Hơn nữa Kiệt Sâm cũng thấy được lúc trước hộ vệ của Nam Nội Đặc xuất thủ tuyệt đối không chút nương tay, mỗi một kích đánh lên người trung niên này đều là thật. Nhưng điều khiến Kiệt Sâm kỳ quái chính là hiện giờ trên người trung niên kia không có vết thương nào.
- Đây là chuyện gì? Lẽ nào trung niên này thật sự là Đế Linh sư? Không giống a!
Kiệt Sâm không khỏi nhíu mày lại, cảm giác có chút không thể tưởng tượng được, theo trực giác của hắn cảm giác người trung niên này không hề đơn giản.
Nghĩ tới đây, Kiệt Sâm không khỏi xoay người tiến lên kéo y phục của trung niên kia nói rằng:
- Đế Linh sư tôn kính, thực khéo ta, chúng ta lại gặp mặt.
Cảm giác có người kéo y phục của chính mình, lại nghe được câu nói tán dương không biết bao lâu mới nghe thấy, trung niên kia không khỏi vui vẻ ngẩng đầu, muốn nhìn xem ai sáng suốt và tinh mắt như vậy. Lại phát hiện ra trước mặt chính mình chỉ là một thiếu niên không lớn.
- Ngươi là ai? Chúng ta gặp mặt lúc nào?
Người trung niên có chút nghi hoặc và thất vọng nói.
- Ha ha, ngay vừa rồi, Bích Ba hiên.
Kiệt Sâm nói.
- A, khó trách ta có cảm giác có người ở lầu hai Bích Ba hiên nhìn ta, hẳn là chính ngươi phải không?
Người trung niên đạm nhiên nói:
- Người tìm ta có chuyện gì?
- Vì sao ngươi biết ta đứng ở lầu hai nhìn ngươi?
Đến phiên Kiệt Sâm giật mình.
- Hừ, làm một người Đế Linh sư, nếu như chút cảm giác ấy mà cũng không có thì thật quá thất bại.
Người trung niên khinh thường một tiếng.
- Ách, ngươi thực sự là một Đế Linh sư sao?
Kiệt Sâm hiếu kỳ hỏi.
- Đó là tự nhiên, ngươi lại dám hoài nghi thực lực của ta, hừ, thì ra ngươi và bọn họ như nhau, đều là một đám có mắt như mù.
Người trung niên không nhịn được tức giận nói.
- Vậy vì sao ngươi lại bị hai tên Linh sĩ kia xách ra ngoài? Còn bị một đám hộ vệ đánh cho không có sức phản kháng?
Kiệt Sâm bĩu môi.
- Đây…
Người trung niên nhất thời đỏ bừng khuôn mặt:
- Ta chỉ là không muốn chấp nhặt với bọn họ mà thôi, nếu như trước đây, đám gia hỏa đó không chịu nổi một kích của ta.
- Trước đây?
Kiệt Sâm rất mẫn cảm bắt được hai chữ này.
- Hừ, tiểu tử, ngươi biết cái gì, ta đã từng là một gã Đế Linh sư, ở Khai La đế quốc cũng là nhân vật tiếng tăng lừng lẫy, nếu như người đi Khai La đế quốc hỏi tên Vi Ân của ta, ta bảo chứng cho ngươi rằng một truyền kỳ lịch sử như ta là có thật. Năm đó không biết có bao nhiêu thiếu nữ thầm mến mộ ta….
- Dừng…
Kiệt Sâm cắt đứt lời nói của trung niên kia:
- Vậy hiện giờ vì sao ngươi lại lưu lạc đến mức này?
- Ngươi thực sự tin tưởng ta là một gã dsl?
Vi Ân người lại hiếu kỳ nhìn Kiệt Sâm.
- Tin tưởng.
Kiệt Sâm gật đầu.
- Hừ, vì sao ngươi biết được ta là một gã Đế Linh sư vĩ đại?
- Trừ phi nắm tay của đám hộ vệ cấp bậc Thiên Linh sư kia đánh lên người ngươi lúc nãy là giả, nếu không tuyệt đối hiện giờ ngươi chỉ còn nửa cái mạng, sẽ không vui vẻ như hiện giờ.
Kiệt Sâm cố nén xung động trong lòng, mặc kệ vua này đến tột cùng có phải là Đế Linh sư hay không, ít nhất da mặt của hắn dày tuyệt đối là cấp bậc Đế Linh sư.
- Ai…
Vi Ân giật mình, đột nhiên thở dài một hơi:
- Trước đây ta quả thật là một Đế Linh sư, ở trong Khai La đế quốc cũng là một nhân vật tiếng tăm lừng lẫy, đáng tiếc mười năm trước khi đấu với một gã Đế Linh sư Ám chúc thuộc tính, tuy rằng ta thành công giết chết hắn nhưng trước khi chết hắn phóng xuất ra Hắc Ám trớ chút. Kể từ lúc đó linh thức của ta bị phong ấn, tự nhiên không còn cách nào điều động linh lực trong cơ thể, trở thành một phế vật không sử dụng được linh lực, chẳng qua cơ thể ta cũng không vì vậy mà hao tổn, tự nhiên cũng sẽ không bị thương bởi đám thủ hạ kia.
Nói đến đây, trên mặt Vi Ân tràn ngập một loại cảm giác cô đơn vô cùng, hắn đã từng uy phong lầm lẫm cỡ nào, ở trên thế giới thực lực vi tôn này, hắn mất đi lực lượng Đế Linh sư thoáng cái giống như từ thiên đường ngã xuống địa ngục. Những năm gần đây cũng khôn còn mặt mũi đi lại trên Khai La đế quốc nữa, nếu như không phải hắn có thân thể của Đế Linh sư, sợ rằng thi thể sớm đã nằm ở trong cống ngầm nào rồi.
- Nếu như không ngại, ngươi có thể cho ta cảm nhận một chút?
Kiệt Sâm nói, cũng không chờ Vi Ân đồng ý, trực tiếp đặt tay phải lên trán Vi Ân, một đạo linh thức tiến nhập vào trong đầu Vi Ân.
Theo linh thức của Kiệt Sâm thâm nhập vào, rốt cục Kiệt Sâm đã tìm được thứ mình muốn kiếm, ngay bên trong chỗ sâu tinh thanafhair của đầu Kiệt Sâm, một cỗ khí thế màu đen bao phủ toàn bộ tinh thần hải, trong tinh thần hải của Vi Ân, một đám hắc vụ khí bao bọc quanh dịch thể hình nước mưa ngũ thải.
Thấy dịch thể kia xong, Kiệt Sâm không khỏi gật đầu, tinh thần lực hóa thành dịch thể, vậy Vi Ân này là Đế Linh sư hàng thật giá thật. Hơn nữa độ dày dịch thể rất cao, cho dù trong đám Đế Linh sư, tinh thần lực của Vi Ân cũng tuyệt đối đứng đầu.
Thu hồi linh thức trong đầu Vi Ân lại, Kiệt Sâm nhìn không khỏi suy tư, có thể che được dịch thể này, vậy năng lượng của Hắc Ám trớ chú tuyệt đối kinh khủng. Thế nhưng phải làm sao để tiêu trừ năng lượng hắc ám trớ chú này đây?
- Ngươi vừa làm gì vậy?
Vi Ân có chút khó chịu nói.
- Không có gì, chỉ là xem ngươi có nói thật không mà thôi, thuận tiện xem có biện pháp nào khôi phục thực lực của ngươi được không.
- Muốn khôi phục thực lực của ta, ha ha, ngươi đùa cái gì vậy?
Vi Ân không nhịn được nở nụ cười:
- Ngươi đừng cho rằng ngươi là một Thánh Linh sư quang hệ cửu giaim nếu nói vậy còn có chút hy vọng.
- Nói đùa sao? Không, ta chưa bao giờ nói đùa.
Kiệt Sâm có chút nghiêm túc lắc đầu:
- Bên trong người ngươi không phải Hắc Ám trớ chú bình thường, Thánh Linh sư cửu giai quang hệ chưa chắc có năng lực tiêu trừ. Đây là một loại trớ chú cừu hận do cao cấp Đế Linh sư phóng ra trước khi chết. Tập trung toàn bộ oán niệm của một cao cấp Đế Linh sư trước khi chết, hơn nữa.. lại còn duy trì hơn chục năm, muốn tiêu trừ cực kỳ khó.
- Ngươi… vì sao ngươi biết trớ chú trên người ta là cừu hận trớ chú? Dường như ta chưa từng nói qua?
Vi Ân vẻ mặt khiếp sợ, lập tức ôm lấy cánh tay Kiệt Sâm:
- Ngươi… ngươi thực sự có biện pháp khôi phục thực lực của ta?
- Biết tên của trớ chú này có gì là khó khăn, hơn nữa ít nhất ta biết biện pháp có thể tiêu trừ trớ chú của ngươi, chỉ có điều lấy thực lực hiện giờ của ta còn cần phải nghiền ngẫm suy nghĩ để có biện pháp vẹn toàn.
Kiệt Sâm trầm tư nói.
- Ngươi đừng lừa gạt ta.
Vi Ân lộ ra thần sắc kích động trên mặt:
- Chỉ cần ngươi có thể loại trừ cừu hận trớ chú trong cơ thể ta, ngươi muốn làm gì ta cũng được.
Không ai so với Vi Ân từng là Đế Linh sư muốn khôi phục sức khỏe hơn, mấy năm kinh lịch vừa rồi khiến hắn nghĩ lại mà kinh.
- Đây là chuyện gì? Lẽ nào trung niên này thật sự là Đế Linh sư? Không giống a!
Kiệt Sâm không khỏi nhíu mày lại, cảm giác có chút không thể tưởng tượng được, theo trực giác của hắn cảm giác người trung niên này không hề đơn giản.
Nghĩ tới đây, Kiệt Sâm không khỏi xoay người tiến lên kéo y phục của trung niên kia nói rằng:
- Đế Linh sư tôn kính, thực khéo ta, chúng ta lại gặp mặt.
Cảm giác có người kéo y phục của chính mình, lại nghe được câu nói tán dương không biết bao lâu mới nghe thấy, trung niên kia không khỏi vui vẻ ngẩng đầu, muốn nhìn xem ai sáng suốt và tinh mắt như vậy. Lại phát hiện ra trước mặt chính mình chỉ là một thiếu niên không lớn.
- Ngươi là ai? Chúng ta gặp mặt lúc nào?
Người trung niên có chút nghi hoặc và thất vọng nói.
- Ha ha, ngay vừa rồi, Bích Ba hiên.
Kiệt Sâm nói.
- A, khó trách ta có cảm giác có người ở lầu hai Bích Ba hiên nhìn ta, hẳn là chính ngươi phải không?
Người trung niên đạm nhiên nói:
- Người tìm ta có chuyện gì?
- Vì sao ngươi biết ta đứng ở lầu hai nhìn ngươi?
Đến phiên Kiệt Sâm giật mình.
- Hừ, làm một người Đế Linh sư, nếu như chút cảm giác ấy mà cũng không có thì thật quá thất bại.
Người trung niên khinh thường một tiếng.
- Ách, ngươi thực sự là một Đế Linh sư sao?
Kiệt Sâm hiếu kỳ hỏi.
- Đó là tự nhiên, ngươi lại dám hoài nghi thực lực của ta, hừ, thì ra ngươi và bọn họ như nhau, đều là một đám có mắt như mù.
Người trung niên không nhịn được tức giận nói.
- Vậy vì sao ngươi lại bị hai tên Linh sĩ kia xách ra ngoài? Còn bị một đám hộ vệ đánh cho không có sức phản kháng?
Kiệt Sâm bĩu môi.
- Đây…
Người trung niên nhất thời đỏ bừng khuôn mặt:
- Ta chỉ là không muốn chấp nhặt với bọn họ mà thôi, nếu như trước đây, đám gia hỏa đó không chịu nổi một kích của ta.
- Trước đây?
Kiệt Sâm rất mẫn cảm bắt được hai chữ này.
- Hừ, tiểu tử, ngươi biết cái gì, ta đã từng là một gã Đế Linh sư, ở Khai La đế quốc cũng là nhân vật tiếng tăng lừng lẫy, nếu như người đi Khai La đế quốc hỏi tên Vi Ân của ta, ta bảo chứng cho ngươi rằng một truyền kỳ lịch sử như ta là có thật. Năm đó không biết có bao nhiêu thiếu nữ thầm mến mộ ta….
- Dừng…
Kiệt Sâm cắt đứt lời nói của trung niên kia:
- Vậy hiện giờ vì sao ngươi lại lưu lạc đến mức này?
- Ngươi thực sự tin tưởng ta là một gã dsl?
Vi Ân người lại hiếu kỳ nhìn Kiệt Sâm.
- Tin tưởng.
Kiệt Sâm gật đầu.
- Hừ, vì sao ngươi biết được ta là một gã Đế Linh sư vĩ đại?
- Trừ phi nắm tay của đám hộ vệ cấp bậc Thiên Linh sư kia đánh lên người ngươi lúc nãy là giả, nếu không tuyệt đối hiện giờ ngươi chỉ còn nửa cái mạng, sẽ không vui vẻ như hiện giờ.
Kiệt Sâm cố nén xung động trong lòng, mặc kệ vua này đến tột cùng có phải là Đế Linh sư hay không, ít nhất da mặt của hắn dày tuyệt đối là cấp bậc Đế Linh sư.
- Ai…
Vi Ân giật mình, đột nhiên thở dài một hơi:
- Trước đây ta quả thật là một Đế Linh sư, ở trong Khai La đế quốc cũng là một nhân vật tiếng tăm lừng lẫy, đáng tiếc mười năm trước khi đấu với một gã Đế Linh sư Ám chúc thuộc tính, tuy rằng ta thành công giết chết hắn nhưng trước khi chết hắn phóng xuất ra Hắc Ám trớ chút. Kể từ lúc đó linh thức của ta bị phong ấn, tự nhiên không còn cách nào điều động linh lực trong cơ thể, trở thành một phế vật không sử dụng được linh lực, chẳng qua cơ thể ta cũng không vì vậy mà hao tổn, tự nhiên cũng sẽ không bị thương bởi đám thủ hạ kia.
Nói đến đây, trên mặt Vi Ân tràn ngập một loại cảm giác cô đơn vô cùng, hắn đã từng uy phong lầm lẫm cỡ nào, ở trên thế giới thực lực vi tôn này, hắn mất đi lực lượng Đế Linh sư thoáng cái giống như từ thiên đường ngã xuống địa ngục. Những năm gần đây cũng khôn còn mặt mũi đi lại trên Khai La đế quốc nữa, nếu như không phải hắn có thân thể của Đế Linh sư, sợ rằng thi thể sớm đã nằm ở trong cống ngầm nào rồi.
- Nếu như không ngại, ngươi có thể cho ta cảm nhận một chút?
Kiệt Sâm nói, cũng không chờ Vi Ân đồng ý, trực tiếp đặt tay phải lên trán Vi Ân, một đạo linh thức tiến nhập vào trong đầu Vi Ân.
Theo linh thức của Kiệt Sâm thâm nhập vào, rốt cục Kiệt Sâm đã tìm được thứ mình muốn kiếm, ngay bên trong chỗ sâu tinh thanafhair của đầu Kiệt Sâm, một cỗ khí thế màu đen bao phủ toàn bộ tinh thần hải, trong tinh thần hải của Vi Ân, một đám hắc vụ khí bao bọc quanh dịch thể hình nước mưa ngũ thải.
Thấy dịch thể kia xong, Kiệt Sâm không khỏi gật đầu, tinh thần lực hóa thành dịch thể, vậy Vi Ân này là Đế Linh sư hàng thật giá thật. Hơn nữa độ dày dịch thể rất cao, cho dù trong đám Đế Linh sư, tinh thần lực của Vi Ân cũng tuyệt đối đứng đầu.
Thu hồi linh thức trong đầu Vi Ân lại, Kiệt Sâm nhìn không khỏi suy tư, có thể che được dịch thể này, vậy năng lượng của Hắc Ám trớ chú tuyệt đối kinh khủng. Thế nhưng phải làm sao để tiêu trừ năng lượng hắc ám trớ chú này đây?
- Ngươi vừa làm gì vậy?
Vi Ân có chút khó chịu nói.
- Không có gì, chỉ là xem ngươi có nói thật không mà thôi, thuận tiện xem có biện pháp nào khôi phục thực lực của ngươi được không.
- Muốn khôi phục thực lực của ta, ha ha, ngươi đùa cái gì vậy?
Vi Ân không nhịn được nở nụ cười:
- Ngươi đừng cho rằng ngươi là một Thánh Linh sư quang hệ cửu giaim nếu nói vậy còn có chút hy vọng.
- Nói đùa sao? Không, ta chưa bao giờ nói đùa.
Kiệt Sâm có chút nghiêm túc lắc đầu:
- Bên trong người ngươi không phải Hắc Ám trớ chú bình thường, Thánh Linh sư cửu giai quang hệ chưa chắc có năng lực tiêu trừ. Đây là một loại trớ chú cừu hận do cao cấp Đế Linh sư phóng ra trước khi chết. Tập trung toàn bộ oán niệm của một cao cấp Đế Linh sư trước khi chết, hơn nữa.. lại còn duy trì hơn chục năm, muốn tiêu trừ cực kỳ khó.
- Ngươi… vì sao ngươi biết trớ chú trên người ta là cừu hận trớ chú? Dường như ta chưa từng nói qua?
Vi Ân vẻ mặt khiếp sợ, lập tức ôm lấy cánh tay Kiệt Sâm:
- Ngươi… ngươi thực sự có biện pháp khôi phục thực lực của ta?
- Biết tên của trớ chú này có gì là khó khăn, hơn nữa ít nhất ta biết biện pháp có thể tiêu trừ trớ chú của ngươi, chỉ có điều lấy thực lực hiện giờ của ta còn cần phải nghiền ngẫm suy nghĩ để có biện pháp vẹn toàn.
Kiệt Sâm trầm tư nói.
- Ngươi đừng lừa gạt ta.
Vi Ân lộ ra thần sắc kích động trên mặt:
- Chỉ cần ngươi có thể loại trừ cừu hận trớ chú trong cơ thể ta, ngươi muốn làm gì ta cũng được.
Không ai so với Vi Ân từng là Đế Linh sư muốn khôi phục sức khỏe hơn, mấy năm kinh lịch vừa rồi khiến hắn nghĩ lại mà kinh.
/1885
|