Nói đến hận thù giữa La Áo Tư và Kiệt Sâm thì chồng chất vô cùng, hai lần gặp phải Kiệt Sâm đều bị Kiệt Sâm hung hăng nắn gân, đặc biệt buổi sáng ngày hôm nay khiến cho chính mình đắc tội đại sư Lỗ Đạo Phu.
Trên miệng La Áo Tư một đống máu, khuôn mặt sưng đỏ trở về nhà, bị phụ thân Bái La Mỗ biết được nguyên do liền hung hăng đánh thêm một trận, Bái La Mỗ tức giận thiếu chút nữa không thèm nhận La Áo Tư làm người thân.
Mắng đại sư Lỗ Đạo Phu đại sư, cho dù quốc vương Lai Sâm Đặc cũng không có cái gan này a, tiểu tử ngươi thật là giỏi, trực tiếp mắng thẳng vào mũi người ta, thật là có tiền đồ a!
Dưới cơn giận dữ, Bái La Mỗ trực tiếp cấm đoán La Áo Tư, nếu không phải buổi chiều Tứ vương tử tới tìm, Bái La Mỗ bắt đắc dĩ phải thả La Áo Tư ra thì sợ rằng hiện giờ La Áo Tư còn đang bị cấm túc ở nhà.
Nghĩ tới đây, La Áo Tư liền hận tới ngứa răng, nếu nói Kiệt Sâm quen biết đại sư Lỗ Đạo Phu thì La Áo Tư nhất quyết không tin, chỉ có thể nói rằng buổi sáng hôm nay chính mình không may. Đại sư Lỗ Đạo Phu nói không chừng chỉ muốn khuyên can mình một chút mà chính mình lại trực tiếp mắng, tất cả đều do Kiệt Sâm, La Áo Tư âm thầm đổ hết mọi lỗi lầm lên đầu Kiệt Sâm.
Chỉ là hiện giờ La Áo Tư đã ăn hai quả đắng, tính tình nhu thuận hơn rất nhiều. Hiện giờ Kiệt Sâm và Cách Lôi Sâm cùng một chỗ ăn ở Bích Ba Hiên, nói không chừng còn có bối cảnh, chờ khi chính mình điều tra hoàn toàn thân phận của đối phương xong, chỉ cần hắn còn ở vương thành thì chính mình sẽ có biện pháp thu thập hắn.
Nghĩ tới đây, La Áo Tư lộ ra dáng vẻ tươi cười ngoan lệ với Kiệt Sâm, đi theo Tứ vương tử điện hạ tiến tới.
- Mau, thu thập một chút phòng chữ Thiên của lầu hai một chút, Tứ vương tử điện hạ cần.
Thân là thiếu gia Bích Ba Hiên Gia Lôi Tư trực tiếp phân phó cho một người phục vụ ở gần.
- Đây… thiếu gia, phòng chữ Thiên trên lầu đã có người dùng.
- Có người dùng? Con mẹ nó làm ăn cái gì vậy? Ai cho ngươi để người khác dùng? Mau đuổi người ra cho ta, không thấy Tứ vương tử điện hạ đang chờ ăn sao, thật là phế vật!
Gia Lôi Tư hận không thể tát vào mặt cái tên tiểu nhị vừa trả lời mình một cái, người này thực sự có mắt như mù.
- Nhưng mà thiếu gia, người nọ là do tổng quản Áo Đức tự mình an bài.
Tên tiểu nhị kia phiền muộn muốn phát khóc, con mẹ nó chứ, ta chỉ là một tiểu nhị quèn thôi a, vì sao lại tìm ta chứ.
- Chuyện gì xảy ra vậy?
Nghe đối thoại bên đó, Tứ vương tử dừng bước, nhíu mày hỏi.
- Không có việc gì, Tứ vương tử điện hạ, không có việc gì, hiện giờ phòng chữ Thiên đã có người, ta lập tức đuổi ra ngay, ngươi cứ nghỉ ngơi trước, sẽ nhanh thôi.
Gia Lôi Tư cười làm lành, khuôn mặt lập tức tỏ vẻ âm trầm quay sang nhân viên nói:
- Tổng quản Áo Đức an bài? Thiên vương lão tử an bài cũng không được, mau đi nhanh lên, mau nhanh lên…
- Đây…
Gã tiểu nhị cười khổ, không phải hắn không muốn đi làm, mệnh lệnh của thiếu gia phát ra, chính mình hẳn phải đi chấp hành. Thế nhưng lúc trước tổng quản Áo Đức trước khi đi đã cực kỳ nghiêm khắc nói với hắn rằng khách ở phòng chữ Thiên trên lầu hai cực kỳ quý. Bảo chính mình phải chiếu cố, người ta có yêu cầu gì đều phải thỏa mãn, còn hắn đi tìm lão bản.
- Ngươi còn ở đấy làm gì, không mau đi.
Thấy nhân viên kia vẫn bất động, Gia Lôi Tư trừng mắt nói.
Trong lúc tiểu nhị đang không biết nên làm thế nào, đột nhiên thấy được Kiệt Sâm ở trên cửa lầu, ánh mắt chợt sáng bừng lên nói với Gia Lôi Tư:
- Thiếu gia hiện giờ trong phòng chữ Thiên có hắn.
Được rồi, để cho hai bên bọn họ tự giải quyết đi thôi, tuy rằng sẽ đắc tội với người nhưng đây là biện pháp bất đắc dĩ.
- A, là hắn?
Gia Lôi Tư hung hăng trừng mắt nhìn nhân viên, đi tới trước mặt Kiệt Sâm, cẩn thận đánh giá:
- Vị huynh đài này, ngươi cũng thấy đấy, Tứ vương tử điện hạ cần dùng cơm, các ngươi mau đi thôi.
Đối với khách quý có thể ở phòng chữ Thiên, Gia Lôi Tư cũng không dám quá kiêu ngạo.
Kiệt Sâm nhìn Gia Lôi Tư, trực tiếp xoay người lên lầu.
- Chuyện đã xong.
Gia Lôi Tư cười cười đi tới trước mặt Tứ vương tử, cảm giác chính mình rất có mặt mũi, thoáng cái chuyện tình đã được giải quyết.
Không chờ hắn tranh công, chợt nghe thanh âm của Kiệt Sâm nhàn nhạt truyền xuống:
- Muốn dùng bữa? Cũng được, chờ chúng ta kết thúc đã!
- Phụt!
Khuôn mặt Gia Lôi Tư thoáng cái trở nên tái nhợt.
- Tiểu tử ngươi có ý gì?
Gia Lôi Tư lửa giận đầy mình chạy lên hỏi.
Tứ vương tử ở bên cạnh nghe thấy câu nói của Kiệt Sâm xong cũng hơi nhíu mày, nhẹ giọng nói:
- Tiểu tử này có địa vị gì?
La Áo Tư nghe thấy, tâm trạng nhất thời hưng phấn, tiến đến bên tai nhẹ gióng nói:
- Tứ vương tử điện hạ, ta nhận thức tên Kiệt Sâm này, hắn cực kỳ kiêu ngạo, nghe nói quan hệ với Cách Lôi Sâm không tồi, dường như là người của Thác Đức gia tộc.
Trong lòng La Áo Tư nở hoa, hắn thầm nghĩ Kiệt Sâm a Kiệt Sâm, ngay cả Tứ vương tử ngươi cũng dám đắc tội, ngươi cũng quá kiêu ngạo rồi, vốn đang còn suy nghĩ cách thu thập ngươi, xem ra ông trời cũng muốn giúp ta.
- Tiểu tử Cách Lôi Sâm kia?
Nam Nội Đặc lộ một tia không hờn giận:
- Tuy rằng Thác Đức gia tộc là một trong tam đại gia tộc thế nhưng xưa không bằng nay, Thác Đức gia tộc ngay cả tự thân cũng khó bảo toàn, đệ tử còn dám kiêu ngạo như vậy, thực sự muốn chết.
- Phải, phải!
La Áo Tư vuốt mông ngựa nói.
Trong lúc Nam Nội Đặc và La Áo Tư không vui, Kiệt Sâm đã đẩy cửa phòng đi vào.
- Kiệt Sâm đại sư a, vì sao ngươi đi ra lâu như vậy, chúng ta vẫn đang chờ ngươi trả lời đây!
Vừa nhìn thấy Kiệt Sâm tiến đến, đám Lỗ Đạo Phu nhất thời kêu lên.
- Ha ha, vừa ra ngoài xem hí kịch thôi!
Kiệt Sâm cười nói.
- Xem hí kịch?
Mọi người không khỏi toát ra một tia nghi hoặc trong lòng.
Nhưng chính vào lúc này, cửa phòng bị một người đá tung ra, chỉ thấy Gia Lôi Tư giận dữ đứng ngoài cửa, phía sau hắn là ba gã hộ vệ Bích Ba hiên.
Thấy tình huống bên trong phòng Gia Lôi Tư không khỏi sửng sốt, nguyên bản trong tưởng tượng của Gia Lôi Tư, bên trong phòng hẳn phải có rất nhiều thiếu niên tụ hội mới đúng. Nhưng trên thực tế, xuất hiện trước mặt Gia Lôi Tư là một đám lão đầu tóc hoa râm.
- Một đám lão đầu ở chỗ này ăn? Đây.. đây là chuyện gì vậy? Từ lúc nào Bích Ba hiên đã trở thành câu lạc bộ người cao tuổi?
Gia Lôi Tư không khỏi nghi hoặc.
- Chuyện gì đã xảy ra? Ngươi là ai?
Đám người Lỗ Đạo Phu không khỏi sửng sốt, trên mặt lộ một tia giận dữ.
- Ta là ai các ngươi không cần biết, ta chỉ nói cho các ngươi hay, gian phòng chữ Thiên này hiện giờ có người cần, các ngươi mau rời đi lập tức cho ta.
Ánh mắt Gia Lôi Tư đảo qua đám người rồi lạnh lùng nói.
Rất hiển nhiên, Gia Lôi Tư khả ái của chúng ta cũng không nhận ra Linh Dược sư Lỗ Đạo Phu đại phu tiếng tăm lừng lẫy của vương quốc.
Trên miệng La Áo Tư một đống máu, khuôn mặt sưng đỏ trở về nhà, bị phụ thân Bái La Mỗ biết được nguyên do liền hung hăng đánh thêm một trận, Bái La Mỗ tức giận thiếu chút nữa không thèm nhận La Áo Tư làm người thân.
Mắng đại sư Lỗ Đạo Phu đại sư, cho dù quốc vương Lai Sâm Đặc cũng không có cái gan này a, tiểu tử ngươi thật là giỏi, trực tiếp mắng thẳng vào mũi người ta, thật là có tiền đồ a!
Dưới cơn giận dữ, Bái La Mỗ trực tiếp cấm đoán La Áo Tư, nếu không phải buổi chiều Tứ vương tử tới tìm, Bái La Mỗ bắt đắc dĩ phải thả La Áo Tư ra thì sợ rằng hiện giờ La Áo Tư còn đang bị cấm túc ở nhà.
Nghĩ tới đây, La Áo Tư liền hận tới ngứa răng, nếu nói Kiệt Sâm quen biết đại sư Lỗ Đạo Phu thì La Áo Tư nhất quyết không tin, chỉ có thể nói rằng buổi sáng hôm nay chính mình không may. Đại sư Lỗ Đạo Phu nói không chừng chỉ muốn khuyên can mình một chút mà chính mình lại trực tiếp mắng, tất cả đều do Kiệt Sâm, La Áo Tư âm thầm đổ hết mọi lỗi lầm lên đầu Kiệt Sâm.
Chỉ là hiện giờ La Áo Tư đã ăn hai quả đắng, tính tình nhu thuận hơn rất nhiều. Hiện giờ Kiệt Sâm và Cách Lôi Sâm cùng một chỗ ăn ở Bích Ba Hiên, nói không chừng còn có bối cảnh, chờ khi chính mình điều tra hoàn toàn thân phận của đối phương xong, chỉ cần hắn còn ở vương thành thì chính mình sẽ có biện pháp thu thập hắn.
Nghĩ tới đây, La Áo Tư lộ ra dáng vẻ tươi cười ngoan lệ với Kiệt Sâm, đi theo Tứ vương tử điện hạ tiến tới.
- Mau, thu thập một chút phòng chữ Thiên của lầu hai một chút, Tứ vương tử điện hạ cần.
Thân là thiếu gia Bích Ba Hiên Gia Lôi Tư trực tiếp phân phó cho một người phục vụ ở gần.
- Đây… thiếu gia, phòng chữ Thiên trên lầu đã có người dùng.
- Có người dùng? Con mẹ nó làm ăn cái gì vậy? Ai cho ngươi để người khác dùng? Mau đuổi người ra cho ta, không thấy Tứ vương tử điện hạ đang chờ ăn sao, thật là phế vật!
Gia Lôi Tư hận không thể tát vào mặt cái tên tiểu nhị vừa trả lời mình một cái, người này thực sự có mắt như mù.
- Nhưng mà thiếu gia, người nọ là do tổng quản Áo Đức tự mình an bài.
Tên tiểu nhị kia phiền muộn muốn phát khóc, con mẹ nó chứ, ta chỉ là một tiểu nhị quèn thôi a, vì sao lại tìm ta chứ.
- Chuyện gì xảy ra vậy?
Nghe đối thoại bên đó, Tứ vương tử dừng bước, nhíu mày hỏi.
- Không có việc gì, Tứ vương tử điện hạ, không có việc gì, hiện giờ phòng chữ Thiên đã có người, ta lập tức đuổi ra ngay, ngươi cứ nghỉ ngơi trước, sẽ nhanh thôi.
Gia Lôi Tư cười làm lành, khuôn mặt lập tức tỏ vẻ âm trầm quay sang nhân viên nói:
- Tổng quản Áo Đức an bài? Thiên vương lão tử an bài cũng không được, mau đi nhanh lên, mau nhanh lên…
- Đây…
Gã tiểu nhị cười khổ, không phải hắn không muốn đi làm, mệnh lệnh của thiếu gia phát ra, chính mình hẳn phải đi chấp hành. Thế nhưng lúc trước tổng quản Áo Đức trước khi đi đã cực kỳ nghiêm khắc nói với hắn rằng khách ở phòng chữ Thiên trên lầu hai cực kỳ quý. Bảo chính mình phải chiếu cố, người ta có yêu cầu gì đều phải thỏa mãn, còn hắn đi tìm lão bản.
- Ngươi còn ở đấy làm gì, không mau đi.
Thấy nhân viên kia vẫn bất động, Gia Lôi Tư trừng mắt nói.
Trong lúc tiểu nhị đang không biết nên làm thế nào, đột nhiên thấy được Kiệt Sâm ở trên cửa lầu, ánh mắt chợt sáng bừng lên nói với Gia Lôi Tư:
- Thiếu gia hiện giờ trong phòng chữ Thiên có hắn.
Được rồi, để cho hai bên bọn họ tự giải quyết đi thôi, tuy rằng sẽ đắc tội với người nhưng đây là biện pháp bất đắc dĩ.
- A, là hắn?
Gia Lôi Tư hung hăng trừng mắt nhìn nhân viên, đi tới trước mặt Kiệt Sâm, cẩn thận đánh giá:
- Vị huynh đài này, ngươi cũng thấy đấy, Tứ vương tử điện hạ cần dùng cơm, các ngươi mau đi thôi.
Đối với khách quý có thể ở phòng chữ Thiên, Gia Lôi Tư cũng không dám quá kiêu ngạo.
Kiệt Sâm nhìn Gia Lôi Tư, trực tiếp xoay người lên lầu.
- Chuyện đã xong.
Gia Lôi Tư cười cười đi tới trước mặt Tứ vương tử, cảm giác chính mình rất có mặt mũi, thoáng cái chuyện tình đã được giải quyết.
Không chờ hắn tranh công, chợt nghe thanh âm của Kiệt Sâm nhàn nhạt truyền xuống:
- Muốn dùng bữa? Cũng được, chờ chúng ta kết thúc đã!
- Phụt!
Khuôn mặt Gia Lôi Tư thoáng cái trở nên tái nhợt.
- Tiểu tử ngươi có ý gì?
Gia Lôi Tư lửa giận đầy mình chạy lên hỏi.
Tứ vương tử ở bên cạnh nghe thấy câu nói của Kiệt Sâm xong cũng hơi nhíu mày, nhẹ giọng nói:
- Tiểu tử này có địa vị gì?
La Áo Tư nghe thấy, tâm trạng nhất thời hưng phấn, tiến đến bên tai nhẹ gióng nói:
- Tứ vương tử điện hạ, ta nhận thức tên Kiệt Sâm này, hắn cực kỳ kiêu ngạo, nghe nói quan hệ với Cách Lôi Sâm không tồi, dường như là người của Thác Đức gia tộc.
Trong lòng La Áo Tư nở hoa, hắn thầm nghĩ Kiệt Sâm a Kiệt Sâm, ngay cả Tứ vương tử ngươi cũng dám đắc tội, ngươi cũng quá kiêu ngạo rồi, vốn đang còn suy nghĩ cách thu thập ngươi, xem ra ông trời cũng muốn giúp ta.
- Tiểu tử Cách Lôi Sâm kia?
Nam Nội Đặc lộ một tia không hờn giận:
- Tuy rằng Thác Đức gia tộc là một trong tam đại gia tộc thế nhưng xưa không bằng nay, Thác Đức gia tộc ngay cả tự thân cũng khó bảo toàn, đệ tử còn dám kiêu ngạo như vậy, thực sự muốn chết.
- Phải, phải!
La Áo Tư vuốt mông ngựa nói.
Trong lúc Nam Nội Đặc và La Áo Tư không vui, Kiệt Sâm đã đẩy cửa phòng đi vào.
- Kiệt Sâm đại sư a, vì sao ngươi đi ra lâu như vậy, chúng ta vẫn đang chờ ngươi trả lời đây!
Vừa nhìn thấy Kiệt Sâm tiến đến, đám Lỗ Đạo Phu nhất thời kêu lên.
- Ha ha, vừa ra ngoài xem hí kịch thôi!
Kiệt Sâm cười nói.
- Xem hí kịch?
Mọi người không khỏi toát ra một tia nghi hoặc trong lòng.
Nhưng chính vào lúc này, cửa phòng bị một người đá tung ra, chỉ thấy Gia Lôi Tư giận dữ đứng ngoài cửa, phía sau hắn là ba gã hộ vệ Bích Ba hiên.
Thấy tình huống bên trong phòng Gia Lôi Tư không khỏi sửng sốt, nguyên bản trong tưởng tượng của Gia Lôi Tư, bên trong phòng hẳn phải có rất nhiều thiếu niên tụ hội mới đúng. Nhưng trên thực tế, xuất hiện trước mặt Gia Lôi Tư là một đám lão đầu tóc hoa râm.
- Một đám lão đầu ở chỗ này ăn? Đây.. đây là chuyện gì vậy? Từ lúc nào Bích Ba hiên đã trở thành câu lạc bộ người cao tuổi?
Gia Lôi Tư không khỏi nghi hoặc.
- Chuyện gì đã xảy ra? Ngươi là ai?
Đám người Lỗ Đạo Phu không khỏi sửng sốt, trên mặt lộ một tia giận dữ.
- Ta là ai các ngươi không cần biết, ta chỉ nói cho các ngươi hay, gian phòng chữ Thiên này hiện giờ có người cần, các ngươi mau rời đi lập tức cho ta.
Ánh mắt Gia Lôi Tư đảo qua đám người rồi lạnh lùng nói.
Rất hiển nhiên, Gia Lôi Tư khả ái của chúng ta cũng không nhận ra Linh Dược sư Lỗ Đạo Phu đại phu tiếng tăm lừng lẫy của vương quốc.
/1885
|