Đợi cho đến khi bóng của Minh Vũ đã khuất hẳn sau cánh cửa, lúc này Lan Nhi mới đi vào, nhìn thấy ám hiệu của Băng Băng nàng liền đóng hết tất cả cửa lại. Khi chắc chắn rằng đã an toàn, Băng Băng lập tức lên tiếng nói với người trên mái nhà.
“Tình Nhi tỷ mau vào đi.” Cửa sổ thoáng một cái mở ra xong đóng lại ngay tức khắc, một bóng đen đang mang trên người một đống đồ cồng kềnh nhảy vào trong phòng không một tiếng động. Người đó bỏ tấm lụa che mặt ra đích thực là Tình Nhi. Tình Nhi có khuôn mặt rất giống với Lan nhi nhưng ánh mắt hai người lại rất khác nhau. Ánh mắt Lan Nhi làm cho người ta cảm giác nàng như một tiểu hài tử ngây thơ trong sáng không chứa một tạp chất. Ánh mắt của Tình Nhi làm cho người ta thấy vẻ đứng đắn của người trưởng thành. Hai người là song phượng thai, nếu để ý kỹ sẽ thấy rất dễ nhận diện hai người họ. Nhiều lúc Băng Băng đau đầu nghĩ ngợi, hai nguời này là song phượng thai, đáng lý lài phải giống y đúc nhau chứ sao tính cách lại khác biệt lớn như vậy. Trừ sở thích và dung mạo ra thì chẳng có gì là điểm chung.
“Tình Nhi tỷ sao đi lâu vậy, phụ thân có đưa cho tỷ thứ đó không?” Băng Băng nói.
“Tiểu thư, sư phụ giữ Tình Nhi ở lại hỏi thăm tin tức của người, hỏi hết bảy canh giờ hai khắc thì mới chịu thôi.” Tình Nhi cung kính đáp. Người đứng trước mặt nàng đây chính là ân nhân cứu mạng nàng và muội muội, bốn năm trước gia tộc bị hại, các nàng bị sát thủ đuổi giết, rơi xuống vách núi. Nếu không có tiểu thư tình cờ đi ngang qua cứu các nàng thì các nàng đã đi gặp diêm vương rồi.
“Phụ thân tỷ hỏi cái gì mà mất nhiều thời gian như vậy?” Băng Băng có vài vạch đen trên mặt, cười bất đắc dĩ nói.
“Sư phụ hỏi sức khoẻ tiểu thư rồi dặn dò tiểu thư phải biết tự chiếu cố bản thân. Sư phụ lặp đi lặp lại vấn đề này bao nhiêu lần thì tốn bấy nhiêu thời gian.” Tình Nhi nói xong làm cho Băng Băng đang uống trà suýt bị sặc.
“Thứ đó đâu?” Băng Băng hỏi xong, Tình Nhi liền lấy trong ngực áo ra một cái lọ sứ nhỏ rồi đưa cho Băng Băng. Nhìn lọ sứ, đáy mắt Băng Băng càng lúc càng biểu hiện rõ sự thù hận sâu đậm. Chỉ cần hai tháng thôi, thù của di nương sẽ được báo, di nương có thể yên nghỉ rồi.
~~~~~~~~~~Ta là dải ngân hà ngăn cách 1 tháng sau~~~~~~~~~~
Kinh thành Phong Thiên quốc là nơi phồn hoa nhất ở dị giới này. Thức ăn phong phú, khung cảnh đẹp như chốn bồng lai. Vì vậy nơi đây tụ tập hầu hết tất cả các thương gia buôn bán, các nhà quyền quý cũng muốn đến nơi đây tham quan, du ngạo. Trong số đó cũng có một số quốc gia có dã tâm với nơi này. Nhưng họ vẫn luôn biết phải e dè có chừng mực, nơi đây có một đại nhân vật không thể nào đắc tội được. Trong một tửu lâu lớn nhất kinh thành, tiếng bàn tán náo nhiệt vang lên không ngớt.
“Biết gì chưa, Hoàng thượng đi vi hành mang về một mĩ nhân khuynh quốc.” Vị khách A nói
“Có chuyện đó sao? Ta nghĩ nàng ta sẽ làm quý phi đó, dưới gối hoàng thượng chưa hoàng tử nối dõi nha.” Vị khách B nói
“Ta cũng nghĩ như hắn, dưới gối hoàng thượng bây giờ có mỗi hai công chúa do Liễu quý phi sinh, nghe nói hoàng hậu không thể sinh con.” Vị khách C nói.
“Các ngươi đều sai hết rồi!” Vị khách A lớn giọng nói.
“Vậy chuyện là như thế nào ngươi nói đi.” Hai vị khách kia nhíu mày đáp.
“Muốn ta nói thì cũng phải có chút gì đó chứ?” Vị khách A nhướn mày cười đểu nói, hai người kia thấy vậy liền xuất ra năm lượng bạc vụn.
“Thế nào đủ chưa?”
“Ta nói cho các ngươi nghe nha, mĩ nữ hoàng thượng mang về là nghĩa nữ của người nhận ở trên đường, nghe nói người rất yêu thương nàng ta.”
“Nàng ta muốn gì hoàng thượng đều đáp ứng. Các ngươi biết không, hoàng thượng muốn phong nàng làm Bình Dương công chúa, ban hôn cho Độc vương đó.” Nói xong tên đó thu bạc vào túi.
“Độc vương sao? Ai cũng biết ngài ấy lãnh huyết vô tình, hoàng hậu từng đưa cung nữ thông phòng cho ngài ấy nhưng các cung nữ đó đề bị giết hết. Có người đồn Độc vương đoạn thụ đó, bên cạnh ngài ấy toàn là nam nhi mà ai cũng đều đẹp cả, trong phủ ngài ấy không hề có một nữ tử nào.” Vị khách C chặt chặt lưỡi tiếc nối nói.
“Thật là tiếc cho một mĩ nhân như thế.” Vị khách B lắc đầu tiếp lời.
Mọi người đang bàn luận sôi nổi thì có ba nữ nhân đội nón khăn che mặt đi vào. Nhìn qua tấm lụa mỏng cũng thấy được họ đẹp đến mức nào. Nữ nhân đi đầu một thân bạch y, nón khăn cũng màu trắng. Tóc như thác nước đổ dài sau tấm lư mảnh mai. Hai người đi đằng sau đều là thân hồng y, chắc là tỳ nữ của nàng. Tiểu nhị thấy ba người liền niềm nở chào đón. Một nữ tử hồng nói vào tai tiểu nhị gì đó, tiều nhị bảo họ chờ một lát đến khi đi ra hắn cầm một thứ đồ gì đó đưa cho nữ tử áo hồng. Khi nhận được đồ, ba người xoay người rời đi, để lại một đám khách trong tửu lầu đang bàn tán sôi nổi.
“Tình Nhi tỷ mau vào đi.” Cửa sổ thoáng một cái mở ra xong đóng lại ngay tức khắc, một bóng đen đang mang trên người một đống đồ cồng kềnh nhảy vào trong phòng không một tiếng động. Người đó bỏ tấm lụa che mặt ra đích thực là Tình Nhi. Tình Nhi có khuôn mặt rất giống với Lan nhi nhưng ánh mắt hai người lại rất khác nhau. Ánh mắt Lan Nhi làm cho người ta cảm giác nàng như một tiểu hài tử ngây thơ trong sáng không chứa một tạp chất. Ánh mắt của Tình Nhi làm cho người ta thấy vẻ đứng đắn của người trưởng thành. Hai người là song phượng thai, nếu để ý kỹ sẽ thấy rất dễ nhận diện hai người họ. Nhiều lúc Băng Băng đau đầu nghĩ ngợi, hai nguời này là song phượng thai, đáng lý lài phải giống y đúc nhau chứ sao tính cách lại khác biệt lớn như vậy. Trừ sở thích và dung mạo ra thì chẳng có gì là điểm chung.
“Tình Nhi tỷ sao đi lâu vậy, phụ thân có đưa cho tỷ thứ đó không?” Băng Băng nói.
“Tiểu thư, sư phụ giữ Tình Nhi ở lại hỏi thăm tin tức của người, hỏi hết bảy canh giờ hai khắc thì mới chịu thôi.” Tình Nhi cung kính đáp. Người đứng trước mặt nàng đây chính là ân nhân cứu mạng nàng và muội muội, bốn năm trước gia tộc bị hại, các nàng bị sát thủ đuổi giết, rơi xuống vách núi. Nếu không có tiểu thư tình cờ đi ngang qua cứu các nàng thì các nàng đã đi gặp diêm vương rồi.
“Phụ thân tỷ hỏi cái gì mà mất nhiều thời gian như vậy?” Băng Băng có vài vạch đen trên mặt, cười bất đắc dĩ nói.
“Sư phụ hỏi sức khoẻ tiểu thư rồi dặn dò tiểu thư phải biết tự chiếu cố bản thân. Sư phụ lặp đi lặp lại vấn đề này bao nhiêu lần thì tốn bấy nhiêu thời gian.” Tình Nhi nói xong làm cho Băng Băng đang uống trà suýt bị sặc.
“Thứ đó đâu?” Băng Băng hỏi xong, Tình Nhi liền lấy trong ngực áo ra một cái lọ sứ nhỏ rồi đưa cho Băng Băng. Nhìn lọ sứ, đáy mắt Băng Băng càng lúc càng biểu hiện rõ sự thù hận sâu đậm. Chỉ cần hai tháng thôi, thù của di nương sẽ được báo, di nương có thể yên nghỉ rồi.
~~~~~~~~~~Ta là dải ngân hà ngăn cách 1 tháng sau~~~~~~~~~~
Kinh thành Phong Thiên quốc là nơi phồn hoa nhất ở dị giới này. Thức ăn phong phú, khung cảnh đẹp như chốn bồng lai. Vì vậy nơi đây tụ tập hầu hết tất cả các thương gia buôn bán, các nhà quyền quý cũng muốn đến nơi đây tham quan, du ngạo. Trong số đó cũng có một số quốc gia có dã tâm với nơi này. Nhưng họ vẫn luôn biết phải e dè có chừng mực, nơi đây có một đại nhân vật không thể nào đắc tội được. Trong một tửu lâu lớn nhất kinh thành, tiếng bàn tán náo nhiệt vang lên không ngớt.
“Biết gì chưa, Hoàng thượng đi vi hành mang về một mĩ nhân khuynh quốc.” Vị khách A nói
“Có chuyện đó sao? Ta nghĩ nàng ta sẽ làm quý phi đó, dưới gối hoàng thượng chưa hoàng tử nối dõi nha.” Vị khách B nói
“Ta cũng nghĩ như hắn, dưới gối hoàng thượng bây giờ có mỗi hai công chúa do Liễu quý phi sinh, nghe nói hoàng hậu không thể sinh con.” Vị khách C nói.
“Các ngươi đều sai hết rồi!” Vị khách A lớn giọng nói.
“Vậy chuyện là như thế nào ngươi nói đi.” Hai vị khách kia nhíu mày đáp.
“Muốn ta nói thì cũng phải có chút gì đó chứ?” Vị khách A nhướn mày cười đểu nói, hai người kia thấy vậy liền xuất ra năm lượng bạc vụn.
“Thế nào đủ chưa?”
“Ta nói cho các ngươi nghe nha, mĩ nữ hoàng thượng mang về là nghĩa nữ của người nhận ở trên đường, nghe nói người rất yêu thương nàng ta.”
“Nàng ta muốn gì hoàng thượng đều đáp ứng. Các ngươi biết không, hoàng thượng muốn phong nàng làm Bình Dương công chúa, ban hôn cho Độc vương đó.” Nói xong tên đó thu bạc vào túi.
“Độc vương sao? Ai cũng biết ngài ấy lãnh huyết vô tình, hoàng hậu từng đưa cung nữ thông phòng cho ngài ấy nhưng các cung nữ đó đề bị giết hết. Có người đồn Độc vương đoạn thụ đó, bên cạnh ngài ấy toàn là nam nhi mà ai cũng đều đẹp cả, trong phủ ngài ấy không hề có một nữ tử nào.” Vị khách C chặt chặt lưỡi tiếc nối nói.
“Thật là tiếc cho một mĩ nhân như thế.” Vị khách B lắc đầu tiếp lời.
Mọi người đang bàn luận sôi nổi thì có ba nữ nhân đội nón khăn che mặt đi vào. Nhìn qua tấm lụa mỏng cũng thấy được họ đẹp đến mức nào. Nữ nhân đi đầu một thân bạch y, nón khăn cũng màu trắng. Tóc như thác nước đổ dài sau tấm lư mảnh mai. Hai người đi đằng sau đều là thân hồng y, chắc là tỳ nữ của nàng. Tiểu nhị thấy ba người liền niềm nở chào đón. Một nữ tử hồng nói vào tai tiểu nhị gì đó, tiều nhị bảo họ chờ một lát đến khi đi ra hắn cầm một thứ đồ gì đó đưa cho nữ tử áo hồng. Khi nhận được đồ, ba người xoay người rời đi, để lại một đám khách trong tửu lầu đang bàn tán sôi nổi.
/60
|