Đêm dài người tĩnh lặng, gió lạnh hiu hiu.
Trên bờ biển của bến tàu, võ sĩ áo đen đứng ngay ngắn, người đàn ông đứng đầu âu phục thẳng thớm, khuôn mặt anh tuấn tản ra khí thế cuồng ngạo khí phách.
Bỗng nhiên, khuôn mặt tuấn tú không gợn sóng xiết lại một chút, con ngươi đen xẹt qua một vẻ cưng chiều bất đắc dĩ.
“Sở Lạc Lạc, còn không mau ra!”
Vừa dứt lời, chỉ thấy một bóng dáng yêu kiều chui ra từ sau người áo đen.
Xuyên thấu qua ánh trăng, gương mặt phấn nộn của nàng như búp bê gốm sứ thật không đáng yêu, thêm vào cặp mắt sáng rực như lưu ly trong suốt, hoạt bát giống như tinh linh không dính khói lửa trần gian.
Cô cười híp mắt chạy tới, bỗng chốc liền nhảy vào lồng ngực người đàn ông: “Anh à, em đến cổ vũ anh, anh rất cao hứng phải không?!”
“Lạc Lạc, đây khô ng phải là trò đùa.” Nam nhân gỡ tay của cô xuống, sau đó tháo áo chống đạn của mình xuống.
“Mặc cái này vào.” Hắn tự ý đưa áo chống đạn cho cô mặc, sự việc tới bây giờ, chỉ có thể mất bò mới lo làm chuồng thôi.
Cuối cùng, hắn cong ngón tay gõ vào đầu cô một cái.
“Anh à, em đã tốt nghiệp khóa huấn luyện rồi, công phu rất tốt, anh không cần phải lo đâu…”
Nhưng mà, lời của cô vẫn còn chưa nói hết câu, liền cảm thấy đất dính dưới chân giật một cái, cả người cô bị kéo xuống, cô sợ hãi kêu lên: “A…”
Khi hắn muốn thò tay kéo cô thì đã không kịp nữa rồi.
Mặt đất thoáng cái lại khôi phục rắn chắc, song, chỗ khác của bến tàu, một người đàn ông cả người quần áo lam lũ buộc thuốc nổ từ nơi nào đó chui ra dùng súng chỉ vào đầu Lạc Lạc.
“Sở Dật Bắc, mày phá hủy địa bàn của ta, tao muốn mày thưởng thức tư vị mất đi người thân…đây là em gái bảo bối của mày đúng chứ, ha ha ha…muốn cứu nó, thì tự sát, nếu không… tao liền nổ chết nó, dù sao hôm nay tao cũng chẳng muốn sống rời khỏi đây.”
Nói xong, người đàn ông đột nhiên chìa tay làm bộ dáng muốn kéo sợi dây thừng trên người.
“Chờ một chút!” Sở Dật Bắc hét lớn một tiếng.
Lạc Lạc giùng giằng: “Anh, không thể được, không được… mày cái tên khốn đáng chết này, không cho mày tổn thương anh tao!”
Cô không muốn mất mạng liền ra sức giãy dụa, tay càng ra sức nắm lấy mặt tên nam nhân.
Sở Dật Bắc nhìn mà kinh hồn bạt vía: “Lạc Lạc, mau dừng tay…”
“A…cái con nha đầu thối này, đừng kéo sợi dây, a...Ầm…”
Kẻ bắt cóc mặt tái xanh mà trợn to hai mắt nhìn, trong nháy mắt lại bị khói bom dày đặc cuộn sạch: “Ầm ầm ầm…”
“Lạc Lạc --------“ Sở Dật Bắc vô cùng đau đớn mà liên cuồng hét lên
Lửa đỏ bao phủ tại bến tàu, tiếng gầm vang của bom cứ vang lên, hỏa hoạn thiêu đốt xung quanh.
…
Bến tàu nổ tung, hồn cô bay về trời, nhưng hai tên tiểu quỷ đưa cô về âm phủ đột nhiên lại vòng vo trên đường.
Bọn chúng dầy mặt ra vẻ mặt xấu hổ nhìn về phía cô: “Sở Lạc Lạc, ha ha… cô có muốn tiếp tục sống không?”
Lạc Lạc không hiểu gì cả: “Ta đã chết rồi, các vị không phải đưa ta đi đầu thai sao?”
“Ha ha… đích thực kiếp này tuổi thọ cô đã tận, nhưng kiếp trước tuổi thọ của cô chưa hết, chỉ là…chỉ là hình như chúng tôi câu sai hồn rồi, vì thế cả hai kiếp cô đều chết cả, bởi vì kiếp trước cô còn quá nhỏ, chỉ có mười tuổi, hồn phách quá yếu nên không có cách nào hoàn dương, vì thế, khụ khụ… chúng tôi tính đưa cô về kiếp trước, chúng tôi mới trở về báo cáo kết quả công tác được.”
“A? Có chuyện tốt như vậy sao?” Cô nghĩ đến đầu tiên là mình không cần phải chết nữa, ha ha, thân thể hoàn hồn thôi mà, chuyện cổ quái li kì gì cô cũng chưa từng thấy.
“Đúng đúng đúng, chuyện cực kỳ tốt!”
Hai tên tiểu quỷ vừa nói xong, chưa đợi cô chuẩn bị tốt tâm lý, liền đẩy cô một cái.
“Này này, chờ chút… hình như các vị vừa nói là mười tuổi?! Đứa bé mười tuổi?! Còn nữa ta còn chưa hỏi kỹ đi nơi nào, có chỗ ăn, chỗ ở, chỗ mặc hay không…” Cô chỉ kịp hỏi những thứ đó, chỉ cảm thấy thân thể lập tức lao xuống, dọa cho trong miệng cô chỉ còn lại tiếng thét chói tai.
Trong lúc mơ hồ, đỉnh đầu của cô liền truyền xuống thanh âm của tiểu quỷ: “Đợi cô đi đến đó sẽ biết thôi.”
Nghe vậy, cô muốn phát điên, há mồm, nhưng lại bị gió thổi qua khiến nước mắt bị sặc.
Đi đến mới biết có ích gì, tốt xấu thì kết cục đã định rồi, ngay đến cơ hội trở mặt cũng không có hy vọng!
Trên bờ biển của bến tàu, võ sĩ áo đen đứng ngay ngắn, người đàn ông đứng đầu âu phục thẳng thớm, khuôn mặt anh tuấn tản ra khí thế cuồng ngạo khí phách.
Bỗng nhiên, khuôn mặt tuấn tú không gợn sóng xiết lại một chút, con ngươi đen xẹt qua một vẻ cưng chiều bất đắc dĩ.
“Sở Lạc Lạc, còn không mau ra!”
Vừa dứt lời, chỉ thấy một bóng dáng yêu kiều chui ra từ sau người áo đen.
Xuyên thấu qua ánh trăng, gương mặt phấn nộn của nàng như búp bê gốm sứ thật không đáng yêu, thêm vào cặp mắt sáng rực như lưu ly trong suốt, hoạt bát giống như tinh linh không dính khói lửa trần gian.
Cô cười híp mắt chạy tới, bỗng chốc liền nhảy vào lồng ngực người đàn ông: “Anh à, em đến cổ vũ anh, anh rất cao hứng phải không?!”
“Lạc Lạc, đây khô ng phải là trò đùa.” Nam nhân gỡ tay của cô xuống, sau đó tháo áo chống đạn của mình xuống.
“Mặc cái này vào.” Hắn tự ý đưa áo chống đạn cho cô mặc, sự việc tới bây giờ, chỉ có thể mất bò mới lo làm chuồng thôi.
Cuối cùng, hắn cong ngón tay gõ vào đầu cô một cái.
“Anh à, em đã tốt nghiệp khóa huấn luyện rồi, công phu rất tốt, anh không cần phải lo đâu…”
Nhưng mà, lời của cô vẫn còn chưa nói hết câu, liền cảm thấy đất dính dưới chân giật một cái, cả người cô bị kéo xuống, cô sợ hãi kêu lên: “A…”
Khi hắn muốn thò tay kéo cô thì đã không kịp nữa rồi.
Mặt đất thoáng cái lại khôi phục rắn chắc, song, chỗ khác của bến tàu, một người đàn ông cả người quần áo lam lũ buộc thuốc nổ từ nơi nào đó chui ra dùng súng chỉ vào đầu Lạc Lạc.
“Sở Dật Bắc, mày phá hủy địa bàn của ta, tao muốn mày thưởng thức tư vị mất đi người thân…đây là em gái bảo bối của mày đúng chứ, ha ha ha…muốn cứu nó, thì tự sát, nếu không… tao liền nổ chết nó, dù sao hôm nay tao cũng chẳng muốn sống rời khỏi đây.”
Nói xong, người đàn ông đột nhiên chìa tay làm bộ dáng muốn kéo sợi dây thừng trên người.
“Chờ một chút!” Sở Dật Bắc hét lớn một tiếng.
Lạc Lạc giùng giằng: “Anh, không thể được, không được… mày cái tên khốn đáng chết này, không cho mày tổn thương anh tao!”
Cô không muốn mất mạng liền ra sức giãy dụa, tay càng ra sức nắm lấy mặt tên nam nhân.
Sở Dật Bắc nhìn mà kinh hồn bạt vía: “Lạc Lạc, mau dừng tay…”
“A…cái con nha đầu thối này, đừng kéo sợi dây, a...Ầm…”
Kẻ bắt cóc mặt tái xanh mà trợn to hai mắt nhìn, trong nháy mắt lại bị khói bom dày đặc cuộn sạch: “Ầm ầm ầm…”
“Lạc Lạc --------“ Sở Dật Bắc vô cùng đau đớn mà liên cuồng hét lên
Lửa đỏ bao phủ tại bến tàu, tiếng gầm vang của bom cứ vang lên, hỏa hoạn thiêu đốt xung quanh.
…
Bến tàu nổ tung, hồn cô bay về trời, nhưng hai tên tiểu quỷ đưa cô về âm phủ đột nhiên lại vòng vo trên đường.
Bọn chúng dầy mặt ra vẻ mặt xấu hổ nhìn về phía cô: “Sở Lạc Lạc, ha ha… cô có muốn tiếp tục sống không?”
Lạc Lạc không hiểu gì cả: “Ta đã chết rồi, các vị không phải đưa ta đi đầu thai sao?”
“Ha ha… đích thực kiếp này tuổi thọ cô đã tận, nhưng kiếp trước tuổi thọ của cô chưa hết, chỉ là…chỉ là hình như chúng tôi câu sai hồn rồi, vì thế cả hai kiếp cô đều chết cả, bởi vì kiếp trước cô còn quá nhỏ, chỉ có mười tuổi, hồn phách quá yếu nên không có cách nào hoàn dương, vì thế, khụ khụ… chúng tôi tính đưa cô về kiếp trước, chúng tôi mới trở về báo cáo kết quả công tác được.”
“A? Có chuyện tốt như vậy sao?” Cô nghĩ đến đầu tiên là mình không cần phải chết nữa, ha ha, thân thể hoàn hồn thôi mà, chuyện cổ quái li kì gì cô cũng chưa từng thấy.
“Đúng đúng đúng, chuyện cực kỳ tốt!”
Hai tên tiểu quỷ vừa nói xong, chưa đợi cô chuẩn bị tốt tâm lý, liền đẩy cô một cái.
“Này này, chờ chút… hình như các vị vừa nói là mười tuổi?! Đứa bé mười tuổi?! Còn nữa ta còn chưa hỏi kỹ đi nơi nào, có chỗ ăn, chỗ ở, chỗ mặc hay không…” Cô chỉ kịp hỏi những thứ đó, chỉ cảm thấy thân thể lập tức lao xuống, dọa cho trong miệng cô chỉ còn lại tiếng thét chói tai.
Trong lúc mơ hồ, đỉnh đầu của cô liền truyền xuống thanh âm của tiểu quỷ: “Đợi cô đi đến đó sẽ biết thôi.”
Nghe vậy, cô muốn phát điên, há mồm, nhưng lại bị gió thổi qua khiến nước mắt bị sặc.
Đi đến mới biết có ích gì, tốt xấu thì kết cục đã định rồi, ngay đến cơ hội trở mặt cũng không có hy vọng!
/122
|