Đêm nay trăng thanh gió mát, cảnh vật đang chìm vào sự yên lặng. Cơn gió nhẹ nhàng thổi, tiếng côn trùng rì rầm với nhau. Trong Trường An cung là một mảnh tĩnh lặng. Đột nhiên một đạo bóng đen rất nhanh đột nhập vào trong cung. Đi thẳng đến điện công chúa đang nghỉ, nhìn hai tiểu hài nhi ngủ, hắn giơ cây đao nhỏ hướng hài nhi nhỏ nhất . Con dao còn cách hài nhi vài milimet thì hắn dừng lại. Phụ thân của tiểu quận chúa là ân nhân của hắn. Dù là sống trong bóng tối, là cái bóng cho hoàng thất, nhưng hắn vẫn nhớ ân nghĩa của quận mã. Nhận được mệnh lệnh của người đó hắn không thể từ chối vì hắn chỉ là đày tớ, chủ tử nói gì thì phải nghe nấy. Trong đôi mắt của hắn tràn đầy sự bất đắc dĩ cùng khổ tâm, hắn không biết nên làm sao. Quay người, đột nhiên thấy một đốm sáng ở ngoài cửa sổ, hắn đi đến xem. Giật mình kinh ngạc, thì ra đó là ngọn lửa. Khoan, lửa. Hắn nhìn lại thì thấy một bên tiểu điện sát điện này đang bị cháy và có nguy cơ lan sang đây. Hắn nhìn hai tiểu hài nhi đang ngủ lần cuối rồi bỏ đi. Như thế này coi như hắn đã hoàn thành nhiệm vụ được giao mà không cắn rứt lương tâm vì bội nghĩa.
Đợi bóng dáng đen đó đi, hai người bước ra từ tấm bình phong, đó không ai khác chính là Hoàng thái hậu và Bảo Tri-cận nữ của bà. Hắc bào kia không nhìn thấy hay cảm nhận được hai người chứng tỏ hai người là một cao thủ và cũng có thể hắn quá chìm đắm trong cảm xúc của mình nên không có để ý. Là một sát thủ mà như thế thì không thể là sát thủ chân chính. Hoàng thái hậu lắc đầu tiếc nuối.
- Hoàng thái hậu, sao người biết sẽ có người đến
- Còn nhớ tờ giấy hôm nay ai gia đưa không?
- dạ, có
- trong đó viết gì
- Đưa tiểu đại hoàng tử phi đi xa một thời gian
- biết vì sao không
- Tri nhi mu muội, không biết ạ, mong người chỉ bảo thêm cho Tri nhi
- con bé đang gặp nguy hiểm, bây giờ cách tốt nhất là cho nó đi xa một thời gian và quan trọng hơn là phải cho người đó nghĩ con bé đã chết
Đang nói chuyện, triếng la cháy thu hút họ. Biết thời cơ đến, Hoàng thái hậu lấy ra một đôi ngọc. Đôi ngọc này có hình giọt nước tách đôi nhìn rất đẹp. Đưa cho Bảo Tri một chiếc còn mình thì càm chiếc còn lại bắt đầu truyền công lực vào trong ngọc . Ngọc trên tay bà phát sáng và toả ra một mảng khói xanh huyền ảo.
- Hoàng thái hậu, như này là sao? - Bảo Tri ngạc nhiên hỏi
- Ngọc này sẽ đưa ngươi đến một không gian khác, con bé sẽ an toàn khi đến đó. Còn ngọc trong tay ngươi, khi nào gặp chuyện, truyền công lực vào ngọc rồi nghĩ đến nơi đây thì tự khác ngươi sẽ trở lại nơi đây. Nhưng ngươi nên nhớ không được sử dụng tuỳ tiện, Khi xong nhiệm vụ, ngọc tự khác sẽ tan biến
Nói xong, bà đến bên giường, ôm lấy Băng Nhi, hạ một nụ hôn vào trán cô bé. Bà nén nước mắt giao tiểu tâm can vào tay Bảo Tri
- Chăm sóc tốt cho con bé- nói rồi bà quay đi lau nước mắt
Bảo Tri nhận lấy tiểu hài tử đang ngủ rất ngoan trọng ngực, chợt nhớ đến cái gì, Bảo Tri lấy từ trong ngực ra năm cái hà bao. Đưa cho Hoàng thái hậu bốn chiếc còn một chiếc để vào trong ngực tiểu hài tử
- Hoàng thái hậu, sau này Tri nhi không thể ở bên người, mong người bảo trọng. Đây là hà bao giải tà Tri nhi xin ở một ngôi miếu thần cho người và hoàng tử công chúa nhưng chưa có dịp đưa.Mong hà bao này có thể bảo vệ mọi người- Nói rồi Bảo Tri ôm tiểu hài tử chạy vào ánh sáng phản chiếu của ngọc rồi biến mất. Nàng không muốn cho hoàng thái hậu thấy nàng khóc.
Đứng nhìn theo mảng khói xanh kì ảo hồi lâu, Hoàng thái hậu đến bên giường ôm hài nhi còn lại, cất ngọc vào trong người rồi chạy một mạch ra ngoài. Ở nơi Bảo Tri biến mất hình thành một vùng không bị lửa chạm tới.
Chạy thoát được ra ngoài, trừ y phục bị cháy xén vài chỗ và khuôn mặt nhem nhuốc ra thì Hoàng thái hậu vẫn còn rất lành lặn. Nhìn toà điện vì cháy mà sụp đổ ngay trước mắt, nước mắt bà tuôn rơi. Thế là sau này không được nhìn thấy nụ cười ngọt ngào đó, không được nhìn thấy ánh mắt đen tuyền đó, không được nghe thấy tiếng cười khanh khách nhưng tiếng chuông rung đó,... Không còn tri kỉ hiểu bà, an ủi bà và tâm sự cùng bà nữa. Băng Nhi, Tri Nhi , hai người phải bảo trọng, ai gia đợi ngày chúng ta đoàn tụ.
Đợi bóng dáng đen đó đi, hai người bước ra từ tấm bình phong, đó không ai khác chính là Hoàng thái hậu và Bảo Tri-cận nữ của bà. Hắc bào kia không nhìn thấy hay cảm nhận được hai người chứng tỏ hai người là một cao thủ và cũng có thể hắn quá chìm đắm trong cảm xúc của mình nên không có để ý. Là một sát thủ mà như thế thì không thể là sát thủ chân chính. Hoàng thái hậu lắc đầu tiếc nuối.
- Hoàng thái hậu, sao người biết sẽ có người đến
- Còn nhớ tờ giấy hôm nay ai gia đưa không?
- dạ, có
- trong đó viết gì
- Đưa tiểu đại hoàng tử phi đi xa một thời gian
- biết vì sao không
- Tri nhi mu muội, không biết ạ, mong người chỉ bảo thêm cho Tri nhi
- con bé đang gặp nguy hiểm, bây giờ cách tốt nhất là cho nó đi xa một thời gian và quan trọng hơn là phải cho người đó nghĩ con bé đã chết
Đang nói chuyện, triếng la cháy thu hút họ. Biết thời cơ đến, Hoàng thái hậu lấy ra một đôi ngọc. Đôi ngọc này có hình giọt nước tách đôi nhìn rất đẹp. Đưa cho Bảo Tri một chiếc còn mình thì càm chiếc còn lại bắt đầu truyền công lực vào trong ngọc . Ngọc trên tay bà phát sáng và toả ra một mảng khói xanh huyền ảo.
- Hoàng thái hậu, như này là sao? - Bảo Tri ngạc nhiên hỏi
- Ngọc này sẽ đưa ngươi đến một không gian khác, con bé sẽ an toàn khi đến đó. Còn ngọc trong tay ngươi, khi nào gặp chuyện, truyền công lực vào ngọc rồi nghĩ đến nơi đây thì tự khác ngươi sẽ trở lại nơi đây. Nhưng ngươi nên nhớ không được sử dụng tuỳ tiện, Khi xong nhiệm vụ, ngọc tự khác sẽ tan biến
Nói xong, bà đến bên giường, ôm lấy Băng Nhi, hạ một nụ hôn vào trán cô bé. Bà nén nước mắt giao tiểu tâm can vào tay Bảo Tri
- Chăm sóc tốt cho con bé- nói rồi bà quay đi lau nước mắt
Bảo Tri nhận lấy tiểu hài tử đang ngủ rất ngoan trọng ngực, chợt nhớ đến cái gì, Bảo Tri lấy từ trong ngực ra năm cái hà bao. Đưa cho Hoàng thái hậu bốn chiếc còn một chiếc để vào trong ngực tiểu hài tử
- Hoàng thái hậu, sau này Tri nhi không thể ở bên người, mong người bảo trọng. Đây là hà bao giải tà Tri nhi xin ở một ngôi miếu thần cho người và hoàng tử công chúa nhưng chưa có dịp đưa.Mong hà bao này có thể bảo vệ mọi người- Nói rồi Bảo Tri ôm tiểu hài tử chạy vào ánh sáng phản chiếu của ngọc rồi biến mất. Nàng không muốn cho hoàng thái hậu thấy nàng khóc.
Đứng nhìn theo mảng khói xanh kì ảo hồi lâu, Hoàng thái hậu đến bên giường ôm hài nhi còn lại, cất ngọc vào trong người rồi chạy một mạch ra ngoài. Ở nơi Bảo Tri biến mất hình thành một vùng không bị lửa chạm tới.
Chạy thoát được ra ngoài, trừ y phục bị cháy xén vài chỗ và khuôn mặt nhem nhuốc ra thì Hoàng thái hậu vẫn còn rất lành lặn. Nhìn toà điện vì cháy mà sụp đổ ngay trước mắt, nước mắt bà tuôn rơi. Thế là sau này không được nhìn thấy nụ cười ngọt ngào đó, không được nhìn thấy ánh mắt đen tuyền đó, không được nghe thấy tiếng cười khanh khách nhưng tiếng chuông rung đó,... Không còn tri kỉ hiểu bà, an ủi bà và tâm sự cùng bà nữa. Băng Nhi, Tri Nhi , hai người phải bảo trọng, ai gia đợi ngày chúng ta đoàn tụ.
/60
|