ bảo phu xe vào trong sắp xếp.
Phu xe cũng lạnh lắm rồi, ném roi ngựa đi rồi chạy chậm vào trong, một chốc sau lại vòng ra, nói với Tân Lộ: chủ trọ nói khách đã đầy, không đủ chỗ cho họ.
Tân Lộ chà xát hai tay hà hơi, lạnh run cầm cập, đang định đi vào uống bát canh nóng, song vừa nghe thế thì cuống lên, vội chui vào trong xe bẩm lại.
Lý Nghiên đã tỉnh táo, không nhịn được lẩm bẩm: “Sao có thể chứ, dọc đường đến đây cũng không thấy có bao nhiêu người, vì sao khách xá ngoài thành lại hết phòng được?”
Tê Trì xoa đầu cậu, “Nói đúng lắm.” Rồi lại sai Tân Lộ: “Lấy mũ có mạng che đến cho ta.”
Tân Lộ ngẩn người: “Gia chủ muốn đích thân dàn xếp sao?”
“Ừ.”
Mũ có mạng che nằm trong hành lý ở xe ngựa đằng sau, Tân Lộ nhanh chóng lấy đem đến, đội mũ vào cho Tê Trì, rồi khép chặt áo cho Lý Nghiên.
Phu xe bên ngoài đã vén rèm lên, để sẵn đôn gỗ.
Ở đầu tường có hai ngọn đèn dầu, tuyết rơi thành đụn chặn trước cửa trọ, dưới mái ngói là những dải băng dài ba thước.
Tê Trì nắm tay Lý Nghiên đi vào cửa.
Đúng như lời cậu nói, chẳng thấy được bao nhiêu người khách, nàng nhanh chóng đi băng qua đại sảnh, ở phòng bếp phía sau cũng không thấy có khói lửa bốc lên.
“Sao dám để phu nhân đích thân ra mặt chứ, thật sự không phải…”
Chủ trọ được phu xe dẫn tới, vừa trông thấy Tê Trì mặc váy áo lụa là, đội mũ che mặt, tóc đen tựa mây thoắt ẩn thoắt hiện, chắc chắn không phải nữ tử nhà bình thường, lại nhìn tiểu lang quân mặt ngọc mũ vàng đi bên cạnh thì càng có tính toán, miệng ngọt xớt, chắp tay hành lễ.
“Nghe nói đầy khách rồi à?” Tê Trì hỏi.
“Cũng không đầy lắm.” Chủ trọ ấp úng, “Chỉ là mùa Đông năm nay thời tiết xấu, lưu dân lại nhiều nên không dám làm ăn ẩu tả.”
Điều này cũng dễ hiểu.
Tê Trì cho tay vào ống tay áo, lấy một món đồ đưa cho Tân Lộ, ra hiệu cho nàng đưa ông chủ xem.
Tân Lộ đưa đồ sang, ông chủ nhận lấy, ghé mắt nhìn thật kỹ.
Đó là một miếng ngọc xanh tạc thành hình cá, ngoài chất lượng tốt ra thì không có gì đặc biệt.
Nhưng khi xem xong thì ông chủ lập tức biến sắc, vội vã trả đồ lại cho Tân Lộ, lúc này lại rất cung kính với Tê Trì: “Có mắt mà không biết Thái Sơn, xin phu nhân chớ trách. Chỗ ăn chỗ ở đều được chuẩn bị đầy đủ cả ạ.” Nói rồi y lùi về phía sau, gọi người đi đến.
Tân Lộ thở phào một hơi, quay đầu ra ngoài gọi người tới buộc ngựa dỡ hàng, bận rộn một hồi.
Lý Nghiên thấy thế thì vô cùng ngạc nhiên, hỏi nhỏ: “Mới nãy cô cho y xem thứ gì vậy?”
Tê Trì đặt miếng ngọc vào lại tay áo, giơ ngón trỏ chặn bên môi, nói: “Là một tín vật, khách xá này có thể xem như nằm dưới danh nghĩa của cô.”
“Gì cơ?” Lý Nghiên sửng sốt.
Đúng lúc Tân Lộ đi đến, tâm trạng nàng ta đang rất tốt, nên khi nghe thấy câu này thì muốn trêu một lúc, mở miệng định gọi thế tử, song nhớ lại nơi này bất tiện không thể gọi như vậy, thế là đổi lời: “Lang quân à, không phải trước kia gia chủ rất hay đi đây đi đó ư?”
Lý Nghiên nhanh chóng hiểu ra, nhìn cô với vẻ không tin nổi, miệng mở to, nhưng thấy ông chủ lại dẫn người đến để đưa bọn họ lên phòng, cậu đành nuốt những lời muốn nói vào lại bụng.
Những người khác bận chuẩn bị cơm nước, còn hai cô cháu bọn họ thì lên phòng nghỉ ngơi.
Bước vào cửa, Tê Trì chỉ vừa gỡ mũ ra thì Lý Nghiên đã kéo tay áo của nàng, cậu đến gần mở to đôi mắt, miệng há ra rồi khép lại, thì thào: “Cô à, chỉ có những người hạ đẳng mới làm kinh thương thôi.”
Tê Trì cố ý đùa cậu, cũng bắt chước cậu thấp giọng thì thầm: “Đúng thế, nhưng biết làm gì cho phải đây?”
Lý Nghiên cúi đầu, lòng bàn chân cọ tới cọ lui, không nói câu nào.
Tê Trì tưởng cậu đang xoắn xuýt, nhưng nhìn kỹ mới thấy khóe miệng cậu đang nhếch lên, nàng kỳ quái hỏi: “Cháu cười gì thế?”
Lý Nghiên ngẩng đầu nhìn nàng: “Cháu cười vì đúng là cô ruột của cháu, ngay đến chuyện âm thầm kinh doanh cũng dám làm.”
Tê Trì giơ tay gí vào trán cậu.
Cậu che đầu né tránh.
Bữa tối hai người cũng ăn chung với nhau, chỉ vì Lý Nghiên nổi hứng tò mò, khăng khăng muốn ở lại trong phòng của cô, đòi nghe nàng kể về những chuyện buôn bán bên ngoài.
Thậm chí ăn tối xong rồi mà cậu vẫn chưa chịu đi.
“Phụ vương có biết không ạ?”
Tê Trì súc miệng rửa tay, đứng trước đèn đốt bấc, ngọn lửa bừng lên chiếu sáng mặt nàng: “Biết chứ, phụ vương cháu cũng có phản ứng giống cháu.”
Lý Nghiên không nhịn được cười, vết thương trên trán lại ngứa ngáy, cười một hồi lại muốn đưa tay rờ vào, bị Tê Trì trông thấy, giơ tay đẩy ra.
“Tiền là thứ tốt, rồi cháu sẽ nhanh chóng cười nữa cho xem.” Nàng nói.
“…” Lý Nghiên chớp mắt, suy nghĩ ẩn ý trong lời của cô.
Nhưng nghĩ hoài lại không ra.
Có điều cậu đã hiểu được vì sao ngày trước phụ vương nhiều lần nhắc đến chuyện cô hành tẩu bên ngoài, nhưng không nói cô làm gì.
Thì ra là kiếm tiền.
Thật ra cậu đâu có biết, năm xưa âm thầm làm những chuyện này cũng chỉ vì bất đắc dĩ.
Từ thời phụ thân của Tê Trì làm Quang vương, hoàng đế bệ hạ bắt đầu hà khắc với phiên vương được phong đất bên ngoài, vừa chèn ép thế gia đại tộc vừa cất nhắc con em nhà nghèo. Đến thế hệ của ca ca nàng thì ngày một rõ ràng, triều cống tăng gấp mấy lần.
Tuy Quang Châu được xem là nơi giàu có sung túc, nhưng về lâu dài cũng khó lòng cầm cự, ca ca nàng lại không muốn tăng tiền thuế như các phiên vương khác, vậy thì chỉ còn cách hiến ruộng đất để bù vào.
Đó cũng chính là điều thiên gia mong muốn, vì việc dần hiến sạch đất phong đã ban thưởng đồng nghĩa với việc sẽ phải chui vào cái lồng là Trường An Lạc Dương, phải sống dựa vào tâm trạng của hoàng đế bệ hạ.
Tuy bảo lệnh thiên gia hay thay đổi, nay cũng đã nhẹ nhàng hơn, nhưng mấy năm đó thật sự không dễ chịu chút nào.
Tê Trì được phong là Huyện chủ Thanh Lưu, năm ấy mượn cớ muốn đến thái ấp huyện Thanh Lưu xem thế nào mà ra ngoài một chuyến, sau khi quay về lại đưa một khoản tiền lớn cho ca ca, giúp y trong việc nạp cống phẩm.
Ca ca hỏi nàng tiền từ đâu ra, nàng trả lời không chút giấu giếm, nói rằng nàng đã cầm cố dinh trạch của mình, đổi lấy tiền từ hiệu cầm đồ trong dân gian.
Quang vương giật mình kinh hãi, hiệu cầm đồ là nơi lãi mẹ đẻ lãi con, ngộ nhỡ không trả nổi thì biết làm sao, chẳng lẽ muốn để cả thiên hạ đến cười nhạo ư?
Tê Trì cắn răng nói: Kiếm tiền chuộc về lại là được.
Quang vương sầm mặt một lúc lâu, cuối cùng lại che mặt cười to, chỉ vào nàng lắc đầu nói: Lá gan của muội cũng lớn quá đấy!
Về sau nàng dù nàng có ra ngoài làm gì, y cũng coi như không biết, cũng không hỏi đến.
Bị ép đến mức ấy, cũng chỉ có thể nhắm mắt làm càn.
Nào ngờ một đi hai đến, việc làm ăn ngày một mở rộng, đến mức không dừng lại được.
Dù gì tiền cũng là thứ tốt.
***
Người ở khách xá đây chủ yếu đều là thương khách, bôn ba khắp nơi chỉ vì kiếm sống, đa số trời còn chưa sáng đã trả phòng lên đường, tiếp tục bôn ba.
Khách cũ rời đi, lại có khách mới đến tìm chỗ dừng chân.
Nắng ban mai xuyên qua khung cửa chiếu vào trong phòng, Tân Lộ đang búi tóc cho Tê Trì.
Nàng mân mê trâm vàng trong tay áng chừng, thấy khá nặng song vẫn đưa cho Tân Lộ.
“Gia chủ muốn cây trâm này ạ?” Tân Lộ ngạc nhiên, không phải nàng vẫn luôn không thích những món đồ trang sức nặng nề chói mắt như này ư?
Tối qua bị tiểu tử Lý Nghiên quấn lấy nói đến tận khuya, ngủ không đẫy giấc, lúc này Tê Trì vẫn còn nhắm mắt, uể oải gật đầu.
Tân Lộ ngoan ngoãn cài trâm cho nàng.
Vừa trang điểm xong thì có người đến gõ cửa.
Không đợi trả lời, đối phương đã đẩy cửa đi vào.
Tân Lộ ngoái đầu định rầy la, nhưng khi vừa thấy là ai thì lại vui vẻ nói: “Là Thu Sương đến ạ.”
Tê Trì mở mắt, quay đầu nhìn thị nữ Thu Sương đang đứng cạnh mình, nàng ta mặc áo dài cổ tròn, một thân nam trang để thuận tiện đi lại.
“Gia chủ vạn an.” Thu Sương hành lễ, không để ý đến vẻ vất vả phong trần của bản thân, cười nói: “Chuyện người giao đã làm xong rồi ạ, người của Ung vương phủ đuổi theo em đến đây, một lòng muốn gặp người.”
Tê Trì mỉm cười, đứng dậy nói: “Cũng may ta đi chậm, nếu không vào thành rồi, có lẽ hắn không đuổi kịp đâu.”
***
Tuy đang ở khách xá, nhưng khi ngủ dậy Lý Nghiên vẫn không quên đến vấn an cô.
Vừa tới cửa, cậu lại thấy Tân Lộ và Thu Sương một trái một phải đứng bên ngoài, bên trong loáng thoáng có tiếng nói chuyện.
Cậu rất mẫn tiệp, không hỏi nhiều mà quay đầu đi về phòng.
Khách xá này có hình chữ hồi (回), vừa hay giữa phòng cậu và phòng cô có một khoảng không nhỏ, đẩy cửa sổ ra là có thể thấy thấp thoáng tình hình trong phòng cô.
May một điều là cô không đóng cửa sổ, cậu trông thấy có người quỳ gối xuống đất, trước mặt là một chiếc bình phong, hẳn là cô của cậu ngồi ở phía sau bình phong, che chắn kỹ quá làm cậu không thấy rõ dáng cô.
Quan sát thêm một lúc, nom người đang quỳ trông rất quen, hoá ra là lão nô cạnh Ung vương thế tử.
“Mong huyện chủ khai ân, là thế tử nhà lão không đúng, không nên bất kính với Quang vương thế tử, mong được thứ tội, mong được thứ tội.”
Trong căn phòng bên kia, tiếng lão nô dập đầu xuống đất nghe rất vang.
Sau bức bình phong, Tê Trì ngồi quỳ ngay ngắn, bình tĩnh đợi ấm trà trên bàn sôi.
Ung vương thế tử đang đi học nhờ ở Quang Châu, nhưng là một đứa nghịch tử phá gia, còn chê tiền xài trong nhà đưa cho không đủ, lén lấy trộm trang sức của mẹ mình đến hiệu cầm đồ đổi vàng bạc.
Không khéo một điều, hiệu cầm đồ đó là của nàng.
Dĩ nhiên nàng không thể nói ra một cách quang minh chính đại, chỉ dặn dò quản lý hiệu cầm đồ thống kê đồ rồi bán đi, đến đất phong của Ung vương bán là hay nhất, để phủ Ung vương bọn họ được dịp đẹp mặt.
Ung vương thế tử nhận được tin thì vội vã sai người ngăn cản, nhưng người quản lý lại nói Quang Vương thế tử có ơn với mình, mà Ung vương thế tử lại mấy lần ăn hiếp Quang Vương thế tử, nên dù có chết y cũng phải xả giận cho Quang Vương thế tử.
Ung vương thế tử chỉ mới là đứa con nít thò lò mũi xanh, làm gì có chuyện thắng được điêu dân không sợ chết như thế này. Lúc bấy giờ cậu ta hoảng hốt, vội gọi lão nô theo hầu mình đến, đem theo lễ vật quà cáp tới phủ Quang Vương tạ tội.
Nhưng Huyện chủ Thanh Lưu ở phủ Quang Vương đã dẫn thế tử đi du ngoạn, chỉ để lại thị nữ Thu Sương chậm rãi theo sau.
Không còn để ý gì nữa, chỉ đành đuổi theo dọc đường.
Đợi tới khi trà sôi, đầu của lão nô kia cũng sắp vỡ.
Cuối cùng Tê Trì cũng mở miệng, thở dài nói: “Ta chỉ là nữ tử chốn khuê phòng, dù có lòng hiểu cho thế tử của quý phủ, nhưng cũng chỉ thương mà không giúp được gì. Hiệu cầm đồ là nơi nào chứ, lãi mẹ đẻ lãi con, có thể chặt đứt cả đầu người. Chi bằng ngươi quay về Ung vương năn nỉ cầu xin, bảo cậu ta bỏ tiền chuộc đồ về lại là được.”
Lão nô nghe thế thì ngẩn người.
“Tân Lộ, tiễn khách.”
Cửa mở ra, Tân Lộ và Thu Sương cùng tiến vào.
Trước khi bị đưa ra ngoài, lão nô còn muốn van xin, xin nàng một lá thư tay để quản lý hiệu cầm đồ trì hoãn mấy ngày cũng được. Nhưng lúc ngẩng đầu lên, ông ta vô tình trông thấy cây trâm vàng trên tóc huyện chủ lấp lánh hắt lên bình phong, nhìn khá là quen, hình như cũng là đồ do Ung vương thế tử cầm cố trước đó. Tay ông ta run lên, không còn mặt mũi để nói thêm.
Người đi rồi, bình phong được chuyển xuống.
Tê Trì nhìn ra ngoài cửa sổ, Lý Nghiên đang nhìn theo hướng lão nô nọ rời đi, cánh môi mím chặt.
Nàng biết, thật ra cậu là một đứa trẻ rất kiên cường.
Cô cháu hai người lại hòa thuận.
Tê Trì ôm cháu vào lòng. Trước đó người cậu lạnh như băng, đến lúc này mới có chút hơi ấm.
Một lúc lâu sau, nàng cúi đầu nhìn xuống, cậu bé đã ngủ thiếp đi tự bao giờ.
Nàng vừa buồn cười lại vừa xót xa, quãng đường này người mệt ngựa mỏi, vừa rồi cậu lại còn bị chấn kinh, không mệt mới là lạ.
Nghỉ ngơi cho khỏe rồi hẵng lên đường vậy.
Tân Lộ vén rèm lên toan đi vào, nhưng khi thấy cảnh trước mắt thì mím môi nén cười, lại lui ra ngoài.
Nàng biết mà, gia chủ của các nàng là người rất dễ mềm lòng.
Biên thùy phía Bắc thênh thang, giữ vai trò cửa ải trọng yếu, được gọi là tám phủ mười bốn châu.
Đường xa nhọc nhằn, không ngờ đã sắp đến nơi rồi mà còn bị sự cố này làm trì hoãn. Đến khi tới dưới chân thành thì đã là trời chiều hoàng hôn, cổng thành đã đóng từ lâu.
Tiếng ồn ã bên ngoài đã đánh thức Lý Nghiên, cậu dụi mắt ngồi dậy, nhất thời không biết đang ở đâu, lúng búng hỏi: “Có chuyện gì thế?”
Tân Lộ ngồi phía ngoài khép chặt rèm xe, thấp giọng nói: “Thế tử đừng lên tiếng, hành tẩu bên ngoài vẫn nên cẩn thận thì hơn.”
Tê Trì vén rèm lên nhìn thoáng qua, trong gió tuyết có không ít người đang tụ tập dưới thành, ai ai cũng ăn mặc phong phanh, bóng dáng trở nên mơ hồ dưới ánh chiều tà dần khuất.
“Không có gì, chỉ là lưu dân thôi, không phải kẻ ác.”
Lý Nghiên tò mò: “Lưu dân là gì ạ?”
“Những người từ nơi khác đến, muốn vào tám phủ mười bốn châu ở đất Bắc này thì được gọi là lưu dân.”
Lý Nghiên líu lưỡi: “Ở đây lạnh thế mà cũng có người muốn đến, chứng tỏ nơi này cai quản không tệ.”
Tê Trì nói: “Cai quản có được hay không thì cô không rõ, cô chỉ biết nơi này trưng binh quanh năm, lưu dân đến đây có thể khai hoang làm ruộng, cũng có thể nhập ngũ kiếm miếng cơm ăn, tội gì không tới?”
Lý Nghiên hiếu học chăm hỏi, nghe xong một lần là có thể nhớ kỹ, trong lòng càng thêm khâm phục cô, hèn gì khi phụ vương còn sống cứ nói cô hay đi khắp nơi, kiến thức hiểu biết không thua gì nam tử. Nếu không tận mắt chứng kiến việc này thì làm sao biết rõ được.
“Chuyện ở đất Bắc thực sự khác với Quang Châu.” Cậu vừa nhớ lại những điều đã học, vừa nói, “Cháu nhớ nơi này vốn do phủ đô hộ An Bắc* quản lý.”
(*Phủ đô hộ là các cơ quan quản lý các khu vực biên giới của một số triều đại phong kiến ở Trung Quốc, phủ đô hộ An Bắc để phòng bị các thế lực từ vùng Ngoại Mông Cổ.)
Nói rồi đột nhiên im bặt.
Phủ đô hộ An Bắc.
Sao lại cảm thấy quen thế này?
“A!” Cậu nghĩ đến điều gì đó, lập tức giật mình, ngoái đầu nhìn cô.
Khi Tê Trì nghe cậu nhắc đến phủ đô hộ An Bắc thì cũng đoán cậu sẽ có phản ứng như vậy, cũng chẳng mấy bất ngờ.
Lý Nghiên thấy nàng không nói gì thì suy diễn lung tung, nhớ lại những chuyện không vui lúc trước: “Đều tại cháu làm liên lụy cô, làm cô dù đã thành thân vẫn phải ở lại Quang Châu.”
“Đừng nói bậy bạ, chuyện người lớn cháu không hiểu đâu.”
Dù nàng không biết quá rõ về người phu quân kia, nhưng đúng là y rất độ lượng, chí ít là đã lâu như thế mà không yêu cầu nàng phải đến phủ đô hộ, ngày lễ ngày tết còn phái người đưa vài thứ đến Quang Châu, nói mấy câu khách khí như bận rộn không thể phân thân được.
Còn nàng, xưa nay rất ít khi bày tỏ, chỉ quan tâm mỗi cậu cháu nhà mình.
Y ở Bắc, nàng ở Nam, ai an phận nấy, không phiền đến nhau.
Kiểu phu thê như thế đã là độc nhất trên đời rồi, sao một đứa con nít có thể hiểu được?
Có đôi lúc ngay chính bản thân nàng còn chưa hiểu hết nữa kìa.
Tân Lộ ở bên ngoài hỏi: “Bẩm gia chủ, có nên tìm tướng sĩ trên thành đến thu xếp không ạ?”
Tê Trì nghĩ ngợi, cũng không phải là không thể, có điều khá rắc rối. Tuy bọn họ có thân phận nhưng không có chuyện gì bức thiết, dễ bị người ta nói ra nói vào. Huống hồ nếu mở cổng thành, ngộ nhỡ lưu dân cũng chen nhau ùa vào, lỡ xảy ra chuyện gì bất trắc thì nàng sẽ là người phải chịu trách nhiệm.
Thế là nàng chỉ bảo: “Đổi đường, đến khách xá.”
Ngoài thành có quán trọ để người qua đường dừng chân nghỉ ngơi, được gọi là khách xá.
Lúc đoàn xe đến nơi thì trời đã tối đen như mực.
Gia chủ là nữ, mà cũng không thể để tiểu thế tử xuất đầu lộ diện được, thế là Tân Lộ bảo phu xe vào trong sắp xếp.
Phu xe cũng lạnh lắm rồi, ném roi ngựa đi rồi chạy chậm vào trong, một chốc sau lại vòng ra, nói với Tân Lộ: chủ trọ nói khách đã đầy, không đủ chỗ cho họ.
Tân Lộ chà xát hai tay hà hơi, lạnh run cầm cập, đang định đi vào uống bát canh nóng, song vừa nghe thế thì cuống lên, vội chui vào trong xe bẩm lại.
Lý Nghiên đã tỉnh táo, không nhịn được lẩm bẩm: “Sao có thể chứ, dọc đường đến đây cũng không thấy có bao nhiêu người, vì sao khách xá ngoài thành lại hết phòng được?”
Tê Trì xoa đầu cậu, “Nói đúng lắm.” Rồi lại sai Tân Lộ: “Lấy mũ có mạng che đến cho ta.”
Tân Lộ ngẩn người: “Gia chủ muốn đích thân dàn xếp sao?”
“Ừ.”
Mũ có mạng che nằm trong hành lý ở xe ngựa đằng sau, Tân Lộ nhanh chóng lấy đem đến, đội mũ vào cho Tê Trì, rồi khép chặt áo cho Lý Nghiên.
Phu xe bên ngoài đã vén rèm lên, để sẵn đôn gỗ.
Ở đầu tường có hai ngọn đèn dầu, tuyết rơi thành đụn chặn trước cửa trọ, dưới mái ngói là những dải băng dài ba thước.
Tê Trì nắm tay Lý Nghiên đi vào cửa.
Đúng như lời cậu nói, chẳng thấy được bao nhiêu người khách, nàng nhanh chóng đi băng qua đại sảnh, ở phòng bếp phía sau cũng không thấy có khói lửa bốc lên.
“Sao dám để phu nhân đích thân ra mặt chứ, thật sự không phải…”
Chủ trọ được phu xe dẫn tới, vừa trông thấy Tê Trì mặc váy áo lụa là, đội mũ che mặt, tóc đen tựa mây thoắt ẩn thoắt hiện, chắc chắn không phải nữ tử nhà bình thường, lại nhìn tiểu lang quân mặt ngọc mũ vàng đi bên cạnh thì càng có tính toán, miệng ngọt xớt, chắp tay hành lễ.
“Nghe nói đầy khách rồi à?” Tê Trì hỏi.
“Cũng không đầy lắm.” Chủ trọ ấp úng, “Chỉ là mùa Đông năm nay thời tiết xấu, lưu dân lại nhiều nên không dám làm ăn ẩu tả.”
Điều này cũng dễ hiểu.
Tê Trì cho tay vào ống tay áo, lấy một món đồ đưa cho Tân Lộ, ra hiệu cho nàng đưa ông chủ xem.
Tân Lộ đưa đồ sang, ông chủ nhận lấy, ghé mắt nhìn thật kỹ.
Đó là một miếng ngọc xanh tạc thành hình cá, ngoài chất lượng tốt ra thì không có gì đặc biệt.
Nhưng khi xem xong thì ông chủ lập tức biến sắc, vội vã trả đồ lại cho Tân Lộ, lúc này lại rất cung kính với Tê Trì: “Có mắt mà không biết Thái Sơn, xin phu nhân chớ trách. Chỗ ăn chỗ ở đều được chuẩn bị đầy đủ cả ạ.” Nói rồi y lùi về phía sau, gọi người đi đến.
Tân Lộ thở phào một hơi, quay đầu ra ngoài gọi người tới buộc ngựa dỡ hàng, bận rộn một hồi.
Lý Nghiên thấy thế thì vô cùng ngạc nhiên, hỏi nhỏ: “Mới nãy cô cho y xem thứ gì vậy?”
Tê Trì đặt miếng ngọc vào lại tay áo, giơ ngón trỏ chặn bên môi, nói: “Là một tín vật, khách xá này có thể xem như nằm dưới danh nghĩa của cô.”
“Gì cơ?” Lý Nghiên sửng sốt.
Đúng lúc Tân Lộ đi đến, tâm trạng nàng ta đang rất tốt, nên khi nghe thấy câu này thì muốn trêu một lúc, mở miệng định gọi thế tử, song nhớ lại nơi này bất tiện không thể gọi như vậy, thế là đổi lời: “Lang quân à, không phải trước kia gia chủ rất hay đi đây đi đó ư?”
Lý Nghiên nhanh chóng hiểu ra, nhìn cô với vẻ không tin nổi, miệng mở to, nhưng thấy ông chủ lại dẫn người đến để đưa bọn họ lên phòng, cậu đành nuốt những lời muốn nói vào lại bụng.
Những người khác bận chuẩn bị cơm nước, còn hai cô cháu bọn họ thì lên phòng nghỉ ngơi.
Bước vào cửa, Tê Trì chỉ vừa gỡ mũ ra thì Lý Nghiên đã kéo tay áo của nàng, cậu đến gần mở to đôi mắt, miệng há ra rồi khép lại, thì thào: “Cô à, chỉ có những người hạ đẳng mới làm kinh thương thôi.”
Tê Trì cố ý đùa cậu, cũng bắt chước cậu thấp giọng thì thầm: “Đúng thế, nhưng biết làm gì cho phải đây?”
Lý Nghiên cúi đầu, lòng bàn chân cọ tới cọ lui, không nói câu nào.
Tê Trì tưởng cậu đang xoắn xuýt, nhưng nhìn kỹ mới thấy khóe miệng cậu đang nhếch lên, nàng kỳ quái hỏi: “Cháu cười gì thế?”
Lý Nghiên ngẩng đầu nhìn nàng: “Cháu cười vì đúng là cô ruột của cháu, ngay đến chuyện âm thầm kinh doanh cũng dám làm.”
Tê Trì giơ tay gí vào trán cậu.
Cậu che đầu né tránh.
Bữa tối hai người cũng ăn chung với nhau, chỉ vì Lý Nghiên nổi hứng tò mò, khăng khăng muốn ở lại trong phòng của cô, đòi nghe nàng kể về những chuyện buôn bán bên ngoài.
Thậm chí ăn tối xong rồi mà cậu vẫn chưa chịu đi.
“Phụ vương có biết không ạ?”
Tê Trì súc miệng rửa tay, đứng trước đèn đốt bấc, ngọn lửa bừng lên chiếu sáng mặt nàng: “Biết chứ, phụ vương cháu cũng có phản ứng giống cháu.”
Lý Nghiên không nhịn được cười, vết thương trên trán lại ngứa ngáy, cười một hồi lại muốn đưa tay rờ vào, bị Tê Trì trông thấy, giơ tay đẩy ra.
“Tiền là thứ tốt, rồi cháu sẽ nhanh chóng cười nữa cho xem.” Nàng nói.
“…” Lý Nghiên chớp mắt, suy nghĩ ẩn ý trong lời của cô.
Nhưng nghĩ hoài lại không ra.
Có điều cậu đã hiểu được vì sao ngày trước phụ vương nhiều lần nhắc đến chuyện cô hành tẩu bên ngoài, nhưng không nói cô làm gì.
Thì ra là kiếm tiền.
Thật ra cậu đâu có biết, năm xưa âm thầm làm những chuyện này cũng chỉ vì bất đắc dĩ.
Từ thời phụ thân của Tê Trì làm Quang vương, hoàng đế bệ hạ bắt đầu hà khắc với phiên vương được phong đất bên ngoài, vừa chèn ép thế gia đại tộc vừa cất nhắc con em nhà nghèo. Đến thế hệ của ca ca nàng thì ngày một rõ ràng, triều cống tăng gấp mấy lần.
Tuy Quang Châu được xem là nơi giàu có sung túc, nhưng về lâu dài cũng khó lòng cầm cự, ca ca nàng lại không muốn tăng tiền thuế như các phiên vương khác, vậy thì chỉ còn cách hiến ruộng đất để bù vào.
Đó cũng chính là điều thiên gia mong muốn, vì việc dần hiến sạch đất phong đã ban thưởng đồng nghĩa với việc sẽ phải chui vào cái lồng là Trường An Lạc Dương, phải sống dựa vào tâm trạng của hoàng đế bệ hạ.
Tuy bảo lệnh thiên gia hay thay đổi, nay cũng đã nhẹ nhàng hơn, nhưng mấy năm đó thật sự không dễ chịu chút nào.
Tê Trì được phong là Huyện chủ Thanh Lưu, năm ấy mượn cớ muốn đến thái ấp huyện Thanh Lưu xem thế nào mà ra ngoài một chuyến, sau khi quay về lại đưa một khoản tiền lớn cho ca ca, giúp y trong việc nạp cống phẩm.
Ca ca hỏi nàng tiền từ đâu ra, nàng trả lời không chút giấu giếm, nói rằng nàng đã cầm cố dinh trạch của mình, đổi lấy tiền từ hiệu cầm đồ trong dân gian.
Quang vương giật mình kinh hãi, hiệu cầm đồ là nơi lãi mẹ đẻ lãi con, ngộ nhỡ không trả nổi thì biết làm sao, chẳng lẽ muốn để cả thiên hạ đến cười nhạo ư?
Tê Trì cắn răng nói: Kiếm tiền chuộc về lại là được.
Quang vương sầm mặt một lúc lâu, cuối cùng lại che mặt cười to, chỉ vào nàng lắc đầu nói: Lá gan của muội cũng lớn quá đấy!
Về sau nàng dù nàng có ra ngoài làm gì, y cũng coi như không biết, cũng không hỏi đến.
Bị ép đến mức ấy, cũng chỉ có thể nhắm mắt làm càn.
Nào ngờ một đi hai đến, việc làm ăn ngày một mở rộng, đến mức không dừng lại được.
Dù gì tiền cũng là thứ tốt.
***
Người ở khách xá đây chủ yếu đều là thương khách, bôn ba khắp nơi chỉ vì kiếm sống, đa số trời còn chưa sáng đã trả phòng lên đường, tiếp tục bôn ba.
Khách cũ rời đi, lại có khách mới đến tìm chỗ dừng chân.
Nắng ban mai xuyên qua khung cửa chiếu vào trong phòng, Tân Lộ đang búi tóc cho Tê Trì.
Nàng mân mê trâm vàng trong tay áng chừng, thấy khá nặng song vẫn đưa cho Tân Lộ.
“Gia chủ muốn cây trâm này ạ?” Tân Lộ ngạc nhiên, không phải nàng vẫn luôn không thích những món đồ trang sức nặng nề chói mắt như này ư?
Tối qua bị tiểu tử Lý Nghiên quấn lấy nói đến tận khuya, ngủ không đẫy giấc, lúc này Tê Trì vẫn còn nhắm mắt, uể oải gật đầu.
Tân Lộ ngoan ngoãn cài trâm cho nàng.
Vừa trang điểm xong thì có người đến gõ cửa.
Không đợi trả lời, đối phương đã đẩy cửa đi vào.
Tân Lộ ngoái đầu định rầy la, nhưng khi vừa thấy là ai thì lại vui vẻ nói: “Là Thu Sương đến ạ.”
Tê Trì mở mắt, quay đầu nhìn thị nữ Thu Sương đang đứng cạnh mình, nàng ta mặc áo dài cổ tròn, một thân nam trang để thuận tiện đi lại.
“Gia chủ vạn an.” Thu Sương hành lễ, không để ý đến vẻ vất vả phong trần của bản thân, cười nói: “Chuyện người giao đã làm xong rồi ạ, người của Ung vương phủ đuổi theo em đến đây, một lòng muốn gặp người.”
Tê Trì mỉm cười, đứng dậy nói: “Cũng may ta đi chậm, nếu không vào thành rồi, có lẽ hắn không đuổi kịp đâu.”
***
Tuy đang ở khách xá, nhưng khi ngủ dậy Lý Nghiên vẫn không quên đến vấn an cô.
Vừa tới cửa, cậu lại thấy Tân Lộ và Thu Sương một trái một phải đứng bên ngoài, bên trong loáng thoáng có tiếng nói chuyện.
Cậu rất mẫn tiệp, không hỏi nhiều mà quay đầu đi về phòng.
Khách xá này có hình chữ hồi (回), vừa hay giữa phòng cậu và phòng cô có một khoảng không nhỏ, đẩy cửa sổ ra là có thể thấy thấp thoáng tình hình trong phòng cô.
May một điều là cô không đóng cửa sổ, cậu trông thấy có người quỳ gối xuống đất, trước mặt là một chiếc bình phong, hẳn là cô của cậu ngồi ở phía sau bình phong, che chắn kỹ quá làm cậu không thấy rõ dáng cô.
Quan sát thêm một lúc, nom người đang quỳ trông rất quen, hoá ra là lão nô cạnh Ung vương thế tử.
“Mong huyện chủ khai ân, là thế tử nhà lão không đúng, không nên bất kính với Quang vương thế tử, mong được thứ tội, mong được thứ tội.”
Trong căn phòng bên kia, tiếng lão nô dập đầu xuống đất nghe rất vang.
Sau bức bình phong, Tê Trì ngồi quỳ ngay ngắn, bình tĩnh đợi ấm trà trên bàn sôi.
Ung vương thế tử đang đi học nhờ ở Quang Châu, nhưng là một đứa nghịch tử phá gia, còn chê tiền xài trong nhà đưa cho không đủ, lén lấy trộm trang sức của mẹ mình đến hiệu cầm đồ đổi vàng bạc.
Không khéo một điều, hiệu cầm đồ đó là của nàng.
Dĩ nhiên nàng không thể nói ra một cách quang minh chính đại, chỉ dặn dò quản lý hiệu cầm đồ thống kê đồ rồi bán đi, đến đất phong của Ung vương bán là hay nhất, để phủ Ung vương bọn họ được dịp đẹp mặt.
Ung vương thế tử nhận được tin thì vội vã sai người ngăn cản, nhưng người quản lý lại nói Quang Vương thế tử có ơn với mình, mà Ung vương thế tử lại mấy lần ăn hiếp Quang Vương thế tử, nên dù có chết y cũng phải xả giận cho Quang Vương thế tử.
Ung vương thế tử chỉ mới là đứa con nít thò lò mũi xanh, làm gì có chuyện thắng được điêu dân không sợ chết như thế này. Lúc bấy giờ cậu ta hoảng hốt, vội gọi lão nô theo hầu mình đến, đem theo lễ vật quà cáp tới phủ Quang Vương tạ tội.
Nhưng Huyện chủ Thanh Lưu ở phủ Quang Vương đã dẫn thế tử đi du ngoạn, chỉ để lại thị nữ Thu Sương chậm rãi theo sau.
Không còn để ý gì nữa, chỉ đành đuổi theo dọc đường.
Đợi tới khi trà sôi, đầu của lão nô kia cũng sắp vỡ.
Cuối cùng Tê Trì cũng mở miệng, thở dài nói: “Ta chỉ là nữ tử chốn khuê phòng, dù có lòng hiểu cho thế tử của quý phủ, nhưng cũng chỉ thương mà không giúp được gì. Hiệu cầm đồ là nơi nào chứ, lãi mẹ đẻ lãi con, có thể chặt đứt cả đầu người. Chi bằng ngươi quay về Ung vương năn nỉ cầu xin, bảo cậu ta bỏ tiền chuộc đồ về lại là được.”
Lão nô nghe thế thì ngẩn người.
“Tân Lộ, tiễn khách.”
Cửa mở ra, Tân Lộ và Thu Sương cùng tiến vào.
Trước khi bị đưa ra ngoài, lão nô còn muốn van xin, xin nàng một lá thư tay để quản lý hiệu cầm đồ trì hoãn mấy ngày cũng được. Nhưng lúc ngẩng đầu lên, ông ta vô tình trông thấy cây trâm vàng trên tóc huyện chủ lấp lánh hắt lên bình phong, nhìn khá là quen, hình như cũng là đồ do Ung vương thế tử cầm cố trước đó. Tay ông ta run lên, không còn mặt mũi để nói thêm.
Người đi rồi, bình phong được chuyển xuống.
Tê Trì nhìn ra ngoài cửa sổ, Lý Nghiên đang nhìn theo hướng lão nô nọ rời đi, cánh môi mím chặt.
Nàng biết, thật ra cậu là một đứa trẻ rất kiên cường.
/100
|