Mà tay phải Kiệt Sâm nắm lấy Băng Linh Thánh Quả kia thì bị biến thành một huyết nhục băng côn.
Băng hệ lực lượng ẩn chứa trong bát giai Hàn Băng vật phẩm Băng Linh Thánh quả, lấy cường độ thân thể khăn lắm tiếp cận thất giai đê cấp cấp Hoàng Linh Sư thì cũng khó mà chống đỡ được.
- Đây là, Hàn Băng chi khí thật cường đại.
Trên bầu trời, hai người Áo Cổ Tư Đô và Tát Lợi cảm nhậnđược cổ hàn khí kinh thiên bên dưới, trên mặt đột nhiên biến sắc, lập tức cúi đầu nhìn lại.
Chỉ thấy Kiệt Sâm mang trên mặt vẻ mỉm cười, nhẹ nhàng cho Băng Linh Thánh quả kia vào trong bình dược tề.
Ầm ầm
Một đạo hàn khí kinh thiên mạnh mẽ lao ra khỏi bình dược tề, giống như một đạo khói thanh sắc phóng thẳng vào bầu trời, thoáng chốc, trên không toàn bộ Vương thành đều rơi lả tả bông tuyết.
- Thiên địa dị tượng, Linh Dược tề này. . .
Trên mặt Áo Cổ Tư Đô mang theo thần sắc kinh hãi, Linh Dược tề có thể dẫn phát Thiên địa dị tượng, đây chính là thất giai Linh Dược tề ah, Băng Hệ lực lượng nồng đậm như thế, nếu như bị Vi Ân uống vào thì. . .
Lòng Áo Cổ Tư Đô không khỏi đại động, tuy rằng hắn cũng không biết công hiệu của Linh Dược tề này đến cùng là gì, nhưng với hắn mà nói, đây tuyệt đối không phải là tin tức gì tốt lành.
Mà Tam trưởng lão Tát Lợi của Đạo Tư gia tộc cũng không khỏi sững sờ, cái này, cái này. . .
Trong lúc đó, một đạo bóng đen nhanh chóng xoẹt qua mắt hai người.
- Không tốt!
Trong lòng Áo Cổ Tư Đô và Tát Lợi đều mạnh mẽ nhảy dựng lên.
Ngay khi hai người ngây người thì Vi Ân đã như thiểm điện bay vút về phía mặt đất, mà Kiệt Sâm cũng cầm trong tay bình Linh Dược tề kia, Thiểm Lôi chi dực sau lưng bỗng nhiên toát ra, bay về phía Vi Ân.
- Giết Kiệt Sâm cho ta, hủy diệt Linh Dược tề trong tay hắn!
Áo Cổ Tư Đô rống lên với Nội Nam và Bá Tác Nhĩ ở phía dưới, bàn tay lật một cái, thổ nguyên tố cự chưởng cuồng bạo lập tức ngưng tụ, nhắm ngay Kiệt Sâm mà đập qua, đồng thời cả người cũng hóa thành một đạo lưu tình màu vang bắn xuống dưới, mà Tam trưởng lão Tát Lợi ở một bên cũng là hóa thành một đạo lưu tinh màu đỏ, lướt theo sát phía sau.
Thổ nguyên tố cự chưởng kia lập tức bị Vi Ân đập tan.
Phía dưới, Nội Nam và Bá Tác Nhĩ bởi vì công kích của Vi Ân lúc trước mà bị thương, lúc này khó khăn lắm mới đánh ngang tay được với ba người Đế Lâm, Lôi Nặc cùng với Ám Ảnh.
Sau khi cảm nhận được lực lượng bàng đại từ Linh Dược tềtrong tay Kiệt Sâm, mặt mũi hai người cũng đột nhiên biến sắc, nghe được tiếng gào thét lo lắng của Áo Cổ Tư Đô, Bá Tác Nhĩ lập tức toàn thân trở nên đỏ bừng, cả người đều bốc cháy lên.
- Mơ tưởng thoát khỏi tay ta!
Ám Ảnh cuốn lấy Bá Tác Nhĩ trong miệng quát lớn một tiếng, trường kiếm trong tay hóa thành vô số phong nhận bổ vềphía Bá Tác Nhĩ.
- Cút ngay
Trong miệng Bá Tác Nhĩ hét lớn một tiếng, đúng là không đểý đến sự oanh kích của vô số phong nhận kia, trường kiếm hỏa hồng sắc lập tức tăng vọt, như không muốn sống bổ vềphía Ám Ảnh ở một bên, áp Ám Ảnh ra.
Phốc phốc.
Trên người Bá Tác Nhĩ xuất hiện mấy lổ thủng thật to, máu tươi bắn ra, nhưng mà hắn lại hồn nhiên không để ý đến, nhắm thẳng về Kiệt Sâm ở bên dưới mà bay đi, trường kiếm trong tay liều lĩnh bổ xuống.
Hỏa hệ nguyên tố điên cuồng cuồng bạo bôn tập mà đi, giống như thủy triều, thế như muốn lập tức sau một khắc nuốt hết Kiệt Sâm vậy.
- Bá Tác Nhĩ này. . .
Trong nội tâm Ám Ảnh vô cùng phẫn nộ, kiếm trong tay lập tức hóa thành một phong nhận cự đai, trùng trùng điệp điệp bổ vào trên người Bá Tác Nhĩ.
Nhưng Bá Tác Nhĩ lại không thèm để ý đến, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào Kiệt Sâm, trong nội tâm gào thét:
- Chết đi
Ngay khi hỏa diễm thủy triều như muốn nuốt trôi Kiệt Sâm thì ――
- Kiệt Sâm coi chừng.
Tiếng gầm gừ phẫn nộ vang lên, một bóng người kim sắc như thiểm điện bay vuốt lên, trong chốc lát đã chắn trước mặt Kiệt Sâm, dùng thân thể của mình thay Kiệt Sâm chặn lại một đạo công kích mãnh liệt này.
Người này đúng là phụ thân Lôi Nặc của Kiệt Sâm.
Oanh
Trong tiếng nổ vang, công kích mang theo sóng lửa vô biên như biển gầm bao phủ toàn bộ Lôi Nặc vào trong.
- Phụ thân
Trong miệng Kiệt Sâm phát ra một tiếng gầm rú thê lương, Linh Dược tề trong tay bị ném đi, chợt xông về phía Lôi Nặcđang bị sóng lửa nuốt hết.
Ừng ực
Đúng lúc này, Vi Ân rốt cục cũng đuổi tới, một phát bắt được bình Linh Dược Tề mà Kiệt Sâm ném ra ngoài, ngửa đầu một ngụm uống vào
Ầm ầm!
Thủy hệ linh nguyên tố trong thiên địa triệt để bắt đầu cuồng bạo, trên không toàn bộ Vương thành đều bị một tầng mây đen trầm trọng bao phủ, mưa đá lớn chừng ngón cái xen lẫn bông tuyết phủ khắp thiên địa.
Nhưng Kiệt Sâm lại hồn nhiên không phát giác ra, trong ngọn lửa, một bóng người màu vàng im im lặng lặng lơ lửng ở đằng kia.
- Phụ thân, ngươi không có việc gì chứ. . .
Trông thấy bóng người kia, trên mặt Kiệt Sâm lập tức lộ ra một tia vui mừng, nhưng chờ đến khi hắn trông thấy tay phải bóng người kia thì thanh âm không khỏi im bặt lại.
Chỗ đó, trống rỗng một mảnh, chỉ để lại vài miếng vải vóc bịtàn phá.
- Phụ thân, tay phải của ngươi. . .
Một khắc này, Kiệt Sâm đau xót khóe mũi, trong hai tròng thiếu chút nữa đã chảy ra nước.
- Ta không sao!
Trên mặt Lôi Nặc lại lộ ra một dáng tươi cười hiền lành của phụ thân mỉm cười lên tiếng nói với Kiệt Sâm:
- Không phải chỉ là một cánh tay thôi sao, không có gì lớn cả, chỉ cần ngươi không sao là tốt rồi!
"Chỉ cần ngươi không sao là tốt rồi! "
Những lời này, khiến trái tim Kiệt Sâm không khỏi run lên!
Trên bầu trời, Vi Ân như Viễn Cổ đại đế phục sinh, hắn đứng ngạo nghễ trên không trung.
Lực lượng của hắn đang không ngừng tăng vọt, từ đê cấp ĐếLinh Sư, đột phá đến trung cấp đế Linh Sư, lại đột phá đến cao cấp đế Linh Sư, lúc này tẩy rửa rốt cục mới chậm lại.
Xa xa nhìn lại, Vi Ân lúc này giống như là Kiên băng tuyên cổ bất hóa trên Bắc Cực Băng Nguyên sơn xuyên, chỉ liếc nhìn thôi cũng đủ để khiến nhân tâm phát lạnh.
Hắn ngẩng đầu, ánh mắt sắc bén như han phong mang theo vẻ giá lạnh như muốn đóng băng tất cả thế gian rơi vào mắt hai người Áo Cổ Tư Đô và Tát Lợi.
Hai người trên không trung không khỏi đồng thời rùng mình một cái, uy áp tàn sát bừa bãi mà ra trên người Vi Ân khiến cho bọn họ là đê cấp Đế Linh Sư và trung cấp Đế Linh Sư cũng nhịn không được phát run lên.
Khóe miệng Vi Ân nổi lên một tia vui vẻ tàn không, nhưng trong mắt hai người Áo Cổ Tư Đô lại rất chi là khủng bố.
Vi Ân hai tay giao nhau, giơ lên cao cao, đại lượng Hàn Băng chi khí không ngừng hội tụ lại trên hai dấm của hắn, ngưng tụ thành một điểm, chợt trong giây lát vung xuống!
Thanh âm sâm lãnh như đến từ Cửu U, ù ù vang lên trên bầu trời.
- Băng chi áo nghĩa
- Độ không tuyệt đối!
- Thái!
Trong tiếng nổ đùng, toàn bộ thế giới như biến thành một thế giới băng tuyết tuyệt đối, trong mắt mọi người lập tứcđều trắng xóa một mảnh, trong tay Vi Ân, một đạo bạch sắc Cực Quang bắn nhanh về phía hai người Áo Cổ Tư Đô, Tát Lợi ở trên không trung.
Băng hệ lực lượng ẩn chứa trong bát giai Hàn Băng vật phẩm Băng Linh Thánh quả, lấy cường độ thân thể khăn lắm tiếp cận thất giai đê cấp cấp Hoàng Linh Sư thì cũng khó mà chống đỡ được.
- Đây là, Hàn Băng chi khí thật cường đại.
Trên bầu trời, hai người Áo Cổ Tư Đô và Tát Lợi cảm nhậnđược cổ hàn khí kinh thiên bên dưới, trên mặt đột nhiên biến sắc, lập tức cúi đầu nhìn lại.
Chỉ thấy Kiệt Sâm mang trên mặt vẻ mỉm cười, nhẹ nhàng cho Băng Linh Thánh quả kia vào trong bình dược tề.
Ầm ầm
Một đạo hàn khí kinh thiên mạnh mẽ lao ra khỏi bình dược tề, giống như một đạo khói thanh sắc phóng thẳng vào bầu trời, thoáng chốc, trên không toàn bộ Vương thành đều rơi lả tả bông tuyết.
- Thiên địa dị tượng, Linh Dược tề này. . .
Trên mặt Áo Cổ Tư Đô mang theo thần sắc kinh hãi, Linh Dược tề có thể dẫn phát Thiên địa dị tượng, đây chính là thất giai Linh Dược tề ah, Băng Hệ lực lượng nồng đậm như thế, nếu như bị Vi Ân uống vào thì. . .
Lòng Áo Cổ Tư Đô không khỏi đại động, tuy rằng hắn cũng không biết công hiệu của Linh Dược tề này đến cùng là gì, nhưng với hắn mà nói, đây tuyệt đối không phải là tin tức gì tốt lành.
Mà Tam trưởng lão Tát Lợi của Đạo Tư gia tộc cũng không khỏi sững sờ, cái này, cái này. . .
Trong lúc đó, một đạo bóng đen nhanh chóng xoẹt qua mắt hai người.
- Không tốt!
Trong lòng Áo Cổ Tư Đô và Tát Lợi đều mạnh mẽ nhảy dựng lên.
Ngay khi hai người ngây người thì Vi Ân đã như thiểm điện bay vút về phía mặt đất, mà Kiệt Sâm cũng cầm trong tay bình Linh Dược tề kia, Thiểm Lôi chi dực sau lưng bỗng nhiên toát ra, bay về phía Vi Ân.
- Giết Kiệt Sâm cho ta, hủy diệt Linh Dược tề trong tay hắn!
Áo Cổ Tư Đô rống lên với Nội Nam và Bá Tác Nhĩ ở phía dưới, bàn tay lật một cái, thổ nguyên tố cự chưởng cuồng bạo lập tức ngưng tụ, nhắm ngay Kiệt Sâm mà đập qua, đồng thời cả người cũng hóa thành một đạo lưu tình màu vang bắn xuống dưới, mà Tam trưởng lão Tát Lợi ở một bên cũng là hóa thành một đạo lưu tinh màu đỏ, lướt theo sát phía sau.
Thổ nguyên tố cự chưởng kia lập tức bị Vi Ân đập tan.
Phía dưới, Nội Nam và Bá Tác Nhĩ bởi vì công kích của Vi Ân lúc trước mà bị thương, lúc này khó khăn lắm mới đánh ngang tay được với ba người Đế Lâm, Lôi Nặc cùng với Ám Ảnh.
Sau khi cảm nhận được lực lượng bàng đại từ Linh Dược tềtrong tay Kiệt Sâm, mặt mũi hai người cũng đột nhiên biến sắc, nghe được tiếng gào thét lo lắng của Áo Cổ Tư Đô, Bá Tác Nhĩ lập tức toàn thân trở nên đỏ bừng, cả người đều bốc cháy lên.
- Mơ tưởng thoát khỏi tay ta!
Ám Ảnh cuốn lấy Bá Tác Nhĩ trong miệng quát lớn một tiếng, trường kiếm trong tay hóa thành vô số phong nhận bổ vềphía Bá Tác Nhĩ.
- Cút ngay
Trong miệng Bá Tác Nhĩ hét lớn một tiếng, đúng là không đểý đến sự oanh kích của vô số phong nhận kia, trường kiếm hỏa hồng sắc lập tức tăng vọt, như không muốn sống bổ vềphía Ám Ảnh ở một bên, áp Ám Ảnh ra.
Phốc phốc.
Trên người Bá Tác Nhĩ xuất hiện mấy lổ thủng thật to, máu tươi bắn ra, nhưng mà hắn lại hồn nhiên không để ý đến, nhắm thẳng về Kiệt Sâm ở bên dưới mà bay đi, trường kiếm trong tay liều lĩnh bổ xuống.
Hỏa hệ nguyên tố điên cuồng cuồng bạo bôn tập mà đi, giống như thủy triều, thế như muốn lập tức sau một khắc nuốt hết Kiệt Sâm vậy.
- Bá Tác Nhĩ này. . .
Trong nội tâm Ám Ảnh vô cùng phẫn nộ, kiếm trong tay lập tức hóa thành một phong nhận cự đai, trùng trùng điệp điệp bổ vào trên người Bá Tác Nhĩ.
Nhưng Bá Tác Nhĩ lại không thèm để ý đến, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào Kiệt Sâm, trong nội tâm gào thét:
- Chết đi
Ngay khi hỏa diễm thủy triều như muốn nuốt trôi Kiệt Sâm thì ――
- Kiệt Sâm coi chừng.
Tiếng gầm gừ phẫn nộ vang lên, một bóng người kim sắc như thiểm điện bay vuốt lên, trong chốc lát đã chắn trước mặt Kiệt Sâm, dùng thân thể của mình thay Kiệt Sâm chặn lại một đạo công kích mãnh liệt này.
Người này đúng là phụ thân Lôi Nặc của Kiệt Sâm.
Oanh
Trong tiếng nổ vang, công kích mang theo sóng lửa vô biên như biển gầm bao phủ toàn bộ Lôi Nặc vào trong.
- Phụ thân
Trong miệng Kiệt Sâm phát ra một tiếng gầm rú thê lương, Linh Dược tề trong tay bị ném đi, chợt xông về phía Lôi Nặcđang bị sóng lửa nuốt hết.
Ừng ực
Đúng lúc này, Vi Ân rốt cục cũng đuổi tới, một phát bắt được bình Linh Dược Tề mà Kiệt Sâm ném ra ngoài, ngửa đầu một ngụm uống vào
Ầm ầm!
Thủy hệ linh nguyên tố trong thiên địa triệt để bắt đầu cuồng bạo, trên không toàn bộ Vương thành đều bị một tầng mây đen trầm trọng bao phủ, mưa đá lớn chừng ngón cái xen lẫn bông tuyết phủ khắp thiên địa.
Nhưng Kiệt Sâm lại hồn nhiên không phát giác ra, trong ngọn lửa, một bóng người màu vàng im im lặng lặng lơ lửng ở đằng kia.
- Phụ thân, ngươi không có việc gì chứ. . .
Trông thấy bóng người kia, trên mặt Kiệt Sâm lập tức lộ ra một tia vui mừng, nhưng chờ đến khi hắn trông thấy tay phải bóng người kia thì thanh âm không khỏi im bặt lại.
Chỗ đó, trống rỗng một mảnh, chỉ để lại vài miếng vải vóc bịtàn phá.
- Phụ thân, tay phải của ngươi. . .
Một khắc này, Kiệt Sâm đau xót khóe mũi, trong hai tròng thiếu chút nữa đã chảy ra nước.
- Ta không sao!
Trên mặt Lôi Nặc lại lộ ra một dáng tươi cười hiền lành của phụ thân mỉm cười lên tiếng nói với Kiệt Sâm:
- Không phải chỉ là một cánh tay thôi sao, không có gì lớn cả, chỉ cần ngươi không sao là tốt rồi!
"Chỉ cần ngươi không sao là tốt rồi! "
Những lời này, khiến trái tim Kiệt Sâm không khỏi run lên!
Trên bầu trời, Vi Ân như Viễn Cổ đại đế phục sinh, hắn đứng ngạo nghễ trên không trung.
Lực lượng của hắn đang không ngừng tăng vọt, từ đê cấp ĐếLinh Sư, đột phá đến trung cấp đế Linh Sư, lại đột phá đến cao cấp đế Linh Sư, lúc này tẩy rửa rốt cục mới chậm lại.
Xa xa nhìn lại, Vi Ân lúc này giống như là Kiên băng tuyên cổ bất hóa trên Bắc Cực Băng Nguyên sơn xuyên, chỉ liếc nhìn thôi cũng đủ để khiến nhân tâm phát lạnh.
Hắn ngẩng đầu, ánh mắt sắc bén như han phong mang theo vẻ giá lạnh như muốn đóng băng tất cả thế gian rơi vào mắt hai người Áo Cổ Tư Đô và Tát Lợi.
Hai người trên không trung không khỏi đồng thời rùng mình một cái, uy áp tàn sát bừa bãi mà ra trên người Vi Ân khiến cho bọn họ là đê cấp Đế Linh Sư và trung cấp Đế Linh Sư cũng nhịn không được phát run lên.
Khóe miệng Vi Ân nổi lên một tia vui vẻ tàn không, nhưng trong mắt hai người Áo Cổ Tư Đô lại rất chi là khủng bố.
Vi Ân hai tay giao nhau, giơ lên cao cao, đại lượng Hàn Băng chi khí không ngừng hội tụ lại trên hai dấm của hắn, ngưng tụ thành một điểm, chợt trong giây lát vung xuống!
Thanh âm sâm lãnh như đến từ Cửu U, ù ù vang lên trên bầu trời.
- Băng chi áo nghĩa
- Độ không tuyệt đối!
- Thái!
Trong tiếng nổ đùng, toàn bộ thế giới như biến thành một thế giới băng tuyết tuyệt đối, trong mắt mọi người lập tứcđều trắng xóa một mảnh, trong tay Vi Ân, một đạo bạch sắc Cực Quang bắn nhanh về phía hai người Áo Cổ Tư Đô, Tát Lợi ở trên không trung.
/1885
|