Dược Thần

Chương 146: Linh quả bại lộ. (2)

/1885


Đặc Ba Đặc cau mày:

- Ba người các ngươi là?

Kha Đốn là Linh Sư cao cấp, thực lực của hắn Đặc Ba Đặc biết đến nhất thanh nhị sở (hiểu biết tới từng chân tơ kẽ tóc), mà có thể bằng một kích nhẹ nhàng đánh bay Kha Đốn, ba gã Mạo Hiểm Giả nhất cũng là cường giả cấp bậc Thiên Linh Sư, từ khí thế của ba người kia cũng đó có thể thấy được thực lực của họ không tầm thường.

- Tại hạ Áo Tạp Lạc Nhĩ, chỉ là một tên Mạo Hiểm Giả bình thường mà thôi.

Đại hán đầu lĩnh nhìn sang Đặc Ba Đặc nói, mà không thèm nhìn ba kỵ sĩ ở bên cạnh tới một cái, Áo Tạp Lạc Nhĩ thì ngay cả nhìn cũng chưa từng nhìn.

Hai gã đại hán sau lưng Áo Tạp Lạc Nhĩ mặt mũi tràn đầy ngoan lệ nhìn đám người Đặc Ba Đặc, sắc mặt không có chút nào sợ hãi.

- Đã như vậy, gian phòng này thuộc về các ngươi.

Đặc Ba Đặc nhìn Kha Đốn ôm ngực, đạm mạc nói.

Còn chưa có đi ra ngoài tìm thì đã hao tổn một thủ hạ, điều này làm trong lòng Đặc Ba Đặc thập phần khó chịu, bất quá không nhìn ra cao thấp của đối phương, trước khi chưa thăm dò thực lực của bọn chúng, hắn chắc chắn sẽ không dễ dàng động thủ.

Huống chi trong lòng Đặc Ba Đặc thì đối thủ tranh đoạt Cuồng Bạo Linh Quả lớn nhất cũng không phải là ba tên mạo hiểm giả trước mặt.

....

Giờ phút này, tại Trấn Cự Tháp phía sau Ô Thác Sơn Mạch, một đội ba người Mạo Hiểm Giả đang đi vào trong sơn lâm.

Ba người này đi theo đội ngũ hình quạt, vũ khí trong tay không ngừng bổ về phía trước tìm đường.

- Đại ca, ngươi nói đi, Cuồng Bạo Linh Quả đến tột cùng ở địa phương nào? Tại sao tìm hai ngày rồi, nhưng không có nghe nói một người tìm được?

Một người nam tử trung niên mặc giáp da màu nâu, thân hình thấp bé trong tay cầm chiến đao phạt những cành lá chung quanh, ánh mắt dò xét khắp nơi.

- Cuồng Bạo Linh Quả ẩn nấp rất kĩ, đêm hôm đó Y Đức dễ dàng tìm ra như thế, ngươi nói có phải là hắn bị điên không?

Một nam tử cơ bắp cũng nghi hoặc hỏi.

- Ta xem không giống lắm, các ngươi tìm cẩn thận một chút cho ta, cho dù có người đã tìm được Cuồng Bạo Linh Quả, khẳng định cũng sẽ không nói ra, chỉ biết vụng trộm thủ tại đó, đợi đến lúc thành thục thì ngắt lấy.

Đầu lĩnh là một đàn ông trung niên thân hình cường tráng đúng là một trong hai gã Linh Sư đê cấp đêm đó.

- Ồ, đại ca ngươi nhìn kìa, phía trước giống như có một sơn cốc.

Trong lúc đó nam tử trung niên mặc giáp da màu nâu đột nhiên ngừng lại, dùng chiến đao chỉ về một hướng bên ngoài rừng rậm không xa.

- Sơn cốc?

Trên mặt đầu lĩnh trung niên hán tử kia trở nên vui vẻ, ngẩng đầu nhìn lại, quả nhiên tại đây là một cái sơn cốc.

- Đi, đi xem.

Trong hai mắt trung niên hán tử kia toát ra một tia tinh mang, lúc này cất bước đi thẳng về phía trước, mà hai gã Mạo Hiểm Giả khác cũn mừng rỡ đi theo.

Ba gã Mạo Hiểm Giả tiếp tục đi về phía đó, đầu lĩnh đàn ông trung niên hít mũi một cái, cau mày nói:

- Có ngửi thấy mùi vị gì không?

Hai gã Mạo Hiểm Giả kia cũng hít mấy cái, nam tử trung niên có thân hình thấp bé biến sắc nói:

- Hình như là mùi máu tươi.

- Mùi máu tươi?

Sắc mặt ba người đều biến đổi, cả ba nhìn nhau, sau đó nắm chặt vũ khí cẩn thận tiến về phía trước.

Một tràng tiếng nước chảy truyền vào trong tay ba người, mùi máu tươi càng lúc càng nồng đậm.

- Đại ca, mau nhìn, là Cuồng Bạo Linh Quả!

Ba người chuyển qua một góc, một thủy đàm hiện lên trước mặt họ. Ở trung tâm đầm nước đằng kia có một đất nhô lên, nơi đó mọc ra một loại Linh quả màu lam nhạt.

- Đây...

Ánh mắt của ba người rơi vào Cuồng Bạo Linh Quả, nhưng mà sau một khắc nguyên bản vẻ mặt mừng rỡ đều biến đổi trở nên trắng bệch.

Trong bụi cỏ bên cạnh thủy đàm là mấy cỗ thi thể của Mạo Hiểm Giả, những thi thể này tất cả đều huyết nhục mơ hồ, hoàn toàn thay đổi, tản ra một mùi máu tươi nhàn nhạt.

Một bóng đen từ khe hở của vách núi xuất hiện trước mặt ba người Mạo Hiểm Giả, chính là U Văn Tuyết Báo.

- Là.... . . Là ngũ giai Linh Thú U Văn Tuyết Báo. . . Nhanh. . . Đi mau!

U Văn Tuyết Báo dùng hai cái đồng tử màu vàng lợt lạnh lùng nhìn chăm chú ba tên mạo hiểm giả xâm nhập lãnh địa của mình, tứ chi nó căng ra.

Viuuuuu!!!

Một đạo hắc sắc như thiểm điện xẹt qua không trung, trong tích tắc đã phóng qua gần mười trượng rơi xuống mảnh đất giữa thủy đàm, sau đó một lần nữa vọt lên bay tới ba gã mạo hiểm giả.

Tốc độ người đàn ông đầu lĩnh nhanh nhất, nhưng trong lúc quay đầu nhìn lại, sắc mặt hắn lập tức biến đổi.

- Nhanh, chạy mau, U Văn Tuyết Báo đuổi theo tới.

Người đàn ông đầu lĩnh lo lắng kêu to.

U Văn Tuyết Báo là ngũ giai Linh Thú, tốc độ cực nhanh, mình mới là Linh Sư đê cấp, mà hai tên huynh đệ chỉ là Linh sĩ cao cấp, nếu bị U Văn Tuyết Báo đuổi theo, căn bản một chiêu của nó cũng không ngăn được.

- Đại ca, ngươi cùng nhị ca chạy mau, ta tới ngăn cản Văn Tuyết Báo.

Nam tử cơ bắp chạy ở sau cùng đột nhiên dừng bước hét to.

- Tam đệ, chạy mau.

Người đàn ông đầu lĩnh cùng nam tử thấp bé cũng dừng lại, quát to về phía nam tử cơ bắp.

- Không, đại ca, nhị ca, các ngươi chạy mau, nếu không ba huynh đệ chúng ta một người đều chạy không thoát, chạy mau ah!

Nam tử cơ bắp giận dữ hét.

- Đi, Nhị đệ, chúng ta đi.

Người đàn ông đầu lĩnh cố nén không cho nước mắt rơi xuống, quay người tiếp tục hướng về ngoài sơn cốc vọt tới.

Nam tử trung niên thấp bé nhìn tam đệ của mình, đáy mắt đột nhiên xẹt qua một tia kiên quyết, quay người đi theo người đàn ông đầu lĩnh chạy như điên ra bên ngoài.

Nhìn thân ảnh đại ca cùng nhị ca mình rời đi, nam tử cơ bắp lộ ra một tia tươi cười, bỗng dưng xoay người, nhìn U Văn Tuyết Báo chạy như điên mà đến, trên mặt hắn lộ ra một tia kiên nghị, giơ cao lên chiến đao mạnh mẽ xông tới.

- Sát!!!

Chiến đao trong tay nam tử cơ bắp trực tiếp bị nện bay, thân thể hắn bị nghiền nát trước móng vuốt của U Văn Tuyết Báo, giáp da trên người như một tờ giấy mỏng bị cào nát bay tứ tung.

Thân thể U Văn Tuyết Báo trên không trung vẻn vẹn hơi dừng lại, rơi trên mặt đất, lập tức lần nữa phát lực hướng hai gã Mạo Hiểm Giả khác bay vút mà đi.

- Đại ca, nhớ thay ta cùng Tam đệ báo thù.

Nam tử trung niên thấp bé cũng lập tức dừng bước, quay người lại chặn U Văn Tuyết Báo.

- Nhị đệ!

Người đàn ông đầu lĩnh bi thống kêu to, nước mắt rốt cuộc kềm nén được mà tràn ra, chỉ là tốc độ dưới chân càng thêm nhanh hơn.

- Ah, đi tìm chết đi!

Nam tử trung niên thấp bé gầm lên, đối với U Văn Tuyết Báo đang xông tới vung mạnh chiến đao.

Bồng!

Huyết nhục bay tứ tung, một cái đầu lâu mắt trợn tròn bay thật xa, lăn lộn dưới măt đất.

Mà người đàn ông đầu lĩnh giờ phút này ddã ra khỏi sơn cốc tránh vào trong rừng rậm.

Văn Tuyết Báo dừng bước lại, hai cái đồng tử màu vàng lợt quay lại nhìn sơn cốc có vẻ do dự, nhưng cuối cùng vẫn đạp mạnh chân rồi quay về thủy đàm.

/1885

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status