Tiền Hàng eo lưng và đầu gối mỏi nhừ đi về phía bến xe, liên tục trực hai ca đêm sắp đòi mạng người rồi, cũng may kế tiếp có thể nghỉ ngơi một ngày. Chờ người đồng nghiệp đổi ca với anh hôm đó trả lại, anh lại có thể khoan khoan khoái khoái ngủ thêm ở nhà.
Xe buýt đến trạm, Tiền Hàng cà thẻ vé tháng đi vào trong, bỗng nhiên nghe tài xế bảo phải trả tiền, Tiền Hàng đang muốn nói anh dùng thẻ, vừa xoay đầu đã trông thấy Nguyễn Văn Hách mặc quần áo bệnh nhân.
“Sao cậu lại chạy ra ngoài?”
“Ngày mai anh không tới đúng không, em chán.”
Tiền Hàng câm lặng, tài xế giục anh mau trả tiền, anh không còn cách nào khác lại cà thẻ một lần nữa. Trên xe không nhiều người, hai người ngồi ra phía sau. Nguyễn Văn Hách có vẻ chưa từng ngồi xe buýt, sau khi ngồi xuống lắc lắc hai cái chân nhỏ mài ra tiếng soạt soạt. [hôm bữa đi mua đồ mới đi xe buýt nha._.]
“Đừng ồn, sẽ ảnh hưởng người ta.” Tiền Hàng nhỏ giọng nhắc nhở, đã có hai người lạ quay đầu nhìn rồi.
Nguyễn Văn Hách quả thật không phát ra âm thanh kỳ lạ nữa mà ngóng ra bên ngoài, nhìn nhìn rồi lại mở cửa sổ, có lẽ là muốn mở cửa cho thoáng mát, hoặc là muốn thò đầu ra nhìn. Tiền Hàng mơ mơ màng màng muốn ngủ gật, đột nhiên cảm thấy có gió lạnh nhất thời tỉnh lại, nhìn về phía cửa sổ phát hiện đã mở một nửa, nửa cánh tay của Nguyễn Văn Hách vươn ra ngoài, anh kéo tay cậu về đóng cửa lại, một chiếc xe tải ở bên ngoài vượt ngang qua, dọa anh mặt mũi trắng bệch.
“Bức bối quá.” Nguyễn Văn Hách giải thích.
Tiền Hàng nghĩ cần phải nói cho nhóc điên biết quy tắc sinh tồn đúng đắn, cảnh cáo Nguyễn Văn Hách thành thật mà ngồi đó, sau đó không dời mắt nhìn cậu chằm chằm, chỉ sợ cậu lại làm ra chuyện gì nữa. Nguyễn Văn Hách vỗ vỗ lưng ghế trước mặt, dư quang phát hiện Tiền Hàng đang nhìn cậu, cậu chàng có chút không tự nhiên.
“Biết anh thích em rồi, không cần phải nhìn em chằm chằm đâu.”
Lần này Tiền Hàng thật sự bình tĩnh không nổi nữa, trên xe yên ắng có rất ít người nói chuyện, âm thanh trong lúc chạy xe cũng rất lớn, nhưng câu này của Nguyễn Văn Hách lại rất rõ ràng, hành khách đồng thời quay đầu nhìn bọn anh. Lúc này xe ngừng ở trạm, Tiền Hàng kéo Nguyễn Văn Hách đi xuống, xem ra sau này khỏi phải ngồi xe buýt này nữa.
“Đậu, cậu không nói chuyện sẽ chết?” Tiền Hàng nhìn xe buýt đã đi xa đang nghĩ làm sao để về nhà, hay là tống nhóc điên này trở về.
“Không nói thật sẽ chết.”
Nguyễn Văn Hách phản bác rất nhanh, còn cười với Tiền Hàng. Tiền Hàng che mặt, Nguyễn Văn Hách cười lên thật sự là rất ngọt rất đáng yêu, quả thật là loại hình mà anh thích.
Một chiếc taxi dừng lại trước mặt bọn họ, Tiền Hàng ngẩn ra, tài xế taxi thời nay có cần phải tích cực như vậy không, không vẫy cũng dừng. Tài xế hỏi bọn anh có muốn lên hay không, hai người đứng trong gió lạnh đấu võ mồm cũng quái, thế là lên xe. Hơn hai mươi phút sau xe taxi đến đích, Tiền Hàng trả tiền mang Nguyễn Văn Hách về nhà, lên tầng 4 mở cửa vào nhà.
Nguyễn Văn Hách chưa từng đến, cửa vừa mở ra đã xông vào, tựa như chưa từng thấy qua nhà của người khác mà vòng vòng trong nhà. Nguyễn Văn Hách phát ra âm thanh hưng phấn, đi một vòng phòng khách rồi chạy vào phòng ngủ, Tiền Hàng tóm cậu trở lại.
“Không cần hưng phấn như vậy, nhà tôi không tệ chứ.”
“Ừa, so với nhà em nhỏ hơn nhiều.”
Tiền Hàng nhất thời không lời nào, anh chính là quỷ nghèo thì làm sao, không phải là chỉ mua lại một cái nhà hai phòng ngủ một phòng khách đã qua sử dụng thôi sao, việc này đâu có phạm pháp!
Nguyễn Văn Hách thấy mới mẻ đủ rồi, nhìn thấy sô pha thì nhào qua vắt trên lưng ghế. Tiền Hàng cởi áo khoác mở ti vi cho Nguyễn Văn Hách xem, bởi vì anh muốn đi ngủ. Nguyễn Văn Hách ngồi một mình trong phòng khách xem ti vi ban đầu còn có thể ngoan ngoãn xem, qua cũng được một khắc đồng hồ thì ngồi không yên bắt đầu chuyển kênh, chuyển đến một kênh vừa lúc đang chiếu một bộ phim truyền hình huyền nghi*, âm nhạc trong phim hết sức quỷ dị, thỉnh thoảng con có mấy tiếng thét chói tai của nhân vật. Nguyễn Văn Hách xem tiết mục này chỉnh âm lượng lớn lên, tâm tình phi thường không tệ, không được mấy phút lại chỉnh âm lượng nhỏ xuống, rồi lại lần nữa chỉnh to.
[huyền nghi: ý chỉ sự vật không thể thấy rõ được chân tướng, mang đầy tính hồi hộp, đại khái là thể loại trinh thám hoặc kinh dị]
Tiền Hàng ngủ trong phòng ngủ cũng không thấy ngon, đương lúc nửa tỉnh nửa mê bên tai dường như quanh quẩn một cổ âm thanh quỷ dị, âm thanh lúc lớn lúc nhỏ, còn kèm theo tiếng nữ thét, cái loại rất thê lương bi thảm. Trong lúc bất tri bất giác Tiền Hàng cảm thấy sống lưng phát lạnh, một cổ lạnh lẽo lặng lẽ dâng lên. Âm thanh dọa người kia vẫn còn tiếp diễn, Tiền Hàng đã ngủ không nổi nữa, mở mắt chăm chú nghe thì hình như là truyền tới từ phòng khách.
“Nguyễn Văn Hách cậu nhỏ giọng chút thì chết à!” Tiền Hàng kéo cửa ra bạo phát, quả nhiên vừa nãy nên trực tiếp tống Nguyễn Văn Hách về bệnh viện.
Nguyễn Văn Hách chỉ chỉ mình, ý chỉ Tiền Hàng là cậu không có nói chuyện, Tiền Hàng tức tới nổi không biết nên nói gì.
“Tôi đây liền đưa cậu về bệnh viện.”
Tiền Hàng xoay người quay về phòng thay quần áo, Nguyễn Văn Hách vừa nghe câu này liền không hài lòng, đuổi theo nhào tới trước một cái, trực tiếp làm Tiền Hàng bổ nhào lên giường.
“Không về không về không về! Phương Chưng đi rồi, anh cũng không ở đó, một mình em tại đó rất là buồn chán.”
Tiền Hàng mới phát hiện Nguyễn Văn Hách là dạng người sợ cô đơn, “Không phải cậu còn có thỏ sao.”
“Anh không cho đút, em liền không đút nữa.”
“Thật hiếm khi cậu nghe lời như vậy, đi xuống khỏi người tôi có được hay không?”
Nguyễn Văn Hách ngoan ngoãn trèo xuống khỏi người Tiền Hàng, thuận thế lộn một cái lên giường chui vào chăn, trong chăn còn mang theo nhiệt độ cơ thể của Tiền Hàng rất ấm áp.
“Vừa hay em cũng mệt rồi, em ngủ đây.” Nguyễn Văn Hách tìm một tư thế thoải mái nằm xuống ngủ.
Tiền Hàng đứng lên phi thường câm nín, có điều anh thực sự rất buồn ngủ, đầu óc mơ mơ hồ hồ choáng váng. Tiền Hàng không còn khí lực xua đuổi Nguyễn Văn Hách, nằm xuống rồi xoay lưng lại ngủ, nếu như đối mặt với Nguyễn Văn Hách chỉ sợ là ngủ không được.
Nguyễn Văn Hách nằm được một lát thì mở mắt ra, Tiền Hàng đưa lưng về phía cậu ngủ say, cậu nhìn được mấy giây rồi lặng lẽ xích qua bên Tiền Hàng một chút, tay chạm tới chất vải còn có một thứ cứng mềm vừa phải, bóp bóp xác định làm mông.
“Nhóc điên cậu đừng có giở trò cho tôi.” Tiền Hàng đơn thuần là bị bóp tới tỉnh, hơn nữa nơi đó hình như có phản ứng rồi.
Nguyễn Văn Hách không nhúc nhích nữa, nhìn chòng chọc trần nhà chớp chớp mắt, tiếp đó giơ tay sờ soạn lên eo Tiền Hàng. Tiền Hàng xoay người lại đẩy tay Nguyễn Văn Hách ra, cái tay kia chưa từ bỏ ý định lại chìa qua, chuẩn xác không trật bóp lấy thứ đã cương cứng.“Tiền Hàng, sao anh không ra tay với em?”
Nguyễn Văn Hách xoay người ngồi vắt lên thân Tiền Hàng, Tiền Hàng bị hỏi á khẩu, anh cũng muốn chớ, nhưng đâu thể diễn xuân cung ở bệnh viện được đúng không?
“Em thích anh, bây giờ em rất tỉnh táo, tụi mình tới làm đi.”
“Khoan khoan khoan!” Tiền Hàng hô ngừng, anh thực sự cảm thấy mình choáng tới nỗi nghe lầm rồi, Nguyễn Văn Hách thích anh, nhưng cái câu phía sau kia là có ý gì, “Cậu đến đây không phải chỉ bởi vì việc này chứ?”
“Ừm, nếu không anh nghĩ là gì?”
Tiền Hàng thật sự cho rằng Nguyễn Văn Hách cô đơn mới theo về, không ngờ đến đây lại muốn làm việc này.
“Cậu đâu cần gấp như khỉ vậy chứ?”
“Em sợ anh bị người khác đoạt mất, Tiểu Mã lầu trên vẫn cứ nói anh giống bảo mẫu, không trông kỹ là không được.”
Này này, nghĩ đi đâu vậy, Tiền Hàng hoàn toàn không hiểu nổi lo lắng của Nguyễn Văn Hách là từ đâu mà ra.
“Cách vách còn nói, mỗi lần trông thấy anh, con trai kiến của nó liền chết, đã là con thứ mười lăm rồi, nó nói còn chết nữa sẽ gả cho anh.”
Tiền Hàng trợn tròn mắt, cảm nhận được ác ý nồng đậm, thằng mập cách vách kia nhận không dưới một ngàn đứa con, ngay cả thau rửa mặt của tên đó cũng đều là con của gã ta.
Nguyễn Văn Hách dòm cổ áo ngủ của Tiền Hàng, bạo lực xé rộng ra hai bên, Tiền Hàng rất không hình tượng mà thét lên như gặp phải sắc lang.
“La cái gì, em cũng đâu thể làm anh vậy vậy.”
Tiền Hàng nắm lấy tay Nguyễn Văn Hách, chợt trở mình đè cậu dưới thân, “Đừng đùa quá phận, làm cậu khóc tôi sẽ không chịu trách nhiệm.”
“Tiền Hàng anh đang nói giỡn? Há há há!”
Nguyễn Văn Hách cười ha ha, một chút phòng bị cũng không có. Tiền Hàng trông thấy Nguyễn Văn Hách như vậy lại có chút nổi giận, trực tiếp cởi dây lưng của Nguyễn Văn Hách. Nguyễn Văn Hách ngẩn ra, ngồi dậy đẩy tay Tiền Hàng ra, Tiền Hàng nắm lấy eo cậu dùng sức lật lại, thuận tiện lột quần cậu xuống.
“Ê, Tiền Hàng, đường lang!”
Nguyễn Văn Hách thật sự cảm thấy đại sự không ổn, đáy lòng dâng lên một cảm giác sợ hãi, mông lành lạnh lại cảm giác được bàn tay nóng rực của Tiền Hàng đang sờ lên, sau đó mông bị nâng lên, cái tay kia sờ vào chỗ sâu trong cánh mông.
“Rất nhanh cậu sẽ biết sự khác nhau giữa đùa dai với thực chiến.”
Lời Tiền Hàng vừa dứt, một ngón tay không chút báo trước dò vào nơi chưa từng trải qua bất kỳ thay đổi nào. Đau đớn như tê liệt khiến Nguyễn Văn Hách trước đó còn đùa giỡn nhất thời đứng hình, việc này không giống trong tưởng tượng của cậu, không nên kinh khủng như vậy mới đúng.
“Không muốn, đau!”
Nguyễn Văn Hách nghẹn ngào kêu ra miệng, Tiền Hàng thật sự thu tay lại, nhẹ nhàng ôm lấy Nguyễn Văn Hách đã phát run.
“Có lẽ em không hiểu được ý nghĩa của việc kết giao, không phải thuận miệng nói đùa một câu, cũng không phải chung sống như Platon* được, có phải có tiếp xúc như vậy.” Tiền Hàng nói ở bên tai Nguyễn Văn Hách, “Có thể em thật sự thích tôi, nhưng có lẽ khác với yêu, là loại tình cảm của bạn bè tốt anh em tốt. Tôi không vội, em hãy nghĩ cho kỹ, đến cùng là tình cảm như anh em, hay là loại cảm tình của tình nhân, tôi không chấp nhận loại tình yêu như trò đùa.”
[Platon (hay Plato) là một nhà triết học của Hy Lạp cổ đại, tình yêu kiểu là Platon là khái niệm để chỉ tình yêu đôi lứa thiên về tinh thần, hướng đến những giá trị thiêng liêng, không có dục vọng thể xác]
Nguyễn Văn Hách nằm sấp trên giường vùi đầu trong gối không lên tiếng, Tiền Hàng giúp cậu mặc quần vào, sau đó mang cậu trở về bệnh viện. Trên đường Nguyễn Văn Hách vẫn luôn buồn bã không lên tiếng, đến khi về phòng bệnh cũng không nói một câu. Tiền Hàng ở ngoài phòng bệnh nhìn một hồi rồi mới về nhà nghỉ ngơi.
Nguyễn Văn Hách về phòng bệnh leo lên giường nằm xuống, bụng cũng không thấy đói cơm trưa cũng không ăn. Mặt trời dần dần ngã về tây, Nguyễn Văn Hách chớp chớp đôi mắt có chút khô, một tiếng gõ cửa rõ ràng vang lên, Nguyễn Văn Hách cho rằng là Tiền Hàng nên không quay đầu.
“Tiểu Văn Văn em ngủ rồi sao?” Là Phương Chưng đã hai tuần không tới rất vui vẻ tiến vào, đến bên giường trông thấy Nguyễn Văn Hách vẫn mở to mắt kìa, “Em thức sao không nói gì, tâm tình không tốt sao? Đường lang của em đâu?”
“Phương Chưng, anh nói xem cái gì là yêu?”
“Anh hiểu rồi, em với đường lang cãi nhau.”
“Anh còn chưa trả lời vấn đề của em.”
Nguyễn Văn Hách ngồi dậy nhìn Phương Chưng, Phương Chưng chưa từng thấy cậu nghiêm túc như vậy, tâm tình đùa giỡn vụt biến mất.
“Anh cũng không hiểu rõ.” Phương Chưng ngồi lên giường, tầm mắt nhìn thẳng không biết đang nhìn đi đâu, “Hẳn không chỉ là sống cùng với người đó, mà còn có ràng buộc.”
“Ràng buộc?”
Phương Chưng bỗng nhiên cười lên, “Đúng, một đời người sẽ gặp vô số người, có những vị khách đi ngang qua cuộc đời em, cũng có người gây ra ảnh hưởng rất lớn đối với em. Cả đời này của em sẽ sinh ra tình cảm với rất nhiều người, tình thân, tình bạn, tình yêu, chán ghét, những thứ đó đều là ràng buộc. Nhưng luôn có một số người như thế, em muốn sống cùng người ấy một đời, cho dù khi già đi đối phương không đi được nữa thậm chí là liệt giường, em cũng sẽ không chán ghét mà vứt bỏ người ấy. Có thể theo em đến cuối cùng không phải là tình yêu, mà là bạn lữ, mà gắn kết giữa em và bạn lữ là sự ràng buộc so với tình yêu còn sâu đậm hơn.”
Phương Chưng nói xong những lời này, Nguyễn Văn Hách trầm mặc, suy ngẫm ý nghĩa chúng. Phương Chưng sờ sờ đầu cậu, hắn cũng muốn cùng Nguyễn Văn Hách có sự ràng buộc sâu đậm hơn, nhưng đối với Nguyễn Văn Hách mà nói đó không phải là yêu, chỉ là quý mến.
Xe buýt đến trạm, Tiền Hàng cà thẻ vé tháng đi vào trong, bỗng nhiên nghe tài xế bảo phải trả tiền, Tiền Hàng đang muốn nói anh dùng thẻ, vừa xoay đầu đã trông thấy Nguyễn Văn Hách mặc quần áo bệnh nhân.
“Sao cậu lại chạy ra ngoài?”
“Ngày mai anh không tới đúng không, em chán.”
Tiền Hàng câm lặng, tài xế giục anh mau trả tiền, anh không còn cách nào khác lại cà thẻ một lần nữa. Trên xe không nhiều người, hai người ngồi ra phía sau. Nguyễn Văn Hách có vẻ chưa từng ngồi xe buýt, sau khi ngồi xuống lắc lắc hai cái chân nhỏ mài ra tiếng soạt soạt. [hôm bữa đi mua đồ mới đi xe buýt nha._.]
“Đừng ồn, sẽ ảnh hưởng người ta.” Tiền Hàng nhỏ giọng nhắc nhở, đã có hai người lạ quay đầu nhìn rồi.
Nguyễn Văn Hách quả thật không phát ra âm thanh kỳ lạ nữa mà ngóng ra bên ngoài, nhìn nhìn rồi lại mở cửa sổ, có lẽ là muốn mở cửa cho thoáng mát, hoặc là muốn thò đầu ra nhìn. Tiền Hàng mơ mơ màng màng muốn ngủ gật, đột nhiên cảm thấy có gió lạnh nhất thời tỉnh lại, nhìn về phía cửa sổ phát hiện đã mở một nửa, nửa cánh tay của Nguyễn Văn Hách vươn ra ngoài, anh kéo tay cậu về đóng cửa lại, một chiếc xe tải ở bên ngoài vượt ngang qua, dọa anh mặt mũi trắng bệch.
“Bức bối quá.” Nguyễn Văn Hách giải thích.
Tiền Hàng nghĩ cần phải nói cho nhóc điên biết quy tắc sinh tồn đúng đắn, cảnh cáo Nguyễn Văn Hách thành thật mà ngồi đó, sau đó không dời mắt nhìn cậu chằm chằm, chỉ sợ cậu lại làm ra chuyện gì nữa. Nguyễn Văn Hách vỗ vỗ lưng ghế trước mặt, dư quang phát hiện Tiền Hàng đang nhìn cậu, cậu chàng có chút không tự nhiên.
“Biết anh thích em rồi, không cần phải nhìn em chằm chằm đâu.”
Lần này Tiền Hàng thật sự bình tĩnh không nổi nữa, trên xe yên ắng có rất ít người nói chuyện, âm thanh trong lúc chạy xe cũng rất lớn, nhưng câu này của Nguyễn Văn Hách lại rất rõ ràng, hành khách đồng thời quay đầu nhìn bọn anh. Lúc này xe ngừng ở trạm, Tiền Hàng kéo Nguyễn Văn Hách đi xuống, xem ra sau này khỏi phải ngồi xe buýt này nữa.
“Đậu, cậu không nói chuyện sẽ chết?” Tiền Hàng nhìn xe buýt đã đi xa đang nghĩ làm sao để về nhà, hay là tống nhóc điên này trở về.
“Không nói thật sẽ chết.”
Nguyễn Văn Hách phản bác rất nhanh, còn cười với Tiền Hàng. Tiền Hàng che mặt, Nguyễn Văn Hách cười lên thật sự là rất ngọt rất đáng yêu, quả thật là loại hình mà anh thích.
Một chiếc taxi dừng lại trước mặt bọn họ, Tiền Hàng ngẩn ra, tài xế taxi thời nay có cần phải tích cực như vậy không, không vẫy cũng dừng. Tài xế hỏi bọn anh có muốn lên hay không, hai người đứng trong gió lạnh đấu võ mồm cũng quái, thế là lên xe. Hơn hai mươi phút sau xe taxi đến đích, Tiền Hàng trả tiền mang Nguyễn Văn Hách về nhà, lên tầng 4 mở cửa vào nhà.
Nguyễn Văn Hách chưa từng đến, cửa vừa mở ra đã xông vào, tựa như chưa từng thấy qua nhà của người khác mà vòng vòng trong nhà. Nguyễn Văn Hách phát ra âm thanh hưng phấn, đi một vòng phòng khách rồi chạy vào phòng ngủ, Tiền Hàng tóm cậu trở lại.
“Không cần hưng phấn như vậy, nhà tôi không tệ chứ.”
“Ừa, so với nhà em nhỏ hơn nhiều.”
Tiền Hàng nhất thời không lời nào, anh chính là quỷ nghèo thì làm sao, không phải là chỉ mua lại một cái nhà hai phòng ngủ một phòng khách đã qua sử dụng thôi sao, việc này đâu có phạm pháp!
Nguyễn Văn Hách thấy mới mẻ đủ rồi, nhìn thấy sô pha thì nhào qua vắt trên lưng ghế. Tiền Hàng cởi áo khoác mở ti vi cho Nguyễn Văn Hách xem, bởi vì anh muốn đi ngủ. Nguyễn Văn Hách ngồi một mình trong phòng khách xem ti vi ban đầu còn có thể ngoan ngoãn xem, qua cũng được một khắc đồng hồ thì ngồi không yên bắt đầu chuyển kênh, chuyển đến một kênh vừa lúc đang chiếu một bộ phim truyền hình huyền nghi*, âm nhạc trong phim hết sức quỷ dị, thỉnh thoảng con có mấy tiếng thét chói tai của nhân vật. Nguyễn Văn Hách xem tiết mục này chỉnh âm lượng lớn lên, tâm tình phi thường không tệ, không được mấy phút lại chỉnh âm lượng nhỏ xuống, rồi lại lần nữa chỉnh to.
[huyền nghi: ý chỉ sự vật không thể thấy rõ được chân tướng, mang đầy tính hồi hộp, đại khái là thể loại trinh thám hoặc kinh dị]
Tiền Hàng ngủ trong phòng ngủ cũng không thấy ngon, đương lúc nửa tỉnh nửa mê bên tai dường như quanh quẩn một cổ âm thanh quỷ dị, âm thanh lúc lớn lúc nhỏ, còn kèm theo tiếng nữ thét, cái loại rất thê lương bi thảm. Trong lúc bất tri bất giác Tiền Hàng cảm thấy sống lưng phát lạnh, một cổ lạnh lẽo lặng lẽ dâng lên. Âm thanh dọa người kia vẫn còn tiếp diễn, Tiền Hàng đã ngủ không nổi nữa, mở mắt chăm chú nghe thì hình như là truyền tới từ phòng khách.
“Nguyễn Văn Hách cậu nhỏ giọng chút thì chết à!” Tiền Hàng kéo cửa ra bạo phát, quả nhiên vừa nãy nên trực tiếp tống Nguyễn Văn Hách về bệnh viện.
Nguyễn Văn Hách chỉ chỉ mình, ý chỉ Tiền Hàng là cậu không có nói chuyện, Tiền Hàng tức tới nổi không biết nên nói gì.
“Tôi đây liền đưa cậu về bệnh viện.”
Tiền Hàng xoay người quay về phòng thay quần áo, Nguyễn Văn Hách vừa nghe câu này liền không hài lòng, đuổi theo nhào tới trước một cái, trực tiếp làm Tiền Hàng bổ nhào lên giường.
“Không về không về không về! Phương Chưng đi rồi, anh cũng không ở đó, một mình em tại đó rất là buồn chán.”
Tiền Hàng mới phát hiện Nguyễn Văn Hách là dạng người sợ cô đơn, “Không phải cậu còn có thỏ sao.”
“Anh không cho đút, em liền không đút nữa.”
“Thật hiếm khi cậu nghe lời như vậy, đi xuống khỏi người tôi có được hay không?”
Nguyễn Văn Hách ngoan ngoãn trèo xuống khỏi người Tiền Hàng, thuận thế lộn một cái lên giường chui vào chăn, trong chăn còn mang theo nhiệt độ cơ thể của Tiền Hàng rất ấm áp.
“Vừa hay em cũng mệt rồi, em ngủ đây.” Nguyễn Văn Hách tìm một tư thế thoải mái nằm xuống ngủ.
Tiền Hàng đứng lên phi thường câm nín, có điều anh thực sự rất buồn ngủ, đầu óc mơ mơ hồ hồ choáng váng. Tiền Hàng không còn khí lực xua đuổi Nguyễn Văn Hách, nằm xuống rồi xoay lưng lại ngủ, nếu như đối mặt với Nguyễn Văn Hách chỉ sợ là ngủ không được.
Nguyễn Văn Hách nằm được một lát thì mở mắt ra, Tiền Hàng đưa lưng về phía cậu ngủ say, cậu nhìn được mấy giây rồi lặng lẽ xích qua bên Tiền Hàng một chút, tay chạm tới chất vải còn có một thứ cứng mềm vừa phải, bóp bóp xác định làm mông.
“Nhóc điên cậu đừng có giở trò cho tôi.” Tiền Hàng đơn thuần là bị bóp tới tỉnh, hơn nữa nơi đó hình như có phản ứng rồi.
Nguyễn Văn Hách không nhúc nhích nữa, nhìn chòng chọc trần nhà chớp chớp mắt, tiếp đó giơ tay sờ soạn lên eo Tiền Hàng. Tiền Hàng xoay người lại đẩy tay Nguyễn Văn Hách ra, cái tay kia chưa từ bỏ ý định lại chìa qua, chuẩn xác không trật bóp lấy thứ đã cương cứng.“Tiền Hàng, sao anh không ra tay với em?”
Nguyễn Văn Hách xoay người ngồi vắt lên thân Tiền Hàng, Tiền Hàng bị hỏi á khẩu, anh cũng muốn chớ, nhưng đâu thể diễn xuân cung ở bệnh viện được đúng không?
“Em thích anh, bây giờ em rất tỉnh táo, tụi mình tới làm đi.”
“Khoan khoan khoan!” Tiền Hàng hô ngừng, anh thực sự cảm thấy mình choáng tới nỗi nghe lầm rồi, Nguyễn Văn Hách thích anh, nhưng cái câu phía sau kia là có ý gì, “Cậu đến đây không phải chỉ bởi vì việc này chứ?”
“Ừm, nếu không anh nghĩ là gì?”
Tiền Hàng thật sự cho rằng Nguyễn Văn Hách cô đơn mới theo về, không ngờ đến đây lại muốn làm việc này.
“Cậu đâu cần gấp như khỉ vậy chứ?”
“Em sợ anh bị người khác đoạt mất, Tiểu Mã lầu trên vẫn cứ nói anh giống bảo mẫu, không trông kỹ là không được.”
Này này, nghĩ đi đâu vậy, Tiền Hàng hoàn toàn không hiểu nổi lo lắng của Nguyễn Văn Hách là từ đâu mà ra.
“Cách vách còn nói, mỗi lần trông thấy anh, con trai kiến của nó liền chết, đã là con thứ mười lăm rồi, nó nói còn chết nữa sẽ gả cho anh.”
Tiền Hàng trợn tròn mắt, cảm nhận được ác ý nồng đậm, thằng mập cách vách kia nhận không dưới một ngàn đứa con, ngay cả thau rửa mặt của tên đó cũng đều là con của gã ta.
Nguyễn Văn Hách dòm cổ áo ngủ của Tiền Hàng, bạo lực xé rộng ra hai bên, Tiền Hàng rất không hình tượng mà thét lên như gặp phải sắc lang.
“La cái gì, em cũng đâu thể làm anh vậy vậy.”
Tiền Hàng nắm lấy tay Nguyễn Văn Hách, chợt trở mình đè cậu dưới thân, “Đừng đùa quá phận, làm cậu khóc tôi sẽ không chịu trách nhiệm.”
“Tiền Hàng anh đang nói giỡn? Há há há!”
Nguyễn Văn Hách cười ha ha, một chút phòng bị cũng không có. Tiền Hàng trông thấy Nguyễn Văn Hách như vậy lại có chút nổi giận, trực tiếp cởi dây lưng của Nguyễn Văn Hách. Nguyễn Văn Hách ngẩn ra, ngồi dậy đẩy tay Tiền Hàng ra, Tiền Hàng nắm lấy eo cậu dùng sức lật lại, thuận tiện lột quần cậu xuống.
“Ê, Tiền Hàng, đường lang!”
Nguyễn Văn Hách thật sự cảm thấy đại sự không ổn, đáy lòng dâng lên một cảm giác sợ hãi, mông lành lạnh lại cảm giác được bàn tay nóng rực của Tiền Hàng đang sờ lên, sau đó mông bị nâng lên, cái tay kia sờ vào chỗ sâu trong cánh mông.
“Rất nhanh cậu sẽ biết sự khác nhau giữa đùa dai với thực chiến.”
Lời Tiền Hàng vừa dứt, một ngón tay không chút báo trước dò vào nơi chưa từng trải qua bất kỳ thay đổi nào. Đau đớn như tê liệt khiến Nguyễn Văn Hách trước đó còn đùa giỡn nhất thời đứng hình, việc này không giống trong tưởng tượng của cậu, không nên kinh khủng như vậy mới đúng.
“Không muốn, đau!”
Nguyễn Văn Hách nghẹn ngào kêu ra miệng, Tiền Hàng thật sự thu tay lại, nhẹ nhàng ôm lấy Nguyễn Văn Hách đã phát run.
“Có lẽ em không hiểu được ý nghĩa của việc kết giao, không phải thuận miệng nói đùa một câu, cũng không phải chung sống như Platon* được, có phải có tiếp xúc như vậy.” Tiền Hàng nói ở bên tai Nguyễn Văn Hách, “Có thể em thật sự thích tôi, nhưng có lẽ khác với yêu, là loại tình cảm của bạn bè tốt anh em tốt. Tôi không vội, em hãy nghĩ cho kỹ, đến cùng là tình cảm như anh em, hay là loại cảm tình của tình nhân, tôi không chấp nhận loại tình yêu như trò đùa.”
[Platon (hay Plato) là một nhà triết học của Hy Lạp cổ đại, tình yêu kiểu là Platon là khái niệm để chỉ tình yêu đôi lứa thiên về tinh thần, hướng đến những giá trị thiêng liêng, không có dục vọng thể xác]
Nguyễn Văn Hách nằm sấp trên giường vùi đầu trong gối không lên tiếng, Tiền Hàng giúp cậu mặc quần vào, sau đó mang cậu trở về bệnh viện. Trên đường Nguyễn Văn Hách vẫn luôn buồn bã không lên tiếng, đến khi về phòng bệnh cũng không nói một câu. Tiền Hàng ở ngoài phòng bệnh nhìn một hồi rồi mới về nhà nghỉ ngơi.
Nguyễn Văn Hách về phòng bệnh leo lên giường nằm xuống, bụng cũng không thấy đói cơm trưa cũng không ăn. Mặt trời dần dần ngã về tây, Nguyễn Văn Hách chớp chớp đôi mắt có chút khô, một tiếng gõ cửa rõ ràng vang lên, Nguyễn Văn Hách cho rằng là Tiền Hàng nên không quay đầu.
“Tiểu Văn Văn em ngủ rồi sao?” Là Phương Chưng đã hai tuần không tới rất vui vẻ tiến vào, đến bên giường trông thấy Nguyễn Văn Hách vẫn mở to mắt kìa, “Em thức sao không nói gì, tâm tình không tốt sao? Đường lang của em đâu?”
“Phương Chưng, anh nói xem cái gì là yêu?”
“Anh hiểu rồi, em với đường lang cãi nhau.”
“Anh còn chưa trả lời vấn đề của em.”
Nguyễn Văn Hách ngồi dậy nhìn Phương Chưng, Phương Chưng chưa từng thấy cậu nghiêm túc như vậy, tâm tình đùa giỡn vụt biến mất.
“Anh cũng không hiểu rõ.” Phương Chưng ngồi lên giường, tầm mắt nhìn thẳng không biết đang nhìn đi đâu, “Hẳn không chỉ là sống cùng với người đó, mà còn có ràng buộc.”
“Ràng buộc?”
Phương Chưng bỗng nhiên cười lên, “Đúng, một đời người sẽ gặp vô số người, có những vị khách đi ngang qua cuộc đời em, cũng có người gây ra ảnh hưởng rất lớn đối với em. Cả đời này của em sẽ sinh ra tình cảm với rất nhiều người, tình thân, tình bạn, tình yêu, chán ghét, những thứ đó đều là ràng buộc. Nhưng luôn có một số người như thế, em muốn sống cùng người ấy một đời, cho dù khi già đi đối phương không đi được nữa thậm chí là liệt giường, em cũng sẽ không chán ghét mà vứt bỏ người ấy. Có thể theo em đến cuối cùng không phải là tình yêu, mà là bạn lữ, mà gắn kết giữa em và bạn lữ là sự ràng buộc so với tình yêu còn sâu đậm hơn.”
Phương Chưng nói xong những lời này, Nguyễn Văn Hách trầm mặc, suy ngẫm ý nghĩa chúng. Phương Chưng sờ sờ đầu cậu, hắn cũng muốn cùng Nguyễn Văn Hách có sự ràng buộc sâu đậm hơn, nhưng đối với Nguyễn Văn Hách mà nói đó không phải là yêu, chỉ là quý mến.
/68
|