Hoàng cung.
Trên triều, các đại thần kính cẩn đứng dưới bậc thềm ngọc, không khí nghiêm túc vô cùng.
Lão Hoàng đế đem tấu chương cầm trong tay khép lại đặt lên bàn.
Trâm tư trong chốc lát, ánh mắt của hắn lấp lánh nhìn về phía Thương Nguyệt Lưu Vân đứng ở vị trí đầu tiên dưới bậc thềm ngọc.
"Thập Nhị, người của Nhật Nguyệt giáo một hai không chịu khai ra, trẫm muốn biết con nghĩ xử trí như thế nào? Nếu nghĩ rằng giết một người để răn đe trăm người, theo trẫm thấy, người của Nhật Nguyệt giáo rất cứng đầu, bọn họ sẽ không sợ chết."
Thương Nguyệt Lưu Vân gật đầu đồng ý, nhưng lại có nói khác.
"Hoàng thượng nói đúng lắm, người của Nhật Nguyệt giáo quả thật rất cứng đầu, nhưng trong cái ngoan cố lại rất coi trọng nghĩa khí giang hồ, nhi thần muốn lợi dụng việc chúng ta chém đầu tên mật thám, sau đó một lưới tóm hết bọn chúng"
"Ân... Đây cũng có thể xem là một phương pháp." Hoàng đế trầm ngâm gật đầu một cái.
Sau khi suy tư, Hoàng đế lại quay qua Thượng Quan Hành đứng ở giữa.
"Thượng Quan Hành khanh."
Thượng Quan Hành cúi đầu: "Có vi thần."
"Trước đây việc thẩm vấn Nhật Nguyệt giáo đều giao cho khanh, khanh có cảm thấy bọn chúng rất có nghĩa khí giang hồ, sẽ thật sự nghĩ cách đến đây cứu viện?"
Thượng Quan Hành khẽ liếc nhìn Thương Nguyệt Lưu Vân, vừa lúc chạm phải ánh mắt hắn, trong mắt là âm lãnh cảnh cáo.
Ông cúi đầu tránh đi ánh nhìn của Thương Nguyệt Lưu Vân, đáy mắt thoáng qua tính toán.
Cuối cùng, ông cung kính trả lời: "Hồi hoàng thượng, Nhật Nguyết giao tuy đối với triều đình bất mãn, nhưng đối với huynh đệ trong giáo lại rất bảo vệ, trong lúc thần tra hỏi bọn chúng, chưa bao giờ nghe bọn chúng mở miệng nói xấu người của mình."
Nghe được những lời Thượng Quan Hành nói, các nếp nhăn trên mặt Hoàng đế rốt cuộc giãn ra, khẳng định thượng tấu của Thương Nguyệt Lưu Vân.
"Đã như vậy, hãy làm theo cách của Thập Nhị đi. Thập Nhị, ta giao con toàn quyền phụ trách chuyện của Nhật Nguyệt giáo.
"Vâng." Thương Nguyệt Lưu Vân cao giọng đáp.
Hắn âm thầm liếc Thượng Quan Hành một cái, nhếch môi cười lạnh.
Coi như ngươi thức thời.
Thuận thế, tầm mắt của hắn lại liếc về phía Thương Nguyệt Vô Triệt.
Ánh mắt hai người đối nhau, kích thích vô số tia lửa trong không trung.
Giằng co chốc lát, Thương Nguyệt Vô Triệt dời đi tầm mắt trước tiên, thái độ từ đầu đến cuối cũng không có thay đổi, làm cho người ta không nhìn ra trong lòng hắn nghĩ cái gì.
Thương Nguyệt Lưu Vân ánh mắt lãnh phúng, cũng dời đi tầm mắt.
Cùng hắn đối nghịch... Hừ, hắn sẽ khiến Thương Nguyệt Vô Triệt thua triệt để!
Thuận thế, hắn âm thầm nhìn Hình Bộ Thượng Thư Trọng Thiên Đức một cái, tròng mắt hai người giao nhau vẻ hả hê hiện lên mặt.
Trọng Thiên Đức thị uy liếc Tả Thừa Tướng một cái, đối phương nhìn cũng không thèm nhìn.
Trên triều đình, nhìn qua an tĩnh hài hòa, trên thực tế lại gợn sóng lớn, giương cung bạt kiếm.
. . . . . .
Trên đường phố, người đến người đi, có chút chật chội.
Lạc Lạc cùng Hoan Hỉ hai người ở chỗ mấy gian hàng đông xem một chút tây xem một chút.
Chợt, đám người trước mặt chuyển động hỗn loạn.
"Cà lọc cà lọc lọc..."
Là tiếng vó ngựa, kèm theo hô quát: "Tránh ra tránh ra..."
Giữa ngã tư một đám người rối rít tản ra hai bên, rất nhanh liền hiện ra một khoảng trống ở giữa đường.
Lạc Lạc cùng Hoan Hỉ bị một đám người đẩy tới một bên.
"Đã xảy ra chuyện gì?" Lạc Lạc nghi ngờ nhón chân lên nhìn.
Hoan Hỉ cũng không ngừng nhảy lên cao: "Tiểu thư, hình như là quan binh."
"Quan binh? Ồn ào như vậy rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?" Lạc Lạc lẩm bẩm.
Sáng sớm hôm nay Thương Nguyệt Vô Triệt vào cung rất gấp, chẳng lẽ là xảy ra chuyện lớn gì?
Mới nghĩ tới, tiếng vó ngựa đột nhiên dừng lại.
Bọn quan binh nhảy xuống lưng ngựa, trong tay cầm một xấp Hoàng bảng, động tác nhanh chóng dán lên vách tường.
"Ah? Dán Hoàng bảng rồi hả? Hình như có chuyện quan trọng sấp xảy ra." Trong đám người có người lên tiếng.
"Chúng ta đi xem một chút náo nhiệt." Có người đề nghị.
"Đi đi đi, đi xem một chút." Có người phụ họa.
Vì vậy, đám người bắt đầu tuôn lên phía trước, tất cả mọi người đều muốn biết có chuyện gì.
Lạc Lạc kéo tay Hoan Hỉ: "Đi, chúng ta cũng đi xem một chút."
"Nhưng thật là nhiều người, chúng ta không thấy được." Hoan Hỉ có chút chần chừ.
Người phía trước quá cao, họ nhỏ như vậy làm sao có thể thấy được.
Lạc Lạc tự tin cười một tiếng: "Xem ta."
Nói xong, nàng cúi người xuống, lôi kéo Hoan Hỉ chui vào khe hở giữa đám người.
Bởi vì các thân hình các nàng nhỏ nhắn, rất nhanh liền chui vào trong đánm người.
"Buổi trưa ngày mai, loạn đảng Nhật Nguyệt giáo sẽ bị chém đầu răn chúng, do Cảnh Vương Gia tự mình giám trảm..."
Nhìn xong Hoàng bảng, Lạc Lạc nghiêng đầu lẩm bẩm: "Nhật Nguyệt giáo vốn là mối nguy lớn của triều đình, lần này Hoàng đế cho tên phôi đản Thương Nguyệt Lưu Vân giám trảm, xem ra rất trọng dụng hắn."
Trên triều, các đại thần kính cẩn đứng dưới bậc thềm ngọc, không khí nghiêm túc vô cùng.
Lão Hoàng đế đem tấu chương cầm trong tay khép lại đặt lên bàn.
Trâm tư trong chốc lát, ánh mắt của hắn lấp lánh nhìn về phía Thương Nguyệt Lưu Vân đứng ở vị trí đầu tiên dưới bậc thềm ngọc.
"Thập Nhị, người của Nhật Nguyệt giáo một hai không chịu khai ra, trẫm muốn biết con nghĩ xử trí như thế nào? Nếu nghĩ rằng giết một người để răn đe trăm người, theo trẫm thấy, người của Nhật Nguyệt giáo rất cứng đầu, bọn họ sẽ không sợ chết."
Thương Nguyệt Lưu Vân gật đầu đồng ý, nhưng lại có nói khác.
"Hoàng thượng nói đúng lắm, người của Nhật Nguyệt giáo quả thật rất cứng đầu, nhưng trong cái ngoan cố lại rất coi trọng nghĩa khí giang hồ, nhi thần muốn lợi dụng việc chúng ta chém đầu tên mật thám, sau đó một lưới tóm hết bọn chúng"
"Ân... Đây cũng có thể xem là một phương pháp." Hoàng đế trầm ngâm gật đầu một cái.
Sau khi suy tư, Hoàng đế lại quay qua Thượng Quan Hành đứng ở giữa.
"Thượng Quan Hành khanh."
Thượng Quan Hành cúi đầu: "Có vi thần."
"Trước đây việc thẩm vấn Nhật Nguyệt giáo đều giao cho khanh, khanh có cảm thấy bọn chúng rất có nghĩa khí giang hồ, sẽ thật sự nghĩ cách đến đây cứu viện?"
Thượng Quan Hành khẽ liếc nhìn Thương Nguyệt Lưu Vân, vừa lúc chạm phải ánh mắt hắn, trong mắt là âm lãnh cảnh cáo.
Ông cúi đầu tránh đi ánh nhìn của Thương Nguyệt Lưu Vân, đáy mắt thoáng qua tính toán.
Cuối cùng, ông cung kính trả lời: "Hồi hoàng thượng, Nhật Nguyết giao tuy đối với triều đình bất mãn, nhưng đối với huynh đệ trong giáo lại rất bảo vệ, trong lúc thần tra hỏi bọn chúng, chưa bao giờ nghe bọn chúng mở miệng nói xấu người của mình."
Nghe được những lời Thượng Quan Hành nói, các nếp nhăn trên mặt Hoàng đế rốt cuộc giãn ra, khẳng định thượng tấu của Thương Nguyệt Lưu Vân.
"Đã như vậy, hãy làm theo cách của Thập Nhị đi. Thập Nhị, ta giao con toàn quyền phụ trách chuyện của Nhật Nguyệt giáo.
"Vâng." Thương Nguyệt Lưu Vân cao giọng đáp.
Hắn âm thầm liếc Thượng Quan Hành một cái, nhếch môi cười lạnh.
Coi như ngươi thức thời.
Thuận thế, tầm mắt của hắn lại liếc về phía Thương Nguyệt Vô Triệt.
Ánh mắt hai người đối nhau, kích thích vô số tia lửa trong không trung.
Giằng co chốc lát, Thương Nguyệt Vô Triệt dời đi tầm mắt trước tiên, thái độ từ đầu đến cuối cũng không có thay đổi, làm cho người ta không nhìn ra trong lòng hắn nghĩ cái gì.
Thương Nguyệt Lưu Vân ánh mắt lãnh phúng, cũng dời đi tầm mắt.
Cùng hắn đối nghịch... Hừ, hắn sẽ khiến Thương Nguyệt Vô Triệt thua triệt để!
Thuận thế, hắn âm thầm nhìn Hình Bộ Thượng Thư Trọng Thiên Đức một cái, tròng mắt hai người giao nhau vẻ hả hê hiện lên mặt.
Trọng Thiên Đức thị uy liếc Tả Thừa Tướng một cái, đối phương nhìn cũng không thèm nhìn.
Trên triều đình, nhìn qua an tĩnh hài hòa, trên thực tế lại gợn sóng lớn, giương cung bạt kiếm.
. . . . . .
Trên đường phố, người đến người đi, có chút chật chội.
Lạc Lạc cùng Hoan Hỉ hai người ở chỗ mấy gian hàng đông xem một chút tây xem một chút.
Chợt, đám người trước mặt chuyển động hỗn loạn.
"Cà lọc cà lọc lọc..."
Là tiếng vó ngựa, kèm theo hô quát: "Tránh ra tránh ra..."
Giữa ngã tư một đám người rối rít tản ra hai bên, rất nhanh liền hiện ra một khoảng trống ở giữa đường.
Lạc Lạc cùng Hoan Hỉ bị một đám người đẩy tới một bên.
"Đã xảy ra chuyện gì?" Lạc Lạc nghi ngờ nhón chân lên nhìn.
Hoan Hỉ cũng không ngừng nhảy lên cao: "Tiểu thư, hình như là quan binh."
"Quan binh? Ồn ào như vậy rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?" Lạc Lạc lẩm bẩm.
Sáng sớm hôm nay Thương Nguyệt Vô Triệt vào cung rất gấp, chẳng lẽ là xảy ra chuyện lớn gì?
Mới nghĩ tới, tiếng vó ngựa đột nhiên dừng lại.
Bọn quan binh nhảy xuống lưng ngựa, trong tay cầm một xấp Hoàng bảng, động tác nhanh chóng dán lên vách tường.
"Ah? Dán Hoàng bảng rồi hả? Hình như có chuyện quan trọng sấp xảy ra." Trong đám người có người lên tiếng.
"Chúng ta đi xem một chút náo nhiệt." Có người đề nghị.
"Đi đi đi, đi xem một chút." Có người phụ họa.
Vì vậy, đám người bắt đầu tuôn lên phía trước, tất cả mọi người đều muốn biết có chuyện gì.
Lạc Lạc kéo tay Hoan Hỉ: "Đi, chúng ta cũng đi xem một chút."
"Nhưng thật là nhiều người, chúng ta không thấy được." Hoan Hỉ có chút chần chừ.
Người phía trước quá cao, họ nhỏ như vậy làm sao có thể thấy được.
Lạc Lạc tự tin cười một tiếng: "Xem ta."
Nói xong, nàng cúi người xuống, lôi kéo Hoan Hỉ chui vào khe hở giữa đám người.
Bởi vì các thân hình các nàng nhỏ nhắn, rất nhanh liền chui vào trong đánm người.
"Buổi trưa ngày mai, loạn đảng Nhật Nguyệt giáo sẽ bị chém đầu răn chúng, do Cảnh Vương Gia tự mình giám trảm..."
Nhìn xong Hoàng bảng, Lạc Lạc nghiêng đầu lẩm bẩm: "Nhật Nguyệt giáo vốn là mối nguy lớn của triều đình, lần này Hoàng đế cho tên phôi đản Thương Nguyệt Lưu Vân giám trảm, xem ra rất trọng dụng hắn."
/122
|