Khăn Ni Á nhịn không được cười to:
- Nghe đại ca một câu, tư vị của nữ nhân, tuyệt đối khiến người phiêu diêu dục tiên a!
- Ha ha!
Đám người mạo hiểm ở chung quanh tất cả đều nở nụ cười.
Người trẻ tuổi bất đắc dĩ cười, bỗng nhiên hắn trừng mắt về phía phương Bắc:
- Ồ, Khăn Ni Á đại ca, ngươi xem, ở phía kia có hai ngườiđi đến kia!
Khăn Ni Á và một ít mạo hiểm giả bên cạnh lập tức nhì vềphương Bắc.
Chỉ thấy trên đường lớn xa xa đi tới hai người, phong trần mệt mỏi, đều mặc một bộ trường bạo Linh Sư bình thường, một người trong đó cũng không lớn, nhìn qua thì mới chỉchừng 20, trên mặt còn mang theo vẻ hơi non nớt, nhưng lại mang theo một thanh trọng kiếm màu đen cực lớn.
Mà ở bên cạnh hắn là một trung niên nhân trông có vẻ hơi già, bên hông treo một thanh trường kiếm, phần tóc mai đã có chút bạc trắng, toàn bộ cánh tay phải rỗng tuếch, hiển nhiên là đã bị đứt/
- Hai người này là ai, bọn hắn sao lại chỉ có hai người?
Tạp Tư La nghi hoặc lên tiếng.
Tạp Tư La với tư cách là nhân vật mới của đoàn mạo hiểm giả, đi lại ở đây cũng đã được một năm rồi, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy chỉ có hai người cũng dám một mình hành tẩu trên đường. Không nối đến trên đoạn đường này thường xuyên có bọn đạo phỉ chặn đường cướp của, cho dù gặp phải linh thú ngẫu nhiên đi ra từ trong Vân Vụ Sơn lĩnh thôi thì cũng không phải người bình thường có thể đối phóđược
Khăn Ni Á trợn mắt nói:
- Đừng loạn, hai người này rõ ràng là Linh Sư cực kỳ cườngđại.
Tạp Tư La lập tức không dám lên tiếng nữa.
Mà lúc này thiếu niên tóc đen kia và trung niên nhân liềnđi thẳng tới đội xe, mạo hiểm gia trên đội xe lập tức trở nên cảnh giác, dừng ăn uống lại, không ít người đứng người lên, tay ẩn ẩn đặt vào bộ vị bên hồng đề phòng lúc phát sinh chiến đấu có thể rút vũ khí ra một cách nhanh nhất, người tới rõ ràng là hai Linh Sư thực lực cường đại.
Mà sau khi hai người này đi tới đội ngũ liền dừng lại, ánh mắt rơi vào trên người bọn người Khăn Ni Á vàg Tạp Tư La
Ánh mắt thiếu niên kia ôn hòa mà thâm thúy, mang đến cho người cảm giác nhìn không thấu, mà ánh mắt trung niên nhân kia lại sắc bén như một bả đao, lạnh như băng như gió rét trong trời đông.
Khi ánh mắt xẹt qua trên người bọn người Khăn Ni Á thì bọn người Khăn Ni Á cảm giác giống như đang phải đối mặt với một đầu linh thú khủng bố vậy, tràn đầy uy áp khủng bố.
- Hai vị, các ngươi muốn làm gì, ta là đoàn trưởng Lợi Kiếm mạo hiểm đoàn Kim Lợi, các ngươi cần gì sao?
Đúng lúc này, một vị đại hán vai khiêng cự kiếm đi ra từtrong đội xe, tóc ngắn màu rám nắng lộ ra có chút tháo vát, trong hai tròng lập lòe tinh quang, to lên tiếng nói.
Lấy thực lực ngũ giai đê cấp Tông Linh Sư của hắn liếc là có thể nhìn ra được hai người này bất phàm, thiếu niên còn may, nhưng khí thế ẩn ẩn phát ra từ trên người trung niên nhân kia lại khiến hắn có chút kinh hãi.
Chứng kiến đoàn trưởng của mình đi tới, bọn người Khăn Ni Á lập tưc buông lỏng được một chút.
Thiếu niên trong hai người mỉm cười nói:
- Chúng ta muốn đi Hỗn Loạn chi lĩnh, các ngươi có tiệnđường không?
- Hỗn Loạn chi lĩnh?
Chứng kiến dáng cười của thiếu niên kia, lòng Kim Lợi cũng buông lỏng được một ít, lập tức nhíu mày nói:
- Nơi này chính là Hỗn Loạn chi lĩnh, các ngươi muốn đi thành thị nào? Chúng ta chuẩn bị đến Thánh Phỉ thành.
- Chúng ta cũng đi Thánh Phỉ thành a.
Thiếu niên kia lại lần nữa cười nói.
Kim Lợi cẩn thận đánh giá hai người trước mặt, tựa hồ trù trừ một chút, lập tức lớn tiếng nói:
- Vậy tốt, năm mươi cái linh tệ, chúng ta mang ngươi đi.
- Đi.
Thiếu niên kia rất dứt khoát, cho tay vào túi lấy ra năm mươi cái linh tệ đưa cho đối phương.
Hai người này đúng là Kiệt SÂm và Lôi Nặc đi ra từ Áo LanĐa vương quốc. Tây Bắc chư quốc ở đại lục phương bắc, mà Hỗn Loạn chi lĩnh lại ở đại lục phương nam, hai người phảiđi mất cả hai tháng mới có thể đến được Vân Vụ Sơn lĩnh này.
Trên thực tế, chỉ cần dọc theo con đường này đi tiếp, Kiệt Sâm và Lôi Nặc liền có thể đến được Hỗn Loạn chi lĩnh. Chỉlà bọn Kiệt Sâm cũng không quá hiểu rõ Hỗn Loạn chi lĩnh, sau khí thấy mạo hiểm đoàn liền quyết định đi theo, thuận tiện cũng có thể hiểu rõ tình huống ở Hỗn Loạn chi lĩnh này một chút.
Kim Lợi trực tiếp nhét kim tệ vào người, lên tiếng nói:
- Hai người các ngươi an vị ở trên cổ xe ngựa ở cuối cùn đi:
- Dứt lời, ánh mắt mịt mờ trao đổi với bọn người Khăn Ni Á ở trên xe ngựa một chút.
Bọn người Khăn Ni Á cũng là mạo hiểm gia lão luyện, lúc này ngầm hiểu.
- Đi.
Kiệt Sâm cũng tùy ý vô cùng, lúc này ngồi lên xe ngựa, trên xe ngựa cứng ngắc này có một ít rơm rạ phủ lên, bên trên còn có một tầng vải vóc, Kiệt Sâm ngồi ở phía trên, mà Lôi Nặc lại ngồi xuống cạnh Kiệt Sâm, trực tiếp nhắm mắt lại tu luyện.
- Vị tiểu huynh đệ này đã ăn cơm chưa? Ở chỗ ta có lương khô này, có cần dùng không?
Khăn Ni Á nhiệt tình hô.
- Cám ơn, chúng ta vừa ăn rồi.
Kiệt Sâm cười cười.
Mà những người khác trên xe ngựa kể cả Tạp Tư La đều hiếu kỳ đánh giá Kiệt Sâm và Lôi Nặc, trong nội tâm tất cả mọi người đều là cho rằng trung niên nhân đứt tay này là hộ vệ của thiếu nhiên, nhưng uy thế cường đại ẩn ẩn tản ra từ trên người trung niên nhân kia lại khiến trong lòng bọn hắn có chút sợ hãi.
- Tốt rồi, mọi người chuẩn bị xuất phát!
Đúng lúc này, trong đội xe truyền đến thanh âm hét lớn của Kim Lợi, lập tức, tất cả thương nhân và đám người mạo hiểm nghỉ ngơi bên đường, lúc này lần lượt lên xe ngựa.
Đoàn xe bắt đầu lộ trình tiến đến Thánh Phỉ thành. . .
Trên đường cái nhìn không thấy cuối này, tốc độ đoàn xe mấy trăm người tiến lên cũng không nhanh, mạo hiểm giảtrên toàn bộ đoàn xe đều cẩn thận chú ý đến sau lưng vàvới hai bên Vân Vụ Sơn lĩnh. Đi trên con đường này, có hai nguy hiểm lớn, thứ nhất là linh thú bên trong Vân Vụ Sơn lĩnh, thứ hai chính là cường đạo. Nếu như linh thú lẻ tẻ qua lại thì còn may, nhưng nếu có cường đạo mai phục thì liền khó tránh khỏi một hồi rủi ro, thậm chí còn phải diễn ra một hồi huyết chiến nữa.
- Ha ha huynh đệ, rượu này ngươi mua ở đâu thế, , mùi vịkhông tệ ah!
Trên xe ngựa, Khăn Ni Á trong tay cầm một túi da,, nhịn không được tưới một ngụm, cười to nói:
- Nào, Khăn Ni Á, cho ta uống một ngụm đi, tiểu tử ngươi uống nhiều nhất rồi.
Một trung niên nhân khác bên cạnh thò tay hô lớn:
- Ha ha, các ngươi uống chậm một chút, chỗ của ta vẫn còn!
Kiệt Sâm từ trong bao quần áo lại lấy ra đứa tới một túi rượu, túi rượu này vừa xuất hiện liền bị một gã mạo hiểu giả khác đoạt mất, sau đó nhịn không được mở nút ra uống một ngụm. Rượu này là Kiệt Sâm mua được lúc trước, 150 miếng linh tệ một túi, cũng là tương đội nặng, đối vớiđám người mạo hiểu bình thường đều uống rượu 1 linh tệmột túi này đương nhiên là rất ngon rồi.
- Nghe đại ca một câu, tư vị của nữ nhân, tuyệt đối khiến người phiêu diêu dục tiên a!
- Ha ha!
Đám người mạo hiểm ở chung quanh tất cả đều nở nụ cười.
Người trẻ tuổi bất đắc dĩ cười, bỗng nhiên hắn trừng mắt về phía phương Bắc:
- Ồ, Khăn Ni Á đại ca, ngươi xem, ở phía kia có hai ngườiđi đến kia!
Khăn Ni Á và một ít mạo hiểm giả bên cạnh lập tức nhì vềphương Bắc.
Chỉ thấy trên đường lớn xa xa đi tới hai người, phong trần mệt mỏi, đều mặc một bộ trường bạo Linh Sư bình thường, một người trong đó cũng không lớn, nhìn qua thì mới chỉchừng 20, trên mặt còn mang theo vẻ hơi non nớt, nhưng lại mang theo một thanh trọng kiếm màu đen cực lớn.
Mà ở bên cạnh hắn là một trung niên nhân trông có vẻ hơi già, bên hông treo một thanh trường kiếm, phần tóc mai đã có chút bạc trắng, toàn bộ cánh tay phải rỗng tuếch, hiển nhiên là đã bị đứt/
- Hai người này là ai, bọn hắn sao lại chỉ có hai người?
Tạp Tư La nghi hoặc lên tiếng.
Tạp Tư La với tư cách là nhân vật mới của đoàn mạo hiểm giả, đi lại ở đây cũng đã được một năm rồi, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy chỉ có hai người cũng dám một mình hành tẩu trên đường. Không nối đến trên đoạn đường này thường xuyên có bọn đạo phỉ chặn đường cướp của, cho dù gặp phải linh thú ngẫu nhiên đi ra từ trong Vân Vụ Sơn lĩnh thôi thì cũng không phải người bình thường có thể đối phóđược
Khăn Ni Á trợn mắt nói:
- Đừng loạn, hai người này rõ ràng là Linh Sư cực kỳ cườngđại.
Tạp Tư La lập tức không dám lên tiếng nữa.
Mà lúc này thiếu niên tóc đen kia và trung niên nhân liềnđi thẳng tới đội xe, mạo hiểm gia trên đội xe lập tức trở nên cảnh giác, dừng ăn uống lại, không ít người đứng người lên, tay ẩn ẩn đặt vào bộ vị bên hồng đề phòng lúc phát sinh chiến đấu có thể rút vũ khí ra một cách nhanh nhất, người tới rõ ràng là hai Linh Sư thực lực cường đại.
Mà sau khi hai người này đi tới đội ngũ liền dừng lại, ánh mắt rơi vào trên người bọn người Khăn Ni Á vàg Tạp Tư La
Ánh mắt thiếu niên kia ôn hòa mà thâm thúy, mang đến cho người cảm giác nhìn không thấu, mà ánh mắt trung niên nhân kia lại sắc bén như một bả đao, lạnh như băng như gió rét trong trời đông.
Khi ánh mắt xẹt qua trên người bọn người Khăn Ni Á thì bọn người Khăn Ni Á cảm giác giống như đang phải đối mặt với một đầu linh thú khủng bố vậy, tràn đầy uy áp khủng bố.
- Hai vị, các ngươi muốn làm gì, ta là đoàn trưởng Lợi Kiếm mạo hiểm đoàn Kim Lợi, các ngươi cần gì sao?
Đúng lúc này, một vị đại hán vai khiêng cự kiếm đi ra từtrong đội xe, tóc ngắn màu rám nắng lộ ra có chút tháo vát, trong hai tròng lập lòe tinh quang, to lên tiếng nói.
Lấy thực lực ngũ giai đê cấp Tông Linh Sư của hắn liếc là có thể nhìn ra được hai người này bất phàm, thiếu niên còn may, nhưng khí thế ẩn ẩn phát ra từ trên người trung niên nhân kia lại khiến hắn có chút kinh hãi.
Chứng kiến đoàn trưởng của mình đi tới, bọn người Khăn Ni Á lập tưc buông lỏng được một chút.
Thiếu niên trong hai người mỉm cười nói:
- Chúng ta muốn đi Hỗn Loạn chi lĩnh, các ngươi có tiệnđường không?
- Hỗn Loạn chi lĩnh?
Chứng kiến dáng cười của thiếu niên kia, lòng Kim Lợi cũng buông lỏng được một ít, lập tức nhíu mày nói:
- Nơi này chính là Hỗn Loạn chi lĩnh, các ngươi muốn đi thành thị nào? Chúng ta chuẩn bị đến Thánh Phỉ thành.
- Chúng ta cũng đi Thánh Phỉ thành a.
Thiếu niên kia lại lần nữa cười nói.
Kim Lợi cẩn thận đánh giá hai người trước mặt, tựa hồ trù trừ một chút, lập tức lớn tiếng nói:
- Vậy tốt, năm mươi cái linh tệ, chúng ta mang ngươi đi.
- Đi.
Thiếu niên kia rất dứt khoát, cho tay vào túi lấy ra năm mươi cái linh tệ đưa cho đối phương.
Hai người này đúng là Kiệt SÂm và Lôi Nặc đi ra từ Áo LanĐa vương quốc. Tây Bắc chư quốc ở đại lục phương bắc, mà Hỗn Loạn chi lĩnh lại ở đại lục phương nam, hai người phảiđi mất cả hai tháng mới có thể đến được Vân Vụ Sơn lĩnh này.
Trên thực tế, chỉ cần dọc theo con đường này đi tiếp, Kiệt Sâm và Lôi Nặc liền có thể đến được Hỗn Loạn chi lĩnh. Chỉlà bọn Kiệt Sâm cũng không quá hiểu rõ Hỗn Loạn chi lĩnh, sau khí thấy mạo hiểm đoàn liền quyết định đi theo, thuận tiện cũng có thể hiểu rõ tình huống ở Hỗn Loạn chi lĩnh này một chút.
Kim Lợi trực tiếp nhét kim tệ vào người, lên tiếng nói:
- Hai người các ngươi an vị ở trên cổ xe ngựa ở cuối cùn đi:
- Dứt lời, ánh mắt mịt mờ trao đổi với bọn người Khăn Ni Á ở trên xe ngựa một chút.
Bọn người Khăn Ni Á cũng là mạo hiểm gia lão luyện, lúc này ngầm hiểu.
- Đi.
Kiệt Sâm cũng tùy ý vô cùng, lúc này ngồi lên xe ngựa, trên xe ngựa cứng ngắc này có một ít rơm rạ phủ lên, bên trên còn có một tầng vải vóc, Kiệt Sâm ngồi ở phía trên, mà Lôi Nặc lại ngồi xuống cạnh Kiệt Sâm, trực tiếp nhắm mắt lại tu luyện.
- Vị tiểu huynh đệ này đã ăn cơm chưa? Ở chỗ ta có lương khô này, có cần dùng không?
Khăn Ni Á nhiệt tình hô.
- Cám ơn, chúng ta vừa ăn rồi.
Kiệt Sâm cười cười.
Mà những người khác trên xe ngựa kể cả Tạp Tư La đều hiếu kỳ đánh giá Kiệt Sâm và Lôi Nặc, trong nội tâm tất cả mọi người đều là cho rằng trung niên nhân đứt tay này là hộ vệ của thiếu nhiên, nhưng uy thế cường đại ẩn ẩn tản ra từ trên người trung niên nhân kia lại khiến trong lòng bọn hắn có chút sợ hãi.
- Tốt rồi, mọi người chuẩn bị xuất phát!
Đúng lúc này, trong đội xe truyền đến thanh âm hét lớn của Kim Lợi, lập tức, tất cả thương nhân và đám người mạo hiểm nghỉ ngơi bên đường, lúc này lần lượt lên xe ngựa.
Đoàn xe bắt đầu lộ trình tiến đến Thánh Phỉ thành. . .
Trên đường cái nhìn không thấy cuối này, tốc độ đoàn xe mấy trăm người tiến lên cũng không nhanh, mạo hiểm giảtrên toàn bộ đoàn xe đều cẩn thận chú ý đến sau lưng vàvới hai bên Vân Vụ Sơn lĩnh. Đi trên con đường này, có hai nguy hiểm lớn, thứ nhất là linh thú bên trong Vân Vụ Sơn lĩnh, thứ hai chính là cường đạo. Nếu như linh thú lẻ tẻ qua lại thì còn may, nhưng nếu có cường đạo mai phục thì liền khó tránh khỏi một hồi rủi ro, thậm chí còn phải diễn ra một hồi huyết chiến nữa.
- Ha ha huynh đệ, rượu này ngươi mua ở đâu thế, , mùi vịkhông tệ ah!
Trên xe ngựa, Khăn Ni Á trong tay cầm một túi da,, nhịn không được tưới một ngụm, cười to nói:
- Nào, Khăn Ni Á, cho ta uống một ngụm đi, tiểu tử ngươi uống nhiều nhất rồi.
Một trung niên nhân khác bên cạnh thò tay hô lớn:
- Ha ha, các ngươi uống chậm một chút, chỗ của ta vẫn còn!
Kiệt Sâm từ trong bao quần áo lại lấy ra đứa tới một túi rượu, túi rượu này vừa xuất hiện liền bị một gã mạo hiểu giả khác đoạt mất, sau đó nhịn không được mở nút ra uống một ngụm. Rượu này là Kiệt Sâm mua được lúc trước, 150 miếng linh tệ một túi, cũng là tương đội nặng, đối vớiđám người mạo hiểu bình thường đều uống rượu 1 linh tệmột túi này đương nhiên là rất ngon rồi.
/1885
|