Nguyễn Văn Hách nhất quyết không dám tin vào hình ảnh mình đang thấy hiện giờ, Tiền Hàng khắp người là máu nằm rạp trên đất, tựa như đã chết rồi.
“Tiền… Tiền Hàng… anh đừng chết…”
Nguyễn Văn Hách run rẩy quỳ bên người Tiền Hàng, muốn chạm vào Tiền Hàng lại không dám sợ làm anh đau. Bàn tay bởi vì sợ hãi mà run rẩy khẽ chạm vào Tiền Hàng, Tiền Hàng một chút phản ứng cũng không có, Nguyễn Văn Hách triệt để luống cuống liều mạng đẩy Tiền Hàng.
“Đường lang, đừng quậy nữa, tỉnh lại đi! Anh nói dưới đất lạnh mà, nằm lâu sẽ sinh bệnh, nên anh ngồi dậy đi!” Nguyễn Văn Hách khóc nước mắt nước mũi đầy mặt, đau đầu mà bưng trán. Cậu đã từng cho rằng mình bất hạnh, cha bị bắt vào tù, cũng không cách nào ở cùng mẹ, điên một trận nhập viện, có lẽ cậu chính là kẻ mang đến vận rủi cho người ta. Cậu từng nghĩ ở trong bệnh viện cả đời cũng tốt, sẽ không liên lụy đến bất cứ ai, người thân cận với cậu cũng sẽ không xui xẻo, nhưng cậu đã gặp gỡ Tiền Hàng. Bởi vì có Tiền Hàng, cậu mới cảm thấy thế giới này không chỉ là màu xám, cũng bởi vì có Tiền Hàng, cậu mới vui vẻ thích cười hơn trước kia, nhưng vận rủi của cậu tựa hồ lại mang đến Tiền Hàng.
“Ss… nhức đầu quá… Tiền Hàng, đừng chết…” Nguyễn Văn Hách siết tay đầy máu của Tiền Hàng, bàn tay từng mang đến ấm áp cho cậu giờ đây rất lạnh, nếu như có thể cử động mà nói… thật sự cử động rồi. Nguyễn Văn Hách lau khô nước mắt, không phải ảo giác, bàn tay kia thật sự đã cử động.
Tiền Hàng bây giờ ngay cả sức để ngẩng đầu cũng không có, nỗ lực nhìn về phía Nguyễn Văn Hách, “Đừng khóc, tôi còn chưa chết… điện thoại trong túi… gọi 120…”
Nguyễn Văn Hách lại lần nữa lau khô nước trong vành mắt, lục túi Tiền Hàng, rất nhanh đã sờ được điện thoại trong túi quần, gọi 120 kêu cấp cứu. 120 hỏi địa điểm xảy ra chuyện, Nguyễn Văn Hách không biết đây là đâu nhìn trái phải, trông thấy bên đường có biển báo chỉ đường rồi báo địa chỉ.
“Tiền Hàng đừng chết… mình đã nói phải chơi cả một đời.” Nguyễn Văn Hách nắm chặt tay Tiền Hàng, muốn cho anh sức mạnh để chống chọi tiếp.
“Em, em đã khóc thành… thế này rồi tôi, tôi còn chết thế nào… em khóc lên rất khó coi… Tôi, tôi không chết đâu, khống chế tốt tâm tình của em đi, em có thể mà… Mạng của tôi, còn chờ em cứu đấy…” Tiền Hàng nói đứt quãng, nếu như không phải vừa rồi lúc hung thủ đâm anh đã tránh chỗ hiểm, anh bây giờ đã sớm là thi thể rồi.
“Vậy vậy em không khóc.” Nguyễn Văn Hách dùng sức lau nước mắt.
“Gọi, gọi điện thoại cho Ôn Thủy…” Tiền Hàng nằm nửa ngày gom được chút sức lực, hơi hơi nghiêng người che miệng vết thương của mình, ba nhát, thật là đủ độc.
Nguyễn Văn Hách không dám gọi, sợ gọi xong sẽ không thể nói chuyện với Tiền Hàng nữa, nhìn Tiền Hàng che miệng vết thương, cậu cũng vươn tay giúp anh che.
“Không, không sao… thân thể tôi rất cường tráng… Giúp, giúp tôi nằm ngang.” Tiền Hàng thật sự là không còn sức nữa, trong đầu từng trận choáng váng tầm mắt cũng đã bắt đầu mơ hồ.
Nguyễn Văn Hách giúp Tiền Hàng lật người lại, tiếp tục che miệng vết thương, nhìn vết thương nước mắt lại chảy ra, nghĩ đến lời Tiền Hàng lại vội vàng chùi chùi.
“Ha, quỷ khóc nhè…” Tiền Hàng muốn cho Nguyễn Văn Hách yên tâm bắt đầu trêu đùa, “Khóc nữa là giống cá, cá vàng.”
“Cấm dục cũng được, chỉ cần anh đừng chết.”
Tiền Hàng không nghe rõ lời của Nguyễn Văn Hách, chỉ nghĩ xe cứu thương mà còn chưa tới nữa, anh thật sự là sắp đi Tây Thiên tìm Phật Tổ luôn rồi. Ngay lúc này, tiếng còi xe cấp cứu từ xa truyền đến, Nguyễn Văn Hách nghe thấy thì hô to về phía xe đang tới, tài xế trông thấy tình huống bên đây thì lái xe qua. Sau khi xe dừng lại, bác sĩ y tá xuống xe kiểm tra Tiền Hàng, tiến hành cấp cứu đơn giản rồi nâng lên xe chở về bệnh viện, Nguyễn Văn Hách cũng lên xe theo. Tiền Hàng thật sự là chịu không nổi nữa, vừa lên xe đã hôn mê ngay, Nguyễn Văn Hách tưởng anh chết rồi cao giọng khóc lớn, người trên xe khuyên nửa ngày mới khuyên cậu dừng được.
Xe cấp cứu chạy vào bệnh viện, Tiền Hàng được kéo vào phòng phẫu thuật cấp cứu, Nguyễn Văn Hách ở bên ngoài ngơ ngác nhìn đèn phía trên phòng cấp cứu, đỏ như máu. Một vị y tá thấy Nguyễn Văn Hách đứng ngoài cửa, nhắc cậu đi làm thủ tục cấp cứu và giải phẫu, còn phải đóng tiền. Nguyễn Văn Hách lấy đâu ra tiền, người đầu tiên nghĩ đến chính là mẹ, tìm kiếm danh bạ trong di động của Tiền Hàng, sau khi tìm thấy thì gọi điện thoại cho Nguyễn Tương Văn. Nguyễn Tương Văn có vẻ đang bận, gọi ba bốn lần đều không ai nghe.
Nguyễn Văn Hách gấp đến run rẩy, nếu như không đóng tiền, bác sĩ bên trong có thể sẽ ngừng mổ, vậy thì Tiền Hàng chết không thể nghi ngờ. Vừa nghĩ đến Tiền Hàng có thể sẽ chết, đầu Nguyễn Văn Hách lại bắt đầu đau, trong đầu là lời nói mà Tiền Hàng nói với cậu lúc trước.
“Mình phải kiềm chế, mình có thể làm được.”
Nguyễn Văn Hách tận lực bình phục tâm tình sợ hãi, tìm số của Ôn Thủy gọi qua. Điện thoại vang hai tiếng đã kết nối, Ôn Thủy rất buồn bực tối như vậy rồi Tiền Hàng còn gọi điện thoại làm gì, Nguyễn Văn Hách trong điện thoại ngắt quãng kể lại chuyện trước đó, sau khi biết được Ôn Thủy bỏ điện thoại xuống chạy tới bệnh viện ngay.
Nguyễn Văn Hách cầm điện thoại ngồi dưới đất, mới ngồi xuống lại nhớ tới lời nhắc nhở của Tiền Hàng, bèn đứng dậy ngồi lên băng ghế bên cạnh. Nhìn nhìn máu đã đổi màu trên tay, nước mắt cậu lại chảy ra.
“Em khóc lên rất khó coi.”
Câu này đột nhiên hiện lên trong đầu Nguyễn Văn Hách, cậu lau sạch nước mắt, nếu Tiền Hàng đã không hy vọng cậu khóc, vậy cậu nhịn không khóc, không để cho Tiền Hàng nhìn thấy phiền lòng.
Ôn Thủy lái xe như bay đến bệnh, hỏi thăm vị trí của phòng giải phẫu rồi tìm tới, thấy Nguyễn Văn Hách ngồi trên ghế bèn chạy qua hỏi tình huống cụ thể.
“Ôn ca, làm sao giờ, Tiền Hàng ảnh chảy rất nhiều máu…” Nguyễn Văn Hách cũng không dám nhìn máu trên người mình, ngẩng đầu nhìn Ôn Thủy.
Ôn Thủy thở lấy hơi, Nguyễn Văn Hách hiện giờ thật là đáng thương, giống như cún con bị chủ nhân vứt bỏ.
“Không sao, không phải bác sĩ đang cứu sao.” Ôn Thủy nhìn nhìn phòng phẫu thuật, “Chưa đóng tiền đúng không, anh đi đóng, mình em ở đây được không?”
Nguyễn Văn Hách liều mạng gật đầu, vì Tiền Hàng gì cũng phải được. Ôn Thủy vẫn không yên tâm, vừa may lúc này Phương Chưng cũng đã đến, y mới dám rời khỏi Nguyễn Văn Hách.“Lão già chết tiệt đó, anh nhất định sẽ khiến ổng thân bại danh liệt.” Phương Chưng vừa nhận được tin tức đã biết là ai làm, nhưng chuyện đã xảy ra, nhiệm vụ hàng đầu của bọn họ là cứu Tiền Hàng.
Nguyễn Văn Hách không biết Phương Chưng đang nói cái gì, chỉ biết là Tiền Hàng không thể chết.
Ca phẫu thuật của Tiền Hàng kéo dài ba tiếng đồng hồ, khi bác sĩ đi ra báo cho họ biết tin tốt là Tiền Hàng đã qua khỏi nguy hiểm, cũng được đẩy ra khỏi phòng phẫu thuật. Nguyễn Văn Hách triệt để yên tâm, y tá đẩy Tiền Hàng đi ngang qua trước mặt cậu, cậu rất muốn nói mấy câu với Tiền Hàng, nhưng bác sĩ lại gọi bọn họ đi làm thủ tục nhập viện.
Họ vội vàng làm xong thủ tục nằm viện, Nguyễn Văn Hách nhanh chóng chạy đến phòng bệnh của Tiền Hàng canh chừng anh, Tiền Hàng sắc mặt tái nhợt còn đang hôn mê. Ôn Thủy liếc Phương Chưng ý bảo mình phải rời đi, y phải đi báo án, còn phải bắt kẻ đã đả thương Tiền Hàng, tuyệt đối không thể cho bọn họ chạy thoát.
“Văn Hách, em nghỉ ngơi chút đi, anh canh giúp em.” Phương Chưng vỗ vỗ vai Nguyễn Văn Hách.
“Không.”
Nguyễn Văn Hách nhìn chằm chằm Tiền Hàng, mắt cũng không chớp, Phương Chưng bất đắc dĩ ngồi xuống cùng chờ. Sau đó cảnh sát nhận được tin tìm đến bệnh viện, thấy Tiền Hàng còn chưa tỉnh, đành hỏi người chứng kiến là Nguyễn Văn Hách, cậu đem những chuyện mình biết nói cho bọn họ. Lúc hỏi đến Phương Chưng, hắn chỉ nói là bạn đến giúp đỡ, cũng không nhắc đến chuyện Lý Cường, dù sao bọn hắn cũng không có chứng cứ. Cảnh sát ghi chép xong để lại hai người chờ Tiền Hàng tỉnh lại, những người khác thì rời đi.
Sáng sớm —–
Phương Chưng ngồi trên ghế một đêm lưng eo đau mỏi, vươn vai nhìn Nguyễn Văn Hách, cả đêm này cậu ngay cả nhúc nhích một cái cũng không, chỉ nhìn Tiền Hàng, giống như cậu mà động đậy thì Tiền Hàng sẽ biến mất vậy. Phương Chưng hoạt động thân thể một chút, hắn lại buồn rầu, khi hắn tới Nguyễn Văn Hách vừa mới khóc xong, nhưng sau đó thì một giọt nước mắt cũng không rơi, bộ dáng ẩn nhẫn đó khiến cho người ta đau lòng.
“Nếu em muốn khóc thì khóc đi.”
“Không, Tiền Hàng không thích.”
“Câu này nói ra từ miệng con quỷ khóc nhè thật sự khiến người ta bất ngờ mà.”
Phương Chưng vốn định ghẹo Nguyễn Văn Hách, nhưng cậu nhóc một chút biểu tình cũng không có, quật cường cũng rất cố chấp, thật khiến hắn khó có thể nhịn được.
“Thôi đi, em có đói không, anh đi mua chút điểm tâm.”
Nguyễn Văn Hách không trả lời, Phương Chưng đi ra ngoài mua, cũng không biết Tiền Hàng dùng yêu thuật gì, mê hoặc Nguyễn Văn Hách tới thần hồn điên đảo như vậy.
Trong phòng bệnh chỉ còn lại Tiền Hàng và Nguyễn Văn Hách, cậu len lén nắm lấy tay anh, không còn lạnh như ngày hôm qua nữa. Cậu chà chà bàn tay này, nếu như ấm lên Tiền Hàng sẽ tỉnh chứ? Bác sĩ nói Tiền Hàng đã thoát khỏi nguy hiểm, nhưng sao tới giờ còn chưa tỉnh.
“Đường lang, mau tỉnh đi, anh đã nói xào rau cho em.” Nguyễn Văn Hách nắm chặt bàn tay kia, “Em không cần anh xào rau nữa, anh mà tỉnh lại, em xào cho anh ăn.”
“Em đã nói thì đừng có nuốt lời.”
Tiền Hàng không biết đã tỉnh từ lúc nào trở tay nắm lấy tay Nguyễn Văn Hách, trên tay không có sức nắm được một cái lại buông ra. Nguyễn Văn Hách kinh ngạc nhìn Tiền Hàng, vậy mà không biết nên nói cái gì.
“Nước, khát nước.” Tiền Hàng ngửa đầu nhìn phích nước trên tủ đầu giường, mỗi phòng bệnh đều được trang bị một cái.
Trong phích không có nước, Nguyễn Văn Hách bèn xách ra ngoài lấy nước. Tiền Hàng nhìn nhìn gian phòng bệnh đơn này, đặt một cái giường hai chiếc ghế tựa đã đủ rồi, nhưng mà Nguyễn Văn Hách hẳn sẽ không biết đặt phòng đơn mới đúng. Lúc này cửa phòng bệnh mở ra, hai người lạ tiến vào.
“Anh đừng khẩn trương, chúng tôi là cảnh sát.”
Một người trong đó lấy ra chứng minh cảnh sát, phòng bị của Tiền Hàng lúc này mới giảm xuống. Phương Chưng mua cơm xong trở lại, thấy Tiền Hàng đã tỉnh thì rất vui, còn hỏi anh có ăn không. Hai vị cảnh sát không chờ Tiền Hàng ăn cơm đã xét hỏi chuyện đã xảy ra, Tiền Hàng trải qua một đêm nghỉ ngơi khôi phục không ít tinh thần, chầm chậm kể lại chuyện trước đó.
“Bác sĩ Tiền, anh có nhớ biển số chiếc xe kia không, trên xe có chỗ nào đặc thù không?”
Tiền Hàng lắc đầu, lúc đó anh nào có thời gian nhìn biển số xe, chạy trối chết còn không kịp. Vừa ngay lúc Nguyễn Văn Hách lấy nước trở về, Nguyễn Văn Hách nghe thấy vấn đề của bọn họ liền mở miệng.
“Em biết, là xe bản địa V5213.”
“Cậu xác định?”
Nguyễn Văn Hách liên tục gật đầu, cậu nằm mơ cũng sẽ không quên chiếc xe mà Tiền Hàng bị kéo lên, cùng với biển số xe bắt mắt ở đuôi xe.
“Tiền… Tiền Hàng… anh đừng chết…”
Nguyễn Văn Hách run rẩy quỳ bên người Tiền Hàng, muốn chạm vào Tiền Hàng lại không dám sợ làm anh đau. Bàn tay bởi vì sợ hãi mà run rẩy khẽ chạm vào Tiền Hàng, Tiền Hàng một chút phản ứng cũng không có, Nguyễn Văn Hách triệt để luống cuống liều mạng đẩy Tiền Hàng.
“Đường lang, đừng quậy nữa, tỉnh lại đi! Anh nói dưới đất lạnh mà, nằm lâu sẽ sinh bệnh, nên anh ngồi dậy đi!” Nguyễn Văn Hách khóc nước mắt nước mũi đầy mặt, đau đầu mà bưng trán. Cậu đã từng cho rằng mình bất hạnh, cha bị bắt vào tù, cũng không cách nào ở cùng mẹ, điên một trận nhập viện, có lẽ cậu chính là kẻ mang đến vận rủi cho người ta. Cậu từng nghĩ ở trong bệnh viện cả đời cũng tốt, sẽ không liên lụy đến bất cứ ai, người thân cận với cậu cũng sẽ không xui xẻo, nhưng cậu đã gặp gỡ Tiền Hàng. Bởi vì có Tiền Hàng, cậu mới cảm thấy thế giới này không chỉ là màu xám, cũng bởi vì có Tiền Hàng, cậu mới vui vẻ thích cười hơn trước kia, nhưng vận rủi của cậu tựa hồ lại mang đến Tiền Hàng.
“Ss… nhức đầu quá… Tiền Hàng, đừng chết…” Nguyễn Văn Hách siết tay đầy máu của Tiền Hàng, bàn tay từng mang đến ấm áp cho cậu giờ đây rất lạnh, nếu như có thể cử động mà nói… thật sự cử động rồi. Nguyễn Văn Hách lau khô nước mắt, không phải ảo giác, bàn tay kia thật sự đã cử động.
Tiền Hàng bây giờ ngay cả sức để ngẩng đầu cũng không có, nỗ lực nhìn về phía Nguyễn Văn Hách, “Đừng khóc, tôi còn chưa chết… điện thoại trong túi… gọi 120…”
Nguyễn Văn Hách lại lần nữa lau khô nước trong vành mắt, lục túi Tiền Hàng, rất nhanh đã sờ được điện thoại trong túi quần, gọi 120 kêu cấp cứu. 120 hỏi địa điểm xảy ra chuyện, Nguyễn Văn Hách không biết đây là đâu nhìn trái phải, trông thấy bên đường có biển báo chỉ đường rồi báo địa chỉ.
“Tiền Hàng đừng chết… mình đã nói phải chơi cả một đời.” Nguyễn Văn Hách nắm chặt tay Tiền Hàng, muốn cho anh sức mạnh để chống chọi tiếp.
“Em, em đã khóc thành… thế này rồi tôi, tôi còn chết thế nào… em khóc lên rất khó coi… Tôi, tôi không chết đâu, khống chế tốt tâm tình của em đi, em có thể mà… Mạng của tôi, còn chờ em cứu đấy…” Tiền Hàng nói đứt quãng, nếu như không phải vừa rồi lúc hung thủ đâm anh đã tránh chỗ hiểm, anh bây giờ đã sớm là thi thể rồi.
“Vậy vậy em không khóc.” Nguyễn Văn Hách dùng sức lau nước mắt.
“Gọi, gọi điện thoại cho Ôn Thủy…” Tiền Hàng nằm nửa ngày gom được chút sức lực, hơi hơi nghiêng người che miệng vết thương của mình, ba nhát, thật là đủ độc.
Nguyễn Văn Hách không dám gọi, sợ gọi xong sẽ không thể nói chuyện với Tiền Hàng nữa, nhìn Tiền Hàng che miệng vết thương, cậu cũng vươn tay giúp anh che.
“Không, không sao… thân thể tôi rất cường tráng… Giúp, giúp tôi nằm ngang.” Tiền Hàng thật sự là không còn sức nữa, trong đầu từng trận choáng váng tầm mắt cũng đã bắt đầu mơ hồ.
Nguyễn Văn Hách giúp Tiền Hàng lật người lại, tiếp tục che miệng vết thương, nhìn vết thương nước mắt lại chảy ra, nghĩ đến lời Tiền Hàng lại vội vàng chùi chùi.
“Ha, quỷ khóc nhè…” Tiền Hàng muốn cho Nguyễn Văn Hách yên tâm bắt đầu trêu đùa, “Khóc nữa là giống cá, cá vàng.”
“Cấm dục cũng được, chỉ cần anh đừng chết.”
Tiền Hàng không nghe rõ lời của Nguyễn Văn Hách, chỉ nghĩ xe cứu thương mà còn chưa tới nữa, anh thật sự là sắp đi Tây Thiên tìm Phật Tổ luôn rồi. Ngay lúc này, tiếng còi xe cấp cứu từ xa truyền đến, Nguyễn Văn Hách nghe thấy thì hô to về phía xe đang tới, tài xế trông thấy tình huống bên đây thì lái xe qua. Sau khi xe dừng lại, bác sĩ y tá xuống xe kiểm tra Tiền Hàng, tiến hành cấp cứu đơn giản rồi nâng lên xe chở về bệnh viện, Nguyễn Văn Hách cũng lên xe theo. Tiền Hàng thật sự là chịu không nổi nữa, vừa lên xe đã hôn mê ngay, Nguyễn Văn Hách tưởng anh chết rồi cao giọng khóc lớn, người trên xe khuyên nửa ngày mới khuyên cậu dừng được.
Xe cấp cứu chạy vào bệnh viện, Tiền Hàng được kéo vào phòng phẫu thuật cấp cứu, Nguyễn Văn Hách ở bên ngoài ngơ ngác nhìn đèn phía trên phòng cấp cứu, đỏ như máu. Một vị y tá thấy Nguyễn Văn Hách đứng ngoài cửa, nhắc cậu đi làm thủ tục cấp cứu và giải phẫu, còn phải đóng tiền. Nguyễn Văn Hách lấy đâu ra tiền, người đầu tiên nghĩ đến chính là mẹ, tìm kiếm danh bạ trong di động của Tiền Hàng, sau khi tìm thấy thì gọi điện thoại cho Nguyễn Tương Văn. Nguyễn Tương Văn có vẻ đang bận, gọi ba bốn lần đều không ai nghe.
Nguyễn Văn Hách gấp đến run rẩy, nếu như không đóng tiền, bác sĩ bên trong có thể sẽ ngừng mổ, vậy thì Tiền Hàng chết không thể nghi ngờ. Vừa nghĩ đến Tiền Hàng có thể sẽ chết, đầu Nguyễn Văn Hách lại bắt đầu đau, trong đầu là lời nói mà Tiền Hàng nói với cậu lúc trước.
“Mình phải kiềm chế, mình có thể làm được.”
Nguyễn Văn Hách tận lực bình phục tâm tình sợ hãi, tìm số của Ôn Thủy gọi qua. Điện thoại vang hai tiếng đã kết nối, Ôn Thủy rất buồn bực tối như vậy rồi Tiền Hàng còn gọi điện thoại làm gì, Nguyễn Văn Hách trong điện thoại ngắt quãng kể lại chuyện trước đó, sau khi biết được Ôn Thủy bỏ điện thoại xuống chạy tới bệnh viện ngay.
Nguyễn Văn Hách cầm điện thoại ngồi dưới đất, mới ngồi xuống lại nhớ tới lời nhắc nhở của Tiền Hàng, bèn đứng dậy ngồi lên băng ghế bên cạnh. Nhìn nhìn máu đã đổi màu trên tay, nước mắt cậu lại chảy ra.
“Em khóc lên rất khó coi.”
Câu này đột nhiên hiện lên trong đầu Nguyễn Văn Hách, cậu lau sạch nước mắt, nếu Tiền Hàng đã không hy vọng cậu khóc, vậy cậu nhịn không khóc, không để cho Tiền Hàng nhìn thấy phiền lòng.
Ôn Thủy lái xe như bay đến bệnh, hỏi thăm vị trí của phòng giải phẫu rồi tìm tới, thấy Nguyễn Văn Hách ngồi trên ghế bèn chạy qua hỏi tình huống cụ thể.
“Ôn ca, làm sao giờ, Tiền Hàng ảnh chảy rất nhiều máu…” Nguyễn Văn Hách cũng không dám nhìn máu trên người mình, ngẩng đầu nhìn Ôn Thủy.
Ôn Thủy thở lấy hơi, Nguyễn Văn Hách hiện giờ thật là đáng thương, giống như cún con bị chủ nhân vứt bỏ.
“Không sao, không phải bác sĩ đang cứu sao.” Ôn Thủy nhìn nhìn phòng phẫu thuật, “Chưa đóng tiền đúng không, anh đi đóng, mình em ở đây được không?”
Nguyễn Văn Hách liều mạng gật đầu, vì Tiền Hàng gì cũng phải được. Ôn Thủy vẫn không yên tâm, vừa may lúc này Phương Chưng cũng đã đến, y mới dám rời khỏi Nguyễn Văn Hách.“Lão già chết tiệt đó, anh nhất định sẽ khiến ổng thân bại danh liệt.” Phương Chưng vừa nhận được tin tức đã biết là ai làm, nhưng chuyện đã xảy ra, nhiệm vụ hàng đầu của bọn họ là cứu Tiền Hàng.
Nguyễn Văn Hách không biết Phương Chưng đang nói cái gì, chỉ biết là Tiền Hàng không thể chết.
Ca phẫu thuật của Tiền Hàng kéo dài ba tiếng đồng hồ, khi bác sĩ đi ra báo cho họ biết tin tốt là Tiền Hàng đã qua khỏi nguy hiểm, cũng được đẩy ra khỏi phòng phẫu thuật. Nguyễn Văn Hách triệt để yên tâm, y tá đẩy Tiền Hàng đi ngang qua trước mặt cậu, cậu rất muốn nói mấy câu với Tiền Hàng, nhưng bác sĩ lại gọi bọn họ đi làm thủ tục nhập viện.
Họ vội vàng làm xong thủ tục nằm viện, Nguyễn Văn Hách nhanh chóng chạy đến phòng bệnh của Tiền Hàng canh chừng anh, Tiền Hàng sắc mặt tái nhợt còn đang hôn mê. Ôn Thủy liếc Phương Chưng ý bảo mình phải rời đi, y phải đi báo án, còn phải bắt kẻ đã đả thương Tiền Hàng, tuyệt đối không thể cho bọn họ chạy thoát.
“Văn Hách, em nghỉ ngơi chút đi, anh canh giúp em.” Phương Chưng vỗ vỗ vai Nguyễn Văn Hách.
“Không.”
Nguyễn Văn Hách nhìn chằm chằm Tiền Hàng, mắt cũng không chớp, Phương Chưng bất đắc dĩ ngồi xuống cùng chờ. Sau đó cảnh sát nhận được tin tìm đến bệnh viện, thấy Tiền Hàng còn chưa tỉnh, đành hỏi người chứng kiến là Nguyễn Văn Hách, cậu đem những chuyện mình biết nói cho bọn họ. Lúc hỏi đến Phương Chưng, hắn chỉ nói là bạn đến giúp đỡ, cũng không nhắc đến chuyện Lý Cường, dù sao bọn hắn cũng không có chứng cứ. Cảnh sát ghi chép xong để lại hai người chờ Tiền Hàng tỉnh lại, những người khác thì rời đi.
Sáng sớm —–
Phương Chưng ngồi trên ghế một đêm lưng eo đau mỏi, vươn vai nhìn Nguyễn Văn Hách, cả đêm này cậu ngay cả nhúc nhích một cái cũng không, chỉ nhìn Tiền Hàng, giống như cậu mà động đậy thì Tiền Hàng sẽ biến mất vậy. Phương Chưng hoạt động thân thể một chút, hắn lại buồn rầu, khi hắn tới Nguyễn Văn Hách vừa mới khóc xong, nhưng sau đó thì một giọt nước mắt cũng không rơi, bộ dáng ẩn nhẫn đó khiến cho người ta đau lòng.
“Nếu em muốn khóc thì khóc đi.”
“Không, Tiền Hàng không thích.”
“Câu này nói ra từ miệng con quỷ khóc nhè thật sự khiến người ta bất ngờ mà.”
Phương Chưng vốn định ghẹo Nguyễn Văn Hách, nhưng cậu nhóc một chút biểu tình cũng không có, quật cường cũng rất cố chấp, thật khiến hắn khó có thể nhịn được.
“Thôi đi, em có đói không, anh đi mua chút điểm tâm.”
Nguyễn Văn Hách không trả lời, Phương Chưng đi ra ngoài mua, cũng không biết Tiền Hàng dùng yêu thuật gì, mê hoặc Nguyễn Văn Hách tới thần hồn điên đảo như vậy.
Trong phòng bệnh chỉ còn lại Tiền Hàng và Nguyễn Văn Hách, cậu len lén nắm lấy tay anh, không còn lạnh như ngày hôm qua nữa. Cậu chà chà bàn tay này, nếu như ấm lên Tiền Hàng sẽ tỉnh chứ? Bác sĩ nói Tiền Hàng đã thoát khỏi nguy hiểm, nhưng sao tới giờ còn chưa tỉnh.
“Đường lang, mau tỉnh đi, anh đã nói xào rau cho em.” Nguyễn Văn Hách nắm chặt bàn tay kia, “Em không cần anh xào rau nữa, anh mà tỉnh lại, em xào cho anh ăn.”
“Em đã nói thì đừng có nuốt lời.”
Tiền Hàng không biết đã tỉnh từ lúc nào trở tay nắm lấy tay Nguyễn Văn Hách, trên tay không có sức nắm được một cái lại buông ra. Nguyễn Văn Hách kinh ngạc nhìn Tiền Hàng, vậy mà không biết nên nói cái gì.
“Nước, khát nước.” Tiền Hàng ngửa đầu nhìn phích nước trên tủ đầu giường, mỗi phòng bệnh đều được trang bị một cái.
Trong phích không có nước, Nguyễn Văn Hách bèn xách ra ngoài lấy nước. Tiền Hàng nhìn nhìn gian phòng bệnh đơn này, đặt một cái giường hai chiếc ghế tựa đã đủ rồi, nhưng mà Nguyễn Văn Hách hẳn sẽ không biết đặt phòng đơn mới đúng. Lúc này cửa phòng bệnh mở ra, hai người lạ tiến vào.
“Anh đừng khẩn trương, chúng tôi là cảnh sát.”
Một người trong đó lấy ra chứng minh cảnh sát, phòng bị của Tiền Hàng lúc này mới giảm xuống. Phương Chưng mua cơm xong trở lại, thấy Tiền Hàng đã tỉnh thì rất vui, còn hỏi anh có ăn không. Hai vị cảnh sát không chờ Tiền Hàng ăn cơm đã xét hỏi chuyện đã xảy ra, Tiền Hàng trải qua một đêm nghỉ ngơi khôi phục không ít tinh thần, chầm chậm kể lại chuyện trước đó.
“Bác sĩ Tiền, anh có nhớ biển số chiếc xe kia không, trên xe có chỗ nào đặc thù không?”
Tiền Hàng lắc đầu, lúc đó anh nào có thời gian nhìn biển số xe, chạy trối chết còn không kịp. Vừa ngay lúc Nguyễn Văn Hách lấy nước trở về, Nguyễn Văn Hách nghe thấy vấn đề của bọn họ liền mở miệng.
“Em biết, là xe bản địa V5213.”
“Cậu xác định?”
Nguyễn Văn Hách liên tục gật đầu, cậu nằm mơ cũng sẽ không quên chiếc xe mà Tiền Hàng bị kéo lên, cùng với biển số xe bắt mắt ở đuôi xe.
/68
|