… Bậc cha chú của những thiếu gia này đều là các vương công quý tộc tiếng tăm lừng lẫy, tự nhiên không ai dám không nể mặt bọn họ, cả đám đều giả vờ có chuyện nói với nhau chờ bọn La Áo Tư vào trước. Dù sao đi nữa đối phương chỉ trò chuyện thêm vài câu sẽ tiến vào.
- Di, vì sao cửa vào đường khách quý lại có nhiều người như vậy?
Đúng lúc này, một thanh âm truyền đến từ đoàn người bên ngoài, chính là Vi Ân bên cạnh Kiệt Sâm.
Theo thanh âm vang lên, hai người Vi Ân và Kiệt Sâm đi từ bên ngoài đoàn người tới.
Đám người La Áo Tư đang thu thổ sản, khuôn mặt tươi cười chợt bị tiếng nói to lớn chặt đứt, trong lòng nhất thời như ngậm phải con ruồi. Một tia hờn giận chợt toát ra từ trong lòng, cau mày nhìn về phía thanh âm phát ra.
- Người nào vậy, hô to gọi nhỏ cái gì thế?
Mấy tên quý tộc thấy thần sắc hờn giận của bọn La Áo Tư liền quay sang rống to hơn tiếng rống vừa rồi của Vi Ân.
Dù sao ở đây cũng là đường của khách quý, nguyên bản các quý tộc còn lo lắng vỗ mông ngựa bọn La Áo Tư sẽ đắc tội với những quý tộc có thân phận, nhưng khi nhìn lại thấy hai người Vi Ân và Kiệt Sâm chỉ ăn mặc phổ thông, áo vài màu xám và trường bào bằng đay, trong lòng liền yên tâm hơn.
Đây là một cơ hội vỗ mông ngựa thật tốt a!
Những quý tộc này không nhịn được đều kích động trong lòng, lấy tay chỉ vào hai người Kiệt Sâm và Vi Ân tức giận mắng:
- Vô liêm sỉ, các ngươi mắt chó không biết nhìn hay sao? Dám can đảm xông tới ngáng bạc các vị thiếu gia dây, có phải hai người các ngươi không muốn sống nữa không? Còn không mau quỳ xuống xin lỗi các vị thiếu gia, nếu không…
Mấy vị quý tộc này đều vô cùng kiêu ngạo ở chỗ mình quản, đương nhiên phải nói tiếp ở trung tâm chính trị của vương thành, bọn họ cũng không dám kiêu ngạo như vậy. Có câu nói rất hay a, ở vương thành không biết quan lớn đến đâu, nhưng hai kẻ vừa rồi rõ ràng chỉ là một hai tên nhà quê.
Bình thường bọn họ đều đối nhân xử thế mang theo đuôi, không dám bừa bãi lung tung. Dù sao nơi này là vương thành, không cẩn thận có thể đắc tội phải một người không nên đắc tội.
Thế nhưng lúc này mấy vị trước mặt bọn họ là ai? Đó chính là con dòng cháu giống của đám quyền thế trong vương quốc.
La Áo Tư, công tử của tài chính đại thần.
Áo Gia Duy, công tử của nông nghiệp đại thần.
Gia Đạt, công tử của lễ nghi đại thần.
…
Những vị này đều là tiểu bá vương của vương thành, nói không dễ nghe một chút, vương thành chính là hoa viên nhà bọn họ, ở vương thành, bọn họ muốn ngang dọc thế nào cũng được.
Để vuốt mông ngựa bọn họ, còn có gì không dám hung hăng chứ?
Thấy đám quý tộc đều nổi bão, nguyên bản những quý tộc đứng gần hai người Kiệt Sâm và Vi Ân đều tản ra một chút, tránh xa Kiệt Sâm ra, rất sợ chính mình bị dính dáng vào.
Thế nhưng bọn họ lại không thấy một điều, đám con dòng cháu giống La Áo Tư sau khi nhìn thấy hai người, nguyên bản sắc mặt giận hờn chợt biến đổi, mồ hôi lạnh trực tiếp tuôn ra.
- Hai tên dân đen các ngươi còn không mau tới đây nhận lỗi.
Thấy Kiệt Sâm và Vi Ân không để ý tới mình chút nào, một người quý tộc vội vã giận dữ mắng.
- Vô liêm sỉ… còn không câm miệng cho ta…
Không đợi người nọ biểu hiện hành vi càn rỡ, La Áo Tư vừa rồi còn vui vẻ nói chuyện lại quay sang tức giận với chính mình/
- Mau lên, tất cả mọi người tránh đường, đừng cản đường người ta tham gia đấu giá hội.
Đám người La Áo Tư và Áo Gia Duy dẫn đầu ra khỏi cửa thông đạo khách quý.
- Hả? Đây…đây…đây là tình huống gì?
Những quý tộc kia thoáng cái như rơi vào giấc mộng, thế nhưng bọn họ vốn ở trong quan trường từ lâu, trong nháy mắt liền hiểu ra cái gì, vội vàng tránh đường một chút, tất cả để lộ ra một cái thông đạo.
- La Áo Tư, lại là ngươi?
Kiệt Sâm cau mày nhìn mấy người ở trước cửa, thản nhiên nói:
- Chó ngoan không chặn đường, mau giải tán!
Lời vừa dứt, hắn và Vi Ân cũng không thèm quan tâm tới mọi ngưởi ở đây, trực tiếp đi vào trong đường của khách quý.
Những tiểu quý tộc địa phương này, Kiệt Sâm thật sự không có thời gian nói lời vô ích với bọn họ.
Đám người La Áo Tư đứng ở cửa trắng bệch khuôn mặt, không dám có chút oán hận nào.
Nếu như nói bởi vì chuyện tình yến hội của thành chủ Tháp Lâm thành làm bọn La Áo Tư giận Kiệt Sâm trong lòng thì đến chuyện trên đường bị Lỗ Đạo Phu đại sư giáo huấn, đắc tội vương tử điện hạ ở Bích Ba hiên khiến cho bọn La Áo Tư giận Kiệt Sâm đến đỉnh điểm.
Nhưng đoạn thời gian trước biết chuyện Ba Tư Tháp Đức bị đánh chết, lại bị phụ thân Bái La Mỗ hung hăng răn dạy, La Áo Tư đối với Kiệt Sâm đã giống như một cài cời lỏ đò rực bị tạt nước lạnh, mọi kiêu căng thoáng cái đều hạ xuống. Không còn chút hận ý nào, những thứ còn lại chỉ là nỗi sợ hãi thật sâu.
Ngay cả Ba Tư Tháp Đức công tước cũng dám hạ thủ, đối phó với một tên nho nhỏ như hắn, nói không chừng người ta không thèm để trong lòng, căn bản không cùng một cấp bậc a.
Còn mấy thiếu gia của vương công quý tộc khác cũng sớm được các bậc cha chú của mình cảnh cáo.
Bởi vì Kiệt Sâm, Thác Đức gia tộc đánh chết tộc trưởng Lạp Đế Căn gia tộc, phó thống lĩnh Ba Tư Tháp Đức, mà Lai Sâm Đặc bệ hạ cư nhiên không có nhiều nghiêm phạt. Tuy rằng vương quốc cũng không công khai thông cáo thế nhưng chuyện này đã sớm truyền lưu rộng rãi trong giới quý tộc vương thành.
- La Áo Tư thiếu gia, người nọ là?
Chờ thân ảnh của đám Kiệt Sâm biến mất, một quý tộc lúc trước mắng giận không nhịn được thấp thỏm hỏi.
Những quý tộc này cũng không phải kẻ ngu ngốc, bộn họ có thể nhìn ra từ biểu hiện của La Áo Tư, chỉ biết hai tên nhà quê vừa nãy cực kỳ có thân phận.
Ngay cả đám La Áo Tư bị bọn họ mắng cũng không dám phản bác, đây không phải là vương tử nào đó của vương quốc chứ?
Những quý tộc này âm thầm tính toán trong lòng, không dám đắc tội với người cuối cùng chỉ vì vuốt mông ngựa lại chọc phải một cái tên kinh khủng như thế, trong lòng đám quý tộc hiện giờ đều vô cùng phiền muộn không gì sánh bằng.
- Hừ!
La Áo Tư hừ lạnh một tiếng, không thèm quan tâm tới đối phương, cùng với đám người đi vào trong thông đạo.
Chỉ còn lại một đám quý tộc giương mắt nhìn nhau ngoài cửa.
- Vị này chính là Kiệt Sâm đại sư phải không?
Ngay trong lúc hai người Kiệt Sâm và Vi Ân vừa đi vào trong, một trung niên ăn mặc hoa lệ đột nhiên đi lên, vẻ mặt vô cùng cung kính.
- Ngươi là?
Kiệt Sâm gật đầu, lại phát hiện chính mình căn bản không nhận ra người nọ, dường như đã nhìn thấy qua một lần ở trong phòng làm việc của Yên Cơ.
- Là Yên Cơ tiểu thư bảo tiểu nhân ở chỗ này chờ Kiệt Sâm đại sư, Kiệt Sâm đại sư, ghế của người được an bài trong phòng khách quý, mời đại sư đi cùng tiểu nhân.
Kiệt Sâm cười gật đầu, không nghĩ tới Yên Cơ làm việc tỉ mỉ chu toàn như vậy, sợ chính mình không nhận ra nên phái người qua đây, bởi vậy có thể tháy được Yên Cơ vô cùng coi trọng hắn.
- Di, vì sao cửa vào đường khách quý lại có nhiều người như vậy?
Đúng lúc này, một thanh âm truyền đến từ đoàn người bên ngoài, chính là Vi Ân bên cạnh Kiệt Sâm.
Theo thanh âm vang lên, hai người Vi Ân và Kiệt Sâm đi từ bên ngoài đoàn người tới.
Đám người La Áo Tư đang thu thổ sản, khuôn mặt tươi cười chợt bị tiếng nói to lớn chặt đứt, trong lòng nhất thời như ngậm phải con ruồi. Một tia hờn giận chợt toát ra từ trong lòng, cau mày nhìn về phía thanh âm phát ra.
- Người nào vậy, hô to gọi nhỏ cái gì thế?
Mấy tên quý tộc thấy thần sắc hờn giận của bọn La Áo Tư liền quay sang rống to hơn tiếng rống vừa rồi của Vi Ân.
Dù sao ở đây cũng là đường của khách quý, nguyên bản các quý tộc còn lo lắng vỗ mông ngựa bọn La Áo Tư sẽ đắc tội với những quý tộc có thân phận, nhưng khi nhìn lại thấy hai người Vi Ân và Kiệt Sâm chỉ ăn mặc phổ thông, áo vài màu xám và trường bào bằng đay, trong lòng liền yên tâm hơn.
Đây là một cơ hội vỗ mông ngựa thật tốt a!
Những quý tộc này không nhịn được đều kích động trong lòng, lấy tay chỉ vào hai người Kiệt Sâm và Vi Ân tức giận mắng:
- Vô liêm sỉ, các ngươi mắt chó không biết nhìn hay sao? Dám can đảm xông tới ngáng bạc các vị thiếu gia dây, có phải hai người các ngươi không muốn sống nữa không? Còn không mau quỳ xuống xin lỗi các vị thiếu gia, nếu không…
Mấy vị quý tộc này đều vô cùng kiêu ngạo ở chỗ mình quản, đương nhiên phải nói tiếp ở trung tâm chính trị của vương thành, bọn họ cũng không dám kiêu ngạo như vậy. Có câu nói rất hay a, ở vương thành không biết quan lớn đến đâu, nhưng hai kẻ vừa rồi rõ ràng chỉ là một hai tên nhà quê.
Bình thường bọn họ đều đối nhân xử thế mang theo đuôi, không dám bừa bãi lung tung. Dù sao nơi này là vương thành, không cẩn thận có thể đắc tội phải một người không nên đắc tội.
Thế nhưng lúc này mấy vị trước mặt bọn họ là ai? Đó chính là con dòng cháu giống của đám quyền thế trong vương quốc.
La Áo Tư, công tử của tài chính đại thần.
Áo Gia Duy, công tử của nông nghiệp đại thần.
Gia Đạt, công tử của lễ nghi đại thần.
…
Những vị này đều là tiểu bá vương của vương thành, nói không dễ nghe một chút, vương thành chính là hoa viên nhà bọn họ, ở vương thành, bọn họ muốn ngang dọc thế nào cũng được.
Để vuốt mông ngựa bọn họ, còn có gì không dám hung hăng chứ?
Thấy đám quý tộc đều nổi bão, nguyên bản những quý tộc đứng gần hai người Kiệt Sâm và Vi Ân đều tản ra một chút, tránh xa Kiệt Sâm ra, rất sợ chính mình bị dính dáng vào.
Thế nhưng bọn họ lại không thấy một điều, đám con dòng cháu giống La Áo Tư sau khi nhìn thấy hai người, nguyên bản sắc mặt giận hờn chợt biến đổi, mồ hôi lạnh trực tiếp tuôn ra.
- Hai tên dân đen các ngươi còn không mau tới đây nhận lỗi.
Thấy Kiệt Sâm và Vi Ân không để ý tới mình chút nào, một người quý tộc vội vã giận dữ mắng.
- Vô liêm sỉ… còn không câm miệng cho ta…
Không đợi người nọ biểu hiện hành vi càn rỡ, La Áo Tư vừa rồi còn vui vẻ nói chuyện lại quay sang tức giận với chính mình/
- Mau lên, tất cả mọi người tránh đường, đừng cản đường người ta tham gia đấu giá hội.
Đám người La Áo Tư và Áo Gia Duy dẫn đầu ra khỏi cửa thông đạo khách quý.
- Hả? Đây…đây…đây là tình huống gì?
Những quý tộc kia thoáng cái như rơi vào giấc mộng, thế nhưng bọn họ vốn ở trong quan trường từ lâu, trong nháy mắt liền hiểu ra cái gì, vội vàng tránh đường một chút, tất cả để lộ ra một cái thông đạo.
- La Áo Tư, lại là ngươi?
Kiệt Sâm cau mày nhìn mấy người ở trước cửa, thản nhiên nói:
- Chó ngoan không chặn đường, mau giải tán!
Lời vừa dứt, hắn và Vi Ân cũng không thèm quan tâm tới mọi ngưởi ở đây, trực tiếp đi vào trong đường của khách quý.
Những tiểu quý tộc địa phương này, Kiệt Sâm thật sự không có thời gian nói lời vô ích với bọn họ.
Đám người La Áo Tư đứng ở cửa trắng bệch khuôn mặt, không dám có chút oán hận nào.
Nếu như nói bởi vì chuyện tình yến hội của thành chủ Tháp Lâm thành làm bọn La Áo Tư giận Kiệt Sâm trong lòng thì đến chuyện trên đường bị Lỗ Đạo Phu đại sư giáo huấn, đắc tội vương tử điện hạ ở Bích Ba hiên khiến cho bọn La Áo Tư giận Kiệt Sâm đến đỉnh điểm.
Nhưng đoạn thời gian trước biết chuyện Ba Tư Tháp Đức bị đánh chết, lại bị phụ thân Bái La Mỗ hung hăng răn dạy, La Áo Tư đối với Kiệt Sâm đã giống như một cài cời lỏ đò rực bị tạt nước lạnh, mọi kiêu căng thoáng cái đều hạ xuống. Không còn chút hận ý nào, những thứ còn lại chỉ là nỗi sợ hãi thật sâu.
Ngay cả Ba Tư Tháp Đức công tước cũng dám hạ thủ, đối phó với một tên nho nhỏ như hắn, nói không chừng người ta không thèm để trong lòng, căn bản không cùng một cấp bậc a.
Còn mấy thiếu gia của vương công quý tộc khác cũng sớm được các bậc cha chú của mình cảnh cáo.
Bởi vì Kiệt Sâm, Thác Đức gia tộc đánh chết tộc trưởng Lạp Đế Căn gia tộc, phó thống lĩnh Ba Tư Tháp Đức, mà Lai Sâm Đặc bệ hạ cư nhiên không có nhiều nghiêm phạt. Tuy rằng vương quốc cũng không công khai thông cáo thế nhưng chuyện này đã sớm truyền lưu rộng rãi trong giới quý tộc vương thành.
- La Áo Tư thiếu gia, người nọ là?
Chờ thân ảnh của đám Kiệt Sâm biến mất, một quý tộc lúc trước mắng giận không nhịn được thấp thỏm hỏi.
Những quý tộc này cũng không phải kẻ ngu ngốc, bộn họ có thể nhìn ra từ biểu hiện của La Áo Tư, chỉ biết hai tên nhà quê vừa nãy cực kỳ có thân phận.
Ngay cả đám La Áo Tư bị bọn họ mắng cũng không dám phản bác, đây không phải là vương tử nào đó của vương quốc chứ?
Những quý tộc này âm thầm tính toán trong lòng, không dám đắc tội với người cuối cùng chỉ vì vuốt mông ngựa lại chọc phải một cái tên kinh khủng như thế, trong lòng đám quý tộc hiện giờ đều vô cùng phiền muộn không gì sánh bằng.
- Hừ!
La Áo Tư hừ lạnh một tiếng, không thèm quan tâm tới đối phương, cùng với đám người đi vào trong thông đạo.
Chỉ còn lại một đám quý tộc giương mắt nhìn nhau ngoài cửa.
- Vị này chính là Kiệt Sâm đại sư phải không?
Ngay trong lúc hai người Kiệt Sâm và Vi Ân vừa đi vào trong, một trung niên ăn mặc hoa lệ đột nhiên đi lên, vẻ mặt vô cùng cung kính.
- Ngươi là?
Kiệt Sâm gật đầu, lại phát hiện chính mình căn bản không nhận ra người nọ, dường như đã nhìn thấy qua một lần ở trong phòng làm việc của Yên Cơ.
- Là Yên Cơ tiểu thư bảo tiểu nhân ở chỗ này chờ Kiệt Sâm đại sư, Kiệt Sâm đại sư, ghế của người được an bài trong phòng khách quý, mời đại sư đi cùng tiểu nhân.
Kiệt Sâm cười gật đầu, không nghĩ tới Yên Cơ làm việc tỉ mỉ chu toàn như vậy, sợ chính mình không nhận ra nên phái người qua đây, bởi vậy có thể tháy được Yên Cơ vô cùng coi trọng hắn.
/1885
|