- Kẹo dẻo, có bao nhiêu là mang về bấy nhiêu.
Thấy Uyển Nhi cuối cùng cũng chịu dịch chuyển rồi chừa ra một khoảng trống, Chấn Phong không thể không hài lòng hơn mà nhoẻn miệng cười.
Rồi cậu bắt chước theo cô, cùng nằm sấp, cong đầu gối, và thả hai chân lơ lửng giữa khoảng không nhỏ hẹp.
Tình hình một cặp có vẻ như đang lợi dụng thời cơ thừa thế xông lên. Tình hình cặp còn lại chẳng khác đang đòi nợ lẫn nhau là bao.
- Kim Trúc, anh rất quan tâm đến em, vì em, có dầu sôi lửa bỏng cách mấy anh cũng không ngại xông vào...
- Rồi sao?
- Chỉ trừ việc này ra thôi...anh làm không được...em tha cho anh đi...
- Lý do?
Đặng Khắc Huy nài nỉ mỏi cả mồm mà nhỏ không bị lung lay tí nào luôn, khổ quá trời, buồn quá đời mà.
- Em đừng ép anh, có buộc anh cỡ nào đi nữa anh vẫn chẳng thể làm được việc này đâu...
- Phản đối cực lực cứ như ai bắt ép anh thay đổi kiểu tóc hay gì?
- Còn ác hơn việc ép anh bỏ đi kiểu tóc vuốt ngược này là đằng khác!
- Muốn đi chợ chung thôi có cần làm quá vậy không anh hai?! Là ai đã nói rất muốn được nếm lại hương vị mấy món em từng nấu hả?!
Nấu nướng tại nhà nhỏ thì được rồi, cũng chính là cái miệng của hắn nảy ra ý tưởng hay lần này hãy qua nhà hắn làm, vì nhỏ chưa có dịp đến nhà hắn bao giờ nên đây sẽ là một dịp rất tốt. Cộng thêm việc con bé Diệu Huyền đi chơi chưa về nữa.
Thiết nghĩ Đặng Khắc Huy sống một mình nên thường xuyên ăn ngoài phố thì nhỏ không nói gì, đằng này thêm cô em gái từ Mỹ về, khiến nhỏ còn tự hỏi, có khi nào hai anh em họ sẽ thỉnh thoảng cùng nhau ăn một bữa cơm gia đình không?
Ngặt một nỗi sự thật phũ phàng là ông anh thế nào em gái y hệt, thậm chí em gái còn ăn ở ngoài khủng hơn nữa kìa.
Bởi mới nói trong nhà họ mà có chứa rau củ quả gì để xào nấu thì Nguyễn Thị Kim Trúc xỉu liền!
- Dù vậy em cũng không nên dẫn anh đi cùng, tốt hơn hết em hãy đi một mình. Giống như mấy bà vợ đi chợ mua thức ăn cho chồng mình đó.
- Tùm lum bịch ni lông này kia em xách sao cho hết?
- Vậy lúc trước ai xách giúp em?
- Dạ em thường đi chợ với mẹ, lẫn lúc đó ở nhà em nên nguyên liệu đã có sẵn rồi ạ.
Con trai nhà họ Đặng thông minh nhanh trí bao nhiêu, bạn gái của hắn đối đáp khôn ngoan bấy nhiêu. Hắn đoán mình không thắng nổi nhỏ, đành lầm lũi đi tới chiếc ghế sofa bọc vải nhung giữa phòng khách ngồi buồn bực.
Kim Trúc thở dài, vẫn là đi tới bên cạnh Khắc Huy ngồi xuống.
- Anh sao lại ghét đi chợ đến thế? Có thể kể em nghe không?
Ánh mắt và giọng nói của nhỏ ở ngay trước mặt hắn, dịu dàng vô cùng.
- Anh chưa từng bước chân vào và cũng không hề thích nó. Mỗi lần anh lái xe ngang qua vài khu chợ, xin lỗi em nhưng nhìn từ xa, anh đã biết đó là một nơi không dành cho anh rồi...
- Em không phải không hiểu bản tính công tử của anh, nhưng cuộc sống là một sự trải nghiệm. Anh ít nhất hãy bước ra khỏi không gian an toàn của mình đi chứ? Anh chỉ có thể phát triển nếu anh sẵn sàng cảm thấy kỳ cục và không thoải mái khi thử điều gì đó mới mẻ thôi.
Thời gian thích hợp, Kim Trúc lấy hết can đảm nói tiếp.
- Đã cố ý giấu anh từ lâu, anh không hỏi có lẽ cũng vì muốn tôn trọng em. Thật ra gia đình em không khá giả gì, ba mẹ em bươn chải nghề bán quầy rau củ nhỏ ngoài chợ. Tuy vậy, em rất hài lòng với những gì em đang có... Và không chỉ riêng mình anh đâu, em cũng nghĩ anh mới chính là món quà tuyệt vời nhất mà ông trời ban cho em đấy...
....
Chấn Phong đòi chọn xem Chuyến Tàu Sinh Tử của Hàn. Cô không biết sao chứ chưa gì mà cậu đã tấm tắc khen phim hay, hấp dẫn kinh khủng khiếp lắm, bom tấn điện ảnh không xem quá uổng phí này kia...
Uyển Nhi từ trước đến nay dù sợ thì có sợ, song cũng chẳng có mấy hứng thú đối với mấy thể loại phim kinh dị này. Ừ thì cậu PR cho lắm vào, nhưng có đúng thật là hay đến thế không?
- Trời đất ơi! Cả một đám thây ma đang đứng bên kia chờ luôn kìa!
- Chạy nhanh đi trời? Đứng đực ra nhìn tụi nó đến cắn hả? Chạy!
- Cố gắng giữ cửa rồi chạy nhanh hơn vẫn kịp mà chú mập ơi...ôi không!
Cô thì cảm thấy giận dữ và trống rỗng...
- Nghe bảo không hứng thú mà ta?
Cậu thì hỏi bóng hỏi gió, lại cảm thấy việc ngắm nhìn cô la hét cũng là một thú vui tao nhã, không kém lúc bộ phim thứ nhất diễn ra là bao.
- Đó là trước đó, bây giờ không tính!
- Sợ cô rồi. Tiện thể cô lấy cái tay ra được không? Cô nắm ở đâu tôi cũng sẽ thích trừ kiểu này ra...bởi tỉ lệ hói đầu ở nam giới thường cao hơn hẳn nữ giới ấy...
Giây phút Uyển Nhi nhận ra, hai tay cô trong vô thức đã nắm tóc Chấn Phong...khá chặt. Cái thói quen khi căng thẳng là phải tóm lấy thứ gì đó cho đỡ sợ của cô thật sự xuất hiện không đúng chỗ nha.
Đoạn luống cuống thả tay ra, xấu hổ đỏ bừng cả mặt.
- Xin lỗi...nhưng mà ai cho phép cậu nhìn tôi suốt từ phim này sang phim kia thế hả?
Phải tìm cách trả đũa lại chứ.
- Thưa cô, cũng tại cô rất dễ thương. Vì vậy, tôi sẽ nhìn chằm chằm vào cô mà không cần giấy cho phép đấy, sao nào?
Tới...tới mức này thì cô sa mạc lời rồi.
Phim đang diễn ra bình yên với chỉ các cuộc trò chuyện giữa các diễn viên, yên ắng và tĩnh mịch cũng như bầu không khí trong căn phòng nhỏ lúc này. Và từ khi nào, cô và cậu đã gần sát nhau như vậy?
Cậu ta nhắm mắt ngủ thì nói làm gì, đằng này mắt thì mở trao tráo ra, cộng thêm cái mặt nghiêm túc nữa. Còn đặc biệt góp phần giúp cho không khí trở nên trầm lặng mới ghê!
Trước khi Dương Uyển Nhi tìm một chủ đề để hỏi thì người ta đã nhanh chân hơn cô rồi.
- Tôi muốn hỏi cô một việc...mà tôi hy vọng cô sẽ thành thật trả lời tôi, nhé?
- Chắc chắn rồi...
Cảm giác hồi hộp chắn ngang ngực cô, không phải do cô sợ khi sắp bị bắt quả tang hay gì đâu, cũng do đột ngột nhận được câu hỏi như vậy, ai mà chẳng lo lắng?
- Chiêu trò dùng kẹo dẻo để lừa cô, tôi thực hiện khá nhiều lần, hình như lần nào cũng rất hiệu nghiệm. Cô thích ăn kẹo dẻo đến mức tôi còn sử dụng nó để đặt biệt danh cho cô... Nhưng giả sử, cái người mà dùng chiêu đó không phải là tôi, cô vẫn sẽ dễ dàng mắc bẫy ư?
Nhìn kìa, ba tôi mới mua một bịch kẹo dẻo mới toanh.
Vốn dĩ định tặng cô hộp kẹo này, nhưng tôi nghĩ lại rồi, không cho đâu, tôi ăn một mình!
Cô cho tôi ở lại xem nốt một bộ nữa, mai hoặc trễ nhất ngày mốt tôi đem vài bịch kẻo dẻo vừa khoái khẩu, lại vừa hàng nhập khẩu về cho cô.
Kẹo dẻo, có bao nhiêu là mang về bấy nhiêu.
- Tôi có thể thú nhận một điều gì đó không?
- Dĩ nhiên rồi, đó cũng là điều tôi muốn.
Cảm giác khẩn trương bao phủ trong lời nói của cậu, không sai, bây giờ đến lượt Trần Chấn Phong cậu hồi hộp bồn chồn đó.
- Rằng một Uyển Nhi mê kẹo đánh đổi tất cả đó chỉ hiện hữu khi nó ở bên cạnh cậu mà thôi...
Sau lời thú nhận của cô, cậu kiểu vui quá hóa buồn hay sao mà im re, chẳng nói chẳng rằng gì nữa, chỉ lặng lẽ úp mặt xuống gối thôi.
- Mắt nửa mí, cậu ổn chứ?
Má cô vô tình chạm vào mặt cậu, hơi ấm và mùi hương nhàn nhạt của cô khiến tâm trí cậu mê mẩn say dần.
- Chết tiệt...hiện tôi rất muốn lột sạch bộ pajama trên người cô ra và hôn cô cho đến khi chúng ta không thở được mới thô...
- Tại sao chứ?! Lão già giám đốc đáng ghét!!
Ừ, khuôn mặt Uyển Nhi không chỉ gần sát mặt cậu, mà còn rất gần màn hình máy tính. Thế nên người thương thương cách mấy cũng tạm dẹp qua một bên, nhường đường cho tình tiết gây cấn, cảnh tượng nhói lòng ở trước mặt.
Trần Chấn Phong cậu không rõ nên khóc hay nên cười nữa. Thiết nghĩ có lẽ, ý trời buộc cậu phải quên đi ý tưởng đầu tiên rồi.
Nhưng không bao gồm ý tưởng thứ hai nha.
- Oái cậu làm gì thế? Đang ở giữa khúc hay mà...ưm...
Cậu vừa ngậm bờ môi của Uyển Nhi, khẽ hôn lên đó, vừa đẩy cô nằm xuống giường lại.
Có đứa bất ngờ bị mất thăng bằng, muốn phản kháng cũng không được.
Ánh mặt trời càng lúc càng khuất dần về phía tây, cảm xúc càng lúc càng mạnh mẽ tuôn trào. Nụ hôn của cả hai càng lúc càng nồng cháy, mê đắm.
Sự hoà quyện của môi và lưỡi đã không còn thoả mãn được sự khát khao của Trần Chấn Phong, tư thế như nằm cả trên người Dương Uyển Nhi lại càng khiến cậu muốn làm trái ý trời hơn dù cho đã hứa trước đó.
Bàn tay nóng bỏng của cậu bắt đầu tìm kiếm nhiều hơn, cậu khẽ vén áo ngủ của cô, nhẹ nhàng vuốt ve dọc theo sống lưng cô.
Màn đêm tối dần báo hiệu đã hơn bảy giờ. Bộ phim trên máy tính vẫn đang chạy, bằng cách nào đó lấn át cả tiếng cửa nhà đang mở lạch cạch.
Thấy Uyển Nhi cuối cùng cũng chịu dịch chuyển rồi chừa ra một khoảng trống, Chấn Phong không thể không hài lòng hơn mà nhoẻn miệng cười.
Rồi cậu bắt chước theo cô, cùng nằm sấp, cong đầu gối, và thả hai chân lơ lửng giữa khoảng không nhỏ hẹp.
Tình hình một cặp có vẻ như đang lợi dụng thời cơ thừa thế xông lên. Tình hình cặp còn lại chẳng khác đang đòi nợ lẫn nhau là bao.
- Kim Trúc, anh rất quan tâm đến em, vì em, có dầu sôi lửa bỏng cách mấy anh cũng không ngại xông vào...
- Rồi sao?
- Chỉ trừ việc này ra thôi...anh làm không được...em tha cho anh đi...
- Lý do?
Đặng Khắc Huy nài nỉ mỏi cả mồm mà nhỏ không bị lung lay tí nào luôn, khổ quá trời, buồn quá đời mà.
- Em đừng ép anh, có buộc anh cỡ nào đi nữa anh vẫn chẳng thể làm được việc này đâu...
- Phản đối cực lực cứ như ai bắt ép anh thay đổi kiểu tóc hay gì?
- Còn ác hơn việc ép anh bỏ đi kiểu tóc vuốt ngược này là đằng khác!
- Muốn đi chợ chung thôi có cần làm quá vậy không anh hai?! Là ai đã nói rất muốn được nếm lại hương vị mấy món em từng nấu hả?!
Nấu nướng tại nhà nhỏ thì được rồi, cũng chính là cái miệng của hắn nảy ra ý tưởng hay lần này hãy qua nhà hắn làm, vì nhỏ chưa có dịp đến nhà hắn bao giờ nên đây sẽ là một dịp rất tốt. Cộng thêm việc con bé Diệu Huyền đi chơi chưa về nữa.
Thiết nghĩ Đặng Khắc Huy sống một mình nên thường xuyên ăn ngoài phố thì nhỏ không nói gì, đằng này thêm cô em gái từ Mỹ về, khiến nhỏ còn tự hỏi, có khi nào hai anh em họ sẽ thỉnh thoảng cùng nhau ăn một bữa cơm gia đình không?
Ngặt một nỗi sự thật phũ phàng là ông anh thế nào em gái y hệt, thậm chí em gái còn ăn ở ngoài khủng hơn nữa kìa.
Bởi mới nói trong nhà họ mà có chứa rau củ quả gì để xào nấu thì Nguyễn Thị Kim Trúc xỉu liền!
- Dù vậy em cũng không nên dẫn anh đi cùng, tốt hơn hết em hãy đi một mình. Giống như mấy bà vợ đi chợ mua thức ăn cho chồng mình đó.
- Tùm lum bịch ni lông này kia em xách sao cho hết?
- Vậy lúc trước ai xách giúp em?
- Dạ em thường đi chợ với mẹ, lẫn lúc đó ở nhà em nên nguyên liệu đã có sẵn rồi ạ.
Con trai nhà họ Đặng thông minh nhanh trí bao nhiêu, bạn gái của hắn đối đáp khôn ngoan bấy nhiêu. Hắn đoán mình không thắng nổi nhỏ, đành lầm lũi đi tới chiếc ghế sofa bọc vải nhung giữa phòng khách ngồi buồn bực.
Kim Trúc thở dài, vẫn là đi tới bên cạnh Khắc Huy ngồi xuống.
- Anh sao lại ghét đi chợ đến thế? Có thể kể em nghe không?
Ánh mắt và giọng nói của nhỏ ở ngay trước mặt hắn, dịu dàng vô cùng.
- Anh chưa từng bước chân vào và cũng không hề thích nó. Mỗi lần anh lái xe ngang qua vài khu chợ, xin lỗi em nhưng nhìn từ xa, anh đã biết đó là một nơi không dành cho anh rồi...
- Em không phải không hiểu bản tính công tử của anh, nhưng cuộc sống là một sự trải nghiệm. Anh ít nhất hãy bước ra khỏi không gian an toàn của mình đi chứ? Anh chỉ có thể phát triển nếu anh sẵn sàng cảm thấy kỳ cục và không thoải mái khi thử điều gì đó mới mẻ thôi.
Thời gian thích hợp, Kim Trúc lấy hết can đảm nói tiếp.
- Đã cố ý giấu anh từ lâu, anh không hỏi có lẽ cũng vì muốn tôn trọng em. Thật ra gia đình em không khá giả gì, ba mẹ em bươn chải nghề bán quầy rau củ nhỏ ngoài chợ. Tuy vậy, em rất hài lòng với những gì em đang có... Và không chỉ riêng mình anh đâu, em cũng nghĩ anh mới chính là món quà tuyệt vời nhất mà ông trời ban cho em đấy...
....
Chấn Phong đòi chọn xem Chuyến Tàu Sinh Tử của Hàn. Cô không biết sao chứ chưa gì mà cậu đã tấm tắc khen phim hay, hấp dẫn kinh khủng khiếp lắm, bom tấn điện ảnh không xem quá uổng phí này kia...
Uyển Nhi từ trước đến nay dù sợ thì có sợ, song cũng chẳng có mấy hứng thú đối với mấy thể loại phim kinh dị này. Ừ thì cậu PR cho lắm vào, nhưng có đúng thật là hay đến thế không?
- Trời đất ơi! Cả một đám thây ma đang đứng bên kia chờ luôn kìa!
- Chạy nhanh đi trời? Đứng đực ra nhìn tụi nó đến cắn hả? Chạy!
- Cố gắng giữ cửa rồi chạy nhanh hơn vẫn kịp mà chú mập ơi...ôi không!
Cô thì cảm thấy giận dữ và trống rỗng...
- Nghe bảo không hứng thú mà ta?
Cậu thì hỏi bóng hỏi gió, lại cảm thấy việc ngắm nhìn cô la hét cũng là một thú vui tao nhã, không kém lúc bộ phim thứ nhất diễn ra là bao.
- Đó là trước đó, bây giờ không tính!
- Sợ cô rồi. Tiện thể cô lấy cái tay ra được không? Cô nắm ở đâu tôi cũng sẽ thích trừ kiểu này ra...bởi tỉ lệ hói đầu ở nam giới thường cao hơn hẳn nữ giới ấy...
Giây phút Uyển Nhi nhận ra, hai tay cô trong vô thức đã nắm tóc Chấn Phong...khá chặt. Cái thói quen khi căng thẳng là phải tóm lấy thứ gì đó cho đỡ sợ của cô thật sự xuất hiện không đúng chỗ nha.
Đoạn luống cuống thả tay ra, xấu hổ đỏ bừng cả mặt.
- Xin lỗi...nhưng mà ai cho phép cậu nhìn tôi suốt từ phim này sang phim kia thế hả?
Phải tìm cách trả đũa lại chứ.
- Thưa cô, cũng tại cô rất dễ thương. Vì vậy, tôi sẽ nhìn chằm chằm vào cô mà không cần giấy cho phép đấy, sao nào?
Tới...tới mức này thì cô sa mạc lời rồi.
Phim đang diễn ra bình yên với chỉ các cuộc trò chuyện giữa các diễn viên, yên ắng và tĩnh mịch cũng như bầu không khí trong căn phòng nhỏ lúc này. Và từ khi nào, cô và cậu đã gần sát nhau như vậy?
Cậu ta nhắm mắt ngủ thì nói làm gì, đằng này mắt thì mở trao tráo ra, cộng thêm cái mặt nghiêm túc nữa. Còn đặc biệt góp phần giúp cho không khí trở nên trầm lặng mới ghê!
Trước khi Dương Uyển Nhi tìm một chủ đề để hỏi thì người ta đã nhanh chân hơn cô rồi.
- Tôi muốn hỏi cô một việc...mà tôi hy vọng cô sẽ thành thật trả lời tôi, nhé?
- Chắc chắn rồi...
Cảm giác hồi hộp chắn ngang ngực cô, không phải do cô sợ khi sắp bị bắt quả tang hay gì đâu, cũng do đột ngột nhận được câu hỏi như vậy, ai mà chẳng lo lắng?
- Chiêu trò dùng kẹo dẻo để lừa cô, tôi thực hiện khá nhiều lần, hình như lần nào cũng rất hiệu nghiệm. Cô thích ăn kẹo dẻo đến mức tôi còn sử dụng nó để đặt biệt danh cho cô... Nhưng giả sử, cái người mà dùng chiêu đó không phải là tôi, cô vẫn sẽ dễ dàng mắc bẫy ư?
Nhìn kìa, ba tôi mới mua một bịch kẹo dẻo mới toanh.
Vốn dĩ định tặng cô hộp kẹo này, nhưng tôi nghĩ lại rồi, không cho đâu, tôi ăn một mình!
Cô cho tôi ở lại xem nốt một bộ nữa, mai hoặc trễ nhất ngày mốt tôi đem vài bịch kẻo dẻo vừa khoái khẩu, lại vừa hàng nhập khẩu về cho cô.
Kẹo dẻo, có bao nhiêu là mang về bấy nhiêu.
- Tôi có thể thú nhận một điều gì đó không?
- Dĩ nhiên rồi, đó cũng là điều tôi muốn.
Cảm giác khẩn trương bao phủ trong lời nói của cậu, không sai, bây giờ đến lượt Trần Chấn Phong cậu hồi hộp bồn chồn đó.
- Rằng một Uyển Nhi mê kẹo đánh đổi tất cả đó chỉ hiện hữu khi nó ở bên cạnh cậu mà thôi...
Sau lời thú nhận của cô, cậu kiểu vui quá hóa buồn hay sao mà im re, chẳng nói chẳng rằng gì nữa, chỉ lặng lẽ úp mặt xuống gối thôi.
- Mắt nửa mí, cậu ổn chứ?
Má cô vô tình chạm vào mặt cậu, hơi ấm và mùi hương nhàn nhạt của cô khiến tâm trí cậu mê mẩn say dần.
- Chết tiệt...hiện tôi rất muốn lột sạch bộ pajama trên người cô ra và hôn cô cho đến khi chúng ta không thở được mới thô...
- Tại sao chứ?! Lão già giám đốc đáng ghét!!
Ừ, khuôn mặt Uyển Nhi không chỉ gần sát mặt cậu, mà còn rất gần màn hình máy tính. Thế nên người thương thương cách mấy cũng tạm dẹp qua một bên, nhường đường cho tình tiết gây cấn, cảnh tượng nhói lòng ở trước mặt.
Trần Chấn Phong cậu không rõ nên khóc hay nên cười nữa. Thiết nghĩ có lẽ, ý trời buộc cậu phải quên đi ý tưởng đầu tiên rồi.
Nhưng không bao gồm ý tưởng thứ hai nha.
- Oái cậu làm gì thế? Đang ở giữa khúc hay mà...ưm...
Cậu vừa ngậm bờ môi của Uyển Nhi, khẽ hôn lên đó, vừa đẩy cô nằm xuống giường lại.
Có đứa bất ngờ bị mất thăng bằng, muốn phản kháng cũng không được.
Ánh mặt trời càng lúc càng khuất dần về phía tây, cảm xúc càng lúc càng mạnh mẽ tuôn trào. Nụ hôn của cả hai càng lúc càng nồng cháy, mê đắm.
Sự hoà quyện của môi và lưỡi đã không còn thoả mãn được sự khát khao của Trần Chấn Phong, tư thế như nằm cả trên người Dương Uyển Nhi lại càng khiến cậu muốn làm trái ý trời hơn dù cho đã hứa trước đó.
Bàn tay nóng bỏng của cậu bắt đầu tìm kiếm nhiều hơn, cậu khẽ vén áo ngủ của cô, nhẹ nhàng vuốt ve dọc theo sống lưng cô.
Màn đêm tối dần báo hiệu đã hơn bảy giờ. Bộ phim trên máy tính vẫn đang chạy, bằng cách nào đó lấn át cả tiếng cửa nhà đang mở lạch cạch.
/49
|