Edit: Flanty
Loại chuyện thất sách như thế này, tuyệt đối không thể nói ra.
Thẩm Khinh Lãng coi như mình không có ý này, cậu hỏi: “Em cảm thấy có thể à? Anh lại thấy không thể.”
Tịch Hoan cười tươi: “Cất kỹ.”
Cô thả cúp lại vào tay cậu, sau đó đưa cho cậu một viên kẹo, cười nói: “Khen thưởng cho anh.”
Thẩm Khinh Lãng lột vỏ ra ăn.
Đã hơn một năm nay, cậu không còn kháng cự đồ ngọt nữa, ngược lại cảm thấy ăn đồ ngọt cũng khá ngon, chỉ là không nên ăn nhiều mà thôi.
Hai người vừa đi vừa trò chuyện.
Tịch Hoan nghĩ đến một sự kiện, lấy đồ ra khỏi túi, “Ở đây em có vé biểu diễn, anh có muốn mời ai đến xem không.”
Vé biểu diễn trên internet đã được bán sạch, đây coi như là vé nội bộ.
Thẩm Khinh Lãng hỏi: “Em không cần sao?”
Tịch Hoan lắc đầu giải thích: “Bên em chỉ có mẹ với cậu, đã đưa rồi, đây là phần dư lại.”
Nghe vậy Thẩm Khinh Lãng mới yên tâm nhận lấy.
Cậu lại hỏi: “Đúng rồi, chừng nào thì em về?”
Tịch Hoan nói: “Vé máy bay 9 giờ sáng mai.”
Mắt Thẩm Khinh Lãng sáng lên, “Anh cũng vậy.”
Hai người lấy vé máy bay ra xem, cùng chuyến bay, chẳng qua vị trí không ở cạnh nhau, nhưng cũng không cách xa.
Như vậy cũng yên tâm.
Ngày hôm sau chuyến bay vẫn cất cánh bình thường.
Chỗ của Thẩm Khinh Lãng ở nghiêng phía sau Tịch Hoan. Từ vị trí này có thể nhìn thấy sườn mặt xinh đẹp cùng với đỉnh đầu đen nhánh của cô.
Sau khi cất cánh, nhiệt độ của máy điều hòa không khí rất thấp.
Tịch Hoan đã đeo bịt tai ngủ rồi. Thẩm Khinh Lãng nhìn hồi lâu, vẫy tay gọi tiếp viên hàng không tới: “Xin hỏi có chăn lông không?”
Dĩ nhiên là có, tiếp viên hàng không cầm đến cho cậu.
Thẩm Khinh Lãng lắc đầu, chỉ vào vị trí của Tịch Hoan, hạ giọng nói: “Đắp cho bạn gái tôi là được.”
Nụ cười của tiếp viên hàng không vẫn không thay đổi, nhẹ nhàng đắp lên cho Tịch Hoan, trong lòng thì nghĩ mình lại còn bị nhét cho đống cẩu lương, thật đáng sợ.
Thẩm Khinh Lãng cảm thấy mỹ mãn.
———
Sau khi trở lại Lâm Thành, sinh hoạt của Tịch Hoan lại quay về như trước.
Tuy nhiên trải qua thời gian nghỉ ngơi hai ngày, sức lực của cô tốt hơn trước rất nhiều, không còn căng thẳng nữa, cho nên biểu hiện càng thêm xuất sắc.
Đoàn trưởng vẫn luôn quan sát cô, cảm thấy quyết định của bản thân quả nhiên không sai.
Trước một ngày biểu diễn được nghỉ ngơi, Tịch Hoan với Vưu Vi đến trường lấy bằng tốt nghiệp.
Một khi nhận được tấm bằng tốt nghiệp, đó mới là thật sự tốt nghiệp. Hai người ở bên nhau bốn năm, cũng rất cảm khái.
Lúc mới nhập học không có chút cảm giác thân thuộc nào, nhưng tại thời khắc tốt nghiệp, các cô đều cảm thấy kiêu ngạo vì mình đã đến ngôi trường đại học này.
Rất tự hào.
Trên đường về nói đến việc biểu diễn, Vưu Vi lơ đãng đề cập rằng cô ấy cũng sẽ đến rạp hát xem.
Tịch Hoan kinh ngạc: “Cậu cũng muốn đi á.”
Vưu Vi móc ra mấy tấm vé, lắc lắc trước mặt cô, “Chị hai à, cậu biểu diễn đấy, tớ đương nhiên muốn ủng hộ.”
Dù biết Tịch Hoan lâu như vậy, đây vẫn là lần đầu tiên cô ấy đến rạp hát xem cô biểu diễn, bởi vì trước kia đều là ở trường học hoặc bữa tiệc của người khác.
Rất nhiều cơ hội, không cần phải mua vé.
Tịch Hoan cười cười nói: “Tớ vốn cho rằng cậu không đi, nên đưa hết vé cho Thẩm Khinh Lãng, kết quả cậu đã sớm mua.”
Vưu Vi nhướng mày: “Bởi vì tớ yêu cậu đó ha ha ha ha.”
Tuy chỉ là nói giỡn, nhưng cũng nói không sai, tình bạn bốn năm giữa hai người rất khăng khít, bạn thân của người khác có thể châm chọc mỉa mai, nhưng ở chỗ các cô lại là thiệt tình.
Tịch Hoan ôm cô ấy: “Cậu đến là tốt nhất.”
———
Có lẽ do ông trời ưu ái, thời tiết hôm biểu diễn vô cùng tốt, trời quang nhưng không nóng, đi ra ngoài vô cùng thoải mái.
Trước khi bắt đầu, Trần Tuyết Dương và Thẩm Khinh Lãng, còn cả Vưu Vi cùng đến rạp hát.
Lúc đi ngang qua một cửa hàng bán hoa, Thẩm Khinh Lãng vào mua hoa.
Cậu là bạn trai Tịch Hoan, lên sân khấu tặng hoa là thích hợp nhất.
Lúc chọn hoa, Trần Tuyết Dương đột nhiên nhớ tới cái gì đó, nhỏ giọng nói: “Tớ nhìn thấy cậu chuẩn bị nhẫn.”
Hôm nay khi cậu ta sửa sang lại đồ đạc trong ký túc xá, phát hiện Thẩm Khinh Lãng đặt nhẫn trên bàn, lúc ấy liền nghĩ ngay tới tác dụng của nó là gì, bởi vì tâm tư của Thẩm Khinh Lãng đều biểu hiện hết ở trên mặt.
Thẩm Khinh Lãng hơi thẹn thùng, nhưng nhanh chóng che giấu đi: “Thấy thì thấy, dù sao về sau cũng tặng.”
Vưu Vi cũng tới giúp: “Biểu diễn xong, người trong hậu trường đi hết, không phải cậu định tặng hoa hay sao, vừa vặn bỏ nhẫn vào đó đi.”
Trần Tuyết Dương lại nói: “Để tôi nói, mua một cái bánh kem nhỏ, không phải Tịch Hoan thích ăn à? Cậu tiêu độc rồi bỏ nhẫn vào đó, ăn rồi thì chính là người của cậu.”
Nói xong cậu ta liền bật cười.
Thẩm Khinh Lãng đột nhiên cảm thấy ý này cũng rất hay.
Vưu Vi trầm tư một lát, rồi nhắc nhở: “Nếu cầu hôn, tốt nhất cậu nên đi một mình, xung quanh không có ai là tốt nhất, Tịch Hoan không thích bị ép hôn trước công chúng.”
Hai người đều ổn, cho dù kết quả là gì.
Thẩm Khinh Lãng gật đầu: “Tôi biết.”
Ngày đó đón năm mới trên quảng trường, sau khi nhìn thấy cặp đôi kia cầu hôn, cậu cũng để ý thấy Tịch Hoan không thích lắm, nếu đã biết rõ chắc chắn cậu sẽ không phạm phải.
Nhưng ăn bánh kem ăn ra cả nhẫn thật sự rất…
Cậu khó mà nói, luôn cảm thấy Tịch Hoan biết kế hoạch này, nếu mình mà tuỳ tiện thì sẽ bại lộ.
Trong đầu Thẩm Khinh Lãng nghĩ đến một phương án tốt hơn, nhận hoa rồi đi.
...
7 giờ tối buổi biểu diễn bắt đầu.
Sau khi ăn xong bữa trưa, các diễn viên trong đoàn múa ba lê đến hậu trường rạp hát để chuẩn bị, mãi cho đến buổi tối.
Bởi vì sợ làm hỏng quần áo, nên đến tận bây giờ vẫn chưa ai thay đồ. Các cô gái thân hình mảnh mai như sợi mì dài đều đứng ở hậu trường, tốp năm tốp ba thảo luận để giảm bớt áp lực.
Tuy đã biểu diễn nhiều, nhưng vẫn sẽ khẩn trương.
Có mấy người đang áp chân, còn cả tập xoay tròn, các cô gái tụ tập cạnh nhau vừa trẻ trung lại vừa xinh đẹp.
Tịch Hoan đã thay quần áo, tùy ý để chuyên viên trang điểm hoá trang cho mình, nhìn bản thân trong gương biến thành một cô gái nhiệt huyết.
Vở kịch lần này là một câu chuyện về sự dũng cảm theo đuổi tình yêu. Cô vào vai nữ chính có tính cách bộc trực, cho nên các động tác khoa trương sẽ rất nhiều, làm gì cũng phải lộ vẻ nhiệt tình.
Nhân vật này khá có tính khiêu chiến đối với Tịch Hoan.
Trần Văn Ngọc là người có phần diễn nhiều thứ hai. Nhìn thấy lớp trang điểm dần thành hình của Tịch Hoan, trong mắt cô ta lại hiện lên vẻ ghen ghét, vừa tức giận bản thân không thể hạ bệ cô.
Lần trước sinh bệnh là cơ hội tốt như thế, nhưng đoàn trưởng lại cự tuyệt.
Trần Văn Ngọc cảm thấy mắt đoàn trưởng có vấn đề, bản thân cô ta cố gắng vậy mà cô ấy không thấy được. Đâu giống Tịch Hoan, yêu đương quên lối về.
Nghĩ đến bạn trai Tịch Hoan cao lớn đẹp trai, cô ta càng tức.
Chuyên viên trang điểm cố định lông chim trên đầu Tịch Hoan, vừa nhắc nhở: “Nhớ đừng để cánh tay đụng phải.”
Tịch Hoan đáp: “Vâng.”
Còn nửa giờ, đoàn trưởng vào hậu trường, vỗ tay nói: “Mau mau mau, thay váy múa hết đi, chuẩn bị lên sân khấu.”
Cả hậu trường đang thả lỏng lập tức khẩn trương.
Tịch Hoan đứng lên sửa sang lại váy múa ba lê của mình, dạo qua một vòng, phát hiện không có vấn đề mới thấy yên lòng.
Dù có dự phòng, nhưng xảy ra vấn đề sẽ ảnh hưởng đến trạng thái tâm lý.
Từng cô gái thay trang phục múa ba lê xong, giống như vô số con thiên nga đứng sừng sững ở nơi đó, sặc sỡ loá mắt hấp dẫn người khác.
Nửa giờ nhanh chóng trôi qua.
Âm nhạc bên ngoài bắt đầu vang lên, sau tấm màn sân khấu các cô gái đã chuẩn bị sẵn tư thế, chờ đợi thời khắc ánh đèn chiếu xuống.
Tịch Hoan đứng cuối cùng.
Rạp hát đột nhiên tối sầm, và khi nó sáng lên trở lại, trên sân khấu đã có thêm mấy cô gái ngẩng đầu múa ba lê.
Múa ba lê dựa trên cốt truyện, cho nên nhất định phải vào cốt truyện thì Tịch Hoan mới có thể lên sân khấu.
Âm nhạc thay đổi rất nhanh.
Tịch Hoan hít sâu một hơi, nở một nụ cười nhiệt tình mà ngọt ngào. Chùm sáng đột nhiên chiếu thẳng vào người cô, cô tiến về giữa sân khấu.
Cốt truyện thuộc về cô mới bắt đầu.
Vẻ ngoài xinh đẹp cùng với dáng người uyển chuyển, vừa bước ra đã trở thành tiêu điểm trong mắt mọi người. Tất cả đều tự giác không mở miệng, sợ mở miệng nói sẽ phá hủy cảnh đẹp này.
Váy múa ba lê dập dờn theo từng động tác, giống một đóa hoa đang bay lên.
Một động một tĩnh, cơ thể nhẹ như không có xương, mềm mại mà cứng cỏi, ngay sau đó cô nhảy lên, xoay tròn trên sân khấu, cánh tay thon dài thỉnh thoảng làm ra mấy động tác quyến rũ.
Khán giả chăm chú theo dõi, cả tâm hồn cũng đi theo diễn biến tâm trạng của nữ chính, đến khi hoàn hồn lại nở một nụ cười thấu hiểu.
Âm nhạc càng ngày càng kịch liệt, đến màn cuối cùng.
Tịch Hoan tự tin nhấc chân, cong eo thành một hình vòng cung đẹp mắt, một bàn tay ở phía trước một bàn tay ở phía sau, hoàn thành một điểm cố định kinh điển.
Trung tâm của chùm sáng vẫn dừng lại nơi cô đứng.
Biểu diễn kết thúc, tiếng vỗ tay nổi lên khắp bốn phía.
Các cô gái lần lượt quay lại, đứng vững ở vị trí của mình, sau đó cùng đoàn trưởng cảm ơn khán giả.
Có người lên tặng hoa.
Trần Tuyết Dương nhanh tay lẹ mắt, đẩy đẩy Thẩm Khinh Lãng: “Mau mau, muộn nữa thì cậu chỉ là người thứ hai, chỗ của người ta còn gần hơn cậu.”
Thẩm Khinh Lãng không chần chờ, bước nhanh lên sân khấu.
Cậu tặng hoa cho Tịch Hoan, người kia chỉ có thể tặng một người khác, vừa vặn cho La Hoan Hoan ở trước mặt.
Trên váy múa ba lê của Tịch Hoan đính rất nhiều lông chim lộn xộn, trên đầu cô cũng không khác mấy, làm nổi bật vẻ xinh đẹp trang nhã.
Thẩm Khinh Lãng mắt nhìn thẳng, lắp bắp nói: “Tặng hoa, hoa.”
Phía dưới lập tức vang lên tiếng vỗ tay, bắt nguồn từ Trần Tuyết Dương, từ một người đến tổng thể, chỉ mất mấy giây.
Tịch Hoan nhận hoa, nơi khóe mắt cô còn có những hạt sequin lấp lánh, dưới ánh đèn nhấp nháy nhiều màu, loé sáng mắt Thẩm Khinh Lãng.
Người tặng hoa sẽ ôm người nhận hoa.
Thẩm Khinh Lãng ôm Tịch Hoan dưới ánh mắt của mấy ngàn người, trong lòng vừa thỏa mãn vừa kích động.
Tịch Hoan nói bên tai cậu: “Em muốn ăn dưa hấu.”
Thẩm Khinh Lãng lập tức bảo: “Vậy đợi lát nữa đi ăn.”
Thời tiết bây giờ rất thích hợp để ăn dưa hấu, nếu dưa hấu ướp lạnh thì lại càng ngon.
Tịch Hoan khẽ cười, đôi mắt cong thành vầng trăng non ngọt ngào.
Thẩm Khinh Lãng xuống sân khấu, nhìn Tịch Hoan cùng các đồng đội của cô biến mất sau tấm màn sân khấu, cân nhắc đợi lát nữa đi mua dưa hấu.
Khán giả đã bắt đầu rời khỏi chỗ ngồi.
Trần Tuyết Dương nói: “Người anh em, chúc phúc cho cậu.”
Cậu ta còn có việc, nói xong thì rời khỏi rạp hát.
Vưu Vi còn đang tự sướng bằng điện thoại di động, thấy cậu về, cô ấy hỏi: “Cậu tặng hoa rồi, vậy lát nữa cầu hôn thế nào, tôi đã nói cho cậu cơ hội hiếm có rồi.”
Thẩm Khinh Lãng lắc đầu: “Không sao.”
Nghe vậy, Vưu Vi nhún vai, đăng lên vòng bạn bè xong, mới hài lòng nói: “Hôm nay cậu ở đây, nên tôi không đến tìm cậu ấy nữa, nhớ đưa Tịch Hoan về nhà sớm một chút.”
Cô ấy không muốn làm bóng đèn giữa hai người này, tối về chúc mừng sau.
Thẩm Khinh Lãng đáp: “Ừm.”
Không cần cô ấy nói, cậu cũng sẽ đưa Tịch Hoan về nhà.
Thẩm Khinh Lãng đợi ở rạp hát hơn nửa giờ, mới nghe thấy âm báo WeChat trên di động.
Cậu lập tức mở ra, là tin nhắn Tịch Hoan gửi đến: “Em xong rồi, anh ở đâu? Đưa em đi ăn dưa hấu.”
Thẩm Khinh Lãng hỏi nhân viên công tác, rồi đi về phía hậu trường.
Ngoài mấy nữ sinh lẻ tẻ chưa đi, đa số đã rời khỏi đây hết rồi, Tịch Hoan đang ngồi đó soi gương.
Thẩm Khinh Lãng nhẹ giọng nói: “Đi thôi.”
Tịch Hoan xoay đầu, lớp trang điểm tinh xảo còn chưa tẩy đi, lộng lẫy, tuy khoa trương nhưng tuyệt đối không đột ngột.
Thẩm Khinh Lãng động tâm đến đỏ cả lỗ tai.
Cậu đã nhờ Trần Tuyết Dương tìm một tiệm trái cây. Để đảm bảo vị ngọt của nó, cậu còn bắt cậu ta ăn thử vài trái, còn mua cả thìa.
Trần Tuyết Dương cảm thấy thiếu chút nữa đều phun hết ra.
Tịch Hoan kéo cậu lại: “Đi thôi.”
Thẩm Khinh Lãng không khỏi gật đầu: “Ừ ừ.”
Tiệm trái cây kia cách nơi này không xa, đi vài phút đã đến. Trời tối, bên trong không có bao nhiêu người.
Thẩm Khinh Lãng xách một trái dưa hấu ướp lạnh, đi sang tiệm trà sữa bên cạnh.
Sau đó lại mượn dao gọt hoa quả từ tiệm trái cây, cắt dưa hấu thành hai nửa, sau đó đưa cho Tịch Hoan một cái thìa.
Tịch Hoan xoay thìa: “Cặp à.”
Hai cái thìa đặt cạnh nhau, một hồng một lam, từ xưa đã là CP (couple).
Dưa hấu đỏ tươi thoạt nhìn có vẻ giòn giòn, còn được ướp lạnh, cô không nhịn được, nuốt nước miếng.
“Đây là quả dưa hấu đầu tiên em ăn trong mùa hè này.” Tịch Hoan nói với Thẩm Khinh Lãng: “Cùng với anh thật tốt.”
Thẩm Khinh Lãng bất giác giương khóe môi, tâm trạng muốn bay lên trời.
Tịch Hoan dùng thìa xúc một miếng, đang định ăn, Thẩm Khinh Lãng đột nhiên bảo: “Chờ… Chờ một chút.”
Tịch Hoan dừng lại nhìn cậu.
Thẩm Khinh Lãng lấy nhẫn trong túi, mở ra rồi nói: “Anh dùng tiền thưởng mua cái này, muốn cầu hôn em.”
Tịch Hoan dừng tay, trong lòng lại muốn cười.
Thẩm Khinh Lãng cũng ngốc quá đi, nào có ai nói trắng ra như vậy. Nếu vừa rồi cô mà ăn dưa hấu, không chừng sặc chết mất.
Tịch Hoan dịu dàng bảo: “Anh cất đi trước đã.”
Thẩm Khinh Lãng “Ồ” một tiếng, cảm thấy lần đầu tiên yêu đương của mình không có chỗ nào tốt cả, cô đơn ngẩn ngơ nhìn chằm chằm phần dưa hấu của mình.
Tịch Hoan hỏi: “Anh nghĩ gì vậy?”
Thẩm Khinh Lãng đáp theo bản năng: “Anh nghĩ em có thể đồng ý gả cho anh không.”
Tịch Hoan “Ồ” một tiếng, lại hỏi tiếp: “Vậy anh suy nghĩ lâu như thế, có nghĩ ra suy nghĩ của em không?”
Thẩm Khinh Lãng đỏ cả lỗ tai, nói không biết xấu hổ: “Anh cảm thấy em sẽ đồng ý.”
Trước khi đến, Trần Tuyết Dương bảo cậu chết cũng không biết xấu hổ, cậu nói như vậy mới giống lời trong lòng.
Thẩm Khinh Lãng nói xong lại hơi thấp thỏm, nâng mắt trộm nhìn phản ứng của Tịch Hoan, nôn nóng chờ câu trả lời.
Tịch Hoan chỉ cười thần bí, chưa trả lời cậu.
Thẩm Khinh Lãng có chút nóng nảy, nhưng lại cảm thấy mình hẳn sẽ không thê thảm như vậy, chỉ có thể tự an ủi bản thân.
Cậu yên lặng nhìn chằm chằm dưa hấu.
Sau một lát, Thẩm Khinh Lãng đào một miếng ở giữa nửa quả dưa hấu của mình, duỗi đến trước mặt Tịch Hoan, nói: “Bọn họ bảo miếng này là nhất ngọt.”
Cậu nhìn cô, trong mắt đầy ánh sáng rạng rỡ: “Cho em ăn.”
Giống như lần đầu gặp mặt, trong mắt cũng chỉ có mình cô, khẩn trương nhưng vẫn nhìn chăm chú không rời.
Tịch Hoan ăn sạch miệng dưa hấu đó, nước ngọt lạnh lẽo chảy dọc theo cổ họng, ngọt từ môi đến tận tâm khảm.
Đúng là miếng đó ngọt nhất.
Thật lâu sau, Tịch Hoan mới mở miệng: “Cảm ơn anh thích em.”
Thẩm Khinh Lãng nghe lời này bỗng cảm thấy không thích hợp, sao lại giống mấy từ Trần Tuyết Dương cho cậu xem trên Weibo nữ sinh hay dùng để từ chối…
Tim cậu đập lỡ một nhịp, nhìn cô.
Khuôn mặt thanh tú trắng nõn, đôi mắt hơi cong cong như vầng trăng non, trong mắt là hồ nước lấp lánh.
Ngay tại thời điểm cậu ngây người, Tịch Hoan cầm lấy cái thìa của mình, chạm vào cái thìa trên tay cậu, phát ra âm thanh thanh thúy.
Tịch Hoan nháy mắt với cậu, cô nói: “Thầy Thẩm, tương lai chăm sóc nhiều hơn nhé.”
Thẩm Khinh Lãng mãi mới tìm được giọng nói của mình, vừa mừng vừa sợ: “Chắc chắn.”
Chăm sóc cả đời cũng không có ý kiến.
《 HOÀN CHÍNH VĂN 》
Loại chuyện thất sách như thế này, tuyệt đối không thể nói ra.
Thẩm Khinh Lãng coi như mình không có ý này, cậu hỏi: “Em cảm thấy có thể à? Anh lại thấy không thể.”
Tịch Hoan cười tươi: “Cất kỹ.”
Cô thả cúp lại vào tay cậu, sau đó đưa cho cậu một viên kẹo, cười nói: “Khen thưởng cho anh.”
Thẩm Khinh Lãng lột vỏ ra ăn.
Đã hơn một năm nay, cậu không còn kháng cự đồ ngọt nữa, ngược lại cảm thấy ăn đồ ngọt cũng khá ngon, chỉ là không nên ăn nhiều mà thôi.
Hai người vừa đi vừa trò chuyện.
Tịch Hoan nghĩ đến một sự kiện, lấy đồ ra khỏi túi, “Ở đây em có vé biểu diễn, anh có muốn mời ai đến xem không.”
Vé biểu diễn trên internet đã được bán sạch, đây coi như là vé nội bộ.
Thẩm Khinh Lãng hỏi: “Em không cần sao?”
Tịch Hoan lắc đầu giải thích: “Bên em chỉ có mẹ với cậu, đã đưa rồi, đây là phần dư lại.”
Nghe vậy Thẩm Khinh Lãng mới yên tâm nhận lấy.
Cậu lại hỏi: “Đúng rồi, chừng nào thì em về?”
Tịch Hoan nói: “Vé máy bay 9 giờ sáng mai.”
Mắt Thẩm Khinh Lãng sáng lên, “Anh cũng vậy.”
Hai người lấy vé máy bay ra xem, cùng chuyến bay, chẳng qua vị trí không ở cạnh nhau, nhưng cũng không cách xa.
Như vậy cũng yên tâm.
Ngày hôm sau chuyến bay vẫn cất cánh bình thường.
Chỗ của Thẩm Khinh Lãng ở nghiêng phía sau Tịch Hoan. Từ vị trí này có thể nhìn thấy sườn mặt xinh đẹp cùng với đỉnh đầu đen nhánh của cô.
Sau khi cất cánh, nhiệt độ của máy điều hòa không khí rất thấp.
Tịch Hoan đã đeo bịt tai ngủ rồi. Thẩm Khinh Lãng nhìn hồi lâu, vẫy tay gọi tiếp viên hàng không tới: “Xin hỏi có chăn lông không?”
Dĩ nhiên là có, tiếp viên hàng không cầm đến cho cậu.
Thẩm Khinh Lãng lắc đầu, chỉ vào vị trí của Tịch Hoan, hạ giọng nói: “Đắp cho bạn gái tôi là được.”
Nụ cười của tiếp viên hàng không vẫn không thay đổi, nhẹ nhàng đắp lên cho Tịch Hoan, trong lòng thì nghĩ mình lại còn bị nhét cho đống cẩu lương, thật đáng sợ.
Thẩm Khinh Lãng cảm thấy mỹ mãn.
———
Sau khi trở lại Lâm Thành, sinh hoạt của Tịch Hoan lại quay về như trước.
Tuy nhiên trải qua thời gian nghỉ ngơi hai ngày, sức lực của cô tốt hơn trước rất nhiều, không còn căng thẳng nữa, cho nên biểu hiện càng thêm xuất sắc.
Đoàn trưởng vẫn luôn quan sát cô, cảm thấy quyết định của bản thân quả nhiên không sai.
Trước một ngày biểu diễn được nghỉ ngơi, Tịch Hoan với Vưu Vi đến trường lấy bằng tốt nghiệp.
Một khi nhận được tấm bằng tốt nghiệp, đó mới là thật sự tốt nghiệp. Hai người ở bên nhau bốn năm, cũng rất cảm khái.
Lúc mới nhập học không có chút cảm giác thân thuộc nào, nhưng tại thời khắc tốt nghiệp, các cô đều cảm thấy kiêu ngạo vì mình đã đến ngôi trường đại học này.
Rất tự hào.
Trên đường về nói đến việc biểu diễn, Vưu Vi lơ đãng đề cập rằng cô ấy cũng sẽ đến rạp hát xem.
Tịch Hoan kinh ngạc: “Cậu cũng muốn đi á.”
Vưu Vi móc ra mấy tấm vé, lắc lắc trước mặt cô, “Chị hai à, cậu biểu diễn đấy, tớ đương nhiên muốn ủng hộ.”
Dù biết Tịch Hoan lâu như vậy, đây vẫn là lần đầu tiên cô ấy đến rạp hát xem cô biểu diễn, bởi vì trước kia đều là ở trường học hoặc bữa tiệc của người khác.
Rất nhiều cơ hội, không cần phải mua vé.
Tịch Hoan cười cười nói: “Tớ vốn cho rằng cậu không đi, nên đưa hết vé cho Thẩm Khinh Lãng, kết quả cậu đã sớm mua.”
Vưu Vi nhướng mày: “Bởi vì tớ yêu cậu đó ha ha ha ha.”
Tuy chỉ là nói giỡn, nhưng cũng nói không sai, tình bạn bốn năm giữa hai người rất khăng khít, bạn thân của người khác có thể châm chọc mỉa mai, nhưng ở chỗ các cô lại là thiệt tình.
Tịch Hoan ôm cô ấy: “Cậu đến là tốt nhất.”
———
Có lẽ do ông trời ưu ái, thời tiết hôm biểu diễn vô cùng tốt, trời quang nhưng không nóng, đi ra ngoài vô cùng thoải mái.
Trước khi bắt đầu, Trần Tuyết Dương và Thẩm Khinh Lãng, còn cả Vưu Vi cùng đến rạp hát.
Lúc đi ngang qua một cửa hàng bán hoa, Thẩm Khinh Lãng vào mua hoa.
Cậu là bạn trai Tịch Hoan, lên sân khấu tặng hoa là thích hợp nhất.
Lúc chọn hoa, Trần Tuyết Dương đột nhiên nhớ tới cái gì đó, nhỏ giọng nói: “Tớ nhìn thấy cậu chuẩn bị nhẫn.”
Hôm nay khi cậu ta sửa sang lại đồ đạc trong ký túc xá, phát hiện Thẩm Khinh Lãng đặt nhẫn trên bàn, lúc ấy liền nghĩ ngay tới tác dụng của nó là gì, bởi vì tâm tư của Thẩm Khinh Lãng đều biểu hiện hết ở trên mặt.
Thẩm Khinh Lãng hơi thẹn thùng, nhưng nhanh chóng che giấu đi: “Thấy thì thấy, dù sao về sau cũng tặng.”
Vưu Vi cũng tới giúp: “Biểu diễn xong, người trong hậu trường đi hết, không phải cậu định tặng hoa hay sao, vừa vặn bỏ nhẫn vào đó đi.”
Trần Tuyết Dương lại nói: “Để tôi nói, mua một cái bánh kem nhỏ, không phải Tịch Hoan thích ăn à? Cậu tiêu độc rồi bỏ nhẫn vào đó, ăn rồi thì chính là người của cậu.”
Nói xong cậu ta liền bật cười.
Thẩm Khinh Lãng đột nhiên cảm thấy ý này cũng rất hay.
Vưu Vi trầm tư một lát, rồi nhắc nhở: “Nếu cầu hôn, tốt nhất cậu nên đi một mình, xung quanh không có ai là tốt nhất, Tịch Hoan không thích bị ép hôn trước công chúng.”
Hai người đều ổn, cho dù kết quả là gì.
Thẩm Khinh Lãng gật đầu: “Tôi biết.”
Ngày đó đón năm mới trên quảng trường, sau khi nhìn thấy cặp đôi kia cầu hôn, cậu cũng để ý thấy Tịch Hoan không thích lắm, nếu đã biết rõ chắc chắn cậu sẽ không phạm phải.
Nhưng ăn bánh kem ăn ra cả nhẫn thật sự rất…
Cậu khó mà nói, luôn cảm thấy Tịch Hoan biết kế hoạch này, nếu mình mà tuỳ tiện thì sẽ bại lộ.
Trong đầu Thẩm Khinh Lãng nghĩ đến một phương án tốt hơn, nhận hoa rồi đi.
...
7 giờ tối buổi biểu diễn bắt đầu.
Sau khi ăn xong bữa trưa, các diễn viên trong đoàn múa ba lê đến hậu trường rạp hát để chuẩn bị, mãi cho đến buổi tối.
Bởi vì sợ làm hỏng quần áo, nên đến tận bây giờ vẫn chưa ai thay đồ. Các cô gái thân hình mảnh mai như sợi mì dài đều đứng ở hậu trường, tốp năm tốp ba thảo luận để giảm bớt áp lực.
Tuy đã biểu diễn nhiều, nhưng vẫn sẽ khẩn trương.
Có mấy người đang áp chân, còn cả tập xoay tròn, các cô gái tụ tập cạnh nhau vừa trẻ trung lại vừa xinh đẹp.
Tịch Hoan đã thay quần áo, tùy ý để chuyên viên trang điểm hoá trang cho mình, nhìn bản thân trong gương biến thành một cô gái nhiệt huyết.
Vở kịch lần này là một câu chuyện về sự dũng cảm theo đuổi tình yêu. Cô vào vai nữ chính có tính cách bộc trực, cho nên các động tác khoa trương sẽ rất nhiều, làm gì cũng phải lộ vẻ nhiệt tình.
Nhân vật này khá có tính khiêu chiến đối với Tịch Hoan.
Trần Văn Ngọc là người có phần diễn nhiều thứ hai. Nhìn thấy lớp trang điểm dần thành hình của Tịch Hoan, trong mắt cô ta lại hiện lên vẻ ghen ghét, vừa tức giận bản thân không thể hạ bệ cô.
Lần trước sinh bệnh là cơ hội tốt như thế, nhưng đoàn trưởng lại cự tuyệt.
Trần Văn Ngọc cảm thấy mắt đoàn trưởng có vấn đề, bản thân cô ta cố gắng vậy mà cô ấy không thấy được. Đâu giống Tịch Hoan, yêu đương quên lối về.
Nghĩ đến bạn trai Tịch Hoan cao lớn đẹp trai, cô ta càng tức.
Chuyên viên trang điểm cố định lông chim trên đầu Tịch Hoan, vừa nhắc nhở: “Nhớ đừng để cánh tay đụng phải.”
Tịch Hoan đáp: “Vâng.”
Còn nửa giờ, đoàn trưởng vào hậu trường, vỗ tay nói: “Mau mau mau, thay váy múa hết đi, chuẩn bị lên sân khấu.”
Cả hậu trường đang thả lỏng lập tức khẩn trương.
Tịch Hoan đứng lên sửa sang lại váy múa ba lê của mình, dạo qua một vòng, phát hiện không có vấn đề mới thấy yên lòng.
Dù có dự phòng, nhưng xảy ra vấn đề sẽ ảnh hưởng đến trạng thái tâm lý.
Từng cô gái thay trang phục múa ba lê xong, giống như vô số con thiên nga đứng sừng sững ở nơi đó, sặc sỡ loá mắt hấp dẫn người khác.
Nửa giờ nhanh chóng trôi qua.
Âm nhạc bên ngoài bắt đầu vang lên, sau tấm màn sân khấu các cô gái đã chuẩn bị sẵn tư thế, chờ đợi thời khắc ánh đèn chiếu xuống.
Tịch Hoan đứng cuối cùng.
Rạp hát đột nhiên tối sầm, và khi nó sáng lên trở lại, trên sân khấu đã có thêm mấy cô gái ngẩng đầu múa ba lê.
Múa ba lê dựa trên cốt truyện, cho nên nhất định phải vào cốt truyện thì Tịch Hoan mới có thể lên sân khấu.
Âm nhạc thay đổi rất nhanh.
Tịch Hoan hít sâu một hơi, nở một nụ cười nhiệt tình mà ngọt ngào. Chùm sáng đột nhiên chiếu thẳng vào người cô, cô tiến về giữa sân khấu.
Cốt truyện thuộc về cô mới bắt đầu.
Vẻ ngoài xinh đẹp cùng với dáng người uyển chuyển, vừa bước ra đã trở thành tiêu điểm trong mắt mọi người. Tất cả đều tự giác không mở miệng, sợ mở miệng nói sẽ phá hủy cảnh đẹp này.
Váy múa ba lê dập dờn theo từng động tác, giống một đóa hoa đang bay lên.
Một động một tĩnh, cơ thể nhẹ như không có xương, mềm mại mà cứng cỏi, ngay sau đó cô nhảy lên, xoay tròn trên sân khấu, cánh tay thon dài thỉnh thoảng làm ra mấy động tác quyến rũ.
Khán giả chăm chú theo dõi, cả tâm hồn cũng đi theo diễn biến tâm trạng của nữ chính, đến khi hoàn hồn lại nở một nụ cười thấu hiểu.
Âm nhạc càng ngày càng kịch liệt, đến màn cuối cùng.
Tịch Hoan tự tin nhấc chân, cong eo thành một hình vòng cung đẹp mắt, một bàn tay ở phía trước một bàn tay ở phía sau, hoàn thành một điểm cố định kinh điển.
Trung tâm của chùm sáng vẫn dừng lại nơi cô đứng.
Biểu diễn kết thúc, tiếng vỗ tay nổi lên khắp bốn phía.
Các cô gái lần lượt quay lại, đứng vững ở vị trí của mình, sau đó cùng đoàn trưởng cảm ơn khán giả.
Có người lên tặng hoa.
Trần Tuyết Dương nhanh tay lẹ mắt, đẩy đẩy Thẩm Khinh Lãng: “Mau mau, muộn nữa thì cậu chỉ là người thứ hai, chỗ của người ta còn gần hơn cậu.”
Thẩm Khinh Lãng không chần chờ, bước nhanh lên sân khấu.
Cậu tặng hoa cho Tịch Hoan, người kia chỉ có thể tặng một người khác, vừa vặn cho La Hoan Hoan ở trước mặt.
Trên váy múa ba lê của Tịch Hoan đính rất nhiều lông chim lộn xộn, trên đầu cô cũng không khác mấy, làm nổi bật vẻ xinh đẹp trang nhã.
Thẩm Khinh Lãng mắt nhìn thẳng, lắp bắp nói: “Tặng hoa, hoa.”
Phía dưới lập tức vang lên tiếng vỗ tay, bắt nguồn từ Trần Tuyết Dương, từ một người đến tổng thể, chỉ mất mấy giây.
Tịch Hoan nhận hoa, nơi khóe mắt cô còn có những hạt sequin lấp lánh, dưới ánh đèn nhấp nháy nhiều màu, loé sáng mắt Thẩm Khinh Lãng.
Người tặng hoa sẽ ôm người nhận hoa.
Thẩm Khinh Lãng ôm Tịch Hoan dưới ánh mắt của mấy ngàn người, trong lòng vừa thỏa mãn vừa kích động.
Tịch Hoan nói bên tai cậu: “Em muốn ăn dưa hấu.”
Thẩm Khinh Lãng lập tức bảo: “Vậy đợi lát nữa đi ăn.”
Thời tiết bây giờ rất thích hợp để ăn dưa hấu, nếu dưa hấu ướp lạnh thì lại càng ngon.
Tịch Hoan khẽ cười, đôi mắt cong thành vầng trăng non ngọt ngào.
Thẩm Khinh Lãng xuống sân khấu, nhìn Tịch Hoan cùng các đồng đội của cô biến mất sau tấm màn sân khấu, cân nhắc đợi lát nữa đi mua dưa hấu.
Khán giả đã bắt đầu rời khỏi chỗ ngồi.
Trần Tuyết Dương nói: “Người anh em, chúc phúc cho cậu.”
Cậu ta còn có việc, nói xong thì rời khỏi rạp hát.
Vưu Vi còn đang tự sướng bằng điện thoại di động, thấy cậu về, cô ấy hỏi: “Cậu tặng hoa rồi, vậy lát nữa cầu hôn thế nào, tôi đã nói cho cậu cơ hội hiếm có rồi.”
Thẩm Khinh Lãng lắc đầu: “Không sao.”
Nghe vậy, Vưu Vi nhún vai, đăng lên vòng bạn bè xong, mới hài lòng nói: “Hôm nay cậu ở đây, nên tôi không đến tìm cậu ấy nữa, nhớ đưa Tịch Hoan về nhà sớm một chút.”
Cô ấy không muốn làm bóng đèn giữa hai người này, tối về chúc mừng sau.
Thẩm Khinh Lãng đáp: “Ừm.”
Không cần cô ấy nói, cậu cũng sẽ đưa Tịch Hoan về nhà.
Thẩm Khinh Lãng đợi ở rạp hát hơn nửa giờ, mới nghe thấy âm báo WeChat trên di động.
Cậu lập tức mở ra, là tin nhắn Tịch Hoan gửi đến: “Em xong rồi, anh ở đâu? Đưa em đi ăn dưa hấu.”
Thẩm Khinh Lãng hỏi nhân viên công tác, rồi đi về phía hậu trường.
Ngoài mấy nữ sinh lẻ tẻ chưa đi, đa số đã rời khỏi đây hết rồi, Tịch Hoan đang ngồi đó soi gương.
Thẩm Khinh Lãng nhẹ giọng nói: “Đi thôi.”
Tịch Hoan xoay đầu, lớp trang điểm tinh xảo còn chưa tẩy đi, lộng lẫy, tuy khoa trương nhưng tuyệt đối không đột ngột.
Thẩm Khinh Lãng động tâm đến đỏ cả lỗ tai.
Cậu đã nhờ Trần Tuyết Dương tìm một tiệm trái cây. Để đảm bảo vị ngọt của nó, cậu còn bắt cậu ta ăn thử vài trái, còn mua cả thìa.
Trần Tuyết Dương cảm thấy thiếu chút nữa đều phun hết ra.
Tịch Hoan kéo cậu lại: “Đi thôi.”
Thẩm Khinh Lãng không khỏi gật đầu: “Ừ ừ.”
Tiệm trái cây kia cách nơi này không xa, đi vài phút đã đến. Trời tối, bên trong không có bao nhiêu người.
Thẩm Khinh Lãng xách một trái dưa hấu ướp lạnh, đi sang tiệm trà sữa bên cạnh.
Sau đó lại mượn dao gọt hoa quả từ tiệm trái cây, cắt dưa hấu thành hai nửa, sau đó đưa cho Tịch Hoan một cái thìa.
Tịch Hoan xoay thìa: “Cặp à.”
Hai cái thìa đặt cạnh nhau, một hồng một lam, từ xưa đã là CP (couple).
Dưa hấu đỏ tươi thoạt nhìn có vẻ giòn giòn, còn được ướp lạnh, cô không nhịn được, nuốt nước miếng.
“Đây là quả dưa hấu đầu tiên em ăn trong mùa hè này.” Tịch Hoan nói với Thẩm Khinh Lãng: “Cùng với anh thật tốt.”
Thẩm Khinh Lãng bất giác giương khóe môi, tâm trạng muốn bay lên trời.
Tịch Hoan dùng thìa xúc một miếng, đang định ăn, Thẩm Khinh Lãng đột nhiên bảo: “Chờ… Chờ một chút.”
Tịch Hoan dừng lại nhìn cậu.
Thẩm Khinh Lãng lấy nhẫn trong túi, mở ra rồi nói: “Anh dùng tiền thưởng mua cái này, muốn cầu hôn em.”
Tịch Hoan dừng tay, trong lòng lại muốn cười.
Thẩm Khinh Lãng cũng ngốc quá đi, nào có ai nói trắng ra như vậy. Nếu vừa rồi cô mà ăn dưa hấu, không chừng sặc chết mất.
Tịch Hoan dịu dàng bảo: “Anh cất đi trước đã.”
Thẩm Khinh Lãng “Ồ” một tiếng, cảm thấy lần đầu tiên yêu đương của mình không có chỗ nào tốt cả, cô đơn ngẩn ngơ nhìn chằm chằm phần dưa hấu của mình.
Tịch Hoan hỏi: “Anh nghĩ gì vậy?”
Thẩm Khinh Lãng đáp theo bản năng: “Anh nghĩ em có thể đồng ý gả cho anh không.”
Tịch Hoan “Ồ” một tiếng, lại hỏi tiếp: “Vậy anh suy nghĩ lâu như thế, có nghĩ ra suy nghĩ của em không?”
Thẩm Khinh Lãng đỏ cả lỗ tai, nói không biết xấu hổ: “Anh cảm thấy em sẽ đồng ý.”
Trước khi đến, Trần Tuyết Dương bảo cậu chết cũng không biết xấu hổ, cậu nói như vậy mới giống lời trong lòng.
Thẩm Khinh Lãng nói xong lại hơi thấp thỏm, nâng mắt trộm nhìn phản ứng của Tịch Hoan, nôn nóng chờ câu trả lời.
Tịch Hoan chỉ cười thần bí, chưa trả lời cậu.
Thẩm Khinh Lãng có chút nóng nảy, nhưng lại cảm thấy mình hẳn sẽ không thê thảm như vậy, chỉ có thể tự an ủi bản thân.
Cậu yên lặng nhìn chằm chằm dưa hấu.
Sau một lát, Thẩm Khinh Lãng đào một miếng ở giữa nửa quả dưa hấu của mình, duỗi đến trước mặt Tịch Hoan, nói: “Bọn họ bảo miếng này là nhất ngọt.”
Cậu nhìn cô, trong mắt đầy ánh sáng rạng rỡ: “Cho em ăn.”
Giống như lần đầu gặp mặt, trong mắt cũng chỉ có mình cô, khẩn trương nhưng vẫn nhìn chăm chú không rời.
Tịch Hoan ăn sạch miệng dưa hấu đó, nước ngọt lạnh lẽo chảy dọc theo cổ họng, ngọt từ môi đến tận tâm khảm.
Đúng là miếng đó ngọt nhất.
Thật lâu sau, Tịch Hoan mới mở miệng: “Cảm ơn anh thích em.”
Thẩm Khinh Lãng nghe lời này bỗng cảm thấy không thích hợp, sao lại giống mấy từ Trần Tuyết Dương cho cậu xem trên Weibo nữ sinh hay dùng để từ chối…
Tim cậu đập lỡ một nhịp, nhìn cô.
Khuôn mặt thanh tú trắng nõn, đôi mắt hơi cong cong như vầng trăng non, trong mắt là hồ nước lấp lánh.
Ngay tại thời điểm cậu ngây người, Tịch Hoan cầm lấy cái thìa của mình, chạm vào cái thìa trên tay cậu, phát ra âm thanh thanh thúy.
Tịch Hoan nháy mắt với cậu, cô nói: “Thầy Thẩm, tương lai chăm sóc nhiều hơn nhé.”
Thẩm Khinh Lãng mãi mới tìm được giọng nói của mình, vừa mừng vừa sợ: “Chắc chắn.”
Chăm sóc cả đời cũng không có ý kiến.
《 HOÀN CHÍNH VĂN 》
/56
|