"Cô nương, cô nương tỉnh rồi... Liêu mẹ, cô nương tỉnh rồi."
Tiếng gọi tràn đầy vui mừng vang bên tai hình như khá quen thuộc khiến Ninh Tiêm Bích hoảng hốt trong nháy mắt tưởng rằng mình vẫn còn trong mơ.
"Để ta xem nào, thật sự đã tỉnh sao? A Di Đà Phật, Bồ Tát phù hộ Bồ Tát phù hộ!"
Một âm thanh khác vừa xa lạ, vừa gần gũi vọng đến. Sở dĩ nói như vậy là vì đã hơn một năm qua Ninh Tiêm Bích không nghe thấy tiếng nói này: Liêu mẹ nhũ mẫu của nàng. Sau khi cưới, bà theo nàng vào vương phủ, nhưng cuối cùng vì "Phạm lỗi" mà bị đuổi ra ngoài. Chẳng bao lâu thì nàng biết tin bà bệnh nặng mà mất.
Ninh Tiêm Bích nhắm mắt lại nhưng toàn thân nàng nhanh chóng bị một cơn ớn lạnh làm nàng giật mình mở to mắt.
"Mừng quá, cô nương thật sự tỉnh rồi."
Hai gương mặt đầy nước mắt trờ tới. Một người rõ ràng là tuổi còn nhỏ Hải Đường. Ninh Tiêm Bích trừng mắt nhìn rồi lại trừng mắt nhìn. Giờ khắc này, nàng đang nghĩ đến việc thời gian bị rối loạn.
Còn có chuyện gì vớ vẩn hơn chuyện này chứ?
Mười chín năm trước, nàng xuyên vào bé gái 4 tuổi, chiếm cứ thân thể cô bé, an thủ bổn phận, cất giấu tài năng của mình nhưng cũng chỉ sống được mười chín năm.
Nhưng mà bây giờ, không ngờ nàng lại sống lại lần nữa. Dáng vẻ của Hải Đường, nét mặt của mẹ Liêu, dường như vẫn là dáng dấp lúc nàng xuyên việt tới. Chẳng lẽ... Nàng đã trở lại thời điểm ban đầu? Chẳng qua lúc này không phải xuyên việt mà là sống lại sao?
Trong phút chốc, Ninh Tiêm Bích nghĩ nát óc: Rốt cuộc ông trời muốn làm gì đây? Chẳng lẽ số phận nàng cứ mãi luân hồi trong cơ thể này ư?
Không... Tuyệt đối không được! Nếu đã sống lại thế này thì đừng nghĩ đến buộc nàng phải sống uất ức yếu đuối như kiếp trước.
Ninh Tiêm Bích thở hổn hển: Quả là một câu chuyện đáng nực cười. Trước khi chết, nàng một lòng nghĩ nếu được sống lại thì chính mình sẽ chỉ làm những việc mình muốn. Lại không thể ngờ ông trời đáp ứng ước nguyện của nàng, cho nàng cơ hội sống lại một lần nữa. Nếu vậy thì nếu mình bỏ qua những cố kỵ kiếp này thì có thể tránh được những hậu quả bi thảm kia chăng?
"Cô nương, cô nương cảm thấy thế nào? Cô nương nói một câu đi, đừng làm lão nô sợ ..."
Liêu mẹ đứng bên cạnh cẩn thận hỏi, một lát sau mới nghe Ninh Tiêm Bích bình thản hỏi: "Nương ta đâu?"
"Vừa nãy lão thái thái bên kia có chút chuyện nêu kêu Oanh Ca cô nương đến mời thái thái đi, đến bây giờ còn chưa về."
Liêu mẹ giải thích, nghĩ nghĩ lại nói tiếp: "Nếu cô nương tỉnh thì lão nô phải đi báo cho thái thái để thái thái nhanh trở về, chắc lão thái thái cũng sẽ không trách tội." Nói xong định đứng dậy thì thấy Ninh Tiêm Bích lắc đầu nói: "Không cần, chỉ là việc nhỏ, cần gì phải kinh động mẫu thân? Đỡ ta lên ngồi một lát đi, ta không sao, chỉ thấy đầu hơi choáng thôi."
Quả nhiên là về lại ngày xưa, mọi thứ đều giống lúc nàng xuyên việt đến.
Ninh Tiêm Bích yên lặng nhìn cơ thể gày gò của mình cùng bộ quần áo lót mà nàng sẽ vĩnh viễn không quên. Đây chính là trang phục nàng mặc sau khi xuyên việt. Lúc ấy những hình ảnh đó đã in sâu vào óc nàng, dù thời gian đã rất lâu nhưng vẫn nhớ rõ ràng y như cũ.
Ninh Tiêm Bích biết lão thái thái gọi Dư thị đi qua vì cái gì. Vài ngày nữa, người em trai thất lạc đã lâu của lão thái gia sẽ trở về? Tất cả mọi người trong gia tộc đều coi ông lão nhưng một lão già nghèo túng. Không ai biết rằng tương lai ông lão ấy sẽ có thành tựu cực lớn, lại càng không ai nghĩ tới ông cũng sẽ dẫn đến một hồi phong ba, suýt chút nữa thì liên lụy cả phủ bá tước.
Hết thảy mọi thứ đường như đều không thay đổi, ngoại trừ chính nàng lúc thì sống lại, lúc thì xuyên việt.
Ninh Tiêm Bích siết chặt tay lại, đôi môi mỏng khẽ nhếch lên: Nàng mặc kệ vận mệnh có tuân theo quỹ đạo trước đây hay không nhưng nàng tuyệt đối không làm lục cô nương Ninh gia trước đây.
Nàng sẽ không ngu ngốc để người bắt nạt, không xử sự ôn nhu chỉ để đổi danh tiếng hiền lương, nghĩ rằng như vậy là có thể sống bình an trôi chảy.
Quan trọng nhất là nàng tuyệt đối sẽ không yêu người đàn ông kia, lại càng không thèm gả vào Duệ vương phủ.
Đúng vậy, cứ như vậy, mục tiêu sống lại vô cùng đơn giản: Sống tiêu sái khoái hoạt, thề không gả nhập hào môn.
Ninh Tiêm Bích nghĩ: Chỉ cần chính mình có thể làm được hai việc này thì chắc hẳn nàng sẽ sống vui vẻ, hạnh phúc, sẽ không dẫm vào vết xe đổ kiếp trước.
Không sai, kiếp này nàng sẽ vứt bỏ những cố kỵ, tạo ra một nhân sinh rực rỡ sáng lạn của chính mình.
Dư thị trở về nhanh chóng, nghe nói Ninh Tiêm Bích tỉnh lại thì rất vui mừng đi vào nhanh như một cơn gió vui mừng nói: "Thược Dược, con sao rồi? Con có đói bụng không? Đầu còn choáng không? Đại phu nói cơ thể con yếu đuối, phải nghỉ ngơi mấy ngày. Đúng rồi, để nương kêu người bưng tổ yến tới, còn nữa, ấm thuốc ngoài kia do đại phu dặn phải uống khi tỉnh lại, để nương đi xem đã sắc thuốc xong chưa?"
Từ nhỏ Ninh Tiêm Bích có nhũ danh là Thược Dược. Nghe nói lúc nàng sinh ra cây hoa thược dược trước phòng 03 năm chưa từng nở hoa bỗng nhiên nở rộ. Chuyện này làm cho Ninh Tam gia thập phần vui mừng, không nói hai lời liền đặt nhũ danh cho con gái mình là Thược Dược.
Về phần tên, uhm, khi đó lão thái gia còn sống, Ninh Tiêm Bích là trưởng nữ tam phòng cho nên không đến phiên hắn đặt tên mà do lão thái gia quyết định.
Lúc này thấy Dư thị hơi kích động vội vã, Ninh Tiêm Bích chỉ cảm thấy trong lòng ấm áp, suýt nữa thì khóc. Nàng nắm lấy tay Dư thị nói: "Mẫu thân đừng vội, không phải có nha hoàn bà tử sao? Người ngồi cạnh con một chút thì con cũng cảm thấy yên tâm."
"Được, được, con gái ngoan của mẹ, mẹ sẽ ngồi một lát với con trước khi uống thuốc."
Quả nhiên Dư thị ngồi lại gần, vừa vuốt tóc Ninh Tiêm Bích vừa khóc nói: "Con gái dáng thương của ta, sao lại gặp tai nạn vô lý như vậy? Biết thế ta đã không để con cùng mấy tỷ muội đi chơi."
Đêm Trung thu, sau khi Ninh Tiêm Bích và các huynh đệ tỷ muội chơi thì bị cảm lạnh. Càng chữa, bệnh lại càng nặng thêm. Cuối cùng đại phu phải dùng một loại thuốc pha chế kỳ lạ mới cứu sống lại.
Nhưng nàng biết, Ninh Tiêm Bích thật sự đã chết, người sống bây giờ chính là nàng, người đã xuyên việt lại sống lại.
Cảm nhận được tâm tình của Dư thị, mấy nha hoàn bà tử bên ngoài cũng đi lại nhẹ nhàng không nghe tiếng chân. Rốt cuộc là phủ bá tước nên quy củ cho mấy hạ nhân cũng nghiêm ngặt. Dù xưa nay tam phòng không được coi trọng thì lúc này cũng không ai nghe thấy một tiếng động, không khác gì không khí trong phòng lão thái thái.
Ninh Tiêm Bích ngáp một cái, ngẩng mặt hỏi Dư thị: "Mẫu thân, tổ mẫu gọi mẫu thân sang có chuyện gì vậy? Từ khi nào mà trong phủ có chuyện còn phải hỏi qua tam phòng chúng ta?"
Dư thị bất giác ngẩn người, nhìn thoáng qua Ninh Tiêm Bích một lúc lâu mới oán trách nói: "Thược Dược, sao có thể nói vậy? Lão thái thái vẫn rất tốt đối với tam phòng."
Nói xong thấy con gái hơi khép mắt, như thể hơi đau lòng, trong lòng bà không khỏi lo lắng, sợ lời này nặng nề bèn nói thêm: "Nhưng bây giờ quả là chuyện lớn, người em trai thất lạc của tổ phụ con trở về."
Tiếng gọi tràn đầy vui mừng vang bên tai hình như khá quen thuộc khiến Ninh Tiêm Bích hoảng hốt trong nháy mắt tưởng rằng mình vẫn còn trong mơ.
"Để ta xem nào, thật sự đã tỉnh sao? A Di Đà Phật, Bồ Tát phù hộ Bồ Tát phù hộ!"
Một âm thanh khác vừa xa lạ, vừa gần gũi vọng đến. Sở dĩ nói như vậy là vì đã hơn một năm qua Ninh Tiêm Bích không nghe thấy tiếng nói này: Liêu mẹ nhũ mẫu của nàng. Sau khi cưới, bà theo nàng vào vương phủ, nhưng cuối cùng vì "Phạm lỗi" mà bị đuổi ra ngoài. Chẳng bao lâu thì nàng biết tin bà bệnh nặng mà mất.
Ninh Tiêm Bích nhắm mắt lại nhưng toàn thân nàng nhanh chóng bị một cơn ớn lạnh làm nàng giật mình mở to mắt.
"Mừng quá, cô nương thật sự tỉnh rồi."
Hai gương mặt đầy nước mắt trờ tới. Một người rõ ràng là tuổi còn nhỏ Hải Đường. Ninh Tiêm Bích trừng mắt nhìn rồi lại trừng mắt nhìn. Giờ khắc này, nàng đang nghĩ đến việc thời gian bị rối loạn.
Còn có chuyện gì vớ vẩn hơn chuyện này chứ?
Mười chín năm trước, nàng xuyên vào bé gái 4 tuổi, chiếm cứ thân thể cô bé, an thủ bổn phận, cất giấu tài năng của mình nhưng cũng chỉ sống được mười chín năm.
Nhưng mà bây giờ, không ngờ nàng lại sống lại lần nữa. Dáng vẻ của Hải Đường, nét mặt của mẹ Liêu, dường như vẫn là dáng dấp lúc nàng xuyên việt tới. Chẳng lẽ... Nàng đã trở lại thời điểm ban đầu? Chẳng qua lúc này không phải xuyên việt mà là sống lại sao?
Trong phút chốc, Ninh Tiêm Bích nghĩ nát óc: Rốt cuộc ông trời muốn làm gì đây? Chẳng lẽ số phận nàng cứ mãi luân hồi trong cơ thể này ư?
Không... Tuyệt đối không được! Nếu đã sống lại thế này thì đừng nghĩ đến buộc nàng phải sống uất ức yếu đuối như kiếp trước.
Ninh Tiêm Bích thở hổn hển: Quả là một câu chuyện đáng nực cười. Trước khi chết, nàng một lòng nghĩ nếu được sống lại thì chính mình sẽ chỉ làm những việc mình muốn. Lại không thể ngờ ông trời đáp ứng ước nguyện của nàng, cho nàng cơ hội sống lại một lần nữa. Nếu vậy thì nếu mình bỏ qua những cố kỵ kiếp này thì có thể tránh được những hậu quả bi thảm kia chăng?
"Cô nương, cô nương cảm thấy thế nào? Cô nương nói một câu đi, đừng làm lão nô sợ ..."
Liêu mẹ đứng bên cạnh cẩn thận hỏi, một lát sau mới nghe Ninh Tiêm Bích bình thản hỏi: "Nương ta đâu?"
"Vừa nãy lão thái thái bên kia có chút chuyện nêu kêu Oanh Ca cô nương đến mời thái thái đi, đến bây giờ còn chưa về."
Liêu mẹ giải thích, nghĩ nghĩ lại nói tiếp: "Nếu cô nương tỉnh thì lão nô phải đi báo cho thái thái để thái thái nhanh trở về, chắc lão thái thái cũng sẽ không trách tội." Nói xong định đứng dậy thì thấy Ninh Tiêm Bích lắc đầu nói: "Không cần, chỉ là việc nhỏ, cần gì phải kinh động mẫu thân? Đỡ ta lên ngồi một lát đi, ta không sao, chỉ thấy đầu hơi choáng thôi."
Quả nhiên là về lại ngày xưa, mọi thứ đều giống lúc nàng xuyên việt đến.
Ninh Tiêm Bích yên lặng nhìn cơ thể gày gò của mình cùng bộ quần áo lót mà nàng sẽ vĩnh viễn không quên. Đây chính là trang phục nàng mặc sau khi xuyên việt. Lúc ấy những hình ảnh đó đã in sâu vào óc nàng, dù thời gian đã rất lâu nhưng vẫn nhớ rõ ràng y như cũ.
Ninh Tiêm Bích biết lão thái thái gọi Dư thị đi qua vì cái gì. Vài ngày nữa, người em trai thất lạc đã lâu của lão thái gia sẽ trở về? Tất cả mọi người trong gia tộc đều coi ông lão nhưng một lão già nghèo túng. Không ai biết rằng tương lai ông lão ấy sẽ có thành tựu cực lớn, lại càng không ai nghĩ tới ông cũng sẽ dẫn đến một hồi phong ba, suýt chút nữa thì liên lụy cả phủ bá tước.
Hết thảy mọi thứ đường như đều không thay đổi, ngoại trừ chính nàng lúc thì sống lại, lúc thì xuyên việt.
Ninh Tiêm Bích siết chặt tay lại, đôi môi mỏng khẽ nhếch lên: Nàng mặc kệ vận mệnh có tuân theo quỹ đạo trước đây hay không nhưng nàng tuyệt đối không làm lục cô nương Ninh gia trước đây.
Nàng sẽ không ngu ngốc để người bắt nạt, không xử sự ôn nhu chỉ để đổi danh tiếng hiền lương, nghĩ rằng như vậy là có thể sống bình an trôi chảy.
Quan trọng nhất là nàng tuyệt đối sẽ không yêu người đàn ông kia, lại càng không thèm gả vào Duệ vương phủ.
Đúng vậy, cứ như vậy, mục tiêu sống lại vô cùng đơn giản: Sống tiêu sái khoái hoạt, thề không gả nhập hào môn.
Ninh Tiêm Bích nghĩ: Chỉ cần chính mình có thể làm được hai việc này thì chắc hẳn nàng sẽ sống vui vẻ, hạnh phúc, sẽ không dẫm vào vết xe đổ kiếp trước.
Không sai, kiếp này nàng sẽ vứt bỏ những cố kỵ, tạo ra một nhân sinh rực rỡ sáng lạn của chính mình.
Dư thị trở về nhanh chóng, nghe nói Ninh Tiêm Bích tỉnh lại thì rất vui mừng đi vào nhanh như một cơn gió vui mừng nói: "Thược Dược, con sao rồi? Con có đói bụng không? Đầu còn choáng không? Đại phu nói cơ thể con yếu đuối, phải nghỉ ngơi mấy ngày. Đúng rồi, để nương kêu người bưng tổ yến tới, còn nữa, ấm thuốc ngoài kia do đại phu dặn phải uống khi tỉnh lại, để nương đi xem đã sắc thuốc xong chưa?"
Từ nhỏ Ninh Tiêm Bích có nhũ danh là Thược Dược. Nghe nói lúc nàng sinh ra cây hoa thược dược trước phòng 03 năm chưa từng nở hoa bỗng nhiên nở rộ. Chuyện này làm cho Ninh Tam gia thập phần vui mừng, không nói hai lời liền đặt nhũ danh cho con gái mình là Thược Dược.
Về phần tên, uhm, khi đó lão thái gia còn sống, Ninh Tiêm Bích là trưởng nữ tam phòng cho nên không đến phiên hắn đặt tên mà do lão thái gia quyết định.
Lúc này thấy Dư thị hơi kích động vội vã, Ninh Tiêm Bích chỉ cảm thấy trong lòng ấm áp, suýt nữa thì khóc. Nàng nắm lấy tay Dư thị nói: "Mẫu thân đừng vội, không phải có nha hoàn bà tử sao? Người ngồi cạnh con một chút thì con cũng cảm thấy yên tâm."
"Được, được, con gái ngoan của mẹ, mẹ sẽ ngồi một lát với con trước khi uống thuốc."
Quả nhiên Dư thị ngồi lại gần, vừa vuốt tóc Ninh Tiêm Bích vừa khóc nói: "Con gái dáng thương của ta, sao lại gặp tai nạn vô lý như vậy? Biết thế ta đã không để con cùng mấy tỷ muội đi chơi."
Đêm Trung thu, sau khi Ninh Tiêm Bích và các huynh đệ tỷ muội chơi thì bị cảm lạnh. Càng chữa, bệnh lại càng nặng thêm. Cuối cùng đại phu phải dùng một loại thuốc pha chế kỳ lạ mới cứu sống lại.
Nhưng nàng biết, Ninh Tiêm Bích thật sự đã chết, người sống bây giờ chính là nàng, người đã xuyên việt lại sống lại.
Cảm nhận được tâm tình của Dư thị, mấy nha hoàn bà tử bên ngoài cũng đi lại nhẹ nhàng không nghe tiếng chân. Rốt cuộc là phủ bá tước nên quy củ cho mấy hạ nhân cũng nghiêm ngặt. Dù xưa nay tam phòng không được coi trọng thì lúc này cũng không ai nghe thấy một tiếng động, không khác gì không khí trong phòng lão thái thái.
Ninh Tiêm Bích ngáp một cái, ngẩng mặt hỏi Dư thị: "Mẫu thân, tổ mẫu gọi mẫu thân sang có chuyện gì vậy? Từ khi nào mà trong phủ có chuyện còn phải hỏi qua tam phòng chúng ta?"
Dư thị bất giác ngẩn người, nhìn thoáng qua Ninh Tiêm Bích một lúc lâu mới oán trách nói: "Thược Dược, sao có thể nói vậy? Lão thái thái vẫn rất tốt đối với tam phòng."
Nói xong thấy con gái hơi khép mắt, như thể hơi đau lòng, trong lòng bà không khỏi lo lắng, sợ lời này nặng nề bèn nói thêm: "Nhưng bây giờ quả là chuyện lớn, người em trai thất lạc của tổ phụ con trở về."
/97
|