Edit: Flanty
7 giờ tối, bên ngoài một màu đen nhánh.
Ngay khi Tịch Hoan quay về, Vưu Vi đang ở bên ngoài sửa soạn lại đồ đạc đã phát hiện ra, lúc cô ấy nhìn thấy chậu pha lê trong tay cô, tò mò mà thò lại gần.
Cô ấy hỏi: “Cái này thế này? Rùa đen à?”
Tịch Hoan gật đầu: “Ừm. Rùa đen nhỏ.”
Vưu Vi vừa đi theo cô vào phòng, vừa tò mò hỏi: “Cậu đi ra ngoài làm gì, sao lại cầm rùa đen về?”
Tịch Hoan tìm một vị trí đặt chậu rùa xuống, “Thẩm Khinh Lãng tặng.”
“Ôi trời.” Vưu Vi trừng lớn mắt, nói: “Hành động này, bội phục bội phục, lần đầu tiên thấy có người tặng rùa đen.”
Tịch Hoan thuận miệng kể lại chuyện vừa rồi một chút.
Vưu Vi vốn cũng chỉ nghĩ là tặng quà mà thôi, không ngờ chỉ bằng cái cớ này, bạn tốt của cô nàng đã có chủ.
Cô ấy kêu lên: “Hoan Hoan! Cậu cứ như vậy đồng ý rồi?”
Tịch Hoan quay đầu lại, hơi mỉm cười, “Vì sao không đồng ý chứ?”
“Rùa đen một đồng đã có thể thu mua cậu, Nguyễn Văn biết chắc khóc chết.” Vưu Vi lẩm bẩm: “Trăm triệu lần cũng không nghĩ tới.”
Lời tâm tình tầm thường đều hữu dụng như vậy à?
Loại hình cô ấy thích không phải kiểu như Thẩm Khinh Lãng, cho nên đối với tình yêu ngây thơ giống học sinh tiểu học của hai người họ cô ấy không hiểu nổi.
Nếu có người nói những lời âu yếm tương tự trước mặt cô ấy, Vưu Vi cảm thấy có khả năng cô ấy sẽ cười lạnh thành tiếng.
Sau đó kính nhi viễn chi[1] với người nọ.
[1] Kính nhi viễn chi: Bề ngoài tỏ ra kính nể, tôn trọng một đối tượng nào đó, nhưng trên thực tế không muốn tiếp cận, gần gũi với đối tượng đó; hoặc thường dùng trong các trường hợp mỉa mai, châm biếm khi mình không muốn tiếp cận với một đối tượng nào đó.
Đương nhiên, cho đến hiện tại ngay cả một lời thổ lộ tầm thường cũng chưa có.
Vưu Vi nổi lên trêu đùa tâm tư, thuận miệng hỏi: “Đặt tên chưa?”
Mặc dù cô ấy không nuôi thú cưng, nhưng cũng biết nuôi thú cưng đều phải đặt tên, một con rùa đen cũng cần cái tên may mắn.
Tịch Hoan nói: “Phú Quý.”
Vưu Vi sửng sốt, “Gì?”
Tịch Hoan lại nói một lần nữa, “Vinh hoa phú quý – Phú Quý.”
Vưu Vi cẩn thận nhìn, dáng vẻ cô không giống như đang nói dối, rốt cuộc cô ấy không nhịn được mà cười ngặt nghẽo, “Ha ha ha ha ha ha ha, cậu đùa tớ đấy à.”
Phú Quý, sao không gọi là Vinh Hoa đi.
Cô ấy chọc chọc con rùa đen nhỏ, đồng tình nói: “Vậy một con nữa thì sao?”
Tịch Hoan cười, “Vinh Hoa.”
Vưu Vi: “…”
Thế là cô ấy nói đúng?
Vưu Vi phụt một tiếng cười rộ lên, mặt cũng đỏ ửng, hai vợ chồng này sao mà như kẻ dở hơi, đặt cho một đôi rùa đen cái tên như vậy.
Vinh Hoa Phú Quý.
“Phú Quý.” Vưu Vi nhìn rùa đen nhỏ, trêu chọc nói: “Về sau phải có tiền mới không làm thất vọng cái tên này.”
Tịch Hoan đi lên trước, “Mua cho nó một căn nhà, chẳng phải có tiền rồi ư.”
Vưu Vi nhịn cười, nói: “Cậu nói đúng, giờ rùa đen cũng phải có nhà, nếu không sẽ không lấy được vợ.”
Tịch Hoan nói: “Không sao, vợ nó ở chỗ Thẩm Khinh Lãng.”
Lúc trước cô cũng chỉ chọn một cách ngẫu nhiên thôi, không ngờ lại là con đực, Thẩm Khinh Lãng bên kia là con cái. Về phần một đôi, cô căn bản không hoài nghi.
Vưu Vi chụp mấy tấm ảnh cho rùa đen nhỏ.
Cô ấy còn tạo dáng riêng cho rùa đen một phen, sau đó chia sẻ lên vòng bạn bè: “Hoan nghênh mày, thành viên mới, Phú Quý.”
Quả nhiên, phía dưới một đám người gửi ha ha ha cười to, phần lớn là cười nhạo cái tên này.
Vưu Vi nhìn xong cũng không nhịn được, ở trên giường lăn lộn mấy vòng.
Nếu mọi người mà biết cái tên này do Tịch Hoan đặt, chỉ sợ ngày mai phẩm vị độc đáo của nữ thần trường học có thể đứng đầu diễn đàn.
Tịch Hoan cũng giơ ngón cái cho cô ấy.
...
Ký túc xá nam sinh.
Thẩm Khinh Lãng đẩy cửa vào.
Trần Tuyết Dương thấy cái chậu trong tay cậu chỉ còn lại một con rùa đen nhỏ, lập tức hỏi: “Tặng người ta?”
Tâm trạng Thẩm Khinh Lãng vô cùng tốt, “Ừ.”
Trần Tuyết Dương dĩ nhiên có thể nghe thấy sự sung sướng trong lời cậu, trong mắt hiện rõ vẻ chế nhạo, “Thoạt nhìn kết quả rất tuyệt vời nha.”
Thẩm Khinh Lãng không đáp lại lời này của cậu ta, mà nói: “Con này gọi là Vinh Hoa.”
Lực chú ý của Trần Tuyết Dương nháy mắt bị dời đi, “Cái quỷ gì?”
Thẩm Khinh Lãng giương mắt nhìn cậu ta, “Không dễ nghe?”
Nghe cái giọng điệu câu hỏi này, Trần Tuyết Dương nào dám nói không dễ nghe, cậu ta trả lời lời với một mong muốn sinh tồn mạnh mẽ: “Vô cùng dễ nghe! Siêu dễ nghe!”
Đúng là quá dễ nghe, dễ nghe đến mức cậu ta không tìm được từ để hình dung.
Thẩm Khinh Lãng rất vừa lòng với câu trả lời của cậu ta, “Cậu nói rất đúng.”
Trần Tuyết Dương: “…”
Thật không biết xấu hổ.
Cậu ta bĩu môi, không dám phản bác, mở WeChat ra, tiếp tục cập nhật vòng bạn bè hằng ngày, rất nhanh đã thấy vòng bạn bè của Vưu Vi.
Phú Quý, Vinh Hoa, vừa nghe đã biết một đôi.
Trần Tuyết Dương lại nhìn Thẩm Khinh Lãng, ánh mắt quái dị, do dự hỏi: “Cậu tặng con rùa đen khác cho ai?”
Thẩm Khinh Lãng trầm giọng nói: “Tịch Hoan.”
Trần Tuyết Dương nhẹ nhàng thở ra, cậu ta còn tưởng là tặng Vưu Vi cơ đấy, trên vòng bạn bè nói không rõ lắm, may chỉ là hiểu lầm.
Nhưng cái hành động này, thật sự…
Song cậu ta đột nhiên nhớ tới cái gì đó: “Thẩm Khinh Lãng, giờ quan hệ của cậu và Tịch Hoan là gì?”
Động tác của Thẩm Khinh Lãng ngừng lại, “Cô ấy là bạn gái tớ.”
Nhận rùa của cậu, chính là người của cậu.
Dương Tây An đang nằm trên giường, lộn mình như một con cá chép: “Đờ mờ, trâu bò đấy! Thẩm Khinh Lãng cậu trâu như vậy á?”
Trần Tuyết Dương cũng trừng lớn mắt: “Ngay tối nay?”
Thẩm Khinh Lãng mím môi, hơi cúi đầu.
Dương Tây An đạt được đáp án mong muốn, lại nằm trở về, “Có thể có thể, trở về mời ăn cơm, chúc các cậu bách niên hảo hợp.”
Trần Tuyết Dương cạn lời với cậu ta.
Thẩm Khinh Lãng sắp xếp cho rùa đen nhỏ xong, cũng mở WeChat ra, không lâu sau đó cũng thấy được vòng bạn bè kia.
Nhưng cậu biết chắc chắn Vưu Vi ở cùng Tịch Hoan, nên cũng biết quan hệ của họ.
Thẩm Khinh Lãng thử chọc rùa đen một cái.
Bỏ một đồng để mua nó thật sự không dễ dàng, cậu phải bù tiền vào những chỗ khác, ông chủ mới đồng ý là một đồng.
Nhưng một chút cũng không thua thiệt.
Khoé môi Thẩm Khinh Lãng không ngăn được giương lên, nghĩ đến dáng vẻ dịu dàng mềm mại của Tịch Hoan lúc buổi tối, tim cậu liền đập nhanh hơn.
Sớm biết vậy thì đã sớm nói rồi.
———
Buổi tối 11 giờ.
Khi các thành viên trong chiến đội YGH đang hừng hực khí thế nói chuyện phiếm, cửa căn cứ bị đẩy ra.
Giang Sóc từ cửa bước vào, thấy đồng đội đều nhất trí mà nhìn mình, anh hất cằm, “Rảnh như vậy?”
Các đồng đội lập tức lắc đầu.
Giang Sóc cởi áo khoác, vắt ở một bên khuỷu tay. Mặt khác, một bàn tay anh đặt chậu pha lê lên bàn.
Trần Minh Trạch thò qua, “Rùa đen à!”
Bên trong chậu pha lê có một con rùa đen nhỏ, bị che khuất một nửa dưới đám rong xanh, cũng không biết là đang rụt đầu hay duỗi đầu.
Mỗi người trong đội đều có thời gian phát sóng trực tiếp, nhưng đêm nay Giang Sóc xin nghỉ. Họ vốn dĩ cho rằng anh có việc, ai biết hiện tại trở về còn mang theo một con rùa đen nhỏ.
Xin phép nửa ngày đi ra ngoài mua rùa đen?
Giang Sóc nâng tay lên, nhẹ gõ vào bàn.
Các đồng đội đều trêu đùa, tò mò hỏi: “Đây là thú cưng hả? Đội trưởng anh mới mua à? Nghĩ thế nào mà mua rùa đen?”
Chiến đội người ta đều là nuôi mèo nuôi chó, sao đến bọn họ lại là rùa đen.
Không phải không tốt, nhưng cảm thấy khá kỳ quái.
Hơn nữa ở trong ấn tượng của họ, đội trưởng nhà mình ngày thường đều không quá quan tâm đến động vật nhỏ, chán ngắt.
Họ vẫn luôn cho rằng Giang Sóc không thích động vật nhỏ.
Trần Minh Trạch rất thích rùa đen, trẻ con thân thích trong nhà cũng từng nuôi, cậu ta hỏi: “Đội trưởng, anh đặt tên cho nó chưa?”
Giang Sóc đang chơi di động, ngón tay thon dài dán ở mặt sau, khớp xương rõ ràng, đường cong trôi chảy, dưới ánh đèn hiện ra màu trắng lạnh.
Anh thuận miệng nói: “Vương Quyền.”
Trong phòng khách trầm mặc ước chừng một phút.
Mãi lâu sau, Trần Minh Trạch mới sắp xếp xong từ ngữ, thử thăm dò mở miệng: “Đội trưởng, con rùa đen nhỏ này tên Vương Quyền? Thật sự gọi là Vương Quyền ạ?”
Cậu ta còn muốn hấp hối giãy giụa một chút.
Khuỷu tay Giang Sóc đặt trên sô pha, “Ừ.”
Các thành viên trong đội giống như trên đời không còn niềm vui, giống như thi đấu bị thua, vô cùng khó chịu, đặt cái tên mà chẳng hay gì cả.
Giang Sóc như là đột nhiên nhớ tới cái gì, nhướng mày với Trần Minh Trạch, không chút để ý nói: “Đợi lát nữa lên Weibo giới thiệu thành viên mới một chút.”
Trần Minh Trạch: “…”
Mua rùa đen không là được rồi, là muốn lên trời hả?
Tuy nói như vậy, nhưng Trần Minh Trạch vẫn nói cho người quản lý official weibo.
Không bao lâu sau, người quản lý official weibo nhận được tấm ảnh chụp, cũng trầm mặc không nói gì mất vài phút, mới cập nhật bức ảnh mới lên Weibo của chiến đội cùng một câu.
Hiện tại mới 11 giờ, người lướt Weibo còn rất nhiều, rất nhanh đã thấy được.
“Vì sao nuôi rùa đen, mà không phải là nuôi mèo?”
“Có phải các cô ghen ghét với tiểu khả ái nhan sắc giá trị cao không? Nuôi rùa đen có gì không hay… Vương Quyền thật đáng yêu aaa!”
“Cái tên này thật sự rất khí phách, vô cùng phù hợp với chiến đội của chúng ta.”
“Nó thoạt nhìn thật lười nha, tên Vương Quyền chẳng dễ nghe chút nào, không thể xuất phát từ sự manh manh lười nhác mà đặt một cái tên đáng yêu sao?”
Có thể do đột nhiên xuất hiện thành viên mới, bình luận ở Weibo chiến đội ngày càng nhiều, chỉ ở sau lần trước đạt được Weibo đứng đầu.
Mà bình luận hot nhất chính là phỉ nhổ cái tên này.
Quản lý official weibo cũng vô lực xoay chuyển trời đất, chỉ có thể trả lời: “Tên do đội trưởng đặt, các cô tìm cậu ta đi.”
Đương nhiên không ai dám đi nói.
Nhưng dưới Weibo của Giang Sóc càng có nhiều người phỉ nhổ phẩm vị độc đáo của anh.
Làm một chiến đội đại diện nhan sắc, fans YGH phần lớn đều là nhan phấn[2], làm nhan phấn lâu mới bị kỹ thuật hấp dẫn.
[2] Nhan phấn: fan chỉ thích bề ngoài, thích vẻ đẹp trai.
Đối với những người trên internet, họ tự nhiên có trí tưởng tượng của riêng họ.
Nhìn Giang Sóc, lớn lên đẹp trai, tên dễ nghe, chơi game hay, hiển nhiên là một nhân vật chỉ xuất hiện trong tiểu thuyết.
Nhưng ý chính là thú cưng của anh tên Vương Quyền.
Loại đả kích này không thua gì đặt cho một con mèo tên là Nhị Cẩu Tử cả.
Giang Sóc không hiểu sao bọn họ nghe thấy cái tên này đều thể hiện biểu cảm táo bón, anh đi trêu chọc rùa đen một chút.
Anh cảm thấy nghe khá ổn.
———
Đây là lần đầu tiên Tịch Hoan nuôi rùa đen.
Sau khi cô tắm rửa xong, nằm trên giường tìm kiếm một số chú ý cơ bản khi nuôi rùa đen và thu được rất nhiều bài đăng.
Hoá ra nuôi rùa đen thật đúng là không đơn giản như vậy.
Ví dụ như nước, không thể dùng thẳng nước máy hoặc nước giếng, mà cần phơi khoảng hai ngày ở bên ngoài xong mới có thể dùng.
Đồ ăn cũng phải chú ý.
Tịch Hoan nhìn chằm chằm con rùa nhỏ đang bất động trong chậu, thở dài nói: “Nuôi một tiểu tổ tông à.”
Cô nhìn chằm chằm một lát, Phú Quý không có nửa điểm phản ứng.
Tịch Hoan thu hồi tầm mắt, đang muốn lên Weibo tìm một số blogger nuôi rùa đen, âm nhắc nhở WeChat đột ngột vang lên.
Thẩm Khinh Lãng: “Cái đó…”
Lần trước sửa ghi chú, Tịch Hoan còn chưa đổi lại.
Thấy cậu có vẻ muốn nói lại thôi, chỉ gửi qua hai chữ, cô trả lời: “Sao vậy?”
Thẩm Khinh Lãng: “Bây giờ chúng ta là người yêu.”
Tịch Hoan nằm trên giường, trả lời: “Ừm, đúng.”
Cô có thể nhìn thấy sự cẩn thận của Thẩm Khinh Lãng, cũng hơi tò mò rốt cuộc cậu muốn nói gì, kiên nhẫn chờ.
Qua tầm một phút, người nọ cuối cùng cũng có động tĩnh.
Đầu tiên Thẩm Khinh Lãng gửi một gói biểu cảm ngượng ngùng tới.
Sau đó, cậu lại gửi một câu: “Vậy… có phải có phải có thể dùng ảnh người yêu không?”
Tịch Hoan không ngờ lại là vấn đề này, cô tựa như trêu chọc mà đáp: “Có phải anh còn muốn dùng cả xưng hô người yêu không?”
Thẩm Khinh Lãng: “Em muốn dùng à?”
Thẩm Khinh Lãng: “Có thể, không thành vấn đề.”
Tịch Hoan cảm thấy, cách một tấm màn hình, cô cũng có thể cảm giác được sự vội vàng của đối phương.
7 giờ tối, bên ngoài một màu đen nhánh.
Ngay khi Tịch Hoan quay về, Vưu Vi đang ở bên ngoài sửa soạn lại đồ đạc đã phát hiện ra, lúc cô ấy nhìn thấy chậu pha lê trong tay cô, tò mò mà thò lại gần.
Cô ấy hỏi: “Cái này thế này? Rùa đen à?”
Tịch Hoan gật đầu: “Ừm. Rùa đen nhỏ.”
Vưu Vi vừa đi theo cô vào phòng, vừa tò mò hỏi: “Cậu đi ra ngoài làm gì, sao lại cầm rùa đen về?”
Tịch Hoan tìm một vị trí đặt chậu rùa xuống, “Thẩm Khinh Lãng tặng.”
“Ôi trời.” Vưu Vi trừng lớn mắt, nói: “Hành động này, bội phục bội phục, lần đầu tiên thấy có người tặng rùa đen.”
Tịch Hoan thuận miệng kể lại chuyện vừa rồi một chút.
Vưu Vi vốn cũng chỉ nghĩ là tặng quà mà thôi, không ngờ chỉ bằng cái cớ này, bạn tốt của cô nàng đã có chủ.
Cô ấy kêu lên: “Hoan Hoan! Cậu cứ như vậy đồng ý rồi?”
Tịch Hoan quay đầu lại, hơi mỉm cười, “Vì sao không đồng ý chứ?”
“Rùa đen một đồng đã có thể thu mua cậu, Nguyễn Văn biết chắc khóc chết.” Vưu Vi lẩm bẩm: “Trăm triệu lần cũng không nghĩ tới.”
Lời tâm tình tầm thường đều hữu dụng như vậy à?
Loại hình cô ấy thích không phải kiểu như Thẩm Khinh Lãng, cho nên đối với tình yêu ngây thơ giống học sinh tiểu học của hai người họ cô ấy không hiểu nổi.
Nếu có người nói những lời âu yếm tương tự trước mặt cô ấy, Vưu Vi cảm thấy có khả năng cô ấy sẽ cười lạnh thành tiếng.
Sau đó kính nhi viễn chi[1] với người nọ.
[1] Kính nhi viễn chi: Bề ngoài tỏ ra kính nể, tôn trọng một đối tượng nào đó, nhưng trên thực tế không muốn tiếp cận, gần gũi với đối tượng đó; hoặc thường dùng trong các trường hợp mỉa mai, châm biếm khi mình không muốn tiếp cận với một đối tượng nào đó.
Đương nhiên, cho đến hiện tại ngay cả một lời thổ lộ tầm thường cũng chưa có.
Vưu Vi nổi lên trêu đùa tâm tư, thuận miệng hỏi: “Đặt tên chưa?”
Mặc dù cô ấy không nuôi thú cưng, nhưng cũng biết nuôi thú cưng đều phải đặt tên, một con rùa đen cũng cần cái tên may mắn.
Tịch Hoan nói: “Phú Quý.”
Vưu Vi sửng sốt, “Gì?”
Tịch Hoan lại nói một lần nữa, “Vinh hoa phú quý – Phú Quý.”
Vưu Vi cẩn thận nhìn, dáng vẻ cô không giống như đang nói dối, rốt cuộc cô ấy không nhịn được mà cười ngặt nghẽo, “Ha ha ha ha ha ha ha, cậu đùa tớ đấy à.”
Phú Quý, sao không gọi là Vinh Hoa đi.
Cô ấy chọc chọc con rùa đen nhỏ, đồng tình nói: “Vậy một con nữa thì sao?”
Tịch Hoan cười, “Vinh Hoa.”
Vưu Vi: “…”
Thế là cô ấy nói đúng?
Vưu Vi phụt một tiếng cười rộ lên, mặt cũng đỏ ửng, hai vợ chồng này sao mà như kẻ dở hơi, đặt cho một đôi rùa đen cái tên như vậy.
Vinh Hoa Phú Quý.
“Phú Quý.” Vưu Vi nhìn rùa đen nhỏ, trêu chọc nói: “Về sau phải có tiền mới không làm thất vọng cái tên này.”
Tịch Hoan đi lên trước, “Mua cho nó một căn nhà, chẳng phải có tiền rồi ư.”
Vưu Vi nhịn cười, nói: “Cậu nói đúng, giờ rùa đen cũng phải có nhà, nếu không sẽ không lấy được vợ.”
Tịch Hoan nói: “Không sao, vợ nó ở chỗ Thẩm Khinh Lãng.”
Lúc trước cô cũng chỉ chọn một cách ngẫu nhiên thôi, không ngờ lại là con đực, Thẩm Khinh Lãng bên kia là con cái. Về phần một đôi, cô căn bản không hoài nghi.
Vưu Vi chụp mấy tấm ảnh cho rùa đen nhỏ.
Cô ấy còn tạo dáng riêng cho rùa đen một phen, sau đó chia sẻ lên vòng bạn bè: “Hoan nghênh mày, thành viên mới, Phú Quý.”
Quả nhiên, phía dưới một đám người gửi ha ha ha cười to, phần lớn là cười nhạo cái tên này.
Vưu Vi nhìn xong cũng không nhịn được, ở trên giường lăn lộn mấy vòng.
Nếu mọi người mà biết cái tên này do Tịch Hoan đặt, chỉ sợ ngày mai phẩm vị độc đáo của nữ thần trường học có thể đứng đầu diễn đàn.
Tịch Hoan cũng giơ ngón cái cho cô ấy.
...
Ký túc xá nam sinh.
Thẩm Khinh Lãng đẩy cửa vào.
Trần Tuyết Dương thấy cái chậu trong tay cậu chỉ còn lại một con rùa đen nhỏ, lập tức hỏi: “Tặng người ta?”
Tâm trạng Thẩm Khinh Lãng vô cùng tốt, “Ừ.”
Trần Tuyết Dương dĩ nhiên có thể nghe thấy sự sung sướng trong lời cậu, trong mắt hiện rõ vẻ chế nhạo, “Thoạt nhìn kết quả rất tuyệt vời nha.”
Thẩm Khinh Lãng không đáp lại lời này của cậu ta, mà nói: “Con này gọi là Vinh Hoa.”
Lực chú ý của Trần Tuyết Dương nháy mắt bị dời đi, “Cái quỷ gì?”
Thẩm Khinh Lãng giương mắt nhìn cậu ta, “Không dễ nghe?”
Nghe cái giọng điệu câu hỏi này, Trần Tuyết Dương nào dám nói không dễ nghe, cậu ta trả lời lời với một mong muốn sinh tồn mạnh mẽ: “Vô cùng dễ nghe! Siêu dễ nghe!”
Đúng là quá dễ nghe, dễ nghe đến mức cậu ta không tìm được từ để hình dung.
Thẩm Khinh Lãng rất vừa lòng với câu trả lời của cậu ta, “Cậu nói rất đúng.”
Trần Tuyết Dương: “…”
Thật không biết xấu hổ.
Cậu ta bĩu môi, không dám phản bác, mở WeChat ra, tiếp tục cập nhật vòng bạn bè hằng ngày, rất nhanh đã thấy vòng bạn bè của Vưu Vi.
Phú Quý, Vinh Hoa, vừa nghe đã biết một đôi.
Trần Tuyết Dương lại nhìn Thẩm Khinh Lãng, ánh mắt quái dị, do dự hỏi: “Cậu tặng con rùa đen khác cho ai?”
Thẩm Khinh Lãng trầm giọng nói: “Tịch Hoan.”
Trần Tuyết Dương nhẹ nhàng thở ra, cậu ta còn tưởng là tặng Vưu Vi cơ đấy, trên vòng bạn bè nói không rõ lắm, may chỉ là hiểu lầm.
Nhưng cái hành động này, thật sự…
Song cậu ta đột nhiên nhớ tới cái gì đó: “Thẩm Khinh Lãng, giờ quan hệ của cậu và Tịch Hoan là gì?”
Động tác của Thẩm Khinh Lãng ngừng lại, “Cô ấy là bạn gái tớ.”
Nhận rùa của cậu, chính là người của cậu.
Dương Tây An đang nằm trên giường, lộn mình như một con cá chép: “Đờ mờ, trâu bò đấy! Thẩm Khinh Lãng cậu trâu như vậy á?”
Trần Tuyết Dương cũng trừng lớn mắt: “Ngay tối nay?”
Thẩm Khinh Lãng mím môi, hơi cúi đầu.
Dương Tây An đạt được đáp án mong muốn, lại nằm trở về, “Có thể có thể, trở về mời ăn cơm, chúc các cậu bách niên hảo hợp.”
Trần Tuyết Dương cạn lời với cậu ta.
Thẩm Khinh Lãng sắp xếp cho rùa đen nhỏ xong, cũng mở WeChat ra, không lâu sau đó cũng thấy được vòng bạn bè kia.
Nhưng cậu biết chắc chắn Vưu Vi ở cùng Tịch Hoan, nên cũng biết quan hệ của họ.
Thẩm Khinh Lãng thử chọc rùa đen một cái.
Bỏ một đồng để mua nó thật sự không dễ dàng, cậu phải bù tiền vào những chỗ khác, ông chủ mới đồng ý là một đồng.
Nhưng một chút cũng không thua thiệt.
Khoé môi Thẩm Khinh Lãng không ngăn được giương lên, nghĩ đến dáng vẻ dịu dàng mềm mại của Tịch Hoan lúc buổi tối, tim cậu liền đập nhanh hơn.
Sớm biết vậy thì đã sớm nói rồi.
———
Buổi tối 11 giờ.
Khi các thành viên trong chiến đội YGH đang hừng hực khí thế nói chuyện phiếm, cửa căn cứ bị đẩy ra.
Giang Sóc từ cửa bước vào, thấy đồng đội đều nhất trí mà nhìn mình, anh hất cằm, “Rảnh như vậy?”
Các đồng đội lập tức lắc đầu.
Giang Sóc cởi áo khoác, vắt ở một bên khuỷu tay. Mặt khác, một bàn tay anh đặt chậu pha lê lên bàn.
Trần Minh Trạch thò qua, “Rùa đen à!”
Bên trong chậu pha lê có một con rùa đen nhỏ, bị che khuất một nửa dưới đám rong xanh, cũng không biết là đang rụt đầu hay duỗi đầu.
Mỗi người trong đội đều có thời gian phát sóng trực tiếp, nhưng đêm nay Giang Sóc xin nghỉ. Họ vốn dĩ cho rằng anh có việc, ai biết hiện tại trở về còn mang theo một con rùa đen nhỏ.
Xin phép nửa ngày đi ra ngoài mua rùa đen?
Giang Sóc nâng tay lên, nhẹ gõ vào bàn.
Các đồng đội đều trêu đùa, tò mò hỏi: “Đây là thú cưng hả? Đội trưởng anh mới mua à? Nghĩ thế nào mà mua rùa đen?”
Chiến đội người ta đều là nuôi mèo nuôi chó, sao đến bọn họ lại là rùa đen.
Không phải không tốt, nhưng cảm thấy khá kỳ quái.
Hơn nữa ở trong ấn tượng của họ, đội trưởng nhà mình ngày thường đều không quá quan tâm đến động vật nhỏ, chán ngắt.
Họ vẫn luôn cho rằng Giang Sóc không thích động vật nhỏ.
Trần Minh Trạch rất thích rùa đen, trẻ con thân thích trong nhà cũng từng nuôi, cậu ta hỏi: “Đội trưởng, anh đặt tên cho nó chưa?”
Giang Sóc đang chơi di động, ngón tay thon dài dán ở mặt sau, khớp xương rõ ràng, đường cong trôi chảy, dưới ánh đèn hiện ra màu trắng lạnh.
Anh thuận miệng nói: “Vương Quyền.”
Trong phòng khách trầm mặc ước chừng một phút.
Mãi lâu sau, Trần Minh Trạch mới sắp xếp xong từ ngữ, thử thăm dò mở miệng: “Đội trưởng, con rùa đen nhỏ này tên Vương Quyền? Thật sự gọi là Vương Quyền ạ?”
Cậu ta còn muốn hấp hối giãy giụa một chút.
Khuỷu tay Giang Sóc đặt trên sô pha, “Ừ.”
Các thành viên trong đội giống như trên đời không còn niềm vui, giống như thi đấu bị thua, vô cùng khó chịu, đặt cái tên mà chẳng hay gì cả.
Giang Sóc như là đột nhiên nhớ tới cái gì, nhướng mày với Trần Minh Trạch, không chút để ý nói: “Đợi lát nữa lên Weibo giới thiệu thành viên mới một chút.”
Trần Minh Trạch: “…”
Mua rùa đen không là được rồi, là muốn lên trời hả?
Tuy nói như vậy, nhưng Trần Minh Trạch vẫn nói cho người quản lý official weibo.
Không bao lâu sau, người quản lý official weibo nhận được tấm ảnh chụp, cũng trầm mặc không nói gì mất vài phút, mới cập nhật bức ảnh mới lên Weibo của chiến đội cùng một câu.
Hiện tại mới 11 giờ, người lướt Weibo còn rất nhiều, rất nhanh đã thấy được.
“Vì sao nuôi rùa đen, mà không phải là nuôi mèo?”
“Có phải các cô ghen ghét với tiểu khả ái nhan sắc giá trị cao không? Nuôi rùa đen có gì không hay… Vương Quyền thật đáng yêu aaa!”
“Cái tên này thật sự rất khí phách, vô cùng phù hợp với chiến đội của chúng ta.”
“Nó thoạt nhìn thật lười nha, tên Vương Quyền chẳng dễ nghe chút nào, không thể xuất phát từ sự manh manh lười nhác mà đặt một cái tên đáng yêu sao?”
Có thể do đột nhiên xuất hiện thành viên mới, bình luận ở Weibo chiến đội ngày càng nhiều, chỉ ở sau lần trước đạt được Weibo đứng đầu.
Mà bình luận hot nhất chính là phỉ nhổ cái tên này.
Quản lý official weibo cũng vô lực xoay chuyển trời đất, chỉ có thể trả lời: “Tên do đội trưởng đặt, các cô tìm cậu ta đi.”
Đương nhiên không ai dám đi nói.
Nhưng dưới Weibo của Giang Sóc càng có nhiều người phỉ nhổ phẩm vị độc đáo của anh.
Làm một chiến đội đại diện nhan sắc, fans YGH phần lớn đều là nhan phấn[2], làm nhan phấn lâu mới bị kỹ thuật hấp dẫn.
[2] Nhan phấn: fan chỉ thích bề ngoài, thích vẻ đẹp trai.
Đối với những người trên internet, họ tự nhiên có trí tưởng tượng của riêng họ.
Nhìn Giang Sóc, lớn lên đẹp trai, tên dễ nghe, chơi game hay, hiển nhiên là một nhân vật chỉ xuất hiện trong tiểu thuyết.
Nhưng ý chính là thú cưng của anh tên Vương Quyền.
Loại đả kích này không thua gì đặt cho một con mèo tên là Nhị Cẩu Tử cả.
Giang Sóc không hiểu sao bọn họ nghe thấy cái tên này đều thể hiện biểu cảm táo bón, anh đi trêu chọc rùa đen một chút.
Anh cảm thấy nghe khá ổn.
———
Đây là lần đầu tiên Tịch Hoan nuôi rùa đen.
Sau khi cô tắm rửa xong, nằm trên giường tìm kiếm một số chú ý cơ bản khi nuôi rùa đen và thu được rất nhiều bài đăng.
Hoá ra nuôi rùa đen thật đúng là không đơn giản như vậy.
Ví dụ như nước, không thể dùng thẳng nước máy hoặc nước giếng, mà cần phơi khoảng hai ngày ở bên ngoài xong mới có thể dùng.
Đồ ăn cũng phải chú ý.
Tịch Hoan nhìn chằm chằm con rùa nhỏ đang bất động trong chậu, thở dài nói: “Nuôi một tiểu tổ tông à.”
Cô nhìn chằm chằm một lát, Phú Quý không có nửa điểm phản ứng.
Tịch Hoan thu hồi tầm mắt, đang muốn lên Weibo tìm một số blogger nuôi rùa đen, âm nhắc nhở WeChat đột ngột vang lên.
Thẩm Khinh Lãng: “Cái đó…”
Lần trước sửa ghi chú, Tịch Hoan còn chưa đổi lại.
Thấy cậu có vẻ muốn nói lại thôi, chỉ gửi qua hai chữ, cô trả lời: “Sao vậy?”
Thẩm Khinh Lãng: “Bây giờ chúng ta là người yêu.”
Tịch Hoan nằm trên giường, trả lời: “Ừm, đúng.”
Cô có thể nhìn thấy sự cẩn thận của Thẩm Khinh Lãng, cũng hơi tò mò rốt cuộc cậu muốn nói gì, kiên nhẫn chờ.
Qua tầm một phút, người nọ cuối cùng cũng có động tĩnh.
Đầu tiên Thẩm Khinh Lãng gửi một gói biểu cảm ngượng ngùng tới.
Sau đó, cậu lại gửi một câu: “Vậy… có phải có phải có thể dùng ảnh người yêu không?”
Tịch Hoan không ngờ lại là vấn đề này, cô tựa như trêu chọc mà đáp: “Có phải anh còn muốn dùng cả xưng hô người yêu không?”
Thẩm Khinh Lãng: “Em muốn dùng à?”
Thẩm Khinh Lãng: “Có thể, không thành vấn đề.”
Tịch Hoan cảm thấy, cách một tấm màn hình, cô cũng có thể cảm giác được sự vội vàng của đối phương.
/56
|