Tôi tự nhận thấy mình là một người có tâm địa lương thiện, khi nghe Diệp Thu Vi kể về những vụ giết người thì thường xuyên cảm thấy sợ hãi và ghê tởm, nhưng trong phần ký ức thuộc về X, tôi lại từng giết chết rất nhiều người theo sự chỉ đạo của Chủ nhiệm Viên. Tôi chỉ là một người bình thường có trình độ học vấn đại học, chẳng hề có chút sở trường nào, ấy vậy mà khi là X, tôi lại có rất nhiều tri thức về tâm lý học cũng như các loại bệnh tâm thần, ngoài ra khả năng quan sát của tôi cũng nhạy bén không thua kém gì Diệp Thu Vi. Đối với tôi, điều quan trọng nhất là gia đình và người thân, nhưng khi nhớ lại những ký ức của X tôi lại cảm nhận được sự phẫn nộ và hung tợn vô cùng tận, đi kèm với đó là ham muốn giết người chẳng có điểm dừng.
Nói tóm lại, bất kể là xét về ký ức, tính cách, năng lự học thức hay là về nhân sinh quan, tôi và X đều có sự khác biệt to lớn vô cùng. Nếu những ký ức có liên quan tới X đều là sự thực, vậy thì rất hiển nhiên, X không phải là tôi, mà là một con người khác hoàn toàn độc lập với tôi về mọi phương diện. Tôi và anh ta chẳng qua chỉ chung sống trong cùng một thân thể mà thôi, tôi...
Cho dù tôi đã cố hết sức né tránh, vậy nhưng rốt cuộc vẫn phải đối mặt với một sự thực thế này: Tôi rất có thể là một người bị mắc chứng rối loạn đa nhân cách.
Nghĩ đến đây, tôi không kìm được nảy sinh nhiều sự nghi hoặc hơn: Hội chứng phân ly nhất định là có liên quan tới những tổn thương trong tâm lý, nhưng chứng rối loạn đa nhân cách của tôi rốt cuộc là từ đâu mà ra? Nếu tôi thực sự là X, tại sao những người bên cạnh tôi đều không hay biết gì? Ngay đến cả những người thân vốn sinh sống bên tôi bấy lâu cũng chẳng hề phát giác? Hơn nữa, những năm nay X ẩn nấp kín đáo như vậy, còn từng làm ra bao nhiêu chuyện như thế trong khi tôi chẳng hay biết gì, tại sao tôi lại đột nhiên phát hiện ra sự tồn tại của anh ta chứ?
Trong khoảnh khắc điều nghi vấn cuối cùng xuất hiện, trước mắt tôi đột nhiên thoáng qua bóng dáng của Diệp Thu Vi: Ánh mắt của cô ta sâu kín mà sắc bén, khuôn tuy trắng nhưng không nhợt nhạt, bờ môi căng đầy mang màu hồng phớt, mái tóc dài đen nhánh buông xõa qua vai, có mấy lọn tóc còn buông lơi trước ngực... Mãi đến cuối cùng tôi mới nhớ đến cặp kính gọng đen cùng chiếc váy liền xếp nếp kiểu bohemian của cô ta... Nghĩ đến đây, đầu tôi lại một lần nữạ nhói đau dữ dội. Trong bóng tối, một luồng sáng rực rỡ chẳng biết từ đâu rọi tới, khiến cho tôi cơ hồ muốn móc mắt mình ra. Cùng với đó, bên tai tôi lại một lần nữa vang lên tiếng rít quái dị kia.
Ngay sau đó, trong đầu tôi bất giác bừng lên một cơn giận khó hiểu. Dưới sự thôi thúc của cơn giận này, tôi nắm chặt tay, dồn toàn bộ sự chú ý vào xúc giác ở đầu ngón tay và lòng bàn tay, từ đó dễ dàng và nhanh chóng thoát khỏi sự đeo bám của cặp kính gọng đen cùng chiếc váy liền xếp nếp kiểu bohemian, ngoài ra ảo giác về ánh sáng, cơn đau đầu cùng với tiếng rít kia cũng tức thì biến mất theo đó.
Tôi dùng thời gian một giây để giải phóng toàn bộ tư duy, sau đó theo bản năng, tôi hiểu rằng sự biến hóa trong tâm lý của mình đã xảy ra do sự ám thị của Diệp Thu Vi. Bắt đầu từ ngày đầu tiên gặp mặt, mỗi một chi tiết trên người cô ta, mỗi một cử chỉ, một câu nói của cô ta, thậm chí là mỗi một ánh mắt của cô ta nữa, tất cả đều là một phần của sự ám thị. Cô ta đã dốc hết tâm sức để thực hiện một cuộc ám thị vừa toàn diện lại vừa tinh tế đối với tôi, mục đích thì chỉ có một, đó là khiến tôi gặp được X. Tuy ý thức của X vẫn chưa hoàn toàn xuất hiện, tôi cũng vì thế mà chưa thể phát giác ra quá trình cũng như các chi tiết cụ thể mà Diệp Thu Vi đã dùng để ám thị tôi, nhưng theo bản năng tôi hiểu được, cô ta đã chuẩn bị hết sức kĩ càng cho cuộc ám thị này.
Từ đó mà xét, trong tám lần gặp mặt liên tục trong tám ngày vừa qua, cô ta có lẽ là người chủ động – chính cô ta đã bày sẵn ra cạm bẫy để dụ tôi tới gặp mặt, căn bản không phải là tôi chủ động đến gặp cô ta. Theo như logic bình thường thì suy luận này hiển nhiên là mười phần hợp lý , nhưng khi suy nghĩ vấn đề này, tại nơi sâu thẳm trong nội tâm của tôi lại có một thứ trực giác vô cùng mãnh liệt - một thứ trực giác thuộc về X: Diệp Thu Vi quả thực đã có sự chuẩn bị từ trước, nhưng tôi cũng không phải là bên bị động, khi đi gặp cô ta tôi thực ra cũng có một mục đích đặc biệt nào đó.
Còn về việc mục đích đặc biệt đó rốt cuộc là gì, tôi đã mấy lần muốn tìm kiếm đáp án từ chỗ X nhưng cuối cùng đều phải chịu thất bại - anh ta dường như rất phản cảm với hành vi này của tôi. Nửa phút sau, sự phản cảm của anh ta lại càng trở nên rõ rệt, và tôi kinh ngạc phát hiện dòng ký ức vốn đang dâng trào cuồn cuộn dần giảm tốc độ, có một bộ phận thậm chí còn bắt đầu dừng hẳn, sau đó trở nên mơ hồ và biến mất, tư duy nhạy bén của tôi cũng dần trở nên trì trệ. Tôi đột nhiên ý thức được, X không muốn để tôi tiếp xúc với anh ta, thế nên mới muốn rời khỏi tôi và thực sự đang rời khỏi tôi.
Tôi gắng sức day mạnh trán và hai bên má, lại dùng một quãng thời gian khoảng hai giây để giữ lòng bình tĩnh trở lại. Người từng thông minh rất sợ trở nên hồ đồ, tôi không thể để X dễ dàng rời đi, tôi không cho phép trí óc của mình lại một lần nữa quay lại với sự trì trệ và bị mất trí nhớ. Tôi nhất định phải cố gắng tìm hiểu về những trải nghiệm của X trước khi anh ta rời đi, từ đó thực sự nhận thức được bộ mặt thật của chính bản thân mình.
Do thời gian cấp bách, tôi phải cố ép mình bình tĩnh trở lại, dòng suy nghĩ lại một lần nữa quay về buổi đêm ngày 29 tháng 10 năm 2009.
* * *
Lưu Hướng Đông nghiêng người kéo thùng rác ở cách đó không xa lại bên cạnh mình, nhổ vào trong mấy bãi nước bọt sau đó lại khom lưng xuống, hai tay đưa lên đỡ trán, thân thể nhấp nhô không ngừng.
Trong những năm sáu mươi, bảy mươi của thế kỷ trước, Lưu Hướng Đông đang ở trong giai đoạn hình thành nhân cách và nhân sinh quan nhưng lại gặp thời loạn lạc, phải tận mắt nhìn thấy sự xấu xí trong bản tính của loài người. Sau một thời gian dài chịu sự uy hiếp từ những người xa lạ, trong lòng ông ta ngợp đầy nỗi sợ hãi với các mối quan hệ, và để loại trừ nỗi sợ hãi, né tránh trở thành lựa chọn đầu tiên của ông ta khi gặp người lạ mặt. Một khi không thể né tránh, nỗi sợ hãi đối với người lạ của ông ta sẽ bùng phát, đây chính là căn nguyên gây ra tình trạng lo sợ trong khi giao tiếp của ông ta.
Nhưng cùng với đó, hai người thầy giáo không sợ thời cuộc, kiên trì lên lớp kia đã khiến ông ta cảm nhận được mặt tốt đẹp trong bản tính của loài người. Trong vực sâu của sự tăm tối, chính sự tốt đẹp hiếm hoi này đã trở thành ngọn đuốc soi đường cho ông ta tiến về phía trước, đồng thời cũng trở thành động lực nội tại cho sự phấn đấu của ông ta trong những ngày tháng sau này. Ông ta cố gắng học tập rồi trở thành giảng viên đại học có lẽ chính là vì muốn theo bước hai người thầy đó của mình, hơn nữa cũng chỉ có khi ở trong phòng học thì nỗi lo sợ trong giao tiếp của ông ta mới phần nào giảm bớt. Thời còn là học sinh, chỉ có chuyện học tập là có thể giúp ông ta quên đi những mối uy hiếp xung quanh, cho nên trong suốt một quãng thời gian khá dài sau khi trưởng thành ông ta không hỏi gì tới chuyện đời, chỉ chuyên tâm vào sự nghiệp giáo dục và nghiên cứu khoa học, mục đích chính là để ngăn chặn cảm giác không an toàn do các mối quan hệ xã hội mang tới. Có thể nói, từ tuổi thiếu niên tới trung niên, cả học thức cũng như kiến thức của ông ta đều tăng dần từng ngày, vậy nhưng trạng thái tâm lý thì lại không chút thay đổi.
Lưu Hướng Đông đã tận mắt nhìn thấy một bạn học nữ của mình bị làm nhục mà chết, nỗi sợ hãi đối với các mối quan hệ xã hội theo đó mà bùng phát. Trong quá trình này, đám lưu manh đã nhét những vật dơ bẩn vào miệng của ông ta. Trong tiềm thức của Lưu Hướng Đông, đám lưu manh đại diện cho người xấu, còn những vật dơ bẩn kia thì trở thành sự tượng trưng cho mặt xấu xí trong bản tính của loài người. Khi đó ông ta nhất định đã ra sức nhổ những thứ dơ bẩn đó ra ngoài, đồng thời dùng tay lau răng cho sạch. Bởi vì đang ở trong giai đoạn trưởng thành của tình dục, do đó chuyện này có sức ảnh hưởng rất lớn trong việc hình thành nên tính cách của ông ta, để rồi cuối cùng động tác lau răng đã trở thành một bộ phận cố định cấu thành nên tâm lý. Kể từ đó về sau, cứ mỗi khi cảm nhận thấy nỗi sợ hãi đến từ các mối quan hệ xã hội, ông ta sẽ lại vô thức làm ra hành vi lau chất bẩn bám trên răng, sau đó thì dần dần chuyển hóa thành động tác sờ răng cửa, đây chính là tình trạng đơn giản hóa hành vi ở người bị rối loạn ám ảnh cưỡng chế.
Nghĩ tới đây, tôi lại để ý tới một thông tin khác: Lưu Hướng Đông vốn tham gia giảng dạy ở Đại học C nhưng tới năm 1997 thì lại đột nhiên nhảy việc tới làm Chủ nhiệm Trung tâm Nghiên cứu khoa học ở Công ty E. Dựa theo sự phân tích trước đó, động lực nội tại cho cuộc sống và sự nghiệp của ông ta chính là hai người thầy đã khiến ông ta cảm nhận được mặt tốt trong tính người năm xưa. Dưới sự thôi thúc của niềm tin này, ông ta lẽ ra phải kiên định đi theo nghề dạy học mới đúng, tại sao đến cuối cùng lại lựa chọn rời đi như vậy? Hơn nữa tôi từng nghe Chủ nhiệm Viên kể rằng Lưu Hướng Đông tuy tính tình quái lạ, vậy nhưng lại rất khao khát quyền lực, cũng biết sử dụng quyền mưu, còn từng thông qua các biện pháp mờ ám khác nhau để khiến con trai mình có cái mẽ ngoài của một thiên tài học thuật. Rất hiển nhiên, để có thể sử dụng quyền mưu và thực hiện các biện pháp mờ ám kia, Lưu Hướng Đông ắt phải tiến hành giao tiếp với người khác rất nhiều, nếu ông ta thực sự có vấn đề về tâm lý như tôi phân tích, vậy thì việc này có tồn tại sự mâu thuẫn rõ ràng... Ờ đây nhất định là có chỗ nào đó không đúng lắm.
Tôi nhanh chóng ý thức được trong quãng thời gian trước và sau khi nhảy việc, Lưu Hướng Đông có lẽ đã có một sự chuyển biến nào đó trong tâm lý.
Phân tích tới đây, tôi nhìn Lưu Hướng Đông đang cúi đầu không nói gì, hỏi: Năm 1997, tại sao ông lại nghỉ việc ở Đại học C?
Ông ta hít sâu một hơi, ngồi thẳng người dậy đưa ta lên sờ răng cửa, khẽ liếm môi, muốn nói gì đó mà cuối cùng lại thôi.
Tôi nói: Đối với ông, nghề giáo là nghề nghiệp cao quý nhất, ông nhất định cũng đã từng muốn dâng hiến cả cuộc đời này cho sự nghiệp giáo dục, đúng vậy không?
Ông ta ngẩng đầu lên, nhất thời quên đi sự lo âu, nhìn tôi vẻ đầy kinh ngạc.
Tôi lại nói tiếp: Nhưng, năm 1997 hoặc là sớm hơn nữa, có một số chuyện đã làm thay đổi lý tưởng và quan niệm của ông. Ông hãy kể cho tôi nghe những chuyện đó đi.
Ông ta khẽ gật đầu, lại đưa tay lên sờ răng cửa một chút, sau đó mới thoáng mang theo vẻ căng thẳng nói: Nghề giáo, nghề giáo quả thực là nghề cao quý nhất, quan niệm này trong tôi chưa từng thay đổi. Nhưng... nhưng chính bởi vì như thế nên tôi mới không vừa mắt những con người đó...
Những con người nào? Tôi lạnh lùng nhìn ông ta.
“Trợ lý, đồng nghiệp, lãnh đạo, nhiều lắm. Ánh mắt ông ta đột nhiên trở nên kiên định, giọng nói cũng theo đà mà toát ra vẻ xúc động: Bọn họ không xứng, không xứng! Bọn họ đã làm nhục cái nghề cao quý ấy!
“Nghề giáo thực sự rất cao quý. Tôi cố tình nói vậy để an ủi ông ta, sau đó mới lại tiếp: Ông hãy kể tỉ mỉ một chút đi.”
Ông ta lập tức trở nên bình tĩnh hơn nhiều, sau khi nghĩ một chút bèn bắt đầu kể: Hồi đầu năm 1997, tôi vừa độc lập hoàn thành một hạng mục lý luận rất có tính đột phá, viện trưởng của Học viện Hóa học công nghiệp tìm đến tôi, muốn tôi đề tên con gái ông ta trên luận văn, tôi từ chối mà không chút do dự. Nhưng rồi chỉ mấy ngày sau các tạp chí vốn thường xuyên hợp tác đột nhiên không nhận luận văn của tôi nữa, có một tạp chí thậm chí đã xét duyệt rồi, nhưng sau đó lại đưa trả luận văn của tôi về. Viện trường lại đến tìm tôi lần nữa, nói là nếu không để tên con gái của ông ta, luận văn của tôi đừng hòng được đăng tải. Khi nói ra những lời đó, ông ta cứ như một vị anh hùng lẫm liệt vậy, còn tôi thì chẳng khác nào một kẻ phản bội chấp nhận thỏa hiệp với quân địch. Tôi lại từ chối ông ta một lần nữa, sau đó còn viết thư tố cáo bằng tên thật và tự tay đưa tới cho hiệu trưởng. Qua ngày thứ hai, thư tố cáo được giữ nguyên trạng và đưa trả về cho tôi. Tôi rất nhanh đã ý thức được hành vi viết thư tố cáo thực là quá ư xuẩn ngốc và nực cười - tôi căn bản không cần phải tố cáo gì cả, bởi lẽ việc này toàn bộ giảng viên ở Học viện Hóa học công nghiệp đều biết rõ! Một vị giáo sư mà tôi thường xuyên hợp tác, còn cả một người trợ giảng đã theo tôi được hơn một năm rồi, thậm chí còn trực tiếp tham gia vào việc giúp con gái của viện trưởng giở trò gian lận. Cũng trong mấy ngày đó, rất nhiều người thường ngày vốn tỏ ra đường hoàng nghiêm túc đã tìm đến tôi, khuyên tôi đừng đối đầu với Viện trưởng, còn nói ra những lời kiểu như Chẳng qua là để tên thôi mà , Việc này đâu có ảnh hưởng gì đến luận văn của anh , Anh làm thế này là tự hủy hoại tiền đồ của mình đấy . Nói tới đây, Lưu Hướng Đông hít sâu một hơi, tỏ ra vô cùng bức xúc. “Tôi đột nhiên ý thức được rằng những con người đó căn bản không xứng với một nghề cao quý như nghề giáo, bọn họ ích kỷ, tham lam, lọc lõi, học thuật kém cỏi, thích giở trò dối trá... Mà càng khiến tôi bất bình hơn là dường như chỉ có những kẻ như thế mới có thể đứng vững trên cương vị của một giảng viên, còn những người thành thực, kiên trì với chính nghĩa mà tôi từng thấy thì lại rất dễ bị đào thải. Anh không thấy rằng trong chuyện này đen trắng đã bị đảo lộn hết cả rồi ư?
Tôi rất muốn nói với ông ta: Về bản chất con người ai cũng ích kỷ. Trong một xã hội mà lợi ích là tối thượng, lại thiếu mất sự giám sát và đôn đốc, việc người giỏi dùng thủ đoạn có thể dễ dàng leo cao, người thanh cao cố chấp bị đào thải là một quy luật vô cùng khách quan, căn bản chẳng dính dáng gì tới từng cá nhân cả. Nhưng tôi không thể nói như vậy được, vì nhiệm vụ của tôi là bảo vệ ông ta chứ không phải là thổi tắt đốm sáng duy nhất trong nội tâm của ông ta.
Quả thực, những con người này không xứng với nghề giáo. Tôi lại hỏi tiếp: Thế nên ông đã quyết định nghỉ việc ư? Tại sao ông phải tới Công ty E? Tôi từng nghe Chủ nhiệm Viên kể là những năm nay ông cũng thường xuyên dùng đủ các thủ đoạn để trải sẵn đường đi cho con trai mình, ông không phải là rất chán ghét chuyện này ư? Vì sao đến cuối cùng cũng lại tự tay thực hiện như thế?
Vì sự cao quý của nghề giáo. Cặp mắt ông ta đột nhiên trở nên sáng rực. Khi đó, lãnh đạo của tập đoàn đã hứa với tôi rằng chỉ cần tôi có thể giúp Công ty E hồi sinh, bọn họ sẽ hỗ trợ tôi giành lấy quyền lực cao nhất ở Đại học C. Tôi cũng biết hoàn cảnh chung không được tốt, nhưng chỉ cần tôi có quyền lực thì ít nhất cũng có thể đuổi đám người xấu xa đó ra khỏi Đại học C, sau đó bổ nhiệm những người chính trực và có tinh thần trách nhiệm để rồi dựng nên một ngôi trường trong sạch và tràn đầy tinh thần làm khoa học. Tôi cũng biết rằng hiện thực không thể hoàn toàn lý tưởng hóa, nhưng ít nhất thì tôi cũng có thể cải thiện tình trạng ở Đại học C.
Tôi dùng giọng khẳng định nói: Xem ra vì lý tưởng này mà ông đã sẵn lòng làm bất cứ chuyện gì, bao gồm cả việc khiến bản thân cũng trở nên lọc lõi.
Tôi chưa từng trở nên lọc lõi. Ông ta nói giọng kiên định: Tôi chỉ dùng một số thủ đoạn lọc lõi mà thôi. Tuy việc này khiến tôi cảm thấy rất đau khổ, vậy nhưng so với kết quả thu được thì nó chẳng đáng kể gì. Lãnh đạo cao cấp cùa tập đoàn đã thực hiện lời hứa, chẳng bao lâu nữa tôi sẽ có được quyền khống chế thực tế đối với Đại học C. Tôi sẽ đuổi việc tất cả những kẻ xấu xa, sau đó nâng đỡ những người kiêm đủ cả đức tài. Tôi phải để con trai kế thừa lý tưởng và chí hướng của tôi, xây dựng Đại học C thành một trường đại học hoàn mỹ. Nói xong những lời này, trên gương mặt vốn luôn căng cứng của ông ta lần đầu xuất hiện nụ cười, một nụ cười đơn thuần và rạng rỡ.
Hai người thầy dũng cảm thời trung học đã khiến nghề giáo trở thành nghề cao quý nhất trong lòng Lưu Hướng Đông. Ông ta dấn thân vào sự nghiệp giáo dục, hy vọng qua đó có thể tìm được mặt tốt đẹp trong bản tính của loài người, vậy nhưng hiện thực lại giáng cho ông ta một đòn đau chí mạng. Có lẽ, tất cả những việc mà ông ta làm ra sau này sự đều là vì muốn khiến trường học trở lại trong sạch. Tất nhiên, cũng có thể ông ta sớm đã bị xã hội đồng hóa, chỉ là không muốn thừa nhận, vẫn cố chấp khoác lên mình chiếc áo ngoài của chủ nghĩa lý tưởng. Nhưng bất kể sự thực là như thế nào, sự kính trọng của ông ta với hai nguòi thầy năm xưa vẫn không hề đổi khác, nó luôn là động lực nội tại giúp ông ta có thể đứng vững trong xã hội này.
Nếu muốn giết Lưu Hướng Đông, tôi nhất định sẽ đồng thời ra tay từ hai mặt, thứ nhất là khuếch đại nỗi sợ hãi ờ sâu trong nội tâm của ông ta, thứ hai là dập tắt ngọn lửa soi đường trong lòng ông ta. Ngược lại, nếu muốn bảo vệ ông ta, tôi cần phải nghĩ cách giảm bớt hoặc là loại trừ nỗi sợ hãi của ông ta đối với các mối quan hệ xã hội, đồng thời giữ cho ngọn lửa trong lòng ông ta không bị dập tắt.
Đối với tôi mà nói, bảo vệ tâm lý của ông ta là một việc dễ như trở bàn tay, nhưng tôi không thể làm quá triệt để được, cần phải lưu lại cho người muốn giết ông ta một cơ hội, như thế thì kẻ đó mới chịu hành động và có khả năng để lộ ra sơ hở.
Hồi tháng 3 năm 2009, Chủ nhiệm Viên từng nhờ giúp Thư Tình khơi thông tâm lý. Để ẩn giấu thân phận của tôi, việc này chỉ được tiến hành qua điện thoại. Ngay trong lần trò chuyện đầu tiên, tôi đã ý thức được rằng vụ tai nạn giao thông của Thư Tình tuyệt đối không phải là ngẫu nhiên, tâm lý của cô ta dường như đã bị tác động Bằng một biện pháp nào đó. Kể từ lúc đó, tôi đã biết rằng có một cao thủ tâm lý khác đang rình mò ở đâu đây, hơn nữa người này còn có dính dáng rất sâu đến một vụ việc nào đó mà Chủ nhiệm Viên phụ trách. Tôi đã nói dự cảm này của mình với Chủ nhiệm Viên, nhưng ông ta lại không chịu tin. Để đề phòng bất trắc, tôi đã điều tra kĩ lưỡng về Thư Tình, đồng thời giúp cô ta học được cách chống lại những sự tác động vào tâm lý.
Đến đầu tháng 10 năm 2009, Chủ nhiệm Viên đột nhiên liên lạc với tôi, nói rằng phán đoán của tôi trước đó có lẽ là chính xác: Có người đang ngấm ngầm tiến hành điều tra Tập đoàn A, hơn nữa còn có năng lực tương tự như tôi. Tôi nhận được một nhiệm vụ mới, đó là tìm ra người này và giết chết đối phương.
Dưới sự giúp đỡ của các tài liệu mà Chủ nhiệm Viên cung cấp, tôi biết tới một loạt những sự kiện chết người có khả năng có liên quan tới người điều tra kia. Đồng thời, vào thượng tuần tháng mười năm 2009, tôi đã gặp Triệu Hải Thời khi đó đang sắp bị đưa đi chấp hành án tử hình. Thông qua cuộc tiếp xúc với anh ta, tôi tìm ra năm người có khả năng trở thành mục tiêu tiếp theo của người điều tra đó, Lưu Hướng Đông chính là một trong số này. Dưới sự giúp đỡ của tôi, Chủ nhiệm Viên đã có những sự sắp xếp tương ứng cho năm người này. Quả nhiên, tối ngày 28 tháng 10 năm 2009, Lưu Hướng Đông đã nhận được tin nhắn dường như gửi từ người điều tra kia. Qua một cuộc trao đổi bằng tin nhắn, tôi xác định được đối phương chính là người điều tra thần bí kia. Tuy chúng tôi đều không biết thân phận của đối phương, nhưng anh ta (cô ta) chắc cũng rõ tình hình hiện không có lợi cho mình. Nếu anh ta (cô ta) thực sự là một người tương tự như tôi, vậy thì ắt chẳng bao giờ chịu ngồi yên chờ chết mà sẽ tìm cách để liều một phen, dù có phải cá chết lưới rách cũng sẵn lòng.
Lưu Hướng Đông chính là con mồi tốt nhất để lôi người này ra ngoài ánh sáng.
Nghĩ đến đây, tôi bất giác rùng mình một cái rồi trở về hiện thực, sau đó ngẩn ngơ nhìn về phía cửa nhà vệ sinh, trước mắt lại lần nữa xuất hiện bóng dáng của Diệp Thu Vi. Tháng 10 năm 2009, tôi còn chưa biết đến sự tồn tại của Diệp Thu Vi. Khi đó, xuất phát từ cái nhìn về bản thân, tôi cứ ngỡ đối phương phải là một người đàn ông điềm tĩnh và lý trí, chính loại quan điểm chủ đạo ban đầu này đã tạo ra cho tôi những sai lầm nghiêm trọng, từ đó trong quá trình điều tra đã bỏ lỡ mất nhiều cơ hội hoài nghi Diệp Thu Vi.
Một giây sau, dòng suy nghĩ của tôi lại một lần nữa quay trở về đêm ngày 29 tháng 10 năm 2009. Sau khi suy nghĩ xong xuôi, tôi quyết định phải giúp Lưu Hướng Đông giảm bớt nỗi sợ hãi, nhưng tạm thời không can thiệp tới ngọn lửa soi đường ở trong lòng ông ta. Bởi lẽ, nỗi sợ hãi và chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế mới là những điểm yếu dễ khiến ông ta mất mạng nhất.
Muốn giảm bớt hoặc loại trừ nỗi sợ hãi ấy từ gốc rễ, ông ta nhất định phải đối mặt trực diện với nó mới được.
“Giáo sư Lưu.” Tôi nói. “Chúng ta cùng quay trở lại với chuyện xảy ra hồi ông học lớp chín kia nhé. Tôi muốn ông nghiêm túc nghĩ lại chuyện đó, đồng thời kể ra toàn bộ quá trình, đừng bỏ sót bất kỳ chi tiết nào, đặc biệt là trong việc những người đó làm nhục ông.
Ông ta vùi mặt vào giữa hai tay, không nói nửa lời.
Đối với ông ta, điều này có lẽ rất khó, cho nên tôi nhất định phải giúp ông ta. Tôi đột nhiên hơi khom người về phía trước, chụp mạnh lấy bờ vai của ông ta. Ông ta sợ hãi ngẩng đầu lên, muốn giãy ra khỏi tay tôi theo bản năng. Tôi thu hai tay về, một giây sau lại đột nhiên đứng dậy, đưa tay kéo ông ta xuống khỏi xô pha, ấn ghì xuống đất. Ông ta dù sao cũng đã hơn năm mươi tuổi rồi, thân thể lại không được cường tráng lắm, do đó gần như không có chút sức phản kháng nào. Dù rằng như thế nhưng ông ta vẫn ra sức giãy giụa, đồng thời còn lớn tiếng kêu gào.
Giáo sư Lưu. Tôi cưỡi trên người ông ta, một tay giữ chặt ông ta, tay còn lại thì cởi quần ra, bắt đầu tiến hành dẫn dắt tư duy của ông ta. Bọn họ đã nhét những thứ bẩn thỉu vào trong miệng ông như thế nào? Tổng cộng có mấy người đã làm như vậy? Bọn họ trông ra sao? Ông có cảm nhận gì khi đó? Mùi vị của chất bẩn ở trong miệng ông thế nào? Có tệ lắm không? Khi đó ông đã nôn mửa theo cách nào? Người bạn học nữ kia của ông thì sao? Có phải là nằm bên cạnh ông kêu rên thảm thiết không? Những người bạn khác của ông nữa, bọn họ đã làm gì? Trời hôm đó nắng hay râm? Có nổi gió hay đổ mưa gì không? Những người đó đã mắng ông như thế nào? Có đánh ông không? Đánh như thế nào? Nói tới đây, tôi đột nhiên đấm mạnh vào lưng ông ta một cái. “Ông có đau lắm không? Khi đó ông có từng nghĩ đến việc liều mạng với bọn họ không? Hay là ông muốn tìm lấy một khe hở mà chui xuống dưới đất?
Khi đó ông có còn hy vọng gì vào tương lai của mình không? Mùi vị của chất bẩn thế nào? Ông có bị ép phải nuốt nó vào bụng không? Ông đã nuốt bao nhiêu rồi…”
Ông ta không kìm được nôn khan mấy tiếng dữ dội.
Tôi đưa tay ấn đầu ông ta xuống. Nhìn cái bộ dạng đẫn đụt của ông này, có phải là còn chưa ăn đủ không? Hả? Ông đã nhớ ra mùi vị của thứ đó chưa? Có muốn nếm thử một lần nữa không? Đừng hòng chạy được, ông chạy không thoát đâu, còn muốn đi học nữa cơ à? Hả? Học cái *** ấy!
Ông ta vừa nôn mửa vừa hét lớn: Chủ nhiệm Viên! Chủ nhiệm Viên!
Tôi lại đấm ông ta một cái nữa. Cái gì mà Chủ nhiệm Viên với Chủ nhiệm Vinh, không ai có thể cứu được ông đâu. Nào, thử thêm lần nữa đi. Dứt lời, tôi cởi luôn cả quần lót, nhích hai chân về phía đầu ông ta.
Một giây sau, ông ta dùng hết sức bình sinh trở mình một cái, nôn hết toàn bộ những thứ đã ăn trong bữa tối hôm đó ra ngoài.
Tôi thở phào một hơi, nhanh chóng kéo quần lên, đỡ ông ta dậy. Ông ta lại nôn thêm mấy lần nữa, sau đó mới run rẩy rót cho mình một cốc nước, lẳng lặng súc miệng, cúi đầu không dám nhìn tôi, tay thì đưa lên sờ răng cửa không ngừng.
“Xin lỗi, Giáo sư Lưu. Tôi nhìn ông ta, nói bằng giọng nhẹ nhàng hết mức có thể: Bây giờ hãy tiếp tục đi, tôi cần ông nghiêm túc nhớ lại chuyện xảy ra hồi ông học lớp chín, sau đó nghiêm túc kể lại toàn bộ quá trình cũng như cảm giác của bản thân trong hoàn cảnh lúc ấy. Tôi vừa nói vừa đưa tay điều chỉnh cho ánh đèn trong phòng tối đi. Bây giờ ông hãy suy nghĩ theo lời của tôi nhé: Ông đang ngồi học trong lớp thì một đám lưu manh xông vào kéo một bạn học nữ của ông ra ngoài, ông và những người khác vội vàng đuổi theo. Đám lưu manh đó kéo nữ sinh kia ra phía sau phòng học, lột sạch quần áo của cô ta, cưỡng hiếp cô ta. Nữ sinh đó không ngừng giãy giụa, gào thét, trong lòng ông ngợp đầy một cơn phẫn nộ vô cùng tận. Nhưng các ông không đủ sức chống lại đám lưu manh đó, chỉ có thể trơ mắt nhìn người bạn học của mình bị làm nhục đến chết. Những người đó giữ chặt lấy ông, bóp mũi ông, vạch miệng ông ra, nhét những thứ bẩn thỉu vào trong miệng ông. Bọn họ vừa làm như vậy còn vừa cười vang giễu cợt như dã thú. Chất bẩn bị đưa vào miệng ông, mùi vị rất lạ, ông muốn nhổ nó ra, vậy nhưng mũi lại bị bóp chặt, bắt buộc phải dùng mồm để hít thở trước rồi mới nhổ ra được. Ông đã hít vào một hơi, chất bẩn theo đó mà bị ông nuốt vào trong bụng một ít...
Ông ta lại một lần nữa vớ lấy thùng rác và bắt đầu nôn mửa.
Tôi dừng lại khoảng năm giây, sau đó đưa tay ra, nhẹ nhàng vỗ lưng ông ta. Đã đỡ hơn chút nào chưa? Đừng sợ, sự việc dù gì cũng đã qua được mấy chục năm rồi. Ông biết không? Tôi đã điều tra chuyện mà ông kể rồi, đám lưu manh đó phần lớn đều đã bị xử tử từ tháng 5 năm 1979, có hai kẻ còn sống sót thì tới đầu những năm tám mươi cũng bị người ta đánh chết, kết cục rất thê thảm. Tất nhiên, những chuyện này chỉ là do tôi tùy tiện bịa ra mà thôi.
Ông ta súc miệng một lúc rồi mới thở dốc hỏi: “Thật ư?”
“Tất nhiên rồi. Tôi nói. Tôi đã điều tra rất kỹ. Nếu ông muốn biết thông tin chi tiết thì tôi có thể bảo Chủ nhiệm Viên cung cấp cho ông các tài liệu về vụ việc đó.
Bọn chúng thực sự rất đáng chết. Ông ta hít sâu một hơi, run rẩy nói: Nữ sinh đó rất đẹp, rất có tinh thần trách nhiệm, thành tích học tập cũng rất tốt, tôi... Ông ta khẽ thở dài một tiếng. Ôi, bọn tôi không ngờ lại không bảo vệ được cô ấy, tôi...
Nỗi sợ hãi đối với người lạ và các mối quan hệ xã hội không ngờ còn làm nảy sinh sự áy náy và tự trách đi theo ông ta suốt cả cuộc đời nữa.
Đó không phải là lỗi của ông, lại càng không phải là trách nhiệm của ông. Tôi nói. Ông đã cố hết sức rồi nhưng khi đó ông cũng vẫn còn nhỏ, không có năng lực cũng là lẽ đương nhiên thôi.” Tôi vừa nói vừa điều chỉnh đèn sáng lên một chút. Nhưng bây giờ thì khác, ông đã là một nhân vật nổi tiếng khắp thành phố, trong toàn tỉnh, thậm chí là trong cả nước cũng có danh tiếng nhất định. Ông bây giờ rất có uy quyền, tất cả mọi người đều kính trọng ông, sợ ông,,.
Sợ tôi? Ông ta khẽ lắc đầu, cười gượng, nói: Làm gì có ai sợ tôi đâu.
Có nhiều người lắm chứ, như tôi chẳng hạn.” Tôi nói. Mọi người đều rất kính sợ những người có uy quyền, và bây giờ ông đã là một người có uy quyền rồi. Ông không còn giống như mấy chục năm trước nữa, hiện giờ ông không chỉ có năng lực bảo vệ người mà mình yêu, còn có năng lực để xử lý bất cứ người nào mà ông không thích. Ví dụ đám lưu manh năm đó vẫn còn sống, ông chỉ cần động nhẹ ngón tay một chút là có thể khiến bọn họ sống không bằng chết. Tuy vừa rồi tôi đã có những lời lẽ và cử chỉ vô lễ với ông, nhưng đó chỉ là một cách thức để tác động vào tâm lý của ông mà thôi, mục đích là nhằm bảo vệ ông theo sự ủy thác của Chủ nhiệm Viên, về mặt cá nhân mà nói, tôi rất kính trọng ông, cũng rất sợ ông, bởi lẽ tôi chỉ là một nhân vật nhỏ chẳng đáng nhắc đến, còn ông thì lại là một nhân vật lớn rất có sức ảnh hưởng ở cả trong và ngoài Tập đoàn A. Nói xong, tôi cố tình để lộ vẻ mặt sợ hãi, lại đưa mắt nhìn thoáng qua ông ta một chút. Ông thử nói xem, tôi có thể không sợ ông được ư?
Ông ta lộ vẻ trầm tư, khẽ gật đầu, sống lưng rõ ràng đã ưỡn thẳng hơn so với trước đó, vẻ lo âu trên mặt cũng biến mất quá nửa.
Bây giờ. Tôi lại nói tiếp. Tôi lại hỏi ông một vấn đề nữa nhé, khi bọn họ đưa chất bẩn vào trong miệng ông, ông đã có cảm giác như thế nào?
Ông ta hơi cau mày lại vẻ chán ghét. Kỳ thực cũng có nhiều lắm, thứ đó có mùi tanh rất rõ ràng, nói thực lòng là còn hơi ngọt nữa. Tôi bị ép phải nuốt vào một ít, nhưng ngay sau đó đã nôn ra được. Sau khi những người đó bỏ đi, tôi ngẩn ngơ ngồi trên mặt đất. Không biết bao lâu sau, tôi nghe người khác kể lại là bạn nữ đó chết rồi, thế là nước mắt, nước mũi không kìm được chảy ra giàn giụa. Tôi vừa khóc vừa đưa tay lên quệt nước mũi, phát hiện trên răng cửa của mình có dính một thứ gì đó nhơm nhớp nhầy nhụa, thế là vội dùng sức lau đi. Tôi đã lau rất nhiều lần thực sự là rất nhiều lần, có lẽ phải tới hơn trăm. Tôi cứ thế ngồi trên đất mà lau không ngừng.”
Tôi cố gắng nói bằng giọng nhẹ nhàng hết mức có thể: “Có lẽ đó căn bản không phải chất bẩn gì cả, chỉ là nước mũi của ông mà thôi.”
Ông ta sững người, một lát sau liền khẽ gật đầu vẻ giật mình bừng tỉnh ngộ. “Đúng thế, đó có lẽ không phải chất bẩn gì cả, chỉ là nước mũi hoặc nước bọt nhầy sinh ra do sự đau khổ quá độ mà thôi. Phải, phải rồi, thứ đó căn bản không phải là chất bẩn…”
Tôi nhẹ nhàng đặt tay lên vai ông ta, cất lời an ủi: “Dù đó là thứ gì thì chuyện cũng đã qua được mấy chục năm rồi, tuy chẳng vui vẻ gì cho lắm nhưng ngẫm lại thì cũng chỉ là một đoạn ký ức nặng nề giữa đời người mà thôi. Con người có tốt có xấu, trong thời đại xấu thì người xấu có nhiều hơn một chút, trong thời đại tốt thì người tốt có nhiều hơn một chút. Vả lại ông bây giờ đã có đủ uy quyền rồi, cho dù có gặp phải những kẻ xấu thực sự thì cũng không cần phải sợ hãi gì cả. Ông hãy thử nghĩ tới những người khác mà xem, hãy thử nghĩ tới những con người xa lạ trên đường xem, bọn họ có gì đáng để sợ chứ? Không có ai dám làm hại ông nữa đâu.”
Ông ta nhấp một ngụm nước, lại khẽ gật đầu vẻ trầm tư, sắc mặt đã có vẻ bình thản hơn trước đó rất nhiều. Trong vòng hơn một tiếng đồng hồ sau đó, tôi tiếp tục giúp ông ta nhớ lại những chuyện trong quá khứ. Ông ta đã nhớ ra nhiều việc hơn, thậm chí còn nhắc đến một số người và việc khiến ông ta cảm thấy sợ hãi khác. Dưới sự phân tích và dẫn dắt của tôi, đến khoảng mười hai giờ tối, ông ta đã có thể thản nhiên đối mặt với sự sỉ nhục từng gặp phải năm đó, khi nói chuyện cũng tự tin hơn, số lần sờ răng thì giảm đi rõ rệt.
Sự việc tiến triển coi như là thuận lợi, nhưng tôi cũng hiểu rằng một lần trò chuyện đơn giản thế này chỉ có thể giúp Lưu Hướng Đông cải thiện trạng thái tâm lý hiện tại mà thôi, muốn loại trừ hoàn toàn nỗi sợ hãi ở sâu trong nội tâm của ông ta thì còn cần nhiều thời gian và sức lực hơn nữa mới được. Tối đó, sau khi Lưu Hướng Đông rời đi, tôi đã gặp Chủ nhiệm Viên trong gian phòng đó và báo cáo lại với ông toàn bộ các chi tiết trong vụ việc.
Nghĩ được tới đây, dòng hồi ức của tôi bỗng dưng đứt đoạn. Tôi đột ngột quay trở về thực tại, nhưng rồi chỉ nửa giây sau đã lại nhớ ra đoạn ký ức tiếp theo.
Chủ nhiệm Viên ngồi ở chỗ đối diện với tôi, ngay tại chỗ mà Lưu Hương Đông vừa ngồi. Ấn tượng của tôi về ông ta có hơi mơ hồ, chỉ nhớ rằng tóc của ông ta không được nhiều cho lắm, có khả năng còn bị hói đầu. Ánh mắt của ông ta rất bình tĩnh, vóc người thì hơi gầy, ngoài ra ông ta còn thích mặc những bộ đồ có màu sẫm. Tôi đã suy nghĩ rất lâu, vậy nhưng vẫn không thể nhớ ra tên và thân phận cụ thể của ông ta.
“Chủ nhiệm Viên. Khi đó tôi đã nói như thế này: Đối phương là một cao thủ. Muốn đảm bảo an toàn tuyệt đối cho chủ nhiệm Lưu thì tôi còn phải trò chuyện với ông ta ít nhất ba lần nữa.”
“Không cần an toàn tuyệt đối.” Giọng của Chủ nhiệm rất trầm thấp. Sau lần trò chuyện đầu tiên này
Nói tóm lại, bất kể là xét về ký ức, tính cách, năng lự học thức hay là về nhân sinh quan, tôi và X đều có sự khác biệt to lớn vô cùng. Nếu những ký ức có liên quan tới X đều là sự thực, vậy thì rất hiển nhiên, X không phải là tôi, mà là một con người khác hoàn toàn độc lập với tôi về mọi phương diện. Tôi và anh ta chẳng qua chỉ chung sống trong cùng một thân thể mà thôi, tôi...
Cho dù tôi đã cố hết sức né tránh, vậy nhưng rốt cuộc vẫn phải đối mặt với một sự thực thế này: Tôi rất có thể là một người bị mắc chứng rối loạn đa nhân cách.
Nghĩ đến đây, tôi không kìm được nảy sinh nhiều sự nghi hoặc hơn: Hội chứng phân ly nhất định là có liên quan tới những tổn thương trong tâm lý, nhưng chứng rối loạn đa nhân cách của tôi rốt cuộc là từ đâu mà ra? Nếu tôi thực sự là X, tại sao những người bên cạnh tôi đều không hay biết gì? Ngay đến cả những người thân vốn sinh sống bên tôi bấy lâu cũng chẳng hề phát giác? Hơn nữa, những năm nay X ẩn nấp kín đáo như vậy, còn từng làm ra bao nhiêu chuyện như thế trong khi tôi chẳng hay biết gì, tại sao tôi lại đột nhiên phát hiện ra sự tồn tại của anh ta chứ?
Trong khoảnh khắc điều nghi vấn cuối cùng xuất hiện, trước mắt tôi đột nhiên thoáng qua bóng dáng của Diệp Thu Vi: Ánh mắt của cô ta sâu kín mà sắc bén, khuôn tuy trắng nhưng không nhợt nhạt, bờ môi căng đầy mang màu hồng phớt, mái tóc dài đen nhánh buông xõa qua vai, có mấy lọn tóc còn buông lơi trước ngực... Mãi đến cuối cùng tôi mới nhớ đến cặp kính gọng đen cùng chiếc váy liền xếp nếp kiểu bohemian của cô ta... Nghĩ đến đây, đầu tôi lại một lần nữạ nhói đau dữ dội. Trong bóng tối, một luồng sáng rực rỡ chẳng biết từ đâu rọi tới, khiến cho tôi cơ hồ muốn móc mắt mình ra. Cùng với đó, bên tai tôi lại một lần nữa vang lên tiếng rít quái dị kia.
Ngay sau đó, trong đầu tôi bất giác bừng lên một cơn giận khó hiểu. Dưới sự thôi thúc của cơn giận này, tôi nắm chặt tay, dồn toàn bộ sự chú ý vào xúc giác ở đầu ngón tay và lòng bàn tay, từ đó dễ dàng và nhanh chóng thoát khỏi sự đeo bám của cặp kính gọng đen cùng chiếc váy liền xếp nếp kiểu bohemian, ngoài ra ảo giác về ánh sáng, cơn đau đầu cùng với tiếng rít kia cũng tức thì biến mất theo đó.
Tôi dùng thời gian một giây để giải phóng toàn bộ tư duy, sau đó theo bản năng, tôi hiểu rằng sự biến hóa trong tâm lý của mình đã xảy ra do sự ám thị của Diệp Thu Vi. Bắt đầu từ ngày đầu tiên gặp mặt, mỗi một chi tiết trên người cô ta, mỗi một cử chỉ, một câu nói của cô ta, thậm chí là mỗi một ánh mắt của cô ta nữa, tất cả đều là một phần của sự ám thị. Cô ta đã dốc hết tâm sức để thực hiện một cuộc ám thị vừa toàn diện lại vừa tinh tế đối với tôi, mục đích thì chỉ có một, đó là khiến tôi gặp được X. Tuy ý thức của X vẫn chưa hoàn toàn xuất hiện, tôi cũng vì thế mà chưa thể phát giác ra quá trình cũng như các chi tiết cụ thể mà Diệp Thu Vi đã dùng để ám thị tôi, nhưng theo bản năng tôi hiểu được, cô ta đã chuẩn bị hết sức kĩ càng cho cuộc ám thị này.
Từ đó mà xét, trong tám lần gặp mặt liên tục trong tám ngày vừa qua, cô ta có lẽ là người chủ động – chính cô ta đã bày sẵn ra cạm bẫy để dụ tôi tới gặp mặt, căn bản không phải là tôi chủ động đến gặp cô ta. Theo như logic bình thường thì suy luận này hiển nhiên là mười phần hợp lý , nhưng khi suy nghĩ vấn đề này, tại nơi sâu thẳm trong nội tâm của tôi lại có một thứ trực giác vô cùng mãnh liệt - một thứ trực giác thuộc về X: Diệp Thu Vi quả thực đã có sự chuẩn bị từ trước, nhưng tôi cũng không phải là bên bị động, khi đi gặp cô ta tôi thực ra cũng có một mục đích đặc biệt nào đó.
Còn về việc mục đích đặc biệt đó rốt cuộc là gì, tôi đã mấy lần muốn tìm kiếm đáp án từ chỗ X nhưng cuối cùng đều phải chịu thất bại - anh ta dường như rất phản cảm với hành vi này của tôi. Nửa phút sau, sự phản cảm của anh ta lại càng trở nên rõ rệt, và tôi kinh ngạc phát hiện dòng ký ức vốn đang dâng trào cuồn cuộn dần giảm tốc độ, có một bộ phận thậm chí còn bắt đầu dừng hẳn, sau đó trở nên mơ hồ và biến mất, tư duy nhạy bén của tôi cũng dần trở nên trì trệ. Tôi đột nhiên ý thức được, X không muốn để tôi tiếp xúc với anh ta, thế nên mới muốn rời khỏi tôi và thực sự đang rời khỏi tôi.
Tôi gắng sức day mạnh trán và hai bên má, lại dùng một quãng thời gian khoảng hai giây để giữ lòng bình tĩnh trở lại. Người từng thông minh rất sợ trở nên hồ đồ, tôi không thể để X dễ dàng rời đi, tôi không cho phép trí óc của mình lại một lần nữa quay lại với sự trì trệ và bị mất trí nhớ. Tôi nhất định phải cố gắng tìm hiểu về những trải nghiệm của X trước khi anh ta rời đi, từ đó thực sự nhận thức được bộ mặt thật của chính bản thân mình.
Do thời gian cấp bách, tôi phải cố ép mình bình tĩnh trở lại, dòng suy nghĩ lại một lần nữa quay về buổi đêm ngày 29 tháng 10 năm 2009.
* * *
Lưu Hướng Đông nghiêng người kéo thùng rác ở cách đó không xa lại bên cạnh mình, nhổ vào trong mấy bãi nước bọt sau đó lại khom lưng xuống, hai tay đưa lên đỡ trán, thân thể nhấp nhô không ngừng.
Trong những năm sáu mươi, bảy mươi của thế kỷ trước, Lưu Hướng Đông đang ở trong giai đoạn hình thành nhân cách và nhân sinh quan nhưng lại gặp thời loạn lạc, phải tận mắt nhìn thấy sự xấu xí trong bản tính của loài người. Sau một thời gian dài chịu sự uy hiếp từ những người xa lạ, trong lòng ông ta ngợp đầy nỗi sợ hãi với các mối quan hệ, và để loại trừ nỗi sợ hãi, né tránh trở thành lựa chọn đầu tiên của ông ta khi gặp người lạ mặt. Một khi không thể né tránh, nỗi sợ hãi đối với người lạ của ông ta sẽ bùng phát, đây chính là căn nguyên gây ra tình trạng lo sợ trong khi giao tiếp của ông ta.
Nhưng cùng với đó, hai người thầy giáo không sợ thời cuộc, kiên trì lên lớp kia đã khiến ông ta cảm nhận được mặt tốt đẹp trong bản tính của loài người. Trong vực sâu của sự tăm tối, chính sự tốt đẹp hiếm hoi này đã trở thành ngọn đuốc soi đường cho ông ta tiến về phía trước, đồng thời cũng trở thành động lực nội tại cho sự phấn đấu của ông ta trong những ngày tháng sau này. Ông ta cố gắng học tập rồi trở thành giảng viên đại học có lẽ chính là vì muốn theo bước hai người thầy đó của mình, hơn nữa cũng chỉ có khi ở trong phòng học thì nỗi lo sợ trong giao tiếp của ông ta mới phần nào giảm bớt. Thời còn là học sinh, chỉ có chuyện học tập là có thể giúp ông ta quên đi những mối uy hiếp xung quanh, cho nên trong suốt một quãng thời gian khá dài sau khi trưởng thành ông ta không hỏi gì tới chuyện đời, chỉ chuyên tâm vào sự nghiệp giáo dục và nghiên cứu khoa học, mục đích chính là để ngăn chặn cảm giác không an toàn do các mối quan hệ xã hội mang tới. Có thể nói, từ tuổi thiếu niên tới trung niên, cả học thức cũng như kiến thức của ông ta đều tăng dần từng ngày, vậy nhưng trạng thái tâm lý thì lại không chút thay đổi.
Lưu Hướng Đông đã tận mắt nhìn thấy một bạn học nữ của mình bị làm nhục mà chết, nỗi sợ hãi đối với các mối quan hệ xã hội theo đó mà bùng phát. Trong quá trình này, đám lưu manh đã nhét những vật dơ bẩn vào miệng của ông ta. Trong tiềm thức của Lưu Hướng Đông, đám lưu manh đại diện cho người xấu, còn những vật dơ bẩn kia thì trở thành sự tượng trưng cho mặt xấu xí trong bản tính của loài người. Khi đó ông ta nhất định đã ra sức nhổ những thứ dơ bẩn đó ra ngoài, đồng thời dùng tay lau răng cho sạch. Bởi vì đang ở trong giai đoạn trưởng thành của tình dục, do đó chuyện này có sức ảnh hưởng rất lớn trong việc hình thành nên tính cách của ông ta, để rồi cuối cùng động tác lau răng đã trở thành một bộ phận cố định cấu thành nên tâm lý. Kể từ đó về sau, cứ mỗi khi cảm nhận thấy nỗi sợ hãi đến từ các mối quan hệ xã hội, ông ta sẽ lại vô thức làm ra hành vi lau chất bẩn bám trên răng, sau đó thì dần dần chuyển hóa thành động tác sờ răng cửa, đây chính là tình trạng đơn giản hóa hành vi ở người bị rối loạn ám ảnh cưỡng chế.
Nghĩ tới đây, tôi lại để ý tới một thông tin khác: Lưu Hướng Đông vốn tham gia giảng dạy ở Đại học C nhưng tới năm 1997 thì lại đột nhiên nhảy việc tới làm Chủ nhiệm Trung tâm Nghiên cứu khoa học ở Công ty E. Dựa theo sự phân tích trước đó, động lực nội tại cho cuộc sống và sự nghiệp của ông ta chính là hai người thầy đã khiến ông ta cảm nhận được mặt tốt trong tính người năm xưa. Dưới sự thôi thúc của niềm tin này, ông ta lẽ ra phải kiên định đi theo nghề dạy học mới đúng, tại sao đến cuối cùng lại lựa chọn rời đi như vậy? Hơn nữa tôi từng nghe Chủ nhiệm Viên kể rằng Lưu Hướng Đông tuy tính tình quái lạ, vậy nhưng lại rất khao khát quyền lực, cũng biết sử dụng quyền mưu, còn từng thông qua các biện pháp mờ ám khác nhau để khiến con trai mình có cái mẽ ngoài của một thiên tài học thuật. Rất hiển nhiên, để có thể sử dụng quyền mưu và thực hiện các biện pháp mờ ám kia, Lưu Hướng Đông ắt phải tiến hành giao tiếp với người khác rất nhiều, nếu ông ta thực sự có vấn đề về tâm lý như tôi phân tích, vậy thì việc này có tồn tại sự mâu thuẫn rõ ràng... Ờ đây nhất định là có chỗ nào đó không đúng lắm.
Tôi nhanh chóng ý thức được trong quãng thời gian trước và sau khi nhảy việc, Lưu Hướng Đông có lẽ đã có một sự chuyển biến nào đó trong tâm lý.
Phân tích tới đây, tôi nhìn Lưu Hướng Đông đang cúi đầu không nói gì, hỏi: Năm 1997, tại sao ông lại nghỉ việc ở Đại học C?
Ông ta hít sâu một hơi, ngồi thẳng người dậy đưa ta lên sờ răng cửa, khẽ liếm môi, muốn nói gì đó mà cuối cùng lại thôi.
Tôi nói: Đối với ông, nghề giáo là nghề nghiệp cao quý nhất, ông nhất định cũng đã từng muốn dâng hiến cả cuộc đời này cho sự nghiệp giáo dục, đúng vậy không?
Ông ta ngẩng đầu lên, nhất thời quên đi sự lo âu, nhìn tôi vẻ đầy kinh ngạc.
Tôi lại nói tiếp: Nhưng, năm 1997 hoặc là sớm hơn nữa, có một số chuyện đã làm thay đổi lý tưởng và quan niệm của ông. Ông hãy kể cho tôi nghe những chuyện đó đi.
Ông ta khẽ gật đầu, lại đưa tay lên sờ răng cửa một chút, sau đó mới thoáng mang theo vẻ căng thẳng nói: Nghề giáo, nghề giáo quả thực là nghề cao quý nhất, quan niệm này trong tôi chưa từng thay đổi. Nhưng... nhưng chính bởi vì như thế nên tôi mới không vừa mắt những con người đó...
Những con người nào? Tôi lạnh lùng nhìn ông ta.
“Trợ lý, đồng nghiệp, lãnh đạo, nhiều lắm. Ánh mắt ông ta đột nhiên trở nên kiên định, giọng nói cũng theo đà mà toát ra vẻ xúc động: Bọn họ không xứng, không xứng! Bọn họ đã làm nhục cái nghề cao quý ấy!
“Nghề giáo thực sự rất cao quý. Tôi cố tình nói vậy để an ủi ông ta, sau đó mới lại tiếp: Ông hãy kể tỉ mỉ một chút đi.”
Ông ta lập tức trở nên bình tĩnh hơn nhiều, sau khi nghĩ một chút bèn bắt đầu kể: Hồi đầu năm 1997, tôi vừa độc lập hoàn thành một hạng mục lý luận rất có tính đột phá, viện trưởng của Học viện Hóa học công nghiệp tìm đến tôi, muốn tôi đề tên con gái ông ta trên luận văn, tôi từ chối mà không chút do dự. Nhưng rồi chỉ mấy ngày sau các tạp chí vốn thường xuyên hợp tác đột nhiên không nhận luận văn của tôi nữa, có một tạp chí thậm chí đã xét duyệt rồi, nhưng sau đó lại đưa trả luận văn của tôi về. Viện trường lại đến tìm tôi lần nữa, nói là nếu không để tên con gái của ông ta, luận văn của tôi đừng hòng được đăng tải. Khi nói ra những lời đó, ông ta cứ như một vị anh hùng lẫm liệt vậy, còn tôi thì chẳng khác nào một kẻ phản bội chấp nhận thỏa hiệp với quân địch. Tôi lại từ chối ông ta một lần nữa, sau đó còn viết thư tố cáo bằng tên thật và tự tay đưa tới cho hiệu trưởng. Qua ngày thứ hai, thư tố cáo được giữ nguyên trạng và đưa trả về cho tôi. Tôi rất nhanh đã ý thức được hành vi viết thư tố cáo thực là quá ư xuẩn ngốc và nực cười - tôi căn bản không cần phải tố cáo gì cả, bởi lẽ việc này toàn bộ giảng viên ở Học viện Hóa học công nghiệp đều biết rõ! Một vị giáo sư mà tôi thường xuyên hợp tác, còn cả một người trợ giảng đã theo tôi được hơn một năm rồi, thậm chí còn trực tiếp tham gia vào việc giúp con gái của viện trưởng giở trò gian lận. Cũng trong mấy ngày đó, rất nhiều người thường ngày vốn tỏ ra đường hoàng nghiêm túc đã tìm đến tôi, khuyên tôi đừng đối đầu với Viện trưởng, còn nói ra những lời kiểu như Chẳng qua là để tên thôi mà , Việc này đâu có ảnh hưởng gì đến luận văn của anh , Anh làm thế này là tự hủy hoại tiền đồ của mình đấy . Nói tới đây, Lưu Hướng Đông hít sâu một hơi, tỏ ra vô cùng bức xúc. “Tôi đột nhiên ý thức được rằng những con người đó căn bản không xứng với một nghề cao quý như nghề giáo, bọn họ ích kỷ, tham lam, lọc lõi, học thuật kém cỏi, thích giở trò dối trá... Mà càng khiến tôi bất bình hơn là dường như chỉ có những kẻ như thế mới có thể đứng vững trên cương vị của một giảng viên, còn những người thành thực, kiên trì với chính nghĩa mà tôi từng thấy thì lại rất dễ bị đào thải. Anh không thấy rằng trong chuyện này đen trắng đã bị đảo lộn hết cả rồi ư?
Tôi rất muốn nói với ông ta: Về bản chất con người ai cũng ích kỷ. Trong một xã hội mà lợi ích là tối thượng, lại thiếu mất sự giám sát và đôn đốc, việc người giỏi dùng thủ đoạn có thể dễ dàng leo cao, người thanh cao cố chấp bị đào thải là một quy luật vô cùng khách quan, căn bản chẳng dính dáng gì tới từng cá nhân cả. Nhưng tôi không thể nói như vậy được, vì nhiệm vụ của tôi là bảo vệ ông ta chứ không phải là thổi tắt đốm sáng duy nhất trong nội tâm của ông ta.
Quả thực, những con người này không xứng với nghề giáo. Tôi lại hỏi tiếp: Thế nên ông đã quyết định nghỉ việc ư? Tại sao ông phải tới Công ty E? Tôi từng nghe Chủ nhiệm Viên kể là những năm nay ông cũng thường xuyên dùng đủ các thủ đoạn để trải sẵn đường đi cho con trai mình, ông không phải là rất chán ghét chuyện này ư? Vì sao đến cuối cùng cũng lại tự tay thực hiện như thế?
Vì sự cao quý của nghề giáo. Cặp mắt ông ta đột nhiên trở nên sáng rực. Khi đó, lãnh đạo của tập đoàn đã hứa với tôi rằng chỉ cần tôi có thể giúp Công ty E hồi sinh, bọn họ sẽ hỗ trợ tôi giành lấy quyền lực cao nhất ở Đại học C. Tôi cũng biết hoàn cảnh chung không được tốt, nhưng chỉ cần tôi có quyền lực thì ít nhất cũng có thể đuổi đám người xấu xa đó ra khỏi Đại học C, sau đó bổ nhiệm những người chính trực và có tinh thần trách nhiệm để rồi dựng nên một ngôi trường trong sạch và tràn đầy tinh thần làm khoa học. Tôi cũng biết rằng hiện thực không thể hoàn toàn lý tưởng hóa, nhưng ít nhất thì tôi cũng có thể cải thiện tình trạng ở Đại học C.
Tôi dùng giọng khẳng định nói: Xem ra vì lý tưởng này mà ông đã sẵn lòng làm bất cứ chuyện gì, bao gồm cả việc khiến bản thân cũng trở nên lọc lõi.
Tôi chưa từng trở nên lọc lõi. Ông ta nói giọng kiên định: Tôi chỉ dùng một số thủ đoạn lọc lõi mà thôi. Tuy việc này khiến tôi cảm thấy rất đau khổ, vậy nhưng so với kết quả thu được thì nó chẳng đáng kể gì. Lãnh đạo cao cấp cùa tập đoàn đã thực hiện lời hứa, chẳng bao lâu nữa tôi sẽ có được quyền khống chế thực tế đối với Đại học C. Tôi sẽ đuổi việc tất cả những kẻ xấu xa, sau đó nâng đỡ những người kiêm đủ cả đức tài. Tôi phải để con trai kế thừa lý tưởng và chí hướng của tôi, xây dựng Đại học C thành một trường đại học hoàn mỹ. Nói xong những lời này, trên gương mặt vốn luôn căng cứng của ông ta lần đầu xuất hiện nụ cười, một nụ cười đơn thuần và rạng rỡ.
Hai người thầy dũng cảm thời trung học đã khiến nghề giáo trở thành nghề cao quý nhất trong lòng Lưu Hướng Đông. Ông ta dấn thân vào sự nghiệp giáo dục, hy vọng qua đó có thể tìm được mặt tốt đẹp trong bản tính của loài người, vậy nhưng hiện thực lại giáng cho ông ta một đòn đau chí mạng. Có lẽ, tất cả những việc mà ông ta làm ra sau này sự đều là vì muốn khiến trường học trở lại trong sạch. Tất nhiên, cũng có thể ông ta sớm đã bị xã hội đồng hóa, chỉ là không muốn thừa nhận, vẫn cố chấp khoác lên mình chiếc áo ngoài của chủ nghĩa lý tưởng. Nhưng bất kể sự thực là như thế nào, sự kính trọng của ông ta với hai nguòi thầy năm xưa vẫn không hề đổi khác, nó luôn là động lực nội tại giúp ông ta có thể đứng vững trong xã hội này.
Nếu muốn giết Lưu Hướng Đông, tôi nhất định sẽ đồng thời ra tay từ hai mặt, thứ nhất là khuếch đại nỗi sợ hãi ờ sâu trong nội tâm của ông ta, thứ hai là dập tắt ngọn lửa soi đường trong lòng ông ta. Ngược lại, nếu muốn bảo vệ ông ta, tôi cần phải nghĩ cách giảm bớt hoặc là loại trừ nỗi sợ hãi của ông ta đối với các mối quan hệ xã hội, đồng thời giữ cho ngọn lửa trong lòng ông ta không bị dập tắt.
Đối với tôi mà nói, bảo vệ tâm lý của ông ta là một việc dễ như trở bàn tay, nhưng tôi không thể làm quá triệt để được, cần phải lưu lại cho người muốn giết ông ta một cơ hội, như thế thì kẻ đó mới chịu hành động và có khả năng để lộ ra sơ hở.
Hồi tháng 3 năm 2009, Chủ nhiệm Viên từng nhờ giúp Thư Tình khơi thông tâm lý. Để ẩn giấu thân phận của tôi, việc này chỉ được tiến hành qua điện thoại. Ngay trong lần trò chuyện đầu tiên, tôi đã ý thức được rằng vụ tai nạn giao thông của Thư Tình tuyệt đối không phải là ngẫu nhiên, tâm lý của cô ta dường như đã bị tác động Bằng một biện pháp nào đó. Kể từ lúc đó, tôi đã biết rằng có một cao thủ tâm lý khác đang rình mò ở đâu đây, hơn nữa người này còn có dính dáng rất sâu đến một vụ việc nào đó mà Chủ nhiệm Viên phụ trách. Tôi đã nói dự cảm này của mình với Chủ nhiệm Viên, nhưng ông ta lại không chịu tin. Để đề phòng bất trắc, tôi đã điều tra kĩ lưỡng về Thư Tình, đồng thời giúp cô ta học được cách chống lại những sự tác động vào tâm lý.
Đến đầu tháng 10 năm 2009, Chủ nhiệm Viên đột nhiên liên lạc với tôi, nói rằng phán đoán của tôi trước đó có lẽ là chính xác: Có người đang ngấm ngầm tiến hành điều tra Tập đoàn A, hơn nữa còn có năng lực tương tự như tôi. Tôi nhận được một nhiệm vụ mới, đó là tìm ra người này và giết chết đối phương.
Dưới sự giúp đỡ của các tài liệu mà Chủ nhiệm Viên cung cấp, tôi biết tới một loạt những sự kiện chết người có khả năng có liên quan tới người điều tra kia. Đồng thời, vào thượng tuần tháng mười năm 2009, tôi đã gặp Triệu Hải Thời khi đó đang sắp bị đưa đi chấp hành án tử hình. Thông qua cuộc tiếp xúc với anh ta, tôi tìm ra năm người có khả năng trở thành mục tiêu tiếp theo của người điều tra đó, Lưu Hướng Đông chính là một trong số này. Dưới sự giúp đỡ của tôi, Chủ nhiệm Viên đã có những sự sắp xếp tương ứng cho năm người này. Quả nhiên, tối ngày 28 tháng 10 năm 2009, Lưu Hướng Đông đã nhận được tin nhắn dường như gửi từ người điều tra kia. Qua một cuộc trao đổi bằng tin nhắn, tôi xác định được đối phương chính là người điều tra thần bí kia. Tuy chúng tôi đều không biết thân phận của đối phương, nhưng anh ta (cô ta) chắc cũng rõ tình hình hiện không có lợi cho mình. Nếu anh ta (cô ta) thực sự là một người tương tự như tôi, vậy thì ắt chẳng bao giờ chịu ngồi yên chờ chết mà sẽ tìm cách để liều một phen, dù có phải cá chết lưới rách cũng sẵn lòng.
Lưu Hướng Đông chính là con mồi tốt nhất để lôi người này ra ngoài ánh sáng.
Nghĩ đến đây, tôi bất giác rùng mình một cái rồi trở về hiện thực, sau đó ngẩn ngơ nhìn về phía cửa nhà vệ sinh, trước mắt lại lần nữa xuất hiện bóng dáng của Diệp Thu Vi. Tháng 10 năm 2009, tôi còn chưa biết đến sự tồn tại của Diệp Thu Vi. Khi đó, xuất phát từ cái nhìn về bản thân, tôi cứ ngỡ đối phương phải là một người đàn ông điềm tĩnh và lý trí, chính loại quan điểm chủ đạo ban đầu này đã tạo ra cho tôi những sai lầm nghiêm trọng, từ đó trong quá trình điều tra đã bỏ lỡ mất nhiều cơ hội hoài nghi Diệp Thu Vi.
Một giây sau, dòng suy nghĩ của tôi lại một lần nữa quay trở về đêm ngày 29 tháng 10 năm 2009. Sau khi suy nghĩ xong xuôi, tôi quyết định phải giúp Lưu Hướng Đông giảm bớt nỗi sợ hãi, nhưng tạm thời không can thiệp tới ngọn lửa soi đường ở trong lòng ông ta. Bởi lẽ, nỗi sợ hãi và chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế mới là những điểm yếu dễ khiến ông ta mất mạng nhất.
Muốn giảm bớt hoặc loại trừ nỗi sợ hãi ấy từ gốc rễ, ông ta nhất định phải đối mặt trực diện với nó mới được.
“Giáo sư Lưu.” Tôi nói. “Chúng ta cùng quay trở lại với chuyện xảy ra hồi ông học lớp chín kia nhé. Tôi muốn ông nghiêm túc nghĩ lại chuyện đó, đồng thời kể ra toàn bộ quá trình, đừng bỏ sót bất kỳ chi tiết nào, đặc biệt là trong việc những người đó làm nhục ông.
Ông ta vùi mặt vào giữa hai tay, không nói nửa lời.
Đối với ông ta, điều này có lẽ rất khó, cho nên tôi nhất định phải giúp ông ta. Tôi đột nhiên hơi khom người về phía trước, chụp mạnh lấy bờ vai của ông ta. Ông ta sợ hãi ngẩng đầu lên, muốn giãy ra khỏi tay tôi theo bản năng. Tôi thu hai tay về, một giây sau lại đột nhiên đứng dậy, đưa tay kéo ông ta xuống khỏi xô pha, ấn ghì xuống đất. Ông ta dù sao cũng đã hơn năm mươi tuổi rồi, thân thể lại không được cường tráng lắm, do đó gần như không có chút sức phản kháng nào. Dù rằng như thế nhưng ông ta vẫn ra sức giãy giụa, đồng thời còn lớn tiếng kêu gào.
Giáo sư Lưu. Tôi cưỡi trên người ông ta, một tay giữ chặt ông ta, tay còn lại thì cởi quần ra, bắt đầu tiến hành dẫn dắt tư duy của ông ta. Bọn họ đã nhét những thứ bẩn thỉu vào trong miệng ông như thế nào? Tổng cộng có mấy người đã làm như vậy? Bọn họ trông ra sao? Ông có cảm nhận gì khi đó? Mùi vị của chất bẩn ở trong miệng ông thế nào? Có tệ lắm không? Khi đó ông đã nôn mửa theo cách nào? Người bạn học nữ kia của ông thì sao? Có phải là nằm bên cạnh ông kêu rên thảm thiết không? Những người bạn khác của ông nữa, bọn họ đã làm gì? Trời hôm đó nắng hay râm? Có nổi gió hay đổ mưa gì không? Những người đó đã mắng ông như thế nào? Có đánh ông không? Đánh như thế nào? Nói tới đây, tôi đột nhiên đấm mạnh vào lưng ông ta một cái. “Ông có đau lắm không? Khi đó ông có từng nghĩ đến việc liều mạng với bọn họ không? Hay là ông muốn tìm lấy một khe hở mà chui xuống dưới đất?
Khi đó ông có còn hy vọng gì vào tương lai của mình không? Mùi vị của chất bẩn thế nào? Ông có bị ép phải nuốt nó vào bụng không? Ông đã nuốt bao nhiêu rồi…”
Ông ta không kìm được nôn khan mấy tiếng dữ dội.
Tôi đưa tay ấn đầu ông ta xuống. Nhìn cái bộ dạng đẫn đụt của ông này, có phải là còn chưa ăn đủ không? Hả? Ông đã nhớ ra mùi vị của thứ đó chưa? Có muốn nếm thử một lần nữa không? Đừng hòng chạy được, ông chạy không thoát đâu, còn muốn đi học nữa cơ à? Hả? Học cái *** ấy!
Ông ta vừa nôn mửa vừa hét lớn: Chủ nhiệm Viên! Chủ nhiệm Viên!
Tôi lại đấm ông ta một cái nữa. Cái gì mà Chủ nhiệm Viên với Chủ nhiệm Vinh, không ai có thể cứu được ông đâu. Nào, thử thêm lần nữa đi. Dứt lời, tôi cởi luôn cả quần lót, nhích hai chân về phía đầu ông ta.
Một giây sau, ông ta dùng hết sức bình sinh trở mình một cái, nôn hết toàn bộ những thứ đã ăn trong bữa tối hôm đó ra ngoài.
Tôi thở phào một hơi, nhanh chóng kéo quần lên, đỡ ông ta dậy. Ông ta lại nôn thêm mấy lần nữa, sau đó mới run rẩy rót cho mình một cốc nước, lẳng lặng súc miệng, cúi đầu không dám nhìn tôi, tay thì đưa lên sờ răng cửa không ngừng.
“Xin lỗi, Giáo sư Lưu. Tôi nhìn ông ta, nói bằng giọng nhẹ nhàng hết mức có thể: Bây giờ hãy tiếp tục đi, tôi cần ông nghiêm túc nhớ lại chuyện xảy ra hồi ông học lớp chín, sau đó nghiêm túc kể lại toàn bộ quá trình cũng như cảm giác của bản thân trong hoàn cảnh lúc ấy. Tôi vừa nói vừa đưa tay điều chỉnh cho ánh đèn trong phòng tối đi. Bây giờ ông hãy suy nghĩ theo lời của tôi nhé: Ông đang ngồi học trong lớp thì một đám lưu manh xông vào kéo một bạn học nữ của ông ra ngoài, ông và những người khác vội vàng đuổi theo. Đám lưu manh đó kéo nữ sinh kia ra phía sau phòng học, lột sạch quần áo của cô ta, cưỡng hiếp cô ta. Nữ sinh đó không ngừng giãy giụa, gào thét, trong lòng ông ngợp đầy một cơn phẫn nộ vô cùng tận. Nhưng các ông không đủ sức chống lại đám lưu manh đó, chỉ có thể trơ mắt nhìn người bạn học của mình bị làm nhục đến chết. Những người đó giữ chặt lấy ông, bóp mũi ông, vạch miệng ông ra, nhét những thứ bẩn thỉu vào trong miệng ông. Bọn họ vừa làm như vậy còn vừa cười vang giễu cợt như dã thú. Chất bẩn bị đưa vào miệng ông, mùi vị rất lạ, ông muốn nhổ nó ra, vậy nhưng mũi lại bị bóp chặt, bắt buộc phải dùng mồm để hít thở trước rồi mới nhổ ra được. Ông đã hít vào một hơi, chất bẩn theo đó mà bị ông nuốt vào trong bụng một ít...
Ông ta lại một lần nữa vớ lấy thùng rác và bắt đầu nôn mửa.
Tôi dừng lại khoảng năm giây, sau đó đưa tay ra, nhẹ nhàng vỗ lưng ông ta. Đã đỡ hơn chút nào chưa? Đừng sợ, sự việc dù gì cũng đã qua được mấy chục năm rồi. Ông biết không? Tôi đã điều tra chuyện mà ông kể rồi, đám lưu manh đó phần lớn đều đã bị xử tử từ tháng 5 năm 1979, có hai kẻ còn sống sót thì tới đầu những năm tám mươi cũng bị người ta đánh chết, kết cục rất thê thảm. Tất nhiên, những chuyện này chỉ là do tôi tùy tiện bịa ra mà thôi.
Ông ta súc miệng một lúc rồi mới thở dốc hỏi: “Thật ư?”
“Tất nhiên rồi. Tôi nói. Tôi đã điều tra rất kỹ. Nếu ông muốn biết thông tin chi tiết thì tôi có thể bảo Chủ nhiệm Viên cung cấp cho ông các tài liệu về vụ việc đó.
Bọn chúng thực sự rất đáng chết. Ông ta hít sâu một hơi, run rẩy nói: Nữ sinh đó rất đẹp, rất có tinh thần trách nhiệm, thành tích học tập cũng rất tốt, tôi... Ông ta khẽ thở dài một tiếng. Ôi, bọn tôi không ngờ lại không bảo vệ được cô ấy, tôi...
Nỗi sợ hãi đối với người lạ và các mối quan hệ xã hội không ngờ còn làm nảy sinh sự áy náy và tự trách đi theo ông ta suốt cả cuộc đời nữa.
Đó không phải là lỗi của ông, lại càng không phải là trách nhiệm của ông. Tôi nói. Ông đã cố hết sức rồi nhưng khi đó ông cũng vẫn còn nhỏ, không có năng lực cũng là lẽ đương nhiên thôi.” Tôi vừa nói vừa điều chỉnh đèn sáng lên một chút. Nhưng bây giờ thì khác, ông đã là một nhân vật nổi tiếng khắp thành phố, trong toàn tỉnh, thậm chí là trong cả nước cũng có danh tiếng nhất định. Ông bây giờ rất có uy quyền, tất cả mọi người đều kính trọng ông, sợ ông,,.
Sợ tôi? Ông ta khẽ lắc đầu, cười gượng, nói: Làm gì có ai sợ tôi đâu.
Có nhiều người lắm chứ, như tôi chẳng hạn.” Tôi nói. Mọi người đều rất kính sợ những người có uy quyền, và bây giờ ông đã là một người có uy quyền rồi. Ông không còn giống như mấy chục năm trước nữa, hiện giờ ông không chỉ có năng lực bảo vệ người mà mình yêu, còn có năng lực để xử lý bất cứ người nào mà ông không thích. Ví dụ đám lưu manh năm đó vẫn còn sống, ông chỉ cần động nhẹ ngón tay một chút là có thể khiến bọn họ sống không bằng chết. Tuy vừa rồi tôi đã có những lời lẽ và cử chỉ vô lễ với ông, nhưng đó chỉ là một cách thức để tác động vào tâm lý của ông mà thôi, mục đích là nhằm bảo vệ ông theo sự ủy thác của Chủ nhiệm Viên, về mặt cá nhân mà nói, tôi rất kính trọng ông, cũng rất sợ ông, bởi lẽ tôi chỉ là một nhân vật nhỏ chẳng đáng nhắc đến, còn ông thì lại là một nhân vật lớn rất có sức ảnh hưởng ở cả trong và ngoài Tập đoàn A. Nói xong, tôi cố tình để lộ vẻ mặt sợ hãi, lại đưa mắt nhìn thoáng qua ông ta một chút. Ông thử nói xem, tôi có thể không sợ ông được ư?
Ông ta lộ vẻ trầm tư, khẽ gật đầu, sống lưng rõ ràng đã ưỡn thẳng hơn so với trước đó, vẻ lo âu trên mặt cũng biến mất quá nửa.
Bây giờ. Tôi lại nói tiếp. Tôi lại hỏi ông một vấn đề nữa nhé, khi bọn họ đưa chất bẩn vào trong miệng ông, ông đã có cảm giác như thế nào?
Ông ta hơi cau mày lại vẻ chán ghét. Kỳ thực cũng có nhiều lắm, thứ đó có mùi tanh rất rõ ràng, nói thực lòng là còn hơi ngọt nữa. Tôi bị ép phải nuốt vào một ít, nhưng ngay sau đó đã nôn ra được. Sau khi những người đó bỏ đi, tôi ngẩn ngơ ngồi trên mặt đất. Không biết bao lâu sau, tôi nghe người khác kể lại là bạn nữ đó chết rồi, thế là nước mắt, nước mũi không kìm được chảy ra giàn giụa. Tôi vừa khóc vừa đưa tay lên quệt nước mũi, phát hiện trên răng cửa của mình có dính một thứ gì đó nhơm nhớp nhầy nhụa, thế là vội dùng sức lau đi. Tôi đã lau rất nhiều lần thực sự là rất nhiều lần, có lẽ phải tới hơn trăm. Tôi cứ thế ngồi trên đất mà lau không ngừng.”
Tôi cố gắng nói bằng giọng nhẹ nhàng hết mức có thể: “Có lẽ đó căn bản không phải chất bẩn gì cả, chỉ là nước mũi của ông mà thôi.”
Ông ta sững người, một lát sau liền khẽ gật đầu vẻ giật mình bừng tỉnh ngộ. “Đúng thế, đó có lẽ không phải chất bẩn gì cả, chỉ là nước mũi hoặc nước bọt nhầy sinh ra do sự đau khổ quá độ mà thôi. Phải, phải rồi, thứ đó căn bản không phải là chất bẩn…”
Tôi nhẹ nhàng đặt tay lên vai ông ta, cất lời an ủi: “Dù đó là thứ gì thì chuyện cũng đã qua được mấy chục năm rồi, tuy chẳng vui vẻ gì cho lắm nhưng ngẫm lại thì cũng chỉ là một đoạn ký ức nặng nề giữa đời người mà thôi. Con người có tốt có xấu, trong thời đại xấu thì người xấu có nhiều hơn một chút, trong thời đại tốt thì người tốt có nhiều hơn một chút. Vả lại ông bây giờ đã có đủ uy quyền rồi, cho dù có gặp phải những kẻ xấu thực sự thì cũng không cần phải sợ hãi gì cả. Ông hãy thử nghĩ tới những người khác mà xem, hãy thử nghĩ tới những con người xa lạ trên đường xem, bọn họ có gì đáng để sợ chứ? Không có ai dám làm hại ông nữa đâu.”
Ông ta nhấp một ngụm nước, lại khẽ gật đầu vẻ trầm tư, sắc mặt đã có vẻ bình thản hơn trước đó rất nhiều. Trong vòng hơn một tiếng đồng hồ sau đó, tôi tiếp tục giúp ông ta nhớ lại những chuyện trong quá khứ. Ông ta đã nhớ ra nhiều việc hơn, thậm chí còn nhắc đến một số người và việc khiến ông ta cảm thấy sợ hãi khác. Dưới sự phân tích và dẫn dắt của tôi, đến khoảng mười hai giờ tối, ông ta đã có thể thản nhiên đối mặt với sự sỉ nhục từng gặp phải năm đó, khi nói chuyện cũng tự tin hơn, số lần sờ răng thì giảm đi rõ rệt.
Sự việc tiến triển coi như là thuận lợi, nhưng tôi cũng hiểu rằng một lần trò chuyện đơn giản thế này chỉ có thể giúp Lưu Hướng Đông cải thiện trạng thái tâm lý hiện tại mà thôi, muốn loại trừ hoàn toàn nỗi sợ hãi ở sâu trong nội tâm của ông ta thì còn cần nhiều thời gian và sức lực hơn nữa mới được. Tối đó, sau khi Lưu Hướng Đông rời đi, tôi đã gặp Chủ nhiệm Viên trong gian phòng đó và báo cáo lại với ông toàn bộ các chi tiết trong vụ việc.
Nghĩ được tới đây, dòng hồi ức của tôi bỗng dưng đứt đoạn. Tôi đột ngột quay trở về thực tại, nhưng rồi chỉ nửa giây sau đã lại nhớ ra đoạn ký ức tiếp theo.
Chủ nhiệm Viên ngồi ở chỗ đối diện với tôi, ngay tại chỗ mà Lưu Hương Đông vừa ngồi. Ấn tượng của tôi về ông ta có hơi mơ hồ, chỉ nhớ rằng tóc của ông ta không được nhiều cho lắm, có khả năng còn bị hói đầu. Ánh mắt của ông ta rất bình tĩnh, vóc người thì hơi gầy, ngoài ra ông ta còn thích mặc những bộ đồ có màu sẫm. Tôi đã suy nghĩ rất lâu, vậy nhưng vẫn không thể nhớ ra tên và thân phận cụ thể của ông ta.
“Chủ nhiệm Viên. Khi đó tôi đã nói như thế này: Đối phương là một cao thủ. Muốn đảm bảo an toàn tuyệt đối cho chủ nhiệm Lưu thì tôi còn phải trò chuyện với ông ta ít nhất ba lần nữa.”
“Không cần an toàn tuyệt đối.” Giọng của Chủ nhiệm rất trầm thấp. Sau lần trò chuyện đầu tiên này
/47
|